Chương 04: Kẻ ngốc lương thiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giã biệt Nga nhi, Nhược Cơ lon ton chạy về nhà, bỗng nàng trông thấy ở trước cửa nhà mình có đặt một chiếc rương to tướng. Số châu báu bên trong nhiều đến nỗi tràn ra vương vãi dưới mặt đất xung quanh nó.

Nhược Cơ bối rối cúi đầu xem xét thì thấy kẹp giữa mớ châu báu lấp lánh là một phong thư. Nàng mở ra nhưng vì không biết chữ mà cứ xoay tới lật lui vẫn chẳng hiểu dòng chữ bên trong viết gì. Lúc toan chạy vô nhà đưa cho Kha mẫu xem thì vừa hay đúng lúc đó nàng cũng đã rời giường thong thả bước ra rồi.

"Ơ kìa mẫu thân, người đã có thể đi lại được rồi?..." Nhược Cơ bất ngờ chớp chớp đôi mắt tròn xoe.

Nửa năm nay Kha mẫu lâm bệnh, sức khỏe ngày một trở nặng đến mức bước xuống giường cũng là khó khăn. Nói đâu xa, chỉ mới ngày hôm qua nàng còn xanh xao ho hen, ấy vậy mà bây giờ sắc diện lại trở nên hồng hào, không những đã bước được xuống giường mà còn đi lại rất thong dong.

Nhược Cơ không yên tâm bèn chạy tới đỡ tay nàng, Kha mẫu mỉm cười, xoa đầu Nhược Cơ rồi đáp: "Ta cũng không biết, chỉ là khi thức dậy thì thân thể đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều rồi."

"Thật sự người đã khỏe hơn rồi sao?" Nhược Cơ không giấu nổi vui mừng, khẽ lay cánh tay Kha mẫu.

"Phải, mẫu thân đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Cơ nhi đừng lo lắng nữa nhé."

"Vâng vâng ạ!" Nhược Cơ dụi dụi đôi mắt ươn ướt lệ.

Chợt, nàng nhớ lại chuyện quan trọng đang cần nói, bèn đưa phong thư cho Kha mẫu.

Kha mẫu vốn biết chữ nhưng lại không nhiều, mò mẫm một hồi mới coi như là ghép xong dòng câu được viết trong thư, nội dung của nó chính là "Thi ân bất cầu báo nhưng người tri ân tất nên ghi nhớ. Một chút lễ vật dành cho sự lương thiện của tiểu muội muội, chớ đừng từ chối"

Bây giờ thì Nhược Cơ đã biết rương châu báu này từ đâu mà ra rồi. Nàng đem hết mọi chuyện đã xảy ra ở hang động kể lại với Kha mẫu, rồi hai mẹ con ngây người đứng trước chiếc rương, hoang mang không biết nên xử lý nó như thế nào.

Cảnh tượng này vậy mà lại trọn vẹn thu vào tầm mắt của nàng thiếu nữ kia, bấy giờ đang ngồi trên một mái nhà cách đó không xa. Rõ ràng vừa liếc mắt thì đã có thể nhận ra nhưng kì lạ là người qua kẻ lại chẳng có lấy một ai trông thấy nàng. Mà không trông thấy cũng có phần tốt, chứ lỡ như trông thấy thì không biết họ sẽ kinh hoảng tới mức nào khi có một cô nương xích lõa ngồi chễm chệ cùng một con hắc báo ở ngay trên mái nhà.

Thiếu nữ chống cằm, biểu cảm dường như là mong chờ lắm, môi nàng không ngừng mấp máy lẩm bẩm: "Mau mang chiếc rương vào nhà đi, mau mau đi nào tiểu muội muội."

Hắc báo nằm bên cạnh như có linh tính mà thở khì một hơi, nó không hiểu nổi vì sao chủ nhân lại đột nhiên hứng thú với một đứa trẻ phàm nhân như thế. Chán chường dũi mình ngáp dài.

Nhưng trái lại với kì vọng, Kha mẫu và Nhược Cơ không mang chiếc rương vào trong. Nàng theo ý mẫu thân chạy đi tìm tộc trưởng đến giải quyết.

"Chậc, hai mẫu tử này đúng là ngốc hết chỗ nói..." thiếu nữ tặc lưỡi, đôi mày liễu khẽ chau lại.

Hắc báo gầm gừ cất giọng: "Phàm nhân đều ngu ngốc như thế mà, mẫu tử họ còn không nghĩ đến việc gọi nhiều người tới sẽ bị lấy đi mất chiếc rương. Đúng là coi thường tâm ý của chủ nhân quá!"

Thiếu nữ không đáp, nàng chỉ im lặng tiếp tục quan sát.

Chẳng bao lâu sau người gọi là tộc trưởng cũng tới. Hắn là một lão đầu trông rất già cỗi, mái tóc bạc trắng với gương mặt in hằn nếp nhăn, bộ râu cũng trắng phao được tết lại như những gã hải tặc mà thiếu nữ từng trông thấy ngoài biển cả. Lão đầu vừa béo vừa lùn mặc áo vải thô, chân mang hài cỏ, chiếc cằm núng nính mỡ khi cười sẽ làm cho nó rung rung trông khá là ngộ nghĩnh.

Tay hắn chống mộc trượng được một tiểu tử dìu tới nhà Nhược Cơ, phía sau còn có mấy mươi tộc nhân tò mò đi theo ngóng chuyện.

Vừa trông thấy tộc trưởng thì Kha mẫu đã liền quỳ xuống bái chào, song kể lại đầu đuôi sự việc. Tộc trưởng nghe qua thì vuốt vuốt râu ngẫm nghĩ một hồi, trong lúc này ai nấy đều như nín thở chờ đợi, cả con muỗi vo ve bay qua cũng dễ dàng nghe thấy.

"Một cô nương lại có thể đền ơn bằng cả rương châu báu này ư? Một rương này có thể thay đổi vận mệnh cả một đời người, chậc...đúng là đáng nghi hoặc mà..."

Đoạn, lại nheo nheo mắt nhìn phong thư trên tay Kha mẫu, hỏi: "Ta có thể xem qua phong thư được không?"

"Vâng, tất nhiên là được chứ, mời tộc trưởng." Kha mẫu dâng lên phong thư.

Sau khi đọc xong, tộc trưởng lại vuốt vuốt chòm râu, lần này bật cười tỏ ra rất sảng khoái.

"Có vấn đề gì sao, thưa tộc trưởng?..." Kha mẫu lo lắng hỏi.

Sau tràng cười, tộc trưởng mới ấn đầu Nhược Cơ một cái ra chiều cưng nựng, không trả lời Kha mẫu mà ngược lại hỏi Nhược Cơ: "Có phải cô nương ấy vô cùng xinh đẹp, tuổi trạc chừng chưa quá hai mươi, cung cách cư xử thì thần thần bí bí, đúng không?"

Nhược Cơ ngẫm lại thì quả thật là vậy nên lập tức gật đầu "Dạ" một tiếng.

"Haha vậy thì chẳng còn sai lệch chi được. Cơ nhi đã có may mắn gặp gỡ Bích Hải thần nữ rồi!"

Một lời này khiến tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt cả kinh.

Họ đúng là tín ngưỡng Bích Hải thần nữ, tín ngưỡng đến mức thật sự tin rằng thần nữ đang quy ẩn ngoài biển cả mênh mông, không ngờ rằng nay lại trở về thánh địa Tru Ma. Tất nhiên ý nghĩ này đã liền làm dấy lên xôn xao trong đám đông.

Tộc trưởng giải thích: "Chắc chắn là thần nữ hiện ra ngay ngày thánh lễ để thử lòng chúng sinh. Vừa hay Nhược Cơ lại ra tay tương trợ, vậy nên thần nữ thương tình ban cho kim ngân châu báu đấy."

Lời giải thích này nghe vừa bất hợp lý mà cũng lại hợp lý. Lúc đó có một đại hán chen lên khỏi đám tộc nhân giơ tay xin phát biểu.

Hắn ấp úng hỏi: "À ừm nhưng lỡ như cô nương kia là người phàm, là một tiểu thư quyền quý nào đó muốn tặng báu vật tạ ơn thì sao tộc trưởng?"

Tộc trưởng nghe phán đoán của mình có người bác bỏ thì cũng không giận, lại tiếp tục giải thích: "Các ngươi xem phong thư này, một góc mực bị nhoè đi vì ngón tay Cơ nhi sơ ý chạm vào nghĩa là lúc đó nó chỉ mới vừa được viết. Mà tính toán thời gian thì...hm...khi ấy đoàn hành hương đã rời khỏi từ lâu, nếu có ai nán lại chắc chắn các tộc nhân sẽ biết. Đằng này chiếc rương cùng phong thư xuất hiện bất thình lình, thử hỏi vác chiếc rương châu báu này đi đến đây đặt không gây chú ý à? Chưa kể...Kha Thiếp Nhã sau một đêm tự dưng khoẻ mạnh trở lại một cách thần kỳ, chuyện này ngoại trừ Bích Hải thần nữ thì ai có khả năng làm?"

Nghe qua cũng khá là thuyết phục...

Chỉ thấy các tộc nhân gật gù đồng thuận, cả Kha mẫu và Nhược Cơ cũng đồng ý với cách suy diễn này.

Tuy nhiên không ai biết mà cũng chẳng có ai hay. Trên mái nhà, con hắc báo đang tức giận đến hai mắt long lên sòng sọc, nó chồm người tới cứ như muốn nhảy xuống xé xác đám người kia ngay lập tức.

"Ngươi yên lặng đi." Thiếu nữ ra lệnh.

"Nhưng mà thưa chủ nhân..."

"Yên đi."

Thiếu nữ mỉm cười, vẫn thản nhiên ngồi đó quan sát như đang xem tiếp diễn biến của một vở kịch hay. Hắc báo cũng không dám cãi lời chỉ đành cup tai nằm sát xuống đống rơm lợp mái mà khì khò thở.

Vậy là xuất cứ của chiếc rương châu báu đã trở nên rõ ràng dưới ánh sáng mặt trời. Nó là sự ban thưởng mà Bích Hải thần nữ dành cho đứa trẻ lương thiện Nhược Cơ, mọi người có mặt ai nấy đều bước tới chúc mừng, trong mừng rỡ cũng xen lẫn buồn bã khó giấu.

Bộc tộc này có tên là Thác Nhữ tộc, ngàn năm sống trên sa mạc chịu nắng gió bão cát vùi dập, cuộc sống vô cùng khổ cực nhưng tất cả tộc nhân đều rất yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Họ xem nhau là huynh đệ tỷ muội, đều đồng lòng canh giữ thánh địa Tru Ma, thường ngày đều san sẻ miếng ăn cái mặc cho nhau.

Nay nhà Kha mẫu và Nhược Cơ có được phần thưởng đến từ thần linh, mọi người đều ngưỡng mộ nhưng cũng chỉ biết chúc mừng xong thì lủi thủi giải tán trở về.

Chợt...

"Thưa tộc trưởng, nếu đây đã là phần thưởng của thần linh thì xin hãy phân phát cho tất cả tộc nhân cùng chung hưởng." Nhược Cơ đột nhiên lên tiếng.

Lúc đó, Kha mẫu ở cạnh bên cũng nói thêm: "Ngày thường mọi người đã giúp đỡ mẫu tử chúng ta rất nhiều. Phần thưởng này hãy cùng chia sẻ với nhau."

Nghe hai mẫu tử nói, tất cả đều im phăng phắc nín thở chờ đợi quyết định từ tộc trưởng. Bởi vì hắn vẫn là kẻ đứng đầu, nếu tộc trưởng không cho nhận thì cũng không ai dám tự ý xông lên nhận.

"Hm...mẫu tử hai ngươi nghĩ kĩ chưa, Nhược Cơ ngươi đã nghĩ kĩ chưa?" Tộc trưởng nheo mắt nhìn cả hai.

Nhược Cơ ngẩng đầu nhìn Kha mẫu, nàng mỉm cười gật đầu, hoàn toàn chấp thuận mong muốn sẻ chia này của nữ nhi.

"Vâng, con muốn cả bộ tộc chúng ta đều đủ ăn đủ mặc, không cần phải khổ cực nữa. Vả lại nếu thần nữ biết chúng ta nhờ vào châu báu người ban mà sống tốt hơn thì người cũng sẽ vui lắm!" Nhược Cơ kiên định.

Vậy là ngoại trừ phong thư và một số châu báo được chia theo đúng phần thì còn lại đều được đem ra phân phát hết cho cả bộ tộc Thác Nhữ.

Mọi người phấn khởi xếp hàng nhận châu báo theo sự sắp xếp của tộc trưởng, ai nấy đều không ngừng cảm tạ ân tình mà mẫu tử nhà Nhược Cơ dành cho họ.

Ngày hôm đó, phần thưởng Nhược Cơ nhận được không chỉ là châu báu mà còn là cả những nụ cười.

...

Đêm xuống...

"Thuộc hạ đã nói phàm nhân ngu ngốc rồi mà." Hắc báo cọ cọ đầu vào bờ vai thiếu nữ như một con mèo nhỏ.

Trên triền cát vàng, thiếu nữ nghiêng người nằm ngắm ánh trăng tròn đang treo lơ lửng. Ánh sáng xanh của mặt trăng trải lên thân thể mịn màn như một mảnh sa lụa.

"Chỉ có những kẻ ngốc mới biết lương thiện của con người. Còn bọn phàm nhân thông minh ngoài kia, ngươi không thấy chúng rất giống loài sâu mọt à?"

Hắc báo gác cằm lên tay thiếu nữ, thầm thì: "Nhưng nha đầu đó phí phạm tâm ý của chủ nhân."

"Có lẽ nếu là thứ khác thì tiểu muội muội sẽ giữ lại bên mình." Thiếu nữ nhếch môi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net