chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mà thôi...trễ rồi.cậu nghĩ ngơi đi. Tớ về đây.

Trò chuyện một lúc lâu Thiên Nhân liền nhìn đồng hồ rồi cáo từ Hi Chi đứng dậy đi ra cửa.Hi Chi cũng vui vẻ tiển cậu ta ra cửa.

-Tôi cũng về luôn đây...

Hạ Vi bị cô mần nhục nên cũng ấm ức lấy áo khoát đi ra phía cửa định ra về luôn. Dù gì cả ngày nay nó đã bên cô rồi tối rồi mà không về đợi cô lên tiếng đuổi nữa là nhục chết mất.

Hi Chi thấy tay nó thì cầm áo khoát đi ra cửa liền nắm tay kéo nó lại nũng nịu.

-Này...chị đi đâu đó?...Em đang bệnh đó nha.

Hạ Vi đang đi bị cô níu kéo lại liền lạnh lùng quay mặt lại nhìn cô lên tiếng :

-Không phải em khoẻ rồi sao?

-A..tự dưng nhứt đầu vậy ta...a

Hi Chi giã bộ ôm trán ngã tới ngã lui loạng choạng.

-Tiểu quỷ...em đừng có giở trò.

Nó đứng nhìn cô liền cong khóe môi một cái rồi kí nhẹ lên trán cô.

-Không có mà....em chỉ sợ khuya em lại sốt thì sao?...Này...nó sốt lại rồi này...chị sờ xem..nóng quá này...

Cô nũng nịu nắm tay nó lắc lắc bĩu môi tỏ vẻ đáng yên trước mặt nó. Rồi cằm tay nó lên trán mình.

-hi.Thôi được rồi.tối nay ở cùng em

Cô nghe vậy vui vẻ đánh chân sáo đi vào bếp. Thấy cô tự dưng đi một hơi nên nó liền lên tiếng hỏi.

-Đi đâu đó ???

-Hâm cháo ăn....em đói rồi.

Nghe câu trả lời của cô nó quay nhìn túm cháo trên bàn mà cười khinh bỉ.

-( Tiểu quỷ tối ngày chỉ giỏi chọc tức mình thôi...Thiên Nhân cậu thua rồi )

Nó cũng đi vào trong kiếm gì đó bỏ bụng mình. Đang ngồi ăn cháo với Hi Chi nó vội lên tiếng:

-Này...bịt cháo thì sao?

-À...tí em cho Tiểu Mãn ăn

-Tiểu Mãn???🤔

Nó đưa mắt khó hiểu nhìn Hi Chi. Vì nó không biết cô còn em gái hay chị gái nào nữa mà đem cho.

Thấy Hạ Vi mặt ngu ngơ không hiểu cô liền lên tiếng giải thích sự tình. Và giới thiệu sự xuất hiện của một con chó con nhà kế bên.

-Tiễu Mãn là tên con chó kế bên nhà em nè. Nó dễ thương lắm, lông trắng tinh à.

Một lúc sau Hi Chi cũng ăn xong liền nhanh chân đi ra cầm bịt cháo mở cửa đi ra ngoài. Hạ Vi thấy vậy cũng đi theo sau xem thử. Một lúc xuống khỏi cầu thang nhà đi sang trái thì hấy Hi Chi đang ngồi vuốt ve một con chó trong lúc nó đang ăn ngon lành tô cháo của Thiên Nhân. 🐕

-Nó là Tiểu Mãn?

-ừm...Nó là giống Chow Chow, dễ thương lắm phải không? hihi.

Hi chi vừa vuốt ve con chó vừa vui vẻ cười  với con chó. Gương mặt của Hi Chi bây giờ như một thiên thần vậy. Hạ vi đắm chìm nhìn cô mà lòng vui.

-Em thích chó lắm à.

-ừm...nhưng em không thích giống này...em thích một con Samoyed thuần chủng hơn...Nhưng nó đắt quá.

-hi...Thân em lo chưa xong ở đó nuôi chó. Em muốn nó sốt chung với em sao?

Hạ Vi lí lắc chọc ghẹo cô.

-Thì em chỉ thích vậy thôi.chứ biết khi nào có tiền mà mua nó...Thôi vào ngủ thôi.

Hi Chi đứng dậy mặt có chút buồn rồi cùng Hạ Vi đi vào nhà. Cả hai cùng leo lên giường. Cùng chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng hôm sao Hạ Vi lại tiếp tục rời đi trước khi Hi Chi tỉnh dậy. Hi Chi cự mình ngồi dậy nhìn sang bên cạnh nó lại biến mất, nhìn xuống quanh cũng không thấy nó đâu đột nhiên cô thở dài rồi ánh mắt ưu buồn đi vào nhà tắm VSCN.

-Sao lúc nào chị cũng đột nhiên xuất hiện rồi biến mất một cách âm thầm như vậy. 😔

Hi Chi buồn rầu rửa mặt rồi nhìn vào gương độc thoại.

Phía bên Hạ Vi cô rời đi sớm là để trở về nhà tắm rửa chuẩn bị đi học thôi. Nó không nghỉ sau khi cô thức dậy không thấy nó sẽ buồn như vậy.

-Hi Chi..cậu sao rồi.khỏe hơn chưa?

-Tớ chỉ sốt chút thôi. Giờ thì khỏe rồi.

Hi Chi mặt có chút không vui nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường nói chuyện với Tiểu Bạch.

hạ Vi một lúc sau cũng đi vào. nhìn thấy Hi Chi đang  ngồi chỗ cũ lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vui sướng. Liền nhanh đi tới chỗ ngồi xuống cạnh Hi Chi.

Sau khi tiết học bắt đầu thì trời đột nhiên mưa lớn. Có lẽ vào những nagy2 mưa nỗi buồn se được nhân lên gấp đôi vậy. hi Chi cả buổi học không nói tiếng nào. Hạ Vi ngồi bên cạnh quan sát cũng thấy điều thất thường, nhưng nó chỉ nghỉ chắc cô còn chưa khỏe nên tâm tình như vậy thôi nên cũng chẳng hỏi. 

Mưa một lúc càng ngày càng lớn hơn, không khí lạnh lên từng cơn, nảy giờ ngồi trong phòng ấm vừa tan tiết đi ra khỏi thì gió từ bên ngoài thổi qua khiến ai nấy run cầm cập.Dù là lầu 3 kính đáo hơn mà gió ở đâu vẫn thi nhau thổi vào. Trưa rồi ai cũng đói mà mưa thì lớn ai có dù tì di canteen ăn được còn ai không có thì phải đứng lại hành lang chịu trận.

Hi Chi cùng Tiểu Bạch và một đám nữ sinh trong lớp ngồi kính băng ghế cạnh phòng B306. Ai ấy cũng co ro cúm rúm vì lạnh mà đói nữa.

Nó thấy Hi Chi đan lạnh liền cởi áo khoát mình ra khoát lên người cô. Cô bất ngờ đưa mắt nhìn nó ôn nhu.

-Em mới hết bệnh đó...

Thấy ánh mắt của cô nó cũng liền lên tiếng giải thích. Nói rồi nó móc túi xách ra một  hộp sữa đưa cho cô.

-Em uống đi...Tôi không muốn thấy em sỉu đâu

-Cám ơn...( Những sự ân cần đó có được xem chị đã mở lòng với em rồi không?)

Nó đưa cho cô rồi rời đi tới một góc đứng dựa vào tường bấm điện thoại. Cô nhận lấy hộp sữa mà nỏ nụ cười ôn nhu lòng tràn đầy hạnh phúc. Còn những nữ sinh ngồi kế bên thì ai nấy đều ganh tị khi Hạ Vi lại tốt với Hi Chi như vậy. 

Thế là cả nó và Hi Chi cùng Tiểu bạch chịu trận suốt một ca trống. Sau đó cùng nhau cầm cự suốt một ca cuối mà trời vẫn không tha vẫn cứ túc mưa xuống trời thì tối đen. Những đám sinh viên chỉ biết đứng tại sảnh chính của trường ánh mắt vô hồn nhìn trời mưa. Nó nhanh chân chạy dưới mưa ra nhà xe, khiến người ướt đi nhiều. Rồi nhanh tay lái xe lên sảnh chính.

Phía bên kia Hi Chi đang đứng nhìn mưa mà lo lắng không biết phải làm sao mà về được. Nhìn xung quanh cũng không thấy nó đâu cả đưa mắt tìm cũng không thấy đâu. Ngay lúc cô lo lắng vì trời mưa thì anh chàng Thiên Nhân lại một lần nữa xuất hiện bất thình lình.

-Hi Chi!!! Trời mưa càng ngày càng lớn. Hên nay tớ đi xe hơi hay là để tớ đưa cậu về nha...

Thiên Nhân do ca cuối không học chung nên nhanh chân hơn Hạ Vi đã đi ra nhà xe lấy xe hơi cậu ta lái tới sảnh rồi cầm dù đi vào mở lời với Hi Chi. 

-Thôi không cần đâu. Như vậy phiền cậu lắm.

Hi Chi cố từ chối khéo, Tiểu Bạch đứng kế bên cũng quan sát. Thật ra cô không thích Thiên Nhân chỉ thích Hạ Vi với Hi Chi thôi.Nhưng đó là do quyết định của Hi Chi nên cô không nói được gì.

-Hi.Không sao đâu mà..dù gì cũng phải về, mà xe tớ cũng không chở ai. Cậu đi chung không sao đâu mà. Đừng ngại...Cậu đừng từ chối lòng tốt của tớ chứ.

-Hi.Vậy nhờ cậu vậy.

Hi Chi nhìn trời rồi nhìn mọi người xung quanh mà không thấy nó đâu nên cũng gật nhẹ đầu đồng ý đề nghị của anh ta. Anh ta thừa cơ hội che dù đưa tay sang khoát vai Hi Chi. Đúng lúc đó xe Hạ Vi liền dừng lại trước sảnh ngay sau xe Thiên Nhân. 🚗. Nó mở cửa ra che dù bước xuống định đón Hi Chi nhưng không ngờ vừa bước xuống thì liền thấy cảnh tượng không vui. Người con gái nó thích đang đi chung 1 dù một người đàn ông khác mà tay ôm chặc như thế. Nó đứng che dù đứng bên hông xe đưa mắt nhìn hai người kia mà không có bất cứ cử động nào. ☔

Tiểu Bạch thấy Hạ Vi mặt liền hết hồn quay phắt sang nhìn Hi Chi. Hi Chi cũng phát hiện ra nó. Liền đứng lại nhìn Hạ Vi với ánh mắt có chút ái ngại và lo lắng. Hạ Vi thấy Hi Chi nhìn mình liền dời mắt quay đi như không gì tiến vào trong sảnh đến chỗ Tiểu Bạch.

-Tiểu Bạch!!! để tôi đưa em về.

-Dạ..không cần đâu ạ.

-Tôi nói để tôi đưa em về

-( Trời ơi...đáng sợ quá...Tự nhiên bị làm bình phong vậy nè..Thôi kệ...về nhà là tốt nhất rồi) Vâng 

Rồi Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn đi vào trong dù Hạ Vi cùng nó đi ra xe. Tiểu bạch chẳng nghĩ nhiều nữa giờ về mà không phải dằm mưa là tốt rồi. Sau khi hai người vào xe liền nhanh lái đi, Hi Chi nhìn thấy biết nó không vui rồi nhưng cũng vào xe Thiên Nhân về nhà 🚗

-(Tiểu Khúc!!! khoảng cách xa nhất trên đời này...có lẽ là em biết rõ tôi thích em mà em vẫn giả vờ như không biết vậy.)

Sau khi về nhà nó đi vào nhà tắm bật vòi sen cho nước chạy xuống. Nó cứ thế đứng dưới làn nước đang tuôn xuống trực tiếp vào đầu mà lòng thì bực tức khó chịu không vui nghĩ về Hi Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net