Chương 203: Chi phí cứu tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không? Du Nhậm lật tẩy cuộc trò chuyện đói khát của một người tiếc rẻ 2.000 tệ, đưa cho Du Cẩm: "Em tự xem đi."

Mặt Du Cẩm tái mét, "anh trai" trên app lại gửi ảnh tới, tất cả đều là ảnh chụp anh ta ăn và uống với phông nền thực ra cũng không tệ, trông không giống mức tiêu dùng của tầng lớp thấp nhất. Không hề giống như những gì anh ta từng nói: "Anh nghèo đến mức nhiều năm không dám ra ngoài ăn cơm, để dành tiền chữa bệnh cho mẹ".

Biết mình bị lừa, cô gái bật khóc. Du Nhậm và Viên Liễu bất lực nhìn nhau, Du Nhậm đưa khăn giấy cho Du Cẩm: "Nếu em muốn, hôm nay chị sẽ thuê nhà nghỉ cùng em, từ mai trở đi em bắt đầu đi tìm việc làm và thuê phòng, đừng về nhà nữa."

Phải rất lâu sau tâm trạng của cô gái bị lừa mới bình tĩnh lại, mũi nghèn nghẹt, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Đừng khóc nữa, hạng người như vậy có xứng đáng với nước mắt của em không?" Giọng Du Nhậm lại rõ ràng và quả quyết như trong công việc, cô nói, nếu thật sự không tìm được việc, để chị giới thiệu em đến làm việc ở chỗ bạn của chị. Du Cẩm, không thể tin được ai, kể cả Thượng Đế, em hiểu không?

Cô gái không hiểu, nhưng cũng hiểu, vừa gật đầu vừa lắc đầu, hiển nhiên là đang rối bời.

"Vậy được, chúng ta tìm chỗ ở đi." Du Nhậm nhìn Viên Liễu: "Tiểu Liễu, về nhà đi, chuyện đã giải quyết xong."

Viên Liễu không đành lòng, thiếu tự nhiên nắm tay cầm bên ghế phụ: "Em... em sẽ đi cùng..."

"Không sao đâu, ngày mai em còn đi học." Du Nhậm nhìn chăm chú đôi mắt Viên Liễu: "Chị không muốn nói câu 'nghe lời' hay 'ngoan' với em, em hiểu không?"

Mặt Viên Liễu nhanh chóng nóng bừng, cô gái nhỏ gật đầu, lập tức xuống xe, vẫy tay với chị: "Hẹn gặp lại." Du Nhậm hạ cửa kính xuống, nhìn cô gái nhỏ mấy giây, cuối cùng cũng gật đầu.

Sau khi Du Nhậm lái xe đi, Viên Liễu nóng lòng bật Q lên kiểm tra từng người bạn của mình: "Không phải chứ, liệu ở đây có nick phụ của chị ấy không?" Viên Liễu đang tìm nick phụ, còn Du Nhậm có lẽ không thể ngủ ngon cả đêm nay, vì cô phải khuyên bảo, đồng hành và để tâm đến Du Cẩm.

Viên Liễu buông tay xuống, ngơ ngốc nhìn màn đêm phía trước - Không muốn nói "nghe lời" hay "ngoan" với em, vậy chị muốn nói gì?

Người phụ nữ này là một bí ẩn. Viên Liễu nhận ra, hôm nay lại là một ngày trái tim mình được Du Nhậm xoa dịu. Cô bật cười, vậy hãy xoa đi, có lẽ bàn tay là tấm gương phản chiếu trái tim thầm kín. Du Nhậm không động tay thì Viên Liễu hoang mang, chỉ khi Du Nhậm động tay, Viên Liễu mới sống lại trong đầy hương vị chua chua và ngọt ngọt. Đêm nay, tay Du Nhậm vẫn ấm áp như thế, ánh mắt cũng vậy.

"Ôi, rốt cuộc cái nào là nick phụ của chị ấy?" Vào thang máy, Viên Liễu hắt hơi, vừa hoàn hồn lại đã tiếp tục tìm kiếm dấu vết.

.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net