Chương 8: Trúc lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sớm hôm sau, Lãnh Mạc thức dậy ở trong phòng luyện nội công, một canh giờ sau, y phục chỉnh tề ước chừng đúng thời gian liền bước ra cửa. Đã thấy Liễu Như Nguyệt một thân bạch y thanh thuần quen thuộc, nhẹ bước trên hành lang đi về phía nàng. Tuyết đã ngừng rơi, vạn vật vẫn phủ một màu trắng xóa, lạnh lẽo mờ ảo trong sương sớm.

Lãnh Mạc mỉm cười nhìn Liễu Như Nguyệt, tay cầm kiếm sóng bước cùng nàng bắt đầu đi tới đại điện. Thân ảnh hai nữ tử giữa trời đông như dương quang chiếu sáng những nơi hai nàng bước qua. Trên đường đến đại điện rất nhiều ánh mắt đều ngây ngẩn trộm nhìn về phía hai nàng, lại bị lãnh khí phát ra từ lam y nữ tử mà vội vàng thu hồi tầm mắt cúi chào.

Liễu Như Nguyệt cười cười ghé bên Lãnh Mạc: 

- Trời đông có lạnh cũng không bằng ngươi, nhìn xem, dọa sợ người ta rồi.

Lãnh Mạc gương mặt anh khí một bộ không quan tâm nghiêng đầu: 

- Vậy theo Như Nguyệt ta phải như thế nào? Mỉm cười rạng rỡ sao? Cũng tại trời lạnh cơ mặt có chút cứng không phải do ta.

Nghe tới đây Liễu Như Nguyệt che miệng bật cười, Lãnh Mạc mặt tê liệt cũng đã biết đùa rồi.

Đại điện gần trước mắt, đệ tử trong môn tất cả đều tấp nập hướng về đây. Võ Nhai môn phái tổng cộng cũng lên tới ba trăm đệ tử, tụ tập với nhau từng nhóm nhỏ bàn luận, đồn đoán về đại hội tỷ võ.

Có đệ tử nhận ra hai nàng liền cúi chào, thanh âm huyên náo cũng tản bớt, nhiều đệ tử chỉ chăm chú nhìn, nhỏ tiếng bàn tán. Cũng phải thôi, danh tiếng Lâm Lãnh Mạc có đệ tử nào chưa từng nghe qua. Lần này gặp được nàng, ai đã từng diện kiến nàng trước đó tất nhiên không khỏi kinh ngạc. Liễu Như Nguyệt càng khỏi phải nói, nàng là đệ tử nổi bật trong môn về mọi mặt, nhan sắc lại càng không từ nào diễn tả hết. Hai người đi với nhau không động chúng mới là chuyện lạ.

Đúng lúc này tiếng một nữ nhân lanh lảnh vang lên: 

- Ồ thật lâu không thấy qua Liễu sư muội, còn ai kia nhỉ? A, chẳng phải là Lâm tiểu thư, Lâm sư muội sao, xem ta kìa trí nhớ thật kém chút nữa là quên cả ngươi rồi. Cũng tại ngươi gần đây ẩn thân kĩ như vậy, không chạy loạn như trước, Võ Nhai thời gian qua quả thật yên bình lắm.

Lời đến tai mang ý tứ châm chọc, Lâm Lãnh Mạc ngày trước mà nghe vậy hẳn tức đến bốc khói mà sinh sự. Người nói mong chờ một màn như thế, chỉ tiếc nàng ta sai rồi.

Lãnh Mạc nhìn qua nữ tử kia, trên mặt không một tia biến đổi thản nhiên cúi chào: 

- Lãnh Mạc bái kiến sư tỷ, sư huynh! Thứ cho Lãnh Mạc lúc trước đột ngột thụ thương, thân thể không tốt nên thời gian qua vẫn ở tại Hàn Ngọc các điều dưỡng không kịp gặp qua sư tỷ cùng sư huynh. Khiến sư tỷ hao tâm tổn hại trí nhớ suýt quên mất ta, cũng may không bị hỏng chỗ nào, thật là lỗi của Lãnh Mạc..

Liễu Như Nguyệt bên cạnh khẽ cười, Lãnh Mạc từ lúc trở lại ít khi mở miệng nói chuyện với người ngoài, lần này nói nhiều một chút quả là hiếm thấy, miệng lưỡi còn sắc như dao. Cứ nhìn vị sư tỷ Phó Kiều Kiều đang trợn mắt há miệng này thì biết.

Phó Kiều Kiều không ngờ tới Lãnh Mạc tâm không biến, mặt không đổi sắc, cung kính đem từng lời trả lại cho nàng ta, nàng trợn mắt: 

-Ngươi...ngươi..

Ngươi nửa ngày cũng tìm không ra lời để nói. Xung quanh huyên náo đều lặng ngắt trước màn giương cung bạt kiếm của các đệ tử chính tông chân truyền. Nam nhân bên cạnh Phó Kiều Kiều liền bước ra giải vây: 

- Kiều Kiều, đủ rồi. Đã lâu không gặp hai muội, khí sắc không tệ. Lâm sư muội thương thế vẫn ổn chứ?

Liễu Như Nguyệt lúc này tiến lên cùng Lãnh Mạc hướng nam nhân thi lễ: 

- Ưng Lãm sư huynh.

Lãnh Mạc vẫn nhàn nhạt: 

- Đa tạ sư huynh quan tâm, thương thế đã tốt rất nhiều. Sư phụ cùng các vị trưởng lão cũng sắp tới, chúng ta nên vào trong thôi.

Nói rồi hai nàng đối với nam nhân còn lại gật đầu thi lễ. Ba người này không ai khác chính là đệ tử Ưng Tịch trưởng lão. Ưng Lãm là con trai Ưng Tịch, điển hình cho chính nhân quân tử, lời nói, hành động đối người khác đều hữu lễ.

Nữ nhân Phó Kiều Kiều là nhị đệ tử, nàng năm nay mới mười chín, tính tình so với Lâm Lãnh Mạc quả là một chín một mười về hơn thua cùng xảo quyệt, có điều nàng ấy có căn tu võ học hơn Lâm tam tiểu thư rất nhiều.

Người cuối cùng tên gọi Đồng Quang Khánh, được Ưng Tịch lão nhân thu nhận cách đây ba năm, hắn luôn luôn ít nói, hầu như ẩn giấu cả sự hiện diện của mình.

Đại điện rộng mở, các nàng bước chân phiêu dật đi vào trong, đệ tử trong môn đều tự động lui ra nhường đường. Không hổ danh đệ tử chính tông, đều là nam thanh nữ tú, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hướng các nàng phóng tới.

Tiêu Thanh vừa nhìn thấy Lãnh Mạc cùng Liễu Như Nguyệt bước vào đã vui mừng bước nhanh tới. 

- Hai muội đã tới, sư phụ cũng sắp tới ngay thôi.

- Đại sư huynh.

Đơn giản chào hỏi qua vài câu, Tiêu Thanh ánh mắt như cũ thiếu nước muốn dán lên người Liễu Như Nguyệt. Có điều nửa đường liền nhảy ra một Trình Giảo Kim, Lãnh Mạc không dấu vết chắn đi ánh nhìn của hắn lên người Liễu Như Nguyệt, bộ dáng vờ như vô tình không biết gì. Tiêu Thanh không biết hắn có nhầm rồi chăng nhưng từ người Lãnh Mạc lúc này tản ra hàn khí. Lâm Lãnh Mạc yêu thích hắn hành động như vậy cũng thôi đi, nhưng tuyệt nhiên không hề cho hắn nét mặt tốt, này lại là cái gì.

Liễu Như Nguyệt từ lúc vào mặc dù bất động, trong tâm thực khó chịu với ánh nhìn chăm chăm nóng rực của Tiêu Thanh. Hành động của Lãnh Mạc không làm Liễu Như Nguyệt nghĩ nàng ấy vì yêu thích đại sư huynh mà ngăn cản, trái lại cảm thấy đây là nàng ấy đang bảo hộ mình. Tâm tình tốt hơn, nàng cảm thấy thật vui vẻ.

Tiêu Thanh trên mặt thoáng trắng bệch rồi chuyển qua đỏ, nếu ở hiện đại có khả năng hắn dễ bị cao huyết áp lắm. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì các vị lão nhân đã xuất hiện trên đài. Đại điện ngay lập tức im lặng như tờ.

Lãnh Mạc hướng mắt lên chủ vị, nàng lần đầu mục kích toàn bộ các vị trưởng lão của Võ Nhai.

Dẫn đầu là Nam Cung chưởng môn, theo sau là Trần Hạo Thiên trưởng lão, nét mặt vuông vức, mày kiếm rậm rạp, thân hình cao lớn, rắn chắc, tuy không thô như võ sĩ thể hình vẫn khác hẳn Nam Cung Nhạc nho nhã, ngọc thụ lâm phong.

Ưng Tịch lão nhân thân hình thấp bé, ánh mắt tinh nhạy, đuôi mắt thường khẽ nheo lại, có chút nhìn không ra Ưng Lãm là nhi tử của hắn. Nhìn Ưng Tịch làm người ta liên tưởng đến loài chuột, trái lại Ưng Lãm nét mặt điềm đạm, tuy không phải mỹ nam tuấn tú dung mạo xuất chúng nhưng làm người khác cảm thấy thiện cảm.

Ánh mắt Lãnh Mạc dừng trên người nữ tử đi sau cùng, thanh sam uyển chuyển, mi thanh mục tú, làn da hơi trắng bệch như người lâu không tiếp xúc ánh nắng. Khí tức âm lãnh, đôi mắt sắc bén khiến người nhìn cảm nhận áp lực của sát khí, tự động không rét mà run. Nữ nhân này tuyệt đối tu vi không thấp, hơn nữa độc thuật của Mặc Huyền trên giang hồ mỗi khi nhắc tới không ai không sợ hãi. Đây mới là nữ nhân cường đại dù nàng từ lâu đã không còn bước chân ra giang hồ.

Nam Cung Nhạc ngồi lên vị trí chủ vị, các trưởng lão cũng an vị, chúng đệ tử chắp tay đồng thanh vang động cả đại điện: 

- Bái kiến Chưởng môn. Bái kiến các vị trưởng lão.

Nam Cung Nhạc gật đầu cất tiếng, nội lực hùng hậu, thanh âm vang vọng tới cả những đệ tử đứng ngoài sân đại điện: 

- Hôm nay triệu tập chúng đệ tử là muốn tuyên bố một chuyện trọng đại. Võ Nhai phái chúng ta trải qua hai trăm năm, kì tài vô số, thời nào cũng có. Tất nhiên không qua gian khổ không thành tài, cũng thuận đạo lý, các đệ tử  xuất chúng đều có cơ hội hiển lộ tài năng. Ta – Nam Cung Nhạc, chưởng môn đời thứ bảy Võ Nhai phái thay mặt các vị trưởng lão truyền lời đến chúng đệ tử toàn môn. Tuyên bố mở Võ Nhai đại hội, ấn định ba tháng sau tiến hành tỷ võ. Chúng đệ tử hãy chuẩn bị tu luyện cho tốt. Luật lệ lần tỷ võ này Trần trưởng lão sẽ nói cho các ngươi.

Trần Hạo Thiên trưởng lão đứng lên hướng Nam Cung Nhạc làm một cái thi lễ rồi quay lại chúng đệ tử, đôi mắt quét qua một lượt, khàn khàn cất giọng. Thanh âm chấn động làm tai người đau nhức:

- Đại hội Võ Nhai năm nay vẫn chiếu theo luật cũ, chia làm ba vòng. Vòng đầu là các đệ tử chia làm nhiều nhánh tiến hành giao đấu lựa chọn ra hai mươi người đứng đầu, vòng thứ hai rút thăm chia làm bốn nhánh đấu cùng nhau hoặc tự thách đấu với nhau, tám người đứng đầu tiếp tục vòng cuối cùng tiến tới đại võ đài giữa đại điện. Trong suốt đại hội nếu đệ tử nào cảm thấy mình có bản lĩnh, trực tiếp thách đấu cùng đệ tử chính tông, nếu đánh thắng thông qua đến vòng cuối cùng, đệ tử chính tông bại trận mất quyền tham gia. Trước khi vòng đấu thứ hai diễn ra, mỗi đệ tử chính tông chỉ nhận thách đấu hai trận, do đó đệ tử bậc thấp tự tranh thủ cơ hội cho bản thân mình.

Một trận huyên náo vang lên, ngay cả các đệ tử chính tông cũng đang nhìn lẫn nhau, đại hội năm nay có thay đổi so với trước đây. Nếu ngày trước họ nghiễm nhiên thông qua vòng khảo thí đầu tiên, thách đấu chỉ diễn ra từ đây thì năm nay tùy thời, tùy lúc đều có thể bị thách đấu, mặc dù  là đệ tử chính tông tự tin chắc chắn không đến mức vài trận đầu đã bị loại bỏ, nhưng người tính không bằng trời tính, sai sót nhỏ cũng có thể xảy ra những chuyện không tin được.

Liễu Như Nguyệt và Lãnh Mạc nhìn nhau, như vậy người có khả năng bị thách đấu nhất chính là hai nàng mà phần lớn có lẽ rơi vào Lãnh Mạc, bởi Lãnh Mạc dù được thu nhận cách đây hơn một năm nhưng chân chính tu luyện mới vài tháng nay, có chút lo lắng trong mắt Liễu Như Nguyệt.

Lãnh Mạc nhận ra liền trấn an nàng: 

- Không lo, còn ba tháng đến đại hội, ta vẫn còn thời gian. Hơn nữa ta có sư phụ tốt cùng luyện công ở đây mà.

Nghe những lời này Liễu Như Nguyệt bất giác an tâm, thời gian gần đây miễn là lời Lãnh Mạc nói Liễu Như Nguyệt mặc nhiên tin tưởng tuyệt đối. Một vài ánh mắt hướng về hai nàng xì xầm, trong đó có Phó Kiều Kiều, trên môi ả khẽ nhếch nụ cười mỉa mai.

Thanh âm Trần trưởng lão một lần nữa vang lên, đại điện huyên náo lập tức trở lại yên lặng: 

- Đại hội lần này có chút thay đổi, đệ tử cấp bậc thấp đều có cơ hội có thể trở thành đệ tử chính tông, việc này sẽ do Chưởng môn và các vị trưởng lão định đoạt. Người đứng đầu đại hội sẽ nhận được một viên Kim Huyết Đan của bản môn. Tám đệ tử đứng đầu sẽ đại diện cho bản môn tham gia vào Đại hội võ lâm diễn ra vào trung kì tháng tám năm sau.

Kim Huyết Đan chính là đan dược bản môn Võ Nhai, số lượng cực kì hạn chế nhưng công dụng tăng tu vi nội công vô cùng cao. Nội công Võ Nhai khi tu luyện càng về sau càng khó tăng tiến, chẳng thế nên nhiều đệ tử nhập môn trước hai nàng tu vi cao nhất đang ở tầng thứ tư. Mà Liễu Như Nguyệt một năm rưỡi đã tới tầng thứ ba, nếu có được nó quả thực rất đáng quý. Lãnh Mạc không hi vọng gì nhiều ở đại hội này, nàng chỉ muốn thử thực chiến xem như cọ sát.

Ưng Tịch trưởng lão lúc này đứng lên nghiêm sắc mặt nhấn mạnh từng chữ: 

- Cuối cùng nhắc nhở các đệ tử nhớ rõ. Đại hội luận võ, đệ tử tuyệt đối không được sử dụng ám khí, tà môn, đặc biệt không được ra sát chiêu. Đệ tử nào không tuân mệnh lập tức tước quyền thi đấu, trở về đóng cửa sám hối ba tháng. Rõ chưa?

Chúng đệ tử cung kính đồng thanh: 

- Chúng đệ tử đã rõ, thưa trưởng lão.

Chưởng môn Nam Cung Nhạc gật đầu nhìn lướt qua chúng đồ đệ, ánh mắt dừng lại nơi ba đồ đệ của mình mỉm cười. Nhận ra ánh mắt Nam Cung Nhạc ba người chắp tay thi lễ.

Thu hồi ánh mắt, chưởng môn đứng lên: 

- Rất tốt, các đệ tử trở về tiếp tục luyện tập chuẩn bị cho ba tháng sau.

Đệ tử cúi chào, lần lượt rời đi. Ánh mắt Lãnh Mạc bất giác hướng tới Mặc Huyền, từ đầu tới cuối nàng ấy chưa hề mở miệng nói gì. Thanh sam nữ tử bước chân chợt dừng lại, tầm mắt thay đổi nhìn về phía xa. Ánh mắt hai người giao nhau, Lãnh Mạc đạm nhiên cung kính cúi chào. 

Nữ tử ánh mắt băng lãnh đang đánh giá nữ đệ tử này, nhớ không lầm nàng đã từng gặp qua, tuy nhiên phong thái lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác xa nhau. Mặc Huyền trong lòng nảy sinh một tia hiếu kì, trực giác cho nàng biết nữ tử này khá thú vị.

Lãnh Mạc cùng Liễu Như Nguyệt trở về, lúc đi hai người, lúc về có thêm một cái đuôi, kẻ này không ai khác chính là Tiêu Thanh. Hắn một bên lải nhải: 

- Sư muội, ba tháng nữa là tới Đại hội để ta giúp các muội luyện tập, thế nào?

"Các muội" gì chứ, là Liễu sư muội của hắn thôi. Lãnh Mạc từ đâu tới cuối vẫn cao cao lãnh đạm, hàn khí quẩn quanh, dạo gần đây Tiêu Thanh đi gần nàng cứ bất chợt cảm thấy rét run.

Liễu Như Nguyệt thở dài, bình bình đạm đạm trả lời: 

- Đa tạ đại sư huynh, nhưng đại sư huynh còn bận rộn, nhiều đệ tử khác cũng cần huynh chỉ dạy, chưa kể huynh còn luyện tập. Chúng ta tham gia lần này tinh thần kiểm chứng thực lực của mình, không quá đặt nặng thắng bại nhưng tuyệt không khiến sư phụ mất mặt.

Tiêu Thanh muốn nói gì đó đúng lúc đám người Phó Kiều Kiều lướt ngang qua cắt lời hắn: 

- Ai dô, Đại sư huynh cùng hai sư muội vẫn còn ở đây sao, mau về luyện tập đi thôi.. A, Lâm sư muội phải cẩn thận nhé, trên võ đài, đao kiếm không có mắt đâu.

Lãnh Mạc vẫn nhàn nhạt: 

- Đa tạ sư tỷ, Lãnh Mạc vẫn yếu kém nhiều liền hết sức cẩn thận, sư tỷ mặc dù võ công cao cường cũng vậy, đúng là đao kiếm vô tình, cẩn thận thụ thương. Cũng đã muộn, Lãnh Mạc và Như Nguyệt xin phép cáo lui.

Nói rồi nhìn sang Liễu Như Nguyệt gật đầu, một đường đi thẳng về bỏ lại Tiêu Thanh ngơ ngẩn, cũng không có lý do gì để đi theo hai nàng làm hắn tức giận đến nghiến răng.

Phó Kiều Kiều ánh mắt nhìn hắn chăm chăm niềm nở: 

- Đại sư huynh lâu nay không thấy huynh rồi, rất bận sao?

Tiêu Thanh nhìn nàng ta lòng còn đang bực bội miễn cưỡng đáp lại: 

- Sự vụ có chút nhiều, Phó sư muội cũng nên trở về luyện tập, ta có việc đi trước. Cáo từ.

Chưa đợi Phó Kiều Kiều phản ứng, Tiêu Thanh đã quay bước rời đi để nàng ta vừa thẹn vừa giận, đại sư huynh làm sao không cho ta được mặt mũi tốt chút nào. Chẳng qua là một Liễu Như Nguyệt có gì hơn ta, nàng ta phất tay áo bực tức dậm mạnh chân xuống nền.

Trở về Hàn Ngọc các, Lãnh Mạc ngay lập tức quay lại luyện tập, mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi nhưng mặt đất vẫn bị băng tuyết bao phủ một tầng khá dày. Lãnh Mạc trở về phòng chốc lát liền mang theo Vô Ảnh ra sau núi, chưa được bao lâu đã thấy bóng dáng bạch y nữ tử đang bước tới.

Liễu Như Nguyệt sau khi trở về sang phòng thì không thấy Lãnh Mạc, kiếm cũng không còn, chắc mẩm nàng đi luyện tập rồi. Nàng cũng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát ra sau núi hội ngộ, hai người cùng nhau luyện kiếm.

Trên mặt đất tuyết trắng còn dày, hai nàng giao đấu, khinh công đạp trên mặt tuyết, hoa tuyết theo kiếm vũ bay lên. Đôi lúc kiếm khí chấn động một tàng cây lay đổ cả một khối tuyết. Mùa đông mặt trời lặn sớm, dưới ánh trăng bạc phủ xuống tuyết trắng vẫn thấy hai thân ảnh nhảy múa như tiên tử vũ động nhân gian.

Một tháng trôi qua, Lãnh Mạc tiến bộ rất nhanh, nàng đôi lúc từ kiếm pháp lại kết hợp với bộ pháp hay thế võ trước kia từng học nhu thuật ở hiện đại nghĩ ra nhiều chiêu kiếm biến thể, vừa mềm mại vừa uyển chuyển.

Liễu Như Nguyệt cực kì bất ngờ, nhiều chiêu thức Lãnh Mạc đánh ra, tuy là trường kiếm nhưng đủ mềm dẻo, mượn lực phản đòn, chưa kể còn có thể dùng kiếm tước vũ khí đối phương. Nhiều chiêu thức của Lãnh Mạc khiến nàng rơi vào hạ phong, nếu không vì nàng tu vi cao hơn có thể đã bị đánh bại.

Đúng là tu vi nội công đối với Lãnh Mạc khá quan trọng. Nàng hiện tại mới qua tầng thứ nhất, chỉ còn hai tháng đích xác khó vượt qua tầng thứ hai. Nỗ lực không bỏ cuộc, nàng chưa từng tỏ ra hài lòng về bản thân mình, muốn đi xa một chút cần gian khổ thêm một chút.

Tuyết dần tan, nắng ấm trở lại trên mái ngói, vạn vật trở mình sống dậy sau thời gian dài ẩn giấu ngủ đông. Ngày hôm nay cách Đại hội một tháng rưỡi, Lãnh Mạc được Liễu Như Nguyệt đưa tới trúc lâm dưới chân núi luyện tập. Trúc lâm khi Lãnh Mạc đến đây đã đi qua một lần, nơi ấy im lặng quỷ dị và tràn đầy nguy hiểm.

Từ tiểu viện giữ ngựa đến rừng trúc khoảng năm dặm (2,5km), đi chừng một khắc liền tới.  Đây là nơi luyện tập của đệ tử trong môn, bình thường chỉ ở ven rừng. Đệ tử tu vi cao hơn mới tiến sâu vào trong, Liễu Như Nguyệt có nói qua với nàng, nàng ấy mới chỉ tiến vào một chút, còn sâu trong rừng vẫn chưa thể, nghe nói trong đó có trận địa, đệ tử tu vi không đủ có thể nguy hiểm tính mạng.

Tới rừng trúc đã có lác đác vài đệ tử dù hai nàng tới đây trời còn khá sớm. Vượt qua bìa rừng bên ngoài tiến vào sâu hơn một chút, liền thấy một vạt cọc trúc đóng như tại hồ Ly Tuyền.

Liễu Như Nguyệt dặn dò: 

- Nơi đây có thiết kế một số cơ quan, luyện tập trên cọc trúc kết hợp cả cơ quan bất kì tấn công tới. Không gian khá chật hẹp, ngươi phải xoay sở thật tốt. Chú ý đừng để bị thương, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi.

Lãnh Mạc gật đầu cầm kiếm trên tay, vận nội lực dùng khinh công bay lên cọc trúc. Bắt đầu di chuyển trên đó múa kiếm, bước chân nhẹ nhàng lướt đi. Bước tới một cọc trúc cảm giác hẫng một nhịp, ngay lập tức có tiếng xé gió lao tới, Lãnh Mạc nhảy tránh vung kiếm chém những mũi lao đang phóng tới hướng mình.

Lại một cọc trúc hẫng một nhịp, giống như cảm biến trọng lượng hay sử dụng trong chế tạo boom hoặc thiết kế nền để bảo vệ đồ vật. Có tiếng cơ quan, không thể ngừng di chuyển, dưới chân một vài cọc trúc sụt xuống mở ra hố bẫy, sảy chân liền rơi xuống.

Lãnh Mạc chống đỡ, một bên nhảy tránh đụng trúng một thân trúc nào liền nương vào nó dùng khinh công tránh đi, vài mũi lao sượt qua làm rách y phục nhưng chưa tổn thương tới nàng. Một lát sau cơ quan dừng lại, Lãnh Mạc treo mình trên một thân trúc quan sát rồi thả mình xuống đất.

Mồ hôi trên trán đầm đìa, đây quả là thử thách sinh tồn. Liễu Như Nguyệt đưa ống trúc đựng nước cho Lãnh Mạc: 

- Lần đầu có hơi mệt nhọc, vài ngày nữa sẽ quen, tới được đầu bên kia coi như hoàn thành.

Lãnh Mạc gật đầu, nghỉ ngơi chốc lát liền tập trung tinh thần cao độ lần nữa tiến lên. Liễu Như Nguyệt một bên vừa luyện kiếm vừa thỉnh thoảng để ý nàng, tuy y phục có chút tơi tả lộ cả làn da trắng trẻo nhưng rất may không thụ thương. Nhớ lại thì nàng ngày xưa cũng chật vật như vậy.

Một ngày đầu tiên trôi qua mới đi được một phần ba vạt cọc trúc, cơ thể rất mệt mỏi, y phục đã có chút nhìn không ra. Liễu Như Nguyệt mang áo choàng khoác lên người Lãnh Mạc đem nàng bọc kín lại. Hai nàng cùng nhau trở về, so với lần đầu tiên thì lần này đi bộ lên núi đã không mệt nhọc nữa, luyện võ thật có lợi.

Những ngày sau đó đều kiên trì luyện tập, cho đến ngày thứ mười, Lãnh Mạc đã quen với cơ quan nơi đây dễ dàng tránh đi. Quãng đường đi được khá xa, chỉ một đoạn ngắn nữa là hoàn thành thì lại bị người phá rối. Ở Võ Nhai này muốn phá nàng chắc chẳng ai khác ngoài sư tỷ Phó Kiều Kiều kia rồi.

Lãnh Mạc đỡ một kiếm của nàng ta thân thể lui lại đứng trên một cọc trúc lạnh lùng nhìn: 

- Ra là sư tỷ, sư muội bái kiến tỷ, Phó sư tỷ hôm nay có nhã hứng tới đây luyện tập.

Phó Kiều Kiều khiêu mi nhìn một vòng đánh giá nàng: 

- Lâu nay không gặp thật tiến bộ vậy sao? Lâm sư muội làm ta mở mang tầm mắt rồi. Có điều, giờ sư tỷ muốn luyện ở đây, muội vui lòng nhường chứ?

Lãnh Mạc cười như không cười: 

- Sư tỷ chê cười, muội được chỉ điểm mới có chút công phu. Nếu sư tỷ muốn luyện ta cũng xin nhường, vậy ta lui trước.

Nói rồi nàng thu kiếm thong dong lướt trên cọc trúc trở về bên Liễu Như Nguyệt. Gần tới nơi liền cảm nhận sát khí từ phía sau đánh tới, Lãnh Mạc rút kiếm nhưng Liễu Như Nguyệt còn nhanh hơn nàng, kiếm trong tay đánh bật Phó Kiều Kiều lại. Nàng lui lại đứng bên Lãnh Mạc, trong mắt nổi hàn quang: 

- Sư tỷ đây là ý gì?

Phó Kiều Kiều hừ nhẹ: 

- Ý gì là ý gì, Liễu sư muội đa nghi quá. Ta chỉ muốn thử Lâm sư muội chút thôi.

- Thử có thể nhiều cách, tỷ đánh lén nàng, sát khí còn nặng đến ta còn cảm nhận rõ ràng. Tỷ nghĩ xem ta có ý gì?

Liễu Như Nguyệt đã có vẻ giận, nàng vốn rất bình tĩnh, chỉ là một cảnh kia liên quan an nguy của Lãnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC