Chương 11 : Sơn Thôn Da Người 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Căn cứ theo cách cho điểm cho thấy không phải cứ đưa ra đáp án là những người khác không có điểm, chỉ cần đưa ra suy đoán của bản thân, hoặc bổ sung tình tiết, đều sẽ có điểm, nhưng quả thật hệ thống này bắt người khác phải mở miệng nói chuyện.” Lưu Nguy nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, anh tin Thẩm Thanh Thu biết đáp án, nhưng vì cô ấy lười nói cho nên mới không cho cô ấy điểm.

“Vậy tiếp theo đây khi các vị đưa ra kết luận, hi vọng có thể cho những người còn lại cơ hội lên tiếng.” Câu nói này chính là nói với Tiêu Mộ Vũ.

Bọn họ đã phát hiện, Tiêu Mộ Vũ là “trùm”, người khác phát hiện da người đều phải dùng bùa hộ mệnh để trả giá, hoặc là dứt khoát ngủ như chết, chỉ có Tiêu Mộ Vũ không chút tổn thất giành được 10 điểm kia.

“Mọi người mau ra ngoài xem xét đi, có một số chuyện chỉ có thể làm ban ngày, còn cả bà lão kia cũng không biết chạy đi đâu rồi, chúng ta có thể hỏi lại lần nữa.” Lưu Nguy vẫn gánh vác trọng trách chỉ huy.

Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hai chiếc đùi lớn để ôm ở đây là Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, chỉ là hai người này một người nói năng ngắn gọn, một người dứt khoát không để ý tới người khác, thật sự không cách nào để bọn họ chủ động lên tiếng, chỉ có thể phó mặc cho Lưu Nguy, người coi như có liên kết với đôi bên ra mặt thay.

Xuống dưới nhà, bọn họ phát hiện bà lão kia vẫn ở trên tầng hai, lúc này đang ngồi giữa một đống vải thô may quần áo.

Nhìn thấy bọn họ xuống dưới, bà lão cũng không làm chút phản ứng, chỉ tự nhiên giậm máy may. Cả đám người ngó nghiêng, vết máu vẫn còn đọng lại trong căn phòng tầng hai, phòng của bà lão vẫn khóa cửa như trước.

Từ Nhiên chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đi tới, lên tiếng hỏi: “Bà ơi, chúng cháu thật sự muốn giúp bà, nhưng thông tin chúng cháu biết được quá ít, bà có thể nói với chúng cháu, rốt cuộc da người trong căn phòng kia là thế nào được không?”

Chân bà lão linh hoạt giậm xuống bàn đạp máy may, chiếc kim nhanh chóng chuyển động trên tấm vải thô, nghe xong lời của Từ Nhiên, bà ta dừng lại, quay đầu nhìn cậu. Trong sự chờ đợi trên khuôn mặt thiếu niên, bà ta tươi tắn cười nói: “Vẻ ngoài sạch sẽ thế này, chết đi thì thật đáng tiếc. Đáng tiếc quá, cậu trai à, bà già này không giúp được cậu, các vị đã làm sai rồi.”

Trong lòng Từ Nhiên vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn nặn ra nụ cười, nói: “Bà ơi, chắc chắn là bà không thích những tấm da người kia, bà hi vọng thoát khỏi loại giày vò không ngừng nghỉ ở nơi này, chỉ có thể đặt hi vọng vào những người từ bên ngoài tới như chúng cháu, chúng cháu chết rồi cũng không có lợi gì cho bà, nên là bà có thể tiết lộ thêm chút thông tin được không?”

Bà lão không để ý tới Từ Nhiên, Lưu Nguy lắc đầu với Từ Nhiên, nếu đơn giản như thế thì tốt.

“Bà ơi, bà cũng nói đứa trẻ sạch sẽ như cháu chết đi thì thật đáng tiếc, vậy bà thương hại chúng cháu một chút, không phải bà rất muốn hai cô gái kia có thể giúp bà thoát khỏi khó khăn sao? Chí ít vì hai người đó cũng được.”

Bà lão nhìn Từ Nhiên một cái, sau đó lại cúi đầu, trong mắt lộ ra một tia khổ sở.

Đúng vào lúc Từ Nhiên định từ bỏ, bà lão đột nhiên lên tiếng, bà ta ngẩn ra nhìn Từ Nhiên, lẩm nhẩm: “Nếu cháu ngoại tôi còn sống, cũng đã lớn như cậu rồi. Thôi bỏ đi, nếu muốn sống tiếp, trừ phi các vị có thể tìm thấy nó, ai ra tay trước sẽ là kẻ chiếm ưu thế, ban ngày nó không thể làm hại người.”

Từ Nhiên ngẩn ra, đúng vào lúc này, âm thanh thông báo vang lên, chúc mừng người chơi Từ Nhiên khởi động nhiệm vụ phụ: Tìm kiếm da người giết người, phần thưởng 10 điểm.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 8 giờ

Điểm thưởng: ***

Đồng thời tất cả mọi người đều phát hiện trên giao diện của bản thân có thêm một nhiệm vụ.

“Con mẹ nó thế này cũng được sao?” Quả thật người đàn ông như Báo khó lòng tin nổi.

Khuôn mặt trắng trẻo của Từ Nhiên đỏ bừng, làm động tác yeah, dù sao cũng còn quá trẻ, vẫn chưa biết thu vén cảm xúc.

“Thật đúng là mặt trắng có lợi.” Báo lẩm nhẩm một câu.

Cũng vào lúc này, hệ thống lại thông báo thêm lần nữa: Người chơi vui lòng chú ý, nhiệm vụ lần này tiến hành theo phương thức giải đề, cho điểm theo đáp án. Bắt đầu từ lúc này nghiêm cấm người chơi quay cóp, tiết lộ đáp án, người vi phạm sẽ bị phán sao chép, bài làm của đôi bên sẽ tính thành 0 điểm, người vi phạm nghiêm trọng sẽ trực tiếp bị hủy tư cách tham gia!

Một đám người đang chìm trong vui vẻ ban nãy lập tức ngây ra.

“Quy tắc rách nát gì thế, nếu biết đáp án không cẩn thận nói ra, vậy cũng tính là tiết lộ đáp án à?” Người đàn ông lùn tịt tên Trần Đông cũng không nhịn được nữa, hai anh em bọn họ cũng không được tiết lộ đáp án với nhau sao?

“Cảnh cáo! Đừng thách thức quy tắc!”

Trần Đông: …

“Vậy… vậy chúng ta phải làm sao, nơi này rộng như thế, ban ngày da người không thể lộ diện, nếu tối qua nó chạy mất rồi, chúng ta biết đi đâu mà tìm? Nhiều da người như thế ai biết là thứ nào?” Từ Nhiên có chút hoảng hốt.

Sắc mặt những người còn lại cũng không dễ nhìn, Tiêu Mộ Vũ nhìn cảm xúc của bọn họ xuống thấp, nhắc nhở một câu: “Nhiệm vụ là tìm tấm da người giết người, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải giải đề, bắt được da người, các vị sẽ có thể… Nghĩ cho kĩ đi.” Vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ muốn nói thẳng ra, nhưng trên giao diện nhiệm vụ phụ này lại xuất hiện một dấu chấm than màu vàng, cô rất tự giác ngậm miệng lại.

Thẩm Thanh Thu đi tới nhỏ tiếng nói: “Có những lúc nên nói ít chút, cũng tốt.”

Tiêu Mộ Vũ không tỏ thái độ, nhưng vì câu nói này của Thẩm Thanh Thu, đã có người mơ hồ hiểu được ý nghĩa của nhiệm vụ này.

Giây lát sau, Thôi Tiếu Tuyền hít một hơi, quay người vào phòng của đôi tình nhân trên tầng hai. Lưu Nguy nghĩ ngợi giây lát rồi cũng đi theo.

Còn có người vẫn đang mù mịt, Báo gãi gáy, khó hiểu nói: “Không phải chúng ta nên đi tìm những tấm da người đang trốn ở đâu đó sao? Khó khăn lắm trời mới sáng, đợi mặt trời xuống núi chúng ta sẽ không ra ngoài được nữa.”

“Thôi bỏ đi, chúng ta cũng đi xem thử đi.” Lão Liêu thở dài một hơi, cũng đi theo.

Tiêu Mộ Vũ không tới đó nữa, nơi đó là hiện trường phá án, khi xử lí thi thể cô đã tới xem qua, vết tích còn lưu lại vô cùng rõ ràng, nhưng không có gì đặc biệt.

Tại sao tấm da người đó có thể xem nhẹ sự bảo vệ của ngôi nhà chứ? Chính là vì được nuôi ở nơi này sao?

Trong đầu Tiêu Mộ Vũ lại hiện lên chiếc bát máu kia, máu dính bên trong vẫn chưa đông lại, cho nên máu này là máu mới đổ vào sao?

Nếu là đúng, vậy là máu của ai, máu của bà lão sao? Tiêu Mộ Vũ nhìn bà lão đang may vá ở nơi đó, chân tay rất linh hoạt, dáng vẻ không giống bị thương.

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân đã vén được màn mây mù, nắm được một manh mối quan trọng. Chẳng trách là giải đề, không phải trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ!

Nhưng không thể qua loa, nhiệm vụ trò chơi không thể đơn giản như thế, nếu có thể phân chia nhiệm vụ phụ này cho tất cả mọi người, vậy rất có khả năng là một điểm số quan trọng, nếu không thu hoạch được gì, có thể sẽ dẫn tới nhiệm vụ thất bại.

Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ nói với đám người Thôi Tiếu Tuyền: “Tối qua da người không chỉ xuất hiện trong một căn phòng, các vị kiểm tra hết đi.”

Không ai có ý kiến khác, bọn họ lần lượt kiểm tra sáu căn phòng tầng trên tầng dưới, nhưng không có gì đặc biệt.

Sau khi giết người, tấm da người kia bị ba tấm bùa hộ mệnh ngăn cản, có lẽ cũng chịu tổn thương, cho nên nó không lột da Tiểu Điềm. Nơi da người đi qua, ngoại trừ vết máu khi đuổi lên tầng ba, những nơi khác đều rất sạch sẽ, có lẽ là đã được xử lí.

“Nhưng các vị có thấy kì lạ không, da người bị lột ra sẽ đi đâu?” Sau khi Tiêu Mộ Vũ kiểm tra xong, đột nhiên hỏi một câu như thế, mấy người trên hiện trường bỗng ngớ cả ra.

“Đúng thế, tấm… của Tiểu Tôn kia không thấy đâu nữa.” Lão Liêu vẫn không thể bình tĩnh nói ra chữ kia, vừa nghĩ tới đã nhũn chân.

“Liệu có phải lúc đó nó ăn rồi không?” Lưu Nguy nhịn lại cơn buồn nôn, nói ra một câu.

“Người chết trong thôn đều biến thành da người, có lẽ cậu ta cũng không ngoại lệ.” Thôi Tiếu Tuyền nhỏ tiếng nói.

“Vậy hôm qua người không chạy được vào trong nhà, liệu có phải cũng biến thành da người không?” Cuối cùng Vưu Xảo Liên cũng lên tiếng, đại khái là lời khuyên của Thôi Tiếu Tuyền đã có tác dụng, chỉ là Vưu Xảo Liên thật sự quá nhát gan, nói một câu cũng ấp a ấp úng.

“Đúng thế, đợi lát nữa chúng ta đi xem thử, ban nãy ra ngoài chúng tôi cũng không để ý.” Mắt Lưu Nguy sáng lên.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì tới chuyện tìm da người? Trong nhà không có manh mối, liệu có phải tối qua tấm da người kia mang theo chiến lợi phẩm lén lút chuồn ra ngoài rồi không?” Thôi Tiếu Tuyền nói xong liền chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, muốn nhận được chút phản hồi từ cô.

“Tấm da người kia thật sự có thể tự ý ra vào sao? Nếu có thể, nguyên nhân là gì? Chính là vì nó được nuôi ở trong ngôi nhà này, cách nói này không thỏa đáng.” Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm, sau đó cất bước xuống nhà.

Tiêu Mộ Vũ như thể chỉ đang nói cho bản thân nghe, cũng không để tâm người khác có nghe thấy hay không, sau đó đi thẳng xuống dưới.

Thẩm Thanh Thu nhìn bóng lưng Tiêu Mộ Vũ, mỉm cười một cái.

Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, không hề nhìn ra bất cứ điểm gì khác thường, ngoại trừ ngôi mộ mới trong rừng ở một phía của ngôi nhà đang nhắc nhở bọn họ, nơi này vừa đáng sợ lại nặng sát khí.

Thẩm Thanh Thu nhìn khoảng đất trống phía trước ngôi nhà, tối qua chỉ có mười hai người chơi vào được trong nhà, một số người chết ở bên ngoài căn bản không có cơ hội chính thức bắt đầu trò chơi.

Đúng vào lúc cô ấy đang mất hồn, một cánh tay trắng trẻo đưa tới trước mặt: “Cái này là cô để à?”

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn cành cây nhỏ trong lòng bàn tay người kia, cành cây dài chưa tới nửa xen-ti-mét, còn có thể nhìn thấy vết bẻ gãy ở hai đầu.

Cô ấy quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ra nhấc lên, trong mắt trào ra ý cười: “Quan sát rất nhạy bén, cái này cũng bị cô nhìn ra, không sai, là tôi để.”

“Cô để ở từng phòng à?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, nhìn cả đám người lần lượt đi ra, nhích tới bên tai Tiêu Mộ Vũ, nói: “Có phải muốn biết tôi đã phát hiện được gì không?”

Thẩm Thanh Thu chắp tay sau lưng, cơ thể nghiêng về phía trước, nở nụ cười giảo hoạt, vốn dĩ dáng vẻ rất yêu kiều động lòng người, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy Thẩm Thanh Thu có chút cợt nhả.

“Thật ra người đầu tiên phát hiện thi thể ngày hôm nay không phải Thôi Tiếu Tuyền, đúng không?” Tiêu Mộ Vũ không nhìn Thẩm Thanh Thu, ngữ điệu bình thản giống như đang nói chuyện nghiêm túc.

Thẩm Thanh Thu không phủ nhận, còn làm vẻ như đằng ấy cứ tiếp tục.

“Cô dậy rất sớm, chăn đệm đã lạnh ngắt. Hơn nữa, nếu cô đã làm kí hiệu, có lẽ cũng đã tới nhìn ra từ sớm rồi mới đúng. Tôi không cần cô nói cho tôi cô đã phát hiện được gì, cô chỉ cần nói suy đoán của tôi có đúng hay không mà thôi.” Nói xong, Tiêu Mộ Vũ kề bên tai khẽ nói mấy câu y hệt động tác của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nghe xong, nụ cười càng thêm rực rỡ, “Cô rất thông minh, vậy thì tôi yên tâm rồi, không uổng phí tâm tư của tôi.” Nói xong, cô ấy đút tay vào túi, sau đó ném khẽ về phía sau một cái, mấy cành cây giống hệt nhau rơi vào trong bãi cỏ, như thể chưa từng tồn tại.

Tiêu Mộ Vũ có được đáp án, trong lòng đã có tính toán. Không thể tiết lộ đáp án nhưng có thể thăm dò xung quanh không đi vào trọng tâm. Nhưng không thể không nói, tâm tư của người tên Thẩm Thanh Thu này rất cẩn thận, tính cách cũng cổ quái, không chịu nói thẳng, thích vòng vo tam quốc.

“Hai người kia đang lén lút nói gì thế? Không phải đã nói không thể tiết lộ đáp án à?” Trần Tây không nhịn được lên tiếng hỏi.

Mấy người đám Báo cũng đang nhìn hai người, bọn họ đã đi tìm những người gặp nạn ngày hôm qua, sạch sẽ không lưu lại bất kì vết tích nào. Hiện tại cả đám người đều vô cùng mù mịt, trong lòng sốt ruột không thôi, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ tránh bọn họ để nói chuyện với nhau, liền thấp thoáng chút cảm giác khó chịu.

“Không hòa đồng thì thôi, rõ ràng đã nói mọi người cùng nhau hợp tác, có tin tức cũng không tiết lộ, thật ghét loại người tự tư tự lợi ấy.”

“Cô ấy đã nhắc nhở chúng ta rồi, hệ thống lại yêu cầu không được tiết lộ đáp án, chỉ có thể nói là hai người ấy đã biết gần hết, chúng ta không phát hiện những manh mối ấy, nếu có nghe không chừng sẽ bị phán quay cóp.” Tuy Thôi Tiếu Tuyền cũng rất muốn biết, nhưng cô nàng đã biết thế nào là đủ, cũng có thể cảm nhận được người tên Tiêu Mộ Vũ không thích nói chuyện, thật ra tâm tư không xấu xa, chỉ là có chút lạnh lùng.

“Cô không thiếu điểm, đương nhiên dễ nói chuyện.” Báo hừ một tiếng, sau đó gọi nhóm Lão Liêu, Trần Đông, muốn nhanh chóng đi xung quanh tìm kiếm. Tấm da người kia cũng phải tìm một nơi để trốn, chắc chắn không thể chạy quá xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1vs1 #bhtt #gl