Chương 188 : Song Hỷ 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tăng độ thiện cảm, trên màn hình của tất cả mọi người đều hiện lên độ thiện cảm của bản thân và NPC.

Vì quan hệ của mỗi người quá nhiều quá phức tạp, tới nỗi đầy ắp một danh sách, nhìn có chút hoa mắt chóng mặt. Nhưng vì chỉ có độ thiện cảm của Mai Thiên Thiên phát sinh thay đổi, nên tên của Mai Thiên Thiên trong danh sách này được phóng to, vô cùng bắt mắt.

Độ thiện cảm của Mai Thiên Thiên với Thẩm Thanh Thu là 49, Tô Cẩn chỉ có 20, Trần Khải Kiệt là 18, mà Tả Điềm Điềm là 50, chỉ có Tiêu Mộ Vũ sau khi được cộng 3,9 điểm nên được 60,4.

Bên dưới có ghi chú, “Dưới 60 giết hết không bàn.”

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, nhưng Thẩm Thanh Thu đã ra hiệu bảo cô bình tĩnh lại, cho dù thế nào, năm người bọn họ không hề làm sai.

Mà lúc này có thể thấy ánh mắt Mai Thiên Thiên nhìn Tiêu Mộ Vũ cũng đã biến hóa, Mai Thiên Thiên có chút đau khổ, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Miêu An Lý, khó khăn nói: “An ca ca, dừng tay đi, oan có đầu nợ có chủ, những người giết hại Đổng gia đều nên chết, nhưng Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ vô tội, cho dù chúng thật sự có tội, huynh cũng đã trừng phạt rồi. Nếu chúng còn sống, vậy có lẽ là ý trời.”

Câu nói này của Mai Thiên Thiên khiến hai mắt Tiêu Càn mở to, nhất thời đầu óc ù ù, ông ta nhìn Mai Thiên Thiên, mặt mày không thể tin nổi, rất lâu sau mới lẩm nhẩm: “A Thiên, nàng… nàng gọi hắn là gì?”

Mai Thiên Thiên không lên tiếng, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Tiêu Càn, thù hận và đau khổ đan xen trong mắt, cuộc báo thù này đã mất mát quá lớn, đây là trừng phạt cho đầu sỏ tội ác, cũng là trừng phạt chính bản thân.

Miêu An Lý nghe xong lời này của Mai Thiên Thiên, nhưng lại càng thêm phẫn nộ, “Ý trời? Lẽ nào mười mấy mạng người Đổng gia bị chúng giết hại cũng quy thành ý trời sao? Muội thông cảm cho chúng, nhưng chúng không có trái tim, đều là súc sinh. Không để chúng nếm thử cảm giác thịt nát xương tan, người thân mất mạng, chúng sẽ không cảm thấy hối hận đau khổ. Nếu không phải muội luôn mềm lòng, hai kẻ đầu sỏ tội ác này sớm đã xuống địa ngục rồi, hiện tại muội còn bảo vệ nữ nhi của chúng, muội có xứng với cha nương, muội có xứng với đại ca và nhị ca không?”

Miêu An Lý cuồng loạn gào lên, khuôn mặt vốn dĩ nho nhã tuấn tú bị hận thù che lấp, đã trở nên vặn vẹo. Khí đen trên mặt hắn cũng bắt đầu đậm hơn, khiến hắn càng thêm dữ dằn.

Thẩm Vũ Nhu nhìn Miêu An Lý, đôi môi run rẩy, nhưng lại không biết nên nói gì, huyết hải thâm thù, phản bội và lừa dối, mạnh mẽ chặt đứt tình cảm 10 năm qua, khiến Thẩm Vũ Nhu cảm thấy đứt từng khúc ruột.

“Chuyện này là sao, A Thiên, sao nàng và hắn lại… lại có liên quan tới nhau. Không thể nào, nếu là thật, tại sao nàng phải gả cho ta, tại sao?” Mặt mày Tiêu Càn sưng đỏ, ông ta thật lòng thích Mai Thiên Thiên.

Một ánh nhìn vội vã ngoài thành Sính Châu 10 năm trước, khiến Tiêu Càn nhớ mãi không quên, thậm chí mặc kệ mẫu thân của Tiêu Mộ Vũ vẫn đang bị bệnh đã rước Mai Thiên Thiên vào phủ. Cuối cùng mẫu thân Tiêu Mộ Vũ qua đời, Tiêu Càn liền lập Mai Thiên Thiên là chính thất, cho dù cuối cùng Mai Thiên Thiên không không sinh được một mụn con cũng không nạp thiếp. Tiêu Càn là người thô lỗ, nhưng đối tốt với Mai Thiên Thiên suốt mười năm qua, hoàn toàn không thể tưởng tượng được tại sao ông ta đối xử với thê tử trước bạc tình như thế.

Cho nên lúc này sự đau khổ và sửng sốt của ông ta hoàn toàn không kém cạnh Thẩm Vũ Nhu. Tiêu Mộ Vũ nhìn ông ta một cái, trong lòng thấp thoáng cảm giác buồn rầu, đây chính là nhân tính, rõ ràng là người bạc tình bạc nghĩa máu lạnh vô tình, nhưng nực cười là thực sự động lòng với một người khác, dù vậy từ đầu tới cuối chẳng qua cũng chỉ là báo ứng mà thôi.

“Cha, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, làm sai chuyện thì cũng nên nghĩ sẽ có ngày này. Mai Thiên Thiên, Miêu An Lý, ngay cả đặt tên cũng hao tâm tổn trí như thế.” Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên hai người Mai Thiên Thiên và Miêu An Lý, khẽ thở dài một hơi.

“Tên? Là sao?” Trần Khải Kiệt có chút sửng sốt, vô thức hỏi.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu rũ xuống, nhàn nhạt nói: “Chẳng trách nhiều trò chơi đoán tên như thế, thì ra câu đố lớn nhất nằm trên người hai người.”

Hai người ta một câu, nàng một câu, giống như đang giải câu đố, khiến mấy người trong phòng nghe xong chỉ cảm thấy mù mịt.

“Các ngươi thật sự rất thông minh, sớm biết vậy đã giải quyết gọn hai người, cục diện lúc này có lẽ càng thêm thú vị.”

“Thiên lý thảo, hà thanh thanh. Mai thiên thiên, miêu an lý, thảo thiên lý, không phải ghép lại sẽ được chữ Đổng sao.” Tiêu Mộ Vũ rất bình tĩnh nói ra suy nghĩ của bản thân, mà mấy người Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn nghe xong, sắc mặt không ngừng biến đổi.

“Không sai, từ sau khi Đổng gia bị diệt môn, ta và Thiên Thiên vẫn luôn truy tìm hung thủ, sau đó mai danh ẩn tích. Nhưng họ Đổng này, là cha nương ban cho chúng ta, Đổng gia không còn, chúng ta không thể tiếp tục dùng họ Đổng, nhưng ta lại không muốn triệt để vứt bỏ nó. Nhớ tới khúc đồng dao nguyền rủa Đổng Trác năm xưa, ta liền mượn dùng họ Đổng, không ngờ ngươi lại có thể nghĩ ra điều này.”

“Ting!” Thông báo hệ thống vang lên, hệ thống bắt đầu thông báo, “Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt nhiệm vụ liên hoàn giải đề cuối cùng trong phó bản Song hỷ số 007, hơn nữa nếu thành công giải đề sẽ hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn số 007 hoàn hảo. Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ giành được danh hiệu mới, ‘Cô gái bí ẩn’, sau khi kích hoạt danh hiệu, bất luận nam nữ già trẻ, nhìn bạn sẽ giống như nhìn hoa trong sương, không đoán được nhưng lại bị thu hút, chỉ số hấp dẫn tăng thêm 99.”

Nhiệm vụ ẩn và phần thưởng đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa làm loạn tiết tấu nói chuyện của Tiêu Mộ Vũ, thế là cô ngẩn ra mấy giây, nhíu mày, sau đó nhìn Miêu An Lý, nói: “Ban cho các ngươi, ngươi và nhị nương vốn không phải người Đổng gia?”

Nghe thấy Tiêu Mộ Vũ hỏi vấn đề này, vành mắt Miêu An Lý lập tức đỏ ửng, yết hầu hắn run rẩy nói không thành lời, trong mắt trào ra nước mắt, cùng ngập tràn căm hận. Hắn quay đầu nhìn bốn người giấy kia, ánh nước trong mắt lay động, rõ ràng vô cùng khổ sở.

“Đúng, chúng ta và Đổng gia không có quan hệ huyết thống.” Mai Thiên Thiên cũng nhìn bốn người giấy, lên tiếng nói.

Mai Thiên Thiên vừa nói xong, Tiêu Càn lại không nhịn được thở ra một hơi, giống như thở phào, nhưng ngữ điệu của Mai Thiên Thiên xoay chuyển, đau khổ lại kiên định nói: “Nhưng đối với ta và An ca ca mà nói, họ chính là phụ mẫu tái sinh. Vốn dĩ ta và An ca ca đã từng thề sẽ làm trâu làm ngựa cho Đổng gia cả đời, nhưng họ không chỉ không cần chúng ta báo đáp, còn nuôi dưỡng hai huynh đệ chúng ta, đối xử với chúng ta như con đẻ. Ta tưởng rằng chúng ta gặp được thần tiên, cuối cùng cũng có một gia đình, có cha nương, có huynh trưởng, tất cả đều tươi đẹp giống như một giấc mộng.”

Mai Thiên Thiên nghẹn ngào không nói được nữa, đau đớn bóp cổ mình, để bản thân không thể nói được nữa.

Mai Thiên Thiên còn nhớ, bản thân thực sự cùng đường hết cách, vào một buổi sớm ngày đông đâm phải một đôi phu thê trung niên quần gấm áo hoa, khi được đối phương dịu dàng đỡ đậy, Mai Thiên Thiên đã ăn trộm túi tiền của người đàn ông.

Người bên cạnh nhắc nhở người đàn ông cẩn thận túi tiền, người đàn ông chỉ cười một cái không quan tâm. Cuối cùng Mai Thiên Thiên cầm túi tiền xông vào ngôi miếu cũ muốn dẫn Miêu An Lý đi khám đại phu, đôi phu phụ kia liền xuất hiện bên ngoài cửa, đau lòng nhìn hai người.

Vốn tưởng sẽ bị đánh gãy chân, nhưng lại được đôi phu phụ dẫn về nhà, không những trị khỏi bệnh cho Miêu An Lý, còn cho hai đứa trẻ mồ côi một gia đình làm chốn nương tựa.

Mai Thiên Thiên mãi mãi ghi nhớ lời của người đàn ông khi đó, “Trong điều kiện này, hai đứa trẻ không cùng huyết thống có thể dựa dẫm vào nhau, có thể mạo hiểm vì nhau, tất nhiên không phải đứa trẻ xấu, theo chúng ta về nhà đi. Mùa đông này lạnh lắm.”

Năm đó Mai Thiên Thiên 6 tuổi, Miêu An Lý 8 tuổi.

Âm thanh của Mai Thiên Thiên toát lên vẻ nghẹn ngào, “Nhưng chỉ mới một năm, một năm sau, các ngươi lại hủy hoại nó! Tại sao lòng dạ các ngươi có thể độc ác tới mức này, họ đã cứu các ngươi, lẽ nào không đáng để các ngươi thương hại chút nào sao? Một người cũng không tha, cầm thú cũng không bằng!”

“Vậy khi đó hai người không ở Đổng gia trang sao?” Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng ngũ vị tạp trần, thật sự ý trời trêu ngươi, cũng là cứu người, cứu hai đứa trẻ, 20 năm lưu luyến không quên, thề phải trả thù cho Đổng gia. Cứu hai người đàn ông lại trở thành nguồn cơn thù hận.

“Huynh trưởng trong nhà đã đôi mươi, chỉ có hai chúng ta còn nhỏ tuổi, trước đó cha nương gửi chúng ta tới thư quán Chương Dương ở Duyệt Thành học hành, lúc đó trùng hợp hợp đi bái kiến phu tử. Vì nhị ca sắp thành thân, nên chúng ta nhanh chóng quay về, nhưng tuyết lớn chặn đường nên chúng ta về trễ, đợi tới khi về tới nhà…” Nói tới đây, biểu cảm của Mai Thiên Thiên cũng bắt đầu nứt toác, trong mắt thấm đẫm hận thù, rõ ràng đang nhớ lại thảm cảnh năm đó.

“Tiểu Mai, muội vẫn muốn cản ta sao? Hễ nghĩ tới cảnh tượng ấy, muội còn muốn cản ta sao? Đám súc sinh này vẫn không chịu thừa nhận. Nhưng ta cũng không cần chúng thừa nhận, xuống suối vàng tạ tội với Đổng gia đi!” Nói xong mặt mày Miêu An Lý trở nên dữ tợn, hắn cắn nát ngón tay mình, máu thấm ra từ đầu ngón tay… nhưng là màu đen, đen giống như mực.

Sắc mặt Mai Thiên Thiên trắng bệch, sợ hãi và đau khổ trong mắt đã trào ra, nói: “Huynh thực sự đã làm vậy sao, huynh không thể quay đầu được nữa, An ca ca, tại sao huynh không nghe ta, cho dù muốn chúng chết, huynh cũng không nên dùng cách này.”

Miêu An Lý nhìn Mai Thiên Thiên, thê lương cười lên, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Vũ Nhu không biết mặt mũi đã đẫm lệ từ lúc nào, thê lương nói: “Ta đã sớm không thể quay đầu được rồi, tất cả chuyện này nên sớm kết thúc.”

Tiêu Mộ Vũ quan sát sự biến hóa kì quái của Miêu An Lý trước mặt, trái tim nặng trĩu, xem ra nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.

Bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm rõ, nhưng cài đặt phó bản căn bản không cho năm người cơ hội thảo luận tử tế. Thế là Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói: “Vì báo thù nên ngươi muốn đối phó với cha ta, với chúng ta, điều này ta có thể lí giải. Dù sao làm ra chuyện này, xác thực là đúng người đúng tội. Nhưng tám cô nương kia thì sao? Họ đều là người vô tội. Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ, họ giống với nhị ca Đổng Trọng Hiên của ngươi, rõ ràng sắp thành thân, nhưng lại phải chết khi hạnh phúc gần kề, họ hủy hoại một gia đình, vậy không phải ngươi đã hủy hoại tới mấy gia đình hay sao?”

Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn Mai Thiên Thiên, “Nhị nương, hai người muốn bắt ta và Thanh Thu trả giá, chúng ta đã trả giá, nhưng tại sao phải hãm hại tám người kia, họ đã làm gì sai? Rốt cuộc những chiếc hũ kia dùng để làm gì?”

Sắc mặt Mai Thiên Thiên trắng bệch, không ngừng lắc đầu, lẩm nhẩm nói: “Tám cô nương, An ca ca, tại sao huynh không chịu buông tay?”

Thẩm Thanh Thu ở một bên nhìn Tiêu Mộ Vũ, cổ tay đè xuống, đã nắm dao găm trong tay, sẵn sàng chiến đấu.

Lúc này hai mắt Miêu An Lý đỏ ửng, hắn nhìn Thẩm Vũ Nhu, sau đó nhanh chóng tiến về phía trước, đưa tay ra muốn điểm lên người giấy, nhưng động tác của hắn nhanh, Thẩm Thanh Thu còn nhanh hơn.

Một con dao găm đột nhiên đâm xuống đường Miêu An Lý đi tới, sau đó nó lập tức cắt ngang, ép Miêu An Lý nhanh chóng lùi đi.

Ánh mắt quét qua người tới, Miêu An Lý vô cùng sửng sốt, “Ngươi học công phu từ lúc nào?”

Thẩm Thanh Thu còn muốn ra tay, nhưng động tác đột nhiên khựng lại, cơn đau gay gắt trào lên trong đầu, khiến cô ấy nhanh chóng đổ một lớp mồ hôi dày trên trán, suýt chút nữa không nắm được dao găm trong tay.

Tiếng kêu chói tai của hệ thống vang lên, khiến trái tim Thẩm Thanh Thu đột ngột trầm xuống, lúc này vẫn phải duy trì hình tượng nhân vật.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ hoảng loạn, mà Miêu An Lý bên kia đã phát hiện Thẩm Thanh Thu khác thường, sắc mặt hắn trầm lại, hung tợn cười lên, tay phải hóa thành mảnh giấy trong chớp mắt, cực nhanh quờ về phía Thẩm Thanh Thu.

“Thanh Thu!” Tim gan Tiêu Mộ Vũ bị nhấc lên, lúc này cô còn không thể lấy kiếm, chỉ lật người nhào tới, muốn ngăn cản Miêu An Lý.

Nhưng với khoảng cách này, đã không kịp nữa.

Mà khi Thẩm Thanh Thu bị cơn đau kịch liệt gây rối động tác, một bóng người còn nhanh hơn Tiêu Mộ Vũ xông tới đẩy Thẩm Thanh Thu ra, hai người nặng nề ngã xuống đất.

Máu tươi bắn rung tóe, nhuộm đỏ tay Miêu An Lý, cũng nhuộm đỏ đôi mắt hắn.

“Vũ Nhu, Thanh Thu!” Bên kia là tiếng hét đau đớn của Thẩm Vạn Lâm, trong thời khắc quan trọng này lại là Thẩm Vũ Nhu bảo vệ Thẩm Thanh Thu. Mà bàn tay sắc như dao của Miêu An Lý, đã rạch sâu một lỗ sau lưng Thẩm Vũ Nhu, máu tươi nhanh chóng trào ra.

Thẩm Vạn Lâm xông tới ôm lấy Thẩm Vũ Nhu, hoảng hốt lấy trang phục muốn đè lên vết thương.

Thẩm Vũ Nhu vùng vẫy được Thẩm Thanh Thu đỡ dậy, quay đầu nhìn Miêu An Lý, cuối cùng không cầm được nước mắt, “Ngươi có từng có…”

Hơi thở của Thẩm Vũ Nhu gấp gáp, muốn hỏi Miêu An Lý, nhưng mấy chữ cuối cùng lại không hỏi ra, cho dù có hay không, đối với hai người mà nói, đã không còn bất kì ý nghĩa nào, chỉ càng tăng thêm cảm giác bức bối mà thôi.

Thẩm Vũ Nhu nuốt xuống những lời còn lại, nhìn đại ca luôn bảo vệ bản thân từ bé tới lớn, đau buồn nói: “Có những chuyện đã sai thì không sửa được, hối hận cũng không ích gì… Chúng ta chết không đền hết tội, đừng hại… đừng hại Tiểu Thu Nhi nữa.”

Thẩm Vũ Nhu nhìn Thẩm Thanh Thu, cơ thể uể oải rồi nhắm mắt lại. Thẩm Thanh Thu tự nhận bản thân máu lạnh, cũng rất rõ ràng đây chỉ là cốt truyện trò chơi, nhưng nhìn thấy người cô luôn tươi cười vui vẻ trong kí ức, chỉ trong một chiều ngọc nát hương tan, đau đớn gay gắt vẫn đang khuấy đảo lòng dạ.

“A, Vũ Nhu, là đại ca có lỗi với muội, là đại ca hại muội!” Thẩm Vạn Lâm đau đớn tuyệt vọng, không còn giãy giụa và tính toán trước đó, thất thanh khóc lóc.

Miêu An Lý ngẩn ra nhìn Thẩm Vũ Nhu, hắn không biết làm sao nhấc chân tiến về phía trước hai bước, vốn muốn đưa tay ra nhưng khi nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay lại thu lại, sau đó trên mặt cũng là vẻ cuồng loạn điên cuồng triệt để.

Hắn cười thật to, tới nỗi nước mắt trào ra, hiện tại hắn đã không còn là người nữa. Tay trái hắn đã hóa thành màu trắng, rõ ràng là giấy trắng, bản thân hắn cũng sắp hóa thành người giấy.

Lúc này NPC quan trọng đều có mặt, mấy người Trần Khải Kiệt cơ bản không cách nào sử dụng đạo cụ, thậm chí kiếm của Tiêu Mộ Vũ cũng không thể lấy ra.

Bọn họ chỉ có thể tay không bắt giặc, trong tình huống cấp bách, Trần Khải Kiệt lấy ghế đập Miêu An Lý, mà Tiêu Mộ Vũ đã đứng bên Thẩm Thanh Thu, đưa tay ra nhận lấy dao găm trong tay cô ấy.

Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, “Giao cho em, chị cẩn thận chút.”

Miêu An Lý ở bên kia chặn Tiêu Càn và Trần Khải Kiệt tiến lên phía trước, tay phải nhanh chóng điểm lên ấn đường bốn người giấy, máu đen từ ngón tay hắn thấm lên ấn đường của bốn người giấy, thế là trong mắt của bốn người giấy lóe lên một tia sáng đỏ, con ngươi lập tức chuyển động.

Lúc này Miêu An Lý đã triệt để điên cuồng, “Cha nương, nhị ca, nhị tẩu, đi đi, đi xé xác kẻ thù của mọi người đi!”

Âm thanh vừa dứt, bốn người giấy lập tức động đậy, nhanh chóng nhào về phía đám người.

Chú thích:

千里草: Thiên lý thảo, ghép bộ thảo đầu (艹) của chữ thảo, chữ thiên (里) và chữ lý (里) sẽ thành chữ đổng (董)

“Thiên lý thảo, hà thanh thanh. Thập nhật bốc, bất đắc sinh” (Cỏ ngàn dặm, xanh thế nào! Trong mười ngày, không thể sống): “Thiên lý thảo” (千里草) ghép thành chữ ‘Đổng’ (董), ám chỉ họ của Đổng Trác; “hà thanh thanh”, ‘hà’ chính là “như thế nào được”, không thể giữ được xanh tươi “thanh thanh”. “Thập nhật bốc” (十日卜) ghép thành chữ ‘Trác’ (卓), ám chỉ tên của Đổng Trác; “bất đắc sinh” không thể sống. Đây bài đồng dao dự báo trước về cái chết của Đổng Trác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1vs1 #bhtt #gl