Chương 200: Trái tim gãy đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là phần 2 (từ chương 200 đến chương 226) của "Xa gần cao thấp", các bạn có thể vào tường nhà của mình để tìm phần 1, chúc các bạn đọc vui vẻ.

......

Trái tim gãy đôi

------

Viên Liễu vừa lên lớp 12 được hai tháng, Du Nhậm được tổ chức yêu cầu đi nói chuyện, hỏi cô có muốn làm việc trong Ủy ban Đoàn Thanh niên không? So với công việc ở đó, dù hiện tại phải tăng ca, thức khuya viết tài liệu đến mức rụng tóc, Du Nhậm vẫn thích phòng nghiên cứu hơn. Cô chọn ở lại, vậy là bị Nhậm Tụng Hồng phẫn nộ gọi điện tới mắng một tràng nói tầm nhìn hạn hẹp.

Du Nhậm kiềm chế cơn giận, đến Bệnh viện Trung tâm tìm Du Hiểu Mẫn đề nghị hai mẹ con nên teambuilding bằng một bữa lẩu. Du Hiểu Mẫn nói đừng ăn lẩu, nhìn mắt con đỏ thế kia, ăn đồ nóng chỉ tổ thêm dầu vào lửa, mẹ sẽ dẫn con đi ăn kem.

Hai mẹ con ngồi trong McDonald's, Du Nhậm thồn hai hộp Sundae trong một hơi, cuối cùng cũng thừa nhận sai lầm: "Đáng lẽ con không nên quay lại Bách Châu làm việc."

Du Hiểu Mẫn nói mẹ biết thừa con, con cho rằng có thể dựa hơi thằng bố phần nào phải không? Con tính toán rõ ràng giống Nhậm Tụng Hồng. Không muốn vào Ủy ban Đoàn Thanh niên thì không vào vậy, tuy thăng tiến nhanh, nhưng thực ra ở đó rất bận, mấy năm nay văn phòng nghiên cứu đã luyện con trở nên lười biếng, chưa chắc đã hợp.

"Con không lười biếng." Du Nhậm không đồng ý, trước giờ cô luôn cực kỳ nghiêm túc trong công việc, được các đồng nghiệp và lãnh đạo hết lời khen ngợi vì làm việc cẩn thận, hiệu quả và có tầm nhìn tổng thể.

Lười ở đây là lười tiếp xúc với mọi người, con thích suy nghĩ, thích viết và giỏi viết, đây là lợi thế. Nhưng con càng ngày càng ít nói chuyện, đến vị trí mới cần thích nghi với những yêu cầu mới, có thể sẽ rất khó chịu. Du Hiểu Mẫn nói, con là nhân tài được trường đại học chú trọng đào tạo tiến cử, nếu không có Nhậm Tụng Hồng, con đã có thể thăng chức nhanh hơn ở Bách Châu.

"Mẹ, có người vào cùng lứa với con, đã được lên chức chính khoa rồi." Du Nhậm từ nhỏ đã học hành không kém ai, tính cách ganh đua trong máu vẫn không thay đổi.

Du Hiểu Mẫn cười, xoa má Du Nhậm: "Mẹ hiểu, tình yêu chưa thấy động tĩnh gì, sự nghiệp thì vô cùng muốn tạo nên thành tựu. Con người ấy mà, phải có một điểm tựa nào đó."

Buổi tối về nhà, Du Hiểu Mẫn đun một ấm nước sôi, đầu tiên pha trà, sau đó úp một bát mì, ăn no xong xuôi mới ngồi lên ghế sofa lướt danh bạ điện thoại, mặt mày ôn hoà gọi điện cho Nhậm Tụng Hồng: "Ông Nhậm, bây giờ có đang bận không?"

Nhậm Tụng Hồng nói đang trong văn phòng, không có người: "Là vì chuyện của Thái Thái sao? Tôi cũng tức giận, tưởng con bé sẽ không đến nỗi khờ dại, nhưng hễ là người biết nghĩ một chút và có kinh nghiệm sẽ không bao giờ từ chối, ai ngờ... "

Du Hiểu Mẫn tiếp lời "ừ ừ", uống hai ngụm trà tiếp tục niềm nở: "Đúng là con bé non nớt, vẫn còn tính bướng bỉnh của trẻ con."

Chồng cũ sững sờ: "Hiểu Mẫn, cô..."

"Tôi đang con mẹ nó muốn hỏi ông, Nhậm Tụng Hồng, Thái Thái có phải con gái của ông không?" Du Hiểu Mẫn lật mặt, giọng nói đột nhiên cất cao: "Nhậm Tụng Hồng, đồ khốn nạn, con gái ông không nhờ vả ông cái gì, ông được lợi lại còn ra vẻ ra đây! Con bé học đại học, thi công chức, lên chức phó khoa, có cái nào là con bé không dựa vào bản thân... 100.000 tệ ông cho chẳng là cái thá gì, ông mua hẳn nhà mới cho con trai ông cơ mà... Tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng ép Thái Thái ra khỏi phòng nghiên cứu, không phải chỉ vì ông nghĩ phòng khoa này gần ông hơn sao? Ông giả vờ làm Bao Thanh Thiên gì chứ? Người khác 'Cử hiền bất tị thân', còn ông chỉ biết làm bộ giả dối!"

*Cử Hiền Bất Tị Thân: Ý nói người có tài vẫn nên được công nhận, không thiên vị người nhà.

Chửi xong, Du Hiểu Mẫn sảng khoái, lại nhấp một ngụm trà, gọi cho con gái: "Yên tâm, con cứ làm tốt việc của con."

Tháng 10, Du Nhậm giữ chức phó khoa tròn hai năm, thuận lợi thăng chức lên chính khoa. Nhất thời trở thành nhân vật có tiếng tăm, phòng nghiên cứu mở rộng biên chế, cô trở thành một trong hai phó chủ nhiệm. Có tuổi trẻ, có bố làm to, có trường danh tiếng, có vẻ ngoài xinh... Những đánh giá này đã làm lu mờ khả năng xuất sắc của cô, Du Nhậm chỉ có thể thu mình lại và làm việc cẩn thận hơn. Khi những áp lực hữu hình và vô hình cùng những chuyện khác ép cô mệt mỏi, Du Nhậm sẽ lái xe đến quán trà của Ấn Tú.

Hôm đó, còn hai tiếng nữa mới cần đón Viên Liễu tan học, Du Nhậm vừa đỗ xe ở lối vào cửa quán của Ấn Tú. Ấn Tú mặc váy len liền thân, cầm một chiếc ô đỏ lớn ra đón. "Chỉ cách hai bước đi thôi mà." Du Nhậm cười, nói không cần đón.

"Đang là mùa thu, mưa ướt dù chỉ một chút cũng thấy khó chịu, chưa kể em phải ngồi xe hai tiếng đồng hồ." Ấn Tú cười, đỉnh ô âm thầm nghiêng quá nửa về phía Du Nhậm. Nghĩ đến lời nhận xét của Du Hiểu Mẫn về Ấn Tú, Du Nhậm không khỏi âm thầm gật đầu: "Sự chu đáo trong cách đối nhân xử thế của Ấn Tú được ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ."

Vào quán, Ấn Tú mời Du Nhậm xem qua loại trà Sóc Đông bán chạy mới đến, Du Nhậm nhìn qua bao bì, không có ý kiến gì, chỉ hỏi, tối nay chúng ta uống cái này à? Ấn Tú nói phải, chị muốn xin ý kiến của em.

Ngồi yên vị trong quán trà, nước đã chuẩn bị xong, Ấn Tú xé gói ra, hãm hai cốc trà, đang định nói chuyện với Du Nhậm thì có một vị khách khác bước vào. Ấn Tú nói để chị ra xem đã, một lúc sau có hai giọng nữ vui vẻ trò chuyện vang lên.

Khách đến là một người qua đường vào trú mưa, tóc dài và thẳng, rẽ ngôi giữa, áo vest xanh navy kết hợp với chân váy suông cùng màu, ngoại hình bình thường, trông vẻ ngoài và khí chất như nhân viên làm công ăn lương. Cô ấy nói không hiểu nhiều về trà nên muốn hỏi xem có loại trà nào giá cả phải chăng, bao bì lịch sự và có lợi cho cả phổi lẫn giọng không.

"Vậy có thể chọn trà ô long, là sự đan xen của trà xanh và hồng trà, là loại bán lên men, nhiệt độ vừa phải, càng không gì thích hợp hơn là uống vào mùa thu." Ấn Tú tự tin nói chuyện về trà: "Nếu chị không uống nhiều trà, có lẽ cảm giác vị sẽ khá nhẹ, không hợp với các loại trà ô long đậm đà như Phượng Hoàng Đơn Tùng hay Ngưu Lang Khanh Nhục Quế."

Ấn Tú cúi xuống tìm trong tủ trà, lấy ra trà Thủy Tiên được sản xuất ở Mân Bắc: "Loại này có mùi hoa lan, hương thơm thoang thoảng, rất hợp với nữ giới."

Ấn Tú mời khách ngồi, pha một ấm trà cho khách thử trước. Khách nói không cần đâu, Ấn Tú cười: "Hôm nay vốn là ngày em thưởng trà cùng bạn, cơ hội được thử thêm một loại trà âu cũng là nhờ chị đến ghé thăm."

Du Nhậm cũng đi ra, cười nói phải, hôm nay em được hưởng ké.

Thử một tách trà, vị khách rất hài lòng, nói muốn mua một ít: "Chị chưa mua trà bao giờ, không biết nên mua bao nhiêu để làm quà?"

"200g - 300g là đủ." Ấn Tú hỏi, chị tặng cho nữ à?

Người khách mất tự nhiên nhìn xuống: "Ừ, đúng vậy." Nụ cười hiện lên hai lúm đồng tiền ở hai bên, khuôn mặt phổ thông bỗng chốc trở nên sống động: "Thực ra, là tặng cho bệnh nhân của chị làm quà xin lỗi." Hoá ra đây là một vị bác sĩ, việc xin lỗi bệnh nhân cũng thật hiếm thấy.

Cô ấy lấy danh thiếp ra lần lượt đưa cho Ấn Tú và Du Nhậm: "Phòng khám của chị ở trên đường này." Trên danh thiếp ghi "Phòng khám nha khoa Aiya Bách Châu - bác sĩ Đỗ Ưng Kỳ". Nữ bác sĩ chớp mắt, cười nói: "Vậy giúp chị chọn một phần loại Thuỷ Tiên hương hoa lan này nhé."

Trước khi nữ bác sĩ xách hộp trà ra ngoài, Ấn Tú đưa cho cô một chiếc ô có in tên cửa hàng: "Tuy bây giờ mưa đã ngớt, nhưng vẫn dễ bị ướt lắm."

Bác sĩ Đỗ nói cảm ơn: "Ngày mai đi làm chị sẽ mang trả lại." Cô chào hai người trước khi rời đi, ánh mắt ngầm liếc qua Du Nhậm, sau đó lại nhìn Ấn Tú thật sâu.

Khách đã rời đi, Ấn Tú quay đầu lại: "Chị nghĩ... hình như cô ấy hiểu lầm."

Du Nhậm nói chị thật nhạy cảm, chị phát hiện ra bằng cách nào?

Ấn Tú chỉ vào đầu mũi: "Khứu giác." Như cách cô ngửi thấy tình cảm khác lạ của Tiểu Liễu dành cho Du Nhậm. Hai người lại ngồi xuống, Du Nhậm ngẩn ngơ nhìn nước trà trong vắt màu vàng nâu, hỏi Ấn Tú: "Thị trường bán trà của Trung Quốc doanh thu vài nghìn tỷ một năm, nhưng vẫn chưa xuất hiện một thương hiệu thực sự."

Ấn Tú từ lâu đã quen nghe Du Nhậm đổi chủ đề, cũng không chỉ ra: "Đúng vậy, quá nhiều chi nhánh, chủ yếu vẫn là thương hiệu theo khu vực, tiêu chuẩn không đồng nhất, cũng không có thương hiệu tích hợp toàn bộ chuỗi cung ứng."

Du Nhậm thử lại một hớp, bỗng nói: "Mấy hôm trước em đã lên chức chính khoa." Cô không hé môi nửa lời với người thân và bạn bè xung quanh về chuyện này, bởi cô không cho rằng đó là một chuyện đáng để tán dương. Nhưng đối mặt Ấn Tú, cô sẵn lòng tâm sự chút chuyện phiền não: "Gánh nặng càng lớn, càng như đi trên lớp băng mỏng."

"Có ngủ ngon không?" Ấn Tú rót thêm cho Du Nhậm: "Là do em có năng lực, năng lực sẽ đẩy em đến vị trí thích hợp, thật ra phần lớn công việc đều cần sự 'cẩn thận' này, đừng áp lực quá."

Giấc ngủ về cơ bản vẫn ổn, hầu như đêm nào Du Nhậm cũng nói chuyện một lúc với Viên Liễu mới ngủ, cho dù họ vừa gặp nhau trên xe hai giờ trước. Cô gái nhỏ nói lớp 12 thật nhàm chán, chỉ ôn lại kiến thức cũ và làm đề. Cô gái nhỏ còn nói gần đây Triệu Giai Kỳ hơi lạnh nhạt với em, vì Thánh Học tuần nào cũng đến quán ăn của mẹ em, muốn gặp em tán ngẫu. Tuy bạn ấy cũng khá giỏi và khá lạnh lùng, nhưng hễ nói chuyện sâu thêm là lại biến thành "tiểu cô nương": Kiêu ngạo, thông minh, quen giả vờ trưởng thành nhưng vẫn mang tính trẻ con ngang ngược.

Thứ Sáu tuần trước, cô gái nhỏ duỗi cổ tay ra, chỉ vào chiếc đồng hồ thể thao bị Thánh Học cưỡng bức tặng: "Ban nãy bạn ấy bức ép đeo vào cho em trước cổng trường, em phải nghĩ cách trả lại quà."

Vào buổi tối hôm cô gái nhỏ muốn trả lại món quà, Du Nhậm có chút mất ngủ. Du Nhậm nói không ghen, không có quyền nói về chuyện ghen, thực chất trong lòng cô biết, nói và làm là hai việc khác nhau, không muốn ghen và phải ghen là hai việc khác nhau, nghĩ mình chưa ghen và thực ra đã ghen cũng là hai việc khác nhau.

"Ngủ cũng được." Du Nhậm nhìn Ấn Tú: "Em thấy chị hồng hào hơn, trên mặt và trong mắt luôn có nụ cười."

"Trước đây chị như một con chó mất chủ." Ấn Tú tự bỡn cợt bản thân: "Vì không có nên dã tâm rất lớn." Tỷ như chuyện kiếm tiền, thấy những người cùng nghề kiếm được nhiều, chị tự nhủ với bản thân rằng mình cũng có thể, và còn kiếm được nhiều hơn là đằng khác. Từ khi ra khỏi tù chị mới biết năng lực của mình đến đâu, chỉ nên làm những việc trong khả năng là được. Có lẽ người khác sẽ nghĩ là lỗi thời và bảo thủ, cũng có vài người quen của mẹ chị đến xem quán trà, bảo chị làm to hơn, xây thêm vài quán, thậm chí đi vay vốn, nhưng chị từ chối hết: "Đến 30 tuổi mới biết giới hạn của mình ở đâu, không hề đáng buồn, chị cảm thấy thật may mắn."

"Giới hạn?" Du Nhậm hỏi, ý chị là giới hạn cao nhất?

"Đúng. Giới hạn cao nhất không phải những con số trong tài khoản, không phải bao nhiêu căn nhà, mà là niềm hạnh phúc được chung sống với Mão Sinh. Bây giờ mỗi khi vô thức chị sẽ nghĩ về Mão Sinh, không muốn bị công việc chiếm dụng quá nhiều tinh thần và sức lực mà bỏ qua Mão Sinh."

Ấn Tú nhấp một ngụm trà, vị ngọt tràn vào khoang miệng, cô cười: "Sang năm chị sẽ được tự đăng ký công ty, lúc đó chị dự định mở một Studio thiết kế thời trang bên cạnh, vừa được thoả mãn đam mê, vừa kiếm thêm chút tiền thuê nhà điện nước, chỉ cần có thế cũng mãn nguyện."

Chị nghĩ "trưởng thành" là một quá trình được, mất và lấy lại, Ấn Tú của trước đây muốn trở thành tỷ phú áo gấm về làng, Ấn Tú của hiện tại chỉ cần no đủ và ổn định là được, chỉ cần có Mão Sinh là hạnh phúc. Trước khi tiễn Du Nhậm ra ngoài, Ấn Tú nhìn thời tiết: "Mưa đã tạnh hẳn. Em cũng thật kiên trì, vẫn luôn đi đón Tiểu Liễu."

"Việc này không dựa vào kiên trì, có lúc em cũng bận quá không đón được." Du Nhậm nói lời tạm biệt với Ấn Tú.

"Ừ, không dựa vào kiên trì." Ấn Tú đặt trà bánh trên ghế sau: "Để cho Tiểu Liễu với Tiểu Hải, đây là quà Trung thu của quán chị đặt làm sau khi đã thử qua trà và bánh trung thu của hơn một chục cửa hàng."

Thấy Du Nhậm vẫn kiềm chế lời muốn nói, Ấn Tú vỗ nhẹ cửa kính xe, cúi người nhìn Du Nhậm: "Chị chỉ làm buôn bán nhỏ, nếu em không chê, lúc nào cũng hoan nghênh em đến phấn đấu cùng. Tuy chị nói không còn dã tâm như trước, nhưng đã kinh doanh thì vẫn muốn làm tốt hơn."

"Vâng, một ngày nào đó em sẽ trực tiếp đến nhờ vả chị." Du Nhậm cảm thấy ấm áp, cúi đầu khởi động xe, Ấn Tú lùi lại vài bước nhường đường, nhưng Du Nhậm không di chuyển nữa, chỉ chần chừ vịn lên vô lăng một lúc: "Ấn Tú..."

"Ơi?" Ấn Tú nhìn Du Nhậm: "Chị biết đôi khi em thấy khó khăn. Vẫn là những câu đó, cứ tự nhiên đến nếu muốn tâm sự."

Khó khăn của Du Nhậm chỉ có thể tự mình giải quyết, nhưng có lời này của Ấn Tú, Du Nhậm gật đầu: "Em đi đây, chị cũng về nhà sớm nhé."

Đưa đón Viên Liễu nhiều ngày như vậy, chỉ trong trường hợp thực sự không tiện đón vì tăng ca quá muộn mới nhờ đến Túc Hải, nhất là khi lên làm phó chủ nhiệm, Du Nhậm phải tăng ca liên tục, tuần này Du Nhậm chỉ đón Viên Liễu một lần vào thứ Tư. Du Nhậm không dựa vào kiên trì, "dựa" vào cái gì thì làm cái nấy, chứng tỏ việc này vẫn có áp lực tâm lý, vẫn phải phấn đấu chống lại sức ỳ của bản chất con người. Du Nhậm nghĩ trước khi cô gái nhỏ lên đại học, đón một lần là ít hơn một lần.

Nhưng hôm nay cô đã bồn chồn không yên những hai tiếng trước khi lái xe, dù đã uống hai loại trà, Du Nhậm vẫn không thể nén lại ngọn lửa trong lòng.

Đừng ngại dự đoán tương lai, dù chưa chắc đã chính xác, dù sẽ khiến tâm trạng trở nên nặng nề, nhưng nhiều năm qua, công việc của Du Nhậm đã dạy cô một điều: Phải không ngừng nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Kết quả xấu nhất là cô gái nhỏ ở lại trong trường đại học, họ phải mỗi người một ngả và chỉ được gặp nhau vào những dịp lễ Tết. Viên Liễu sẽ gặp đủ loại người và việc thú vị, sẽ nhảy ra khỏi cái giếng một chiều được Du Nhậm vây tạo, được chứng kiến mặt đầy màu sắc của thế giới, sẽ tiếp xúc với những tảng đá ngầm ắt phải xuất hiện. Và khi tốt nghiệp, cô gái nhỏ sẽ ném đi cây nạng mang tên "chị" để tự mình bước đi, để thoả sức chạy nhảy, sẽ nhận ra người chị lớn hơn cô 11 tuổi là người nhà, chứ không phải người yêu.

Mão Sinh đã khiến Du Nhậm dần dần buông bỏ nỗi cố chấp bằng cách xác định vị trí như thế, Tề Dịch Quả đã tìm thấy hướng đi cuộc sống mới dưới phương trời bên đó, và sau tất cả Viên Liễu cũng sẽ trở thành chính bản thân cô bé.

Bất kể tình cảm của Viên Liễu dần dần biến chất từ sự thân thiết từ nhỏ, là hiện tượng động lòng tuổi dậy thì, là nguồn khai sáng xu hướng tính dục hoặc thậm chí là một biến tấu rối bời. Cô đến quá đúng lúc, cô đã thay đổi màu sắc "ánh nhìn người chị" của Du Nhậm và khuấy trộn thành hương vị kỳ diệu.

Có vị ngọt và chua của kẹo cứng táo xanh, đây là hương vị yêu thích tự thân của Viên Liễu. Cũng như tách trà Thủy Tiên được thử trong quán của Ấn Tú hôm nay, trong veo màu vàng cam, thanh ngát và thơm ngọt, đây là phản ứng hóa học xảy ra giữa họ - Ban đầu Viên Liễu bắc củi nhóm lửa, bây giờ Du Nhậm vô thức thêm củi rưới xăng. Du Nhậm đã quen Viên Liễu, không thể rời xa Viên Liễu, dần dần không còn cô đơn, thậm chí sẽ nhắm mắt lại mặc cho bản thân chìm đắm.

Từng chút một, như vậy sẽ không ai khác phát hiện ra. Thật thầm lặng, ngay cả Viên Liễu cũng không biết vì sao và do đâu. Kết quả cho ngọn lửa lý tưởng nhất là hai niềm vui xa cách, Du Nhậm có thể được "luôn luôn mãn nguyện" trong lòng. Cô không sợ chia ly, không sợ tình cảm đặc biệt giữa mình và Viên Liễu sẽ không từ mà biệt, cô giỏi sắp xếp tài liệu và cấu tứ, là cây bút nổi danh trong phòng nghiên cứu, cô nắm rõ tinh tuý của "trung dung"*.

*Trung dung: "Trung" là không ngả về một thái cực nào, "Dung" là dung hòa, thích hợp với hoàn cảnh, tức là nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử.

Ăn hương vị này, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Yêu hương vị này, nhưng không cố chấp. Nhớ hương vị này, nhưng sẽ kìm nén.

Với tòng phạm là sự thông minh của Viên Liễu, Du Nhậm đã có thể an toàn bước đến hiện nay - hai chuyên gia về mập mờ, hai kỳ thủ trầm ngâm trong suy nghĩ riêng ngồi quanh đống lửa ám muội, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt họ, ngọn lửa bập bùng lúc mờ lúc tỏ, họ giao tiếp bằng mắt, ngôn ngữ gấp lại thành lời. Làm sao một cô gái chỉ mới 16 tuổi lại có thể sâu sắc đến thế?

Nghĩ đến đây, Du Nhậm đang lái xe giật mình nhận ra mình đã đi quá trường cấp 2 số 8. Cô vội vàng dừng lại bên đường gọi điện cho Viên Liễu, bảo cô gái nhỏ đợi mình quay đầu xe

Lên xe, trên người Viên Liễu thoang thoảng mùi mồ hôi, Du Nhậm hỏi hôm nay phòng học không bật điều hòa à?

"Thật ra buổi học cuối cùng hôm nay nhà thầy giáo có việc gấp nên bảo chúng em tự học. Em và Triệu Giai Kỳ ra sân chơi chạy hơn mười vòng." Dưới cằm Viên Liễu vẫn chảy từng giọt mồ hôi: "Trời nóng, chạy mệt, vừa chạy vừa cãi nhau, cuối cùng cũng nói ra những lời trong lòng."

Du Nhậm lấy khăn giấy cho Viên Liễu: "Lau đi."

Cô gái nhỏ không nhận, mà cúi mặt lại gần: "Chị lau đi."

"Vậy em phải cho chị một lý do." Du Nhậm nghiêng người, cười nửa miệng nhìn cô gái nhỏ: "Ví dụ như, em bị gãy xương?"

Nụ cười trên mặt Viên Liễu cứng lại: "Những ngày qua... trái tim em như gãy làm đôi." Cô gái nhỏ cúi đầu, đôi lông mày dày lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn trần xe. Du Nhậm lặng người trong khoảnh khắc, sau đó lau mồ hôi từ trán trở xuống cho cô gái nhỏ, Viên Liễu nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ động đậy, cũng tạo thành độ cong nhếch lên như khoé miệng. Cảm nhận khăn giấy nhẹ nhàng thấm dọc theo đầu cho đến đuôi lông mày, đến sống mũi và đôi má, và cuối cùng là nơi cằm mịn màng. Du Nhậm nhận ra, cảm giác chỉ nhìn vào khuôn mặt và đưa tay chạm vào thật không giống nhau, hương vị táo xanh của Viên Liễu đã nhạt đi một chút, cô gái nhỏ lại lặng lẽ lớn thêm.

Thu khăn giấy lại, Du Nhậm ngồi thẳng: "Đã làm rõ hiểu lầm với bạn ấy chưa?"

"Vâng." Viên Liễu lại cười: "Triệu Giai Kỳ quyết tâm nỗ lực học tập cả năm lớp 12, không nghĩ về chuyện tình cảm nữa." Không còn đay nghiến bản thân chỉ vì sự ưu tú của người khác: "Cậu ấy muốn kéo dài khoảng cách tâm lý với Thánh Học."

"Sao vậy?" Du Nhậm nghĩ những đứa trẻ này thông minh hơn năm mình học cấp 3 rất nhiều, hồi đó cô không hiểu, chỉ biết âm thầm khóc.

"Đặt tầm mắt lên bản thân chính là kéo dài khoảng cách." Viên Liễu nói, trước kia không nghĩ ra chuyện rất đơn giản thế này đúng không? Tại sao bạn ấy không thể nhận ra? Con người không ai giống ai, đứng trước Triệu Giai Kỳ là một vách đá nhẵn thín, bạn ấy trèo lên bằng tay không, trượt xuống hết lần này đến lần khác cho đến khi biết cách nhìn lại những vết thương trên cơ thể mình và nhiều con đường khác phía sau, vậy là bạn ấy đã hiểu phải làm gì.

Viên Liễu kê khuỷu tay lên đùi, chống cằm nhìn về phía trước, lại rơi vào trạng thái trầm ngâm như thường thấy ở Du Nhậm. Trước đây cô không thấy sự im lặng này huyên náo, Du Nhậm cũng không cảm thấy khó xử, họ không cần gượng ép tìm chủ đề nói chuyện. Nhưng hôm nay thì khác, tâm sự của Viên Liễu nồng đậm hơn màn đêm.

Du Nhậm liếc nhìn cổ tay Viên Liễu, chiếc đồng hồ đã biến mất. Nghĩ đến lời nói "Trái tim gãy làm đôi" của cô gái nhỏ, lòng cô thoáng chốc tê dại, da đầu bên trái như có tiếng ồn dội lên. Du Nhậm lái xe đến dưới tầng nhà Viên Liễu, cô bé vẫn chào tạm biệt như thường lệ, bỗng Du Nhậm gọi: "Tiểu Liễu!"

"Hả?" Cô gái nhỏ quay lại nhìn.

"Nếu trái tim gãy làm đôi... nên băng bó thế nào cho dễ chịu hơn?" cô hỏi.

Viên Liễu nhất thời kích động không nói nên lời, cúi đầu nhìn ngực trái: "Đã đỡ hơn nhiều, một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Ánh mắt Du Nhậm lay động, cô vẫy tay gọi Viên Liễu: "Lại đây."

Cô gái nhỏ lại gần, không ngờ được Du Nhậm ôm vào lòng, trong nháy mắt, cô nghe thấy nhịp tim của Du Nhậm, loạn xạ và rộn rã, hoảng loạn và mạnh mẽ. Du Nhậm xoa sau đầu Viên Liễu: "Chị xin lỗi, đôi khi chị cũng khó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net