Phần 21: Điều Tra (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói tới hôm nay tại sao Triết Lãm lại chọn một phòng ăn riêng như này, không phải chỉ việc để "ăn" ai kia không thôi. Mà còn để dễ dàng ôm ấp nàng. Dường như gần đây Triết Lãm càng bám Cô Tử Du hơn, nói không quá ham muốn của cô với nàng cũng rất cao. Lúc trước không phải cô chỉ có một mình sẽ rất nhiều việc. Bây giờ có thêm Cô Tử Du cô càng nhiều việc hơn. Căn bản là không muốn để nàng động tay chân tới việc gì, ngoan ngoãn ở cạnh cô là đủ rồi. Nhưng ai ngờ được Cô Tử Du lại rất thức thời, nghe lời Triết Lãm hoàn toàn không làm gì thật. Mọi việc đều nhường hết cho cô, khiến Triết Lãm có muốn than cũng không than được. Ngày ngày bận rộn cũng khiến cô hao mòn không ít. Nhưng bù lại được nàng cho ăn uống đầy đủ nên cô rất cam lòng.

"Lãm, chiều nay tôi có việc đến công trường.''

Dù sao gặp nhau cũng là để bàn chuyện làm ăn mà? Cô Tử Du ngồi nhìn Triết Lãm cắt thịt cho mình vừa nghĩ một chút. Triết Lãm đã đủ nhiều việc rồi. Nàng cũng không muốn cả chuyện công việc cũng để cô giải quyết thay. Từ khi hai công ty hợp tác thì đủ chuyện ập đến. Cũng là vì lợi ích mà nàng phải chủ động ra mặt trước. Càng không muốn ảnh hưởng tới Triết Lãm.

Triết Lãm cắt xong thịt liền đưa đến chỗ Cô Tử Du. Thấy nàng đang thẫn thờ suy nghĩ liền ho nhẹ

"Nghĩ gì mà chăm chú như vậy?"

Cô Tử Du bị đánh thức bởi tiếng của Triết Lãm liền cười cười nhìn dĩa thịt trước mặt

"Đang nghĩ bao giờ mới có thịt ăn."

"Tất cả là của em."

Triết Lãm nhướn mày nhìn nàng, đưa thêm đồ ăn rồi nói tiếp

"Chút nữa tôi đưa em đi."

" Có tiện không?"

Cô Tử Du ăn một miếng thịt rồi nhìn Triết Lãm. Nàng và Triết Lãm dù ở chung với nhau nhưng tới giờ cả hai đều không công khai mối quan hệ này. Căn bản để không ảnh hưởng đến công việc của hai người. Nay Triết Lãm lại đề nghị đi chung, không phải là gõ trống cho cả làng biết sao?

"Có gì không tiện sao?"

"Không có gì."

Triết Lãm đã không để tâm đến chuyện này thì nàng cũng không nên suy nghĩ nhiều.

Triết Lãm ngồi cạnh rất nhiệt huyết chăm sóc Cô Tử Du. Cũng nôm na đoán được ý nàng, nhưng cô cảm thấy không cần phải quá kiêng dè như vậy. Dù sao thì cũng chỉ là đi cùng xe. Ai lại nghĩ nhiều đến vậy?

"Em tính giải quyết chuyện này thế nào?"

Cô Tử Du vẫn rất tận hưởng sự chăm sóc của Triết Lam, ăn mấy con tôm bóc sẵn trước mặt nhún nhẹ vai.

"Tùy cơ ứng biến."

Lúc này, xe của Triết Lãm đã đậu trước công trường, cả hai đều xuống xe đảo mắt một vòng xem tình hình xung quanh. Cô Tử Du nhìn một vòng liền cười

"Quả nhiên thay một bộ đồ khác là sự lựa chọn chính xác."

Triết Lãm thấy nàng tâm trạng vui vẻ cũng đi đến chỉnh lại mắt kính với khăn quàng cổ cho nàng.

"Chính xác hay không thì em ăn mặc như vậy cũng hơi khoa trương rồi?"

Thời trang đánh bay thời tiết thế này cũng chỉ có Cô Tử Du nghĩ ra. Giữa cái thời tiết trưa nắng nóng nàng lại chọn áo dạ và khăn quàng cổ để cải trang? Còn mua cho cô chiếc áo len nữa? Cải trang lộ liễu thế này không ai nhận ra cũng uổng.

"Xin lỗi..."

Vừa lúc hai người xuống xe thì có một người đàn ông từ phía lều dựng ngoài kia đi tới. Cô Tử Du và Triết Lãm nhìn người kia rồi cùng lúc nhìn nhau. Ông ta nhìn cỡ khoảng chỉ 40 tuổi đổ lại. Trang phục trên người cũng là trang phục công nhân công trình.  Xem ra có thể là công nhân ở đây.

Cùng lúc đó ông ta cũng nhìn đánh giá Triết Lãm và Cô Tử Du. Một người mặc áo dạ khăn quàng cổ, một người mặc áo len. Cả hai đeo kính râm đều không thấy rõ mặt mũi thế nào. Nhưng nhìn sơ qua đều cảm thấy đằng sau lớp phụ kiện đều là mỹ nữ tuyệt tác. Lại trông có chút quen mắt nhưng tạm thời chưa nhớ ra.

Người đàn ông giọng khàn khàn hỏi

"Xin hỏi 2 người đến đây tìm ai?"

Cô Tử Du và Triết Lãm nhẹ nhàng gật đầu chào người đàn ông kia.

"Chú là?"

"À, tôi là bảo vệ ở đây."

Người đàn ông kia thấy hai cô gái vẫn tỏ ra nghi hoặc trước câu nói của mình liền nhìn xuống bộ đồ trên người.

"Hai cô đừng hiểu lầm, đây là đồ của công nhân để lại tôi mượn mặc đỡ thôi."

Cô Tử Du như hiểu ra hơi cười đi đến rút trong túi áo thẻ nhân viên đưa đến trước mặt người đàn ông

"Tôi là nhân viên phụ trách nhân sự của công trình."

Người đàn ông nhìn thẻ nhân viên của Cô Tử Du liền gật gật đầu. Vẻ mặt vô cùng mừng rỡ

"Vâng, cuối cùng cũng có người đến rồi."

Nghe bảo vệ nói Cô Tử Du liền nghi hoặc nhìn Triết Lãm, rồi nhìn người bảo vệ

" Ý chú là..."

"Sau tai nạn tuần trước tới giờ vẫn chưa có ai đến cả. Cô nhìn xem, hôm nay cũng không có ai đi làm."

Bảo vệ chỉ xung quanh rồi thành thật nói tiếp

"Tình trạng này cũng hơn một tuần rồi."

Triết Lãm và Cô Tử Du liếc nhìn nhau suy nghĩ một chút. Nàng mới lên tiếng.

"Phòng bảo vệ ở đâu, chú với tôi đến đó nói tiếp."

Người đàn ông nghe xong cũng cười trừ, nhẹ nhàng chỉ vào cái lều ban nãy cách đó không xa

"Khi mới tới đây chúng tôi được giao chiếc lều này là phòng bảo vệ. Ca tối ca sáng đều thay phiên đều ở trong lều này."

"Vậy vụ tai nạn đó thế nào?"

Cô Tử Du nhẹ giọng hỏi

"Lúc đó cũng cùng lúc tôi đang đi kiểm tra kho nên bắt buộc đi ngang. Tôi nhớ xung quanh không có nhiều công nhân. Nhưng tôi vừa đến thì anh ta cũng từ trên dàn 5 rơi xuống."

"Nhờ chú dẫn chúng tôi đến đó."

"Được, đi theo tôi."

Bảo vệ rất nhiệt tình dẫn đường cho cô và nàng, trên đường đi cũng không quên bổ sung thêm

"Từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ tôi không thấy bên trên có ai xuống giải quyết. Có xuống cũng chỉ tới kiểm tra một chút rồi đi không có kết quả gì. Người nhà nạn nhân cũng không thấy ai đến.  Công nhân không hiểu sao lại kháo nhau nghỉ hết một lượt. Lúc đó lại chỉ có mình anh ta nên không ai biết chuyện gì xảy ra trên đó. Tôi đi đến thì thấy anh ta cũng rơi xuống rồi."

"Lúc đó chú có thấy gì lạ xung quanh đó không?"

"Lạ à?"

Nghe Cô Tử Du hỏi người kia cũng ngừng lại suy nghĩ một chút. Sau đó như nghĩ ra gì đó mà gật gật nói

"Đúng rồi, lúc đó cậu ta rơi xuống tôi có thấy cậu ta không dùng dây an toàn."

"Không dùng dây an toàn?"

Cô Tử Du cau mày hỏi lại lần nữa

"Đúng vậy."

Người trung niên kia cũng khẳng định gật đầu.

Không thắt dây an toàn thì mới rơi xuống. Nhưng tại sao lại không có? Cô Tử Du lúc này mới nhìn Triết Lãm. Triết Lãm đang trầm tư suy nghĩ như cảm giác được ánh mắt kia nhìn mình cũng nhìn lại. Mặc dù bị ngăn bởi chiếc kính râm nhưng Triết Lãm vẫn cảm nhận rõ ràng Cô Tử Du đang nhìn cô, cô theo thói quen liền kéo nàng sát vào người rồi mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại áo mũ cho nàng rồi mới quay lên hỏi người trung niên

"Chú chắc là gần đó không có sợi dây an toàn nào?"

"Tôi không chắc lắm, nhưng mà lúc rơi xuống tôi nhớ rõ trên người cậu ta không thắt dây hay dùng đồ bảo hộ."

"Đến giờ chú còn thấy gì lạ không?"

"Lạ à? Không có."

Nghe người đàn ông nói vậy Triết Lãm cũng yên tâm gật đầu. Lấy trong túi áo ra một phong bì đưa cho người đàn ông kia

"Chú vất vả rồi."

Người đàn ông thấy phong bì kia cũng hiểu Triết Lãm muốn nói gì. Liền nhận lấy rồi cảm ơn cô. Triết Lãm cũng cười mỉm gật đầu

"Chúng tôi đi xung quanh một lát."

"Vâng, các cô cứ tự nhiên."

Nói rồi người trung niên cũng quay đi để lại Triết Lãm và Cô Tử Du ở đây.

Triết Lãm nhìn xung quanh một lúc rồi nhìn đến Cô Tử Du. Cô không chắc mình hiểu hết về nàng. Nhưng người đàn ông kia nhiệt tình như vậy, lại gần như chưa nói chuyện với ai trước giờ. Cô Tử Du chắc chắn có liên quan. Đợi bóng người đàn ông kia đi xa Triết Lãm lúc này mới lên tiếng.

"Em tin lời ông ta bao nhiêu?"

"Tất cả."

Cô Tử Du không suy nghĩ mà trả lời ngay. Nhìn bóng lưng dã đi xa ngoài kia nàng liền cười nhẹ một tiếng. Ôm lấy cánh tay Triết Lãm nhướn mày

"Đi thôi, chúng ta cần đến một nơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net