Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Băng và Tú Anh cùng nhau đi đến công viên, tuy là trời hơi lạnh nhưng có rất nhiều người ở đấy, công viên được trang trí rất đẹp, Lệ Băng chọn một vị trí ở gần một gốc cây cổ thụ, cô và Tú Anh cùng nhau ngồi xuống, Lệ Băng vẫn nắm chặt tay của Tú Anh, cô nhìn xung quanh liền nhìn thấy một quán cà phê, cô nhìn sang Tú Anh.

"Chị đợi em một chút." Lệ Băng nói với Tú Anh, cô buông tay Tú Anh ra và cởi áo khoác.

"Em..." Tú Anh khó hiểu nhìn Lệ Băng.

"Chị cứ ngồi đây đợi em một chút, em sẽ về ngay." Lệ Băng nói xong khoác chiếc áo khoác của mình lên người Tú Anh.

"Em không mặc áo khoác sẽ lạnh." Tú Anh cầm chiếc áo khoác đưa cho Lệ Băng.

"Em không lạnh, chị cứ mặc vào đi." Lệ Băng nói xong cầm lấy chiếc áo khoác, khoác lại lên người Tú Anh rồi đi đến quán cà phê.

Tú Anh nhìn theo Lệ Băng, Lệ Băng là một cô gái lạnh lùng nhưng lại rất chú đáo, tất cả mọi thứ dường như cô gái này điều biết làm, thật sự rất hoàn hảo. Nhất định cô sẽ không để mất một người hoàn hảo như thế, cô hứa đấy.

Lệ Băng tới quán cà phê chính là không quá 5 phút liền quay lại, trên tay cô đang cầm 2 ly cà phê nóng hổi, cô bước lại chỗ Tú Anh.

"Chị, uống một ít cà phê nóng đi, có lẽ sẽ đỡ lạnh." Lệ Băng đưa ly cà phê cho Tú Anh.

"Cảm ơn em." Tú Anh nhận lấy ly cà phê từ tay Lệ Băng.

"Lúc nãy em mua theo sở thích của em, nếu đắng quá có thể bỏ thêm đường." Lệ Băng đưa gói đường nho nhỏ cho Tú Anh.

Tú Anh cầm lấy gói đường, hơi nóng của ly cà phê giúp cô giảm bớt cái lạnh, cô uống một ít cà phê, trong đầu cô "woa" một tiếng ly cà phê thật sự rất hợp ý cô không đắng qúa cũng không ngọt qúa, mùi cà phê lan tỏa trong miệng. Lệ Băng nhìn được một màn thưởng thức cà phê như vậy của Tú Anh cũng ngẩn người, nhìn khuôn mặt lúc này của Tú Anh rất đẹp, đôi mắt to híp lại trong thật đẹp, cái miệng nhỏ vẫn còn vương một ít cà phê, Tú Anh nhìn thấy Lệ Băng cứ nhìn chầm chầm liền cảm thấy ngại, Lệ Băng không phát hiện được Tú Anh đang ngại cứ như vậy mà nhìn Tú Anh.

"Mặt chị dính gì hay sao mà em nhìn chị dữ vậy." Tú Anh hỏi Lệ Băng.

Lệ Băng bây giờ mới biết được mình có hơi vô duyên khi nhìn chầm chầm Tú Anh "Dạ không có." Cô muốn tránh đi câu hỏi tiếp theo của Tú Anh nên hỏi tiếp "Cà phê có ngon không ."

"Rất ngon, cà phê tuy đắng nhưng không đắng, vẫn còn giữ lại được vị chua nguyên chất của cà phê." Tú Anh chăm chú diễn tả vị của ly cà phê.

Lệ Băng chỉ cười không có trả lời Tú Anh, thật sự từ trước tới giờ cô không có kinh nghiệm về một ly cà phê thật sự ngon là thế nào, cô thích uống cà phê chỉ vì vị cà phê rất ngon tuy nó đắng nhưng lại không đắng, chứ chưa bao giờ cô tìm hiểu một ly cà phê thật sự ngon như thế nào, hôm nay là lần đầu tiên cô nghe được một người phân tích về một ly cà phê, cô thử uống một ngụm cà phê, đúng như lời Tú Anh nói, cà phê có vị đắng thanh xen lẫn vị chua nhẹ nhàng, đây có lẽ chính là ly cà phê ngon nhất cô từng uống.

"Em mau mặc áo khoác vào đi." Tú Anh đưa chiếc áo khoác cho Lệ Băng.

"Chị cứ khoác đi, em không có lạnh." Lệ Băng tuy là có hơi lạnh nhưng cô chính là sợ Tú Anh sẽ bị cảm lạnh.

"Như vậy mà không lạnh sao, run lên cả rồi kìa." Tú Anh vừa nói vừa choàng áo khoác qua cho Lệ Băng. Lệ Băng cũng không nói gì để cho Tú Anh khoác áo cho cô.

Lệ Băng cầm lấy ly cà phê của Tú Anh rồi bỏ lên ghế, cô cầm lấy tay Tú Anh, đôi tay của Tú Anh rất lạnh, cô chà xát hay tay của Tú Anh với nhau "Chị có còn lạnh không."

Tú Anh hay má bắt đầu đỏ, cô mở to mắt nhìn Lệ Băng, nghe được câu hỏi của Lệ Băng cô trả lời "Không còn lạnh nữa." Nói xong cô vội vàng rút tay lại nhưng Lệ Băng đã nhanh chóng bắt lại.

"Không còn mà tay lại lạnh như thế này sao." Lệ Băng nghiêm khắc nói với Tú Anh "Thôi chúng ta về đi, ngoài này đã trở nên rất lạnh."

Tú Anh không trả lời chỉ gật đầu, cô và Lệ Băng cùng nhau đứng dậy nhưng cô vừa đứng lên, đôi chân đã trở nên tê cứng không thể di chuyển, cô cố gắng bước đi nhưng không thể.

"Chị chân bị tê sao." Lệ Băng hỏi Tú Anh.

"Đúng vậy, đợi chị một lát sẽ hết ngay thôi." Tú Anh hơi cười nói với Lệ Băng.

Lệ Băng không trả lời, cô ngồi xổm xuống đất, rồi nhìn Tú Anh "Chị mau lên."

Tú Anh hiểu được Lệ Băng đang muốn làm gì nhưng chân cô sẽ nhanh chóng không còn tê nữa, cô cũng không thể để Lệ Băng cõng cô như vậy.

"Chị mau lên, cứ ở đây em sợ chị sẽ bị cảm." Lệ Băng nói với Tú Anh.

"Nhưng..."

"Không nhưng gì cả." Lệ Băng không đợi Tú Anh nói hết câu liền xích lại và cầm lấy hai tay Tú anh choàng qua cổ cô, Tú Anh nhanh chóng đã yên vị trên lưng Lệ Băng.

Tú Anh ngỡ ngàng với hành động của Lệ Băng, Lệ Băng thoạt nhìn rất ốm nhưng không ngờ rất có khí lực, có thể nhanh chóng để cô yên vị trên lưng, đối với một người bình thường thì chắc hẳn sẽ phải mất một chút thời gian nhưng không ngờ Lệ Băng lại có thể làm một cách dễ dàng như vậy.

"Em mau thả chị xuống."

"Chân chị đang tê không thể đi được, cứ để em cõng đi, sẽ không sao đâu." Lệ Băng không hề cảm thấy nặng, cô nhẹ nhàng mà bước trên đường.

"Chị rất nặng em cõng thế này chắc sẽ rất mệt, mau thả chị xuống đi." Tú Anh chỉ sợ Lệ Băng sẽ đi không nổi thôi.

"Sao chị biết chị rất nặng, người cõng như em không sợ chị lại sợ à." Lệ Băng vừa nói vừa bước vững vàng trên đường.

"Nhưng mà....."

"Không nhưng gì cả, nếu có dịp lần sau chị cõng em lại là được." Lệ Băng không cho Tú Anh nói tiếp không biết chị ấy sẽ tìm một lý do gì nữa.

Tú Anh không trả lời Lệ Băng, cô áp mặt vào lưng của Lệ Băng, hưởng thụ hơi âm trên người của Lệ Băng.

"Sao lại không trả lời, chị sợ em nặng à." Lệ Băng không nghe thấy Tú Anh trả lời nên hỏi, cô chính là muốn trêu chọc Tú Anh.

"Không có á." Tú Anh trả lời  Lệ Băng, người ta thường nói im lặng là đồng ý mà, Lệ Băng không biết hay là cố tình không biết đây.

"Chị thấy Nhã Kỳ và Lệ Tuyết như thế nào." Lệ Băng hỏi Tú Anh.

"Ý em là gì." Tú Anh khó hiểu hỏi Lệ Băng, cô không biết ý của Lệ Băng là gì.

"Ý của em chính là nếu Nhã Kỳ và Lệ Tuyết yêu nhau thì chị thấy như thế nào." Lệ Băng giải thích cho Tú Anh.

"Chị chỉ sợ sẽ thiệt thòi cho Lệ Tuyết thôi." Tú Anh nói ra ý kiến của mình.

"Còn em chỉ sợ sẽ thiệt thòi cho Kỳ nhiều hơn, Lệ Tuyết em ấy vẫn còn con nít lắm, em chỉ sợ với tính tình của Lệ Tuyết sẽ làm khổ Kỳ."

"Tính tình của Kỳ cũng không hơn gì mấy, nhưng em ấy rất hiểu chuyện nếu Kỳ và Lệ Tuyết yêu nhau cũng được, chỉ cần hai người hiểu nhau thì dù có gì đi nữa cũng có thể vượt qua." Tú Anh biết Nhã Kỳ là một đứa rất hiểu chuyện đôi lúc lại có vẻ trẻ con một chút nhưng chắc là Nhã Kỳ sẽ không để Lệ Tuyết chịu thiệt.

"Em cũng nghĩ vậy, Kỳ tuy đôi lúc trẻ con nhưng đúng chuyện sẽ rất chững chạc, nếu hai người họ yêu nhau cũng rất tốt." Lệ Băng cũng đồng ý với Tú Anh, Nhã Kỳ tuy đôi lúc trẻ con nhưng cũng rất chững chạc, còn Lệ Tuyết cũng vậy.

Mới đó cả hai đã về tới nhà, Lệ Băng lần này không đem theo điều khiển nên cô bước lại bấm mật mã, cửa nhanh chóng mở ra, cô không để Tú Anh xuống, mà cõng Tú Anh thẳng lên phòng.

Lệ Băng để cô ấy yên vị trên giường sau đó cởi bỏ áo khoác trên người, rồi cuối xuống muốn cởi bỏ giày cho Tú Anh,  Tú Anh nhanh chóng rút chân lại.

"Không cần đâu để chị tự làm là được rồi." Tú Anh nói với Lệ Băng, Lệ Băng cứ như thế này thì càng ngày cô càng yêu em ấy mất.

"Không sao cứ để em làm." Lệ Băng nói xong bắt lấy chân của Tú Anh, không cho Tú Anh rút chân lại rồi mở giày, những thao tác thành thục đôi giày nhanh chóng nằm ngay ngắn ở góc giường.

Cởi xong giày Lệ Băng liền đi ra ngoài, còn Tú Anh thì đi thay đồ, khi Tú Anh bước ra thì đã thấy Lệ Băng chuẩn bị hai ly nước để trên cái bàn gần giường.

"Chị uống một ít nước trước khi ngủ đi, như vậy sẽ rất tốt." Lệ Băng lấy ly nước đưa cho Tú Anh.

"Cảm ơn em." Tú Anh nhận lấy ly nước trên tay Lệ Băng.

"Sau này không cần cảm ơn em." Lệ Băng không thích Tú Anh cái gì cũng cảm ơn cô như vậy, như vậy sẽ rất xa lạ.

Tú Anh cười nhìn Lệ Băng "Nếu không nói cảm ơn em thì phải như thế nào."

"Không cần như thế nào cả, chỉ cần chị nhận lấy sự giúp đỡ của em là được." Lệ Băng nói với Tú Anh.

"Được." Tú Anh nói xong rồi bước lại tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ cho Lệ Băng. "Em mau vào trong thay đồ đi."

"Dạ, cũng đã tối rồi chị uống nước xong rồi đi ngủ đi." Lệ Băng dặn dò Tú Anh rồi bước vào nhà tắm.

Lệ Băng thay đồ xong cũng mất 5 phút, cô bước ra thì nhìn thấy Tú Anh đã an vị trên giường, Tú Anh cũng đang nhìn cô bốn mắt chạm nhau Tú Anh liền né tránh, Lệ Băng bước lại bàn uống một ngụm nước rồi bước ra ngoài tắt đèn, cô tắt luôn đèn lớn trong phòng chỉ chưa lại đèn ngủ. Cô bước lại giường Tú Anh vẫn giống như ngày hôm qua chừa một khoảng khá rộng cho cô, cô nằm lên giường, ánh sáng lẻ loi của đèn ngủ chiếu sáng lên gương mặt của Tú Anh thật là ảo diệu, Tú Anh đang nằm ngay ngắn trên giường thì cảm nhận được một vòng tay đang ôm ngang eo cô, cô bất ngờ nhìn qua Lệ Băng.

"Chị ngủ đi, ôm như thế này sẽ không lạnh." Lệ Băng cười thật tươi nhìn Tú Anh. Do Lệ Băng cao hơn Tú Anh một cái đầu và Lệ Băng đang nằm nghiêng nên tình trạng bây giờ là đầu của Lệ Băng đang trên đầu của Tú Anh. Tuy là có chút không quen nhưng cô vẫn để Lệ Băng ôm, lúc này trong người cô không còn cảm thấy lạnh nữa mà thân nhiệt đột ngột tăng cao á. Cô cảm thấy cả cơ thể trở nên rất nóng đặc biệt là nơi Lệ Băng đang ôm. Mặc cho cơ thể trở nên nóng dần cô vẫn cố nhắm lại đôi mắt và cố gắng đi vào giấc ngủ.

Trên khuôn mặt của Lệ Băng lúc này hoàn toàn không mất đi nụ cười, cô muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại mặc dù cô biết rằng sẽ không thể nhưng cô vẫn muốn, trong lòng cô đang thầm nói với Tú Anh Chị đợi em nhé, nhất định chị sẽ là của em. Cô khẽ hôn lên tóc của Tú Anh.

"Chị, ngủ ngon."

"Em cũng vậy." Tú Anh chúc lại Lệ Băng.

Vậy là cả hai đã và đang chìm vào giấc ngủ, và sẽ có rất nhiều hứa hẹn vào ngày mai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net