Chương 203: Chi phí cứu tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi phí cứu tim

......

Chỉ suy nghĩ một ngày, Viên Liễu vẫn quyết định ngoại trú. Viên Huệ Phương bắt xe đến đón con gái, nói thực ra nếu bắt xe mỗi ngày cũng không tốn là bao, chúng ta không cần tiết kiệm khoản này. Thu nhập từ quán ăn vẫn ổn, doanh thu hàng tháng cộng thêm tiền cho thuê nhà khiến da dẻ Viên Huệ Phương hồng hào hơn: "Tiền phục vụ con người, chẳng phải kiếm tiền là để mẹ con chúng ta vui vẻ tiêu sao?"

"Đừng lúc nào cũng làm phiền Tiểu Du, Tiểu Du tốt với con, nhưng công việc rất bận, biết đâu người ta cũng phải hẹn hò chứ." Mặc dù Du Nhậm chỉ nhờ Viên Huệ Phương một ngày hôm nay, nhưng cô quyết định sẽ bình thường hóa việc đón con.

"Con nghĩ chúng ta nên mua gì cho Tiểu Du?" Viên Huệ Phương đã nghĩ đến việc tặng quà cảm ơn Du Nhậm từ lâu: "Tiểu Du cũng không thiếu thứ gì, nếu là kết hôn thì thật tốt, mẹ sẽ tặng một phong bao lì xì lớn."

Lúc này khuôn mặt u ám của Viên Liễu mới xuất hiện màu sắc: "Mẹ, Du Nhậm sẽ không kết hôn đâu."

Nói vớ vẩn. Viên Huệ Phương nói, con lúc nào cũng "chị" với cả "chị Du Nhậm" mãi cơ mà? Sao bây giờ lại gọi thẳng tên? Quen thân đến mấy cũng phải tôn trọng người khác, người lạ tôn trọng nhau không khó, khó nhất là phải lịch sự trong mối quan hệ giữa những người thân thiết với nhau. Nhiều người xấu tính, ỷ lại thân quen, muốn làm gì thì làm.

Viên Liễu gật đầu, vâng con đã biết.

Hai mẹ con về đến ngoài tiểu khu, Viên Huệ Phương đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, Viên Liễu đứng ở cửa xem điện thoại. Du Nhậm luôn gửi tin nhắn báo trước cho Viên Liễu mỗi khi kế hoạch thay đổi, hôm nay cũng không ngoại lệ: Tiểu Liễu, hai buổi tối nay chị cần giúp Phong Niên chuẩn bị phỏng vấn. Bố Tiểu Hải nhập viện phẫu thuật, em ấy phải đi chăm, chị nhờ cô Viên đến đón em hai ngày nhé?

Viên Liễu nhìn hộp thoại, lướt lên, tiếp tục xem cuộc trò chuyện mà cô đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, tầm mắt dừng lại ở câu nói của Du Nhậm trước khi đi ngủ vào tuần trước: "Khó khăn của cuộc sống bắt nguồn từ sự đơn giản của nó." Chỉ có lác đác vài điều tạo nên cuộc sống, nhưng ý nghĩa vĩ đại của chúng nằm ngoài khả năng đo lường của người phàm." Câu này của Du Nhậm đến từ phần thứ 58 trong "Martian Notes" của Rilke, bày tỏ sự khó khăn của cuộc sống chỉ trong một câu.

Viên Liễu láu cá: "Những điều gì tạo nên cuộc sống? Để em nghĩ xem, sinh lão bệnh tử, ăn uống vui chơi, yêu hận tình thù."

Du Nhậm nói, khuôn khổ yêu hận tình thù tuy đơn giản, nhưng rất nhiều người không vào được, cũng có người không thể ra. Những người từng trải qua chúng cho rằng vận mệnh trầm bổng lên xuống, những người không thể dấn thân thì cảm thấy cuộc sống thật đơn điệu.

Viên Liễu nghĩ Du Nhậm không biết hận là gì, cũng không thù ghét ai, chị rộng lượng và sâu lắng, không thể bị nhấn chìm trong đơn điệu. Chị có thể ngắm bước chính xác giữa những điều phức tạp, có thể tăng thêm biến tấu vào nhịp điệu giản đơn. Cô gái nhỏ đi thẳng vào trọng tâm, hỏi: "Đêm khuya suy nghĩ về cuộc đời, là thổn thức bởi sự đơn giản, hay rung động bởi mặt khó lường của nó?"

"Lươn lẹo." Du Nhậm nói, chị ngủ đây.

Viên Liễu thích nghe Du Nhậm nói "lươn lẹo", đó là lời khen dành cho cô - Bỏ qua tuổi tác, chỉ có người trưởng thành và phong phú về trí tuệ đến một trình độ nhất định mới được nhận lời đánh giá của Du Nhậm, bao gồm một ý nghĩa khen ngợi khác: "Thú vị."

Viên Liễu vừa nhìn điện thoại vừa cười, bỗng một tiếng kêu kỳ vọng và nhút nhát vang lên, Viên Liễu ngẩng đầu nhìn, vừa thấy cô gái trước mặt, cô sửng sốt một lát: "Là... là chị à."

Viên Liễu không biết phải xưng hô với chị gái cùng huyết thống Du Cẩm trước mặt như thế nào, đôi mắt Du Cẩm thâm tím, không còn thái độ kiêu kỳ như xưa, dáng người vừa gầy vừa yếu, chỉ mặc bộ đồ lao động mỏng manh đứng đối diện, tay nắm chặt vạt áo, sau vài giây ngượng ngùng, Viên Liễu hỏi chị có chuyện gì à?

Du Cẩm nặn ra một nụ cười, càng thêm xa lạ đối với Viên Liễu, nhưng rất nhanh, nước mắt Du Cẩm trào ra: "Chị không còn nơi nào để đi, em có thể giúp chị không?"

Viên Liễu kinh ngạc, bất giác quay đầu lại, phát hiện Viên Huệ Phương đã đứng phía sau mình: "Mẹ..."

Viên Huệ Phương nói, Tiểu Cẩm, sao cháu mặc ít thế?

Du Cẩm lạnh run: "Cháu nghe nói cô sống ở khu này, nhưng không biết toà nào... Cháu đã ở đây đợi một tiếng... cháu, cháu từ nhà chạy trốn ra đây."

Viên Liễu xót xa, bỏ cặp sách và cởi áo khoác ra, mặc lên cho Du Cẩm, quay sang nhìn mẹ, Viên Huệ Phương nhíu đôi lông mày xăm màu xanh cổ lỗ sĩ, im lặng một lúc lâu: "Về nhà nói đi."

Du Cẩm ngồi trên ghế sofa trong nhà Viên Huệ Phương, áp tay vào cốc nước nóng, nước mắt vẫn chưa thể ngừng lại, Viên Liễu ngồi bên cạnh hỏi: "Chị có đói không?"

"Chị không ăn nổi." Du Cẩm run rẩy đáp.

"Chị cãi nhau với người nhà sao?" Viên Liễu hỏi, cô biết chắc chắn cãi nhau là chuyện cơm bữa trong gia đình nhà đó, nhưng lần này Du Cẩm chạy ra ngoài với khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím, chứng tỏ không phải chỉ là một trận cãi vã bình thường.

"Từ khi Du Thiên Lỗi tự ý đi vay nặng lãi, 10.000 tệ đã lên thành 40.000 tệ, sau khi bị người ta tìm đến tận cửa, bố mẹ đã thay nó trả." Du Cẩm cho biết Du Thiên Lỗi học trường song ngữ dân lập, không hề rẻ, ban đầu chỉ trốn học, chơi game, lêu lổng bên ngoài, bây giờ nghiện cờ bạc trên điện thoại, chưa thi cấp 3 đã không muốn đi học nữa, thêm cả nợ nần chồng chất.

Viên Liễu kiên nhẫn nghe lời chị nói, còn Viên Huệ Phương xuống bếp bật máy hút mùi bắt tay nấu nướng, một lúc sau đã hoàn thành một bát mì rau xanh và sườn heo bằng những nguyên liệu có sẵn: "Ăn từ từ thôi."

Nói là không đói, nhưng Du Cẩm vẫn vội vàng ăn xong bát mì. Sau đó ngượng ngùng nói cảm ơn cô.

Bụng đã ấm, cuối cùng đã biết chắt lọc trọng điểm: "Hai năm qua, vì để mua nhà, cho ăn học và trả hết nợ cho Du Thiên Lỗi, nhà cháu đã bán vườn trà, bố cháu làm bốc vác, mẹ làm giúp việc, cháu thì đổi 4-5 công việc khác nhau, toàn bộ số tiền kiếm được đều đưa cho em trai lấp hố. Bây giờ, họ nhất quyết bắt cháu cưới một người từng ly hôn, vì người đó có thể cho cháu 200.000 tệ, bắt cháu chia tay bạn trai... Cháu cãi nhau với họ về chuyện đó trong bữa tối, bố cháu đánh cháu."

Trong mắt Viên Huệ Phương thoáng qua vẻ lạnh lùng: "Sao cháu không tìm bạn trai?"

Vai Du Cẩm rụt lại, hai tay lo lắng nắm chặt đệm sofa: "Anh ấy... cháu với anh ấy yêu nhau qua mạng, anh ấy làm việc ở Thâm Quyến."

"Vậy anh ấy có biết hoàn cảnh bây giờ của chị không?" Viên Liễu cau mày.

"Anh ấy... anh ấy biết, nhưng anh ấy không có tiền. Dặn cháu đến Thâm Quyến tìm anh ấy. Cháu không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả túi hay tiền lẻ, chỉ có hơn 100 tệ, không có tiền mua vé..." Giọng Du Cẩm càng lúc càng nhỏ.

Viên Huệ Phương đã rõ đây là chuyện gì, ung dung uống trà trong chiếc bình tráng men cũ: "Cháu muốn vay tiền cô đi Thâm Quyến?"

"Vâng... thưa cô, cô có thể cho cháu vay 2.000 tệ không? Cháu sẽ trả lại cho cô sau khi tìm được việc ở đó." Giọng Du Cẩm trở nên gấp gáp.

Viên Huệ Phương tới gần nhìn khuôn mặt Du Cẩm, quay sang nhìn Viên Liễu, thầm nghĩ đúng là có chút giống: "Tiểu Cẩm, hồi nhỏ cháu rất lanh lợi, sao bây giờ lại ngốc thế này?"

Bạn trai của cháu không thể bỏ ra 200.000 tệ hay thậm chí là 2.000 tệ ư? Một người đàn ông không có 2.000 tệ thì làm được gì ở Thâm Quyến? Cháu vẫn định đi tìm hắn ta sao? Viên Huệ Phương đặt ấm trà lên bàn, bắn ra nước trà vàng xanh: "Số tiền này cô không cho vay."

"Tháng này anh ấy chưa được trả lương, gia đình anh ấy cũng khó khăn." Du Cẩm giải thích cho người bạn trai trên mạng.

"Không có tiền, cậu ta ra sao không liên quan gì đến cô. Vốn dĩ cháu gọi cô là cô cũng có phần tình cảm, nhưng cô không cho cháu vay tiền làm liều." Viên Huệ Phương nói cháu ăn no rồi, áo của Tiểu Liễu cũng cho cháu mượn, đi về đi.

Du Cẩm bắt đầu nức nở, bị Viên Huệ Phương kéo dậy, nhưng Du Cẩm víu lấy ghế sofa, gào lên cô ơi, cháu không mượn nhiều đâu, chỉ 2.000 thôi. Cô có nhiều nhà đến vậy, còn mở quán ăn, không thể thấy chết mà không cứu.

Viên Liễu đang định mở miệng thì bị Viên Huệ Phương lạnh lùng nhìn: "Đừng xen vào." Mạnh bạo kéo cô gái ra khỏi cửa: "Cô có tiền, nhưng không đời nào cô tự hắt nước bẩn vào thân. Nếu cháu không đi, cô sẽ báo cảnh sát!" Tiếng quát này khiến Du Cẩm sợ hãi, cô gái khóc thút thít đứng ở cửa, bị chặn bên ngoài qua cánh cửa lạnh lẽo.

Viên Liễu muốn theo ra ngoài, nhưng bị Viên Huệ Phương kéo cổ tay vào phòng ngủ.

"Mẹ kiếp, không được mềm lòng. Bà đây thấy con bé đáng thương mới đưa về nhà nói chuyện. Giờ thì rắc rối to." Viên Huệ Phương nói, con có nghĩ mẹ tàn nhẫn không?

Thực ra Viên Liễu nghĩ xuất phát điểm của mẹ không sai, quả thực, bỏ nhà ra đi vì một người bạn trai qua mạng không thể trả nổi tiền đi đường, không biết đằng sau còn rừng gươm biển lửa nào đang đợi Du Cẩm. Nhưng bây giờ chị ấy không có tiền, cũng không thể về nhà, biết lánh mình ở đâu?

"Đừng nói 2.000 tệ, nếu cô bé nói muốn tìm một nơi để sống yên ổn và tìm một công việc nuôi sống bản thân, kể cả 20.000 tệ mẹ cũng cho mượn." Tiểu Liễu, chúng ta không thể cho cô bé tiền bỏ trốn, ngộ nhỡ cô bé xảy ra mệnh hệ gì sau khi rời khỏi Bách Châu, bố mẹ cô bé sẽ đến vây nhà chúng ta đòi người đòi tiền. Tại sao? Vì họ cho rằng chúng ta phải chịu trách nhiệm, con cũng biết hai người đó, một khi giở thói vô liêm sỉ, sẽ không còn thiết tha mặt mũi: "Họ sẽ nói nếu ngay từ đầu chúng ta không đưa cho cô bé tiền vé xe, cô bé đã không thể chạy trốn."

"Cái này..." Viên Liễu cảm thấy đây đúng là một mối lo, nhưng Du Cẩm không còn đường lui, lẽ nào phải về nhà đợi bị gả cho một người đàn ông từng trải qua một đời vợ?

Viên Huệ Phương mắng: "Đúng là con bé dở người." Bách Châu không bằng Thâm Quyến, nhưng không đến nỗi không tìm được một công việc nuôi thân. Nếu con bé nhất quyết không về nhà, thì đến đây tìm mẹ cho công ăn việc làm, dù có phải bưng bê bát đĩa ở quán cũng sẽ không cần lấy chồng. Thế mà, điều đầu tiên con bé nghĩ tới là người bạn trai trên mạng nào đó không có nổi 2.000 tệ, yêu cái rắm. Tiểu Liễu, con phải rửa sạch mắt cho mẹ, sau này tuyệt đối đừng yêu một người đàn ông không nỡ tiêu tiền cho con.

"Chuyện này... Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con không yêu." Viên Liễu vẫn lo lắng cho Du Cẩm: "Chị ấy nên làm gì đây?"

Trên mặt Viên Huệ Phương sượt qua một tia xót xa, cô nghĩ một lúc: "Tạm thời đừng can thiệp." Sau đó nói: "Không can thiệp được." Đây là kết tinh trí tuệ hàng chục năm nơi chợ búa của cô: Đừng nhận việc, đừng sợ chuyện.

Viên Liễu nhìn ra ngoài qua mắt mèo, nhưng không thấy ai, lòng cô bất chợt cảm thấy trống rỗng.

Đối với cô, Du Cẩm không phải "yêu hận tình thù" trong cuộc sống, mà giống như một trong vô số hạt cát bị một bàn tay tàn nhẫn đẩy về phương hướng vô định như số phận đã sắp đặt. Vô số tuyệt vọng và tê liệt của Du Cẩm là "giản đơn bình thường" của cuộc sống, không hề vĩ đại chút nào, giống như chất thải chó mèo chưa được quét dọn kịp thời giữa những khóm hoa ven đường, bị người ta liếc nhìn, cau mày, rồi tránh đi. Mặc cho gió thổi khô, bị cát bụi vùi lấp, cuối cùng không biết sẽ trở thành phân bón cho cái cây nào.

Tiểu Liễu, đừng nghĩ mẹ không thấu tình đạt lý, tuy đó là chị ruột của con, nhưng cũng là sấm sét trên nóc nhà chúng ta, đánh bổ xuống khiến hai ta bị thương nặng. Mẹ không có năng lực cũng như sức lực đối phó với gia đình đó, mẹ chỉ có thể bảo vệ hai ta. Viên Huệ Phương nói với Viên Liễu: "Nếu cô bé ấy lại muốn gặp con, con có thể mời một bữa cơm và cho cô bé mượn quần áo, nhưng tuyệt đối đừng cho tiền, dù chỉ một xu. Cô ấy có tay có chân."

Tối hôm đó Viên Liễu không có tinh thần học bài, khi Viên Huệ Phương đi tắm rửa, Viên Liễu không nhịn được mà hỏi Du Nhậm: "Chị, chị ngủ chưa? Em có thể hỏi chị một câu được không?" Có lẽ giờ này Du Nhậm vẫn chưa ngủ, quả nhiên, Viên Liễu nhận được một câu trả lời tức thời: "Chưa ngủ, Tiểu Liễu có chuyện gì thế?"

Viên Liễu kể về chuyện Du Cẩm vay tiền: "Trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, em không biết phải làm gì, cảm thấy cách làm của mẹ em... em không biết đánh giá thế nào nữa." Chị Du Nhậm, em biết chuyện này không đúng. Viên Liễu sẵn sàng gọi "chị" khi cô bất lực và mơ hồ.

Du Nhậm nói mẹ em đã tính đến ba mối nguy, thứ nhất là nguy cơ bị gia đình Du Cẩm đến ăn vạ, thứ hai là nguy cơ về cuộc sống tương lai của em ấy sau khi đến Thâm Quyến, cuối cùng là chi phí giải thoát em ấy.

Cứu người thì dễ, mấy nghìn mấy vạn tệ, nhưng cứu trái tim rất khó, không biết cái giá phải trả đắt đỏ đến mức nào: Tiền là chi phí thấp nhất, những điều khó lường là tình cảm, tâm sức và trách nhiệm. Mẹ em sợ bị kéo chân xuống.

Du Nhậm biết Viên Liễu đang đợi câu trả lời cuối cùng của cô, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để chị gọi cho ông của chị, xem Ủy ban thôn Du Trang có thể ra mặt hoà giải hay không."

Hiển nhiên Viên Liễu đã nhẹ lòng phần nào: "Chị ấy có về nhà không? Lang thang ở ngoài có nguy hiểm lắm không?"

"Giao cho chị, chị sẽ tìm ra số điện thoại của em ấy ngay, thuyết phục em ấy về nhà." Du Nhậm ngáp một cái, ngồi dậy định gọi điện thoại.

"Có... có phải em đã gây nhiều rắc rối cho chị không?" Giọng Viên Liễu truyền tới theo từng âm, cô gái nhỏ nói không cần phiền phức như vậy, lát nữa em sẽ đi tìm chị ấy, có lẽ chị ấy chưa đi xa: "Chị ơi, cách nghĩ của chị đã khơi gợi ý tưởng cho em, bảo chị ấy về nhà trước, để người nhà can thiệp." Em muốn khuyên chị ấy, đừng vì bên phải là hố xí mà nhảy xuống hố lửa bên trái. Nếu chị ấy đổi ý, em có thể cho chị ấy vay tiền.

"Em có bao nhiêu?" Du Nhậm cười, âm thanh truyền đến khiến tai Viên Liễu nhột nhột. Đó là giọng điệu chứng minh chị không hề để bụng hành động bốc đồng hôm đó của Viên Liễu.

Cô gái nhỏ nói em có rất nhiều, từ bé đến giờ tiết kiệm được vài nghìn tệ. Chị, em ra ngoài trước đây. Viên Liễu đặt điện thoại xuống, đi xuống tầng tìm Du Cẩm, quả nhiên Du Cẩm vẫn chưa đi xa, chỉ thẫn thờ ngồi cạnh bồn hoa dưới đó. Khi nhìn thấy Viên Liễu xuất hiện trước mặt, trong mắt Du Cẩm lại nhóm lên niềm hy vọng.

Điện thoại của Viên Liễu sáng lên, là tin nhắn của Du Nhậm: "Tìm được thì đợi chị dưới nhà em."

Viên Liễu nói Du Cẩm, chị không thể đến Thâm Quyến, nếu đó là người xấu thì sao?

Du Cẩm cúi đầu: "Đằng nào gia đình chị cũng không thực sự lo cho chị." Ít nhất, bạn trai chị vẫn có thể nói chuyện với chị mỗi ngày.

Viên Liễu ngồi bên cạnh, thở dài: "Chị có thể tìm việc làm, tự dọn ra ngoài ở."

"Họ đến tìm chị đòi tiền, mẹ chị nếu không mắng thì cũng là khóc, nói họ phải chịu quá nhiều áp lực, không thể sống được nữa." Đôi mắt Du Cẩm lại ướt.

Không sống được nữa mà vẫn mua nhà. Viên Liễu cười lạnh: "Em chỉ an ủi chị thôi, mối quan hệ của chúng ta không tính là tốt, nói thật, hồi còn nhỏ em không thích chị, chị quá xấu tính."

Nghe vậy, Du Cẩm cúi đầu: "Thật sao?"

Đó là hồi còn nhỏ, bây giờ để em nghĩ, chỉ vì chị muốn nịnh họ nên cố tình bênh Du Thiên Lỗi. Viên Liễu nhớ đến cây chổi mà Hồ Mộc Chi ném vào mình ngày xưa: "Em chỉ bị đánh nửa năm, nhưng chị đã bị đánh hơn 10 - 20 năm đúng không?"

Du Cẩm không trả lời, cô lau nước mắt: "Hồi đó chị hận em." Năm đó em bị bế đi, chị khóc lóc đuổi theo đằng sau, nhưng không ai đoái hoài đến chị. Sau đó mẹ dắt chị về nhà, nói em sắp đi làm con gái của người khác, từ nay trong nhà chỉ còn lại chị và em trai: "Sẽ không ai tranh đồ ăn ngon và đồ chơi vui với các con nữa, tất cả là của các con."

"Ha, tất cả là của Du Thiên Lỗi, chị phải dỗ thằng bé, như vậy bố mẹ sẽ không đánh mắng chị. Em nói đúng, chị chỉ biết nịnh bợ, nhưng họ càng ngày càng không coi chị như một con người." Du Cẩm thở ra làn hơi trắng, giữ chặt chiếc áo được Viên Liễu cho mượn: "Chị ghen tị vì em được sống tốt ở nhà cô, được học hành, năm sau em sẽ thi đại học nhỉ? Trước khi chị bỏ học, chị là học sinh giỏi đứng thứ hai trong lớp. Cô giáo nói với các bạn khác rằng chị có triển vọng, nhưng mẹ chị chỉ cười, nói rằng gia đình khó khăn rồi không nghe ai nói gì hết, chính sách miễn giảm khoản vay sau này cũng không nghe, chỉ muốn chị đi làm kiếm tiền."

"Viên Liễu, cùng một bụng mẹ sinh ra, em tốt số. Chị cả tự bước đến một thế giới khác, chị làm trâu làm ngựa bị bán đi. Dù Du Thiên Lỗi có làm gì hay có gây chuyện gì cũng không sợ bị đánh mắng. Nó không đi làm, chỉ biết mặc đồ hiệu, trong khi chị tự kiếm tiền mua bộ quần áo, họ lập tức thái độ với chị." Du Cẩm nói, chị hiểu những lời cô Viên nói, nhưng ít ra, bạn trai của chị không bao giờ cười chị, anh ấy có thể nói ra câu "Anh sẽ nuôi em", chỉ bấy nhiêu cũng tốt hơn bố mẹ chị nhiều. Cho dù anh ấy không có tiền, chị cũng chấp nhận, chị có thể kiếm.

Đúng lúc đó có một chiếc ô tô chậm rãi chạy tới, Viên Liễu đứng dậy: "Chị của em đã đến."

Lòng Du Cẩm chợt nhói lên bởi câu "chị của em", cô cũng đứng dậy, thấy người xuống xe chính là Du Nhậm - người họ hàng xa.

Du Nhậm bảo các em lên xe, Tiểu Liễu, chị đã gọi điện cho mẹ em, dặn mẹ em đừng lo lắng.

Trong xe ấm áp hơn rất nhiều, Du Nhậm không hỏi Du Cẩm những câu hỏi nhàm tai thông thường, chỉ yêu cầu: "Cho chị thông tin liên lạc của bạn trai em."

Du Cẩm ngập ngừng, vẫn nói ra số Q và số điện thoại của bạn trai. Du Nhậm cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng tranh thủ ngẩng đầu nhìn hai cô gái ngồi phía sau, khi thoáng thấy Viên Liễu run rẩy vì sốc nhiệt, ánh mắt Du Nhậm cứng lại.

Viên Liễu tò mò không biết chị đang làm gì, bèn rướn người đến sát Du Nhậm nhìn màn hình điện thoại, thở ấm áp của hai người quấn vào nhau một lúc, cơ thể Du Nhậm cứng đờ: "Em có lạnh không?" Hỏi Viên Liễu, sau đó điều chỉnh nhiệt độ.

"Không lạnh." Giọng Viên Liễu như cũng lẫn cùng không khí lạnh lẽo bên ngoài, khuôn mặt và đầu ngón tay cô gái nhỏ lạnh cóng, Du Nhậm liếc qua, ngón tay rời khỏi màn hình, sau đó tiếp tục gõ chữ.

Lấy thân phận là một cô gái mười sáu tuổi, Du Nhậm thành công thêm bạn với bạn trai của Du Cẩm, ngay câu đầu đã nói: "Anh ơi, anh cũng ở Thâm Quyến phải không?"

Đầu bên kia nhanh chóng đáp lại: Đúng, anh ở Thâm Quyến, em thì sao?

Cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra theo cách dễ đoán và dung tục không thể chịu được, "cô em" nói gia đình em có một cửa hàng bán cơm vịt quay ở Thâm Quyến. Sau đó nhanh chóng gửi một bức ảnh của cửa hàng địa phương tìm được trên mạng, hỏi thế anh làm nghề gì?

"Thật trùng hợp, anh thích nhất là cơm vịt quay, anh làm chủ một công ty." "Anh" đó nói, anh làm ngoại thương, lần tới anh sẽ dẫn em đến công ty của anh xem, còn anh đến nhà em ăn cơm vịt quay nhé?

"Vậy em nhận ra anh bằng cách nào đây? Chắc hẳn anh đẹp trai lắm." Gõ nhanh dòng này xong, Du Nhậm áy náy liếc nhìn Viên Liễu. Cô gái nhỏ bị sốc trước giọng điệu nhõng nhẽo trên mạng của Du Nhậm, không nói nên lời.

"Anh không đẹp trai đâu, chỉ hơi đẹp trai hơn bình thường một chút. Bạn anh nói anh nhìn có chút giống Huỳnh Hiểu Minh, chỉ một chút thôi." Anh trai bên đó vội vàng xin ảnh cô em, Du Nhậm ngay tức khắc gửi một bức ảnh của một cô gái không nổi tiếng tìm được trên mạng: "Ôi, em bình thường lắm."

Đầu bên kia khen thật dễ thương. Du Nhậm tiếp tục làm nũng: "Em có thể xem ảnh của anh không? Người ta muốn biết rốt cuộc người dùng ảnh đại diện đó trông như thế nào. Ảnh đại diện của anh khá đẹp trai."

Mắt Viên Liễu mở to, lại nhìn Du Nhậm. Không thể nói được gì, chỉ biết xoa chiếc mũi lạnh cóng của mình. Thầm nghĩ không biết Du Nhậm học trò anh anh em em đó ở đâu? Chị ấy từng anh anh em em với ai? Chị ấy còn có nhân cách thứ hai trên mạng ư?

Ảnh của anh trai đó rất nhanh đã được gửi đến, không giống Huỳnh Hiểu Minh chút nào, nhưng rất giống Quách Đông Lâm phiên bản mọc tóc dài. Du Nhậm đưa điện thoại cho Du Cẩm: "Em nhìn xem, đây có phải bạn trai của em không?"

Du Cẩm sững sờ, nói phải, liếc nhanh qua đoạn hội thoại phía trên, cơ thể run lên không tự chủ. Du Nhậm nói vẫn chưa hết, cô lấy lại điện thoại: "Anh ơi, anh có bạn gái à?"

Anh trai đó nói chưa có, em có bạn trai chưa? Có muốn thử hẹn hò với anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net