Chương 14: Cảm giác như từng quen biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Xã giao thì không cần thiết nhiều lời." Phác Thái Anh nhân lúc ấn nút thang máy, giãn ra một bước, không dám tiếp tục nhìn Lạp Lệ Sa.

Nhịp tim giống như phát điên.

"Đi thôi." Cửa thang máy mở ra, Phác Thái Anh không chậm trễ một giây, cưỡng ép bản thân trấn tĩnh đi vào.

Lạp Lệ Sa nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt lướt qua ý cười, đi sau lưng Phác Thái Anh, u oán: "Cứ như vậy đi."

"Cô Tiểu Phác khó câu quá, sao lại không có chút tính hiếu kì nào thế chứ?"

Bước chân Phác Thái Anh loạng choạng, không quay đầu, làm như không nghe thấy.

Khó khăn lắm mới về tới kí túc xá, hai người không hẹn mà gặp cùng thở phào một hơi. Lạp Lệ Sa bật điều hòa phòng khách, quan tâm Phác Thái Anh: "Cô muốn ăn thêm chút nữa không? Hâm nóng lại cháo chắc không vấn đề gì." Bữa trưa ban nãy Phác Thái Anh chưa ăn được bao nhiêu.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không cần, tôi uống nước là được."

Không biết có phải là hiệu quả của thuốc hay không, cô buồn ngủ dữ dội.

Lạp Lệ Sa tỉ mỉ đánh giá sắc mặt của Phác Thái Anh, nhắc nhở: "Cô có cần kiểm tra lại nhiệt độ không, tôi thấy tinh thần của cô không tốt lắm."

Phác Thái Anh cầm cốc đi rót nước, nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Lạp Lệ Sa còn muốn nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn trà của Phác Thái Anh đã vang lên.

Lạp Lệ Sa liếc mắt một cái, màn hình hiển thị cuộc gọi từ "Sơ Dương".

Phác Thái Anh không cố ý tránh cô ấy, đi tới bên ban công, nghe điện thoại.

Phác Sơ Dương gọi điện tới hỏi sao hôm nay cô không về nhà. Phác Thái Anh nửa thật nửa giả giải thích một câu, Phác Sơ Dương lập tức cảm nhận được âm thanh của chị gái không ổn.

"Chị, chị bị cảm à?" Cô ấy căng thẳng hỏi.

Phác Thái Anh giấu giếm theo thói quen: "Không, có lẽ là dạy nhiều quá."

Phác Sơ Dương không tin, yêu cầu Phác Thái Anh bật cuộc gọi video. Phác Thái Anh biết không lừa được em gái, chỉ đành thừa nhận: "Chỉ là dạ dày có chút khó chịu thôi."

Phác Sơ Dương lập tức nâng cao ngữ điệu, thốt ra một loạt những câu quan tâm, cuối cùng yêu cầu tới thăm Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngưng trệ. Cô nhìn chiếc bóng in lên cửa sổ chạm sàn của Lạp Lệ Sa một cái, mở cửa đi ra ngoài ban công, lúc này mới lên tiếng giải thích: "Không cần phiền vậy đâu, ngoài trời nóng lắm. Hơn nữa, trước đây chị đã nói với em rồi mà, chị và đồng nghiệp đã thỏa thuận không dẫn người về kí túc xá."

"Vậy trong tình huống đặc biệt không thể được đối xử đặc biệt sao?" Phác Sơ Dương rất không hiểu.

"Không thể." Phác Thái Anh không phải là một người nghiêm khắc với người khác nhưng lại dễ dãi với bản thân.

Phác Sơ Dương không nản lòng, mềm nắn rắn buông, từ đầu tới cuối Phác Thái Anh không thể thở phào. Biết có nói tiếp cũng vô dụng, Phác Sơ Dương không thể không bỏ cuộc, chuyển chủ đề yêu cầu Phác Thái Anh phải uống nhiều nước, ngủ nhiều hơn, không được tiếp tục nhận điện thoại của phụ huynh.

Trái tim Phác Thái Anh ấm ấp, đồng ý với em gái.

Cúp điện thoại, quay về phòng khách, Lạp Lệ Sa đang ngồi trước bàn trà ăn hoa quả, nhìn thấy Phác Thái Anh quay vào, ngữ điệu tùy tiện hỏi: "Em gái cô à?"

Phác Thái Anh nghi hoặc nhìn cô ấy.

Lạp Lệ Sa sờ tai, học ngữ điệu Phác Thái Anh trả lời mình buổi sáng, nói: "Tai hơi thính, không cẩn thận nghe được chút ít. Đoán thôi."

Không gian không lớn, quả thật nghe được cũng là điều bình thường. Phác Thái Anh thu ánh mắt lại, nhấc chân đi tới bên máy nước nóng lạnh: "Ừm."

"Cô ấy muốn tới thăm cô à?"

Phác Thái Anh không phủ nhận, đáp: "Tôi từ chối rồi." Ngừng lại giây lát, cô bổ sung: "Ba thỏa thuận, tôi nhớ rõ."

Lạp Lệ Sa bật cười: "Tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói, nếu cô ấy muốn tới đây thì để cô ấy tới, nghỉ lễ mà, cô còn bị bệnh, chuyện gì cũng có ngoại lệ."

Trong ngữ điệu tự nhiên của Lạp Lệ Sa là ý tốt có thể dễ dàng phát hiện.

Nhưng không ngờ Phác Thái Anh không có ý định tiếp nhận ý tốt: "Có lần một, sẽ có lần hai lần ba." Phác Thái Anh không muốn những chuyện bản thân từng hiểu lầm trong quá khứ thật sự sẽ diễn ra ở kí túc xá. Cô từ chối: "Không cần."

Lạp Lệ Sa bị nghẹn họng.

Tại sao lại có người cứng miệng như thế? Tại sao lại có người không biết linh động như thế? Lạp Lệ Sa chăm chú nhìn Phác Thái Anh, im lặng mấy giây, nhấc lên nụ cười, nói: "Tùy cô."

Coi như cô ấy lo chuyện bao đồng.

Ba rưỡi chiều, Lạp Lệ Sa không tập trung ngồi trước máy tính nghe bản demo kịch truyền thanh mà Sách Hoạch Tân gửi cho mình. Nhưng Lạp Lệ Sa vẫn đang nghĩ về hai cuốn tiểu thuyết bản thân nhìn thấy trong phòng ngủ của Phác Thái Anh, nhưng sau đó hai quyển sách ấy lại biến mất.

Phác Thái Anh không chỉ là cong, hơn nữa dường như vẫn chưa comeout?

Đang suy nghĩ, màn hình điện thoại đột nhiên nhấp nháy. Lạp Lệ Sa tiện tay cầm lấy, là tin nhắn Wechat, hiển thị có người mới kết bạn.

Cô ấy nhấp vào, nhìn thấy là một nữ sinh, chú thích là: Em gái bạn cùng phòng của chị.

Lạp Lệ Sa ngẩn ra, sau đó khóe môi lại lập tức cong lên. Xem ra, miệng em gái không cứng như miệng chị gái.

Cô ấy nhanh chóng đồng ý, Phác Sơ Dương phía đối diện cũng nhanh chóng gửi tin nhắn tới: "Xin chào, em là em gái của Phác Thái Anh, Phác Sơ Dương."

Lạp Lệ Sa tháo tai nghe xuống, dùng hai tay nhắn tin trả lời Phác Sơ Dương: "Tôi biết."

Phác Sơ Dương nhìn có vẻ rất lịch sự, giải thích: "Em tìm hiệu phó Huỳnh xin Wechat của chị, chưa chào hỏi gì đã kết bạn với chị, hi vọng không quá mạo muội."

"Kết bạn với chị là muốn hỏi chị, có thể phá lệ một chút, để em tới kí túc xá của chị với chị em một chuyến được không? Chị ấy bị bệnh, em không yên tâm, muốn tới thăm chị ấy, mang chút cháo nóng ở nhà tới cho chị ấy. Nếu không tiện, em có thể ra về ngay."

Cách diễn đạt gãy gọn, ngữ điệu cũng rất ấm áp. Lạp Lệ Sa hứng thú, đáp: "Được chứ."

Không biết Phác Sơ Dương đang gõ gì, nhập tin nhắn mấy giây vẫn chưa gửi đi.

Lạp Lệ Sa ân cần: "Chị em ngủ rồi, lúc em tới đừng ấn chuông cửa, nhắn tin cho tôi, tôi ra mở cửa cho em."

Phác Sơ Dương lại nhập chữ mất mấy giây.

Lạp Lệ Sa chống cằm, kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng Phác Sơ Dương gửi tới mấy chữ nhàm chán: "Được, cảm ơn."

Tại sao lúc này lại có chút phong cách của Phác Thái Anh nhỉ? Lạp Lệ Sa buồn cười. Cô ấy đeo lại tai nghe lên, nghĩ tới một lúc nữa Phác Thái Anh tỉnh lại, nhìn thấy em gái, liệu sẽ có biểu cảm gì, tâm tư càng không đặt lên bản demo.

Nửa tiếng sau, Phác Sơ Dương tới nơi.

Phác Thái Anh vẫn đang ngủ, Lạp Lệ Sa ra mở cửa cho Phác Sơ Dương.

Phác Sơ Dương xách cặp l*иg giữ nhiệt trong tay, đứng trước cửa, dáng người gầy hơn Phác Thái Anh một chút, buộc tóc đuôi ngựa, vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền cười với cô ấy, xem ra rất ngoan ngoãn, rất hoạt bát.

Hoàn toàn khác biệt với khí chất người sống chớ lại gần của Phác Thái Anh.

Ấn tượng đầu tiên của Lạp Lệ Sa với Phác Sơ Dương rất tốt, hòa nhã chào hỏi bảo Phác Sơ Dương vào nhà.

"Bên trong là cháo à?" Lạp Lệ Sa nhìn cặp l*иg giữ nhiệt trên tay Phác Sơ Dương liền hỏi.

Phác Sơ Dương gật đầu: "Cháo của dì ở nhà nấu."

"Có tốt cho bệnh viêm dạ dày không?"

Phác Sơ Dương lè lưỡi: "Tốt hay không em cũng không biết, nhưng, hình như chị em rất thích ăn."

Lạp Lệ Sa bất ngờ, Phác Thái Anh lại có sở thích có thể nhìn ra rõ ràng như vậy sao? Cô ấy trêu đùa: "Có vẻ chị em không giống người kén ăn."

Phác Sơ Dương cười thành tiếng: "Chị em không kén ăn. Chị cho chị ấy cái gì, chị ấy đều có thể ăn mà không chớp mắt. Em nói chị ấy thích ăn, là vì khi chị ấy bị bệnh, chị ấy chỉ ăn cháo này thôi."

Phác Sơ Dương quen đường quen lối vừa cởi giày, vừa nói: "Từ nhỏ dạ dày của chị ấy đã không tốt, lúc bị bệnh không thích làm phiền người khác, cho nên mỗi lần đều theo mọi người, nấu gì ăn đó, kết quả càng ăn càng nôn dữ dội. Sau đó chị ấy đổi phương pháp, không thoải mái thì không ăn nhiều cơm. Bố em phát hiện ra, bảo dì quan sát lượng cơm của chị ấy, mỗi lần lượng cơm của chị ấy không bình thường, dì sẽ làm hầm cháo thuốc cho chị ấy. Mỗi lần chị ấy đều có thể uống hết."

"Sau này lên đại học, chị ấy không hay về nhà, còn đặc biệt hỏi dì cách làm. Em cảm thấy có lẽ chị ấy thích."

Lạp Lệ Sa bị thuyết phục, cảm thấy Phác Sơ Dương rất hiểu Phác Thái Anh. Cô ấy nghĩ nghĩ, nhắc nhở Phác Sơ Dương: "Không biết lúc nào chị em mới tỉnh, em có muốn đổ cháo ra cho vào hộp giữ nhiệt để giữ ấm không?"

Phác Sơ Dương lắc đầu: "Không cần." Sau đó giơ điện thoại lên nhìn thời gian, nói: "Cùng lắm là nửa tiếng nữa chị em sẽ tỉnh."

Dáng vẻ vô cùng chắc chắn.

Lạp Lệ Sa nhướng mày, bán tín bán nghi.

Phác Sơ Dương cười xấu xa: "Sao thế? Chị không tin à? Hay là, em với chị đánh cược đi?"

Lạp Lệ Sa bị nhấc lên chút hứng thú. Cô ấy gõ gõ lên sô-pha, gọi: "Ngồi đi." Bản thân đi tới chiếc sô-pha đơn ở bên trái, rồi ngồi xuống, nhàn nhã hỏi: "Cược cái gì?"

Phác Sơ Dương ngồi xuống trước bàn trà theo Lạp Lệ Sa, thăm dò: "Cược... đặc quyền em tới kí túc xá của hai chị vào lần sau?"

Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Được đấy." Vốn dĩ bản thân cũng không để tâm chuyện này. Nhưng, cô ấy hỏi: "Vậy nếu em sai thì sao?"

Đôi mắt to của Phác Sơ Dương chớp chớp, đáng yêu nũng nịu: "Vậy chị nhường em đi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra."

Lạp Lệ Sa khẽ cười thành tiếng.

Tại sao mới gặp lần đầu đã như thân quen thế nhỉ?

Lạp Lệ Sa cảm khái: "Tính cách của em và chị gái em khác nhau ghê." Chính xác mà nói, ngoài tính cách không giống nhau, vẻ ngoài của hai người cũng không giống nhau. Tuy rất xinh đẹp, nhưng ngũ quan và khí chất hoàn toàn không tìm được điểm nào tương tự.

Phác Sơ Dương nghe ra ý khác trong lời Lạp Lệ Sa, hứng thú: "Có phải chị cảm thấy chị em rất lạnh lùng, không dễ ở chung, đúng không?"

Lạp Lệ Sa học dáng vẻ ban nãy của Phác Sơ Dương, chớp chớp mắt, vô tội nói: "Đây là em nói nhé, không phải tôi nói."

Phác Sơ Dương ghét bỏ nhìn Lạp Lệ Sa, cười lớn thành tiếng. Cười một lúc, lại đứng đắn lại, biện hộ cho Phác Thái Anh: "Chị đừng hiểu lầm chị ấy, chị em chỉ là nhìn có vẻ không dễ tiếp xúc mà thôi."

"Bởi vì chị ấy là người lớn tuổi nhất trong thế hệ bọn em, từ nhỏ lại rất ưu tú, người nhà đều yêu cầu chị ấy làm tấm gương cho bọn em, rất nghiêm khắc với chị ấy. Chị ấy hiểu chuyện hơn em, cho nên cũng yêu cầu nghiêm khắc với bản thân hơn, từ nhỏ đã giống bà cụ non, chuyện buồn bực để trong lòng cũng nhiều, dần dần hình thành tính cách không muốn biểu đạt bản thân."

"Nhưng thật ra con người rất tốt, tim rất mềm." Phác Sơ Dương nói rất chân thành.

Lạp Lệ Sa ý thức được, cô em gái này rất thích người chị gái Phác Thái Anh, thậm chí là sùng bái.

Lạp Lệ Sa tự nhiên sẽ không thức thời làm mất hứng lúc này. Đương nhiên, tuy có lúc người này thật sự khiến người ta tức giận, nhưng xác thực Lạp Lệ Sa cũng nhìn ra Phác Thái Anh không xấu, không phải là người có trái tim sắt đá, không biết tốt xấu gì đó.

Chỉ là Phác Thái Anh có chút kì lạ. Nhưng cộng thêm chuyện vô tình phát hiện được ban trưa, chút kì lạ này cũng coi như thông suốt.

Lạp Lệ Sa gật đầu, cố ý giả vờ làm dáng vẻ miễn cưỡng: "Được rồi, tôi tạm thời mang theo lớp kính lọc mà em nói, quan sát tỉ mỉ cô ấy lại lần nữa."

Phác Sơ Dương vô cùng phối hợp, chắp hai tay chữ thập, làm dáng vẻ nài nỉ: "Kính nhờ, kính nhờ."

Trình độ diễn xuất không kém cạnh Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa bị chọc cười.

Không khí thoải mái, Phác Sơ Dương nói năng cũng không kiêng dè, trình bày cặn kẽ: "Chị này, chị khác hẳn với tưởng tượng của em."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Trong tưởng tượng của em, tôi là người thế nào?" Cô ấy cảnh giác: "Có phải chị em nói xấu tôi không?"

Phác Sơ Dương lập tức làm sáng tỏ: "Không, không! Là em tự nghĩ." Sau đó cười hi hi: "Không nghĩ cụ thể là người thế nào, nhưng khi em nghe Lão Huỳnh nói muốn sắp xếp bạn cùng phòng cho chị em, em rất lo lắng. Nhưng hiện tại nhìn lại, chị vừa xinh đẹp vừa thú vị, Lão Huỳnh rất có nhãn quang."

"Lão Huỳnh?" Lạp Lệ Sa bắt được thông tin khác thường trong lời Phác Sơ Dương: "Trước kia chị em không có bạn cùng phòng à?"

Phác Sơ Dương tự nhiên đáp: "Đúng thế, Lão Huỳnh chính là phó hiệu trưởng Huỳnh Hồng Thăng ấy."

Tâm tư Lạp Lệ Sa chuyển biến, bẫy Phác Sơ Dương: "Tôi nghe nói kí túc xá của giáo viên trong trường, bình thường đều là ở chung. Chị em là do chưa kịp sắp xếp bạn cùng phòng đúng không?"

Phác Sơ Dương nói: "Không phải." Sau đó nhìn Lạp Lệ Sa đôi cái, có chút ngạc nhiên: "Lão Huỳnh không nói với chị à?"

"Nói gì?"

Phác Sơ Dương lòng vòng, đột nhiên cười thâm sâu khó đoán, không nói nữa.

Lạp Lệ Sa bò ra tay vịn sô-pha, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn Phác Sơ Dương: "Nói gì thế?"

Ngữ điệu vừa dịu dàng vừa yêu kiều.

Phác Sơ Dương không chịu nổi người đẹp làm nũng, lập tức đầu hàng: "Cho chị một gợi ý."

"Ừm?"

"Buổi tối chị..." Phác Sơ Dương còn chưa nói hết, âm thanh có chút khàn khàn của Phác Thái Anh truyền tới bên tai hai người.

"Sơ Dương, sao em lại ở đây?" Phác Thái Anh mặc bộ đồ ngủ dài tay, đứng trên hành lang, khẽ nhíu mày nhìn hai người.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn cô, nhìn vào đôi mắt giống như kim cương đen của Phác Thái Anh, trong khoảnh khắc ấy đột nhiên có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Dường như cô ấy nhớ ra điều gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net