Chương 63 : Cô Nhi Oán 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Tiêu Mộ Vũ treo cao, cô vẫn nghĩ rằng bản thân không có cảm giác với sống chết của người khác, cảm xúc dư thừa trải nghiệm trong quá khứ chẳng qua cũng chỉ là nhân loại tự tìm phiền não, bạn để tâm tới thứ gì, một khi mất đi rồi, đau khổ sẽ càng nhiều thêm, chẳng thà làm một người máu lạnh.

Nhưng sau khi vào phó bản, Tiêu Mộ Vũ không thật sự làm được điều này, đặc biệt là người phụ nữ tên Thẩm Thanh Thu kia, người luôn nhảy múa trên thần kinh của cô. Tới hiện tại, cô không chỉ lo lắng cho cô ấy, mà khi nhìn thấy một người sống sờ sờ bị phán quyết cái chết, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.

Cho dù bản thân không có bất kì tình nghĩa gì với Lưu Bái và Hầu Lượng, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại cảm thấy không thoải mái, thật ra bọn họ là người vô tội, điều này khiến nỗi căm ghét của cô dành cho hệ thống càng ngày càng nặng.

Trả lời câu hỏi kết thúc, khi hai người Hầu Lượng và Lưu Bái nhìn thấy hai dấu tích X, cảm xúc bỗng tan vỡ, bọn họ mở mắt ra, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không thể khống chế.

“Không thể nào, sao có thể sai được, chỉ… chỉ có hai chúng ta sai thôi sao?” Con ngươi Lưu Bái trừng to, toàn bộ những con búp bê khổng lồ trước mặt đều nhìn chằm chằm anh ta và Hầu Lượng, loại ánh mắt không hề giấu giếm, như thể đang chơi trò mèo vờn chuột.

“Sai rồi thì thế nào? Sẽ… sẽ thành búp bê sao?” Mặt mày Hầu Lượng sợ hãi, trong âm thanh run rẩy phát ra còn ngập tràn tuyệt vọng, anh ta sợ hãi lùi sau, nhưng đôi chân không nghe theo điều khiển, nhanh chóng ngã xuống sàn.

Tuy bốn người Thẩm Thanh Thu trả lời đúng, nhưng không hề có cảm giác thả lỏng, bọn họ nhìn Hầu Lượng và Lưu Bái, còn không có cả đồng cảm, chỉ có buồn rầu và sợ hãi, bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra điều gì.

“Trở thành búp bê, trở thành búp bê.” Tiểu Nhất và Tiểu Tam là hai con búp bê vui vẻ nhất trong số tám con, chúng nhìn chằm chằm Hầu Lượng và Lưu Bái, miệng không ngừng nói.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ hiểu ra, Tiểu Nhất và Tiểu Tam là hai con búp bê tương ứng với hai người Hầu Lượng và Lưu Bái, nhưng cô không chắc chắn rốt cuộc tương ứng ở điểm nào.

Đúng vào lúc này Tiểu Nhất há miệng cười lên, môi trên của con búp bê khẽ nứt ra vì nụ cười này, thế là Tiêu Mộ Vũ cũng chú ý tới một chi tiết, da búp bê rất trắng, mà khoảng màu sắc trên môi Tiểu Nhất có chút khác biệt so với những con còn lại, cẩn thận quan sát thì giống như bị người ta không ngừng vuốt ve nên dẫn tới mài mòn, không rõ ràng, chỉ khi nhìn từ một góc độ nào đó dưới ánh sáng mới hiện ra.

Mà trong tám con búp bê, môi trên của Tiểu Tứ căng đầy, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ nhớ tới một câu nói đùa lúc bọn họ tìm kiếm quan hệ tương ứng, Tiểu Cầm tương ứng với Lưu Bái không chắc là vì môi trên của của anh ta căng đầy, lẽ nào chính vì điều này nên Lưu Bái đã chọn Tiểu Tứ?

Nhưng cảnh tượng trước mắt không cho Tiêu Mộ Vũ thời gian nghĩ nhiều, trong áp lực này Hầu Lượng và Lưu Bái đã đánh cược một ván được ăn cả ngã về không, Hầu Lượng lấy ra bật mực Giả Văn Long để lại cho mình, mà Lưu Bái cũng lấy ra một tấm gương bát quái.

“Tao tuyệt đối không thể giơ tay chịu trói, muốn biến tao thành búp bê, tao khiến mày hồn bay phách lạc trước!” Lưu Bái nghiến răng hét lên, xoay tròn chiếc gương trong tay mấy vòng rồi giơ tay ngắm chuẩn về phía Tiểu Tam, thân hình cao to của con búp bê lập tức hiện hình trên gương bát quái.

Tiểu Tam gào thét một tiếng, giơ bàn tay mập mạp lên che mặt, cơ thể như quả đồi đổ sụp xuống phía trước, nặng nề ngã xuống. Bước chân Thẩm Thanh Thu dịch chuyển, nhanh chóng trượt ra ngoài trong động tác hỗn loạn của mấy con búp bê, mấy người Chương Dương Phong cũng sợ bị liên lụy, vội vàng tránh đi.

Sau khi Tiểu Tam ngã xuống, rõ ràng Tiểu Nhất trở nên tức giận, nó cũng gào lên một tiếng, cả khuôn mặt búp bê vặn vẹo, đứng dậy đồng thời lấy ra một cây kéo lớn.

“Tao muốn mày cắt vụn chúng nó, may thành búp bê!”

Chân cẳng Hầu Lượng không thuận tiện, căn bản không chạy được nhanh, sau khi Tiểu Tam đổ xuống, hai tay quờ quạng khắp nơi trên sàn, cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Hầu Lượng tránh thoát khỏi động tác của nó, quay đầu nhìn thấy chiếc kéo lớn trong tay Tiểu Nhất đã ập tới muốn cắt đầu hắn xuống.

Bật mực trong tay hắn gảy ra, một tia mực đen nhanh chóng bắn ra bay về phía cổ Tiểu Nhất, đồng thời tay trái rút ra một tấm bùa, đập lên cánh tay của Tiểu Nhất.

Tiểu Nhất sợ dây mực, chỉ có thể tránh đi, nhưng tránh dây mực lại đụng phải bùa. Uy lực của tấm bùa này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, sau một tiếng nổ, tay trái của Tiểu Nhất nát bét, mảnh vụn trên cánh tay bắn tung tóe khắp nơi, nhìn vừa đáng sợ vừa buồn nôn.

“A!” Tiểu Nhất giống như đứa trẻ triệt để phát điên, há miệng gào thét dữ dội, âm thanh lớn tới mức khiến cả căn phòng rung chuyển, thậm chí Dương Nhụy không đứng vững, suýt chút nữa ngã ra đụng phải búp bê.

Chương Dương Phong kéo cô nàng lại, chạy trốn khắp nơi.

Cảnh tượng Tiểu Nhất và Tiểu Tam gặp phải đã kích động những con búp bê khác, chúng lũ lượt hành động, nhất thời tám con búp bê trong nhà vệ sinh đều hành động, ép mấy người Thẩm Thanh Thu không có đường lui.

“Đều không ngoan, giết đi! Đều không ngoan, giết hết đi!” Tiểu Thất ở bên kia làu bàu, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, Thẩm Thanh Thu vẫn đang quan sát nó, nghe thấy lời của nó, hừ lạnh một tiếng.

“Quả nhiên chúng không muốn tuân thủ quy tắc, cưỡng chế tìm quỷ chết thay.” Thẩm Thanh Thu giấu Tiêu Mộ Vũ sau người, cô ấy không chỉ nhìn thấy Tiểu Thất, còn có Tiểu Nhị tương ứng với bản thân cũng đang tìm người trong cảnh hỗn loạn.

“Đừng trốn nữa, nhiệm vụ cấp thiết lúc này của chúng ta là thoát ra ngoài, trò chơi đã kết thúc, theo lí mà nói nên thả người rồi, nhưng cơn giận dữ của đám búp bê này rất nặng, căn bản không định thả chúng ta ra, nhân lúc chúng bị ghìm chân, ai ra tay trước thì là kẻ mạnh!”

Tiêu Mộ Vũ cũng ý thức được ý đồ của đám búp bê này, lớn tiếng hô lên. Theo quy tắc trò chơi, người thua nhất định phải chết, cho nên hiện tại chúng cần xử lí Hầu Lượng và Lưu Bái, cũng có thể nói là trước khi giải quyết xong Hầu Lượng và Lưu Bái, những con búp bê kia sẽ không ra tay với bọn họ, nếu không quy tắc sẽ không còn bất kì ý nghĩa nào nữa.

Lời này có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng là sự thật bọn họ không có cách nào thay đổi, lợi dụng hai người kia ghìm chân mới có cơ hội.

Quả nhiên sau khi Tiêu Mộ Vũ lên tiếng, Tiểu Thất lập tức quay đầu khóa chặt lấy cô, nhưng lại không ra tay. Hiện tại chúng đang tuân thủ quy tắc cài đặt, thi hành nhiệm vụ của bản thân, giết hai người thất bại.

Thực ra Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều hiểu rõ, khả năng sống sót của Hầu Lượng và Lưu Bái gần như bằng không. Tuy đây vẫn là phó bản cấp B, nhưng trong một thời khắc nào đó, người chơi không có năng lực phản kháng trước mặt quỷ quái, ví dụ như quy tắc trò chơi đã quy định bắt buộc phải nhắm mắt, thị giác của Tiêu Mộ Vũ triệt để bị bịt chặt. Hoặc ví dụ như khi sáu người bị cưỡng chế tham gia trò chơi, Tiểu Thất ném Tiêu Mộ Vũ ra ngoài, mà Thẩm Thanh Thu không thể động đậy được.

Nhưng không liên can tới nguyên tắc căn bản, tính chủ quan năng động của người chơi rất mạnh, chỉ cần không động chạm tới điều kiện tử vong, hệ thống có trắng trợn vô lí thế nào cũng sẽ mặc kệ. Lúc này Thẩm Thanh Thu đã đánh lệch đầu Tiểu Thất, nó cũng không thể vặn lệch đầu Thẩm Thanh Thu.

Tiểu Ngũ có căm hận tới đâu cũng chỉ có thể bẻ gãy cánh tay Thẩm Thanh Thu để báo thù, vì gãy tay phải là cài đặt khi Thẩm Thanh Thu tiến vào phó bản, ngoài ra, nó muốn làm gì cũng phải có bản lĩnh.

Sau khi nghĩ xong những chuyện này, Tiêu Mộ Vũ vô tri vô giác phát hiện những suy đoán của bản thân vô cùng chủ quan, không có quá nhiều chứng cứ chống đỡ, nhưng cô nghĩ tới những điều này một cách đột ngột, giống như bản thân rất hiểu những cài đặt này, nhưng trong trí nhớ của Tiêu Mộ Vũ, căn bản chưa từng tiếp xúc với những cài đặt này.

Nghi vấn hiện lên trong đầu tại khoảnh khắc này khiến lòng dạ Tiêu Mộ Vũ bất an, mà lúc này lời nói của cô đã tạo ra một cơn sóng gió trong lòng mấy người Dương Nhụy, bọn họ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, chần chừ không biết có nên ra tay hay không.

Thứ đối diện với bọn họ không phải là con người, mà là ma quỷ, nếu bọn họ chủ động khiêu chiến, chỉ sợ thắng trò chơi rồi cũng sẽ bị đám búp bê ma kia báo thù.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết khiến ánh mắt của tất cả đều nhìn về phía phát ra âm thanh, tiếng kêu thảm thiết đó là của Hầu Lượng. Toàn bộ đạo cụ tích trữ được trong hai phó bản đã bị hắn dùng hết, vốn dĩ chân cẳng hoạt động không tiện nên bị Tiểu Ngũ, Tiểu Lục kéo lấy cánh tay, nhất thời không có sức lực phản kháng.

Tiểu Nhất bị hắn phế một cánh tay oán hận Hầu Lượng tới cùng cực, cây kéo lớn trong tay nó phành ra, cắt đứt cả xương cả thịt tay trái của Hầu Lượng như cắt một con búp bê vải cũ mèm.

Cảnh tượng vô cùng máu me, Hầu Lượng thảm thiết kêu lên, không ngừng giãy giụa, nhưng một khi cảnh tàn sát này bắt đầu thì không có cách nào kết thúc, Tiểu Nhất khúc khích cười lên, nó trực tiếp ấn cánh tay của Hầu Lượng lên cơ thể mình, sau đó cắt Hầu Lượng thành tám mảnh.

Mùi tanh lan tràn trong không khí, những người còn sống mở to mắt nhìn, khó lòng khống chế không ngừng run rẩy, Dương Nhụy đã nghiêng đầu đi, che miệng, mặt mày tái nhợt.

Cách chết của Hầu Lượng khiến Lưu Bái càng thêm tuyệt vọng, anh ta ra sức chạy về phía Thẩm Thanh Thu, vì anh ta biết rõ sự dũng mãnh của Thẩm Thanh Thu, miệng ra sức hét lên: “Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết!”

Tiểu Tam bị Lưu Bái làm bị thương, cả khuôn mặt nó giống như bị nướng cháy, chất lỏng không ngừng nhỏ giọt từ trên mặt xuống, vô cùng đáng sợ. Huống hồ tốc độ của nó nhanh một cách thần kì, chớp mắt đã di chuyển tới sau lưng Lưu Bái, hai tay mạnh mẽ vặn cổ Lưu Bái.

Mặt mày Lưu Bái lập tức đỏ ửng, con ngươi đang lồi ra ngoài, âm thanh rắc rắc phát ra từ cổ anh ta, tất cả mọi người có thể cảm nhận được một cách rõ ràng da thịt ở cổ Lưu Bái bị xé rách, bắt đầu rỉ máu gãy lìa.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu thoáng biến đổi, chúng giết người tới nỗi hưng phấn rồi!

Tiêu Mộ Vũ đã nhích tới cửa trong cảnh hỗn loạn ấy, cửa bị đóng chặt, cho dù cô cố gắng thế nào cũng không thể mở ra, thấy vậy cô lớn tiếng hô: “Không mở được cửa! Chúng ta không cách nào thoát ra ngoài!”

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, Lưu Bái trước mặt sắp xong đời, Tiểu Thất kia đã không chút kiêng kị nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Thấy vậy, tay trái Thẩm Thanh Thu nắm lấy cổ áo khoác của bản thân, mạnh mẽ giật một cái, toàn bộ cúc áo lập tức rơi xuống. Âm thanh tạch tạch nhỏ bé không đáng nhắc tới trong cảnh hỗn loạn, nhưng lúc này là một loại tín hiệu chiến đấu.

Tiêu Mộ Vũ không yên tâm Thẩm Thanh Thu, ánh mắt luôn dõi theo cô ấy, chỉ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu thuận đà xé ống tay áo bên trái xuống, lấy áo quấn một vòng lên người, cố định tay phải với quần áo, một loạt động tác liên hoàn này Thẩm Thanh Thu làm rất trôi chảy, mới mấy giây đã hoàn tất, khiến đám Dương Nhụy ở một bên không khỏi cảm thán. Nhưng trái tim Tiêu Mộ Vũ lại nhảy lên, kẻ điên này lại muốn làm gì nữa?

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu cố định tay phải xong, liền bước thoăn thoắt về phía trước, giẫm lên mép bồn rửa mặt, bật lên rồi rơi xuống đạp lên vai con búp bê Tiểu Tam đang hưng phấn xé đầu Lưu Bái.

Cơ thể búp bê có tính đàn hồi hơn tưởng tượng, Thẩm Thanh Thu co người lại, đúng vào lúc tất cả mọi người tưởng rằng Thẩm Thanh Thu muốn ra tay làm thịt Tiểu Tam, cô ấy lại chỉ mượn lực, nhảy về phía Tiểu Thất đã quay người nhìn Tiêu Mộ Vũ. Ánh mắt tương đối lạnh lẽo, “Muốn tìm cô ấy làm thế thân, không cân nhắc bản thân mấy cân mấy lượng sao?”

Tiểu Thất tập trung toàn bộ tinh thần quan sát con mồi của bản thân, còn chưa kịp phản ứng ra hàm ý trong câu nói này, con dao găm của Thẩm Thanh Thu đã xoẹt qua cổ nó.

Dao găm của Thẩm Thanh Thu là vật liệu đặc biệt đã được tôi rèn, chuyên dùng để giết ma quỷ, mà cho dù cô ấy dùng tay trái cũng không kém cạnh tay phải, Thẩm Thanh Thu mượn lực cơ thể lún xuống, chẳng nề hà gian khổ đâm dao găm lên cổ Tiểu Thất.

Thế là trong tầm mắt của Tiểu Thất, Tiêu Mộ Vũ thình lình xoay ngược, toàn bộ tầm mắt nghiêng ngả. Cũng vào lúc này, Tiểu Tam cũng mạnh mẽ vặn đứt đầu của Lưu Bái đã ngừng thở xuống.

Trái tim của ba người Dương Nhụy, Chương Dương Phong, Hoàng Tuấn Phong đều tê liệt, một bên là tình cảnh thảm thương của đồng đội Lưu Bái, một bên là con búp bê Tiểu Thất bị một nhát dao của Thẩm Thanh Thu cắt đầu chỉ chừa lại chút da dính với cơ thể, bọn họ cảm thấy thế giới vốn dĩ đã huyền ảo này lại tan vỡ thêm lần nữa.

Búp bê cao hơn hai mét, Thẩm Thanh Thu lại gãy tay phải, lúc này rơi xuống không thể giữ thăng bằng cơ thể, Tiêu Mộ Vũ không để tâm tới nỗi kinh hoàng, trong miệng nhỏ tiếng mắng một câu “Đồ điên!” Sau đó vòng qua một con búp bê, chạy mấy bước qua đó đón lấy Thẩm Thanh Thu đang ngã xuống, ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu bảo vệ tay phải của đối phương.

Tuy Thẩm Thanh Thu gầy nhưng cũng nặng 40, 45 cân, lực rơi từ độ cao cao hơn hai mét cũng đủ mạnh, Tiêu Mộ Vũ bị cơ thể Thẩm Thanh Thu đè lên đập xuống sàn, chạm phải vết thương sau lưng do Tiểu Thất gây ra, hừ một tiếng, cơ thể đã cứng đờ.

Thẩm Thanh Thu vốn rất vui vẻ vì Tiêu Mộ Vũ tới đón lấy mình, nhưng khi nghe thấy tiếng hừ của cô, lập tức thu lại nụ cười, tay trái chống xuống ngồi dậy.

Lần này Tiêu Mộ Vũ nhận được bài học, sau khi ôm lấy Thẩm Thanh Thu liền buông tay đẩy cô ấy một cái, giống như chạm phải thứ gì bẩn thỉu.

“Không sao chứ?” Sao Thẩm Thanh Thu có thể không biết suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, có chút buồn cười, nhỏ tiếng quan tâm hỏi một câu.

“Cô nên nghĩ xem cô có sao không trước đi.” Tiêu Mộ Vũ thấy toàn bộ đám búp bê nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, đã thủ sẵn đèn kéo quân trong tay chuẩn bị tấn công.

Tiểu Thất ở một bên bị cắt mất đầu, nặng nề ngã xuống, đầu lọc cọc lăn tới chân Tiểu Nhị. Mấy con búp bê thấy vậy đều bị dọa tới thét lên, lúc này thân hình vốn dĩ biến thành khổng lồ như được bơm hơi lần lượt xẹp xuống, trở lại kích cỡ của búp bê bình thường.

Thẩm Thanh Thu nắm chặt dao găm, nhìn những con búp bê còn lại: “Trò chơi kết thúc rồi, cũng đã xử lí xong người thất bại, nếu chúng mày còn muốn động tay động chân, tao đảm bảo kết cục của chúng mày còn thảm hơn nó. Ban nãy con bẻ gãy tay tao, tao tạm thời cho là cài đặt nên như thế, nhưng nếu muốn học Tiểu Thất, chúng mày xé xác hai người kia thế nào, tao sẽ xé xác chúng mày y như thế.”

Dương Nhụy, Chương Dương Phong và Hoàng Tuấn Phong co ro ở trước cửa nhà vệ sinh, trong tay cũng nắm chặt lấy đạo cụ của bản thân, nhìn chằm chằm mấy con búp bê trước mắt không lên tiếng, trên mặt cũng là vẻ quyết tâm muốn đánh một trận sống mái, mấy con búp bê cũng không lên tiếng, người và búp bê giáp lá cà.

Tiêu Mộ Vũ dịu lại cơn đau, nhỏ tiếng nói: “Chúng mày vốn dĩ là búp bê của tám đứa trẻ kia, biến thành bộ dạng này là vì oán khí của chúng, nhưng xem ra hôm nay hành động của chúng mày không chỉ là vì oán khí của đám trẻ kia, tao khuyên chúng mày nên làm rõ ai mới là chủ nhân của chúng mày. Tám thứ kia mới là thứ chúng mày cần đối phó, để bọn tao ra ngoài đi.”

Những lời này vừa cất lên, biểu cảm của Tiểu Nhị không ngừng biến đổi, rất lâu sau nó động đậy, cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nhưng vẫn là loại âm u của buổi chiều ngày mưa, ánh sáng này không đem lại cho bọn họ bao nhiêu hi vọng, ngược lại còn có chút nặng nề.

Năm người cẩn thận bước ra khỏi bể máu, mà Hầu Lượng và Lưu Bái lặng lẽ nằm lại ở đó.

Cửa chầm chầm đóng lại, Thẩm Thanh Thu là người cuối cùng rời đi, cô ấy cứ cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình, thế là quay đầu lại, con ngươi thuộc về Tiểu Nhị đang nhìn chằm chằm cô ấy, khóe môi cong lên một độ cong, cũng vào lúc này Thẩm Thanh Thu bỗng phát hiện, Tiểu Thất vốn đã mất đầu đứng dậy, đầu nó được thay thế bằng đầu của Lưu Bái, chầm chậm quay lại, nhìn ra bên ngoài.

Rầm, cửa đóng lại, Thẩm Thanh Thu là một người trước nay không sợ ma quỷ cũng bị cảnh tượng kì dị cuối cùng này dọa tới nỗi nhịp tim tăng tốc, không nhịn được run lên một cái.

“Sao thế?”

Thẩm Thanh Thu ngập ngừng, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: “Đầu… của Lưu Bái bị Tiểu Thất lấy đi rồi.”

Biểu cảm của ba người Chương Dương Phong bỗng sợ sệt, khuôn mặt mới có lại chút máu lần nữa tan biến sạch sẽ, biến thái quá đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1vs1 #bhtt #gl