Ngoại truyện 3: Lạp Lệ Sa x Phác Thái Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một năm sau khi yêu nhau, đón Thất tịch đầu tiên với Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đã tặng Lạp Lệ Sa một hộp nhạc hình đàn dương cầm.

Hộp nhạc được đặt làm, gia công tỉ mỉ, chi tiết tinh xảo, sau khi vặn dây cót âm sắc tạo ra khi ống nhạc và bo mạch chạm vào nhau vô cùng thuần khiết lại phong phú, trình diễn một khúc ca trước giờ Lạp Lệ Sa chưa từng nghe.

Ca khúc du dương mới mẻ, nhanh chậm đan xen, trong vui vẻ có u sầu, trong u sầu thấp thoáng ấm áp, Lạp Lệ Sa nghe mà thích thú. Cô ấy ấn lên phím đàn nhỏ tinh xảo của hộp nhạc, nghiêng đầu hỏi Phác Thái Anh: "Khúc nhạc này tên gì thế?"

Phác Thái Anh khẽ cười nói: "Bí mật."

Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Tên là Bí Mật, hay đây là bí mật?"

Ý cười của Phác Thái Anh sâu xa: "Tên là Bí Mật, cũng là bí mật."

Lạp Lệ Sa "hửm" một tiếng, híp mắt hoa đào lại, vô cùng hứng thú.

Phác Thái Anh cong môi, làm như không có chuyện gì, không hề có ý định giải đáp vấn đề cho cô ấy.

Cô đã quen mềm lòng với Lạp Lệ Sa, nhưng thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ muốn để Lạp Lệ Sa nảy sinh hứng thú, tránh cho mọi sự đều dễ dàng được thỏa mãn, đuôi hồ ly của Lạp Lệ Sa sẽ dựng càng cao càng đắc ý.

Huống hồ, trong thanh xuân ấy có cả Lạp Lệ Sa tham gia, nhưng diễn viên chỉ có một mình Phác Thái Anh diễn kịch một vai, cô không biết nên nói từ đâu cũng cảm thấy thời gian qua đi hoàn cảnh cũng biến đổi, dường như nói ra vừa cố tình lại quá mức xấu hổ.

Chuyện quá thích Lạp Lệ Sa, cô không tiện để Lạp Lệ Sa biết quá rõ.

Trước khi gặp Lạp Lệ Sa vào năm mười bảy tuổi, Phác Thái Anh vùi đầu học hành để không phụ sự kỳ vọng của Phác Sĩ Bồi, làm con trưởng xuất sắc của nhà họ Phác, làm con gái ngoan của Phác Sĩ Bồi, làm tấm gương tốt của Phác Sơ Dương, mọi chuyện đều quy củ đúng mực, trước giờ chưa từng suy nghĩ tới chuyện yêu đương, trước giờ cũng chưa từng hiếu kỳ về chuyện này.

Đối với Phác Thái Anh mà nói, đó là một chuyện quá xa xôi, quá nguy hiểm. Cô không cảm thấy một người lúc khóc lúc cười, trong lòng lo nghĩ nhiều chuyện, thành tích tuột dốc không phanh, trở nên hoàn toàn không giống bản thân mình như bạn cùng bàn của mình có gì tốt.

Phác Thái Anh không hứng thú, cũng không cảm thấy có người nào đó khiến bản thân có hứng thú. Cho nên cho dù luôn có nam sinh đối tốt với mình, trước giờ Phác Thái Anh cũng không rung động, từ chối người khác từ ngàn dặm xa xôi, đối với ai cũng đều hờ hững.

Mãi tới buổi tối mùa đông năm ấy, Lạp Lệ Sa với khuôn mặt sáng bừng, cùng móng tay sơn đỏ rực, bất cẩn tiến vào thế giới của cô, chỉ một ánh nhìn, khiến ngọn lửa bùng cháy.

Đó rõ ràng là một người khác một trời một vực, hoàn toàn không cùng một thế giới với học sinh chăm ngoan an phận thủ thường như Phác Thái Anh. Đôi khuyên tai màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, khói thuốc màu trắng mịt mù trong đêm tối, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy Lạp Lệ Sa mất kiên nhẫn nhíu mày lại.

Rất xinh đẹp.

Phác Thái Anh vào một thời điểm rất không thích hợp đã có suy nghĩ ấy.

Trước giờ cô chưa từng gặp nữ sinh nào có khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ như thế, lại có thể mang theo vẻ u ám cùng xán lạn mâu thuẫn như vậy. Khoảnh khắc ấy, trái tim của Phác Thái Anh đã lạc đi một nhịp.

Cô tưởng rằng bản thân sửng sốt và hoảng loạn.

Không ngờ rằng Lạp Lệ Sa sẽ giúp mình.

Càng không ngờ bản thân sẽ thích người như vậy.

Rất lâu về sau, Lạp Lệ Sa trêu đùa hỏi Phác Thái Anh rằng bắt đầu thích cô ấy từ khi nào.

Phác Thái Anh không nói cho Lạp Lệ Sa biết, tình cảm bản thân dành cho cô ấy, là tình yêu sét đánh.

Cũng rất lâu về sau, Phác Thái Anh mới giác ngộ được, thì ra đây chính là thích.

Lần đầu tiên trong giờ nghỉ vô tình nghe ngóng tên Lạp Lệ Sa từ bạn học, Phác Thái Anh cảm thấy bản thân hiếu kỳ;

Lần đầu tiên đứng trên bục chào cờ vô thức tìm kiếm bóng dáng Lạp Lệ Sa trong dòng người cuồn cuộn bên dưới, Phác Thái Anh tưởng rằng bản thân nhân tiện;

Lần đầu tiên vòng qua đường có cửa sổ lớp học của Lạp Lệ Sa đi lấy nước, Phác Thái Anh thuyết phục bản thân là vô tình;

Lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa trên danh sách kỷ luật trên bảng thông báo, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu, Phác Thái Anh lừa gạt bản thân là cảm xúc không ổn định rất bình thường;

Lần đầu tiên nằm mơ thấy Lạp Lệ Sa trong đêm, mơ thấy hai người ôm nhau hôn nhau trong lớp học dưới ánh chiều tà, cuối cùng Phác Thái Anh không thể không nhìn thẳng vào tình cảm dành cho Lạp Lệ Sa của bản thân.

Thích Lạp Lệ Sa, là một chuyện rất vô thức, cũng là chuyện quá kinh thiên động địa.

Không thể để người bên cạnh biết, Phác Thái Anh liền chôn vùi nó vào trong ca khúc tạm biệt thanh xuân.

Giống như chim bay trên trời cá bơi dưới nước, thật ra gặp gỡ chẳng qua cũng chỉ là một phen bất ngờ, cô có trách nhiệm bản thân phải hoàn thành, Lạp Lệ Sa có con đường Lạp Lệ Sa phải đi, không thể vượt qua lôi trì, sơn thủy không tương phùng, cho nên dù rằng có rất nhiều cơ hội, nhưng trước giờ Phác Thái Anh chưa từng phóng túng bản thân tới gần Lạp Lệ Sa.

Trong thanh xuân của cô viết đầy tên của Lạp Lệ Sa, nhưng chuyện trái với lẽ thường nhất, chuyện hoang đường nhất chẳng qua cũng chỉ là lặng lẽ đi theo Lạp Lệ Sa lên một tuyến xe buýt, thỉnh thoảng gặp gỡ Lạp Lệ Sa ở nhà ăn lúc ăn cơm, cố tình đi chậm bước, xếp hàng bên cạnh cô ấy, chọn món ăn giống món ăn của Lạp Lệ Sa hôm ấy hơn nửa tháng, đứng sau lưng Lạp Lệ Sa trên cầu thang tòa nhà dạy học trong cơn mưa rả rích, chần chừ suốt hai phút có nên nhét ô cho Lạp Lệ Sa hay không, sau đó mở to mắt nhìn Lạp Lệ Sa được một nữ sinh khác đón đi.

Phác Thái Anh tỉnh táo hiểu rằng, trong mắt Lạp Lệ Sa không có cô. Lạp Lệ Sa không nhớ cô, không nhất định sẽ thích nữ sinh, cũng không nhất định sẽ thích bản thân.

Còn Lạp Lệ Sa cũng không phải đối tượng lý tưởng của Phác Thái Anh trong mắt nhà họ Phác.

Người đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa mãi mãi không phải là Phác Thái Anh.

Coi như đặt một dấu câu hoàn chỉnh cho tình yêu thầm lặng không người biết tới.

Năm ấy Lạp Lệ Sa tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm hỏi một Phác Thái Anh đã không còn tham gia hoạt động học sinh, một lòng một dạ chuẩn bị cho kỳ thi đại học rằng có tiện thay mặt học sinh khối 11 biểu diễn một tiết mục tạm biệt đàn anh đàn chị khối 12 hay không, Phác Thái Anh đã đồng ý.

Cô đem tất cả tâm sự bí mật trăm ngàn cảm xúc không thể nói ra này viết vào một khúc nhạc mang tên "Bí Mật", hi vọng Lạp Lệ Sa có thể nghe được.

Nhưng Lạp Lệ Sa không tới.

Ngày hôm ấy sau khi kết thúc trình diễn, Phác Thái Anh mua bao thuốc lá đầu tiên trong đời. Khói trắng quẩn quanh, bị sặc tới chảy nước mắt, mọi nỗi nhớ nhung trong tim cô đều là Lạp Lệ Sa.

Rất nhiều năm sau, lần đầu tiên Phác Thái Anh "tự lấy lòng" bản thân, lúc không còn là chính mình, đối tượng trong ảo tưởng vẫn là Lạp Lệ Sa.

Cô không biết khi ấy Lạp Lệ Sa đang ở đâu, nhưng cô nhớ khuôn mặt của Lạp Lệ Sa, nhớ đôi mắt của Lạp Lệ Sa, nhớ giọng nói của Lạp Lệ Sa, thậm chí là hương thơm thoang thoảng trên người Lạp Lệ Sa một cách rõ ràng.

Vạt áo đồng phục xanh trắng tung bay của Lạp Lệ Sa, là lá cờ không ngừng phấp phới trong giấc mộng nhiều năm của cô.

Đó là tất cả bí mật trong thanh xuân của Phác Thái Anh, cũng là điều tiếc nuối duy nhất trong thanh xuân của Phác Thái Anh.

Tình yêu không thể truyền đạt năm mười bảy tuổi, tới năm hai mươi chín tuổi, Phác Thái Anh đã có thể truyền đạt đi.

Cô đã thỏa mãn.

Lạp Lệ Sa hiếu kỳ, nhưng có chừng mực, cũng có phong độ. Cô ấy đoán được có thể "Bí Mật" có liên quan tới bản thân, nhưng dỗ dành từ trên giường xuống dưới giường mấy bận, phát hiện Phác Thái Anh thật sự không muốn nói nhiều, cô ấy liền không tiếp tục bám lấy không buông.

Chỉ là mỗi lần khi khởi động hộp nhạc, Lạp Lệ Sa vẫn không nhịn được suy nghĩ về đáp án của bí mật này.

Mãi tới một năm sau, khi khóa học sinh Phác Thái Anh và cô ấy từng dạy dỗ tốt nghiệp, Lạp Lệ Sa được mấy học sinh vẫn còn giữ liên lạc với bản thân gửi cho liên kết trang mạng chính thức của Ngoại ngữ Ninh Thành, trên đó có video quay lại buổi tối tốt nghiệp khóa ấy, khi nhiệt huyết sục sôi, cô ấy lật lại những video trước đó, mở video khóa tốt nghiệp của bản thân, nghe được giai điệu "Bí Mật" quen thuộc rõ ràng vang lên từ loa máy tính bảng của bản thân.

Video chất lượng thấp cũng không ngăn được khí chất xuất thần của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngồi ở một bên sân khấu, mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng sạch sẽ cùng chiếc váy đen dài, tóc dài như thác nước, khuôn mặt lạnh lùng, non nớt lại thuần khiết, là dáng vẻ Lạp Lệ Sa vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khúc nhạc kết thúc, Phác Thái Anh đứng dậy hạ màn, Lạp Lệ Sa chú ý tới việc Phác Thái Anh nhìn xuống sân khấu, dừng lại những mấy giây, như thể đang xác nhận điều gì đó, sau đó rũ mí mắt, lặng lẽ quay người.

Khoảnh khắc ấy, rất nhiều chuyện liên kết với nhau, đột nhiên đáp án của "Bí Mật" trở nên vô cùng rõ ràng.

L*иg ngực Lạp Lệ Sa trào lên cảm giác chua xót.

Cô ấy chống cằm, ánh mắt như nước, kéo thanh tua nhanh, xem đi xem lại đoạn video này rất nhiều lần, sau đó tải về, tự cắt ghép, trân trọng lưu lại.

Phác Thái Anh vẫn không biết chuyện này.

Ba năm sau, năm Phác Thái Anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Lạp Lệ Sa mời Phác Thái Anh đi xem buổi lễ tốt nghiệp của sinh viên học viện mà bản thân đang giảng dạy.

Lạp Lệ Sa là giáo viên mới của học viện, thường được sắp xếp nhiệm vụ mang tính đại diện của giảng viên là dự giờ, nếu Phác Thái Anh có thời gian gần như sẽ đi cùng cô ấy, quen thuộc với học viện xây dựng này như trường mình, cho nên vui vẻ đồng ý.

Khi buổi biểu dẫn gần tới lúc kết thúc, Lạp Lệ Sa nói bản thân phải ra ngoài, Phác Thái Anh tưởng rằng Lạp Lệ Sa có điện thoại công việc, không nghĩ nhiều.

Không ngờ mười phút sau, người vốn dĩ nên quay về ngồi cạnh cô lại chầm chậm tiến lên sân khấu đứng trong ánh đèn chùm rực rỡ.

Lạp Lệ Sa đã đổi trang phục, mặc chiếc sơ mi trắng, chiếc quần tây đen rất đỗi đơn giản mộc mạc, ánh mắt xán lạn, trong vẻ quyến rũ tự nhiên còn mang theo đơn thuần cùng sạch sẽ sánh ngang với tất cả những người trẻ tuổi bên dưới khán đài.

Phác Thái Anh chăm chú nhìn cô ấy, ngạc nhiên, vui vẻ tới nỗi quên chớp mắt.

Lạp Lệ Sa nhìn vào mắt Phác Thái Anh một cách nhanh chóng, cười với Phác Thái Anh, cất lời trong tiếng vỗ tay hoan hô nồng nhiệt của sinh viên: "Ca khúc này đặc biệt gửi tặng các em, đặc biệt gửi tặng em."

Lạp Lệ Sa hát bài "Bài Ca Dành Cho Thời Niên Thiếu".

"Nếu có một ngày, nếu có một người, cùng tôi đi xem hoa nở, cùng tôi đi xem ráng chiều..."

"Tôi muốn hát lên bài hát này vì em, vì em, một bài hát niên thiếu, một bài hát viết cho tình yêu..."

Từ đầu tới cuối, trong mắt Lạp Lệ Sa đều là Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh cắn môi, l*иg ngực cô muốn trào ra một loại cảm xúc nóng bỏng.

Dường như thời gian đan xen, năm đó nỗi thất vọng cùng tiếc nuối không tìm được Lạp Lệ Sa khi nhìn xuống sân khấu, đều được lấp đầy trong tiếng hát ngâm nga, thấp thoáng tình yêu không đếm nổi.

Lời chúc năm đó Phác Thái Anh không đích thân trao đi, tới hiện tại, Lạp Lệ Sa đã trao cho cô.

Ánh đèn bên dưới khán đài tối tăm, Lạp Lệ Sa dính bên tai Phác Thái Anh nói: "Tốt nghiệp vui vẻ."

"Em đem bí mật của quá khứ tặng cho chị, chị cũng tặng em một bí mật, liên quan tới tương lai, thế nào?"

Phác Thái Anh không trả lời, cảm nhận được thứ đồ được đặt vào trong tay.

Nhân khi ánh đèn chiếu tới, cô nhìn thấy chiếc móc khóa Doraemon dáng vẻ vô cùng ngây thơ nằm trong lòng bàn tay. Phác Thái Anh khó hiểu, dùng ánh mắt hỏi han Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cong môi không nói, trong đôi mắt hoa đào rực rỡ tình cảm nồng nàn.

Rất lâu sau đó Phác Thái Anh không tìm được đáp án.

Mãi tới một ngày nào đó hai tháng sau, khi tắm được một lúc đột nhiên cô lóe lên suy nghĩ, vội vàng lau khô người khoác váy ngủ lên, đi vào phòng ngủ tìm Doraemon, xé túi thần kỳ trước người nó.

Một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo bật ra khỏi túi thần kỳ, lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn.

Lạp Lệ Sa nở nụ cười ôm lấy Phác Thái Anh từ sau lưng, hôn lêи đỉиɦ đầu cô: "Để chị đợi lâu quá đấy nhé."

"Bà Lạp."

...

HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net