Chương 165 : Song Hỷ 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộ Vũ nhìn tất cả vào mắt, đương nhiên biết Thẩm Thanh Thu nói là thật. Tim gan cô vẫn chưa hòa hoãn lại khỏi căng thẳng ban nãy, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu bên cạnh, trong mắt có chút chần chừ. Ban nãy ánh mắt quay đầu của tân lang quân đã xuất hiện lần thứ hai, trong lòng Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm giác bất an, nếu một lần là trùng hợp, nhưng hai lần liên tiếp hắn nhìn về phía bản thân ẩn nấp, thực sự Tiêu Mộ Vũ không cách nào dùng cách nói trùng hợp để an ủi bản thân. Cộng thêm hành động kì quái của người giấy kia, khiến Tiêu Mộ Vũ nhất thời không dám mạo hiểm đi theo, Thẩm Thanh Thu chưa khôi phục kí ức, bản thân không thể không kiêng kị điều này.

Nhưng tối nay có lẽ sẽ mất đi một cơ hội lần theo dấu vết tuyệt vời.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt, rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn khỏi nỗi sợ ban nãy, nhưng cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ, biết rõ Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, “Cô vẫn muốn đi theo à?”

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, nhỏ tiếng nói: “Không, nguy hiểm quá.”

Trong mắt Thẩm Thanh Thu có chút hụt hẫng, cô ấy cúi đầu ảo não nói: “Thế nếu ta không đi theo cô, hoặc là ta không yếu đuối thế này, cô sẽ đi theo sao?”

Tiêu Mộ Vũ rất ngạc nhiên vì Thẩm Thanh Thu nói như thế, cô cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, “Nàng nhớ ra rồi sao?”

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, khó hiểu nói: “Nhớ gì? Ta có quên gì sao?”

Tiêu Mộ Vũ thở dài trong lòng, lắc đầu: “Không có gì.”

Khi Thẩm Thanh Thu có chút nóng nảy, Tiêu Mộ Vũ lại khẽ cười một tiếng: “Nàng không yếu đuối, ban nãy nếu không phải nàng nhìn thấy chiếc bóng kia, kịp thời ngăn cản ta ra ngoài, có lẽ chúng ta sẽ bị người giấy bắt được. Rõ ràng là bị dọa sợ hãi, nhưng vẫn có thể chú ý tới những chuyện này, phản ứng nhanh như vậy, rất lợi hại.”

Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ khen tới đỏ ửng mặt, “Ta… chỉ là ta vừa vặn nhìn thấy mà thôi.”

Nói xong lại nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày nói: “Tại sao cô đột nhiên lại quan tâm tới chuyện này thế, chuyện này còn rất nguy hiểm, cô lại muốn ra ngoài một mình.”

Thẩm Thanh Thu rất không tán thành, có chút oán trách Tiêu Mộ Vũ.

“Đây là chuyện ta bắt buộc phải làm, hiện tại vẫn chưa thể nói cho nàng, sau này nàng sẽ hiểu.” Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía đội ngũ rước dâu biến mất, là hướng đi về phía cổng thành bắc. Mà một bên khác, vẫn có thể quan sát vệt nước trên đường, uốn lượn cả đường, không biết tối nay lại có con gái nhà ai gặp phải tai ương.

“Đi thôi, sang bên kia xem thử.” Tiêu Mộ Vũ nhấc chân đi về bên phải.

Thẩm Thanh Thu vô thức đưa tay ra, nhưng khi sắp chạm vào khuỷu tay Tiêu Mộ Vũ lại nhanh chóng rụt về. Chỉ là mới rụt được một nửa, tay Tiêu Mộ Vũ đã nhanh chóng đưa ra, nắm chặt lấy tay Thẩm Thanh Thu.

Trái tim Thẩm Thanh Thu thình thịch nhảy lên, ngẩn ra nhìn đôi bàn tay của bản thân và Tiêu Mộ Vũ đan lấy nhau, gò má đã đỏ ửng. Tất cả những chuyện này được Tiêu Mộ Vũ nhìn vào trong mắt, thế là khóe môi không khống chế được cong lên.

Thẩm Thanh Thu sau lưng còn nhỏ tiếng làu bàu: “Cô nắm tay ta làm gì?”

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, rũ mắt cười lên: “Đáng yêu.”

Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, trái tim bồng bềnh không thể diễn tả thành lời, cảnh tượng dọa bản thân hồn lìa khỏi xác trước đó nhanh chóng bị ném ra sau đầu, ngốc nghếch cười lên.

Suy nghĩ kia lại hiện lên trong đầu Tiêu Mộ Vũ, có lẽ thật sự có thể thử, hiện tại có lẽ Thẩm Thanh Thu sẽ không cho cô một bạt tai nhưng lúc này không phải thời cơ thích hợp, phải giải quyết chính sự trước.

Thẩm Thanh Thu liên tục nhìn về phía sau, chỉ sợ đám quỷ kia lại đột nhiên trồi lên, tối nay thực sự lật đổ nhận thức của cô ấy, trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy. Nhưng nhìn vệt nước trên đường, Thẩm Thanh Thu có chút sợ hãi hỏi: “Cô nói mục tiêu tối nay không phải là ta, vậy trong kiệu hoa của hắn có phải đã có người rồi không?”

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, gật đầu.

Thẩm Thanh Thu run lên, lại có chút không nỡ, “Cũng không biết cô nương nhà ai gặp phải tai ương, gặp phải chuyện này, dọa chết người mất.”

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy, ánh mắt phức tạp. Hai người đi theo vết nước tìm tới một hộ gia đình, không phải hộ lớn, là một viện tử nhỏ, một chiếc cổng lớn màu xanh khói, trước cổng tích một vũng nước. Mà trên cổng gỗ hộ gia đình này, xuất hiện hai dấu tay, hai tay ướt nhẹp ấn lên cổng, nước chảy xuống dọc theo dấu tay, khiến người ta không rét mà run.

Mùi tanh ở đây vô cùng nồng nặc, Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát, nước không phải nước trong, bên trong còn tích rất nhiều bùn cát, còn có mấy ngọn rêu.

Thẩm Thanh Thu nhìn rõ ràng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, “Hiện tại xem ra chuyện về lang quân sông Bạch này là thật, chỉ là… chỉ là dáng vẻ của lang quân quan, xác thực là bò từ lòng sông lên.” Đại khái nhớ tới diện mạo của lang quân, Thẩm Thanh Thu nói năng có chút ấp úng, mất một lúc dịu lại mới tiếp tục: “Nhìn dáng vẻ của hắn như thể chết đuối, nhưng nếu lang quân sông Bạch rước dâu, sao lại có nhiều người giấy như vậy? Không thông suốt. Người giấy vốn sợ nước, một con quỷ nước không nên dẫn theo người giấy mới đúng.”

Thẩm Thanh Thu cũng không ý thức được bản thân đã đem một chuyện vốn rất kinh dị này, phân tích thành một hiện thực khách quan, đây rõ ràng là tư duy của người chơi. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ vô cùng an ủi, quả nhiên là Thẩm Thanh Thu, cho dù có yếu ớt, cài đặt có mạnh tới đâu cũng không thể chôn vùi hiện thực ưu tú trên người Thẩm Thanh Thu.

“Nàng nói đúng, một người chết không thể cắt dán người giấy cho bản thân, ban nãy khi đám người giấy tới gần, ta còn ngửi được mùi hồ dán và mùi mực, cho nên người giấy này mới được cắt dán.” Tiêu Mộ Vũ nói ra suy nghĩ của mình, Thẩm Thanh Thu nghe xong biến sắc, “Ý cô là, chuyện này không chỉ là ma quỷ làm loạn, mà có người đứng phía sau giật dây?”

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chuyện cũng đã phát sinh, ở lại đây cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Tiếng kèn bầu kì dị tối nay cũng giống như tâm bệnh của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa khôi phục kí ức, nhưng thực sự thời gian dành cho Tiêu Mộ Vũ không nhiều.

“Được rồi, trời tối rồi, ở ngoài không an toàn, ta đưa nàng về trước.” Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cho dù đám quỷ quái kia đi hay chưa, hai người lang thang bên ngoài cũng không an toàn, dự định quay về trước.

Trải qua một phen sợ hãi, tuy Thẩm Thanh Thu có chút kiêu ngạo cùng ngượng ngùng, nhưng chí ít sẽ không nổi nóng với Tiêu Mộ Vũ, ngoan ngoãn mặc cho Tiêu Mộ Vũ dẫn về nhà họ Thẩm.

Quay về vẫn phải trèo tường, cho dù Thẩm Thanh Thu xấu hổ, nhưng cũng không còn lựa chọn, chỉ đành để Tiêu Mộ Vũ ở phía dưới đỡ cho bản thân trèo lên. Nhìn Tiêu Mộ Vũ linh hoạt trèo vào trong đỡ mình, Thẩm Thanh Thu cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả.

Nhìn thấy mặt mày Thẩm Thanh Thu nhăn lại, Tiêu Mộ Vũ vô thức hiếu kì nói: “Sao lại có biểu cảm này?”

Thẩm Thanh Thu nhìn tường bao sau lưng, rất lâu sau mới đắn đo nói: “Ta cứ cảm thấy không đúng, nên là ta ôm cô mới đúng.”

Ánh sáng trong mắt Tiêu Mộ Vũ lóe lên, đè lại tâm tình nhỏ tiếng nói: “Sao lại có cảm giác ấy, nhớ ra gì sao?”

Mặt mày Thẩm Thanh Thu nghi hoặc nhìn Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng mới ủ dột nói: “Sao ta cứ có cảm giác cô cảm thấy ta quên mất chuyện gì thế?”

Tiêu Mộ Vũ thở dài, bất đắc dĩ khẽ cười nói: “Chẳng phải sao, quên một thứ rất lớn.” Vợ sống sờ sờ đứng trước mặt cũng không nhận ra.

“Thứ gì rất lớn?” Hiện tại Thẩm Thanh Thu tin là thật, nhíu mày hỏi.

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy: “Thật sự muốn biết?”

Thẩm Thanh Thu không nghi ngờ gì, gật đầu.

Lúc này thực sự không có cách nào tốt hơn, Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, kéo Thẩm Thanh Thu vào phòng. Trong phòng không có đèn, cửa sổ cũng đang đóng, vì thế ánh sáng rất hạn chế, Thẩm Thanh Thu căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Mộ Vũ.

“Có cần châm đèn không?” Thẩm Thanh Thu không hề phòng bị, hỏi.

“Không cần.” Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất nhỏ, thậm chí còn có chút khàn khàn, cảm giác này khiến Thẩm Thanh Thu cảm nhận được chút nguy hiểm. Nhưng cô ấy còn chưa kịp suy nghĩ, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nhanh chân lại gần, ôm lấy Thẩm Thanh Thu, tay phải vững vàng giữ lấy gáy cô ấy.

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy khoảng tối trước mặt càng thêm nặng, hơi thở phủ rợp trời của Tiêu Mộ Vũ ép xuống, cảm giác ấm nóng cùng mềm mại trên môi trực tiếp khiến linh hồn Thẩm Thanh Thu chấn động.

“Cô làm gì… ưm…” Những lời còn lại đều bị Tiêu Mộ Vũ nuốt vào, Thẩm Thanh Thu vừa mở miệng lại càng cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội, thế là Thẩm Thanh Thu bị một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc chiếm đoạt toàn bộ tâm trí.

Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn hoảng loạn đẩy ra, tới cuối cùng lại thả lỏng tay, sau đó vòng lấy eo của Tiêu Mộ Vũ, hôn Tiêu Mộ Vũ như keo với sơn. Hành động này hoàn toàn không chịu khống chế của đại não Thẩm Thanh Thu, cảm giác kì diệu trên đầu môi khiến Thẩm Thanh Thu chìm đắm, thậm chí hô hấp không theo kịp cũng không chịu thả lỏng, ước gì có thể ăn sạch Tiêu Mộ Vũ.

Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được sự biến hóa này, cô nhanh chóng đẩy Thẩm Thanh Thu ra, hô hấp của người trước mặt gấp gáp, đang nhìn thẳng bản thân, trái tim Tiêu Mộ Vũ có chút căng thẳng, thở hổn hển nói: “Nàng nhớ ra ta là ai rồi sao?”

Ngọn lửa trong mắt Thẩm Thanh Thu vơi đi chút ít, lẩm nhẩm: “Tiêu Mộ Vũ.”

Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh đi, cũng có chút bất lực, quả nhiên là nước cờ thất bại, sao có thể vừa hôn đã khôi phục trí nhớ chứ. Chỉ là nhìn Thẩm Thanh Thu mềm nhũn dựa vào lòng mình, Tiêu Mộ Vũ vừa bất lực vừa buồn cười, “Nàng không nhớ ra mà dám hôn nhiệt tình thế sao?”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Ta, ta cũng không biết, chỉ là ta muốn hôn cô. Rõ ràng là cô động khẩu trước, ta chỉ đánh trả.”

Trái tim Tiêu Mộ Vũ có chút nóng bỏng, “Nàng không thấy ta hôn nàng rất quá đáng sao?”

Thẩm Thanh Thu nhớ lại, “Đúng là rất quá đáng, nhưng cảm giác rất tuyệt, rất kì lạ, ta rất thích cô hôn ta, có phải ta có bệnh không?”

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dịu dàng, “Đồ ngốc.”

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, lúc này đầu óc hưng phấn quá độ mới hòa hoãn lại. Thẩm Thanh Thu vẫn luôn thông minh, chỉ là bình thường cô ấy không cần biểu hiện ra sự thông minh ấy. Quan trọng hơn là, tần suất và tốc độ động thủ của Thẩm Thanh Thu vĩnh viễn nhiều hơn động khẩu, nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, phản ứng đầu tiên chính là chỉ số vũ lực không cách nào đo lường.

Nhưng hiện tại, mất đi trái tim không sợ hãi cùng võ nghệ khiến người ta rét run, Thẩm Thanh Thu lại lộ ra vẻ thông minh nguyên bản, “Cô liên tục hỏi ta có nhớ ra gì không, nhưng trí nhớ của ta rất hoàn chỉnh. Ta cũng nhớ cô, nhớ rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta trong nhiều năm qua.

Tuy ta thừa nhận ta rất có thiện cảm với cô, từ nhỏ đã thích đi theo cô. Nhưng Tiêu Mộ Vũ, cô rất đáng ghét, tự phụ lại lãnh đạm, tuyệt đối sẽ không nửa đêm nửa hôm mạo hiểm như thế vì ta. Cho dù là ngoài lạnh trong nóng, thực sự sốt sắng cứu ta, cũng sẽ không hôn ta, cho nên ta nghĩ, ta thực sự đã quên điều gì đó. Nếu không ta cũng sẽ không kì lạ thế này, sợ cô xảy ra chuyện, muốn lại gần cô, hoàn toàn không khống chế được, ta còn cảm thấy tối nay ta theo cô ra ngoài do đầu óc có vấn đề, nhưng nếu không theo cô ra ngoài, chắc chắn ta sẽ hối hận tới chết.”

Thẩm Thanh Thu nói ra một đoạn dài, thậm chí có chút mất trật tự, nhưng Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn có thể hiểu được, cũng vẫn nhẫn nại lắng nghe, mặt mày dịu dàng.

“Cho nên nàng nói nhiều như thế, là muốn nói với ta điều gì?” Lúc này Tiêu Mộ Vũ thực sự rất vui vẻ, âm thanh dịu dàng lại mang theo ý cười, khiến trái tim Thẩm Thanh Thu ngứa ngáy, rất muốn nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu đè lại, nghiêm túc ngẩng đầu lên tiếng: “Tuy ta không biết rốt cuộc tại sao cô lại muốn nhúng tay vào chuyện Hà bá lấy vợ, nhưng hiện tại có vẻ như ta đã không tránh nổi, cho nên, nếu cô muốn làm gì thì có thể nói với ta, bàn bạc với ta, đừng…” Cô ấy dừng lại giây lát, nhỏ tiếng nói: “Đừng ra ngoài một mình, đừng một mình đi theo đám quỷ quái kia giống như tối nay.”

Khi nhìn thấy diện mạo thật của đội ngũ rước dâu, quả thật Thẩm Thanh Thu sợ tới mất mật, nhưng tới khi hòa hoãn lại nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, cảm giác mãnh liệt hơn sợ hãi lại là nỗi sợ sau khi nghĩ lại, nếu Tiêu Mộ Vũ ra ngoài một mình bị đám quỷ kia phát hiện, vậy phải làm sao?

Tiêu Mộ Vũ vốn đang cười, nhưng nghe thấy những lời vừa nghiêm túc vừa lo lắng của Thẩm Thanh Thu, đầu mũi bỗng nhiên xót xa, hơi nóng trong mắt suýt chút nữa tràn ra. Cô nhẫn nhịn rất lâu, mới mang theo chút âm mũi cất lời: “Được.”

Thẩm Thanh Thu thở phào một hơi, nhìn ra bên ngoài, nhỏ tiếng nói: “Muộn lắm rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, “Ừm, nàng ngủ đi, mệt rồi đúng không.”

Thẩm Thanh Thu nghĩ trong lòng, ban nãy hôn tới độ khó lòng khống chế, thực ra không hề buồn ngủ. Nhưng không thể nói thật, thế là nhỏ tiếng nói: “Nhưng ta sợ, vừa nghĩ lại đám người giấy kia ta cũng không dám ngủ.”

Tiêu Mộ Vũ không nghi ngờ, dù sao Thẩm Thanh Thu lúc này không có kí ức trước đó, sợ hãi là chuyện thường tình.

“Ta ở đây cùng nàng, nàng ngủ đi.”

Thẩm Thanh Thu ho mấy tiếng, sau đó cúi đầu đá chân, vờ như vô tình hỏi: “Cô ngồi đó ta nhìn cũng thấy sợ. Cô nghĩ mà xem, chúng ta hôn cũng hôn rồi, ngủ chung chắc cũng không sao, cô ngủ chung với ta đi, bên cạnh có người cũng đỡ sợ.”

Lời này vô cùng chân thành, cũng có lí, thậm chí rất đơn thuần vô tội. Nhưng Tiêu Mộ Vũ ngửi được một mùi vị quen thuộc, so với Thẩm Thanh Thu trước kia, rõ ràng thủ đoạn này ngây thơ ấu trĩ hơn nhiều, nhưng có thể thấy mục đích không có gì khác biệt, thậm chí Tiêu Mộ Vũ hoài nghi, Thẩm Thanh Thu đã nhớ ra một số chuyện.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ không vạch trần Thẩm Thanh Thu, nghe lời bắt đầu cởi thắt lưng.

Thẩm Thanh Thu nhìn một cái, nuốt nước bọt, khi Tiêu Mộ Vũ nhìn sang liền chậm chạp cởi áo khoác, chui vào trong chăn chờ Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó kích hoạt thẻ kiếm đồng, lấy ra dựng đứng ở một bên, lúc này mới lên giường nằm cạnh Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy thanh kiếm vô duyên vô cớ xuất hiện, không lên tiếng, chỉ khẽ nhíu mày, cuối cùng nằm nghiêng nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái: “Sao không ngủ?”

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy hôn thêm lần nữa, không chừng có thể nhớ ra.”

Khóe môi Tiêu Mộ Vũ cong lên, lật người nhìn Thẩm Thanh Thu, “Nhớ ra điều gì, là ngồi trên xe ngựa hô cứu mạng, hay là nhớ ra Thẩm tiểu thư có bao nhiêu kẻ ái mộ?”

Thẩm Thanh Thu: …


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1vs1 #bhtt #gl