Chương 9: Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói muốn về nhà, không hoàn toàn là cái cớ để Phác Thái Anh từ chối Lạp Lệ Sa. Chín giờ, cô ăn bữa sáng ở quán cà phê xong rồi rời đi, bắt xe, chọn thời gian trước giờ cơm trưa quay về trang viên biệt thự nhà họ Phác.

Trang viên biệt thư nhà họ Phác nằm ở gần ngoại ô thành phố, cả gia đình đã sống ở đây rất lâu, từ khi Phác Thái Anh có ký ức đã sống ở đây, nhưng sau khi trưởng thành, ngoài kỳ nghỉ đón năm mới, cô rất ít khi về đây.

Bảo vệ trực ban trước cổng nhìn thấy Phác Thái Anh từ xa xa, liền khởi động cổng lớn, chào hỏi Phác Thái Anh, bảo cô vào trong.

Khoảng trời bên trong cánh cổng rộng lớn, biệt thự phong cách nhà vườn hiện đại được bố trí rất khí khái, mát mẻ tự nhiên, khiến bất kì ai lần đầu tới cũng thư thái tâm hồn, nhưng thần kinh của Phác Thái Anh lại căng chặt lại từ khoảnh khắc bước chân qua cánh cổng kia.

Phác Thái Anh đi dọc theo con đường rợp bóng mát, chậm bước đi về phía nhà chính.

Cổng nhà chính đang rộng mở, còn cách một đoạn, Phác Thái Anh thấp thoáng nhìn thấy Lý Nguyên Thục cùng một người phụ nữ trung niên đang ngồi cười nói trước bàn trà.

Người phụ nữ kia là mẹ của hai người anh họ, là bác của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh rũ mắt, làm như không có chuyện gì bước vào trong.

Tiếng nói cười lập tức dừng lại, người phụ nữ kia và Lý Nguyên Thục nhìn sang.

Phác Thái Anh tỏ thái độ đúng chừng mực, lịch sự chào hỏi: "Mẹ, con về rồi. Bác gái cũng ở đây ạ."

Biểu cảm của Lý Nguyên Thục nhàn nhạt, gật đầu một cái, quay đầu uống ngụm trà.

Người phụ nữ mặt cười nhưng trong lòng không cười đáp lời: "Tiểu Anh đấy à, lâu rồi không gặp nhỉ."

Phác Thái Anh đáp: "Gần đây công việc tương đối bận."

Có bận hơn nữa thì có thể bận nhường nào? Người phụ nữ phì cười trong lòng. Bà ta cũng không có ý định hàn huyên với Phác Thái Anh, gật đầu, cũng cúi đầu uống trà, không lên tiếng.

Đại sảnh yên lặng tới nỗi chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, Phác Thái Anh không có lời nào để nói, liền quan tâm: "Sơ Dương có nhà không ạ?"

Lý Nguyên Thục vô cùng yêu chiều con gái, không chịu cho Phác Sơ Dương ra ngoài học, Phác Sơ Dương chỉ đành lựa chọn đại học trong Ninh Thành. Lý Nguyên Thục mua xe cho cô ấy, quãng đường từ nhà tới trường chưa tới hai mươi phút đi xe, đi về rất thuận tiện.

Phác Thái Anh không hỏi còn đỡ, vừa hỏi liền khiến sắc mặt Lý Nguyên Thục trầm xuống rõ ràng.

May mà không đợi Phác Thái Anh tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện, Phác Sĩ Bồi cầm tờ báo giấy xuất hiện bên lan can tầng hai, gọi cô: "Tiểu Anh về rồi à? Lên đây, bố có chuyện muốn nói với con."

Phác Thái Anh thở phào một hơi, gật đầu với Lý Nguyên Thục và bác gái, nói: "Vậy mẹ, bác gái uống trà đi ạ, con lên trên trước."

Không ai để ý tới cô, Phác Thái Anh cũng không lúng túng, mặt không biến sắc đi lên tầng.

Trong phòng sách, Phác Sĩ Bồi cũng ngồi trước bàn uống trà, vừa thấy Phác Thái Anh liền quan tâm: "Ăn sáng chưa? Bảo dì làm chút đồ ăn cho con nhé?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Ăn rồi ạ." Cô tự nhiên ngồi xuống sô-pha, nhận lấy ấm trà trong tay Phác Sĩ Bồi, pha trà giúp bố.

Phác Sĩ Bồi trêu đùa, nói: "Con ấy à, ta còn tưởng con quên đường về nhà đi thế nào rồi chứ." Từ sau kỳ nghỉ hè giữa tháng Bảy nói muốn đi du lịch, tới giờ đã gần hai tháng, cũng không thấy Phác Thái Anh về nhà.

Phác Thái Anh lộ ra biểu cảm gượng gạo hiếm thấy, giải thích: "Trong tay luôn có việc bận rộn, bận tới quên mất."

Dù có bận hơn nữa, về nhà cũng chỉ là chuyện mất một tiếng đồng hồ, nào tới mức ấy. Phác Sĩ Bồi không cần nghĩ cũng biết là cái cớ. Ông cũng không thật sự muốn trách Phác Thái Anh, chỉ là đau lòng, có lòng nhưng không đủ lực. Ông thở dài trong lòng một tiếng, chuyển chủ đề quan tâm hỏi: "Sao lại gầy đi rồi nhỉ?"

Phác Thái Anh tráng ấm trà cho ông, không nghĩ như thế: "Thông thường tới hè sẽ gầy một chút."

Nhưng Phác Sĩ Bồi lại không cảm thấy như thế, lần nữa đề nghị: "Ta nên bảo dì làm đồ ăn cho con thì hơn, ngày nào cũng ăn ở nhà ăn nào có dinh dưỡng gì chứ."

Phác Thái Anh uyển chuyển từ chối: "Thật sự không cần đâu ạ, bình thường con cũng tự vào bếp." Cô chuyển chủ đề, hỏi lại vấn đề ban nãy đã hỏi Lý Nguyên Thục ở dưới nhà: "Sơ Dương không ở nhà ạ?"

Phác Sĩ Bồi vừa nghe tới cô con gái nhỏ này liền đau đầu. Ông nhấp một ngụm trà, dữ dằn nói: "Ở nhà, vẫn đang ngủ. Hôm qua đón tết cũng không thấy bóng dáng đâu, gọi mấy trăm cuộc điện thoại cũng không nghe máy, không biết đi đâu uống say bí tỉ, nửa đêm mới về tới nhà."

"Lớn như vậy rồi, cũng không biết đang nghĩ gì nữa." Ông nặng nề thở dài một hơi, nói: "Từ nhỏ đã nói chị gái là tấm gương của nó, kết quả không học được một chút điểm tốt nào từ con. Bố và mẹ con đã cân nhắc, đợi nó tốt nghiệp sẽ sắp xếp chuyện xem mắt cho nó, để nó thu bớt tính tình, tránh để nó ngày ngày không biết trời đâu đất đâu."

Tay pha trà của Phác Thái Anh khựng lại.

Gia đình giống như gia đình bọn họ, bố mẹ sắp xếp xem mắt cho con cái là chuyện rất bình thường, Lý Nguyên Thục yêu Phác Sơ Dương như bảo bối trân châu, có thể chọn người cho Phác Sơ Dương, nhất định sẽ không tệ. Nhưng với tính cách ngựa hoang thích tự do của Phác Sơ Dương, chắc hẳn là một loại giày vò.

"Sơ Dương vẫn còn nhỏ." Phác Thái Anh không nặng không nhẹ nói đỡ cho Phác Sơ Dương một câu: "Đợi em ấy lớn hơn chút nữa, có lẽ tính tình sẽ tốt lên."

Phác Sĩ Bồi nửa thưởng thức, nửa bất lực lắc đầu: "Con chỉ biết bảo vệ nó."

"Không nói tới nó nữa." Ông chuyển chủ đề, quan tâm: "Bản thân con thế nào rồi? Còn liên lạc với cậu trai thời gian trước bác Thẩm giới thiệu không?"

Phác Thái Anh lắc đầu.

Phác Sĩ Bồi hỏi: "Không thích à?"

Phác Thái Anh khẽ đáp: "Vâng."

Phác Sĩ Bồi cũng không ngạc nhiên. Từ sau khi Phác Thái Anh tốt nghiệp đại học, bạn bè thân thiết của ông đã giới thiệu vô số đối tượng cho cô, tới nỗi hai bàn tay đếm không xuể, nhưng vẫn chưa có ai có thể khiến Phác Thái Anh gật đầu, tiến thêm một bước.

"Không sao, không thích thì không thích, nhưng..." Phác Sĩ Bồi chân thành khuyên bảo: "Tiểu Anh, cũng có tuổi rồi, bản thân cũng phải để tâm một chút."

Ánh mắt của ông, đột nhiên khiến Phác Thái Anh nhớ lại giấc mơ trong đêm tối nọ, nhớ tới dáng vẻ thất vọng triệt để của Phác Sĩ Bồi, l*иg ngực lún xuống như bị tảng đá lớn đè lên.

Hồi cấp ba, từ lần đầu tiên mơ thấy Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh liền biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu.

Cả đời này, cô không thể kết hôn.

Nhưng Phác Thái Anh không thể mở lời nói với Phác Sĩ Bồi.

Phác Sĩ Bồi là một người cha tốt, khoan dung có trách nhiệm, từ nhỏ tới lớn, ông quan tâm, bảo vệ cô, trước giờ chưa từng để Phác Thái Anh chịu thiệt thòi, Phác Thái Anh đều nhìn vào mắt, nhớ trong lòng. Nhưng ông cũng là một người truyền thống, Phác Thái Anh càng hiểu sự mong chờ cùng thưởng thức của Phác Sĩ Bồi với bản thân, càng không muốn để ông khó xử, càng sợ ông thất vọng.

Suy cho cùng, hai người không phải là bố con ruột.

Phác Thái Anh chỉ có thể nghĩ một đằng đáp một nẻo.

...

Tuần tiếp theo, ngày tháng đột nhiên trở nên dài dằng dặc, trải qua một cách khó khăn. Ngoài phải ứng phó với tầng tầng lớp lớp vấn đề kỷ luật học sinh trong lúc dạy học, cùng đối tượng xem mắt mới do bạn bè Phác Sĩ Bồi giới thiệu, Phác Thái Anh còn phải tiêu tốn tâm tư tiếp chiêu của Lạp Lệ Sa.

Sau buổi sáng ra ngoài chạy bộ hôm đó, dường như bỗng nhiên thân thiết hơn với cô. Lạp Lệ Sa vừa giữ chừng mực, vừa không có chừng mực, không có hành động vượt quá giới hạn, gây phiền phức cho người khác, nhưng cũng không bủn xỉn phát huy sức hấp dẫn của bản thân, lúc xa lúc gần, như trêu đùa như không.

Nếu Phác Thái Anh không biết Lạp Lệ Sa có bạn gái, không biết Lạp Lệ Sa thích phụ nữ, có lẽ sẽ không cần nghĩ nhiều. Nhưng cô biết tất cả, cô không có cách nào không để tâm.

Trước hai ngày nghỉ lễ Quốc khánh, Phác Thái Anh chán nản với những cuộc đối thoại vô nghĩa trên Wechat, đáp ứng yêu cầu gặp mặt của tối tượng xem mắt mới được giới thiệu, chuẩn bị tới đó sẽ nói rõ hai người không thích hợp, không cần tiếp tục lãng phí thời gian của đôi bên.

Tám giờ tối, ánh đèn lấp lánh, trang trí mới mẻ, nhà hàng đồ ăn Đông Nam Á ngập tràn không khí, Phác Thái Anh vừa vào cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc váy dài lộ vai màu đen, ngồi trên ghế mây kiểu xích đu, vừa nói vừa cười với Thẩm Đình Hoa phía đối diện, nụ cười đẹp đẽ khiến tất cả mọi thứ xung quanh trở nên tối tăm mờ nhạt.

Phác Thái Anh mím môi nhìn tới, cảm giác trái tim chua xót không thích ứng, người đàn ông bên cạnh đang hỏi: "Sao thế?"

Phác Thái Anh quay mặt đi, nhạt nhẽo đáp: "Không có gì." Sắc mặt cô như bình thường, ngồi xuống vị trí đã đặt trước, vừa hay quay lưng với hai người phía Lạp Lệ Sa, cả bữa tối, không nhìn Lạp Lệ Sa lấy một cái.

Bữa ăn không có mùi vị.

Nhưng trong nửa tiếng, Phác Thái Anh đã kết thúc bữa ăn này. Người đàn ông biểu thị có thể cùng nhau đi xem phim, Phác Thái Anh lấy cớ ở trường còn có việc, từ chối, người đàn ông liền lấy lui làm tiến, hi vọng lần sau, muốn đưa cô về trường.

Chiếc xe dừng ở cửa tây gần tòa nhà kí túc xá của giáo viên, Phác Thái Anh mở cửa xuống xe, người đàn ông cũng theo xuống xe, sau đó lịch sự tạm biệt cô.

Phác Thái Anh nhìn anh ta rời đi, quay người chuẩn bị đi qua đường, đèn pha chiếc Porsche dừng bên lề đường đột nhiên sáng lên, kêu một tiếng.

Phác Thái Anh nhìn sang theo phản xạ có điều kiện, liền nhìn thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi Polo ở ghế trên xuống xe.

Người đàn ông nhanh chân bước đi, khí thế hừng hực bước về phía Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngây ra mấy giây mới nhận ra, đó là Vạn Lương, đối tượng xem mắt trước kia từng gặp mặt một lần.

Cô nhíu mày, kỳ quái nhìn Vạn Lương.

Không biết có phải Vạn Lương uống rượu hay không, đứng trước mặt cô, âm thanh trầm thấp chất vấn Phác Thái Anh: "Em lại quen người mới rồi à?"

Ngữ điệu như bắt gian.

Phác Thái Anh thấy kì lạ, lạnh giọng nói: "Anh Vạn, anh uống nhiều rồi."

Âm thanh vừa dứt, Vạn Lương nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh, ánh mắt đỏ au tra hỏi: "Tại sao? Em nói với anh đi, rốt cuộc anh có chỗ nào không hợp ý em?"

Phác Thái Anh không kịp phòng bị, bị nắm tới đau đớn, trầm mắt giãy ra, quát mắng anh ta: "Anh buông tôi ra! Anh uống rượu rồi phát điên à!"

Nhưng Vạn Lương cậy cao to, mạnh mẽ, căn bản không buông tay, thậm chí còn mặc kệ tất cả giữ lấy một tay còn lại của Phác Thái Anh, muốn cưỡng chế ôm lấy cô, "Không thể cho anh một cơ hội sao?"

Phác Thái Anh không giãy ra được, chuẩn bị giơ chân đá lên bộ hạ của anh ta, đột nhiên giọt nước lạnh lẽo chảy xuống từ góc mặt, mấy giọt nước tung tóe rơi trên cổ Phác Thái Anh.

Mặt mày Vạn Lương toàn là nước, hồn hà hổn hển quay đầu tìm nguồn gốc của dòng nước.

Phác Thái Anh nhân cơ hội hất tay anh ta ra, hung hăng cho anh ta một bạt tai, quay người nhanh chân chạy về phía nguồn nước kia.

Nhưng mới chạy được hai bước, ánh mắt cô lại nhìn rõ người đứng đối diện là Lạp Lệ Sa, bước chân vô thức khựng lại.

Lạp Lệ Sa đi giày cao gót, vén tóc qua tai, khuyên tai bản lớn màu bạc lấp ánh dưới đèn đường. Cô ấy đứng bên cạnh Phác Thái Anh, lặng lẽ che chắn Phác Thái Anh ra sau lưng, ném cốc trà sữa trống không lên mặt Vạn Lương, như cười như không: "Tỉnh rượu chưa? Cần ở đây với anh đợi 110 tới không?"

Vạn Lương căn bản không say, anh ta nghĩ rằng có một số cô gái không chịu nổi vẻ kiên trì theo đuổi của đàn ông, muốn bày trò đàn ông si tình một phen, mượn say hành hung. Cho dù không thành công, cũng có thể lợi dụng chút ít, coi như không thiệt. Anh ta bị hắt nước cả mặt, lại chịu một cái bạt tai, vốn định nổi nóng, nhưng nghe Lạp Lệ Sa nói muốn báo 110, ánh mắt lại không dễ dây vào, lập tức sợ hãi.

Náo loạn lớn chuyện cũng không dễ coi. Suy cho cùng là kiêng dè Phác Sĩ Bồi, anh ta lắc đầu, giả vờ làm dáng vẻ đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, liên tục lùi sau, hổ thẹn che mặt.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi về chuyện hôm nay, là do tôi uống quá chén..." Anh ta lẩm nhẩm, lùi tới bên chiếc Porsche, dáng vẻ vô cùng hối hận, mở cửa xe, đạp chân ga chạy mất.

Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng, ghi nhớ biển số xe, nhanh chóng gọi 122 tố cáo anh ta say rượu lái xe.

Ánh mắt của cô ấy, bớt đi vẻ trêu đùa bất cần thường ngày, trong ánh mắt, là vẻ lạnh lùng sắc bén trong giấc mơ nhiều năm qua của Phác Thái Anh. Khó lòng tiếp cận, cũng khiến người ta rung động không thôi.

Phác Thái Anh đè lại xúc cảm hỗn loạn trong lòng, cảm ơn Lạp Lệ Sa: "Cảm ơn."

Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn cô, mặt mày thả lỏng, sắc mặt dịu lại. Cô ấy rút một tờ giấy trong túi xách ra, giúp Phác Thái Anh lau trà sữa bắn lên cổ áo và cằm.

Phác Thái Anh mất tự nhiên tránh ra sau: "Tôi tự làm."

Lạp Lệ Sa cũng không miễn cưỡng, buông tay đưa giấy cho cô, nhìn vệt đỏ trên cổ tay Phác Thái Anh, nhắc nhở: "Lát nữa mua rượu thuốc xoa bóp tay sẽ tốt hơn."

Ngữ điệu ấm áp khiến Phác Thái Anh rung động.

Cô không dám nhìn Lạp Lệ Sa, trả lời: "Ừm."

Hai người sửa sang xong liền sánh vai đi về phía sân trường, gió đêm mang tới chút hơi lạnh, mang tới cho Phác Thái Anh ảo giác không biết đang là ngày tháng năm nào.

"Bạn trai cũ à?" Lạp Lệ Sa giống như tùy tiện hỏi.

Phác Thái Anh đáp: "Không phải." Ngừng giây lát, cô bổ sung: "Đối tượng xem mắt."

Lạp Lệ Sa "ồ" một tiếng, sáng tỏ, lại hỏi: "Người tối nay cũng là đối tượng xem mắt à?"

Nhịp tim của Phác Thái Anh lạc một nhịp. Thì ra cô ấy nhìn thấy cô. Đột nhiên Phác Thái Anh cảm thấy hai chân mình chạm xuống mặt đất, nhớ tới tình huống tối nay, nhớ tới quan hệ thực tế giữa hai người.

Mơ tưởng hão huyền là chuyện đáng hổ thẹn, cũng không nên. Phác Thái Anh không còn tâm trạng trả lời Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa tưởng Phác Thái Anh ngầm thừa nhận, trêu chọc nói: "Ánh mắt của người giới thiệu hình như cũng không tốt lắm nhỉ, nhìn hai người chẳng hợp gì cả."

Cô ấy đùa giỡn: "Không phải da mặt cô Phác quá mỏng, nên không tiện lên tiếng đấy chứ?"

"Lần sau tôi từ chối giúp cô, thế nào?"

Đột nhiên Phác Thái Anh dừng chân, cô gọi Lạp Lệ Sa: "Cô Lạp."

Lạp Lệ Sa cũng dừng chân lại, mặt mày tươi cười nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghĩ, lúc nên quyết đoán thì không quyết đoán, sau này chắc chắn sẽ gặp họa. Cố gắng trang bị âm thanh lạnh lùng nhất, nói: "Tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta chưa đủ thân thiết tới mức độ cô có thể tùy ý chỉ bảo về chuyện tình cảm riêng tư của tôi."

Nụ cười của Lạp Lệ Sa, bỗng nhạt đi trong khoảnh khắc ấy.

"Xin lỗi, là do tôi lo chuyện bao đồng." Không khí ngưng trệ mấy giây, Lạp Lệ Sa lại cười lên, lần này, ý cười không còn nơi đáy mắt.

...

Chú thích:

110: Số điện thoại của công an Trung Quốc

112: Số điện thoại của cảnh sát giao thông Trung Quốc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net