Chương 01: Bộ bộ sinh "liên".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sa Bà Đế Quốc năm 109.

Năm nay, trong lễ hội thường niên, bách tính khắp nơi Sa Bà đều hướng về thánh địa Tru Ma, chốn địa danh trọng yếu bậc nhất đế quốc gắn liền với truyền thuyết về Bích Hải thần nữ năm xưa. Thuở ấy tại đây, nàng chỉ dùng một thanh kiếm mà đã chém nứt khung thương, đại khai sát giới bách quỷ cùng ma tộc trên đỉnh Tru Sơn này.

Từ đó trở đi nhân gian được yên ổn vui hưởng thái bình, bách tính đời đời nhớ ơn lập nên thần điện để cung phụng mặc dù vị Bích Hải thần nữ kia từ lâu đã rời khỏi lục địa đến nơi hải đảo nằm giữa ranh giới hai bờ đại dương Nam-Bắc tịnh tu.

Thời gian thấm thoát chảy trôi, truyền thuyết trở thành tín ngưỡng, vậy nên cứ mỗi năm vào đúng độ tháng sáu, theo đúng như những gì kinh điển ghi chép thì bách tính khắp Sa Bà sẽ hành hương về thánh địa để dâng lễ vật cầu bình an.

Năm nay mùa màng bội thu, khắp nơi nơi giao thương thuận lợi lại là điều kiện tốt để cuộc hành hương này càng trở nên quy mô hoành tráng.

Thánh địa Tru Ma nằm giữa sa mạc, nơi đây có một ngọn núi đá sừng sững gọi là Tru Sơn, trên đỉnh núi có thần điện, dưới chân núi lại có một bộ tộc nhỏ cư ngụ đã lâu. Mỗi năm vào dịp lễ hành hương bộ tộc này lại náo nhiệt hơn bao giờ hết:

“Nhược Cơ, đêm nay ngươi có cùng mọi người dâng lễ lên thần điện không?” Một nữ hài mặc áo dệt bằng tơ tằm, chân mang hài thêu tươi cười hỏi nữ hài bên cạnh.

Nữ hài kia chưa vội trả lời, nàng hướng ánh mắt buồn bã nhìn về phía căn nhà tranh của mình, sau mới lắc đầu đáp: “Không, mẫu thân của ta lại trở bệnh rồi, ta phải ở nhà chăm sóc người.”

“Ài tiếc quá vậy, mỗi năm chỉ có ba ngày này, đêm nay đã là đêm cuối để mọi người lên núi dâng lễ vật trong thần điện và thả đèn trời rồi. Ngươi…không thể đi với ta sao?…”

Nhược Cơ siết nhẹ mấy ngón tay của mình, rồi vẫn dứt khoát lắc đầu: “Không được, đợi ta bán hết mấy chiếc bánh mật này rồi còn về nhà với mẫu thân nữa, hẹn ngươi năm sau vậy.”

“Có gì khó đâu, để ta mua hết cho ngươi!” Nữ hài trang phục sang trọng vỗ ngực nói.

“Đa tạ hảo ý của ngươi, Nga nhi. Nhưng một mình ngươi làm sao ăn hết được thúng bánh này, ta biết ngươi muốn giúp đỡ, nhưng ta sẽ không bán cho ngươi đâu.” Nhược Cơ đáp.

“Ngươi khờ quá, nhà ta có đông người như vậy, chia cho mỗi người một cái bánh ăn thì có làm sao? Không phí phạm đâu mà, đừng lúc nào cũng cứng nhắc như thế. Vậy đi, quyết định thế nha!”

Vừa dứt lời thì nữ hài gọi là Nga nhi đó đã tháo xuống chiếc túi tiền đeo ở thắt lưng dúi vào tay Nhược Cơ rồi tự mình ôm thúng bánh bỏ chạy không để đối phương kịp thời phản ứng. Cầm túi tiền nặng trịch trong tay, khỏi cần mở ra đếm thì Nhược Cơ cũng biết số đồng bạc trong đó nhiều hơn gấp mấy lần thúng bánh mật đơn sơ của nàng, nhưng bấy giờ người đã chạy xa, nàng chỉ có thể lững thững đi tìm để trả lại.

Chen chúc qua dòng người đông đúc, tiếng cười nói rộn rã hòa cùng tầng tầng lớp lớp y phục đa màu đa sắc khiến cho Nhược Cơ cảm thấy hơi choáng váng. Ngày thường sa mạc này tĩnh mịch bao nhiêu thì những ngày hành hương lại muôn hồng ngàn tía bấy nhiêu, thoảng qua trong gió không còn mùi cỏ cháy khô khan nữa mà đâu đâu cũng nồng nặc dầu thơm cùng hương liệu, những đồi cát hoang vu nay lại đông nghịt người, họ nhóm bếp, dựng lều cắm trại, tạo nên một sa mạc đối với Nhược Cơ mà nói vừa thân thuộc cũng lại vừa lạ xa.

Chen qua khỏi đám đông, Nhược Cơ vậy mà lại tìm không thấy bóng dáng Nga nhi nhưng để nàng tình cờ bắt gặp một nhóm người đang làm chuyện gì đó trong một góc khuất hang đá. Tò mò đi tới thì Nhược Cơ giật mình phát hiện đó là bốn gã đại hán ăn vận ắt hẳn cũng là những kẻ hành hương nhưng bây giờ đang vây quanh một thiếu nữ y phục rách rưới. Nàng tuy chỉ mới 8 tuổi đầu nhưng linh cảm cũng biết họ là những kẻ xấu xa đang chuẩn bị làm ra những chuyện xấu xa đối với nàng thiếu nữ chân yếu tay mềm kia.

Nhược Cơ nghe tiếng bốn gã đại hán cười sằng sặc mà trái tim không khỏi run rẩy, nàng bây giờ sức yếu thế cô, nếu muốn cứu thiếu nữ ấy thì chẳng khác nào tự đi tìm chết.

Thật ra, trong một khoảnh khắc thoáng qua Nhược Cơ đã nghĩ sẽ phớt lờ bỏ chạy.

Nhưng rồi vẫn là không nỡ, nàng nép bên ngoài cửa hang, liều mạng giả vờ hô lên: “Ah ở đây còn có một hang đá lạ quá nè phụ thân, người và hai vị bá bá mau đến đây xem đi!”

Quả nhiên, bốn gã gian tặc đã bị trúng kế, bọn chúng vội vã kéo áo kéo quần ba chân bốn cẳng vừa bỏ chạy lại vừa chửi đổng.

Đợi bọn chúng chạy xa rồi Nhược Cơ mới lộ diện, nàng mon men đi vào trong hang đến bên thiếu nữ ấy thăm dò: “Tỷ tỷ…tỷ tỷ không sao chứ?…”

Thiếu nữ quỳ bệt trên nền đất đá, y phục đã sớm tả tơi để lộ ra làn da trắng noãn như dương chi bạch ngọc. Suối tóc nàng đen huyền buông rũ xuống vai tựa dòng thác nhược thuỷ ở đỉnh núi Lư. Bấy giờ, mi mục đọng sương hướng về phía Nhược Cơ, hình hài yếu mềm hơn cả mành tơ, cất giọng run run hồi đáp: “K..không sao, đa tạ tiểu muội ra tay tương cứu.”

Nhược Cơ mỉm cười, cởi ngoại bào đưa cho nàng che chắn, mặc dù chỉ là một chiếc áo nhỏ nhắn mỏng manh nhưng cũng coi như là che được những chỗ cần che: “Tỷ tỷ không sao thì tốt rồi, lần sau đừng một mình đi đến chỗ hoang vắng này nữa nhé, hãy luôn ở gần đám đông, lỡ như xảy ra chuyện còn có thể kêu cứu.”

Thiếu nữ đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên gò má, môi hồng hơi mím lại như vẫn còn sợ hãi lắm. Nàng thật đẹp, dung nhan trong sáng như ánh trăng tròn vào một đêm hoang mạc lặng gió, dát bạc lên mặt hồ nơi ốc đảo, soi đường cho người lữ khách tìm về với cố hương.

Một vẻ đẹp thanh khiết đến vô ngần…

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Nhược Cơ gặp gỡ một người thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy. Nàng dám khẳng định trong số trăm ngàn gương mặt đến vùng sa mạc này hành hương chưa hề có bất cứ nhan sắc nào so bì được cùng với thiếu nữ trước mặt:

“Tiểu muội muội. Ngươi đang nhìn gì vậy?”

Nhược Cơ giật mình, không biết không hay thiếu nữ ấy đã ở ngay bên cạnh, nàng quỳ gối, hai tay chống trên nền đất rướn người tới kề sát mặt Nhược Cơ mà nhìn, đường cong được vẽ ra lại hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta khó thở.

“Khụ không, không có gì, xin lỗi tỷ tỷ. À ừm mặt trời sắp khuất núi rồi, tỷ tỷ mau về lều trại của mình đi.”

Cười ư? Khóe môi cong lên như vậy là nàng vừa mới cười với Nhược Cơ ư? Không đâu, có lẽ đã nhìn nhầm rồi…

“Tiểu muội tốt quá, hay đi cùng với ta nhé? Chỗ của ta có rất nhiều châu báu, ta sẽ mang một ít tặng cho ngươi xem như là trả ơn.”

“Không không, tỷ tỷ không cần trả ơn gì đâu! Về nhà an toàn là ta mừng lắm rồi.”

“Thật không cần trả ơn?”

“Thật mà!” Nhược Cơ gật đầu, khẳng định chắc nịch.

“Được rồi, dù như vậy thì…tỷ tỷ cũng rất đa tạ sự can đảm tương cứu của muội. Nếu không có muội thì ta cũng không biết phải làm sao đây.” Thiếu nữ đứng dậy, tà váy đã bị xé rách để lộ ra đôi chân thẳng tắp không chút tì vết, nàng xoa đầu Nhược Cơ rồi cứ thế rời khỏi hang đá mà không ngoảnh lại thêm một lần nào.

Nhược Cơ đứng đó nhìn theo, nhìn đến khi bóng lưng người nọ đã khuất biệt sau những tảng đá lớn thì mới nhún vai một cái rồi cũng quay trở về con đường cũ.

Đêm sa mạc gió rét từng đợt thổi phồng ống tay áo. Trên đỉnh Tru Sơn, thần điện tỏa sáng như ngôi sao Bắc Đẩu vì trăm ngàn ngọn nến thơm được thắp lên.

Vang khắp một vùng là tiếng niệm kinh của các tín đồ hành hương đang thành kính quỳ ở trên núi và cả dưới chân núi Tru Sơn hướng về Bích Hải thần nữ.

Cũng cùng lúc ấy, trong một mái lều bạt, bốn gã đại hán đang lục lọi tìm kiếm ngọn nến của mình vốn đã để sẵn nhưng giờ thì nó đâu mất dạng. Chợt, một bàn tay thon thả vén lên tấm rèm, người xuất hiện là thiếu nữ ban chiều mà bọn chúng có ý định cưỡng gian.

“Đang tìm thứ này à?” Thiếu nữ vẫn trong bộ dạng tả tơi không có gì thay đổi, tay cầm bốn ngọn nến thơm chưa đốt, eo thon như linh xà đong đưa trước mặt đã câu hết ánh mắt của bốn gã đại hán.

“Hehe tiểu mỹ nhân, nàng còn cả gan dám đến tìm huynh đệ chúng ta hay sao?” Gã cao lớn nhất nói.

“Có phải là muốn cùng chúng ta vui vẻ hay không?” Một gã khác liếm môi tiếp lời.

“Phải đó, đêm nay ta thật sự rất muốn vui vẻ một phen.” Rèm mi của thiếu nữ khẽ nheo lại, cánh môi cong lên tạo thành nụ cười bán nguyệt.

Bốn gã đại hán dường như là chờ không nổi nữa liền cởi áo lao vào thiếu nữ như những con hổ đói mồi.

Cùng lúc ấy giờ lành đã điểm, thần điện rực sáng đèn trời, thanh âm bách tính đồng tâm niệm kinh càng vang vọng lớn hơn nên hoàn toàn không có ai nghe thấy bên trong một lều trại tiếng la thét cầu cứu của bốn gã đại hán hãi hùng đến mức nào.

Cho tới khi thiếu nữ lần nữa vén rèm bước ra thì bầu trời trên đỉnh đầu đã ngợp đầy những chấm sáng long lanh như sao sa. Nàng vươn lưỡi liếm vệt máu còn vương trên khóe môi, thân thể xích loã cứ như vậy tiến sâu vào màn đêm của sa mạc, từng bước từng bước mang theo huyết nhục tựa như là bộ bộ sinh liên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net