Chap 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian Mặc Hy rời khỏi nhà càng lúc càng nhiều, Ưng Tôn Chi thông qua điều tra biết rõ Mặc Hy đi đến gặp nữ nhân Lưu Hi Phương kia, trong lòng mỗi giây đều như có lửa đốt, Ưng Tôn Chi hiểu được thời gian trôi qua Mặc Hy dần đối với cô đã mai một, điều này khiến Ưng Tôn Chi sợ hãi, đúng như Hứa Niên Khâm nói, người ưu tú muốn Mặc Hy không hề thiếu, cho dù có tự tin cách mấy với bản thân tài giỏi nhưng vết thương cô lưu lại Mặc Hy quá mức dày đặc, nhiều đến nổi khi nhắc đến quan hệ cả hai thứ mà cô nghĩ đến chỉ là sự đau đớn cùng tuyệt vọng vậy nên bao nhiêu tốt đẹp của bản thân còn ý nghĩa gì đây.

Vả lại nữ nhân Lưu Hi Phương kia còn là người ở bên Mặc Hy lâu như thế, gần bằng cả khoảng thời gian cô bên Mặc Hy, đã vậy nữ nhân đó đối Mặc Hy tốt đẹp, đến nhà cũng còn từng đã ở chung, Ưng Tôn Chi sao nói không sợ đây, chỉ sợ trong thời gian đó đã...

Ưng Tôn Chi lắc đầu, không dám để bản thân nghĩ đến cảnh tượng đó.

Không sao, hiện tại Mặc Hy đã lưu bên mình, Ưng Tôn Chi tự tin bản thân có thể bù đắp cho Mặc Hy, Ưng Tôn Chi nghĩ chỉ cần quyết tâm cùng thời gian là được, Mặc Hy dù sao cũng còn đối với mình lưu tâm rất nhiều.

Ưng Tôn Chi nói liền làm, đánh tới một cú điện thoại.

Mặc Hy hôm nay trở về sớm hơn dự tính, bởi vì Phương tỷ có cuộc hội thảo gì gì đó chỉ kịp chở nàng về rồi đi ngay, Mặc Hy lúc bước về nhà nhìn đồng hồ mới chỉ khoảnh ba giờ rưỡi, trong lòng chán nản, nàng không muốn về nhà của Ưng Tôn Chi, nơi đó quá chán chẳng lẽ lại ngồi đọc sách a, Mặc Hy không muốn, Mặc Hy muốn bên Phương tỷ, muốn cùng Phương tỷ ăn bánh kem buôn chuyện a.

Đem khuôn mặt bí xị về nhà, Mặc Hy đầu tiên muốn chạy đi kiếm gì uống một cái, nhưng lúc đến tủ lạnh, khi quái nào lại  xuất hiện thêm một cái nữa, làm Mặc Hy tưởng rằng mình bị hoa mắt, đã vậy cái này vừa lớn hơn, trông cũng hiện đại hơn hẳn, Mặc Hy một tay cầm nước một tay chống nạnh, giương đôi mắt hiếu kỳ nhìn nhìn, có hơi khó hiểu không biết tại sao thứ này lại xuất hiện, trong nhà Ưng Tôn Chi thì chắn chắn chị ấy mua rồi, nhưng cái tủ lạnh bên cạnh cũng đủ rồi mà, rước thêm cái về nữa là cái chi? Hay là đây chính là thu vui của mấy người có tiền, nhàn rỗi quá tiêu tiền bớt cho đỡ chán a?

Tò mò giết chết con mèo, vẫn là Mặc Hy không nhịn được mà mở cánh cửa tủ lạnh ra, một giây sau khi thấy cảnh tượng phía trong , miệng Mặc Hy đều há lớn, thiếu điều nước vừa uống theo đó trào ra ngoài.

Xong xuôi tạp nham công việc Ưng Tôn Chi nhanh chóng trở về nhà, mang theo tâm trạng mong chờ không giấu nổi, cô nóng lòng muốn nhìn xem Mặc Hy trước món quà nhỏ của mình sẽ biểu hiện ra làm sao, có hay không vui vẻ đến con mắt đầy sao. Mường tượng ra khung cảnh ấy thôi đả khiến tiếu ý Ưng Tôn Chi không nhịn được tuông ra, bước chân cũng thêm nhanh một chút.

Đến nhà khách, đúng thật Mặc Hy vẫn ngồi đó xem ti vi, chỉ là vẻ mặt Ưng Tôn Chi mong chờ không có xuất hiện, Mặc Hy vẫn là dửng dưng như mọi khi, Ưng Tôn Chi hơi thất vọng, tâm trạng cũng ảm đạm đi.

Ưng Tôn Chi ỉu xìu bỏ đi vào phòng, lúc thay đồ vẫn cảm thấy thật sự không tốt, tại sao Mặc Hy có thể không thích được, không phải Hứa Niên Khâm từng nói em ấy thích nhất những thứ đó sao? Hay là do là từ mình nên Mặc Hy không thích?

Ưng Tôn Chi não nề thở dài, lại nhìn bản thân trong gương, nhìn vào khuôn mặt chính mình, Ưng Tôn Chi đem ngón tay chạm lên nó, những ngày tháng trước Mặc Hy yêu thích nhất cái vẻ mặt này hiên tại đã bị Mặc Hy ghét rồi sao?

Ưng Tôn Chi não nề cuối đầu, thôi không dám nghĩ đến.

Bất quá Ưng Tôn Chi lại rất nhanh vực dậy tinh thần, tự động viên bản thân không nên vì những chuyện nhỏ mà nhụt chí, không phải trước kia Mặc Hy cũng vì muốn ngắm mình mà chịu lạnh chịu rét ngoài đường chờ mình về sao? Đúng rồi, so với Mặc Hy những chuyện này chẳng so bì gì hết.

Ưng Tôn Chi tâm trạng coi như chút ít khởi sắc, lại nhanh chóng khoác lên một chiếc áo dày, chuẩn bị lại nấu ăn cho Mặc Hy cũng mình.

Một bàn phong phú đồ ăn rất nhanh xuất hiện, Ưng Tôn Chi gỡ ra tạp dề, phong thái xuất chúng không chút suy chuyển, đi đến gọi Mặc Hy, lúc này Mặc Hy là đang chăm chú nhắn tin, còn hay mỉm cười một mình, Ưng Tôn Chi nhìn thấy cảnh đó, ghen tị nhen nhóm muốn cháy cả rừng cây. Chỉ có thể đem giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà kêu nàng.

"Ăn cơm thôi Mặc Hy."

Mặc Hy ừm hử chứng minh mình đã nghe thấy rồi, nhưng vẫn phần nhiều chăm chú điện thoại hơn, phải gần năm phút sau mới chịu đứng lên còn Ưng Tôn Chi vẫn đứng đợi Mặc Hy, đến khi Mặc Hy bước vào bếp mới chịu bước theo sau.

Mặc Hy nhìn lên bàn ăn, gần đến sáu món, món nào cũng cầu kỳ hình thái, trong lòng chút dở khóc dở cười.

"Chị định mở bàn tiệc sao?"

Hai người ăn mà tận sáu món, Ưng Tôn Chi cũng biết mình nấu có hơi quá, có chút ngượng ngùng.

"Tôi thấy em có chút ốm nên..."

Những món này đều là những món bồi dưỡng cơ thể rất tốt, Ưng Tôn Chi những ngày qua hỏi chuyên gia dinh dưỡng rất kỹ, đều muốn có thể muốn Mặc Hy biến trở thành mềm mềm khả ái như lúc trước.

Mặc Hy không nói nữa, kéo ghế ngồi xuống, Ưng Tôn Chi cũng rất nhanh ngồi đối diện, nếu ngày trước đều là Mặc Hy chăm chước đem đồ ăn đến cho Ưng Tôn Chi, hiện tại thời thế đổi thay cả, Ưng Tôn Chi lúc ăn thì ít mà đem cho Mặc Hy ăn thì nhiều, thậm chí còn quên luôn ăn của mình, cứ Mặc Hy ăn hết món này lại món mới Ưng Tôn Chi gắp đến. Mà Mặc Hy bị đốc kiểu này có hơi không nổi.

"Đừng..."

Mặc Hy cản lại Ưng Tôn Chi lại.

"Ăn thêm đi, nhiều một chút, em ốm quá."

Ưng Tôn Chi mềm lời khuyên giải, Mặc Hy hiện tại hình ảnh trước mắt ốm yếu như cái gai đâm đến đau mắt, vì thế càng không thể để Mặc Hy như vậy, muốn Mặc Hy ăn thêm nhiều cho khỏe mạnh thêm nữa, những lần trước ôm Mặc Hy trong lòng cũng thể, cơ hồ chỉ có xương chạm xương thôi.

"Không thích mấy món này, đừng nữa..."

Mặc Hy giấu đi bát của mình trước đũa đồ ăn tiếp theo của Ưng Tôn Chi, kiên quyết lắc đầu.

"Vậy sao..."

Ưng Tôn Chi nghe Ưng Tôn Chi không thích cũng không ép, nghĩ là bản thân không chu đáo, không để ý em ấy thích món gì.

"Em lần sao thích món gì, tôi sẽ nấu."

Mặc Hy trước câu hỏi kia hơi nhăn mi, sau liền trả lời.

"Cứ tôm đi."

"Thật sao? Chúng ta đều có cùng sở thích a."

Ưng Tôn Chi nghe món ăn Mặc Hy thích giống mình, trong lòng chợt như nở hoa.

Mặc Hy nghe đến cũng chỉ bật cười.

"Không có phải là sở thích, mà là vì ăn quá nhiều thành thói quen."

Vốn dĩ không đang rất tốt đẹp nhưng chỉ một câu thôi, đủ bẻ nát tất cả, Ưng Tôn Chi cứng đờ, Mặc Hy ý tứ, cô hiểu chứ...

Mặc Hy cảm thấy cũng đủ rồi, đứng lên dọn đi bát của mình, Ưng Tôn Chi nhìn Mặc Hy đứng lên, cũng không còn tâm trạng ăn uống gì cả, với lại cô từ đầu cũng có nuốt trôi gì đâu.

"Cái tủ lạnh kia, rốt cuộc là ý gì?"

Lúc cả hai cùng rửa chén bát, Mặc Hy lần nữa hỏi.

Động tác Ưng Tôn Chi một chút dừng lại, nhưng rất nhanh trở về như cũ, đem từng dụng cụ rữa kĩ qua phía Mặc Hy.

"Tôi biết em thích đồ ngọt, nên cố ý đem về."

"Đem về cả một tủ lạnh luôn sao?"

Mặc Hy chính là lần đầu tiên thấy có người như Ưng Tôn Chi, mua nguyên cái tủ lạnh về chỉ đựng bánh kẹo, thậm chí còn bự hơn cái tủ đụng đồ ăn thông thường.

"Tôi...tôi không biết món nào sẽ vừa miệng em nên tôi lấy tất cả..."

Ưng Tôn Chi hơi nhỏ giọng, càng nói lại càng ngượng ngùng, cô cũng biết bản thân có hơi phô trương quá mức, nhưng dù gì cũng dành cho Mặc Hy nên cô cũng không nghĩ nhiều, cứ cái gì ngon đều đều sẽ đem về hết, thậm chí như vậy Ưng Tôn Chi cảm thấy còn chưa đủ, phải một cái cửa hàng đồ ngọt luôn mới đủ.

Mặc Hy phì cười.

"Ưng Tôn Chi, chị càng ngày càng không giống chị chút nào."

Cười dứt Mặc Hy ánh mắt liền biến thành lạnh lùng.

"Nhưng chị thật sự có biết thật sự em thích gì không? Món ưa thích là gì? Ngoài bánh chocolate cùng gấu bông. Hay là ngoài những thứ mà tỷ tỷ nói chị liệu còn để ý ra được cái gì nữa không?"

Mặc Hy nhìn Ưng Tôn Chi muốn xem thử cô liệu có trả lời được không? Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối kia, chỉ đành có thể nở một nụ cười tự giễu.

"Thấy chưa, chị đối với em vĩnh viễn chỉ là "không biết"."

Nói xong, Mặc Hy đem cái đĩa cuối cùng đặt trên kệ, để lại Ưng Tôn Chi vẫn còn đứng như trời chồng kia mà rời khỏi, không quên để lại câu nói.

"Ưng Tôn Chi thật sự chúng ta là sai lầm nhỉ? Phải chi năm đó chị đừng nên chấp nhận thỉnh cầu của tỷ tỷ, cũng đừng đem kẻ ngốc ở sau hàng rào cỏ đó vào nhà thì tốt biết mấy."

"Không phải!"

Ưng Tôn Chi xúc động lớn tiếng, vứt lại chén bát, chạy đến chỗ Mặc Hy, bàn tay lạnh lẽo chưa kịp ráo nước nắm lấy tay Mặc Hy, kéo nàng đến.

"Em thích không những gấu bông không những bánh ngọt, em thích nhất ăn đá bào, khi thì là bánh creep có kem, bánh ngọt thì có bánh kem, bánh Tiramisu,  phủ chocolate với dâu, đôi khi cũng rất thích ăn kem, vẫn là hương chocolate, có đôi khi lại ăn hương đào em đều rất thích, nhưng vì răng yếu nên không thể ăn nhiều,...Với bánh ngọt vô cùng yêu thích, một lúc ăn mấy ngày không chán...."

Ưng Tôn Chi một tràn dài nói ra giống như thuộc lòng, thậm chí còn chưa đủ, cô nghỉ một chút rồi kể tiếp.

"...em rất thích ăn đồ ngọt sau khi dùng cơm, ngày trước lúc ăn cơm còn hay uống nước ngọt, còn uống cả rượu mạnh, lúc trước còn hay bỏ bữa chỉ để uống rượu, cuối cùng thì bị đau bụng, còn nhỏ chính là vì ăn quá nhiều đồ ngọt lại bị sâu răng, khóc tùm lum hết..."

Hết sở thích rồi bay qua chuyện xấu, Mặc Hy nhìn Ưng Tôn Chi một lượt kể không hết trợn mắt kinh ngạc.

"Ngày em đi, tôi đã gắng nhớ tất cả những thứ em thích từ Hứa Niêm Khâm, tất cả tôi đều muốn ghi nhớ, tôi còn biết cả em rất thích loại đồ lót kia..."

Nhắc đến đây gò má Mặc Hy liền đỏ lên, cái này liên quan gì a??!!

"Hồi nãy là do nhiều quá nên tôi chưa kịp trả lời em, còn các món ăn em thích... Xin lỗi tôi không biết thật..."

Ưng Tôn Chi biểu tình đầy hối lỗi, những năm qua Mặc Hy đều nhớ hết toàn bộ sở thích của mình, đến cả biến nó thành thói quen còn bản thân thì một chút cũng không biết gì, thật sự là đồ vô dụng mà.

"Nhưng hãy cho tôi thời gian được không? Tôi sẽ cố gắng để ý, sẽ không vô tâm nữa. Chỉ cần em ở bên tôi, một chút nữa thôi tôi sẽ bù đắp cho em, tôi sẽ không để em thất vọng nữa."

Trước ánh mắt nóng hổi đầy chân thành của Ưng Tôn Chi, biểu tình Mặc Hy dù giấu kỹ đến  mấy vẫn không che được rung động, nhưng phần nhiều vẫn dãy dụa muốn né tránh, rút tay muốn bỏ chạy.

Ưng Tôn Chi  lần này không để Mặc Hy có cơ hội né tránh nữa, kéo nàng đến trong lòng mình, liền đem môi hôn đặt nhẹ lên trán nàng, thành khẩn thủ thỉ.

"Mặc Hy, chị sai lầm rồi, đừng rời đi được không. Ba năm tôi phụ bạc em, ba năm em rời khỏi tôi chúng ta coi như huề nhau nha. Lần này bắt đầu lại, coi như là tôi thích em trước, là tôi muốn theo đuổi em có được không Mặc Hy."

Mặc Hy trong thân thể Ưng Tôn Chi mà cứng đờ, hương khí quen thuộc của đối phương không chút đổi thay tràn ngập, vờn quanh khoan mũi Mặc Hy gợi nên nàng toàn bộ hồi ức kia cả tình yêu bị ém gọn trong một góc xó nào đó giờ khắc này chỉ vì cái ôm này mà như bọt biển mà phồng ra đầy lấp khoang tim này. Thân thể vô dụng này rất nhanh đã đầu hàng trước, đều theo thói quen thả lỏng thít chặt, Mặc Hy tuy lý trí dãy dụa, nhưng vĩnh viễn đối với Ưng Tôn Chi đều mềm nhũn, cuối cùng chỉ còn có thể trong ngực đối phương chui rúc.

.

Niêm tỷ a~"

Đông Linh từ cửa vọt vào, đồng phục lộn xộn không thèm để ý, tay cầm giấy khen bay thẳng vào phòng của Niêm Tư.

"Nhìn xem nhìn xem, Triết Cơ thi được giải nhất nè Niêm Tỷ, có cả huy chương nữa a."

Giương lên tấm huy chương vàng chói mắt, Đông Linh ánh mắt sáng rực không thư kém vẻ tự hào, khuôn mặt càng lúc càng khả ái, ba năm ngắn ngủi mau biến hài từ cao lên không ít tuy vậy phì nộn vẫn còn nhưng ngũ quan này liếc mắt một cái liền biếy sau đứa nhỏ nhất định sẽ là một mỹ nhân. Niêm Tư ngồi bàn làm việc nhìn thấy Đông Linh cười lô răng nanh nhỏ, liền không còn tâm trạng làm nữa kéo hài tử đến hôn hôn mấy phát.

"Nha không phải nha, Niêm tỷ phải hôn Triết Cơ kìa~"

Đông Linh bất mãn, nhưng vẫn hưởng thụ Niêm Tư hôn hôn, sau cười lên khanh khách. Triết Cơ lúc sau đi vào, tay ôm hai cái cặp, bộ dạng cũng đã cao lên không ít nhưng là cao hơn cả Đông Linh luôn rồi, ánh mắt muôn thuở đạm nhiên.

"Mau mau tới đây, không tốn cơm tỷ tỷ nuôi ngươi, giỏi lắm giỏi lắm nga~"

Niêm Tư tất nhiên không tha ai hết, kéo luôn Triết Cơ đến hôn hôn, ôi chao đứa trẻ làm Niêm Tư tự hào muốn chết, thi thể dục thể thao toàn có giải cơ, tiền thưởng gộp lại sắp bằng hai tháng lương của Niêm Tư luôn a, còn được có họ bổng nữa, chao ôi đỡ cái lưng già này biết bao nhiêu.

Triết Cơ bị hôn đến mặt đỏ bừng, nhưng vẫn rất hưởng thụ, ôm chặt lấy Niêm Tư tỷ, Đông Linh cùng Triết Cơ đều học trường bán trú, cuối tuần mới được về một lần, nên vì thế mỗi lần về đều quấn Niêm Tư không rời, Niêm Tư cũng như thế nhớ hai đứa nhỏ, nhưng nàng sợ bản thân bận rộn quản không được cả hai đến bữa ăn bản thân còn chưa kịp lo, đành chỉ có thể gửi hai đứa tại trường.

"Nay hai đứa muốn ăn gì không?"

Đông Linh Triết Cơ bị hỏi, đều nghiên đầu nghiêm túc suy nghĩ, tuy là đồ ăn ở trường không tệ nhưng không thể nào bằng nổi Niêm Tư tay nghề, khó khăn lắm mới có một ngày trở về, phải nghĩ thật kỹ nha.

"Em muốn uống sữa đậu xanh."

"Bánh nhân thịt."

Hai tiếng nói non nớt đồng loạt vang lên, bánh nhân thịt là của Đông Linh, còn sữa đậu xanh là của Triết Cơ, hai đứa bất giác nhìn nhau chớp mắt.

"Vậy thôi tỷ là bánh nhân thịt đi, sữa từ từ cũng được."

Triết Cơ nghe thấy Đông Linh muốn ăn bánh nhân thịt cũng không giành nữa, lần này nhường cậu ấy trước. Với lại Niêm tỷ cũng không rảnh lắm làm sữa đậu xanh lâu sợ lại.

Niêm Tư đứng bên ngoài cười cười.

"Nếu hai đứa thích tỷ sẽ làm cả hai nha~"

"Yeah~"

Đông Linh hào hứng hô lên, nhưng Triết Cơ thì khác, đứa nhỏ liền nắm lấy áo Niêm Tư lắc đầu.

"Không cần đâu, làm cái đó lâu. Tỷ tỷ còn làm mà."

Niêm Tư sủng nịch cười cười, đưa tay nhéo nhéo má đứa nhỏ mấy cái.

"Ai ui, tỷ làm được mà, mấy đứa cả tuần mới về phải ăn nhiều chút mới có sức học nha."

"Nhưng...nhưng..."

Triết Cơ còn nhớ có lần tỷ tỷ cũng nấu nhiều món, cuối cùng không có thời gian làm, thức đến sáng luôn. Triết Cơ không nỡ nhìn Niêm tỷ khổ đâu.

"Bà cụ non này đừng lo nữa. Tỷ làm xong việc hết rồi, nếu sợ thì phụ tỷ nha, vậy được chưa."

Triết Cơ hơi nhăn mày, nhưng nghe đến mình vẫn có thể giúp Niêm tỷ, nên liền gật đầu đồng ý.

"Vậy em sẽ nặn bột."

Đông Linh nghe Triết Cơ làm cũng muốn ké theo.

"Em sẽ rửa đậu xanh."

...

.

Ưng Tôn Chi dùng kem sữa phủ lên bánh pudding, qua bàn tay tỷ mỉ của cô, đĩa bánh không những ngon lành còn đẹp đẽ vô cùng không thua kém hình ảnh quản cáo trên mạnh, vừa làm nụ cười trên môi Ưng Tôn Chi vẫnkhông đổi, đây là làm cho người mình yêu sao có thể không vui đây. Mặc Hy sau khi được cô hôn bỗng mềm mại đến lạ, liền khiến cô nhớ đến ba năm trước dáng vẻ cũng chính là khi đó, Ưng Tôn Chi nghĩ đến trái tim liên hồi đing đang, vậy là bản thân thật sự còn cơ hội, vẫn còn có thể yêu thương Mặc Hy.

Ưng Tôn Chi cầm đĩa bánh đi ra, vừa vặn Mặc Hy ngồi ghế tựa ôm gấu bông lớn ngắm tuyết sớm vẻ mềm nhũn ướt đẫm đã giấu đi rồi, ghế này Ưng Tôn Chi cũng chính ta đem về, nàng để ý Mặc Hy những ngày nay hay trước cửa kính lớn nhìn tuyết nhưng chỉ có thế ngồi trên đất, Ưng Tôn Chi không đành lòng, đem về hai ghế tựa mềm, cùng một bàn nhỏ, gấu bông lớn cũng được giặt kỹ đem ra, chỉ muốn Mặc Hy thoải mái nhất.

Ưng Tôn Chi đặt đĩa bánh lên bàn nhỏ, tay không quên vương ra xoa xoa đầu Mặc Hy, tuy biểu tình có chút né tránh nhưng vẫn để cho Ưng Tôn Chi xoa xoa, điều này khiến Ưng Tôn Chi vui chết mất.

"Ăn đi, có gì tôi lại làm tiếp."

Mặc Hy gật gật đầu, giả vờ lạnh lùng, nhưng một chốc đã len lén liếc liếc qua cái bánh mập mạp, nhưng nhìn xíu lại kháng cự, không thèm liếc nữa, giữ cao ngạo một chút lại lén liếc tiếp, Ưng Tôn Chi bên cạnh nhìn màn đó trong lòng nhịn không sủng ái cong khóe môi. Cuối cùng không để Mặc Hy như thế mãi, chủ động cầm muỗng, sắn một miếng bánh, rồi kề sát bên môi Mặc Hy.

"Ăn thử một miếng đi."

Mặc Hy nhìn miếng bánh trước miệng, ngạo kiều ngoảnh đầu không thèm nhìn, nhưng bạn nhỏ chúng ta đó giờ liêm sĩ bé xíu, kèm theo biểu tình mong chờ của Ưng Tôn Chi, mấy chốc đã hé miệng ngậm mất cái muỗng.

Ưng Tôn Chi cười cười, nhìn thấy Mặc Hy khuôn mặt nhỏ ưng ửng, ánh mắt sáng lên như sao, cảm thấy công sức mình cất công chuẩn bị thật không uổng phí, liền tiếp một muỗng nữa.

Hai người cứ một người đút một người ăn, mấy chốc đĩa bánh pudding đã sạch sẽ, nhưng Mặc Hy biểu tình vẫn chưa có thõa mãn lắm, ánh mắt còn lưu luyến nhìn theo đĩa trống trơn Ưng Tôn Chi cầm đi.

Ưng Tôn Chi tất nhiên biết, không thể để Mặc Hy buồn, lúc ra đã cầm thêm một thỏi KitKat, Mặc Hy nhìn thấy thứ đó trong tay Ưng Tôn Chi, mắt lại sáng rực.

"Ở trong còn nhiều lắm, em ăn từ từ."

Ưng Tôn Chi vừa gỡ bọc vừa dặn dò, Mặc Hy thì chẳng nghe mấy, ánh mắt chỉ chăm chăm miếng bánh đầy quyến rũ, lúc Ưng Tôn Chi đưa tới nàng tuy còn hơi giả vờ bất mãn, đưa mặt quay đi chỗ khác không thèm nhìn, nhưng mấy chốc đã giới hạn nhỏ đã chịu không nổi, cầm lên thỏi bánh, hé miệng nhỏ cắn một cái, con ngươi hạnh đều tràn đầy hạnh phúc, Ưng Tôn Chi nhìn màn đó làm khí huyết tăng cao, chỉ hận không thể cắn vào má cái chuột nhỏ này.

Rốt cuộc vẫn không nhịn được Ưng Tôn Chi liền kéo Mặc Hy vào lòng, chen chúc trên một cái ghế, Mặc Hy tất nhiên giãy dụa không muốn cho Mặc Hy ăn đậu hũ mình nữa sợ lại bị thả lưới bắt mất tâm tư, nhưng khi thấy Ưng Tôn Chi lấy tiếp một thanh chocolate ra liền Mặc Hy cái gì cũng không làm nữa, để im cho Ưng Tôn Chi ôm ôm ấp ấp bản thân ôm thanh, tiếp tục phập phồng má nhỏ nhai nhai.

...

Hứa Niên Khâm nhìn địa chỉ trong giấy rồi lại nhìn lại những dãy số kia, đôi mắt diễm mỹ kia liền nhíu chặt, đúng số này, đúng nơi này nhưng tại sao trong đó lại chẳng còn ai? Hứa Niên Khâm mạo muội đẩy cửa đi vào, nhìn bên ngoài cứ ngỡ rằng bên trong sẽ rất tốt, nhưng ngược lại thì không? Bên trong tàn tạ đến đáng thương, vừa nhỏ vừa ẩm, Hứa Niên Khâm lay hoay kiếm tìm, nhưng căn phòng căn bản là quá nhỏ, Hứa Niên Khâm đi đi lại lại vào bước đả xong, không kiềm được nữa liền đem mảnh giấy kia vo thành cục rồi vứt đi, miệng nho nhỏ tiếng rủa mắng.

"Cô gái, như thế là không tốt đâu"

Thế nào thì viên giấy đó lại rơi ngay dưới chân một người phụ nữ trung niên người to tóc vàng da trắng, độc chỉ có đôi mắt đen láy không lai tạp, Hứa Niên Khâm giật mình, giương ánh mắt cảnh giác nhìn nữ nhân đó.

"Bà là?"

Nữ nhân kia hơi ngạc nhiên, chắc cũng không nghĩ đến Hứa Niên Khâm có thể nói được ngôn của mình Niên trong lòng vài phần đánh giá cao, bất quá bà chỉ mỉm cười hiền hậu.

"Ta là chủ của căn trọ này..."

Vừa nói bà vừa nhặt lên mảnh giấy dưới chân, cho vào túi.

"Cô đến tìm Niêm Tư phải không?"

Đồng tử Hứa Niên Khâm theo cái tên Niêm Tư kia mà co rút.

"Đúng. Bà biết em ấy chuyển đi đâu không?"

Nữ nhân đó không vội trả lời, xoay người.

"Vào phòng ta rồi nói tiếp."

Hứa Niên Khâm tuy lòng nóng nảy, nhưng nhìn dáng vẻ nữ nhân này thật sự có biết đến Niêm Tư Hứa Niên Khâm đánh nhẫn nhịn đi theo.

"Uống đi."

Nữ nhân đặt xuống một ly cacao nóng cho Hứa Niên Khâm mời cô dùng, Hứa Niên Khâm gật gật đầu nhận lấy cho phải phép, dù sao cô cũng không có ý định uống.

"Uống đi, sẽ ấm bụng."

Nữ nhân nói đồng thời ngồi xuống, bàn cả hai ngồi chỉ là một cái bàn nhỏ đặt trong một căn phòng cũng nhỏ, nơi cả hai ngồi miễn cưỡng cũng có thể cho là căn phòng khách.

Hứa Niên Khâm tuy không có tâm trạng ăn uống, nhưng cũng vì lễ phép mà nhấp một chút, nhưng khi đầu lưỡi vừa cảm nhận được mùi vị từ ly cacao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net