Chương 150: Thăng cấp đãi ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thăng cấp đãi ngộ

......

Đang ly hôn với Thiệu Thắng Uy, Mao Tín Hà ban đầu sống ở nhà bố mẹ đẻ, nhưng bị bố mẹ nói con gái đã gả đi mà còn dẫn theo con đến ở nhà mẹ đẻ lâu như vậy thật không hợp lý. Ý là bảo Mao Tín Hà trở về nhà chồng.

Căn nhà thứ hai được Viên Huệ Phương vất vả sửa sang đã có chỗ để dùng, hai nhà nằm đối diện nhau, cô cho Mao Tín Hà thuê một căn với giá rẻ hơn vài trăm tệ, nhưng Mao Tín Hà từ chối: "Chị Huệ Phương, nhà chị đã bị phá dỡ, còn một thời gian dài chị phải thuê mặt bằng kinh doanh, đây không phải số tiền nhỏ."

Hai người cũng hứa hẹn nếu có tìm địa điểm kinh doanh mới cũng sẽ cố gắng tìm hai mặt bằng cạnh nhau. Đây là chỗ khó, trì hoãn hơn nửa tháng mới cắn răng thuê một mặt tiền trên con đường phía chéo đối diện cổng trường Đại học Công nghệ Bách Châu. Chi phí đắt gấp đôi trong làng thành, hoặc hơn, vị trí lại còn xa - sinh viên đại học nếu muốn tiêu tiền phải đi bộ vài phút đến đầu đường, bên cạnh còn có một công trường đang thi công.

Sau khi ký thỏa thuận, Viên Huệ Phương ở nhà trù tính với con gái: "Họ phân cho chúng ta một căn nhà lớn 120 mét vuông, mặt tiền 50 mét vuông, ngoài ra còn có khoản bồi thường diện tích 630.000 tệ cộng với khoản trợ cấp chuyển nhà và thuê nhà chưa đến 700.000 tệ. Số tiền này không thể động tới, phải để dành cho con đi học và kết hôn sau này."

Nhưng Viên Liễu thấy tiếc: "Mẹ ơi, hai căn nhà ta mua đã bỏ trống mấy năm nay, không dùng cho thuê thì thật lỗ."

"Tiền đâu mà trang trí sửa sang?" Viên Huệ Phương nói: "Còn phải đề phòng Lưu Mậu Tùng, dạo này hắn đang nghe ngóng khắp nơi xem mẹ được chia bao nhiêu tiền."

"Có nghiêm trọng không?" Viên Liễu nói không phải hắn lại có ý đồ xấu chứ? Mẹ đã ly hôn cơ mà.

"Mẹ thấy hắn đang ngứa đòn." Viên Huệ Phương thở dài nằm trên ghế sofa của nhà mới: "Chỉ là cô Mao của con thật khó." Thiệu Thắng Uy không đồng ý ly hôn, Mao Tín Hà chỉ có thể khởi kiện sau khi hòa giải thất bại, nhưng kiện tụng cần có bằng chứng, Mao Tín Hà Không có bằng chứng chắc chắn trong tay.

Viên Liễu nói chuyện này cho Túc Hải, cô bé lại giảm hơn 5kg nói vậy mình sẽ đi tìm ra bằng chứng cha dượng mình ngoại tình. Mình theo dõi và chụp ảnh ông ta ngoại tình là được chứ gì? Viên Liễu tưởng Túc Hải chỉ nói vậy thôi, cho đến hai ngày không thấy Túc Hải đi học, cô mới nhận ra có chuyện gì đó bất thường.

Ngay cả Mao Tín Hà cũng nghĩ Túc Hải vẫn đi học bình thường, hai ngày nghỉ cuối tuần Túc Hải nói con đến phòng tập gym. Tối Chủ nhật khi Mao Tín Hà đang dùng bữa tại quán cơm tiêu điều của Viên Huệ Phương, Túc Hải mặt đỏ bừng chạy vào quán, câu nói đầu tiên chính là: "Con đói sắp chết mất."

Viên Liễu xới một bát cơm đầy cho bạn thân, Túc Hải cặm cụi quét sạch tất cả như trận cuồng phong, Mao Tín Hà cười nói: "Từ từ thôi." Xử lý xong bát thứ ba, Mao Tín Hà hỏi cả ngày hôm nay con tập thể dục vô ích à?

"Không vô ích." Túc Hải lấy điện thoại ra đặt lên bàn: "Con về nhà thăm Thiệu Quân Hàm, cả ba lần đều không thấy bóng dáng dượng đâu, ông ấy không có ở nhà." Cô gái với đuôi tóc bím ướt đầm mồ hôi nói con hỏi em trai xem bố em dẫn em đi đâu chơi? Không ngờ Thiệu Quân Hàm dẫn Túc Hải đến trước toà nhà tiểu khu bên cạnh: "Bố dẫn em đến đây, có cô cho em kẹo bông."

Thế là Túc Hải ngồi canh trong vườn hoa nhỏ cách tòa nhà không xa tận bốn ngày: "Tiểu khu gì tệ thế không biết, đi vệ sinh cũng phải chạy ra quán KFC bên ngoài, làm con không dám uống nhiều nước." Túc Hải bấm điện thoại: "Mẹ, mẹ xem đây có phải cha dượng không? Đây có phải là... của ông ấy không?"

Mao Tín Hà nhìn thấy cảnh nam nữ ôm nhau thân mật trong ảnh, cắn răng nói rằng chính là họ. Vuốt sang bức ảnh tiếp theo, tay Thiệu Thắng Uy còn bóp mông cô gái.

Mặt cô lúc trắng lúc đỏ, Túc Hải thì ôm chiếc bình men lớn của Viên Huệ Phương nốc ùng ục: "Không phải mẹ cần bằng chứng sao? Mẹ, cái này có tính không? Vẫn còn video con quay lại."

Viên Huệ Phương cũng rướn đến xem, nhưng điện thoại bị Mao Tín Hà che mất: "Mẹ... mẹ phải đi hỏi luật sư." Cô cảm thấy mất mặt, đột ngột quay sang Túc Hải: "Sao con lại đi làm chuyện này?"

Chẳng phải chuyện này thú vị hơn học hành sao? Túc Hải cười, hất cằm nhìn Viên Liễu: "Mẹ, cha dượng bắt nạt mẹ, con không thể bỏ qua được."

Sắc mặt Mao Tín Hà u ám, nhưng vẫn lau mồ hôi cho Túc Hải nói: "Chuyện người lớn con không cần lo lắng, chỉ cần chăm chỉ học tập là được."

Túc Hải nói không được, mẹ, con muốn giúp mẹ được chia nhà và tài sản nhờ ly hôn. Chỉ bằng một câu đã đả kích ghê gớm mối quan hệ mẹ con ấm áp, Mao Tín Hà bất lực nhìn Viên Huệ Phương: "Đứa nhỏ này... quá cố chấp." Viên Huệ Phương nói con bé thế là lanh lợi, cố thủ tiền, thế là tốt, không mất mặt.

Cô bé ợ hơi đứng nói chuyện với Viên Liễu trước cửa tiệm cắt tóc: "Mình hỏi Hoại Phong Niên, chị ấy bảo bằng chứng là tin nhắn, thư hoặc video và ảnh, nên mình chụp ảnh quay video luôn." Cô bé từ nhỏ đã suy nghĩ theo một đường thẳng, đường thẳng cũng có lợi, những điều người khác do dự đều trở thành "cứ làm đi" trong mắt cô, còn về cách thực hiện, chỉ cần nhấc chân lên và mở miệng ra là xong.

Cô gái 15 tuổi mụ mặc quần jeans phối với áo len hoa đứng chống hông trước cửa tiệm, nhìn trường đại học trước mặt: "Tiểu Liễu, mình cứ cảm thấy vị trí cửa tiệm này không ổn." Sau khi giảm cân, mặc dù đôi má vẫn hơi mũm mĩm, nhưng với làn da trắng và đôi mắt to, Túc Hải bĩu môi, ngẩng đầu lên, khiến nét dễ thương trên người thiếu nữ càng thêm nổi bật.

"Mình cũng thấy không ổn, cách cổng chính của trường Đại học Công nghệ hơi xa." Viên Liễu nói từ khi chuyển đến đây, việc làm ăn không được tốt lắm.

Vậy phải làm sao? Túc Hải và Viên Liễu cùng nhau nghĩ ra một cách, xin hai bà mẹ ngân sách 500 tệ đi in tờ rơi, dúi vào vòng tay các sinh viên đại học ở ngã tư mỗi khi họ có thời gian, lại còn ngọt ngào gọi "anh ơi, chị ơi".

Hai người lớn chỉ cho rằng bọn trẻ đang quậy phá mà thôi, không ngờ có nguồn khách mới tới quán mình thật. Những cô cậu sinh viên ăn cơm nói cô ơi, đồ ăn cô làm ngon hơn trong căn tin trường chúng cháu nhiều, sao không có người giao đến ký túc xá của chúng cháu?

Thế là Viên Liễu bắt đầu phát quảng cáo giao đồ ăn, Viên Huệ Phương trong quán nhận điện thoại và chuẩn bị đồ ăn nhanh, còn Viên Liễu đạp xe đi giao đồ ăn sau giờ học. Hai mẹ con càng làm việc chăm chỉ hơn, cuối cùng đã ổn định được công việc kinh doanh của quán ăn mới. Tiệm cắt tóc nhà Túc Hải thì áp dụng chính sách ưu đãi về giặt, cắt, thổi, ủi tại ký túc xá, kinh doanh cũng tốt hơn nhiều.

Hai đứa trẻ hoa mắt vì kiếm tiền không ngờ sẽ gặp lại người mà họ đã một năm không gặp trước cổng trường Đại học Công nghệ Bách Châu - Tề Dịch Quả. Hai người vừa dúi tờ rơi tới trước mắt chị tiến sĩ mới ngơ ngác: "Chị tiến sĩ?"

Trong bộ đồ kaki, chắp tay sau lưng như đang chán nản chờ đợi gì đó, Tiểu Tề đứng hình một lúc, sau đó có chút ngượng ngùng cười: "Là mấy đứa à." Sáng nay cô vừa vào làng thành, thấy nơi đó ngoài cảnh vách nát tường xiêu chỉ còn khói bụi mù mịt, không biết tiệm cắt tóc và quán ăn đã chuyển đi đâu?

Viên Liễu nhìn xung quanh: "Chị đang đợi chị Du Nhậm à?"

Tiểu Tề do dự rồi nhẹ nhàng nói không phải, chỉ đang đợi một người bạn thôi. Trông chị ấy trầm mặc hơn so với năm ngoái, Viên Liễu cảm thấy chị tiến sĩ như già đi 4-5 tuổi, đến cả cảm giác lanh lợi và nghịch ngợm trước đây cũng biến mất.

Nhìn hai đứa trẻ, Tề Dịch Quả khẽ cười: "Lại cao lên rồi." Nhìn sang tờ rơi hai đứa phát: "Ồ, biết cách làm giàu đấy, quảng cáo tận cửa, tiếp thị chính xác, Tiểu Liễu à, 'ba thịt hai rau chiến thắng vô số đồ ăn trong căn tin' này của nhóc viết rất hay, đánh trúng nỗi niềm của sinh viên đại học."

Tề Dịch Quả cười nhìn quảng cáo, rồi nhìn sang tờ của Túc Hải: "Dập xù, ép tóc, uốn định vị chân tóc, uốn pháo hoa, tất cả giảm 80%!" Tiểu Tề cười mà đôi mắt cong lên: "Bỏ vốn liếng à?"

"Có thể kiếm tiền." Túc Hải che miệng lại, thì thầm nói với cô.

Chỉ khi đó Tiểu Tề mới lại giống chị tiến sĩ trong trí nhớ của họ, bỏ hai tờ quảng cáo vào túi áo: "Ngày mai chị đi ăn, nhân tiện đi làm tóc, mấy đứa có hoan nghênh không?"

Túc Hải nói đương nhiên hoan nghênh, Viên Liễu gật gật đầu, nhìn bằng đôi mắt to khiến Tiểu Tề quay mặt đi vì không thoải mái, Tề Dịch Quả biết Viên Liễu muốn hỏi điều gì, cô nói có lẽ chị sẽ đến một mình, không phải chị Du Nhậm của em bận sao?

Đôi mắt đen láy của Viên Liễu khẽ đảo: "Chị Du Nhậm có biết chị về không?"

Tề Dịch Quả gật đầu, biết: "Chị hẹn Du Nhậm tối nay đi ăn." Cô sờ môi dưới: "Mấy ngày nay Du Nhậm đi thăm và khảo sát khu dân cư cùng lãnh đạo, tối nay sẽ về hơi muộn, nếu không bọn chị đã đến quán nhà Tiểu Liễu ăn rồi."

Hai đứa trẻ trước mắt vẫn nhìn chằm chằm Tề Dịch Quả, Túc Hải đang nghĩ tóc của chị ấy sao lại trông chán đời thế này? Sao các nhà tạo mẫu tóc người Mỹ lại cắt ra kiểu tóc quê mùa thế này? Làm bộ não to của chị tiến sĩ phơi ra hết sức có thể. Viên Liễu thì đang âm thầm so sánh "chuỗi bằng chứng" của mình, đương nhiên cô để bụng hành động thân mật giữa Du Nhậm và chị tiến sĩ trong tiệm cắt tóc năm ngoái.

Cô từng mơ hồ, hay là "gian díu" của chị Du Nhậm nghĩa là ân cần và thân mật với những người bạn trưởng thành? Chẳng phải chị Du Nhậm cũng từng vò tóc của chị Tóc Xoăn sao?

"Hả?" Tề Dịch Quả nhìn thấy Viên Liễu đang suy nghĩ gì đó: "Buổi chiều mấy đứa không đi học à? Sao buổi trưa lại ở đây phát tờ rơi?"

Viên Liễu sực tỉnh: "Trời ơi, sắp muộn mất!" Cô bé kéo Túc Hải đi: "Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết toán đó!" Vừa đi vừa chào tạm biệt Tiểu Tề: "Chị tiến sĩ, hẹn gặp lại ngày mai!"

"Quả Quả." Giọng nói mừng rỡ của Tào Vân vang lên từ phía sau, Tiểu Tề quay đầu lại cười với cô ấy, ánh mắt vừa ấm áp vừa như cố ý muốn tránh sức nóng.

Đứng trước mặt Tiểu Tề, Tào Vân đưa tay vuốt mái tóc dài của cô: "Sao lúc về không nói trước cho chị một tiếng?" Cô muốn dang tay ôm Tiểu Tề, nhưng chỉ có thể kiềm chế vì đang đứng trước cổng trường.

Hai người sóng vai bước đi được vài bước, Tề Dịch Quả mới nói: "Lần này em về..." Tào Vân tiếp lời ngay khi Tiểu Tề ngập ngừng: "Chị hiểu." Cô nói chị rất bất ngờ khi em có thể dành thời gian gặp chị, nhưng phải xử lý rõ ràng chuyện riêng của em là ưu tiên hàng đầu. Lần này thời gian gấp gáp cũng không sao, khi nghỉ hè đến, chị sẽ lại đến thăm em.

Khi hai người băng qua vạch kẻ đường, Tào Vân nhẹ nhàng kéo Tiểu Tề lại, sau đó rút tay về: "Chậm một chút." Cô hỏi Tiểu Tề như đang tán gẫu: "Đã hẹn thời gian với em ấy chưa?"

Tề Dịch Quả gật đầu: "Tối hôm qua vừa xuống máy bay đã liên lạc, lúc đó em ấy đang họp, không trả lời, 10 giờ tối mới trả lời, hẹn vào tối nay." Cô nhìn quanh quảng trường cao tầng mới được xây gần trường đại học: "Mới vài tháng đã thay đổi diện mạo."

Hai người vào một quán ăn khá yên tĩnh, Tào Vân cắt bít-tết cho Tiểu Tề, bản thân cô lại không ăn được bao nhiêu, đôi mắt ẩm ướt của cô luôn nhìn đối phương, Tề Dịch Quả nói em biết trạng thái em rất không tốt.

Tào Vân cười: "Đổi thành người khác cũng sẽ không tốt." Khi trên mặt cô thoáng qua vẻ u ám, Tiểu Tề nắm tay cô dưới gầm bàn: "Vân Vân, em xin lỗi." Tào Vân cũng nắm lại lòng bàn tay Tiểu Tề: "Mấy hôm nay chị không làm phiền em nữa, hãy liên lạc lại khi nào em cần chị nhé?"

Tề Dịch Quả gật đầu, Tào Vân nhẹ nhàng véo má cô: "Nhanh ăn đi."

Tiểu Tề ăn một miếng thịt bò, nhai thật lâu mới nhỏ giọng hỏi Tào Vân: "Có phải em rất ấu trĩ không?" Tiểu Tề nói em đã chuẩn bị tâm lý hơn nửa năm mới dám gặp Du Nhậm, em ấy mới 23 tuổi, nhưng cách xử lý vụ việc lại đến nơi đến chốn hơn em nhiều.

"Em đã trưởng thành hơn lúc còn đi học nhiều." Tào Vân nói lúc đó em độc đoán, kể cả những chuyện không có giải pháp cũng nhất quyết muốn tự mình sắp đặt. Quả Quả, từ khi em ra nước ngoài đến giờ, em vẫn không định quay đầu lại sao?

Im lặng mãi, Tiểu Tề nói rằng không quay đầu lại nữa, em đã thích nghi với cuộc sống và công việc ở nước ngoài, nhưng lần này, bất luận thế nào cũng phải quay về: "Em xử lý không ra gì cả, không thể chia tay một cách thiếu nhân phẩm đến vậy được."

Tào Vân vội vàng lên lớp buổi chiều, Tiểu Tề vẫn ngồi trong quán ăn đơn giản uống trà, uống hết tách này đến tách khác cho đến khi sắc trời tối sầm, ánh đèn của Bách Châu ngoài kia mang đến một cảm giác mới. Nhìn thật lâu, cảm thấy thật nhộn nhịp. Dưới ánh sáng giao thoa của đèn đường và đèn neon, có cô gái tóc ngắn mặc áo gió màu be và áo sơ mi trắng nhàn nhã bước về phía này, Tiểu Tề không khỏi đứng dậy, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Nhịp đập này không phải tình yêu loạn nhịp, mà đến từ nỗi sợ bị tra khảo.

Sau giờ tăng ca, từ ngoài quán ăn Du Nhậm đã nhìn thấy Tiểu Tề, cô khẽ gật đầu rồi đi vào.

Hai người gặp nhau không hề có tâm trạng hàn huyên, Tiểu Tề hỏi em muốn ăn gì? Du Nhậm gọi một suất salad đơn giản, Tề Dịch Quả phát hiện cách Du Nhậm nói chuyện đơn giản và rõ ràng hơn trước, chuyển động mắt cũng trưởng thành hơn.

Ánh mắt Du Nhậm không buồn bã như trước, cô nâng cốc lên nhấp một ngụm cà phê: "Dịch Quả, em không ngờ chị về Trung Quốc gặp em giờ này." Giọng cô chậm rãi chảy ra, không nghe ra sự bất mãn trong ngữ điệu.

"Thái Thái, tuy chúng ta đã thống nhất trên mạng, nhưng chị cảm thấy cần phải đích thân xin lỗi em." Sau những lời nói từ tận đáy lòng của Du Nhậm, Tiểu Tề suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đã có thể nói ra sự thật: "Năm ngoái Tào Vân đến thăm chị, chăm sóc chị vài ngày, chị cảm thấy chị bắt đầu có những cảm giác không rõ ràng với chị ấy." Không rõ ràng như một mặt của đồng xu, mặt còn lại là "có chuyện", Du Nhậm hỏi, ngày Tết chị về để thăm chị ấy sao?

Tề Dịch Quả nói không phải, là gia đình giục chị về vì ông nội. Sức khỏe ông yếu, nằm hơn một tháng trong phòng dành cho cựu chiến binh của Bệnh viện Bách Châu, những ngày Tết bệnh tình khá nguy kịch.

Nghe vậy, Du Nhậm cảm thấy tốt hơn một chút, cũng không còn tỏ ra uất ức nữa. Uất ức cũng giống một mặt của đồng xu, đối với Du Nhậm, mặt kia viết tên "tôn nghiêm". Cô và Tề Dịch Quả cuối cùng cũng đối mặt với dấu chấm của mối quan hệ: không có cảnh thái bình giả tạo, cũng không làm tê liệt bản thân, cả hai cùng đắp lên mối tình một tấm vải trắng sau cái chết. Tiểu Tề nói xin lỗi. Du Nhậm vô cùng nguội lạnh, nói, thời điểm vậy, vận mệnh cũng đành vậy.

Thậm chí cô còn không gặng hỏi Tề Dịch Quả: "Chị yêu em bao nhiêu? Chị yêu chị ấy nhường nào?" Du Nhậm không muốn bị chia sẻ tình yêu. Thứ cô để lại cho Tề Dịch Quả là một tấm lưng cứng cỏi, không khóc cũng không ầm ĩ, không buồn cũng không bi phẫn, mà lý trí như tảng băng. Kể từ đó, cô hầu như không trả lời tin nhắn của Tiểu Tề.

Người mình từng yêu ngồi phía đối diện, Du Nhậm chỉ thoáng nhìn khuôn mặt đầy hổ thẹn của Tiểu Tề, cô mím môi cười: "Cảm ơn chị đã hẹn em."

Tề Dịch Quả phát hiện cô gái trước mắt như đã trở lại dáng vẻ như lần đầu tiên mình đợi trước ký túc xá trong kỳ nghỉ đông năm đó, quấn bản thân lại trong lớp vỏ lịch sự, đề phòng giữ khoảng cách với nhau. Du Nhậm nói không cần xin lỗi, em cũng có chỗ làm không tốt, em đã không nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của chị, chỉ vẫn bước tiếp với những suy nghĩ được chăng hay chớ.

Tay cầm nĩa của cô run lên, lập tức đặt chúng xuống, ngẩng đầu cười với Tề Dịch Quả: "Các chị có duyên phận. Tuy xa nhau nhưng chị ấy vẫn có thể tình cờ xuất hiện vào lúc chị cần nhất. Giữa chúng ta có vẻ thiếu loại may mắn này."

Dịch Quả, cảm ơn vì cuối cùng chị đã thành thật. Du Nhậm lau miệng, đứng dậy đưa tay về phía Tiểu Tề, nở nụ cười nhìn người yêu cũ: "Chúc các chị hạnh phúc, sớm được đoàn tụ bên nhau."

Tề Dịch Quả chậm rãi đứng lên, mắt cô đỏ hoe, nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Du Nhậm: "Chị..." Tiểu Tề muốn nói thực ra sau khi chia tay với em, chị mới đề nghị quay lại với Tào Vân. Nói như vậy chẳng khác nào dựng một cổng vòm lên, môi cô mấp máy, mắt nhìn Du Nhậm rút đầu ngón tay lại: "Tối nay em vẫn phải về làm thêm giờ, em đi trước đây." Du Nhậm nói phải viết rất nhiều tài liệu, hiện tại cô là quản bút của toàn đơn vị.

Trước khi rời đi, Du Nhậm nhìn thẳng vào Tề Dịch Quả, đáy mắt cô như có một ngọn lửa cháy, cẩn thận quét qua từng tấc khuôn mặt người yêu cũ rồi mỉm cười, nụ cười này đã chặn lại những lời thôi thúc muốn cô nói. Du Nhậm cầm túi rời khỏi chỗ ngồi, được Tiểu Tề tiễn ra ngoài, nhưng Du Nhậm nói không sao, chị cứ ở lại.

Hai người nhìn nhau vài giây, Du Nhậm thỏa hiệp: "Vậy thì đến cửa."

Ra khỏi quán ăn, Du Nhậm quay người nhìn Tiểu Tề: "Tạm biệt."

"Thái Thái..." Tiểu Tề gọi cô: "Cảm ơn em."

Du Nhậm dừng bước, quay đầu lại: "Những năm đó em rất vui, Dịch Quả, cũng cảm ơn chị."

Khi vừa làm việc, Du Nhậm từng so sánh bản thân với Thư ký Văn - lãnh đạo cấp cao nhất toàn đơn vị - về sự khác biệt trong dáng đi, cô cảm thấy mình đi dứng quá chậm và quá chắc, nhưng kể từ lúc đi theo Thư ký Văn, cô dần dần thả lỏng bước chân, bước đi càng lúc càng nhanh hơn. Cô bỏ lại Tiểu Tề phía sau, mạnh mẽ bước từng bước đến một ngã rẽ không ai biết tên, khuôn mặt sáng ngời không còn kìm nén được cảm xúc, ngồi bủn rủn ôm đầu gối trên chiếc ghế dài ngoài bức tường trường đại học.

Sau gần một năm làm việc, Du Nhậm phát hiện bản thân càng có khả năng mặt không đổi sắc, càng có thể giấu nhẹm bản thân. Tuy Du Nhậm ngày xưa từng ngu ngốc cố gắng cứu vãn mối tình đầu tiên bằng giao tiếp cơ thể thân mật, nhưng đến mối tình thứ hai, cô đã biết mổ xẻ bản thân, biết cắt bỏ phần cơ tim đau đớn và bất lực nhất ra đông lạnh, phát huy phong độ thuộc về người trưởng thành lên đến trình độ cao nhất.

Thực ra thứ phong độ chết dẫm này thật khốn nạn, trước mặt người khác phải giữ thể diện, sau lưng lại không thể bước đi cũng không thể về nhà, lại còn khóc không ra tiếng ngay giữa đường.

Du Nhậm cảm thấy càng lúc càng lạnh, cô vùi đầu cố nén nước mắt, cho đến khi một tiếng gọi "chị" quen thuộc đánh thức cô dậy - Viên Liễu vừa hoàn thành đơn giao thức ăn cuối cùng phanh xe lại, bàng hoàng nhìn Du Nhậm.

Du Nhậm sửng sốt, cô mỉm cười: "Tiểu Liễu?" Cô hy vọng nụ cười có thể trụ lại lâu hơn một chút, bèn chống hai tay lên ghế: "Ừm... chị tan làm đi qua đây, đang ngồi nghỉ một lát."

Viên Liễu dừng xe, đi về phía Du Nhậm, cô bé cảm thấy nụ cười của Du Nhậm thật buồn, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.

"Em về nhà trước đi, lái xe cẩn thận." Giọng Du Nhậm run run. Viên Liễu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Du Nhậm: "Chị, em đạp xe, chị ngồi phía sau, em đưa chị đến bến xe buýt được không?"

Du Nhậm nhìn đi nơi khác, cuối cùng gật đầu.

Cô gái đang cao và lớn đang đạp xe, xấp tờ rơi còn dư trong giỏ thi thoảng rung lên, Viên Liễu không nói gì, đôi tai cố gắng bắt lấy hơi thở của chị Du Nhậm ngồi sau. Tay Du Nhậm đặt lên eo Viên Liễu, ấm áp, ngứa ngáy, như cảm giác lông vũ lướt qua chóp mũi. Viên Liễu đạp xe, trục bánh kêu lên "cọt kẹt" trên con đường nhựa, chẳng mấy chốc đã băng qua điểm dừng xe buýt đầu tiên.

Du Nhậm như thể không nhận ra đã đi qua bến, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, để từng giọt nước mắt rơi lã chã trên đường. Khóc xong, cô lại chậm rãi trở về Du Nhậm mạnh mẽ đó.

Viên Liễu có thể cảm nhận được, cô cố gắng không quay đầu lại nhìn chị, đạp nhanh qua bến xe thứ hai và cả thứ ba. Mãi tận 40 phút sau khi đã đến gần con đường nơi Du Nhậm sống, Du Nhậm mới hoàn hồn: "Tiểu Liễu?" Cô kinh ngạc nói nhỏ.

"Sắp đến nơi rồi chị." Viên Liễu vẫn không lo không vội, trong khi tay Du Nhậm vẫn bất giác ôm chặt hơn.

"Mau dừng lại, chị tự về nhà, em đạp đi xa quá." Giọng Du Nhậm vẫn nghèn nghẹt.

"Chị, không xa đâu, em đạp xe rất vững mà, chị xem, đằng trước chính là tiểu khu của chị kìa." Viên Liễu phanh xe chậm rãi, cho Du Nhậm nhảy xuống ghế sau dễ dàng hơn.

Thực ra Du Nhậm vẫn chưa muốn về nhà ngay, cô nhìn vào mắt Viên Liễu, bỗng cảm động trước những giọt mồ hôi lấp lánh trên khuôn mặt cô bé: "Sao em không nhắc chị?" Với đôi mắt vẫn chưa hết đỏ, Du Nhậm lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mồ hôi cho Viên Liễu.

"Bởi vì... chị đang suy nghĩ chuyện gì đó, em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net