Chương 4: Tiểu Điềm Điềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều hòa bên ngoài vang lên những tiếng ù ù, Phác Thái Anh ở trong phòng ngủ, không tập trung tinh thần chỉnh sửa tài liệu cần dùng cho học kì mới.

Nửa tiếng sau, lỗ tai cô bắt được âm thanh cửa chống trộm của phòng kí túc xá đóng lại, trong vô thức, Phác Thái Anh dừng động tác lại, chuẩn bị lắng nghe tiếng bước chân về phòng cùng tiếng đóng cửa phòng của Lạp Lệ Sa.

Nhưng ngoài dự đoán, cô chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng tới gần, sau đó nhanh chóng vang lên tiếng gõ cửa phòng.

Lạp Lệ Sa gõ cửa phòng cô.

Nhịp tim của Phác Thái Anh vô thức gấp gáp, cô nắm lấy đầu ngón tay, treo lên biểu cảm sét đánh bất động đi mở cửa.

Lạp Lệ Sa dựa vào khung cửa phòng Phác Thái Anh, thấy cửa phòng mở ra, mới đứng thẳng người dậy, giơ tay lắc lư túi ni-lông trong tay mình với Phác Thái Anh, mặt mày mang theo ý cười: "Cô Phác ăn dưa không? Bạn tôi vừa mang tới, nông sản ở nơi khác, không hạt, chị ấy còn nói rất ngọt."

Phác Thái Anh hoàn toàn không ngờ Lạp Lệ Sa đặc biệt tới gõ cửa phòng mình là để nói chuyện này, cô ngây ra, không duy trì thái độ cứng rắn được nữa.

"Không cần, cảm ơn." Giọng điệu của Phác Thái Anh cuối cùng dịu dàng hơn chút ít.

Lạp Lệ Sa cũng không miễn cưỡng, chỉ tiếp lời, nói: "Ban nãy tôi ở dưới kí túc xá, nhìn thấy cô Phác quay về, còn muốn chào hỏi cô, giới thiệu bạn tôi để cô quen biết, không ngờ cô đi thẳng vào trong."

Trong ngữ điệu của Lạp Lệ Sa dường như mang theo chút tủi thân cùng nghi hoặc, thái độ tự nhiên, không hề gượng gạo, người gượng gạo lại biến thành Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cứng người, cố gắng tự nhiên đáp lại: "Tôi có chút mất tập trung, không nhìn thấy."

Ý cười của Lạp Lệ Sa rõ ràng sâu hơn, xán lạn như hoa đào: "Vậy à, tôi đoán cũng đúng, tôi cũng nói với bạn tôi như thế, sao cô Phác của chúng ta có thể là người không lịch sự vậy được chứ."

Phác Thái Anh: "..."

Đây là đang nói bóng nói gió à?

Phác Thái Anh nhíu mày nhìn vào đáy mắt Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa không che không đậy, mặc cho cô nhìn, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn vẻ trêu chọc mà ban nãy không có, "Cô Phác ăn chút đi, ướp đá rồi, ngọt lắm đấy, mùa hè ăn cái này là hợp nhất."

"Có thể hạ hỏa nữa." Hai chữ "hạ hỏa", Lạp Lệ Sa cắn chữ rất sâu xa.

Nói xong, cô ấy không đợi Phác Thái Anh phản ứng, treo túi lên tay nắm cửa, rồi quay người thong dong về phòng.

Phác Thái Anh nhìn bóng lưng của Lạp Lệ Sa, cắn lấy môi dưới, có chút tức giận lại có chút buồn cười. Bất cẩn rồi. Sao bản thân lại cảm thấy Lạp Lệ Sa thay đổi chứ? Rõ ràng khí thế huyênh hoang kia chẳng hề thay đổi chút nào.

Phác Thái Anh cúi đầu nhìn túi dưa hấu trên tay nắm cửa rất lâu, nhận cũng không được, vứt đi cũng không xong, cuối cùng lấy xuống để vào trong tủ lạnh dùng chung trong bếp. Cô xé một tờ giấy nhớ, không có bất kì lời lẽ dư thừa nào, viết hai chữ "dưa hấu" lên đó, vẽ một hình mũi tên, dán lên cửa tủ lạnh.

Mãi tới ngày 31 tháng 8, sắp tới ngày nhập học chính thức, tờ giấy nhắn kia vẫn dán trên cửa tủ lạnh, dưa hấu, vẫn bảo quản trong ngăn đông đá. Có lẽ không phải ảo giác, Phác Thái Anh có cảm giác không khí giữa bản thân và Lạp Lệ Sa, dường như cũng rơi vào khu đông lạnh.

Sống chung phòng kí túc xá, khó tránh được việc chạm mặt, mỗi lần như thế Lạp Lệ Sa vẫn tươi cười với cô, trong công việc nhất định phải tiếp xúc ở trường học, Phác Thái Anh sẽ trao đổi một cách nghiêm túc, nhưng cũng chỉ giới hạn tới thế mà thôi, không có bất kì lời nào thừa thãi.

Vốn dĩ nên là như thế. Như thế sẽ tốt hơn. Phác Thái Anh cảnh báo bảo thân không cần phải để tâm.

Ngày 1 tháng 9, trường học chính thức khai giảng, Phác Thái Anh vẫn đảm nhận vai trò giáo viên Ngữ văn của lớp 11 ban 5, 11 ban 6, kiêm chức giáo viên chủ nhiệm của lớp 11 ban 5. Lạp Lệ Sa được phân công giống với cô, tiếp nhận công việc của giáo viên nghỉ thai sản, đảm nhận vai trò giáo viên Tiếng Anh của lớp 11 ban 5 và 11 ban 6.

Hai tiết học đầu tiên của học kì mới, hai người đổi phiên cho nhau. Khi Phác Thái Anh dạy Ngữ văn tiết một cho ban 5, Lạp Lệ Sa sẽ dạy Tiếng Anh cho ban 6.

Không biết có phải kì nghỉ vừa kết thúc, mọi người vẫn chưa tập trung hay không, cộng thêm gặp giáo viên mới, cả tiết đầu tiên của ban 6 rất ầm ĩ, cách một bức tường, thỉnh thoảng Phác Thái Anh có thể nghe được âm thanh cười rộ của học sinh, ồn ào tới nỗi tâm tư của học sinh ban 5 phân tán, em nào em nấy dựng lỗ tai muốn nghe xem lớp bên cạnh đang cười cái gì.

Phác Thái Anh nghĩ Lạp Lệ Sa muốn tạo bầu không khí cho tiết học đầu tiên, liền nhẫn nhịn không nói điều gì.

Chỉ là có thể cô không có ý kiến, nhưng những giáo viên khác chưa chắc không thể. Tan tiết đầu tiên, Phác Thái Anh về văn phòng rót nước, vừa đi tới gần văn phòng liền nghe thấy giáo viên Toán ban 4 đứng trước máy nước nóng lạnh nói chuyện với một giáo viên khác: "Cái cô Tiểu Lạp mới tới kia, trẻ tuổi nên cũng khác biệt quá nhỉ, đúng là biết cách khuấy động không khí, cả tiết học vang lên tiếng cười không ngớt. Tôi thấy học sinh trong lớp tôi, tâm tư đứa nào đứa nấy không biết bay đi nơi nào rồi."

Giáo viên khác bất lực nói: "Tôi còn phải bảo học sinh của tôi đóng cả cửa sau lại."

Hai người nhìn nhau cười lên, trong mắt tuyệt nhiên không phải là sắc thái khen ngợi.

Ánh mắt của Phác Thái Anh trầm xuống, giả vờ như không nghe thấy chuyện gì, vào phòng rót nước.

Tiết thứ hai, Phác Thái Anh dạy ban 6, Lạp Lệ Sa dạy ban 5. Giống hệt như tiết đầu tiên, tiết Tiếng Anh của Lạp Lệ Sa vẫn vang lên tiếng cười không ngớt, hoạt động tự do trong tiết thể dục chưa chắc đã dám ồn ào như thế.

Phác Thái Anh giảng giải bài thi cuối kì của học kì trước, tới lần thứ ba bị gián đoạn tư duy bởi âm thanh cười vang không ngớt của lớp bên cạnh, liền gọi học sinh ngồi bàn đầu tiên đi nhắc nhở cô giáo Lạp lớp bên có thể nhỏ tiếng một chút được không.

Cô lo lắng giáo viên lớp khác có ý kiến với Lạp Lệ Sa, cũng lo lắng Lạp Lệ Sa không có kinh nghiệm, tiết học đầu tiên lưu lại ấn tượng quá thoải mái quá dễ dàng với học sinh, sau này sẽ không quản lý nổi đám quỷ nhỏ này.

Nào ngờ, học sinh Phác Thái Anh cử đi nhắc nhở vừa quay về, lớp bên cạnh dường như cũng thật sự dừng tiếng cười lại, cô vừa thở phào một hơi, ban 5 lại vang lên một trận cười ha ha.

Bên dưới có học sinh nhìn ra cửa sổ, lại nhìn về phía Phác Thái Anh, trộm cười vui như thấy người gặp họa.

Phác Thái Anh có kích động muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không tiện làm mất mặt Lạp Lệ Sa trước mặt học sinh, vẫn nhịn lại cơn tức này, nắm lấy bài thi trong tay, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Được rồi, chúng ta đọc phần điền vào chỗ trống thường gặp phía dưới."

May mà, sau khi trận cười kia qua đi, Lạp Lệ Sa cũng biết nhỏ tiếng lại, ban 5 không còn ồn ào như trước nữa.

Mặt mày Phác Thái Anh vô thức cũng thả lỏng theo đó.

Sau khi tan tiết thứ hai là giờ nghỉ giữa giờ, tất cả giáo viên và học sinh đều phải xuống sân trường, Phác Thái Anh và những giáo viên khác trong văn phòng chầm chậm đi từ tòa văn phòng xuống sân vận động, vừa xuống cầu thang, đã nhìn thấy Lạp Lệ Sa ở xa xa đang bị vây quanh, có mấy em học sinh đang đi theo.

Những giáo viên khác cũng nhìn thấy, trêu đùa nói: "Tiểu Lạp này nổi tiếng quá nhỉ."

Một giáo viên khác tiếp lời: "Người ta xinh đẹp, đương nhiên là khác biệt rồi."

Những giáo viên khác cũng cười đùa theo.

Nhưng trong lòng Phác Thái Anh nhíu mày, hi vọng sau này Lạp Lệ Sa sẽ không vì chuyện này mà ngã nhào.

Giáo viên quá trẻ, luôn không nắm bắt tốt quan hệ khoảng cách với học sinh. Nhưng chuyện này, Phác Thái Anh cũng không thể đưa ra đáp án tiêu chuẩn, mỗi một giáo viên đều có phong cách dạy học của riêng mình, phương pháp của cô chưa chắc đã phù hợp với Lạp Lệ Sa.

Cả buổi lễ khai giảng, hai người một trái một phải đứng phía sau hàng ngũ của ban 5 và ban 6, ở giữa là giáo viên Toán, không nói một lời, ngay cả ánh mắt cũng không giao cắt.

Lạp Lệ Sa mắt nhìn thẳng lên bục diễn thuyết.

Phác Thái Anh cũng khống chế động tác cổ không quay sang phải, từ đầu tới cuối đều nhìn thẳng về phía trước. Cô không biết có phải thù mới cộng thêm thù cũ hay không, lại có thể khiến Lạp Lệ Sa không muốn duy trì cả biểu cảm khách sáo.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, còn một chút thời gian nữa mới tới giờ lên lớp. Lạp Lệ Sa bị tổ trưởng tổ soạn bài gọi đi. Sau đó đại diện môn Ngữ văn ban 5, Tống Vũ Tương, ôm theo chồng bài tập Ngữ văn hè của ban 5 tới văn phòng.

Phác Thái Anh hỏi cô bé tình hình thu bài tập đôi câu, giả vờ bất cẩn hỏi Tống Vũ Tương tình hình dạy học của Lạp Lệ Sa.

"Các em có thích ứng với giáo viên Tiếng Anh mới không?"

Tống Vũ Tương là một nữ sinh hoạt bát hướng ngoại, cho dù rất nhiều người sợ vẻ nghiêm khắc của Phác Thái Anh, cô bé vẫn rất thân thiết với cô. Cô bé thoải mái trả lời Phác Thái Anh: "Thích ứng lắm ạ, mọi người đều rất thích cô Lạp, không khí tiết đầu tiên ban nãy vô cùng náo nhiệt. Cô Lạp vừa vào đã bla bla dùng tiếng Anh tự giới thiệu một lượt, khẩu âm rất chuẩn, một lúc liền trấn áp được cả lớp rồi ạ."

Con người đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, xây dựng một hình tượng giáo viên chuyên nghiệp kỹ năng tinh thông thích hợp không phải là chuyện xấu. Phác Thái Anh gật đầu: "Trước kia cô Lạp vẫn luôn ở nước ngoài, quả thật rất có sở trường về phương diện khẩu ngữ, các em có thể xin cô ấy chỉ giáo nhiều thêm."

Tống Vũ Tương gật đầu, có mấy lời không thể nhịn được: "Hơn nữa hình như tiếng Trung của cô Lạp cũng rất tốt ạ, tên của bạn Lập Uân và Chu Dần lớp chúng ta, cô ấy đọc một lần là đúng, còn giải thích ý nghĩa của hai cái tên này nữa."

Trong tất cả giáo viên bộ môn, người có thể đọc đúng lần đầu tiên chỉ có Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cong khóe môi lên rất nhẹ, không đáp lại câu nói kia, chỉ cầm cốc giữ nhiệt uống một ngụm nước, hỏi: "Vậy lúc lên lớp, các em liên tục cười cái gì thế?"

Tống Vũ Tương nghe tới câu này, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên cười thành tiếng.

Phác Thái Anh dùng ánh mắt biểu thị câu hỏi.

Tống Vũ Tương nhận được kim bài miễn tử: "Em nói ra nhưng cô không được giận nhé."

Phác Thái Anh sờ thân cốc giữ nhiệt, gật đầu rất nhẹ.

Tống Vũ Tương nói: "Không phải cô bảo Tất Thanh tới nhắc nhở bọn em nhỏ tiếng một chút ạ, cô Lạp liền đùa là cô khiến cô ấy có chút áp lực, sau đó hỏi bọn em từ áp lực này trong tiếng Anh đọc thế nào, bọn em liền nói là 'stressed', cô Lạp liền hỏi bọn em, đọc ngược lại là gì, bọn em viết lại, nói là 'desserts', nghĩa là món tráng miệng." Nói xong cô bé dừng lại, đánh giá sắc mặt của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh làm như không có chuyện gì, lại uống thêm ngụm nước, dùng ánh mắt biểu thị Tống Vũ Tương nói tiếp.

Tống Vũ Tương liền to gan nói tiếp: "Cô Lạp liền thở dài một tiếng, nói, 'Chà, đồ tráng miệng ngọt ngào, cho nên nếu đổi góc độ để suy nghĩ, chính là áp lực ngọt ngào, chúng ta nghe lời Tiểu Điềm Điềm đi', mọi người liền không nhịn được, cười thật to."

Cô bé không nói, Phác Thái Anh cũng đoán được, từ nay về sau biệt danh của bản thân trong miệng học sinh sẽ biến thành gì.

Ngụm nước Phác Thái Anh vừa uống vào bị sặc trong yết hầu, cô che miệng, sặc sụa tới nỗi mặt mày đỏ ửng.

Giáo viên trong văn phòng nghe thấy cuộc đối thoại đều cười thành tiếng. Tiểu Điềm Điềm? Biệt danh này quá tương phản với Phác Thái Anh rồi đúng không?

Phác Thái Anh không chỉ đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net