Chương 96 : Ban 7 Chết Chóc 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khụ, không có gì.” Tô Cẩn hắng giọng mấy tiếng, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng lại lặng lẽ oán thán, tại sao nhìn hai người, trong lòng hai người còn không rõ sao?

“Còn về xác khô cao kều kia, tôi vẫn chưa có đầu mối, nhưng có thể cảm nhận được, nó cũng đang phát huy tác dụng cực lớn trong phó bản này, chỉ có thể tiếp tục quan sát thôi.”

Tiêu Mộ Vũ vừa dứt lời, trùng hợp lúc này âm thanh thông báo của hệ thống cũng vang lên.

“Tiến độ cốt truyện chính phó bản số 004 ‘Ban 7 chết chóc’: 75%. Người chơi xin hãy tiếp tục cố gắng, hoàn thiện chuỗi chi tiết và chứng cứ.”

“Đã 75% rồi, vậy cảnh tượng ban nãy chúng ta nhìn thấy đều là thật, suy đoán có lẽ cũng không sai. Vấn đề tiếp sau đây chính là, rốt cuộc phải xác nhận quá trình chi tiết dẫn tới câu chuyện này bằng cách nào.” Tô Cẩn có chút phấn khởi, cô nàng cảm thấy bọn họ sẽ nhanh chóng có thể kết thúc phó bản.

Nhưng biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lại không vui vẻ như thế, trời nhanh chóng tối lại, tối nay xác định là một buổi tối nguy hiểm sẽ xảy ra chuyện gì đó, cô ấy lại chưa có chút chuẩn bị nào. Nhưng nghĩ tới bức họa kia, Thẩm Thanh Thu nhắc nhở: “Liên quan tới bức họa Sisyphus, tôi cảm thấy có thể có một cách lí giải khác, nguyên nhân mà ông ta bị trừng phạt là vì ông ta lừa dối Thần chết, không phải Lưu Nhã vẽ bức tranh này vừa hay chứng thực điều này sao? Cho dù Lưu Nhã đau khổ thế nào, Lâm Tuyết chết vẫn là sự thật không thể tranh cãi. Hơn nữa tình huống hiện tại đối với Lưu Nhã mà nói, không phải Lâm Tuyết vẫn ở lại trần gian sao? Vậy không phải giống như trước khi chết sao?”

Tiêu Mộ Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lướt qua ánh sáng: “Tuần hoàn, trừng phạt.” Cô lẩm nhẩm một mình, sau đó nhanh chóng nói: “Chỉ tuần hoàn không thôi còn chưa đủ, là không ngừng tuần hoàn trong đau khổ mệt nhoài. Cứ cách một khoảng thời gian lại không ngừng xuất hiện lại ghi chép báo cháy, có lẽ không phải ma quỷ tác oai tác quái, mà là người chết không ngừng tái hiện quá trình tử vong, vô cùng đau khổ!”

Tả Điềm Điềm nghe xong ngây ra, trong đầu cô nàng lóe lên một suy  nghĩ, vội vàng chen lời: “Đúng, đúng! Tôi nhớ trong mỗi phó bản, cho dù là làm nhiệm vụ hay bổ sung cốt truyện, cuối cùng khi vượt qua cửa ải, oan hồn ác quỷ trong phó bản không buông bỏ hận thù để biến mất, mà là được siêu độ rời đi. Vậy lần này, chắc chắn chúng ta cũng phải tìm ra lí do thuyết phục chúng buông bỏ hận thù. Chúng ta có hai nhiệm vụ trong phó bản, sống sót đồng thời điều tra rõ cốt truyện. Muốn sống tiếp nhất định phải kết thúc lời nguyền, nếu không chúng ta vẫn phập phồng lo sợ, tôi nói đúng không đội trưởng Tiêu?”

Phần lớn thời gian Tả Điềm Điềm đều rất yếu đuối, nhưng vào một vài thời khắc nào đó, lá gan cũng như tư duy của cô nàng luôn có thể bộc phát một lần.

“Đúng, đám người ác độc như thế, lệ quỷ không thể tha thứ, tôi ích kỉ cho rằng, đám người đó không xứng để tha thứ. Có thể khiến lệ quỷ buông xuống, chỉ có thể là luyến tiếc đôi bên. Phân tích ban nãy của đội trưởng Tiêu rất có lí, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ tư duy này. Điềm Điềm, danh xưng Thời khắc tỏa sáng của em cũng đúng là danh bất hư truyền.” Tô Cẩn không nhịn được trêu đùa.

Tả Điềm Điềm có chút xấu hổ, cô nàng đã sắp quên danh hiệu Thời khắc tỏa sáng này, cũng không biết có tác dụng gì.

Nghĩ tới đây, Tả Điềm Điềm ngừng lại giây lát: “Đội trưởng Tiêu, có cần kích hoạt danh hiệu này của tôi không?”

Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ, lắc đầu: “Trong phó bản này tôi và Thanh Thu đã kích hoạt danh hiệu, vì quá gần gũi với phó bản. Hơn nữa chúng ta đã dùng hai danh hiệu, có khả năng danh hiệu của cô mang theo bất ngờ khác, có thể giữ lại phía sau, có lẽ vẫn có tác dụng.”

Con ngươi Thẩm Thanh Thu ở một bên khẽ sáng lên, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau khi Tả Điềm Điềm tỏ ý đã hiểu, liền cong môi cười với Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng giống như không khống chế được nữa, giơ tay đè lên bên môi, làm như không có chuyện gì quay người cười lên.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ luôn có thể bắt được Thẩm Thanh Thu trong dòng người, đương nhiên không bỏ lỡ biểu cảm nhỏ mừng rỡ vui vẻ của cô ấy, thoáng nghĩ lại, Tiêu Mộ Vũ mím môi dưới, có chút bất lực. Chẳng qua chỉ là gọi Thẩm Thanh Thu là Thanh Thu, có cần như thế không?

Khẽ cúi đầu xuống, khóe môi Tiêu Mộ Vũ cũng cong lên, chẳng qua chỉ là một xưng hô mà thôi, như thế cũng khoa trương quá rồi.

Hôm nay cấp ba Viễn Ninh xảy ra hai chuyện, bên phía cảnh sát đã có kết quả bước đầu về cái chết của Trương Chử, trên hiện trường ngoại trừ vết tích của chính Trương Chử lưu lại, cũng chỉ có vài vết máu khác. Nhưng đối chiếu với xét nghiệm của bên pháp y, lại là máu của Lạc Tử Hào đã nhảy lầu tự sát, dọa vị pháp y này hồn bay phách lạc ngay tại hiện trường.

Tư thế kì quái của Trương Chử ban ngày cùng động tác khó có thể giải thích bằng khoa học đã khiến ông hồn lìa thể xác. Rõ ràng thi thể Lạc Tử Hào đã được đưa tới nhà tang lễ, sao lại xuất hiện trong phòng Trương Chử được chứ?

Camera cũng không phát hiện nhà tang lễ có gì bất thường, càng không nói tới việc thi thể của Lạc Tử Hào bị người ta vẫn chuyển ra ngoài, phía cảnh sát cũng biết rõ chuyện gọi là ban 7 bị nguyền rủa. Thực ra câu chuyện này trong thị trấn gần như đã bị mọi người mặc nhận, vì thế cũng không có mấy ai tìm hiểu tận gốc, Trương Chử bị được xác định là tự sát.

Khi Trần Khải Kiệt nhận được tin tức, trong lòng rõ ràng, bên kia cũng nói chỉ cần gia quyến không vấn đề gì, chuyện này sẽ được xác định là tự sát. Mà phụ huynh của Trương Chử ù ù cạc cạc tới trường thu dọn đồ của con trai, không nói lời nào đã quay về, dường như sớm đã cam chịu số phận.

Trần Khải Kiệt lấy cớ cấp ba Viễn Ninh liên tục xảy ra sự cố, quyết định canh giữ gần trường. Đồng nghiệp trong sở biết chuyện vội vàng khuyên anh ta.

Sau khi Trần Khải Kiệt xua đuổi hết đồng nghiệp, mới chầm chậm thở phào một hơi.

“Anh không về thì tối nay ở đâu?” Tô Cẩn có chút lo lắng, ngay tới cả kí túc xá trường học còn không an toàn, nếu ở bên ngoài càng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Kí túc xá nam có chỗ trống, anh đã đánh tiếng với hiệu trưởng, ông ấy cũng đã đồng ý, tối nay anh ở lại trường.” Biểu cảm của Trần Khải Kiệt có chút hổ thẹn.

“Thân phận của anh khiến anh không có cách nào cùng hành động với các em, có xảy ra chuyện cũng chỉ có thể chờ không, thực sự xin lỗi.”

Thẩm Thanh Thu liếc Trần Khải Kiệt một cái, “Lải nhải thế này mà là đàn ông à? Thân phận của anh cũng đâu phải anh tự chọn, ai có vai của người ấy, nói xin lỗi làm gì. Hơn nữa tối nay có lẽ cũng không cần xin lỗi, ăn cơm đàng hoàng, tích đủ năng lượng, tối nay phải đánh một phen.” Thẩm Thanh Thu nhắc tới trò chơi đi săn rất có khả năng xuất hiện trong tối nay mà như thể đại ca xã hội đen xuất trận, giang hồ lại thư thái, khiến Trần Khải Kiệt dở khóc dở cười.

“So với cô Thẩm, tôi cũng ngượng chín mặt khi nói bản thân là đàn ông. Tôi hiểu ý cô, nhất định tôi sẽ biểu hiện thật tốt.” Trần Khải Kiệt đứng thẳng người, vô cùng nghiêm túc nói.

Buổi tối không có tiết tự học, sau khi ăn xong phần lớn học sinh đều quay về kí túc xá từ sớm. Không ai dám ở lại kí túc xá của Trương Chử. Mấy người Lý Duyệt Hàng vốn muốn ngủ với những người khác, nhưng bất đắc dĩ thay mấy người đều là người nhìn thấy tình trạng cái chết của Trương Chử, không ai dám ngủ cùng mấy người đó.

Cuối cùng ba nam sinh sang ở phòng khác, cũng chính là phòng 409 bị xếp xó không ai sử dụng.

Nghe Trần Khải Kiệt trao đổi tình hình, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, “409, tại sao cũng là 409?”

“Sao có cảm giác chuyện này không phải trùng hợp thế?” Tả Điềm Điềm cảm thấy trái tim run lên, vừa nghĩ tới phòng 409 ở kí túc xá nữ, cô nàng liền cảm thấy sởn gai ốc.

“Hết cách rồi, đám học sinh không ở phòng 409 thì chỉ có lựa chọn ở lại phòng kí túc xá kia, cho nên chắc chắn sẽ tới phòng 409.” Trong lòng Trần Khải Kiệt cũng có chút bất an.

“Nếu 409 có vấn đề, sợ là chúng ta không có cách nào tránh né.” Tiêu Mộ Vũ rất bình tĩnh, cô đại khái hiểu được cảm nhận của Trần Khải Kiệt.

Trần Khải Kiệt im lặng, bên kia âm thanh của Thẩm Thanh Thu truyền tới: “Ở nơi này sống chết của chúng ta cũng không thể nắm bắt, đám người kia chỉ có thể nghe theo ý trời thôi. Nhanh chóng vượt ải hết mức có thể, mới có thể thực sự cứu chúng.”

“Tôi hiểu, tôi không tới mỗi mù mờ không rõ. Hơn nữa nếu thực sự giống suy đoán của chúng ta, đám Lưu Nhã muốn giết chúng, cũng là gieo gió thì gặt bão.” Trần Khải Kiệt thổn thức một lát, chỉ là càng lo lắng tới tổ đội năm người bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì vào tối nay. Trong tình huống này, nào có suy nghĩ thánh mẫu dư thừa cho đám người kia.

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ở một bên nắm chuẩn cơ hội, nhỏ tiếng nói: “Họ đi rồi.”

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, lặng lẽ vòng qua đường chính đi tới tòa nhà dạy học.

Khi đi tới phòng học đầu tiên trên tầng hai, đã là 7 giờ 50 phút, trong lớp vẫn còn một vài học sinh chưa rời đi.

Tả Điềm Điềm có chút buồn rầu: “Phải làm sao đây? Lục lọi trước mặt họ cũng không tốt đúng không?”

Nói xong Tả Điềm Điềm nhìn Thẩm Thanh Thu, lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, hai người không để ý tới ánh mắt của cô nàng, hướng ánh mắt lên người Tô Cẩn.

Tả Điềm Điềm nhìn Tô Cẩn, sau đó bừng tỉnh.

Mặt mày Tô Cẩn bất lực, “Cô giáo Tô mũ áo chỉnh tề cầm thú tôi đây lại phải làm chút chuyện thất đức rồi.”

Nói xong Tô Cẩn đứng thẳng người, sửa sang quần áo, nghiêm mặt, không nhanh không chậm đi vào trong ban 7.

Tô Cẩn đứng trên bục giảng vẫy tay, nói với mấy học sinh: “Hiện tại các em cũng không còn tâm trạng học hành, các em tới văn phòng giúp giáo viên dọn dẹp đi, thay đổi tâm trạng.”

Tô Cẩn giả dạng giáo viên rất đạt, mấy đứa trẻ ban 7 ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn theo Tô Cẩn rời đi.

Đợi đám học sinh rời đi, Thẩm Thanh Thu không đi lối cửa chính, mà mở cửa sổ nhanh nhẹn nhảy một cái, trực tiếp ngồi vào vị trí của Lưu Nhã.

Mở ngăn kéo ra, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng lục lọi đồ đạc bên trong. Sách giáo khoa, cặp sách, vở bài tập. Rất nhanh sau đó cô ấy tìm được bức vẽ nguệch ngoạc trong sách, vừa lật ra, mấy người Thẩm Thanh Thu liền nhìn thấy bức họa Sisyphus trên trang giấy.

Thẩm Thanh Thu lật liên tiếp mấy trang, phát hiện đây là một quyển vở vẽ. Trong đó phần phía cuối, cơ bản mỗi trang đều là Sisyphus.

Thẩm Thanh Thu tìm tới trang cuối cùng, lật từng trang từng trang về trước, hình vẽ thực sự đáng sợ, kết cấu bức vẽ dường như đều là mấy chục bức Sisyphus không ngừng lặp đi lặp lại, mãi tới khi lật tới trang đầu tiên, hình vẽ mới thay đổi.

Một hình vẽ vô cùng âm u, nhảy nhót trên trang giấy. Những bức họa trước đó vốn dĩ đều được vẽ bằng nét mực đen trung tính, không tô màu. Mà bức họa này, toàn bộ hình vẽ không phải được vẽ ra, mà là có người dùng bút ra sức vẽ nguệch ngoạc, nét màu đen hỗn loạn vòng vèo, quấn quýt dày đặc trên trang giấy, nhưng vẫn có thể nhìn được nội dung chủ nhân muốn vẽ.

Trong một căn phòng, ngọn lửa bên trong đã được tô màu, ngọn lửa màu đỏ sẫm giương nanh múa vuốt, giống như bàn tay ác quỷ đang đưa ra quấn lấy cô gái co quắp vào bên trong. Cơ thể cô gái nghiêng ngả biến dạng, mặt mày không đầy đủ, trong đôi mắt kia ngập tràn đau khổ sợ hãi.

Mà xung quanh ngọn lửa, có sáu người, có người tóc ngắn, có người tóc dài. Nhưng không hề có ngoại lệ, mặt mày sáu người hung dữ, há miệng cười to, khoa trương há to miệng đang chảy nước bọt ra ngoài, dính nhớp buồn nôn.

Nhưng sáu người giống như đang mừng công chìm trong vui vẻ kia không phát hiện sau lưng họ có một người đang đứng chỉ lộ ra nửa cơ thể.

Rõ ràng người này rất cao, dường như nửa thân trên không vẽ ra vì sự hạn chế của tờ giấy, nhưng hai tay nó dang ra, năm ngón tay vươn ra như cành cây khô, nhắm thẳng về phía sáu người kia.

Tả Điềm Điềm quan sát, không nhịn được nói, “Bức họa này khiến người ta khó chịu quá.” Loại cảm giác không thích ứng cùng sợ hãi dâng trào trong linh hồn khiến người ta ngạt thở.

Thẩm Thanh Thu đưa bức họa cho Tiêu Mộ Vũ, bảo Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ quan sát.

“Có lẽ bức họa này vẽ về cảnh tượng Lâm Tuyết thiệt mạng khi đó.” Cô gái ở giữa hỗn độn trừu tượng, nhưng đôi mắt kia vô cùng truyền thần, dường như có thể nhìn thấy ánh nước, hoàn toàn không dùng phong cách vẽ tranh. Cũng chỉ có đôi mắt này, mới thực sự mang theo một nét đẹp.

“Thân hình cao kều kia, có lẽ chính là xác khô bên cạnh Lâm Tuyết đúng không? Vậy Lâm Tuyết và xác khô này có quan hệ gì? Nhìn có lẽ là muốn nhanh chóng cứu Lâm Tuyết, còn muốn báo thù.” Trần Khải Kiệt nghiêng đầu nhìn, như có suy nghĩ.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn quanh một vòng: “Xem xong chưa?”

Đợi khi Thẩm Thanh Thu gật đầu, Tiêu Mộ Vũ liền nhận lấy lật trang.

Dòng chữ đỏ thẫm lan tràn trên trang giấy giống như vết máu cô đọng.

“Không một ai vô tội, đều đáng chết!”

Không phải giống máu, mà chính là chữ bằng máu, mang theo hơi thở âm u lạnh lẽo độc ác phả tới!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1vs1 #bhtt #gl