Chương 212: Một bó củi ướt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bó củi ướt

......

Phẫu thuật xong, Túc Hải vẫn chưa hoàn toàn hết thuốc mê, mơ màng nói với bác sĩ: "Bác sĩ có thể cho Hoại Phong Niên một bộ quần áo để thay không? Mùi thối quá." Bác sĩ bị cô gái chọc cười, trả lời rằng đã thay, yên tâm.

Khi được đẩy ra ngoài, Túc Hải thấy những người trước mặt mà có chút bối rối, cô không hề nhận ra người bà nội từng bị cô nhổ đờm hay người cha ruột đứng quanh, cô chỉ nhận ra Mao Tín Hà: "Mẹ! Con muốn đi McDonald's chơi."

Mao Tín Hà nói được, đợi con ngủ dậy chúng ta sẽ đi. Đã 18 tuổi nhưng vẫn mê say khu vui chơi trẻ em hồi còn nhỏ. Mao Tín Hà cười trong nước mắt: "Con bé vẫn chưa lớn."

Túc Hải lại mê man ngủ say, sau khi ngủ hơn mười tiếng, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt của Phong Niên. Đôi mắt cô mở to, nhanh chóng nhớ lại xem mình vừa trải qua những gì.

"Tỉnh rồi à, có khát không?" Phong Niên nói, cô Mao về nhà nấu cơm, Tiểu Liễu cũng đợi nhóc mấy tiếng đồng hồ, lúc này đã về nhà, chỉ còn lại chị.

Mái óc ổ gà của Phong Niên vẫn cao chót vót, cô thay một chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng, sơ vin vào chiếc quần baggy đen. Cô gái lớn nhìn Phong Niên từ trên xuống dưới, mãi một lúc sau mới thốt ra câu đầu tiên: "Chị phải mặc với quần sáng màu."

"Ừ." Phong Niên ấm áp đáp, hơi nâng giường bệnh lên, cho cô gái lớn uống nước ấm.

Đúng lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, nhìn thấy tình trạng của Túc Hải, bác sĩ nói không hổ thanh niên có thể chất tốt, người ta phẫu thuật thì rên rỉ nằm hơn mười tiếng đồng hồ, quả là cực hình, đây thì ngủ một mạch. Lát nữa thử đứng dậy đi lại nhé, tăng cường nhu động ruột, cho đến khi thuận lợi xì hơi là có thể ăn uống bình thường.

Cô gái lớn ngoan ngoãn đáp: "Cảm ơn bác sĩ." Nhìn sang Phong Niên: "Chị ở với em bao nhiêu ngày rồi?"

Phong Niên nói cộng thêm ngày chị đưa nhóc đến đây, hôm nay đã là ngày thứ ba. Dù sao cô cũng rảnh không có việc gì làm, còn một tuần nữa mới đến ngày làm việc tại Đại học Bách Châu. Chưa kể Túc Hải bỏ lỡ tin tức hai ngày nay, Tiểu Liễu đã có kết quả thi đại học, thiếu bốn điểm vào Phúc Đán nên cô bé sẽ vào trường Đại học Khoa học Chính trị và Luật.

Đại học Khoa học Chính trị và Luật có tốt không? Cô gái lớn không hiểu.

"Chuyên ngành luật ở đó xếp hạng top trên toàn quốc, chỉ đứng sau một hoặc hai trường đại học." Phong Niên nói thật không dễ dàng đối với Tiểu Liễu, từ nhỏ đã lao động giúp gia đình mà vẫn đạt điểm cao.

"Đúng, có cả thời gian hẹn hò, gần như đã theo đuổi được người ta." Túc Hải mừng cho Viên Liễu, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn thoại cho bạn thân: "Tiểu Liễu, mình tỉnh rồi! Cậu thi giỏi quá, đợi mình xuất viện, mình sẽ mời cậu đi ăn mừng!"

"Thiếu bốn điểm vào Phúc Đán, có phải rất đáng tiếc không?" Cô gái lớn hỏi Phong Niên - người năm đó đạt điểm thi đại học cao hơn.

"Chỉ là một câu hỏi trắc nghiệm thôi." Phong Niên lại đưa ống hút đến miệng Túc Hải: "Trước những quy tắc máy móc khổng lồ, hành trình vận mệnh của con người như một giọt nước chảy vào sông Bách Giang. Thực ra lựa chọn của Tiểu Liễu rất tốt, em ấy đã chọn chuyên ngành theo ý thích."

Túc Hải suy nghĩ về lời nói của Phong Niên, cô hỏi: "Chị cũng là một giọt nước à?"

Phong Niên gật đầu: "Chị sinh ra ở thị trấn Tượng Nga, sau khi thi đại học vẫn luôn ở 'Tháp Ngà', công việc cũng vậy. Chị cũng là một giọt nước, vận mệnh đã sắp đặt phải cam chịu thiếu thốn."

"Vậy em là cái gì?" Em còn chưa học cấp ba, Túc Hải không đồng tình: "Nếu em là nước, cũng phải là một giọt nước cực kỳ cực lỳ lớn."

Nhóc là "biển". Đưa nước xong, Phong Niên nói chị dìu nhóc ra ngoài vận động một lát nhé?

"Xì hơi phải không?" Cô gái lớn nói vậy chị đừng dìu, để em tự đi chậm, kẻo đụng phải chị.

Biết Túc Hải sợ xấu hổ, Phong Niên đút điện thoại vào túi Túc Hải: "Có chuyện gì cứ gọi cho chị." Nhìn Túc Hải chậm rãi đứng dậy xuống giường, đi được vài bước, Túc Hải quay đầu lại nói em vẫn ổn, không đau đến mức đấy.

Khi Túc Hải bám lên tường bước ra ngoài, Phong Niên cầm cuốn sách trên bàn cạnh giường lên tiếp tục đọc - Du Nhậm đề nghị Phong Niên nên cố gắng đọc nhiều sách chuyên khảo của một số giáo viên nổi tiếng trong trường và khoa trước khi đi làm: "Biết người biết ta luôn có cái lợi".

Túc Hải đi đến cuối hành lang, bụng sôi lên một lúc rồi chào đón một cú xì hơi hữu hiệu, cô vỗ bụng: "Khà khà, có cố gắng." Lại bám vào tường đi về phía ngược lại. Đi ngang qua phòng bệnh, cô nhìn thấy Hoại Phong Niên đang cúi đầu tập trung đọc sách.

Hồi còn nhỏ, Phong Niên làm bài tập, Túc Hải thì quấn quýt đòi đi mua kem và ăn hoành thánh. Lúc đó Túc Hải còn nhỏ, không nhận ra mức độ tập trung giữa người với người có sự khác biệt rất lớn.

Tiểu Liễu cũng tập trung, nhưng nghiêm túc quá. Nếu Túc Hải quấy rầy lúc Viên Liễu đọc sách, đôi mắt to cụp xuống của Viên Liễu sẽ ngước lên càng to hơn, vẻ mặt ngây thơ sẽ ngơ ngác trong một giây. Hoại Phong Niên tập trung, nhưng cũng thi thoảng thẫn thờ, cảm giác có người đi ngang qua, đôi mắt nhỏ mở to, thấy đó là Túc Hải, Phong Niên mỉm cười hỏi "Có ổn không?" bằng ánh mắt. Thấy cô gái lớn ra hiệu không sao, cơ thể Phong Niên trượt xuống chiếc ghế gấp vài centimet, tiếp tục đọc trong tư thế thoải mái hơn.

Túc Hải nằm viện mười ngày, Phong Niên ngày nào cũng đến bên. Từ một mình đọc sách, nay đã thành đọc to cho cô gái lớn nghe.

"Muốn nghe truyện bách hợp." Túc Hải đắc ý chờ đợi Phong Niên làm trò cười cho thiên hạ, phó giáo sư nói chị sẽ tìm đọc cho nhóc một đoạn ngắn có vần điệu, đừng ầm ĩ làm phiền người khác nghỉ ngơi. Lướt tìm một lúc, phó giáo sư giơ tay đầu hàng: "Nhóc tự đọc đi."

"Vậy chị chọn bừa một đoạn đi." Túc Hải vẫn thích nghe Phong Niên nói, giọng Phong Niên không trong trẻo như Du Nhậm, cũng không róc rách nước chảy như Bạch Mão Sinh, mà hơi trầm thấp, rõ ràng chuẩn chỉnh.

Phong Niên đọc một đoạn văn mình yêu thích trong cuốn "Bá tước Monte Cristo" trên Kindle: "Để khám phá kho báu bí ẩn thẳm sâu trong trí tuệ con người, cần phải gặp bất hạnh; để châm ngòi kích hoạt chất nổ, cần phải gặp áp lực. Cuộc sống giam cầm khiến các giác quan rải rác vất vưởng của ta tập trung lại và va chạm vào nhau trong một không gian hẹp. Nhóc biết đấy, mây đen va chạm sẽ sinh ra điện, điện sinh ra tia lửa, tia lửa sinh ra ánh sáng."

Túc Hải chăm chú nghe, mãi lâu sau mới nói: "Em cũng không tính là bất hạnh đúng không? Em biết tìm kho báu ở đâu?"

Đừng vội tìm ngay lập tức. Bản đồ dẫn đến kho báu đôi khi rất kỳ lạ, biết đâu có lúc nó bất ngờ xuất hiện trước mắt nhóc cũng nên. Khi Phong Niên nói điều này, trong đầu cô đang nghĩ đến chị Tống, người mà nửa năm qua cô chưa được gặp. Cô nhìn Túc Hải: "Kho báu cũng có thể biến dạng trong tâm trí ta, vướng mắc và hoà thành một với nhiều giác ngộ về cuộc sống."

Cô gái lớn quay người đi: "Em buồn ngủ."

Phong Niên nói vậy chị về nhà ngủ đây, ngày mai chị phải đi làm, đợi chị tan làm sẽ đến thăm nhóc.

Cô gái lớn qua loa đáp "ừm" mà không nhìn Phong Niên. Khi cảm nhận người ta đã rời đi, cô mới quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp nụ cười hiền từ như người mẹ hiền của vị phó giáo sư đứng nhìn mình trước cửa, Túc Hải không thể nào chịu đựng thêm mái tóc ổ gà đó: "Chị bảo mẹ em cắt tóc cho đi."

"Dạo này mẹ nhóc không mở tiệm." Phong Niên nói: "Đợi nhóc về cắt, chỉ cho Gloria của chúng ta cắt."

Phó giáo sư đã về, cô gái lớn nằm ngơ ngác nhìn trần nhà, nửa đêm làm phiền Viên Liễu: "Tiểu Liễu, không ổn, có phải mình đã bị bách hợp đầu độc không? Mình nghĩ mình có chút ít cảm giác với Hoại Phong Niên."

"Cảm giác gì?" Viên Liễu đang nằm sấp nhìn Du Nhậm trong điện thoại.

"Mình nghĩ chị ấy xinh đẹp!" Cô gái lớn nói.

"Ồ, vậy thì không sao đâu. Tiểu Hải, từ nhỏ khiếu thẩm mỹ của cậu đã khác người." Viên Liễu ngáp một cái, hôn bạn gái của mình trên màn hình điện thoại: "Không ai xinh đẹp bằng chị."

Ngày Phong Niên nhận việc, cũng chính là ngày thủ tục nghỉ việc của Du Nhậm được phê duyệt sau một tháng xử lý. Cô lái xe chở Phong Niên đến Đại học Bách Châu, hai người tâm sự với nhau trên dọc đường, Du Nhậm nói cuối cùng mình đã được giải thoát, phải tự cho mình một kỳ nghỉ sau 6 năm đi làm mới được. Phong Niên nói mình đã học hơn 12 năm, cuối cùng cũng được đi làm.

"Nghỉ để chuẩn bị làm gì? Chuẩn bị biến đổi, dành thời gian cho mẹ, tranh thủ thời gian ở bên Tiểu Liễu à?" Du Nhậm, trước đây mình nghĩ cậu là người rất chủ động trong tình yêu, nhưng bây giờ mình thấy cậu quá bị động.

Vật đổi sao dời, làm sao có thể mãi bước trên một con đường? Du Nhậm trả lời.

Hiếm có dịp Du Nhậm ra ngoài mà không mặc đồ công sở, hôm nay cô diện bộ váy bút chì cạp cao hở vai, Du Nhậm nói những năm qua mình không mặc gì ngoài trang phục đi làm, đây là bộ váy Tiểu Liễu chọn cho mình.

Phong Niên nheo mắt lại: "Này, mắt nhìn của cô bé rất tốt."

Ngón tay Du Nhậm gõ nhẹ lên vô lăng: "Người có mắt nhìn tốt sau này có nhiều sự lựa chọn."

Phong Niên liếc nhìn Du Nhậm, bạn học cũ cũng nhìn cô, ánh mắt sáng tỏ rõ ràng: "Đừng nhìn mình như vậy, mình nghĩ thoáng."

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Du Nhậm đến dưới tầng nhà Viên Liễu, vừa gửi tin nhắn chưa đầy một phút đã thấy cô gái nhỏ xuất hiện trước xe: "Đi thôi, chúng ta đi thăm Tiểu Hải, sau đó đưa em đến tỉnh lỵ chơi."

Viên Liễu đã chuẩn bị sẵn hành lý, ngồi vào ghế phụ, ánh mắt nhìn bạn gái vẫn nóng hầm hập không đổi, Du Nhậm đưa tay xoa má Viên Liễu: "Nóng quá, chị đang nói về mắt em." Đây là ánh mắt nhìn tình đầu của thiếu nữ. Đã lâu lắm rồi Du Nhậm chưa bắt gặp đôi mắt như vậy. Khoảng cách tuổi tác trong tình yêu còn được thể hiện qua nhiệt độ, người lớn thì ấm nóng liu riu, người trẻ thì gấp gáp muốn đốt cháy cả thảo nguyên.

Du Nhậm đang chiều theo đạo đức trong bản thân, Viên Liễu đang chiều theo Du Nhậm trong điều kiện nhiệt độ thấp, nhưng ai sẽ chiều Viên Liễu đây?

Du Nhậm nhéo má người yêu: "Ở nhà làm gì thế?"

Học thuộc từ vựng, đọc sách giáo khoa. Viên Liễu nói em tra những cuốn sách chuyên ngành của sinh viên năm nhất và năm hai khoa luật sử dụng, tải xuống vài cuốn đọc dần, nếu có thuật ngữ không hiểu, em sẽ tìm định nghĩa.

Du Nhậm gật đầu: "Sau mỗi lần tra cứu, nếu có thể chụp ảnh màn hình hoặc sao chép thì hãy lưu lại, làm thành cuốn sổ ghi chép môn chuyên ngành của em." Cô vừa lái xe, vừa giao tiếp với Viên Liễu về phương pháp học tập ở trường đại học: "Chị nhờ một người bạn học cùng lớp trước đây liệt kê các đầu sách, chị ấy học văn bằng 2 chuyên ngành pháp luật học, khoa luật dân sự và thương mại, giống với em." Du Nhậm nói chị đã mua đủ loại sách, nhưng phải vài ngày nữa hàng mới đến: "Lúc đó em sẽ có thứ để đọc."

Đến khi em nhập học, chị sẽ giới thiệu em với chị ấy sau. Năm nay chị ấy vào làm giáo viên tại một trường đại học ở Thượng Hải. Du Nhậm nói, do hạn chế về mặt chuyên môn nên không thể giúp Viên Liễu được nhiều, sau này Viên Liễu sẽ phải tự dựa vào chính mình để khám phá, làm quen với nhiều người và nhiều thế giới hơn.

Khi cuộc sống của Viên Liễu chỉ xoay quanh Du Nhậm, mọi giác quan của cô chỉ được điều chỉnh bởi Du Nhậm. Tình yêu có thể nuôi dưỡng trái tim và tâm hồn của người trẻ, nhưng cũng dễ dàng trở thành chất độc tê liệt hệ thần kinh. Du Nhậm chấp nhận Viên Liễu, song sẽ không để cô gái trở thành vệ tinh của mình.

Viên Liễu chỉ đồng ý, thu ánh mắt lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ lời Du Nhậm vừa nói.

Đến trước cửa bệnh viện, họ mua một bó hoa cho Túc Hải, Du Nhậm do dự không biết nên mua hoa thanh cúc hay hoa hướng dương, Viên Liễu đề nghị, mua hoa bách hợp đi.

Cầm hoa đi trên đường, cô gái nhỏ cười dễ thương: "Tiểu Hải nói bạn ấy bị trúng độc hoa bách hợp, nghĩ chị Phong Niên xinh đẹp." Nghe vậy, Du Nhậm buồn cười, vô thức cọ tay vào cánh tay của Viên Liễu, bất giác nhìn cô gái nhỏ, Du Nhậm biết nhiệt độ của bản thân cũng đang tăng lên, quả là một cảm giác nguy hại.

Bước đến hành lang phòng bệnh, cánh tay đang khoác tay Viên Liễu của Du Nhậm bỗng trượt xuống, Du Hiểu Mẫn đang đứng trước cửa phòng bệnh lạnh lùng liếc nhìn con gái, thản nhiên gật đầu với Viên Liễu, hỏi: "Đến thăm Tiểu Hải à?"

Phó Viện trưởng nói mẹ sẽ đợi con, Du Nhậm, lát nữa con đến văn phòng của mẹ.

Du Nhậm đồng ý, nhìn Viên Liễu bằng ánh mắt trấn an: "Đã nhiều ngày chị chưa gặp mẹ."

Cô gái lớn đang uống cháo trắng, ngồi trên giường chơi bài cùng bạn thân, Du Nhậm thì đến chỗ của mẹ, tổ chức một cuộc họp nghiêm túc.

Viên Liễu chơi bài nhưng đầu óc như treo trên mây, Túc Hải lười biếng đặt bài xuống: "Sao mình thấy cậu cứ như đang bất an vậy?"

"Đâu có." Viên Liễu mở miệng cười xoà: "Chỉ là mình lo lắng cho chị ấy."

Cô gái lớn nhìn quanh phòng bệnh, nói chúng ta ra ngoài đi dạo, mông mình ngồi lâu mỏi quá.

Cô đứng bên ngoài khu nội trú, nói về một chút "nỗi lo" với Viên Liễu: "Cô Du tốt lắm, Trời của cậu sẽ không sao đâu. Chỉ là nhìn có vẻ tức giận thôi, người làm mẹ có thể giận đến mức nào chứ."

Viên Liễu cúi đầu: "Không biết đến khi nào mình và chị ấy mới có tư cách xuất hiện trước mặt cô Du, và nói rằng mình có thể chăm sóc cho chị ấy." Mình đã đỗ đại học, sắp đi Thượng Hải, sắp bước vào một thế giới mới, nhưng Tiểu Hải, sao mình cảm thấy tất cả những điều đó thật mờ mịt, cho dù mình đã cầu được ước thấy, cho dù chị ấy đã chấp nhận mình.

Mình như luôn được chị ấy nâng niu trong lòng bàn tay, Tiểu Hải, mình không muốn lênh đênh an nhàn trên chiếc bè sạch sẽ ấm áp, mình muốn ngâm trong nước cùng chị ấy, cũng muốn cho chị ấy lên bờ nghỉ ngơi.

Túc Hải mở miệng: "À... ý cậu là, Trời của cậu vẫn coi cậu là một đứa trẻ?"

"Không hẳn, đúng hơn là chị ấy coi mình như một tấm chiếu mới, hoặc là... chị ấy quá để tâm đến mình." Viên Liễu không biết nên giải thích sự quan tâm này như thế nào: "Trong những ngày trên núi Vũ Di, hôm nào mình cũng suy nghĩ làm sao để khiến hai người xích lại gần nhau hơn, làm sao để chị ấy hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ này..."

Chị ấy như đã chấp nhận, nhưng lại dựng lên hàng rào chắn giữa hai người, mình có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, thậm chí có thể nắm tay chị ấy, nhưng vẫn có một lớp ngăn cách giữa trái tim mình và chị ấy.

"Tiểu Hải, mình sợ sau khi đến Thượng Hải học, mình và chị ấy sẽ khó có thể yêu xa." Viên Liễu linh cảm rằng Du Hiểu Mẫn đã biết ít nhiều về chuyện này, cho nên ánh mắt của Du Hiểu Mẫn ban nãy hết sức lạnh lùng. Ngoài ra, cô sợ những điều ít ỏi được Du Nhậm trao sẽ bị loãng đi.

Thật phức tạp. Túc Hải nói, bách hợp lúc nào cũng như thế này, rốt cuộc cậu muốn cái gì? Tiểu Liễu, cậu đã đỗ đại học, đã được nắm tay, tại sao vẫn lo được lo mất như thế?

"Có lúc mình cảm thấy chị ấy rất thích mình, cũng có lúc hoài nghi hay là tự mình cảm thấy vậy." Mình làm được gì cho chị ấy chứ? Rất ít, rất ít, đều là chị ấy lo lắng cho mình. Nỗ lực bỏ ra không bình đẳng, mình như con đỉa bám lên người chị ấy.

Viên Liễu ủ rũ thất vọng, Túc Hải lại hỏi: "Hai người đã đến bước nào?"

"Ừm... cũng không đi được đến bước nào, hiện giờ cùng lắm là nắm tay, chạm... má." Viên Liễu nói làm sao có thể chịu đựng được đây? Đã nhiều lần mình muốn... muốn mãi mãi như thế, không bao giờ chia xa. Nhưng hình như chị ấy có bộ điều khiển từ xa biết điều chỉnh nhiệt độ của bản thân rất tốt.

Cô gái lớn khoanh tay nghĩ đến chuyện khác: "Chắc chứ?" Không phải người ta nói củi khô lửa bốc sao?

"Chị ấy là một bó củi ướt." Viên Liễu thấp giọng: "Có phải mình quá tham lam không?"

Đúng, cậu thật tham lam. Hoại Phong Niên thậm chí còn không phải là củi, mà là một viên sỏi trơn tuột. Túc Hải thở dài.

......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net