Chương 3: Mưu Tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người mà Cô Tử Du vừa bắt chuyện không ai khác chính là Triết Lãm. Trong lúc đi mua sắm thì nàng còn đang vặn óc không biết nên tiếp cận Triết Lãm ra sao thì đã thấy cô tự  xuất hiện trước mặt mình. Nếu cô không xuất hiện bây giờ thì sau này nàng cũng có cách khác để cô xuất hiện trước mặt nàng. Nhưng giờ thì không cần nghĩ nữa rồi. Người đã ở trước mặt, lòng Cô Tử Du khẽ rung động nghĩ về chuyện tối qua mình với người này. Rồi lại nghĩ đến chuyện mình bị bỏ rơi và bị xem thường ra sao thì ngọn lửa căm phẫn lại thiêu đốt lòng nàng. Chỉ thiếu điều muốn hỏa thiêu luôn người trước mặt. Để coi nàng sẽ trừng trị Triết Lãm ra sao.

Vẫn vẻ mặt tươi cười chói lóa không chút mưu mô đó, Cô Tử Du nhẹ giọng hỏi lần nữa

"Chị xinh đẹp, chị không phiền nhường tôi tính tiền trước chứ?"

Triết Lãm nghe câu hỏi kia được lặp lại, một chút suy nghĩ gì đó lóe lên liền bị cô che dấu. Nhẹ nhàng đáp

"Được."

Tưởng rằng sau khi nghe được sự đồng ý của người kia thì Cô Tử Du sẽ vui, nhưng không hề. Nàng càng thêm phẫn nộ với con người này. Cư nhiên coi như không quen biết nàng, làm lơ nàng như thế? Hay do cô không nhận ra nàng? Không đúng, trừ khi cô đi mà còn chẳng thèm nhìn xem nàng là ai. Sự thật nhìn vẻ mặt thật sự không biết gì của Triết Lãm thì có lẽ giả thuyết này đúng tới 99,9%. Lòng Cô Tử Du lần nữa dậy sóng, nhưng ánh mắt với vẻ mặt nhìn Triết Lãm thì hoàn toàn ngược lại. Mang theo ý cười rất rõ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cũng cong lên

"Cảm ơn chị xinh đẹp."

Tư Đông đẩy xe hàng từ xa đi tới nghe những lời này thì chỉ cảm thấy ớn lạnh rùng mình. Rõ ràng trong lòng là một bồ dao găm nhưng nhìn vẻ mặt bên ngoài xem, mỏng manh trong sáng ngây thơ. Chậc chậc, Tư Đông trong lòng thầm nhận xét Cô tổng là người khẩu phật tâm xà.

Cô Tử Du nghe có tiếng xe đẩy đến gần liền biết đó là Tư Đông, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị đống băng vệ sinh trên xe dọa cho suýt mất đi thần thái của mình. Nàng kêu Tư Đông mua đống này khi nào? Muốn nàng dùng máu của mình để tế hết cái đống băng vệ sinh này hay gì? Dùng ánh mắt muốn hỏi Tư Đông mấy thứ kia là chuyện gì thì đã thấy cô chưng ra một vẻ mặt ngây thơ vô số tội thì trong lòng nàng không khỏi dấy lên cảm giác bất lực. Chiếc xe hàng được đẩy đến, nhân viên thu ngân cũng kinh ngạc không ngậm được miệng. Song lại nhìn có thêm mấy chiếc xe hàng khác đựơc đẩy đến, cô chỉ biết vừa tính tiền vừa thầm khóc thương cho Triết Lãm.

Triết Lãm bên này đã thu hết mọi chuyện đã xảy ra vào não. Cô vẫn đứng im lặng nhìn Cô Tử Du. Hai người cách nhau vài mét cứ thế không khách khí mà đứng nhìn nhau. Thật sự rất thu hút ánh nhìn của mọi người, ai cũng đều chăm chú nhìn hai cô gái xinh đẹp kia. Còn có những lời bàn tán xung quanh không ngớt. Sở dĩ cả hai sẽ không bị chú ý nếu như không phải có thêm sự xuất hiện của đống băng vệ sinh cùng mấy xe hàng. Giờ đây người ta đứng đông như xem chuyện vui vậy, những lời bàn tán kia cũng không có cách nào thoát khỏi tai những người trong cuộc.

Cô xem hai cô gái kia có phải quá mức xinh đẹp không? Đúng vậy đúng vậy, nhưng hình như hai người đó có thù gì hả? Cô có thấy cô gái mặc áo thun nhìn rất quen không? Tôi cũng thấy cô gái mặc đầm đỏ kia cũng rất quen. Nhìn là thấy không phải người bình thường rồi... Bla bla....

Tư Đông nghe những lời như vậy cũng chỉ đứng một bên như xem kịch vui. Nhưng vẫn không quên cẩn trọng đánh giá người kia. Kì thực có chút chuyện làm Tư Đông cảm thấy khó hiểu. Như việc sáng nay Cô tổng bắt cô điều tra người trả tiền phòng khách sạn đêm qua của mình. Sau khi biết được ai thì liền điều tra thân phận người đó. Cuối cùng thì lòi ra ngay là Triết tổng của tập đoàn Triết thị, cô còn lại là khách quen của khách sạn nữa. Quan trọng hơn là sau khi nghe được sự thật này thì Cô tổng nhà cô mặt mày sa sút đến mức quỷ cũng muốn nhận về làm ma. Trên thương trường không phải nói lớn là lớn mà nói nhỏ là nhỏ. Nhưng có một vài nhân vật thật sự nói đi nói lại cũng phải nhắc tới. Trong đó có Triết tổng với Cố tổng đại lão bản kia. Đối với Triết tổng Tư Đông cô cũng không phải chưa nghe danh, mà là nghe rất rất nhiều nữa là khác. Xinh đẹp, tài giỏi, lãnh đạm, khí chất ngập trời... Bla bla.... Sau khi nghe người người ca tụng thì hôm nay cô gặp thấy cũng không khác những lời đồn là mấy. Triết Lãm quả thực rất xinh đẹp, vẻ đẹp này khác hẳn với vẻ đẹp của Cô Tử Du. Triết Lãm có dáng người khá cao, mảnh khảnh, trời ban khuôn mặt xinh đẹp sắc bén, thông minh cùng nước da trắng nõn thì không khỏi khiến bao phụ nữ trên đời này phải ghen tị đến phát điên. Nhưng có điều chính vẻ đẹp sắc bén này của Triết Lãm lại khiến người khác nhìn vào thật sự không dám chạm đến. Bởi trong đó như hàm chứa sự nguy hiểm không thể chọc vào. Ngược lại với vẻ đẹp của Triết Lãm, Cô Tử Du cũng có dáng người rất cao, lại còn khá gầy nên có cảm giác nàng có phần mỏng manh và yếu đuối hơn. Cộng thêm gương mặt thoạt nhìn rất ngây thơ, như những cô gái đang trong độ tuổi trưởng thành. Nước ra trắng hồng rạng rỡ càng làm tôn thêm vẻ đáng yêu cùng sự quyến rũ . Thật sự nhìn vào càng khiến người ta muốn yêu thương nhiều hơn một chút. Chính vì vẻ đẹp trời đánh này mà trong lòng nhiều người không tránh khỏi việc gọi Cô Tử Du bằng hai từ "yêu nghiệt". Suy cho cùng thì Triết Lãm với Cô Tử Du đứng với nhau thật sự rất hợp đôi. Kẻ 8 lạng, người 800 gram.

Đúng với kiểu so sánh vàng với kim cương ở chung thì còn gì bằng.

Như mà... không lẽ vị Triết tổng kia thật sự không nhận ra Cô tổng? Hay cũng kiểu nghe tiếng mà không thấy hình? 

Sau một hồi lặng thinh thì Cô Tử Du nàng cũng vẫn là người lên tiếng trước

"Không biết nên báo đáp chị thế nào cho phải."

"Không phải chuyện gì lớn, không cần báo đáp."

Triết Lãm không suy nghĩ mà kiên định đáp,  cô cảm thấy chỉ rước thêm phiền phức thôi. 

"Có qua thì phải có lại, chị xinh đẹp đừng từ chối."

Cô Tử Du bước thêm vài bước tiến tới thật gần tới Triết Lãm, vẫn là nụ cười tỏa nắng ấy. Chói chang đến mức người kia cũng phải khẽ nhíu mày một chút. 

"Chị xinh đẹp có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"

Thấy Triết Lãm không trả lời cũng không hành động, Cô Tử Du càng cười tươi hơn. Đối với người như Triết Lãm thì phải cười cho đến khi cô cảm thấy chói mắt muốn tự chọc mù mắt mình thì thôi.

"Chỉ là muốn lấy số để mời chị bữa cơm, chị không cần cảnh giác đến vậy chứ?"

Triết Lãm nhìn người trước mặt, cái nụ cười trời đánh ấy. Trông có vẻ rất thành tâm đấy, nhưng rõ ràng là đang diễn cho cô coi. Nhưng cô cũng nên để cho người kia chút mặt mũi, lấy từ trong túi ra cái điện thoại đưa cho Cô Tử Du. Nàng nhận lấy điện thoại bấm bấm vài giây sau đó trả lại cho Triết Lãm, vẻ mặt rất hài lòng nhìn cô. Đưa tay ra giới thiệu

"Cô Tử Du."

Nghe tên đối phương trong đầu Triết Lãm không khỏi lóe lên chút suy nghĩ gì đó, nhưng mặt vẫn giữ một biểu cảm duy nhất không hề luân chuyển

"Triết Lãm."

Triết Lãm nhàn nhạt nói tên mình rồi bắt tay nàng một cái, cảm nhận được bàn tay thon dài cùng mềm mại kia đang nắm chặt lấy tay mình không có chút yên phận thì Triết Lãm không khỏi cười lạnh một cái rồi mở miệng đá đểu đối phương

"Cô tiểu thư có phải là chưa bao giờ nắm tay nữ nhân, lại siết tay tôi không buông như thế?"

"Tay nữ nhân nắm qua rất nhiều, chỉ là cảm thấy tay của chị Lãm rất khác biệt so với người khác...nên muốn cảm nhận lâu hơn một chút."

Cô Tử Du rất lưu manh đáp trả lại, giọng nói còn mang chút gì đó rất ám muội mà người ta khó có thể hiểu được ý nghĩa. Nếu nói nàng là người lưu manh thứ 2 thì sẽ chẳng có ai lưu manh thứ nhất.

Tử Đông đứng một bên xem kịch sau khi nghe lời vừa rồi trên trán liền nổi lên mấy vạch hắc tuyến. Nhìn vô người khác sẽ cho rằng Cô tổng là một người rất tùy hứng, lại còn rất lưu manh không biết lễ phép gì cả. Nhưng mà thật ra nàng là một người rất gia giáo lễ nghi, chỉ có điều đối với vị Triết tổng kia thì Cô tổng này liền ném hết mấy cái quy tắc lên chín tầng mây. Liền ngon ngọt gọi hai từ  "chị Lãm" , thiệt sự là làm người ta mắc ói.

Triết Lãm thật ra cũng không khác Tử Đông là mấy, nghe người xa lạ gọi tên mình như vậy liền không vui thật sự.  Trước giờ chưa có ai dám bỡn cợt cô như thế, nhóc ranh nay là lần đầu. Còn cái nụ cười lưu manh không ngậm lại được kia, Triết Lãm chỉ muốn tới bóp rồi nghiền nát nó. Nhưng nhóc ranh này còn nhỏ, cô không chấp nhất với trẻ con. Không, phải nói là cô đang hoàn toàn bất lực trước con người kia thì đúng hơn. Triết Lãm cười lạnh một cái rồi rút tay về, giọng rất điềm tĩnh nhưng trong đó là đang cảnh cáo Cô Tử Du

"Cô tiểu thư cũng không phải không có, có thể tự mình dùng tay mình. Với lại...  đừng gọi tôi bằng giọng điệu đó, tôi không phải chị cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net