Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa Lệ Tuyết và Nhã Kỳ lên phòng nhân viên liền chào hai người rồi rời đi. Lệ Tuyết lấy chìa khóa mở cửa, Lệ Tuyết do mệt nên nhanh chóng bỏ hành lý ra và nhảy lên giường lăn qua lăn lại, còn Nhã Kỳ thì từ từ đi vào và quan sát xung quanh, căn phòng khá rộng, mọi tiện nghi điều có, giường màu trắng thuộc loại giường đôi cao cấp 4 người có thể ngủ thoải mái, sau khi quan sát hết căn phòng lúc này cô mới hướng mắt nhìn lên cái người nằm lăn lộn trên giường nãy giờ.

"Cô đi tắm trước đi, tôi sắp xếp quần áo một chút." Nhã Kỳ hướng Lệ Tuyết đề nghị.

Lệ Tuyết nhìn Nhã Kỳ rồi bước xuống giường đi đến vali để lấy quần áo "Vậy tôi tắm trước." Nói xong liên vội vàng chạy vào nhà tắm nhanh như tên lửa.

Nhã Kỳ nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu, cô lấy quần áo trong vali ra rồi sắp xếp vào tủ quần áo, cô chừa một bên cho Lệ Tuyết, sau đó cô cầm lấy điện thoại bước ra ban công. Lần này đi công tác đột xuất nên cô chưa nói với ai cả nên cô gọi báo cho chị cô một tiếng còn ba mẹ thì chắc chắn họ cũng biết rồi.

Điện thoại reo được một lúc thì có người nghe máy.

"Alo...." Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của Tú Anh vang lên.

"Chị, là em." Nhã Kỳ cũng dịu dàng nói.

"Ôi chắc hôm nay trời bão mất." Tú Anh giọng trêu chọc.

"Chị....." Nhã Kỳ kéo dài từ chị một lút mới nói tiếp "Làm như em gọi cho chị là lạ lắm vậy."

"Không lạ mới là lạ, em là loại người chỉ thích hành động, muốn nói chuyện với chị là chạy qua đây rồi, chỉ khi đi du học không về được thôi hay là.... hay là em đang đi đâu." Là chị em từ nhỏ tới lớn nên Tú Anh quá hiểu Nhã Kỳ rồi.

"Dạ, em đang đi công tác ở thành phố T." Nhã Kỳ giọng nói có hơi ai oán.

"Không phải là Lệ Băng sao." Tú Anh có chút không hiểu hỏi lại.

"Dạ Lệ Băng đi công tác ở thành phố S nên em và Lệ Tuyết phải đi thành phố T." Nhã Kỳ giải thích.

"À, em đã ăn gì chưa." Tú Anh quan tâm hỏi Nhã Kỳ.

"Chưa, em vừa tới nơi." Nhã Kỳ lại nói lúc này cô mới để ý đến cái bụng của mình, lúc này đây nó đang kêu gào đòi ăn.

"Bụng em nó kêu lớn lắm đấy, mau đi ăn đi cũng chiều rồi." Tú Anh cười tít mắt khi vô tình nghe thấy tiếng kêu của bụng Nhã Kỳ.

"Dạ....." Nhã Kỳ ngừng một lúc rồi mạo muội hỏi Tú Anh "Chị với Lệ Băng...hai người..."

"À.... Ừm...." Tú Anh khẩn trương không biết phải trả lời thế nào cô càng không biết Nhã Kỳ có thể chấp nhận việc nữ với nữ yêu nhau không.

"Chị không cần khẩn trương, em từng ra nước ngoài cũng gặp rất nhiều cặp như vậy, em nghĩ Lệ Băng là một người tốt cậu ấy chắc chắn sẽ bảo vệ và cho chị hạnh phúc." Nhã Kỳ nói cô không chắc sau này cô sẽ không như Tú Anh vì trong lòng cô bây giờ không biết từ khi nào đã xuất hiện một hình ảnh rồi mà người đó cũng là con gái.

"Cảm ơn em Tiểu Kỳ."

"Dạ sạo lại cảm ơn khi chúng ta là chị em mà, thôi em đi ăn đây, tạm biệt chị nhớ giữ gìn sức khỏe đấy." Nhã Kỳ nói với Tú Anh, cô và Tú Anh không chỉ là chị em mà còn là bạn là tri kỷ của nhau, hai người từ nhỏ đã có một loại liên kết rất chặt chẽ với nhau, nếu người kia có tâm sự hoặc chuyện gì đó thì người này cũng cảm nhận được.

"Ừm, em cũng vậy trời lạnh nhớ mặc ấm một chút." Tú Anh nói xong liền tắt máy.

Nhã Kỳ nghe điện thoại xong cũng là lúc Lệ Tuyết tắm xong.

"Tôi xong rồi cô vào tắm đi, xong tôi và cô sẽ đi ăn." Lệ Tuyết vừa lau tóc vừa nói.

Nhã Kỳ gật đầu cầm theo quần áo bước vào trong. Lệ Tuyết sau khi lau tóc xong thì đi sắp xếp quần áo, cô mở tủ quần áo ra thì thấy quần áo của Nhã Kỳ được xếp gọn gàng nằm một bên, cô xếp quần áo của cô vào bên còn lại, sau đó nhìn qua một lượt cô mới để ý quần áo của Nhã Kỳ đa số là màu xanh dương, nhìn lại quần áo của cô thì cũng vậy, nếu người khác nhìn vào cứ tưởng là của một người. Cô đóng cửa tủ lại rồi bước lại giường chờ Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ sau một lúc ngâm mình trong bồn nước nóng cũng luyến tiếc đứng dậy vì cái bụng đang biểu tình ầm ĩ của cô. Cô mặc quần áo vào và chải lại tóc rồi đi ra ngoài.

"Tôi xong rồi chúng ta có thể đi ăn." Nhã Kỳ nhìn Lệ Tuyết đang ngồi trên giường nói.

Lệ Tuyết đứng dậy, đi lại chỗ Nhã Kỳ "Tôi và cô đi bộ đi, tôi thấy gần đây cũng có mấy quán ăn."

"Được." Nhã Kỳ cũng không phiền khi đi bộ, cũng lâu rồi cô không có thường xuyên đi bộ hôm nay đi ăn sẵn tiện đi bộ gắm thành phố này luôn.

Cả hai cùng nhau bước ra ngoài. Lệ Tuyết đi trước Nhã Kỳ đi sau cả hai người cứ như vậy mà đi, đi khoảng mấy trăm mét Lệ Tuyết liền nhìn thấy một quán lẩu nhỏ bên đường cô nhìn Nhã Kỳ.

Cũng đúng lúc Nhã Kỳ cũng nhìn sang hướng Lệ Tuyết, cô nhìn thấy Lệ Tuyết gật đầu, liền bước vào bên trong, quán lẩu tuy không được lớn nhưng cách bố trí xung quanh khiến không gian dường như được nới rộng ra, quán rất đông khách mà đa số điều là các nhân viên của công ty đến đây để ăn uống vậy chứng tỏ quán ăn này đồ ăn cũng không tệ.

"Cô ăn được hải sản không." Nhã Kỳ hỏi Lệ Tuyết.

"Được." Lệ Tuyết hướng Nhã Kỳ trả lời.

"Vậy thì được rồi." Nhã Kỳ nói xong, hướng người phục vụ đang bước tới nói "Cho tôi một lẩu hải sản và một đĩa bún."

Người phục vụ nghe được Nhã Kỳ nói liền bước vào trong để chuẩn bị.

"Không uống gì sao." Lệ Tuyết hỏi Nhã Kỳ.

"Cô muốn uống gì." Nhã Kỳ nhìn Lệ Tuyết.

Lệ Tuyết ngẫm nghĩ một chút liền nói "Uống bia đi."

Nhã Kỳ nghi hoặc nhìn Lệ Tuyết rồi hỏi lại một lần nữa "Uống bia hả."

Lệ Tuyết gật đầu "Ừm, trời lạnh thế này vừa ăn lẩu vừa uống bia là tuyệt nhất."

"Ừm, để tôi gọi." Nhã Kỳ nói xong, cô nhìn vào bên trong bắt gặp anh phục vụ đang hướng mắt nhìn cô, anh phục vụ như hiểu ý liền bước lại bàn của cô.

"Cho tôi 10 lon bia." Nhã Kỳ nói với anh phục vụ.

Anh phục vụ gật đầu rồi lại bước vào trong, chưa được 3 phút anh ta bước ra trong tay là một khay bia đựng đúng 10 lon bên trên là hai cái ly cùng với một ít đá. Bia được đem ra bàn chưa bao lâu thì lẩu cũng được đem ra.

Nồi lẩu đã sôi nên Nhã Kỳ mở nắp ra, khói bay nghi ngút, mùi thơm lan tỏa khiến cho hai người đang đói không thể kiềm chế nổi, Nhã Kỳ bắt đầu cho sò, cá rồi tôm, mực, rồi cô cho thêm rau vào để một lúc tất cả đều đã chín.

Nhã Kỳ vớt cá và sò ra đĩa, rồi gắp cá cho vào chén Lệ Tuyết, gắp một con tôm cho vào chén mình bắt đầu lột vỏ.

Lệ Tuyết nãy giờ vẫn ngồi nhìn từng hành động thành thục của người kia, rồi nhìn vào chén mình, cô thấy trong chén bây giờ là cả một phần lưng cá nóng hổi trong thật ngon, cô thầm cảm ơn Nhã Kỳ rồi bắt đầu thưởng thức miếng cá. Lệ Tuyết chưa ăn xong miếng cá thì trong chén lại xuất hiện một con tôm được lột vỏ trong rất ngon, cô nhìn lên cái người vừa đưa tôm cho mình.

"Cô mau ăn đi, không cần gắp cho tôi." Lệ Tuyết cũng nhanh nhẹn gắp một miếng mực vào chén Nhã Kỳ.

"Ừm, cô cũng ăn đi, thức ăn ở đây tôi thấy cũng rất ngon." Nhã Kỳ vừa nói vừa cho miếng mực vào miệng để phục vụ cái bụng đang biểu tình của mình.

Hai người họ cùng nhau vừa ăn uống vừa nói chuyện, Lệ Tuyết lúc này mới phát hiện Nhã Kỳ cũng không hề đáng ghét như cô nghĩ.

Lệ Băng sau khi đi đến Hắc Ưng làm xong việc liền đi tới thành phố S, nhưng khi trên đường đi đến thành phố S thì Lệ Băng lại đột nhiên bị đau bụng và buồn nôn, Trợ lý Kim thấy Lệ Băng như vậy liền gọi cho Sở Hạo, nói cô ta nhanh chóng đến thành phố S. Sở Hạo sau khi nghe xong cũng nhanh chóng đi đến thành phố S một phần vì cô lo cho Lệ Băng, một phần vì là bác sĩ riêng của Lục Gia nên cô có nhiệm vụ chăm sóc cho người của Lục Gia.

Lệ Băng do dùng rượu, bia nhiều nên dẫn đến viêm gan, Sở Hạo sau khi kê thuốc cho Lệ Băng cũng ở lại xem xét tình trạng của Lệ Băng một hai ngày.

Tú Anh ngồi trong phòng ánh mắt hướng ra cửa sổ, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy trống rỗng thế này, tuy ở với Lệ Băng chưa bao lâu nhưng cô đã quen với sự ấm áp của Lệ Băng kể cả sự chăm sóc đầy chu đáo của cô ấy, bây giờ khi thiếu cô ấy lại cảm thấy bản thân thật trống trải. Cô cầm lấy điện thoại, cố cứ nhìn châm châm vào vật vô tri vô giác ấy, điện thoại không hề có một tiếng động nào cũng không hề phát sáng. Không thể chịu nổi nữa cô mở điện thoại nhấn số của Lệ Băng.

Lệ Băng đang tắm trong phòng tắm chợt nghe điện thoại reo, nghĩ tới Sở Hạo còn đang ở ngoài kia nên kêu cô ấy xem thử ai gọi.


"Tiểu Hạo, cậu xem thử ai đang gọi tôi vậy."

Sở Hạo ở bên ngoài nghe được Lệ Băng nói liền bước lại xem giùm Lệ Băng " Không có tên."

"Số điện thoại bao nhiêu." Lệ Băng hỏi lại.

"xxxx" Sở Hạo đọc số điện thoại cho Lệ Băng.

Lệ Băng vừa nghe Sở Hạo đọc số điện thoại xong có chút ngơ ngác, suy nghĩ một lúc liền kêu Sở Hạo nghe máy "Cậu nghe giùm tôi, nói tôi đang tắm."

Sở Hạo nghe xong lời Lệ Băng nói liền ấn nút nghe máy.

"Alo....."

Đầu dây bên kia nghe được có người bắt máy liền không ngừng nghỉ mà hỏi "Tiểu Băng sao cả ngày hôm nay em không gọi chị, em đã tới nơi chưa còn nữa em đã ăn gì chưa, sao em lại không trả lời chị, có biết chị lo lắm không."

Sở Hạo đợi đầu dây bên kia nói hết lời mới mở miệng thành thành thật thật nói "Lệ Băng cậu ấy đang tắm, nếu có việc gấp cứ nói với tôi còn không thì phiền cô đợi cậu ấy tắm xong sẽ gọi lại."

"Được tôi đợi Tiểu Băng gọi lại." Nói xong không đợi Sở Hạo trả lời liền tắt máy.

Sở Hạo nhìn chiếc điện thoại trên tay nghĩ, không biết mình có nói gì sai không nhỉ, nhưng mà hình như câu nói lúc nãy của mình có gì đó sai sai, mà thôi đi dù gì cũng nói rồi. Cô cầm điện thoại của Lệ Băng bỏ lại chỗ cũ, rồi bước lại sô-pha tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.

Nhã Kỳ và Lệ Tuyết sau khi no nê liền dẫn nhau về nhưng mà cái người no nê nhất là Lệ Tuyết vừa được ăn uống no say còn được người khác cõng về nhà, Nhã Kỳ vừa cõng Lệ Tuyết vừa oán hận.

"Cái đồ chết tiệt, uống cho nhiều vào, người khổ lại là tôi."

"Cô thả tôi xuống tôi muốn uống nữa.... uống nữa...." Lệ Tuyết vừa vơ tay loạn xạ vừa nói.

"Uống cái đầu cô, 8 lon chưa đủ à." Nhã Kỳ mắng Lệ Tuyết.

"Uống... tôi muốn uống nữa." Lệ Tuyết vô thức nói.

"........" Nhã Kỳ không biết nói gì nữa, liền nhất bước chân nặng nề lên cõng con sâu rượu về.

Đường đi về khách sạn tuy là không xa nhưng phải cõng một người trên lưng mà cái người trên lưng này lại con đang say tay chân lộn xộn thì cũng có chút khó khăn.

Nhã Kỳ sau một lúc vật vã thì cũng lên tới phòng, cô nặng nề bỏ Lệ Tuyết xuống giường, Lệ Tuyết do say quá nên cũng ngủ mất, Nhã Kỳ cũng ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại bên dưới do quá mệt nên cô cũng không đi tắm chỉ cởi chiếc áo và quần bên ngoài của cô ra để dễ ngủ, cô nhìn lại Lệ Tuyết trên người vẫn còn đồ sợ cô ấy ngủ không được thoải mái nên cũng giúp cô ấy cởi đồ bên ngoài, cởi xong cô liền lăn ra ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net