34: Đánh nhau ở Túy Xuân Lầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban ngày là thời gian nghỉ ngơi của các cô nương thanh lâu, ngay cả Túy Xuân Lầu gần đây nhanh chóng phát triển cũng thế, hai hoa khôi Túy Xuân Lầu trong ba người đang ngồi nằm.

"Dạ Sương, mấy tháng trước để ngươi điều tra chuyện về miếng ngọc bội kia, nghĩ lại ngươi làm không tồi, nếu không thì hôm qua cũng đã chẳng cử người đến báo?" Một nam tử với ngũ quan tinh xảo, ngồi trong phòng thượng hạng của hoa khôi Thi Ngữ Liên, nhướng mày hỏi.

Mái tóc đen của nam tử được buộc bằng dải lụa trắng, mặc y phục lụa trắng, hông được cố định bằng dải lụa trắng dài, giắt trên đó là ngọc bội dương chi bạch ngọc, bề ngoài thanh tú này đi trên đường, nhất định sẽ khiến nhiều thiếu nữ, phu nhân xiêu lòng, nhưng cơ thể nam tử này hơi mềm mại hơn với các nam tử khác.

"Chuyện đại Phật giao phó, sao ma ma có thể chậm trễ, thuộc hạ đã cho người đi điều tra mấy ngày trước. Có điều còn chưa chắc chắn, nên hôm nay cả gan mời người đến đây tương trợ." Tú bà Dạ Sương của Túy Xuân Lầu ngôn từ đầy sự cung kính, nhưng bản thân lại mặt dày nằm nghiêng trên trường kỉ, một tay cầm quạt ngọc phe phẩy, tay kia lấy nho đặt bên cạnh, đáp lại nam tử đối diện.

"Kết quả thế nào?" Nam tử tuấn tú không so đo với dáng vẻ nàng ta, cầm ấm trà lên châm cho mình và hoa khôi Ngữ Liên cùng bàn một chung, chầm rãi hỏi.

"Kết quả không tưởng!" Dạ Sương bẻ một trái nho nữa, thong thả lột bỏ vỏ, mặt không biến sắc tiếp lời.

"Giải thích đi?" Nam tử tao nhã nâng chung trà lên nhấp một ngụm, phớt lờ hỏi tiếp.

"Lâm Tịch, ngọc bội  lần trước người đưa cho thuộc hạ đúng là vật trong cung, thuộc hạ và Dạ Sương đã phải điều tra trong một thời gian mới phát hiện ra nó không thuộc về bất cứ thị vệ hay cung nữ nào, nên chúng thuộc hạ đã nghi ngờ..." Người đang nói là hoa khôi Thi Ngữ Liên, câu này nàng không dám nói tiếp. Bởi vì miếng ngọc này chính là miếng ngọc Bạo đạo cô lấy được từ 'Tên cướp' kia. Ban đầu, muốn tặng cho Mộc Phàm Nhạc, do Mộc Phàm Nhạc cho rằng đồ bất chính không muốn nhận, nên Công Dã Khanh Mộng đưa cho Vân Nhi nhận lấy, mang đến Túy Xuân Lầu đưa hai người họ điều tra xem.

"...Là ám vệ của phụ hoàng!" Ngập ngừng rồi nói ra, nam tử ngồi cùng bàn với Ngữ Liên là Công Dã Khanh Mộng, còn Lâm Tịch chỉ là cái tên giả, mỗi lần xuất phủ nàng đều cải trang thành nam nhi dùng cái tên đó, Vân Nhi đứng đợi lệnh ngoài phòng.

"Hẳn là không sai, chỉ có hoàng thất mới có thể cẩn vàng cho ngọc bội, hơn nữa ngọc bội của ám vệ rất đặc biệt, về phần 'Tên cướp' nộp cho Bạo đạo cô võ công cũng không hề kém, nên chúng thuộc hạ bắt đầu điều tra từ thị vệ, chỉ không biết chính xác là nhóm nào làm!" Dạ Sương phun một hạt nho, tạo một vòng cung đẹp trên không trung, rồi rơi nhanh xuống đất.

"Thuộc hạ và Dạ Sương theo dõi qua rất nhiều phủ của các hoàng tử, công chúa, giao đấu với thị vệ của bọn họ, cũng chẳng phát hiện ra loại ngọc bội giống vậy, nên mới nghi ngờ nó xuất phát từ ám vệ của hoàng thượng. Nếu không thì là một thế lực đen ngầm khác!" Ngữ Liên cau màu thản nhiên nói.

"Không hẳn là thế lực đen khác, ta đã quan sát tỉ mỉ miếng ngọc bội, giữa mặt trên có khắc vân rồng mờ." Dạ Sương đặt chùm nho xuống, ngồi thẳng lên, biếng nhác nói: "Chính là ám vệ của hoàng thượng."

"Ừ." Đôi mắt Công Dã Khanh Mộng hơi trầm xuống, thật ra, nàng đã thấy được vân rồng trên miếng ngọc từ lâu, cũng đã sớm đoán ra đây là vật được làm theo dành riêng cho ám vệ đặc biệt của mỗi vị hoàng thượng. Nàng chỉ muốn khẳng định thêm, mới đưa miếng ngọc cho họ điều tra, không ngờ kết quả không đổi. Nghĩ vậy, ưu phiền hiện lên giữa hai hàng chân mày. Ngày tân hôn của nàng, phụ hoàng phái ám vệ đến phủ có mục đích gì?

"Lâm Tịch, hoàng thượng phái ám vệ đến phủ công chúa là muốn dò la? Hay giết kẻ nào?" Ngữ Liên đối với chuyện này tỏ ra nghi ngờ, đầy khó hiểu, chỉ có hai chuyện ám vệ làm, nếu không phải ám sát thì chính là dò la tin tức!

"Băng sơn, có phải muốn ám sát phò mã lai lịch không rõ trên đường về không thế?" Dạ Sương nghiêm túc nói: "Nói ra, ngoại trừ biết phò mã người là người hơi ngốc, còn lại thì chúng thuộc hạ không biết gì thêm nữa cả." Nói xong, nàng ta đứng lên, ngồi xuống bàn với hai người kia tạo thành một tam giác. Sau đó, còn vỗ bàn khẳng định: "Đúng, thuộc hạ cảm thấy chắc là y rồi."

Công Dã Khanh Mộng nghe xong, mày liễu tức khắc nhíu lại.

Ngữ Liên nhìn Dạ Sương, lắc đầu, nói: "Muốn ám sát y thật thì ban đầu cần gì phải ban hôn chi?"

"Ta biết!" Dạ Sương không màng đến mất hình tượng mà cười to: "Ngữ Liên, khi nãy ngươi có thấy không, băng sơn lại có biểu cảm biến hóa kìa, ha ha ha." Nàng muốn lấy phò mã của băng sơn ra đùa, không ngờ nó lại hiệu quả!

Công Dã Khanh Mộng biết nữ nhân này lấy mình ra làm trò đùa, mắt hiện chút tia lạnh, lạnh lùng nhìn thẳng Dạ Sương.

Dạ Sương lập tức nuốt nước bọt, xoay mặt qua chỗ khác, liên tục phe phẩy quạt, coi như xua sự lạnh lùng này đi, cũng cảm thấy mình hơi vênh váo.

Vào lúc này, Công Dã Khanh Mộng cầm chung trà lên, cười nhạt nói: "Dạ ma ma, gần đây do ngươi nhàn rỗi, việc buôn bán giảm đi không ít, từ nay về sau trong lầu ngươi đành phải chia năm phần!"

Dời qua chủ đề này, Dạ Sương nhảy dựng lên ngay, nàng không yêu nam, không yêu nữ, chỉ yêu ngân lượng nhất. Nàng là một kẻ giang hồ nguyện dưới trướng Công Dã Khanh Mộng, bởi nàng ta đã đồng ý, nếu làm tú bà của thanh lâu, bạc được hưởng sáu phần. Hôm nay trực tiếp trừ còn năm phần, hơn nữa việc buôn bán nào giảm đâu, khách đến mỗi ngày mỗi tăng, còn trách mình không làm, đây chẳng phải muốn gán tội cho mình sao. Nàng tức giận rồi: "Nè, băng sơn, sao người nhẫn tâm thế! Chỉ đùa một chút thôi mà." Người nào đó, đùa cũng không cho nữa.

"Bốn phần." Công Dã Khanh Mộng uống trà xong, mỉm cười lần hai với Dạ Sương, phớt lờ bộ dạng dậm chân của nàng ta.

"Cái gì hả? ? ? Người...Người người người người." Tay cầm quạt của nàng run rẩy chỉ thẳng vào ác quỷ hút máu, quá tàn nhẫn rồi!

"Ba phần!" Ác quỷ cười nhạt nói, nụ cười nhã nhặn, tuyệt đẹp! Chói mắt người khác.

Dạ Sương cảm thấy trời đất đảo lộn, ngân lượng của nàng ơi ~ tình yêu của nàng ơi ~ đã bị ác quỷ chia cách mất rồi! ! Tuy nhiên, bây giờ nàng cần dựa vào cây đại thụ ác quỷ này!

"Được rồi, được rồi, mọi người đừng đùa nữa!" Ngữ Liên hòa giải, nàng không đành lòng nhìn bộ dạng vô cùng đau xót của Dạ Sương.

"Điều bổn cung nói là thật!" Công Dã Khanh Mộng nói sâu xa.

Ngữ Liên cạn lời, trong khoảng thời gian ba người ở cùng nhau, Công Dã Khanh Mộng cũng không xưng bổn cung, thoáng chốc xưng bổn cung, thì đã thể hiện rõ nàng đang nghiêm túc,

Dạ Sương nghe xong ỉu xìu nằm trườn lên bàn, hai mắt vô hồn luôn. Bạc của nàng, bạc trắng lóa cứ thế rời xa nàng. Dáng vẻ nàng chỉ thiếu khóc ròng thôi!

"Tùy mọi người." Ngữ Liên không muốn can thiệp, nàng cũng sợ băng sơn cho nàng một suất như thế, vẫn không yên tâm hỏi: "Vậy Lâm Tịch, chúng ta có điều tra tiếp chuyện ám vệ chứ?"

"Không cần, mục tiêu của phụ hoàng ắt không phải Mộc Phàm Nhạc, có thể hôm đó điều tra kẻ khác chăng?" Công Dã Khanh Mộng nhàn nhạt nói, lời nói đầy ẩn ý. Sư phụ từng nói với nàng, kẻ ám vệ nhất quyết đuổi theo là sư phụ. Tại sao phụ hoàng lại làm thế? Nàng chau mày, còn một số việc chưa liên kết lại với nhau.

"Oh, vậy sao." Dạ Sương thất vọng, nghe đề nghị của Ngữ Liên, muốn điều tra chuyện của ám vệ, nàng sẽ lấy được ngân lượng! Còn phải là lấy gấp đôi, bù một ít vào khoảng thiệt hại của nàng! Băng sơn trả lời như hất nước lạnh vào nàng.

"Ừ, hết chuyện rồi, ta nên đi đây!" Đáp án đã lấy được, không còn chuyện gì ở đây nữa, nói xong, chuẩn bị rời khỏi, nàng cần phải về phủ suy nghĩ một số chuyện.

Nào ngờ, dưới lầu có tiếng nhốn nháo, hình như là giọng của nhóm nam nhân. Ba nữ nhân trong phòng, thấy đáng ngờ, sáng sớm lầu chưa mở, tại sao có tiếng nam nhân.

"Đậu công tử, ngài không thể vào được, Thi cô nương cảm thấy không khỏe, không thể tiếp đãi ngài!" Giọng tên sai vặt chặn lại vang lên, thì ra là Đậu Uy đến Túy Xuân Lầu.

"Cút ngay cho ta!" Đậu Uy lớn tiếng quát, hôm nay hắn cố tình mang theo nhiều tay chân như vậy, chính vì sợ tên sai vặt cản chuyện tốt của hắn, hai ba tùy tùng của hắn đè tên sai vặt xuống, mở lối cho hắn, Đậu Uy mau chóng chạy lên lầu hai đến phòng của hoa khôi cô nương.

"Thiếu gia, là Đậu công tử đến, chúng ta mau chóng rời khỏi thôi!" Vân Nhi cải nam trang vội vàng đẩy cửa vào, bẩm với Công Dã Khanh Mộng. Vân Nhi không sợ Đậu Uy mang người đến, chỉ e dè thân phận của Đậu Uy, sợ mình sẽ ra tay xử lý tên sắc quỷ này. Vân Nhi nàng ghét nhất những tên cuồng dâm háo sắc!

Bất kể là đâu, Công Dã Khanh Mộng cũng đều không muốn thấy tên háo sắc này, huống chi là ở trong lầu, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi, sao lường được, tên này chẳng màng lễ nghi chạy vào khuê phòng của nữ nhân! Trước khi nàng bị nhận ra, khẩn trương che mặt bước vào phòng trong, Ngữ Liên lập tức theo sau.

Dạ Sương biết hai người vào phòng trong là để cải trang lại, lập tức bật người khỏi ghế, cản tên đó lại, giữ khuôn mặt tươi cười của một tú bà chuyên nghiệp, vung khăn tay nói: "Trời ơi, đây không phải Đậu công tử sao? Sao sớm như vậy ngài đã đến rồi, lầu vẫn chưa mở cửa mà!" Khăn lụa không ngừng vung qua vung lại trước mặt Đậu Uy.

Đậu Uy bắt tay Dạ Sương lại, tú bà này cũng là một mỹ nhân à nha, nụ cười đê tiện trăm năm không đổi hiện ra: "Ma ma, nói gì thế, Túy Xuân Lầu chính là nhà thứ hai của ta, ta quay về nhà còn kể ngày hay đêm sao." Vừa nói vừa vuốt vuốt tay Dạ Sương, cảm giác không tệ chút nào! Mấy tháng này dè chừng sắc mặt không tốt của Đậu Tịnh, mà lâu rồi Đậu Uy chưa đến thanh lâu, bắt được cơ hội hôm nay, dẫn đủ lực lượng đến tìm vui vẻ.

Mẫu thân ngươi chứ, dám lợi dụng lão nương, lão nương đánh rắm một cái giết chết ngươi! Còn không biết xấu hổ dám nói Túy Xuân Lầu là nhà thứ hai, cho mình là nam quán hả! Xem như là tên nam quán đáng phải chịu ngàn đao này, cũng chỉ là loại nam oán cấp thấp mà thôi! Dùng sức thoát tay khỏi tay Đậu Uy, miễn cưỡng cười lớn nói: "Nghe ngài nói kìa, ngài là Đậu công tử, miếu nhỏ của chúng ta không chưa nổi tôn đại Phật ngài đâu, ha ha ha." Dùng khăn tay nhẹ đánh, sợ lại bị sờ tay lần nữa, mẫu thân ơi, thật khó chịu!

"Ma ma, biết ngươi sẽ nói thế, nhưng hôm nay ta đến tìm Ngữ Liên, gọi nàng ấy ra đi, bổn công tử sẽ khen thưởng hậu hĩnh cho ngươi!" Nói xong, còn tự mình tiến vào phòng trong.

"Ấy ấy ấy ~ Đậu công tử, Ngữ Liên thấy khó chịu, không thể tiếp đãi ngài tốt được, để ma ma tìm cô nương khác cho ngài!" Dạ Sương mau chóng tiến lên chặn hắn lại, tranh thủ thời gian!

"Hừ, mỗi lần ta đến, ma ma cũng đều nói thế, có thể đổi cái cớ khác không vậy!" Đậu Uy tức giận mặt biến sắc, mỗi lần đều dối gạt bổn công tử, đám kỹ nử thấp hèn này chán sống rồi!

Còn hừ, ta đã viện cớ cho tên bại hoại ngươi còn từ chối ~ hừ!

Đậu Uy không màng đến biểu cảm của Dạ Sương, trực tiếp xông vào. Dạ Sương sau lưng hắn đã chuẩn bị sẵn tư thế, muốn đánh một chưởng cho hắn choáng. Vào lúc này, Công Dã Khanh Mộng cải trang đã xong, bước ra, trên khuôn mặt không còn nét thanh tú, thay vào đó trở nên gọn gàng, tuấn tú, đôi mắt vô cùng sắc lạnh.

"Đó, ta đã nói mà, sao hoa khôi cô nương mỗi lần đều từ chối bổn công tử, có tình cảm với tên mặt trắng nuôi trong lầu này chứ gì!" Đậu Uy cười lạnh, giễu cợt nói.

"Đậu công tử nói đùa, vị này là đại phu, hôm nay tiểu nữ thấy không khỏe, nên mời đến xem." Vẻ mặt Ngữ Liên biến thành hơi tái nhợt, thoạt nhìn rất giống lúc bị bệnh, hơi sức nói chuyện cũng không đủ.

"Oh, thế à?" Đậu Uy ngờ vực: "Còn trẻ như vậy đã thành đại phu, chắc là chuyên xem bệnh ngoài cho các nữ nhân ~ đại phu ha!" Lời nói hạ lưu.

"Kìa, Đậu công tử, ngài nói gì thế, Ngữ Liên chúng ta còn thanh khiết, ngài nói thế hủy hoại danh tiếng của nàng ấy." Dạ Sương không sợ danh tiếng Ngữ Liên bị hủy, mà sợ băng sơn nổi giận, trong lầu cãi nhau, nếu phá hoại toàn bộ bàn ghế của nàng, tất cả đều là ngân lượng đó. Nhìn trộm, dáng vẻ của băng sơn, đã đạt đến mức không cảm xúc! Đây là dáng vẻ đáng sợ nhất!

"Vậy hả? Thanh khiết, vậy bổn công tử sẽ cho Ngữ Liên cô nương làm thiếp thứ chín." Còn là một trinh nữ kìa, mới nghĩ thôi mà Đậu Uy đã khô nóng cả người, nhìn thoáng qua đại phu bên cạnh, nảy ra ý nghĩ đáng hổ thẹn: "Hay là, đại phu ở một bên quan sát, học hỏi một chút!" Nói xong, còn cười đê tiện một trận.

Thôi xong, tên này không muốn sống nữa! Dạ Sương vô vọng rồi.

"Vân Nhi!" Công Dã Khanh Mộng lớn tiếng gọi.

"Vâng, thiếu gia!" Vân Nhi hiểu ý.

"Khiến hắn ngậm miệng!"

"Tuân lệnh thiếu gia!" Vân Nhi ở một bên nghe đã sớm gãi da xoa ngứa, muốn ra tay từ lâu rồi!

Ôi, bạc ta lại ra đi nữa. Nhân lúc mọi người không chú ý, Dạ Sương khẩn trương gọi một gã sai vặt, thì thầm vào tai hắn vài câu, gã ta liên tục gật đầu, chạy nhanh như bay ra khỏi Túy Xuân Lầu.

Đậu Uy thấy một tên đại phu cũng dám ra oai với mình, hấp tấp kéo người đến quát: "Giáo huấn tên mặt trắng này thật tốt!" Sao gần đây đi mua vui cũng đều gặp phải tên mặt trắng, lần trước là cửu phò mã, lần này là tên đại phu. Đậu Uy ta chưa đến nỗi như cẩu lạc bình dương!

Gia đinh Đậu Uy nghe lệnh, toàn bộ lao vào tấn công Vân Nhi và Công Dã Khanh Mộng.

Vân Nhi khó mà để cho đám cao to đánh công chúa họ, một tên tấn công, dù gì chỉ là một nữ tử. Vân Nhi không đọ sức mạnh, tự dùng võ công né tránh, một quyền một cước đánh vào trên đầu gối, khiến bọn chúng phải quỳ xuống.

Công Dã Khanh Mộng đi ra phòng ngoài, tài tình tránh thoát khỏi những tên gia đinh, ngay cả vạt áo chúng cũng không đụng được, đến cạnh trường kỉ, quan sát rồi bẻ một trái nho, khuôn mặt lãnh đạm không bị tình cảnh náo loạn ảnh hưởng.

Về phần Ngữ Liên và Dạ Sương không thể lộ thân phận, chỉ có thể nép một bên giả sợ sệt, che miệng hét thất thanh, một chốc có tên gia đinh của Đậu Uy bị đánh bại nằm dưới chân họ, họ vờ hoảng sợ, đạp mạnh mấy phát lên người tên đó, nhất là Dạ Sương được mệnh danh là tàn nhẫn kia. Các cô nương trong lầu cùng tự đóng kín phòng, không ra khỏi cửa.

Chẳng mấy chốc, Đậu Uy đã thấy toàn bộ gia đình khụy xuống đất, tức đến đỏ mặt, người run, chỉ thẳng vào Công Dã Khanh Mộng quát: "Từ đâu đến..."

Công Dã Khanh Mộng vận công vào ngón tay búng trái nho ra, trái nho mang theo nội lực bắn thẳng vào miệng Đậu Uy, không cho hắn có cơ hội nói tiếp.

"A...au..." Cứ chốc chốc Đậu Uy lại che miệng, hắn cảm thấy có vật mắc kẹt trong miệng, hơi có vị rỉ sắt, bàn tay run run lấy xuống xem thử, có máu, và cả hai cái răng cửa của hắn.

Chậc chậc, băng sơn bảo hai chúng ta đừng làm hỏng việc, giờ thì tự mình nháo loạn, chỉ cho châu quan phóng hỏa chẳng cho bá tánh đốt đèn, Dạ Sương thầm nói.

"Ngươi...ngươi dám..." Cái miệng lọt gió của Đậu Uy còn muốn nói. Ánh mắt lạnh buốt của Công Dã Khanh Mộng lập tức khiến hắn câm miệng, trái tim hắn dường như bị kiếm đâm đóng thành băng, không thở được, rồi rùng mình, khiến hắn không dám nhúc nhích loạn. Nhúc nhích một cái như thể sẽ rơi xuống vực lạnh không đáy.

Băng sơn đúng là băng sơn, quả nhiên đủ lạnh!

"Vân Nhi, chúng ta đi!" Công Dã Khanh Mộng cũng không cho Đậu Uy thêm cái liếc mắt nào, thì nhanh chóng rời khỏi.

Băng sơn cứ thế bỏ đi, may mà ta đã có sự chuẩn bị trước, Dạ Sương thầm nghĩ.

Lúc này, theo sau gã sai vặt là quản gia Đậu gia đến đón Đậu công tử chuyên gây chuyện về, bước vào gian phòng, điều trông thấy đầu tiên là bọn gia đinh quỳ xuống, còn công tử của hắn thì ở đằng kia không nhúc nhích.

Quản gia Đậu gia huơ tay trước mặt Đậu Uy bị dọa đến ngốc, lay cho Đậu Uy tỉnh, vẫn chưa hết hoàn hồn, bây giờ trông thấy vị quản gia, thì biết nhất định phụ thân đã biết hắn đến thanh lâu, vờ bình tĩnh: "Quản gia, ngươi đến đây làm gì?"

Quản gia thấy Đậu Uy mất răng cửa, sợ sệt: "Công tử, ngài...sao ngài bị thương?"

"Khi nãy...khi nãy ta làm việc nghĩa, cứu hoa khôi cô nương khỏi tay tên bắt cóc, bất cẩn bị thương!" Đậu Uy nói dối, hắn không thể mất mặt trước quản gia, cũng sợ quản gia sẽ bẩm báo lại cho phụ thân, dùng cực hình hỏi gia đinh hắn mang đến: "Các ngươi phải không?"

Bọn chúng tựa vào nhau vừa nghe, ra sức gật đầu!

Hừ, tên nam nhân xấu không biết xấu hổ! Lần sau lão nương có cơ hội nhất định sẽ đánh cho quản gia ngươi nhận không ra, tú bà và hoa khôi vờ bị dọa khóc, tiến đến nói cảm tạ, vì Túy Xuân Lâu, không thể không hợp tác với Đậu Uy!

Băng sơn tự mình đánh nhau rồi bỏ đi, báo hại hai chúng ta ở đây diễn kịch! Thật tức chết mà!

Quản gia lén nhìn bộ dạng này của Đậu Uy, không vạch trần, Đậu Tịnh đã lệnh cho hắn chuyện xấu thì không nên làm lớn, đa số khách đến Túy Xuân Lầu mua vui đều là quan viên triều đình, Đậu Tịnh là thừa tướng làm sao đối mặt với những đại thần kia nữa. Quản gia đe dọa Dạ Sương và Ngữ Liên không được gièm pha chuyện này, bằng không sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Dạ Sương, Ngữ Liên giả vờ sợ hãi, hứa sẽ không nói lung tung.

Đậu Uy và bọn gia đinh cứ vậy bị mang đi, trận tuồng này coi như hạ màn, nhưng Đậu Uy đời này thì hận chết những tên mặt trắng.

.............

Cẩu lạc bình dương: chó rơi bình địa bị khinh rẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net