Chương 4. Chốn thâm cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Chi Lan! Chi Lan! Mau dâng trà!' Cao quý phi là đang nộ khí xung thiên, nàng cảm thấy vào lúc này cho dù uống mười chung trà cũng không thể nào hạ hỏa được.

'Dạ quý phi, người trước hết bình tĩnh lại đã. Tức giận quá không tốt đâu ạ.'

'Chi Lan nói đúng, quý phi nương nương xin bớt giận, chuyện đâu còn có đó.'

Cao quý phi trợn to mắt nhìn Gia tần, tính tình của Cao Ninh Hinh Cao quý phi này nổi tiếng nóng nảy, trước đây vì thân phận nàng thấp bé nên không được dịp bộc phát, nay nàng đã là quý phi nắm trong tay quyền cao chức trọng, vị trí của nàng trong lục cung cũng xem như chỉ thua kém hoàng hậu nương nương, vì vậy càng lộng hành tác quái, ý nàng muốn cũng là ý trời muốn, nàng ta kêu ngươi chết thì ngươi khó mà sống được.

'Bình tĩnh? Mấy hôm nay hỏng hết bao nhiêu là chuyện, cũng không biết ta đã gặp vận xui gì, cứ như gặp vật cản đường vậy!'

'Ý của nương nương là chuyện của Du quý nhân?' Gia tần chớp mắt hỏi.

'Hôm đó ta không thể loại bỏ đứa con trong bụng của cô ta xem như là may cho cô ta rồi. Chỉ là một Du quý nhân, dựa vào đâu muốn cùng ta tranh sủng?'

'Nương nương nói phải, cách đê  hãm hại nàng ta thì không thiếu, huống hồ nàng ta chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn, giờ chắc còn đang đóng cửa khóc đến lê hoa đái vũ vì chuyện của Di tần kia. Chúng ta không cần vội.' Gia tần tự nhận mình rất giỏi trong việc bày mưu tính kế, nàng theo Cao quý phi cũng đã lâu, ít nhiều nàng hiểu được sự lợi hại trong chốn thâm cung này.

Để ra mặt tranh sủng trong hậu cung, nếu không có bản lĩnh thì sớm muộn cũng sẽ mất mạng dưới tay kẻ khác, cho nên nàng lựa chọn dựa dẫm vào quyền thế của Cao quý phi.

Tình hình bây giờ đã khác, Cao Ninh Hinh cũng đã không còn như trước thân phận thấp hơn nàng, mà ngược lại sự nghiệp nàng ta đã lên như diều gặp gió, tiền đồ sáng lạn. Ở bên cạnh làm một hậu phương trung thành, cho dù nhiều lúc bị khinh thường chà đạp, vẫn phải làm cho nàng ta vui lòng, nàng và Vĩnh Thành trước hết cần có được sự tin tưởng bảo hộ của Cao quý phi kia, đợi sau này nàng ta làm nhiều chuyện xấu bị bại lộ, nàng sẽ chờ thời vùng lên đòi lại công bằng cho bản thân vẫn chưa muộn.

'Ngoài chuyện đó,nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn không cam tâm bị nha đầu Ngụy Anh Lạc lừa gạt, cô ta quá xảo trá. Đáng lẽ hôm đó ta nên nhận ra sớm, tương kế tựu kế, cho cô ta ăn thêm nhiều trôi nước hạt sen hơn nữa, để xem đến khi ả ta sình bụng mà chết rồi, thì còn cái mạng nào để to gan giả điên giả khùng nữa với ta nữa.'

'Quý phi nương nương, người giận cái gì. Chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, qua mặt chúng ta một lần thì tưởng đã hay rồi, cho nàng ta đắc ý thêm chút nữa, đợi lúc đó xử lý vẫn không muộn.'

'Ngươi đó, ta thấy kế của ngươi gần đây toàn là kế quèn, đừng nhiều lời. Bây giờ cô ta đã là người của hoàng hậu, muốn đối phó cũng không dễ dàng.' Cao quý phi chậm rãi dùng trà, cũng đã nguôi giận không ít, dù gì cũng chỉ là những nhân vật tầm thường như nhau, không đáng để nàng bận tâm nhiều.

'Quý phi, người từ khi nào thì lại e dè hoàng hậu nương nương vậy?'

Cả hai không hẹn mà cùng cười, hết sức chờ đợi những màn kịch hay tiếp theo.

--------------

Đối lập với một Trữ Tú cung luôn luôn náo nhiệt của Cao quý phi là Thừa Càn cung. Trong tam cung lục viện, không nơi nào yên tĩnh bình dị như nơi này, cũng đều nhờ vào của phúc khí của chủ nhân, cho nên cung nữ thái giám được vào làm việc ở đây cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.

'Nương nương, người làm cái này cũng gần cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi ạ.'

'Không sao, ta không mệt. Tiết trời gần đây oi bức, ta tự tay làm đế giày cho hoàng thượng, để người khi mang vào sẽ thấy thoáng mát.' Thục Thận thật sự là không mệt, trái lại có thể vì hoàng thượng mà làm chút việc nhỏ như vậy chính là niềm vui của nàng.

Nhàn phi này trời sinh tính tình vô cùng ôn hòa, dù là làm gì thì nàng cũng đều nhớ đến lời dạy dỗ của phụ thân, luôn giữ cho bản thân trong sạch, ổn trọng tỉ mỉ.Hậu cung lòng người thâm sâu khó lường, bao nhiêu là chuyện tàn nhẫn nàng đều thấy qua, cho nên nàng luôn luôn an phận thủ thường, tránh xa việc tranh đấu nhuốm đầy gió tanh mưa máu. Làm điều sai trái một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng đủ sức kéo bản thân xuống vực sâu vạn trượng, khó mà quay đầu.

'Người đừng làm nữa, nương nương vì hoàng thượng mà làm nhiều việc như vậy, nhưng trong mắt người khác đều là giả vờ lấy lòng, làm bộ làm tịch.' Trân nhi thật sự rất giận, chủ tử đừng mãi lo nghĩ cho người khác mà quên mất bản thân có được hay không? Bao lâu rồi hoàng thượng chưa tới Thừa Càn cung, nương nương còn có thể bình thản ngồi đây làm đế giày.

'Trân nhi, ngươi làm sao vậy? Trước nay chẳng phải đều như thế sao? Tại sao ngươi phải để tâm tới việc người khác nghĩ gì, huống hồ Hoàng thượng là bậc Thiên tử, hậu cung ba ngàn giai lệ, phi tần ghen ghét nhau thì sẽ lời ra tiếng vào, đó là đương nhiên, đâu có gì lạ? Ta thật lòng yêu hoàng thượng, chỉ mong có thể dùng những việc nhỏ nhặt để san sẻ những khổ cực cùng người, chỉ cần có thể làm cho người vui lòng, có thể vì người mà lo nghĩ, chính là phúc phần của ta.' 

Trân nhi làm sao không hiểu tấm lòng mà nương nương dành cho hoàng thượng, chỉ sợ là hoàng thượng không hiểu, tiếp tục lạnh nhạt với nương nương, không phải là bất công với người quá hay sao?

'Thục Thận...không xong rồi...' Người vừa đến là Lang Giai thị, ngạch nương của Nhàn phi, thái độ gấp gáp chạy đến cầm tay nàng.

'Ngạch nương, bình tĩnh! Có chuyện gì từ từ nói.' Nhàn phi dùng khăn lau mồ hôi cho ngạch nương, trấn an bà.

'Đệ đệ của con không xong rồi, nó còn trẻ suy nghĩ nông cạn, kết giao với Ngạc Thiện, không ngờ to chuyện rồi, bị buộc tội cấu kết tham ô, bây giờ còn đang bị giam trong đại lao. Ngạch nương cầu xin con, con phải cứu đệ để của mình.' Lang Giai thị nước mắt ngắn dài, hết sức cầu khẩn.

'Ngạch nương, đệ ấy không còn nhỏ, sao lại hồ đồ như vậy? Chuyện nó giúp Mạnh Lỗ Chiêm tặng cho Ngạc Thiện một vạn lượng, đâu phải đơn thuần gọi là kết giao, đó là hối lộ, là phạm vào trọng tội.'

'Ai nha, được được, ta biết là nó sai, cũng đều tại a mã con, khư khư giữ thể diện, không lo cho tương lai của nó, nên nó mới lầm đường. Nó lần đầu phạm tội, cũng đã hối lỗi, con xem như vì ngạch nương, giúp nó nói một câu với hoàng thượng, đừng để đệ đệ con chịu khổ.'

'Ngạc Thiện từ đề đốc Cửu môn thăng làm binh bộ thượng thư, trong triều được trọng dụng thế nào mà bây giờ còn phải vào ngục, ngạch nương, hoàng thượng lần này là đang giết gà dọa khỉ, chấn chỉnh quan lại. Người nói ta bây giờ đi cầu xin hoàng thượng, chẳng phải là gián tiếp nói hoàng thượng vì tư tình mà hãy bỏ qua chuyện này, làm như vậy chẳng phải làm khó cho hoàng thượng sao?' Tuy là thông cảm đệ đệ của mình, nhưng nó đã làm sai thì chịu tội, ai cũng không giúp được.

'Thục thận, ngạch nương biết con trước nay là người sống có nguyên tắc, coi trọng thanh liêm trong sạch, trắng đen rạch ròi, nhưng người này là đệ đệ con, làm khó hoàng thượng một lần cũng còn đỡ hơn đệ đệ con phải mất mạng.'

'Ngạch nương, con đoán chắc lần này người đến là chủ ý của người, a mã không biết, đúng không?'

Lang Giai thị chỉ khóc không nói.

'A mã hai mươi năm qua, cẩn trọng tỉ mỉ, là một người chính trực, đặt cho con tên là Thục Thận, chính là nhắc nhở con cũng phải noi theo a mã, không được lầm đường lạc lối. Chung ôn thả huệ, thục thận kỳ thân, a mã muốn con sống phải khắc ghi hai chữ 'thận hành'. Nay đệ đệ phạm phải quốc pháp, theo lý nên để quốc pháp nghiêm trị, lấy đó làm răn đe, nếu con cầu xin hoàng thượng khai ân, chính là bao che tư tình, nối tiếp lỗi lầm. Ngạch nương, xin người thứ lỗi, Thục Thận sẽ không đi.'

'Huy Phát Na Lạp Thục Thận! Con làm phi tần của hoàng thượng bấy lâu, a mã cùng ngạch nương không hề được hưởng lây, trái lại lúc nào ra ngoài cũng phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, mệt mỏi vô cùng. Con không giúp a mã, ngạch nương không trách con, nhưng con phải giúp đệ đệ, không lẽ con đành lòng để nó phải rơi đầu, để cho ta phải lâm vào cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?' Giờ phút này Lang Giai thị không nghĩ được nhiều, thậm chí quỳ xuống dưới chân Nhàn phi mà cầu xin.

'Ngạch nương đừng làm khó con, nếu thực sự hình bộ xử đệ ấy tội chém đầu, con sẽ đi tiễn đệ ấy đọan cuối, xem như tuyệt giao tình tỷ muội.' Nhàn phi trước sự cầu xin của ngạch nương, làm sao mà không xiêu lòng, nhưng nàng không thể vì đệ đệ mà phá bỏ nguyên tắc cùng đạo lý, cho nên ép buộc bản thân nói ra lời khó nghe, muốn ngạch nương từ bỏ ý định.

Chát. ~

Một cái bạt tay vung lên, tạo ra tiếng vang khắp Thừa Càn cung yên ắng.

'Thôi được, con muốn làm một người con hiếu thuận, muốn làm một Nhàn phi liêm khiết chính trực, trọng công quên tư, ta để yên cho con làm. Nhưng nhớ kỹ, đợi đến khi đệ đệ con lên đoạn đầu đài, thực sự phải đầu rơi máu chảy, thì con cũng sẽ không còn người ngạch nương này nữa.' Nói đoạn, Lang Giai thị đau lòng quay đi, không còn hy vọng gì ở đứa con gái này.

Nhàn phi đưa tay sờ mặt đỏ rát, dù đau cách mấy cũng không bằng sự tan nát trong lòng. Nàng làm như vậy về lý thì không sai, nhưng về tình thì quá miễn cưỡng rồi.

'Nương nương, người có thật là sẽ không quản?' Trân nhi biết nương nương không phải người vô tình, chắc chắn đang rất khổ tâm.

'Không.'

Nếu lần này nàng đi cầu xin hoàng thượng, biết đệ đệ sai mà vẫn giúp, ngoài có lỗi với hoàng thượng, còn có lỗi với sự kỳ vọng của a mã. Nàng, chính là không thể đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net