Chương 52: Yêu ai yêu cả đường đi lối về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ra khỏi phòng sách của Phác Sĩ Bồi, nước mắt của Phác Thái Anh đã khô cạn, chỉ còn lại tiếng mũi nặng nề.

Phản ứng của Phác Sĩ Bồi bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán của cô, ông không hoàn toàn phủ định cô, chỉ nói "Cho bố một chút thời gian", nhưng Phác Thái Anh vẫn không có cảm giác thả lỏng.

Cô vẫn để bố thất vọng.

Phác Thái Anh không phân biệt được cảm xúc trong lòng, giống như đã buông xuống được thứ gì đó, lại giống như bị cắt bỏ mất thứ gì đó, trống rỗng, không thể thích ứng.

Cô quay về phòng mình, ngồi trước bàn học đỡ trán ngồi ngẩn ra, cảm xúc nhất thời chưa thể bình phục lại.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn báo cáo của Lạp Lệ Sa với cô: "Chị về tới nhà rồi."

Phác Thái Anh đưa tay vuốt ve cái tên Lạp Lệ Sa trên màn hình, vành mắt vô thức lại ửng đỏ. Cô trả lời một chữ "Ừm", muốn nói gì đó với người kia, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Lạp Lệ Sa quan tâm cô: "Vẫn ổn chứ?"

"Ổn lắm." Phác Thái Anh đáp lại.

Phác Thái Anh quyết định sẽ không nói với Lạp Lệ Sa trước khi mọi thứ ổn định. Cô không muốn đang yên đang lành lại thêm gánh nặng áp lực cho Lạp Lệ Sa cùng mối tình này.

Tuy Lạp Lệ Sa cho cô dũng cảm đánh cược được ăn cả ngã về không, nhưng suy cho cùng, nghỉ việc, công khai xu hướng tính dục đều là lựa chọn của cô, là quyết định của cá nhân, không hề liên quan tới người khác.

Giống như thứ Lạp Lệ Sa cho cô, lúc này chỉ cần nhìn thấy cái tên ấy cũng có thể giúp bản thân có cảm nhận được ấm áp cùng sức mạnh, Phác Thái Anh cũng muốn cho Lạp Lệ Sa thật nhiều cảm giác thoải mái cùng yên bình.

Còn đang đợi Lạp Lệ Sa "đang nhập chữ", đột nhiên tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên.

Phác Thái Anh tưởng rằng Phác Sơ Dương đã về, tùy tiện đáp: "Vào đi."

Trước cửa phòng những mấy giây không có động tĩnh.

Phác Thái Anh thấy lạ, chuẩn bị đứng dậy đi mở cửa, cánh cửa lại chầm chậm mở ra.

Bóng dáng của Trì Diệp xuất hiện sau cửa.

Phác Thái Anh sửng sốt, dường như Trì Diệp cũng có mấy phần trúc trắc. Hai người rất hiếm khi chạm mặt riêng, đây cũng là lần đầu tiên Trì Diệp tới gõ cửa phòng cô, bước vào trong phòng cô.

"Cô và bố đã nói chuyện gì thế?" Trì Diệp đóng cửa lại, dựa vào cửa, ngữ điệu gượng ép.

Phác Thái Anh thấy lạ, không biết tại sao Trì Diệp lại muốn hỏi han vấn đề này. Cô không có nghĩa vụ phải trả lời người kia, nhưng dường như cũng không cần thiết phải che giấu Trì Diệp. Phác Thái Anh bình tĩnh đáp lời: "Tôi nói với bố, dạy hết học kỳ mới tôi sẽ thôi việc."

Sắc mặt Trì Diệp biến đổi nhanh chóng, đột nhiên âm thanh cao lên tám quãng: "Tại sao cô phải làm vậy? Tại sao cô luôn như thế? Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Phác Thái Anh nhíu mày, như thể nghi hoặc.

Trì Diệp tức giận: "Cô đừng giả vờ nữa được không?"

"Tôi không cần lòng tốt giả dối của cô! Phác Thái Anh, tôi đã sớm nói với mẹ tôi không muốn tới trường. Cô dựa vào cái gì để luôn làm người hiểu chuyện hơn, ngoan ngoãn hơn, biết vun vén hơn, còn tôi mãi mãi chỉ có thể là người đi nhặt lại thứ cô không cần? Cô thật sự quá nham hiểm rồi đấy!"

Sắc mặt của Phác Thái Anh chầm chậm lạnh đi trong những lời tố cáo cay nghiệt từ tận đáy lòng Trì Diệp.

Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm Trì Diệp, đợi cô nàng bình tĩnh lại mới lên tiếng: "Có phải cô quá coi trọng bản thân mình rồi không?"

Âm thanh nhàn nhạt, nhưng toát lên ý lạnh.

Cơn giận của Trì Diệp nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó là sửng sốt.

Trì Diệp luôn tưởng rằng Phác Thái Anh là người khôn khéo hòa nhã, trước giờ chưa từng nghĩ, Phác Thái Anh còn có dáng vẻ sắc bén lạnh lẽo như vậy.

Phác Thái Anh nói: "Cho dù cô tin hay không, việc tôi thôi việc không liên quan gì tới cô. Tôi có cuộc đời tôi muốn sống hơn, có nghề nghiệp cùng cuộc sống tôi muốn chọn lựa hơn, chỉ thế mà thôi."

"Cô không cần coi tôi thành kẻ địch giả tưởng, những thứ của nhà họ Phác, trước giờ tôi chưa từng nhòm ngó. Có một câu không dễ nghe thế này, trong lòng cô và mẹ, tôi xứng để đứng trên cùng một vị trí với cô sao? Tôi biết rõ mình rõ người, cô không thế sao?"

Trì Diệp không có lời nào đáp trả. Đột nhiên cô nàng phát hiện thì ra tính tình Phác Thái Anh không thật sự hiền lành như thế, vui vẻ hòa nhã trong quá khứ chỉ là đang nhường nhịn bản thân.

Phác Thái Anh tiễn khách: "Còn chuyện gì không?"

Không cho Trì Diệp bất kì cảm xúc nào.

Sắc mặt Trì Diệp lúc đỏ lúc trắng.

Cô nàng không phải là người giỏi cãi nhau, cũng không phải thật sự là người có thể không cần thể diện xông vào đánh nhau, dây dưa không buông.

Trì Diệp quay người nắm lấy tay nắm cửa muốn rời đi, đầu ngón tay nắm tới tái nhợt, cuối cùng vẫn nói ra câu nói kia: "Cô không biết trước cổng có camera à?"

"Bớt làm chuyện ô nhiễm con mắt người khác trước cổng đi."

Phác Thái Anh: "..."

Đột nhiên cô hiểu ra Phác Sĩ Bồi biết chuyện bằng cách nào.

Là đang nhắc nhở sao? Tuy rằng đã muộn.

"Được, tôi biết rồi." Phác Thái Anh thật lòng chân thành, nhưng ngữ điệu vẫn không hề ôn hòa.

Trì Diệp cắn răng, phiền muộn vì lo chuyện bao đồng. Không nói gì nữa, cô nàng đẩy cửa ra ngoài.

Phác Thái Anh vô thức nhớ lại, ban nãy ở đại sảnh, có phải Trì Diệp muốn nói chuyện này với cô?

Tuy thật sự rất ngạo mạn, nhưng dường như xác thực không phải là người xấu bụng.

Ấn đường Phác Thái Anh thả lỏng, cảm giác nặng nề trong lòng bị một phen gián đoạn này làm tiêu tan không ít.

Không biết có phải nghe ngóng được gì từ chỗ Trì Diệp hay không, dường như Lý Nguyên Thục không tiếp tục uy hϊếp ngầm với Phác Thái Anh nữa, hai ngày tiếp theo tuy vẫn đối xử với cô không nóng không lạnh, nhưng Phác Thái Anh có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của bà đã chuyển biến ít nhiều.

So với vẻ thương tâm của bố, sự thả lỏng của mẹ càng thêm trào phúng. Nhưng Phác Thái Anh cũng không hẳn là thất vọng, chỉ cảm thấy thấu hiểu.

Chí ít, có thể khiến cái nhà này giống nhà hơn một chút.

Mồng tám, Ngoại ngữ Ninh Thành yêu cầu tất cả giáo viên tới trình diện, Phác Thái Anh quay về kí túc xá Ngoại ngữ Ninh Thành, bắt đầu cuộc sống ở chung với Lạp Lệ Sa trong học kỳ mới.

Buổi sáng ngày đầu tiên quay về kí túc xá, Lạp Lệ Sa liền phát hiện Phác Thái Anh đã lắp đặt máy chiếu màn chiếu xong xuôi trong phòng ngủ của mình. Ở trong phòng cùng nhau xem xong một bộ phim, Lạp Lệ Sa công khai chiếm trọn phòng ngủ của Phác Thái Anh, bắt đầu những đêm chung chăn chung gối.

Rất nhiều người nói yêu đương là hưởng thụ, ở chung là nhẫn nhịn, Phác Thái Anh đã chuẩn bị tâm lý  sẽ xảy ra xung đột từ sớm.

Không ngờ, bản thân và Lạp Lệ Sa lại hòa nhịp một cách bất ngờ.

Phác Thái Anh không yêu cầu Lạp Lệ Sa và bạn bè đi ăn cơm hay tới quán rượu phải dẫn theo bản thân, nhưng trước giờ Lạp Lệ Sa đều sẽ tự giác báo cáo, mời cô đi chung; không phải lần nào Phác Thái Anh cũng đi cùng, không trói buộc Lạp Lệ Sa nhất định phải về lúc mấy giờ, nhưng trước giờ Lạp Lệ Sa đều rất chừng mực, sẽ không về sau mười giờ rưỡi. Phác Thái Anh thích sạch sẽ ngăn nắp, Lạp Lệ Sa cũng không có thói quen cố tình bày bừa đồ đạc; Phác Thái Anh thường xuyên vào bếp, Lạp Lệ Sa liền chủ động mua máy rửa bát, luôn giúp đỡ, luôn dọn dẹp vệ sinh. Ngay cả những thói quen ngủ nghỉ không thích hợp vào buổi tối trước kia, đều vì sự tồn tại của sở thích hứng thú chung – kịch truyền thanh và "vận động buổi tối" – mà gần như có thể bỏ qua.

Hai người cùng nhau chạy thể dục buổi sáng, tập yoga, tới phòng tập thể hình tập thể dục nhịp điệu, khi có tiết sẽ cùng nhau đi dạy tan dạy, khi không có tiết sẽ cùng nhau đi dạo phố, xem triển lãm, xem phim, viết kịch bản, l*иg tiếng, gửi kịch.

Ngày tháng bước vào một giai đoạn bình thường lại nhàn nhã, là sự tự do cùng tâm tình thư thái mà suốt hai mươi tám năm qua Phác Thái Anh chưa từng được trải nghiệm. Thỉnh thoảng cô thức dậy, nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Lạp Lệ Sa, cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc tới không chân thực.

Những ngày tháng quả thật đang chân thực tiến về phía trước.

Sau một đợt kiểm tra, thời gian bước vào chính xuân. Mưa xuân liên miên, vào một ngày nào đó hai người ăn cơm xong về phòng, đột nhiên phát hiện trước cửa ban công kí túc xá tầng một có thêm một ổ mèo con. Dường như mèo con mới chào đời không lâu, mèo mẹ là con mèo màu trắng đã từng cào Lạp Lệ Sa lúc trước.

Lạp Lệ Sa nhìn tới thích thú, sợ trời lạnh đám mèo nhỏ sẽ bị đông cứng, muốn ôm chúng về kí túc xá, kết quả suýt chút nữa lại bị mèo cào.

Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ đành dặn dò bảo vệ đừng đuổi mèo, làm cho chúng một chiếc ổ đơn giản, sau đó mua chậu cát mèo và bát mèo, mỗi ngày đúng giờ tới cho mèo mẹ ăn, thử chầm chậm kéo gần khoảng cách với chúng.

Quan hệ còn chưa hoàn toàn gần lại, đám mèo nhỏ đã ngày càng rắn chắc lên trông thấy, càng thêm đáng yêu khiến người ta yêu thích. Lạp Lệ Sa lo lắng sau khi đám mèo con trưởng thành sẽ đi lang thang như mèo mẹ, liền chuẩn bị tìm người nhận nuôi thích hợp cho chúng.

Phác Thái Anh gần như ngày nào cũng đi theo Lạp Lệ Sa tới cho mèo ăn ngắm mèo, mỗi lần thấy vẻ mặt dịu dàng ngắm mèo của Lạp Lệ Sa, cũng vô thức mềm lòng theo.

Lại thêm một lần tới cho mèo ăn, Phác Thái Anh rung động hỏi: "Chúng ta cũng giữ lại một con nuôi nhé?"

Động tác chụp ảnh cho mèo của Lạp Lệ Sa thoáng khựng lại. Cô ấy nghiêng đầu hỏi: "Em thích à?"

Phác Thái Anh thẳng thắn: "Em cũng bình thường, nhưng không phải chị thích à?"

Em ấy yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Lạp Lệ Sa chăm chú nhìn Phác Thái Anh, ánh mắt dịu dàng, trên mặt có cảm giác đau lòng mà Phác Thái Anh không bắt được, lướt qua rồi nhanh chóng biến mất.

"Không được đâu." Cô ấy cười nói: "Thích và nuôi là hai chuyện khác nhau."

"Nếu thật sự nuôi nó, phải có trách nhiệm cả đời với nó. Bây giờ chúng ta dường như vẫn chưa thích hợp." Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn mèo, không nhìn Phác Thái Anh: "Đợi đám mèo con lớn thêm một chút nữa sẽ tới kỳ sinh sản, nếu không triệt sản kịp thời, chúng sẽ kêu liên tục, nếu giáo viên ở bên cạnh nghe thấy, có lẽ sẽ có ý kiến đấy."

"Tuy trường học không có quy định rõ ràng về việc không được nuôi thú cưng trong kí túc xá, nhưng hiện tại cũng không thấy ai nuôi, chúng ta mở ra tiền lệ cũng không tốt."

"Huống hồ..." Sóng mắt Lạp Lệ Sa rực rỡ, đưa tay dùng ngón trỏ gãi lên cằm Phác Thái Anh, trêu đùa cô, "Không phải chị đã có một con mèo nhỏ rồi à?"

Phác Thái Anh bật cười, giả vờ ghét bỏ đánh lên tay Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nói rất thản nhiên, Phác Thái Anh liền tin là thật. Cô đặt lời của cô ấy vào trong tim, âm thầm tính toán trong lòng, tháng Bảy sau khi nghỉ việc, số tiền trong tay có đủ mua một căn phòng gần Ngoại ngữ Ninh Thành, vừa tiện cho Lạp Lệ Sa đi dạy vừa tiện cho hai người nuôi mèo hay không.

Phác Thái Anh tự nhiên đưa Lạp Lệ Sa và việc yêu thích mèo của Lạp Lệ Sa vào trong kế hoạch cuộc đời mình.

Cô tưởng rằng Lạp Lệ Sa cũng giống bản thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net