CHƯƠNG 1- Cứu Tế Vệ Quy Phủ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án.

Văn Phất Tính là một nữ cảnh sát ở hiện đại năm 6035, thế giới ngày một phát triển, địa cầu thay đổi cho nên một nền nhân loại mới được ra đời, mang tên Á Nhân, Á Nhân có phân nam nữ, Á Nhân nam có âm đạo, có buồng trứng có thể sinh con, sau khi sinh con nhũ hoa còn có tuyến sữa, Á Nhân nam hình dáng như nam bình thường, chỉ có thân thể nhỏ bé mềm mại trắng trẻo nhìn là muốn ăn, ngược lại á nữ, thân thể cao to, sức mạnh lớn hơn nam bình thường, ngực phẳng như nam, có âm vật nhưng không có âm đạo, không thể sinh con, trước kia khi á nữ ra đời đa số không thể sống lâu, thứ nhất không có khả năng sinh sản, thứ hai không có thứ để phát tiết, cho nên số lượng Á Nữ sống đến già chỉ được đếm trên đầu ngón tay, chưa kể dù sống đến già thì cũng rất thống khổ.

Cho nên sau rất nhiều cuộc nghiên cứu, các nhà khoa học chế tạo ra một loại thuốc được gọi là thuốc dành cho Á Nữ, tất cả Á Nữ sau khi được sinh ra điều được tiêm vào người, loại này giúp á nữ có thể hoan hợp với phụ nữ duy trì nòi giống, khi động tình chỗ âm vật sẽ xuất hiện một vật như dương vật của nam, việc tiêm loại thuốc này có một nhược điểm, đó chính là mỗi tháng Á Nữ sẽ có kỳ động dục thay cho kinh nguyệt, mỗi lần đến kỳ Á Nữ cần được phát tiết, nếu không Á Nữ sẽ phát điên và rất khó chế phục, cho nên tất cả Á Nữ sau khi đến kỳ động dục đầu tiên điều phải có bạn gái hoặc có vợ.

Văn chính.

Văn Phất Tính vốn dĩ là một nữ cảnh sát ở thời hiện đại, trong một lần làm nhiệm vụ cô bị tội phạm đánh vào đầu rơi từ tầng 35 của khu chung cư Á Luân chết ngay tại chỗ, cô hưởng dương 28 tuổi, sau khi chết linh hồn cô vô tình lạc vào một không gian, chỗ đó chỉ có một màu đen tối, lạc vào đó không lâu cô bị một loài sinh vật đưa đi, nó giống như thỏ nhưng lại to lớn, hai tai là thỏ nhưng mỏ là chim, hai chân trước là chân gấu, hai chân sau là chân chim, có cánh, cánh đại bàng, một tổng thể rất kỳ lạ.

Nó đưa cô đến một nơi toàn người xa lạ, cô nhìn cách ăn mặc của họ tưởng chừng đang xem phim cổ trang, nếu cô nhớ không lầm thì đây là trang phục của nhà đường.

Sinh vật lạ quắp cô bằng chân chim, nó cùng cô đi theo hai người, một lớn một nhỏ, người lớn là một người phụ nữ chỉ thấy được dáng không thấy được mặt, dáng người cao gầy mặc đồ nam, còn người nhỏ là một đứa bé tầm 7 tuổi, dáng người nho nhỏ béo béo trắng trắng, đang hí ha hí hửng chạy tưng tưng phía trước người phụ nữ.

Đột nhiên, người phụ nữ đang đi thì đứng lại, rồi té ra ngất xỉu, đứa bé đang đi đằng trước cũng quay lại, nó lay lay người phụ nữ kia gào khóc, nhưng lạ thay cô lại không nghe được tiếng của nó.

Lúc này sinh vật lạ kia mới quắp cô cùng đáp xuống đất, cô trợn mắt há mồm khi thấy sinh vật kia đang từ từ tan chảy rồi lại từ đống tan chảy kia đông lại thành một ông lão tóc trắng bạc phơ, từ trong người ông lão kia bay ra một sợi dây xích bạc, nó quấn lấy tay Văn Phất Tính, ông lão đi về phía chỗ hai mẹ con kia, Văn Phất Tính cũng bắt buộc phải đi theo.

Tới nơi ông lão dò mạch đập của người phụ nữ, đứa bé thấy có người vừa tới đã kiểm tra mạch nghĩ là đại phu, đứa bé lau nước mắt hỏi.
-Lão gia gia ơi, mẹ con có sao không lão gia gia?.

Ông lão vuốt râu thở dài trả lời.
-Mạch đã đoạn, hơi thở không còn, độ ấm đã mất, thân thể bất đầu cứng lại, nói chung lại là mẹ ngươi đã chết.

Đứa trẻ nghe xong thì khóc lên thống thiết, trên đời này nó chỉ còn có mẹ là người thân, bây giờ mẹ cũng chết rồi, nó sống sao đây?.

Ông lão nhìn đứa trẻ khóc đến tê tâm, ông vuốt đầu nó nói.
-Ta có thể giúp mẹ con sống lại.....

Đứa bé nghe mẹ được sống lại thì nín khóc, nó ôm tay ông lão xục xịch hỏi.
-Thật không vậy ông? Mẹ con sống lại được thật sao?.

-Tất nhiên là thật, nhưng....

-Nhưng gì? Ông nói đi, nếu Tiểu Bảo làm được sẽ làm giúp ông.

-Không phải, ta không cần ngươi giúp gì cả, nhưng của ta ý là, mẹ ngươi đã chết, hồn đã rời khỏi xác đã đến cầu nại Hà uống canh mạnh bà, nếu ta cứu sống bà ấy có lẽ sẽ thay đổi.

Tiểu Bảo chớp chớp mắt nhìn ông lão hỏi.
-Thay đổi ra sao vậy ông?.

Ông lão vuốt râu suy nghĩ.
-Ví dụ như thân thể sẽ thay đổi, tính cách sẽ thay đổi, vì khi chết đi sống lại giống như mẹ ngươi được sinh ra thêm một lần.

-Vậy mẹ có quên Tiểu Bảo không?.

Ông lão vuốt đầu nó trả lời.
-Sẽ không, trí nhớ sẽ không bị mất cho nên sẽ không quên ngươi.

-Vậy ông mau cứu mẹ Tiểu Bảo đi ông.

Ông lão gật đầu, ông ta đưa tay kéo sợi dây xích bạc, miệng mấp máy nói, chỉ đủ Văn Phất Tính nghe.
-Ta cho ngươi sinh mạng mới, sống cho tốt.

Ông lão đánh một chưởng vào linh hồn của Văn Phất Tính, hồn cô liền bay thẳng vào sát người phụ nữ kia.

Văn Phất Tính quay trở lại lúc mình rơi từ tầng 35 xuống, sau đó tai cô nghe bụp một tiếng, toàn thân cô đau đớn không tả thành lời, trước mắt cô có thật nhiều cái đầu người, họ nhìn cô bằng ánh nhìn thương cảm và buồn bả.

Văn Phất Tính mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một căn phòng cũ nát, cô nhìn sang phải, thấy chỗ đó có một ông lão tóc trắng đang ngồi xếp bằng nhìn mình và một đứa bé trai đang ôm tay cô ngủ gật.

Thấy cô đã tỉnh, ông lão bước tới gần nhìn cô thêm chút nữa, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu ông ta đưa tay lên, một luồng sáng trắng bay vào đầu cô, sau đó đầu cô đau như bị búa đập.

Trong cơn đau đầu, từng luồng ký ức và hình ảnh ừa vào trong tâm thức của cô, sau đó chúng hợp lại như một bộ phim kể về cuộc đời và thân thế của thân thể này.

Người phụ nữ này tên là Mao Tú Tú, có gia đình theo nghề mãi võ, năm lên 16 cô ta phải lòng một vị tú tài tên Văn Tắc Chính, sau đó cô với Văn Tắc Chính kết hôn với nhau, lấy nhau được 3 năm Văn Tắc Chính lên kinh thi khoa cử, lúc ấy Tiểu Bảo con của họ đã được 3 tuổi, Văn Tắc Chính hứa với mẹ con nàng là có công danh sẽ áo gấm hồi quy, đón mẹ con nàng cùng hưởng phúc.

Hai mẹ con nàng chờ một lần liền 4 năm, hiện giờ tiểu Bảo đã 7 tuổi, hôm nay hai mẹ con đang mải võ trên phố, có đoàn ngự của quan Tuần Án đi qua, hỏi qua mới rõ đó là Văn Tắc Chính chồng mình, nàng cùng con trai là Tiểu Bảo đến nơi gặp mặt, nào ngờ cạnh bên chồng mình đã có bóng hồng, một nữ nhân chỉ độ 20, sắc xuân mơn mởn, xinh đẹp rạng ngời, nàng nhìn thấy thì muốn chùng chân lùi bước, nhưng sự chờ đợi 4 năm cùng con trai cố níu nàng lại, nàng phải hỏi cho ra lẽ, vì cớ gì người đàn ông này phụ bạc.

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi mới rõ, bóng hồng ở cạnh chồng mình là một hoa khôi của kỹ viện, vì có ơn cứu chàng nên chàng cười nàng và lập nàng làm bình thê, Mao Tú Tú không chấp nhận được việc mình bị phản bội nên đã cùng Tiểu Bảo trở về nhà cũ, nào ngờ giữa đường bệnh tim tái phát mệnh tận hoàng tuyền, lúc này Văn Phất Tính mới bị đẩy hồn nhập sát.

Sau khi thông mọi chuyện Văn Phất Tính mở mắt, cô nhìn ông lão kia, cô muốn hỏi giờ cô phải làm gì đây? Nhưng không còn sức để hỏi.

Ông lão nhìn cô thở dài.
-Ta cho ngươi sinh mạng mới, sống làm sao làm thế nào nằm hết ở ngươi, ta chỉ là sứ giả, giờ nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta trở về đây, hẹn gặp lại ở kiếp sau nhé.

Nói rồi ông ta lại hóa thành sinh vật lạ kia, biến mất cuối đường chân trời.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tiểu Bảo đang ngủ nghe tiếng thì tỉnh lại, thấy Văn Phất Tính đã tỉnh nó vui mừng ôm lấy cô.
-Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ tỉnh lại rồi sao? Mẹ làm con sợ muốn chết.

Văn Phất Tính vuốt lưng nó, gượng gạo nói.
-Ừm, giờ mẹ không sao rồi, hình như bên ngoài có người gõ cửa con ra mở cửa xem là ai đi.

-Dạ.
Tiểu Bảo chạy lon ton ra mở cửa, thấy người tới nó tròn xoe mắt nhìn.
-Cha? Cha đến đây làm gì? Cha không ở với nhị nương đi.

Văn Tắc Chính mỉm cười ôm Tiểu Bảo lên đi vô nhà, thấy Văn Phất Tính (Mao Tú Tú) nằm trên giường sắc mặt trắng bệt ông liền lo lắng đi tới.
-Tú Tú, nàng làm sao vậy? Không phải hôm qua còn rất tốt sao?.

Văn Phất Tính không muốn trả lời vì cô không biết nên trả lời làm sao, nhưng lời nói lại tự động từ trong miệng cô phát ra.
- Thiếp cứ tưởng Chàng sẽ không đến chứ?.

Văn Tắc Chính nắm tay Mao Tú Tú nói, hôm qua ta đi gặp tri huyện, có uống rượu nên ta không thể tới.

Rồi nhìn sang tiểu Bảo, ông móc ra một cái khóa đồng tâm, đeo lên cổ cho nó, tiểu Bảo thấy có quà thì nhảy còng còng vui sướng.

-Mẹ ơi mẹ coi nè, cha mua dây chuyền vàng cho con nè.

Buông Tiểu Bảo ra ông đi tới chỗ Mao Tú Tú.
-Tú Tú nàng coi, ta cũng mua cho nàng một sợi nè.

Mao Tú Tú nhìn sợi dây chuyền mà rơi nước mắt, nàng hỏi.
-Chàng đến đây không sợ người kia buồn sao?.

-Tú Tú, Nàng đừng nói như vậy, nàng là lớn cổ là nhỏ, cổ không vui thì cũng có thể làm được gì. Nhu Ức tuy là nữ tử chốn phong trần, nhưng nàng ấy tánh nết dịu dàng, hiểu lý lẽ, nàng ấy biết mình là người đến sau nên không có nói gì.

Mao Tú Tú buồn bả nói.
-Người ta xinh đẹp động lòng lại thiện lương hiểu lý lẽ, sau này chàng nhất định phải đối tốt với người ta, còn thiếp....

-Tú Tú! Nàng là thê tử được tang đem tam thư lục lễ đến rước về, nàng là thê tử của ta, Tiểu Bảo là con trai ta, chẳng lẽ ta làm quan rồi, có vợ mới rồi, thì sẽ ruồng bỏ hai người sao? Làm vậy ta khác nào cầm thú.

-Tú Tú! Ta trở về rồi, ta trở về mang hai người đi cùng ta, hoàng đế sắc phong ta là quan tuần án, thay ngài vi hành, giải oan dân tình, cứu nạn dân đói, ta đã nhận được thánh chỉ, Hàn Nam bị lũ lụt, ta phải đi tới đó để cứu trợ, nhưng ta lại không nỡ xa hai mẹ con nàng, ta muốn hai người đi cùng ta, như vậy gia đình chúng ta đã có thể ở bên cạnh nhau, nàng có bằng lòng đi cùng ta không?.

-Có lời này của chàng sự chờ đợi của thiếp không uổng phí.
Văn Phất Tính trơ mắt nhìn mình ôm lấy nam nhân kia, nói ra những lời mình không muốn nói, tuy rằng khó chịu nhưng cô biết, những lời này là chấp niệm của Mao Tú Tú.

***

Đoàn ngự của quan tuần án trên đường đến Hàn Nam thì bị tập kích, tất cả nha sai đi theo sau điều bị sát thủ giết chết, Lưu Phi sư gia đang cởi ngựa đi bên cạnh, thấy tình hình không ổn liền đánh vào mông ngựa mang kiệu cho nó chạy đi, còn mình chạy theo sau, Văn Phất Tính trong xe ngựa thấy ngựa chạy loạn liền không màn nguy hiểm phóng ra điều khiển ngựa, sau khi đến nơi an toàn Văn Phất Tính mới hỏi Văn Tắc Chính.

-Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng huynh?.
Văn Phất Tính hỏi, đáng lý là gọi chàng, nhưng lại ngượng miệng không nói ra được đành đổi thành huynh.

Văn Tắc Chính thở dài.
-Ông ta là một người không thích ta cứu tế.

-Là ai vậy?.

-Thúc Thúc của đương kim hoàng đế, Lộ Vương.

Văn Phất Tính ngạc nhiên.
-Hả?

Lưu sư gia ở một bên nói thêm.
-Chuyện lần này bị ám sát cũng rất dễ hiểu, đại nhân phụng lệnh triều đình đi tiếp tế lương thực, Hàn Nam này lại là đất Lộ Vương được phong, đại nhân lấy tiền ông ta cứu tế, Lộ Vương này coi tiền như mạng đương nhiên là không muốn đại nhân đến nơi an toàn rồi.

Văn Phất Tính nghe xong thì khó hiểu.
-Cái ông Vương gia này thật kỳ lạ, bá tánh thì đang chịu khổ, ông ta không những không lo lắng mà còn vì lợi ích cá nhân vạch ra âm mưu ác độc ý định giết quan tuần án!.

Lưu Phi nghe xong thì cười ha hả.
-Ha hả, Lộ vương đó cho rằng mình là hoàng thúc, với lại ông ta từng cứu mạng tiên đế. Vậy nên bây giờ ông ta ngạo mạn coi thường người khác, ông ta có coi một tuần án đại nhân cỏn con ra gì đâu chứ!.
Mạnh Nhu Ức suốt dọc đường không nói gì, bây gì cũng chịu không nổi mà lên tiếng.
-Chàng đã biết trước chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, tại sao vẫn tới đây để họ giết vậy?

-Văn Tắc Chính này được triều đình hạ lệnh đi cứu tế, đừng nói trước mặt có tên Lộ vương cản đường, cho dù mười tên Lộ vương ta cũng sẽ vượt qua.

Văn Phất Tính tán thành.
- Huynh nói lời này rất hay, cứu người như cứu hỏa, không có người nào có thể cản được huynh, vậy thì huynh phải nhanh chóng đi thôi.

Mạnh Nhu Ức không cho là đúng nói.
- Tình hình bây giờ không biết đường đi lại bị truy đuổi, chỉ dựa vào một câu nói của tỷ có thể thoát khỏi nguy hiểm hay sao?

Văn Phất Tính nhìn Mạnh Nhiễu Nhứ nhẹ giọng giải thích.
-Chúng ta có thể không chạy thoát nhưng mà Tắc Chính nhất định phải chạy thoát.

Rồi cô quay sang hỏi Lưu Phi.
-Sư gia, ông cho rằng đại nhân bây giờ nên đi đâu sẽ an toàn hơn?.

Lưu Phi nhìn đường đi trước mặt, hắn nói.
-Nơi này cách Vệ Quy Phủ không xa, chúng ta nhanh chóng vào thành nhờ quan bình nơi đó bảo vệ, sẽ thoát được.

Văn Phất Tính tiếp lời.
-Ừ, tôi biết ngoài con đường núi này ra còn có một con đường tắt có thể vào thành, tôi nghĩ chúng ta nên chia ra hai hướng, tôi sẽ đánh xe ngựa đánh lạc hướng bọn họ sau đó Tiểu Bảo cùng Tắc Chính, sư gia xuyên qua khe núi đi đường tắc vào thành.

-Tú Tú, nàng làm như vậy rất nguy hiểm.
Văn Tắc Chính phản đối sau khi nghe Văn Phất Tính đưa ra kế hoạch.

-Ài, người bọn họ cần là tuần án đại nhân huynh chứ không phải người phụ nữ mải võ giang hồ như ta, nếu ta bị bọn họ bắt đến tay, chắc chắn bọn họ cũng không dám làm gì ta đâu, Tắc Chính, chỉ cần huynh bình an tới được Vệ Quy Phủ tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết.

-Đừng làm vậy, chuyện này vô cùng nguy hiểm sao ta có thể để nàng gặp nguy hiểm được chứ.
Văn Tắc Chính vẫn không đồng ý, hắn nắm tay Văn Phất Tính đau lòng nói.

Lưu Phi là người thông minh, hắn cảm thấy cách này rất hay.
- Đại nhân, tôi thấy cách này rất hay.

Văn Phất Tính không nói với Văn Tắc Chính nữa, cô quay sang nói với Tiểu Bảo.
-Tiểu Bảo, chuyến đi lần này điều nhờ hết vào con.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
-Mẹ, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ dẫn mọi người tới nơi mọi người muốn tới.

-Ừ.
Văn Phất Tính bẹo hai bên má bánh bảo của tiểu rồi lấy đồ trên xe ngựa chạy ra sau một thân cây gần đó, Văn Tắc Chính thấy lạ liền hỏi Tiểu Bảo.
-Mẹ con đi đâu vậy?.

-Đi hóa trang đó.

-Hoá trang???.

Ba người đồng thanh hỏi, nhưng Tiểu Bảo không trả lời, nó nở một nụ cười bí hiểm.

Và rồi không để mọi người chờ lâu, Văn Phất Tính từ trong thân cây bước ra, mọi người sửng sờ, hình ảnh Văn Phất Tính lúc nãy đâu không thấy, chỉ thấy một công tử khôi ngô tuấn tú, diện mạo như phan an bước ra, mọi người cứ thế mà im lặng đứng nhìn , đặc biệt là Mạnh Nhu Ức, nàng nhìn Văn Phất Tính bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Văn Tắc Chính bước lại chỗ Văn Phất Tính.
-Tú Tú...

-Không, bây giờ ta là tuần án Văn Tắc Chính.

Hai người kia nhìn nhau bật cười, Lưu Phi nhìn Văn Phất Tính bằng ánh mắt tán thưởng, hắn thầm nghĩ.
-Vị đại phu nhân này mưu thao kế lược, thông minh nhanh nhẹn, xem ra xuất thân cũng chẳng phải mải võ đường phố như Văn Đại nhân đã kể rồi.

-Được rồi, mọi người mau đi đi, đừng nắn ná nữa kẻo trễ giờ.
Cô đẩy Tiểu Bảo cùng Văn Tắc Chính đi, Lưu Phi cũng nối bước theo, trước khi đi hắn nói.
-Hai vị phu nhân bảo trọng.

-Được, mọi người cũng bảo trọng.
Văn Phất Tính mỉm cười vẫy tay với ba người.

Lúc này Mạnh Nhu Ức mới hoàn hồn, nàng vội chạy theo.

-Tắc Chính, còn thiếp thì sao?.

Thấy nàng chạy theo Văn Phất Tính vội ôm lấy eo nàng giữ lại.
-Nè, nàng là phu nhân của quan tuần án, đương nhiên nàng phải đi theo ta rồi.

Nhu Ức đẩy tay Phất Tính ra, nàng đỏ mặt nói.
-Hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, ta đi theo tỷ, tỷ bảo vệ được ta sao?.

-Đừng nói đến chuyện bảo vệ được nàng hay không, hãy nói đến chuyện Tắc Chính đi vào thành, nàng chân yếu tay mềm đi theo huynh ấy chỉ vướng tay vướng chân mà thôi.

-Ta.....

-Trời ơi ta ta cái gì, đi mau thôi, đi nhanh để còn tựu hợp với họ.

Cả hai đi lên xe ngựa, Văn Phất Tính đánh xe còn Mạnh Nhu Ức thì ngồi ở trong xe.

Cùng lúc, một đám sát thủ xuất hiện gần đó, chúng phát hiện ra dấu bánh xe ngựa của hai người liền nhanh chóng phái một nhóm đuổi theo, nhóm còn lại thì đi theo hướng ngược lại.

Chạy một lúc, cả hai dừng lại nghĩ ngơi, Văn Phất Tính đi lấy nước, Mạnh Nhu Ức thì yếu ớt từ trong xe ngựa chui ra, vì chạy đường gấp xe ngựa xốc nảy, làm lưng nàng rất đau, đứng nhìn một lúc Văn Phất Tính lấy nước đi về, cô đưa nước cho Mạnh Nhu Ức.
-Nàng uống chút nước đi.

Mạnh Nhu Ức lắc đầu.
-Muội không khát, tỷ uống đi.
nàng hắt xì một cái, nàng xoa xoa tay, trời lạnh quá, nàng lấy trong tay áo ra một cây thổi lửa muốn nhóm lửa, Văn Phất Tính vội vàng chụp tay nàng ngăn cản.

-Tỷ làm cái gì vậy?.

-Nàng điên rồi sao? Nghĩ sao mà nàng muốn nhóm lửa lúc này vậy?.

-Trời lạnh như vậy, không nhóm lửa, tỷ định để hai chúng ta chết cóng sao?.

-Nè! Nàng tưởng chúng ta tới đây để giả ngoại sao? Chúng ta là đang đi trốn đó, nàng mà nhóm lửa bọn chúng sẽ phát hiện, nàng có còn muốn sống hay không?.

-Nhưng..... ưm ưm.
Nhu Ức chưa nói xong đã bị Văn Phất Tính bịt miệng kéo vào một bụi cây nắp, Mạnh Nhu Ức lại vì hành động này của Văn Phất Tính  mà mặt đỏ tim đập lần nữa.

Cùng lúc đó, một nhóm sát thủ xuất hiện, chúng thấy xe ngựa thì đi lên kiểm tra, thấy không có người chúng liền chia ra để tìm xung quanh,Văn Phất Tính thấy chỉ có bốn tên, đoán với võ công của mình bốn tên này hạ gục không khó, cô nói với Mạnh Nhu Ức.
-Nàng ngồi đây chờ ta.

-Nè! Tỷ muốn làm gì vậy?.

Văn Phất Tính mỉm  cười trấn an.
-Sát thủ chỉ có bốn tên, ta đối phó được, nàng yên tâm nấp kỹ chút đi.

-Nè nè.

Văn Phất Tính phóng ra ngoài cùng bốn tên sát thủ đánh nhau, Mạnh Nhu Ức cũng vội vàng tìm chỗ nấp.

Bên ngoài Văn Phất Tính tay không đánh bốn tên sát thủ có đao, sau một hồi đấu,Văn Phất Tính hạ được 3 tên, còn một tên nhân lúc Văn Phất Tính sơ ý liền từ phía sau đánh tới, Mạnh Nhu Ức nấp gần đó thấy vậy liền hét lên.
-Tướng công.....
Rồi nàng lao ra nhặt lấy cây đao của một tên sát thủ chém ngang cổ tên sát thủ.

Sau khi chứng kiến tên sát thủ chết đi, Mạnh Nhu Ức buông đao, tay run lẩy bẩy khụy xuống, nàng ôm đầu sợ hãi.
-Ta giết người rồi, ta giết người rồi...

Văn Phất Tính thấy Mạnh Nhu Ức chém tên sát thủ xong thì sợ hãi thành như vậy, cô vội chạy tới ôm Mạnh Nhu Ức an ủi.
-Nhu Ức, không sao không sao, nàng không có giết người, nàng đang cứu người, nàng cứu ta, nàng là bồ tát sống, không sao không sao.

-Phải, muội không có giết người, muội cứu người, nhưng mà.... nhưng mà muội giết người cũng là thật.... tỷ ơi.
Mạnh Nhu Ức khóc nấc lên, nàng ôm lấy cổ Văn Phất Tính.

Quay lại bên Văn Tắc Chính cùng Tiểu Bảo và sư gia, cả ba vừa leo được lên núi, đám sát thủ cũng đã đuổi tới nơi, tên sát thủ dùng cung tên đã tẩm độc ý đồ bắn chết Văn Tắc Chính, nào ngờ Tiểu Bảo phát hiện ra, nó đẩy Văn Tắc Chính qua một bên đá mũi tên kia, nào ngờ hụt chân rơi xuống núi.

-Tiểu Bảo..... Tiểu Bảo.

Lưu Phi thấy trước mắt nên đi trốn trước, cho nên kéo Văn Tắc Chính đi,Văn Tắc Chính đau lòng không thấu vẫn muốn chạy lên chỗ nguy hiểm.

-Đại nhân, việc quan trọng bây giờ là vào thành trước.
Lưu Phi Kéo Văn Tắc Chính trở lại nói.

Văn Tắc Chính quát lớn.
-Con trai ta liều mạng cứu ta mà rơi xuống núi, cậu lại kêu ta bỏ đi để toàn mạng, cậu có phải con người không?.

Lưu Phi vẫn rất bình tĩnh, hắn nói một câu khiến Văn Tắc Chính im lặng.
-Tiểu Bảo là con ruột của ngài, còn ngài là cha mẹ của Lê dân bá tánh, đại nhân, lấy đại cục làm trọng. Với lại bên ngoài bây giờ toàn sát thủ, ngài đi ra ngoài chắc chắn sẽ chết, ngài muốn sự hy sinh của Tiểu Bảo trở thành vô ít hay sao?.

Văn Tắc Chính quay đầu nhìn lại phía vách núi, đau thấu tâm can nhưng vẫn phải nén nước mắt rời đi.

Đi thêm một dậm cuối cùng cũng tới Vệ Quy Phủ, nhưng cảnh tượng bên ngoài thành làm cho hai người Văn Tắc Chính và Lưu Phi khó nói thành lời, bên ngoài nằm la liệt nào già trẻ bé lớn, ai cũng gầy trơ xương, đói đến hóp cả bụng, thấy cảnh này cả hai chỉ có thể thở dài.

-Những người này chính là những người chạy ra từ nơi gặp nạn, còn lại thì, đa số những người gặp nạn điều ở lại nơi xảy ra tai nạn chờ chết.
Lưu Phi vừa đi vừa nói lại những thứ mình tìm hiểu được.

-Ừ, Nếu như Văn mỗ ta không kịp thời cứu tế, thì rất có lỗi với lê dân bá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net