31: Phò mã cũng thật đáng yêu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày, Mộc Phàm Nhạc đều đứng tấn, đứng đến chân mất cảm giác luôn! Lại ngại công chúa đại nhân nói cô không học võ, nhớ lại lúc cô mạnh miệng trước mặt công chúa đại nhân, cảm xúc cuộn trào quá chừng! Không chỉ có thế đâu, còn cả điều kiện chưa biết đi kèm. Ôi! Thật là tiền mất tật mang!

Kể từ lúc Mộc Phàm Nhạc luyện võ cùng Tiểu Phi Tử, thì thói quen ngủ nướng đã trở thành dĩ vãng, mỗi sáng đều thức dậy sớm để luyện võ, kết quả chỉ có đứng tấn và đứng tấn, mí mắt cô không ngừng chiến đấu, một câu thôi, thật là mệt quá! Giống như lúc ở thư phòng đạo cô nói câu ấy, tự mình chuốc lấy khổ, đáng giận hơn, chính là lúc đứng tấn bụng đói ùng ục muốn nhũn người, đạo cô kia tìm ít nha hoàn hậu hạ dì ta, uống trà ăn điểm tâm! Dáng vẻ rất ư khoái chí, thật tức chết Mộc Phàm Nhạc mà!

"Vậy, Tiểu Phi Tử còn khoảng bao lâu nữa thì xong, ta...Ta sắp chịu không nổi rồi!" Đã sắp đến trưa rồi, Mộc Phàm Nhạc ở hoa viên phía sau thao trường, mặc võ phục ngắn, ướt đẫm mồ hôi, mặt cay đắng hỏi.

"Phò mã gia, còn một nén nhang nữa, người hãy kiên trì một chút!" Hàn Phi phụ trách dạy võ công cho Mộc Phàm Nhạc nhìn nén nhang cuối cùng trong lư hương đáp lại.

Tân binh mới học võ thường phải đứng tấn rất lâu, mà loại người không phải luyện từ trong trứng như Mộc Phàm Nhạc  thì càng phải đứng tấn lâu hơn, mỗi sáng phải luyện khoảng ba nén nhang!

"A! Còn một cây thôi! Không được không được, cứ tiếp tục như vậy, chắc ngày mai chân của ta không xuống giường được luôn quá!" Mộc Phàm Nhạc khoát tay nói, từ từ đứng thẳng người lên, bỗng nhiên cô kêu lớn: "Tiểu Phi Tử mau đến dìu ta, chân của ta đã tê cứng rồi, không nhúc nhích được, người dìu ta đến bên kia ngồi xuống đi!" Kiên trì thêm mấy ngày, thiệt trụ không nổi nữa.

Hàn Phi trộm nhìn khuôn mặt đau khổ của phò mã gia, cũng sợ y bất cẩn, trượt chân, nên mau chóng đến đỡ y, từng bước từng bước, bước đến chỗ đạo cô đại nhân, ban đầu công chúa đã hạ lệnh, phò mã gia luyện võ, không cần phải miễn cưỡng y!

Mộc Phàm Nhạc ngồi xuống, thì khẩn trương xoa bóp hai chân tê cứng của mình.

"Kìa, thế này là sao? Còn chưa hết giờ, mà ngươi đã đến đây lười biếng rồi!" Bạo đạo cô ngồi đối diện Mộc Phàm Nhạc, một tay có trà ngon, một tay cầm điểm tâm nói, chế nhạo tinh thần luyện võ của Mộc Phàm Nhạc, cả xem thường nữa!

"Lười biếng hồi nào? Dì đừng nói khó nghe như vậy! Tôi đang tích lũy định mức của hôm nay cho ngày mai và thời gian nghỉ ngơi của ngày mai được dùng cho hôm nay, dì hiểu không?" Mộc Phàm Nhạc nghe thủ phạm hại cô luyện võ, tự nhiên giễu cợt mình như vậy, đương nhiên là không chịu được. Vì thế, cô tự viện cho mình một lý do chính đáng!

"Kìa kìa kìa, nghe xem, lời này nói thật êm tai! Sao ngươi không mang định mức của ngày mai tính vào hôm nay đi, thời gian nghỉ tính vào ngày mai đi?" Hừ, Tiểu Căn Nhi này thật là, cứ tự viện cớ cho mình! Nhưng mà mỗi ngày đến xem dáng vẻ của nó thì quả là một chuyện lý thú vô cùng!

"Tôi là người đọc sách, không phải con nhà võ, không khỏe giống bọn họ!" Lý do để học võ là để không bị bắt nạt nữa, nếu không cần gì ở chỗ này bị dằn vặt! Nói đùa: "Tiểu Phi Tử, mang nén nhang cắm trong lư hương lại!"

Hàn Phi tuân lệnh mang nén nhang cuối cùng đưa cho Mộc Phàm Nhạc!

"Sao nào, ngươi sẽ ghét mùi nhang này cho coi." Bạo đạo cô bỏ điểm tâm vào miệng và nói rằng.

Không sai, chỉ là không muốn thừa nhận: "Không phải, tôi sợ tia lửa này sẽ biến thành đám cháy lớn thì không tốt! Tôi là thay công chúa đại nhân suy nghĩ cho phủ công chúa."

"À, vậy hả? Thê tử công chúa đại nhân có phò mã như ngươi, thật là có phúc nha." Bạo đạo cô cầm tách trà lên, nhìn ra phía sau Mộc Phàm Nhạc, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Khanh Nhi, con đến rồi!"

Mộc Phàm Nhạc vừa nghe thấy, dây thần kinh nhanh chóng phản xạ lại, nhanh như gió đã phi đến thao trường, hai tay duỗi thẳng phía trước, cong đầu gối, trở lại tư thế đứng tấn! Nén nhang chưa xử lý cô còn cầm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc! Có điều chân cô vì mỏi quá độ nên run run.

Kiên trì một chốc, cũng không nghe thấy giọng thỉnh an công chúa đại nhân của nha hoàn và Tiểu Phi Tử, nhưng cô vẫn thẳng lưng, cắn răng chịu đựng.

"A ha ha ha ha ha, cười chết mất." Thấy phản ứng của Mộc Phàm Nhạc, Bạo đạo cô cười lớn: "Phản ứng của Tiểu Căn Nhi ngươi quá ư là tức cười! Phải chăng ngươi thuộc giống chó! Vừa nói Khanh Nhi đến, ngươi còn chạy hơn cả chó!" Cười đến nghiêng ngả.

Cái này thì Mộc Phàm Nhạc đã phản ứng kịp, hóa ra dì ta đang chỉnh cô, cô nổi giận rồi. Thật ra thì không thể trách Mộc Phàm Nhạc, trước đó ở trước mặt công chúa đại nhân, cô đã kiên trì thế nào, vì thế bây giờ không thể lười biếng trước mặt công chúa được, không thể để mất uy tín trước mặt công chúa đại nhân, nên vừa nhắc đến công chúa đại nhân xuất hiện, cô đã phản xạ có điều kiện liền!

Mộc Phàm Nhạc giận dỗi trừng đạo cô: "Tuổi đã lớn như vậy, giỡn gì không giỡn, cứ lấy người ra đùa giỡn!" Cô rất giận, khi nãy vừa nghe công chúa đại nhân đến, cô mặc kệ đùi mình tê dại, đã phi đến đứng tấn, giờ thì hai chân càng đau nhức!

"Do lớn tuổi, cái gì cũng giỡn qua rồi, chỉ có người là chưa thôi." Người nào đó vô sỉ cười nói.

Mộc Phàm Nhạc thở hổn hển, ném nén nhang kia xuống đất, bỏ đi! Lằng nhằng qua lại với dì ta, chắc dạ dày cô sẽ nổ vì tức mất!

"Kìa, lại tức đến bỏ đi nữa." Người nào đó nói mát.

Mộc Phàm Nhạc vừa nghiến răng, vừa phỉ nhổ, tức chết cô rồi! Kiếp trước có phải cô đã làm chuyện xấu giết người phóng hỏa gì không, mà kiếp này phái đạo cô đến thu phục cô vậy!

Lúc đi ngang qua thư phòng, nhìn thoáng qua phía trong, rồi tiến nhanh về phía trước, đi được mấy bước! Thì nhớ lại cảnh trong thư phòng, ơ, hình như có một bóng bạch y đứng trong đó thì phải!

Mộc Phàm Nhạc lùi lại, thăm dò phía trong, ơ kìa, đúng là công chúa đại nhân rồi: "Công chúa đại nhân, người làm gì trong này vậy?"

Mộc Phàm nhạc tiến vào, thấy công chúa đại nhân chăm chú nhìn trên bàn, cô bước đến xem, 囧! Nàng ấy đang xem chữ cô luyện gần đây.

"Phò mã, hiệu quả luyện chữ của ngươi tiến bộ quá ít." Công Dã Khanh Mộng nhếch môi nhìn chữ của Mộc Phàm Nhạc, ngẩng đầu đáp lại.

"Ha ha ha..." Mộc Phàm Nhạc cười miễn cưỡng, nhanh đến thu hồi lại tờ giấy kia. Thật mất mặt quá!: "Công chúa địa nhân, mặc dù hiệu quả quá ít, sau này ta nhất định sẽ luyện được chữ đẹp." Trên gương mặt lập tức tươi cười, tràn đầy tự tin nói.

"Phải rồi, công chúa đại nhân, sao người lại đến đây!" Mộc Phàm Nhạc cầm giấy hỏi.

"Vào lúc rảnh rỗi, vốn định đến xem phò mã luyện võ thế nào, khi đi ngang thư phòng, thấy cửa không đóng, nên vào xem một chút." Công Dã Khanh Mộng tao nhã ngồi xuống, nhìn Mộc Phàm mồ hôi nhễ nhại, nhỏ giọng hỏi: "Xem ra, phò mã luyện võ cũng không tệ lắm! Chẳng hay phò mã đã luyện thế nào?"

"Thì...Công chúa đại nhân, hiệu quả thu được rất ít luôn." Mộc Phàm Nhạc lắc đầu, che mặt lại.

"Ừ." Đương nhiên là Công Dã Khanh Mộng biết, mỗi ngáy Hàn Phi đều bẩm báo lại tình trạng của y, nhưng, y đúng là người thành thật. Nhìn bộ dạng cúi đầu, ủ rũ, Công Dã Khanh Mộng chống tay lên má, trong mắt mang theo hứng thú nhìn Mộc Phàm Nhạc, môi anh đào nói: "Xem ra, bổn cung đã gả cho một phò mã văn không được võ cũng không xong."

Mộc Phàm Nhạc vừa nghe, càng chán nản thêm, cô cúi đầu, mặt áy náy, thất vọng trả lời: "Xin lỗi!" Haiz, đúng thật là văn không được võ cũng không xong mà.

Công Dã Khanh Mộng thấy bộ dạng y như thế, không đành lòng, ngoắc tay với Mộc Phàm Nhạc, mất đi dáng vẻ trêu chọc khi nãy, giọng dịu dàng: "Đến đây!"

"Oh." Mộc Phàm Nhạc nghe lời, đến cạnh công chúa đại nhân, đặt tờ giấy mình cầm trên bàn, khó hiểu nhìn công chúa đại nhân: "Có chuyện gì thế, công chúa đại nhân?"

Công Dã Khanh Mộng đứng lên, mỉm cười với cô, trải tờ giấy trắng khác trên bàn, lấy bút chấm mực trong nghiên, hạ bút xuống viết chữ, miệng nhẹ giọng chỉ dẫn: "Nâng bút như giai, di chuyển ngòi bút như cỏ, nét nối nét, ngay khi dừng bút, hãy giữ bút vững vàng." Viết xong chữ, nàng nhẹ vén tóc mai nhìn Mộc Phàm Nhạc hỏi: "Nghe có rõ không?"

"Oh, đã rõ." Nhưng không có hiểu, đây là công chúa đại nhân dạy mình luyện chữ, phải tiêu hóa thật tốt mới được, rồi sau đó chăm chỉ tập luyện.

"Cám ơn người, công chúa đại nhân, người là một người tốt." Sự thất vọng khi nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Quả nhiên, là mình thích thấy y cười thế này, Công Dã Khanh Mộng cười thầm trong lòng, nhìn mồ hôi ở thái dương Mộc Phàm Nhạc vẫn chưa khô, lấy khăn tay gấm trắng của mình ra đưa cho y: "Cầm lau đi!"

"Oh, đa tạ." Nhận lấy khăn gấm, lòng khen ngợi công chúa đại nhân, người là một công chúa tốt.

"À, ta đến không đúng lúc sao?" Bạo đạo cô đáng ghét xuất hiện, đúng lúc thấy cảnh này, cười xấu xa với Mộc Phàm Nhạc: "Ta đã nói Tiểu Căn Nhi sao còn sức mà chạy. Hóa ra là chạy đến đây tâm tình cùng Khanh Nhi."

Dì ta xuất hiện phải canh giờ hả?

"Sư phụ người đến rồi sao?" Công Dã Khanh Mộng kính trọng hỏi.

"Ừ, đã đến từ sớm rồi." Nói xong thì mau chóng nhảy vào phòng, nhìn trên bàn có hai tờ giấy, một tờ có nét chữ nghiêm trang, thanh tú. Tờ kia vừa nhìn vào thì đạo cô lắc đầu, nửa ngày mới hỏi Mộc Phàm Nhạc: "Tiểu Căn Nhi, ngươi ra khỏi phủ hồi nào, mà học được vẽ đạo phù này vậy! Trong phủ có yêu quái hả? Ngươi muốn phục yêu sao?"

Công Dã Khanh Mộng nghe thấy, miệng nhếch lên tạo một độ cong lớn.

Còn Mộc Phàm Nhạc thì cắn răng: "Đúng vậy, dạo gần đây trong phủ có một yêu nữ." Chính là dì đó!

"Ồ, vậy ngươi tiếp tục cố gắng đi, bùa này vẽ không công hiệu đâu!" Đạo cô đương nhiên hiểu được lời ẩn dụ trong đó, trêu ghẹo: "Tiểu Căn Nhi, nếu ngươi thật sự không thể, thì dùng tiền mời một đạo sĩ đến, còn không, thì mời ta đi, ta tính rẻ cho."

Nói đến tiền, Mộc Phàm Nhạc lập tức nhớ đến mình bị bán tận hai lần, giận lên! Cô tức giận: "Dì nè, dì bán tôi ba ngàn lượng, bây giờ còn có ý định lấy tiền trên người tôi, dì là người xuất gia cần nhiều tiền để làm gì hả?"

Ba ngàn lượng? Ba ngàn lượng gì? Điều Mộc Phàm Nhạc nói khiến Bạo đạo cô khó hiểu, nháy mắt một cái hỏi: "Tiểu Căn Nhi này, có phải ngươi đứng tấn lâu quá, đứng đến ngu muội luôn." Dứt lời, còn dùng tay sờ trán Mộc Phàm Nhạc đo nhiệt độ.

Mộc Phàm Nhạc ghét bỏ thoát ra, đáp lại: "Dì đạo cô, sao dì có thể quên mất thế! Làn trước ở quán trọ, chính dì đã bán lại tôi cho công chúa đại nhân, công chúa đưa người ba ngàn lượng còn gì." Tự dưng quên mất, Mộc Phàm Nhạc nghiến răng kèn kẹt.

Hở? Điều nhóc con này nói, khi nào thì mình cầm ba ngàn lượng của Khanh Nhi vậy? Bạo đạo cô đảo mắt sang Công Dã Khanh Mộng...Đạo cô đang thấy, đệ tử công chúa của mình bình thường lãnh đạm, nghiêm túc, tự dưng ngẩng đầu dùng tay nghịch tóc! Quá hiếm thấy luôn!

Sắp xếp dữ kiện nửa ngày, Bạo đạo cô đã hiểu ra, nhìn đệ tử của mình bĩu môi, thật là, nếu chẳng phải trước đây ngại danh nghĩa công chúa của ngươi, thì ta đã nói ngươi bỏ trốn theo nam nhân rồi, có cần sắp đặt sư phụ ngươi như vậy không chứ.

Mộc Phàm Nhạc nhìn dáng vẻ dì ta, thì thản nhiên: "Sao nào? Dì đã nhớ ra chưa?"

"Tiểu Căn Nhi, thật ra thì ngươi nên hỏi Khanh Nhi đã xảy ra chuyện gì?" Mình không muốn bị oan đâu: "Có thể là Khanh Nhi nhớ nhầm, nói sai làm ta bị oan." Là thê tử ngươi lừa dối đó, Tiểu Căn Nhi!

Mộc Phàm Nhạc quay sang nhìn công chúa đại nhân. Công Dã Khanh Mộng mỉm cười nhìn lại cô, không nói lời nào, Mộc Phàm Nhạc lại quay sang nhìn Bạo đạo cô, tự cho mình thông minh nói rằng: "Tôi tin tưởng công chúa đại nhân, công chúa đại nhân thông minh như vậy lại là người tốt, tại sao phải đổ oan dì chứ. Tôi không phải kêu dì trả tiền lại cho tôi, sao dì không thừa nhận chuyện mình làm, thường xuyên dối gạt người khác."

Nè, Tiểu Căn Nhi này bị người ta bán còn cho lại người đó tiền nữa. Bạo đạo cô than thở, còn nữa, nhân phẩm của mình trong lòng Tiểu Căn Nhi thật kém như vậy sao?

"May mà, lần này tôi gặp người tốt là công chúa đại nhân, đổi lại là người khác, chắc tôi đã bị chơi xong từ lâu rồi!" Không chê bai mình, còn dạy mình luyện chữ, đưa khăn gấm cho mình lau mồ hôi, có công chúa 'Thân thiện' như thế nữa không? Mình thật may mắn!

Nè, tên nhóc này còn mang ơn luôn kìa! Ba ngàn lượng! Ba ngàn lượng kia ít nhiều gì mua được nha hoàn hay hạ nhân, có lẽ Tiểu Căn Nhi chẳng biết giá trị của nó không đến giá đó? Chẳng đành lòng nói với nó, là nó được tặng không thì có! Do mình tặng không cho Khanh Nhi luôn!

Bạo đạo cô nhìn đệ tử Công Dã khanh Mộng của mình, vẫn đang nghịch tóc, có điều hai vai run nhẹ, có lẽ do nén cười. Tiếp theo nhìn về phía Mộc Phàm Nhạc đang cắn răng nghiến lợi, đạo cô xoa cổ tay tiếc nuối nói: "Tiểu Căn Nhi, là ta mang con cừu con thuần khiết là ngươi dâng vào miệng cọp rồi!" Với cái đầu này của ngươi, tương lai sẽ bị đệ tử xấu xa của ta ức hiếp đến đáng thương luôn.

Gì? Tôi biến thành cừu con từ khi nào hả?

"Tiểu Căn Nhi, ta không ngại ngươi nghèo rớt mồng tơi, không có sở trường gì, càng không ngại vẻ mặt ngây ngô của ngươi, sao ngươi hệt như khúc gỗ vậy." Bạo đạo cô đặt hai tay mình lên vai Mộc Phàm Nhạc, lắc đầu tiếc nuối.

"Dì đạo cô, dì là một người xuất gia bất tuân tứ đại giai không, cả ngày biếng nhác, trí nhớ kém, sau này khó qua nổi bốn mùa." Mộc Phàm Nhạc gạt tay của đạo cô ra, không chỉ mang mình bán đi, bây giờ còn xem thường cô, tức chết cô.

"Ngươi, vừa nam vừa nữ, đồ quái dị." Tiểu Căn Nhi thật không biết tốt xấu.

"Dì, không nam không nữ, thư hùng mập mờ." Đọc nhiều sách cổ rồi nên biết mấy câu thành ngữ.

"Ngươi, tiền không có, khó mà kim ốc tàng Kiều bên ngoài!" Đây là Căn Nhi ngốc mà.

"Dì, có tiền, chắc ở ngoài ngọa hổ tàng long chứ gì!" Đây chính là một lão yêu bà.

"Ngươi, vẻ ngoài tam giáo cửu lưu, thật ra là bi kịch của Đại Tấn ta, cực kì bi thảm luôn!" Nhóc con, còn dám cãi lại.

"Dì, bề ngoài nam viên bắc triệt, thật ra là thảm họa của Đại Tấn, cực kì đáng thương nha!" Chết tiệt, tự nhiên công kích đến cơ thể hà.

"..."

"..."

Công Dã Khanh Mộng đứng lên, lườm hai người kia không ngăn nổi miệng mình một cái, nhất là Mộc Phàm Nhạc, rồi nhanh chóng rời khỏi, có điều khóe miệng vẫn giữ độ cong, phủ công chúa của nàng thật là náo nhiệt. Còn nữa, phò mã của nàng đôi khi cũng thật đáng yêu!

...................

Thư hùng mập mờ: không rõ nam hay nữ.

Kim ốc tàng Kiều: nhà vàng giữ người đẹp, xuất phát từ giai thoại của Hán Vũ Đế Lưu Triệt và Hiếu Vũ Trần hoàng hậu (hay còn gọi là Trần A Kiều).

Ngọa hổ tàng long: để nói đến khả năng lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.

Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

Nam viên bắc triệt: trống đánh xuôi, kèn thổi ngược; nghĩ một đường, làm một nẻo; hoàn toàn trái ngược (hành động trái ngược mục đích).

Nguồn: Google xin hân hạnhtài trợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net