Chương 66 : Cô Nhi Oán 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộ Vũ cũng có chút ngẩn ra, Thẩm Thanh Thu thực sự là một người dũng mãnh.

Trong phòng đã không còn an toàn, thay vì chờ đợi trong căn phong bị bao vây, chẳng thà chủ động phản đòn.

Thế là sau khi chiếc đầu bị đá bay, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều xông ra ngoài. Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, giống như cố tình, khiến Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt.

Trong phòng Dương Nhụy và Chương Dương Phong, một cánh tay thối rữa cao độ bò nhanh như bay dưới đất, bám riết không tha sau lưng hai người, ép hai bọn họ nhảy lên luồn xuống.

Mà Hoàng Tuấn Phong sau khi gào khóc thảm thiết, mặt mày ngập trong sự sợ hãi vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, khóc lóc nói: “Cứu mạng, cô Thẩm!”

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt lạnh tanh bên cạnh, xem ra thực lực của Thẩm Thanh Thu đã khắc sâu vào lòng người, khiến Hoàng Tuấn Phong rõ ràng đang nhìn cô, nhưng lại gọi Thẩm Thanh Thu cứu mạng.

Tiêu Mộ Vũ tập trung tinh thần nhìn qua, nhờ những tia chớp nối tiếp nhau, cô nhìn rõ thứ đuổi theo Hoàng Tuấn Phong là một đôi chân.

Thay vì nói là chân chẳng thà nói là xương dính thịt, cứng nhắc bước qua bên này, tiếng bước chân ban nãy chính là phát ra từ nó.

Một người đàn ông cao to như Hoàng Tuấn Phong bị dọa tới nỗi chân tay mềm nhũn, sau khi xông ra ngoài liền vứt bỏ cả tự tôn thể diện, rụt người muốn trốn sau lưng Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu quay lại nhìn cậu ta một cái, nhấc chân đá Hoàng Tuấn Phong sang một bên, đồng thời kéo Tiêu Mộ Vũ ra sau lưng, nói: “Ở đây không có chỗ của cậu.”

Hoàng Tuấn Phong run lẩy bẩy, vội vàng bò dậy trốn sau lưng Tiêu Mộ Vũ, “Thế tôi trốn ở đây, đợi tôi, đợi tôi dịu lại đã.”

Đôi chân kia đã đi tới cửa phòng của Chương Dương Phong và Dương Nhụy, có thể thấy đã sắp áp sát. Đồng thời Chương Dương Phong và Dương Nhụy trong phòng lúc này thực sự bị đuổi theo không chịu được nữa, chạy ra khỏi cửa giống như phát điên.

“Oành!” Lại một tia chớp nữa lóe lên, hai người chuẩn xác đụng phải đôi chân ngang qua kia.

“A!” Dương Nhụy bị dọa tới nỗi suýt chút nữa trụy tim, adrenaline trong thận lại lần nữa tăng cao, cô nàng nhắm mắt hét lên, hung hăng nhấc chân đá tới, trực tiếp đá một chiếc chân kia bay đi đập vào lan can hành lang, rắc một tiếng, chiếc chân kia gãy thành hai mảnh.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ quan sát rõ ràng, vô thức quay sang nhìn nhau, biểu cảm của đối phương đều có chút vi diệu.

Tuy Tiêu Mộ Vũ cũng rất sợ, nhưng lúc này không nhịn được muốn cười: “Có phong thái của cô.”

Thẩm Thanh Thu bĩu môi dưới, bỗng khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cô ấy có chút đáng yêu.

Suy nghĩ không nên xuất hiện này nhanh chóng bị Tiêu Mộ Vũ gạt đi, cô quan sát tổng thể, trong lòng có một loại cảm giác kì lạ dâng lên, cứ cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Chương Dương Phong và Dương Nhụy bên kia hoảng loạn chạy tới, quay đầu nhìn lại, rõ ràng thấy được đôi chân bị họ đá bay được ghép lại, chiếc chân mà bọn họ đá gãy thế mà lại nhanh chóng nối liền, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.

Cũng vào lúc này, chiếc đầu bị Thẩm Thanh Thu đá bay cũng đang bật nhảy dọc theo mép cầu thang quay lại.

Lúc này Hoàng Tuấn Phong mới hòa hoãn lại, nghe thấy tiếng động sau lưng lập tức quay người, chiếc đầu đó chớp mắt liền bay tới.

Mùi hôi thối thối rữa nhanh chóng phả tới, khiến động tác của Hoàng Tuấn Phong chậm đi nửa nhịp, liền bị chiếc đầu đó cắn lên cổ.

“A!” Hoàng Tuấn Phong đau khổ rống lên, hai tay giữ lấy chiếc đầu kia, ra sức lăn lộn trên dất. Ánh sáng nhợt nhạt thê lương từ tia chớp hết lần này tới lần khác bày ra trạng thái thê thảm của Hoàng Tuấn Phong cho nhóm Tiêu Mộ Vũ, hiện trường bỗng trở nên đáng sợ.

Thẩm Thanh Thu không phải người lo chuyện bao đồng, đổi lại trước kia cô ấy tuyệt đối sẽ không chen vào, nhưng trong tình huống này, môi hở răng lạnh, thiếu một người chính là giúp đối phương rảnh rang đối phó với bản thân.

Thế là Thẩm Thanh Thu nhanh như chớp xông tới, chân trái mạnh mẽ đạp lên ngực Hoàng Tuấn Phong, miệng khẽ rít lên: “Muốn sống thì im mồm lại, buông tay!”

Động tác giãy giụa điên cuồng của Hoàng Tuấn Phong bị ngăn lại, sau khi nghe được lời của Thẩm Thanh Thu liền dừng cử động, tay cũng thả lỏng.

Dao găm của Thẩm Thanh Thu phản xạ ánh sáng của tia chớp, vô cùng chói mắt, rạch nát sắc đêm nặng nề sau đó đâm xuống theo ánh tia chớp dần tan biến.

Đầu người kia cảm nhận được sự uy hiếp của Thẩm Thanh Thu, nhanh chóng thả lỏng miệng, lăn lông lốc vào trong bóng đêm, dao găm của Thẩm Thanh Thu đâm vào hư không.

Tia chớp tạm thời biến mất, màn đêm nuốt trọn tất cả ánh sáng, trên hành lang bỗng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của năm người, và cả tiếng rên rỉ run rẩy của Hoàng Tuấn Phong.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt chặt, âm thanh móng tay ma sát, âm thanh tiếng bước chân chuyển động, tất cả đều biến mất, nhưng loại im lặng này không đem tới cơ hội thở dốc cho bọn họ, mà ngược lại biến thành áp lực và sợ hãi gấp bội.

Ý thức được điều này, Tiêu Mộ Vũ bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh rồi lùi về phía sau, mãi tới khi lưng cô tựa vào cơ thể ấm áp của Thẩm Thanh Thu, trái tim mới dần quay về vị trí.

Tiêu Mộ Vũ nhìn người bên cạnh, trong đầu bỗng lướt qua một suy nghĩ, cảm giác kì lạ cô cảm nhận được ban nãy, cuối cùng cũng ý thức được là gì.

“Thẩm Thanh Thu, chúng ta chưa nhìn thấy cơ thể của ông ta!”

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lập tức trầm lại, cô ấy còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt đã biến đổi, nhanh chóng đẩy Tiêu Mộ Vũ ra.

Trong chớp mắt, mùi hôi thối trên hành lang lại phả tới, “rầm” một tiếng, một chiếc bóng đen nhanh chóng nện xuống đất, giống như nước bùn ập xuống, có thể nghe được âm thanh rõ ràng trong cảm giác dinh dính máu thịt bắn tung tóe.

Đám Dương Nhụy và Chương Dương Phong nhanh chóng quay người, nhìn chằm chằm về nơi thứ kia ngã xuống. Nhưng quá tối, sau khi khối máu thịt đánh lén kia ngã xuống đã không còn động tĩnh gì, thế là nhanh chóng hòa vào sắc đêm, hiện tại bọn họ không còn nhìn thấy gì nữa!

Tiếng sấm không ngừng vang lên bên đường chân trời, che đi rất nhiều tiếng động, Tiêu Mộ Vũ biết không thể chờ đợi thêm nữa, thế là cô đưa tay lấy đèn kéo quân ra.

Sau khi sử dụng một lần, phạm vi của đèn kéo quân đã rộng tới 70 xen-ti-mét, cũng có thể nói là khu vực chiếu sáng chỉ có thể chứa được hai, ba người.

Nhưng vào khoảnh khắc đèn sáng lên, mùi hôi thối mà đầu mũi Tiêu Mộ Vũ ngửi được bỗng trở lên nồng nặc tới độ khiến cô nôn ọe, đồng thời Hoàng Tuấn Phong cách cô không tới hai mét cũng phát ra một tiếng hét, sợ hãi tới lạc giọng.

Điều này khiến lưng Tiêu Mộ Vũ lạnh toát, vì ở trước cửa căn phòng gần kề bên trái của cô và Thẩm Thanh Thu, một bóng người, thấp thoáng hiện ra trong ánh sáng của đèn kéo quân.

Thẩm Thanh Thu gần như cùng lúc nhấc chân phải quét qua, tay trái cầm dao găm lật ngược rạch tới, ép bóng ma kia lùi sau mấy bước, lại ẩn trong tối tăm.

Tiêu Mộ Vũ thấy vậy liền tiến lên phía trước cùng Thẩm Thanh Thu, chiếu sáng khu vực Thẩm Thanh Thu đang đứng. Chỉ là vừa tới gần, dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu trực tiếp vụt tới đâm xuống cổ cô.

Trong lòng sửng sốt, Tiêu Mộ Vũ trực tiếp cúi đầu dựa vào lòng Thẩm Thanh Thu, đồng thời tay phải ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, một kéo một đẩy, hai người nhanh chóng thay đổi vị trí.

Thẩm Thanh Thu liền đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ, dao găm nhanh chóng đâm vào trong bóng đêm, roẹt một tiếng, dao găm đâm trúng máu thịt! Thẩm Thanh Thu không hề nể nang, một dao lấy mạng!

“Gừ!” Âm thanh khàn khàn khó nghe giống như tiếng dã thú truyền tới từ sau lưng Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ quay người, chưa kịp nhìn rõ thứ đó thế nào, chỉ thấy Thẩm Thanh Thu bị một lực mạnh đẩy ra.

Tiêu Mộ Vũ thấy vậy vội vàng đưa tay đón lấy cô ấy, lực này vừa nặng vừa gấp, Tiêu Mộ Vũ nặng nề đụng lên tường, phát ra một tiếng rên rỉ.

Sống lưng hôm nay vốn đã bị thương lại lần nữa gặp đòn tấn công mạnh, Tiêu Mộ Vũ đau đớn hừ một tiếng, suýt chút nữa không đứng vững.

Chỉ là chưa đợi cô dịu lại, trong tiếng thở gấp gáp của Thẩm Thanh Thu, cô lại bị đối phương kéo sang một bên, chiếc chân mang theo một cơn gió tanh hôi nồng nặc đạp lên nơi hai người dựa vào, cả bức tường đều đang rung lên.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị Thẩm Thanh Thu kéo dậy, phát hiện được nhét cho thứ gì đó vào trong tay. Thứ này sờ có vẻ mịn màng nhẵn nhụi, cảm giác tiếp xúc quen thuộc khiến biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy Thẩm Thanh Thu vội nói: “Đeo lên!”

Bên dưới ánh đèn kéo quân, khuôn mặt Thẩm Thanh Thu chỉ lướt qua một cái rồi chìm vào trong bóng đêm, một mình cô ấy tiến lên giằng co với con quái vật kia.

Cũng vào lúc này bầu trời lại lần nữa sáng lên, tất cả mọi người đều nhìn rõ thứ kia.

Nó là một cơ thể cao lớn, rõ ràng cao hơn Thẩm Thanh Thu nửa cái đầu, sau khi mục rữa, tóc tai rơi rụng cắm loạn trên chiếc đầu trơ xương, con ngươi lồi ra nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu đang áp sát nó.

Phần bụng nó sớm đã bị móc rỗng, lộ ra xương sườn và cột sống, chân tay dài ngắn không đồng nhất, tứ chi trên người hoàn toàn mất hài hòa, là được cắt ra ghép lại từ những cơ thể khác nhau.

Ánh sáng này làm lộ vị trí của nó, Dương Nhụy lập tức lấy con át chủ bài của mình ra. Cô nàng cầm trong tay một con rối nhỏ, sau khi ném con rối ra, con rối nhanh chóng biến thành một cơ thể có kích thước y như người thật, đi theo Thẩm Thanh Thu vật lộn với khối thịt này.

Kĩ năng của Chương Dương Phong là cung tên, kĩ năng này rất thử thách độ chuẩn xác, trong tình huống hiện tại không gian có thể phát huy quá nhỏ, chỉ có thể chờ đợi khi chớp dừng, tranh thủ tung đòn cuối cùng, nhưng vẫn lo lắng làm bị thương nhầm đồng đội.

Khối thịt này đã bị Thẩm Thanh Thu và rối người xé xác mấy lần, Thẩm Thanh Thu cũng không chỉ một lần đá bay đầu nó, nhưng vẫn có thể hợp thể lại từ đầu, căn bản không cách nào tạo thành tổn thương thực chất.

Tay phải Thẩm Thanh Thu bị thương nặng, vốn dĩ gánh nặng cơ thể quá lớn, hiện tại đã đổ mồ hôi toàn thân, thể lực cũng không chống đỡ được nữa.

Hoàng Tuấn Phong bị dọa tới mất mạng, nhưng vào thời khắc quan trọng, cậu ta vẫn lấy hết dũng khí cầm gậy bóng chày trong tay điên cuồng đánh, gậy bóng chày của cậu ta đánh tới nỗi khiến khối thịt liên tục lùi sau, nhưng vẫn không có cách nào đánh ngã nó, ngược lại bị nó tìm được cơ hội nắm lấy gậy bóng chày. Thế là hất văng Hoàng Tuấn Phong đi mấy mét, ngã xuống sàn rất lâu sau vẫn không thể động đậy.

Thi thể bị cả nhóm người đánh đập càn rỡ tỏa ra oán khí, gió bên ngoài bắt đầu xào xạc cuộn tới, hơi thở âm u lạnh lẽo khiến bọn họ muốn run rẩy.

Sau khi Thẩm Thanh Thu bị ép lùi lại thêm lần nữa, con rối của Dương Nhụy cũng bị thi thể nắm lấy từ sau lưng mạnh mẽ bẻ gãy hai cánh tay.

Sợ đạo cụ triệt để bị hủy, Dương Nhụy vội vàng thu hồi con rối lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô nàng cảm thấy tối nay bọn họ xong đời rồi.

Không còn con rối và Hoàng Tuấn Phong ngăn cản, áp lực của Thẩm Thanh Thu đột nhiên tăng lên, thi thể kia dường như vô cùng căm ghét Thẩm Thanh Thu, ra tay vô cùng hung tợn, hoàn toàn mặc kệ sự ngăn cản của Chương Dương Phong, bỏ mặc mọi thứ hướng về phía Thẩm Thanh Thu.

Khi Thẩm Thanh Thu né người, tay phải bị móng tay trên thi thể kia rạch lên, cơn đau thấu tim từ trong xương cốt truyền ra ngoài, khiến chân Thẩm Thanh Thu chầm chậm quỳ xuống.

Nhìn thứ buồn nôn kia nhấc đôi chân lớn đặt trên đỉnh đầu bản thân chuẩn bị đạp xuống, Thẩm Thanh Thu cắn răng, đột nhiên phát hiện cơ thể bỗng nhẹ bẫng rồi nhanh chóng xuất hiện ở cửa cầu thang.

Ánh sáng đèn kéo quân trùm lấy Thẩm Thanh Thu vào trong, chỉ là ngẩng đầu lên không nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ mà là Khúc Mộc Hề, đổi cách nói khác chính là Khúc Mộc Hề mà Tiêu Mộ Vũ giả dạng thành.

Cẩn thận buông Thẩm Thanh Thu ra, Tiêu Mộ Vũ dịu dàng nói: “Cô nghỉ ngơi chút đi, để tôi đi.”

Nói xong ánh sáng trong đèn kéo quân đột nhiên biến mất, khi lần nữa xuất hiện lại chính là trên đỉnh đầu của thi thể kia. Đèn kéo quân xoay tròn trên cao, chiếu sáng rõ ràng thi thể khiến người ta không nỡ nhìn thẳng mặt kia.

Rõ ràng trong sắc đêm, thi thể kia cũng có thể nhìn rõ hành động của tất cả mọi người, cho nên nó nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của Tiêu Mộ Vũ. Lúc này toàn bộ khuôn mặt nó nhanh chóng trở nên vặn vẹo, đôi mắt sau khi chết trở nên đục ngầu giống như rắn độc, nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. Oán hận trong mắt giống như cột băng, ước gì có thể đâm lên người Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ cười lạnh, “Đúng là âm hồn bất tán, chết rồi còn không chết cho sạch sẽ chút, lại cứ muốn biến thành dáng vẻ ma quỷ này, muốn làm ai buồn nôn? Lúc đầu xé xác mày nên băm vằm ra cho chó ăn, tới hiện tại ngoại trừ mục rữa hôi thối, chẳng có chút tác dụng nào cả.”

“A!” Sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, thi thể này bắt đầu không ngừng vặn vẹo, chuẩn xác mà nói không phải vặn vẹo, mà là tứ chi của nó rã rời không nghe theo sự điều khiển, ra sức giãy giụa ở đó. Chớp mắt một cái, đôi tay không chịu khống chế đột nhiên thò dài ra, trực tiếp hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.

“Đèn cháy ngựa phi, đèn tắt ngựa dừng!” Sau khi Tiêu Mộ Vũ đọc xong, đèn kéo quân trên đỉnh đầu nó nhanh chóng xoay tròn, khoảnh khắc dừng lại Tiêu Mộ Vũ liền xuất hiện trước mặt nó.

Tiêu Mộ Vũ nín thở, hai tay hư ảo nắm lấy thi thể rồi chia tách từng chút một, đầu thi thể kia bị cô mạnh mẽ xé ra. Thẩm Thanh Thu mặc kệ bản thân đang nghỉ ngơi, nhảy vọt tới, dao găm hung hăng đâm lên chiếc đầu kia, móc mắt nó ra.

Chương Dương Phong càng không chịu bỏ qua cơ hội này, bắn một mũi tên xuyên qua con mắt còn lại của nó.

Sau khi đeo mặt nạ, Tiêu Mộ Vũ vô cùng trái lẽ thường, có thể sao chép kĩ năng chủ nhân khuôn mặt này, lúc này Tiêu Mộ Vũ mới hiểu ra tại sao một đạo cụ cấp S lại chỉ có thể sử dụng được ba lần. Tiếc là ban đầu cô không biết, lãng phí mất một lần, nhưng cũng vì thế cô mới biết mặt nạ da người có công dụng như vậy.

Với sức mạnh của Khúc Mộc Hề, Tiêu Mộ Vũ vô cùng lưu loát phá hủy cơ thể này.

Thời gian giam cầm của đèn kéo quân có hạn, sau khi phá hủy xong, Tiêu Mộ Vũ vừa định đập nát đầu nó, nó đã lập tức hồi phục hành động.

Sức lực sau hồi phục của nó mạnh tới đáng sợ, Tiêu Mộ Vũ bị nó hất ra. Những khối thịt sau khi tan rã khắp nơi bắt đầu tập hợp lại thêm lần nữa, cho dù là đôi mắt bị hủy, vẫn xồng xộc xông tới đó.

“Hoàng Tuấn Phong, mau chạy đi!” Trong đêm tối, những người còn lại đều không nhìn rõ, nhưng Tiêu Mộ Vũ biến thành Khúc Mộc Hề nhìn rõ ràng, một cánh tay của thi thể này bò nhanh như bay tới trước người Hoàng Tuấn Phong.

Trong khoảnh khắc ấy Tiêu Mộ Vũ muốn đi ngăn cản, không ngờ thi thể này cũng nhảy tới ngăn cản cô. Thẩm Thanh Thu cách Hoàng Tuấn Phong quá xa, đã không có sức lực giúp đỡ, sau một loạt tiếng hét, cánh tay lớn kia nắm lấy đầu Hoàng Tuấn Phong, nhanh chóng nhấc lên chuẩn bị vặn gãy.

Đúng vào lúc này, một âm thanh rạch ngang bầu trời đêm vang lên, Chương Dương Phong lần mò trong đêm tối, sau khi nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Tuấn Phong liền bắn một mũi tên, hoàn toàn là đánh cược, nếu như lỡ tay, rất có khả năng Chương Dương Phong sẽ giết Hoàng Tuấn Phong.

Viu! Trong con ngươi sợ hãi của Hoàng Tuấn Phong ngập tràn tuyệt vọng, nhưng sau khi gò má cảm nhận được đau đớn lại thấy sức lực của cánh tay thối kia giảm đi, buông cậu ta ra.

“Mọi người cẩn thận, thứ kia muốn vặn đầu người khác nối lên đầu nó!” Tiêu Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô cũng đã ý thức được một chuyện, thứ này căn bản giết không chết! Nhưng rất bất hợp lí, nếu như không giết được, vậy lẽ nào bọn họ chỉ có thể chờ chết hay sao?

Phát hiện thi thể tám người là tình tiết không thể bỏ qua trong cốt truyện, cũng có thể nói là gặp phải thi thể là chuyện tất yếu, nếu không có cách nào giải quyết, người chơi chắc chắn sẽ chết, cài đặt này của trò chơi cũng trở nên vô nghĩa.

Hiện tại nhờ vào cơ thể của Khúc Mộc Hề, Tiêu Mộ Vũ triệt để ngăn chặn thứ quỷ quái kia, nhưng thời gian sử dụng mặt nạ có hạn, sức lực của cô cũng có hạn.

“Thẩm Thanh Thu, không giết chết được nó!” Tiêu Mộ Vũ hét lên một câu, Thẩm Thanh Thu nghe xong ấn đường nhíu lại. Không giết được, trên người cũng không có bất kì gợi ý nào được đưa ra.

Phó bản này không giống Sơn thôn da người, không có điểm yếu rõ ràng như có thể dùng lửa để tấn công, vậy thi thể này có điểm yếu gì?

“Nó sợ gì, cái gì có thể khắc chế nó?” Thẩm Thanh Thu lẩm nhẩm.

Hoàng Tuấn Phong bên kia giãy giụa đứng dậy, loạng choạng dựa vào cửa nhà vệ sinh.

Tia sét rạch qua, Tiêu Mộ Vũ lơ lửng trong không trung nhìn rõ năm cánh cửa rộng mở và nhà vệ sinh đóng chặt, đột nhiên một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu cô.

“Thẩm Thanh Thu, cửa nhà vệ sinh!”

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, quay người xông vào trong phòng, một lát sau cô ấy nắm lấy một chùm chìa khóa mở cửa nhà vệ sinh, thi thể vốn đang giằng co với Tiêu Mộ Vũ bất ngờ quay đầu lại.

Tốc độ của nó cực nhanh, đưa tay rút ra mũi tên trong mắt, mũi tên tích đầy lực này bị nó ném đi, bay như tia chớp về phía Thẩm Thanh Thu đang mở cửa.

“Thẩm Thanh Thu, cẩn thận!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1vs1 #bhtt #gl