Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngươi vừa nói cái gì?"

Trương Nam ở ngoài lại không dám tiếp tục mở miệng. Mày khẽ nhăn thành một đoàn, tay nắm thành quyền.

Nàng đang kích động a? Tình cảm nàng dành cho Nhan Nhược Ca lớn như vậy, hắn có cơ hội không?

Càng nghĩ hô hấp càng loạn, hắn cắn chặt răng thật tức giận nói:

" Đại công chúa, hắn từ bỏ người! Người không cần vì một tiểu thái giám mà thương tâm"

Mạc Di hít một ngụm khí lạnh, kiềm chế đau đớn ân ẩn trong lồng ngực. Lời nói là thứ vũ khí sắc bén hơn cả đao kiếm, vết thương âm ỉ không biết khi nào có thể lành.

Nàng kiềm chế tức giận, chỉ muốn nam nhân kia nhanh chóng đi xa nàng một chút. Nhược Ca từ bỏ nàng, là ý muốn của nàng không phải sao? Nàng có tư cách gì đau lòng?

Nàng mím chặt môi, hai mắt đã đỏ đến thương tâm lại không dám tiếp tục tưởng người kia.

" Trương Nam, ngươi hiểu lầm, ta cùng hắn không có gì quan hệ, hắn nằm trong kế hoạch, ngươi tiếp tục cho người theo dõi hành tung của hắn. "

Cơn tức giận trong lòng nguôi đi, Trương Nam chắp hai tay thành quyền, cúi đầu hành lễ.

" Rõ, hạ thần đã biết"

Hắn không phải là người dễ dàng xúc động nhưng chuyện liên quan đến Mạc Di hắn cảm xúc chính là không thể tự chủ được. Hắn không dễ dàng tin vào lời nói nàng cùng Nhược Ca không có quan hệ nhưng đành hạ xuống tức giận trong lòng phụng mệnh của nàng.

Trước khi rời đi, Trương Nam đứng ngắm nhìn khung cửa một lúc lâu, không đành lòng xoay lưng bước đi.

Cho nàng không gian riêng, cho nàng thời gian quên đi Nhan Nhược Ca.

Yên tĩnh ngập tràn trong màn đêm, nữ nhân ngồi trên giường ôm đầu gối bao bọc lấy thân thể của chính mình.

Nhược Ca, ngươi từ bỏ ta a?

Đừng...đừng lại nói ra không được sao?

Ta thực hối hận, ngươi biết không?

Nhưng không đẩy ngươi đi, liên lụy ngươi nguy hiểm đến tính mạng làm sao bây giờ?

Ta không phải là công chúa thì tốt rồi, không có áp lực phải thật hoàn mỹ, còn có tự do ta hằng mong ước. Ta muốn cùng ngươi tay trong tay đi nơi này đến nơi khác, ta thực nhớ ngươi, ta ganh tị ngươi cùng nữ nhân khác thân mật. Ta ích kỷ như vậy ngươi có ghét ta không?

Ta đã quên...quên mất rằng ngươi vốn dĩ ghét ta từ lúc ngươi đối ta nói " từ bỏ"

Ta muốn ngươi ôm lấy ta trong vòng tay, thì thầm bên tai ta những câu chuyện kì lạ. Khoá đặc huấn quân sự ngươi trải qua, nghiệp vụ đặc công gì đó ta đều muốn nghe nó chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ đối với ta cũng thật xa xỉ, hằng đêm ta đều gặp ác mộng, ta nhìn thấy ngươi biến mất ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không còn.

Lúc ngươi rời đi ta cảm thấy trời đất giống nhau đều sụp đổ, không lại nghe tiếng cười nói, tiếng trách cứ không chịu ăn uống đầy đủ, ngươi nói ngươi sẽ rất lo lắng, sẽ đau lòng ta. Ngươi sẽ nhíu mày không hài lòng đối ta ân cần khuyên nhủ thân thiết gọi ta thật thân mật ' Di Nhi, Di Nhi a....' Không giống như hiện tại lạnh nhạt gọi ' Đại công chúa, Mạc Di,...'

Nàng khẽ nấc lên một tiếng, lệ không thể nào ngăn cản lăn dài trên gò má. Mỹ nhân khóc, cảnh vật đều theo nàng khóc.

-------

Mạc Đình cùng Dương quốc sư đứng dưới mái đình ánh mắt hướng lên những vì sao trên trời. Những vì tinh tú xếp theo trình tự như được sắp đặt, vận mệnh thực sự có thể thay đổi được ? Chỉ cần một người hết thảy đều thay đổi ? Nhan Nhược Ca hắn có bao nhiêu bản lĩnh a?

" Ngươi nghĩ hắn có thể trở về không? "

Vẫn là câu hỏi đó, Mạc Đình đã hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần. Dương quốc sự lần nào cũng chỉ nở nụ cười, đầu gật gù.

" Đương nhiên có thể, mệnh của hắn rất lớn, còn có thể cùng bệ hạ trở thành người một nhà"

Mạc Đình quay qua nhìn y, không tự chủ được nở nụ cười ấm áp, vết nhăn nơi khoé mắt càng được tô đậm.

" Lễ vật kén rể cũng quá khó đối với hắn rồi"

Dương quốc cười đáp lại, thiên cơ bất khả lộ, y không thể tiết lộ quá nhiều. Nhiều người sẽ hỏi vì sao Mạc Đình là hôn quân, lúc mới gây dựng đất nước hắn vẫn theo Mạc Đình. Đơn giản vì hắn thấy vận mệnh đất nước trong tay Mạc Đình sẽ tươi sáng, thậm chí hơn hẳn những vị vua đời trước. Ngôi sao sáng ấn giữa vòng tròn, Nhan Nhược Ca chính là lễ vật bề trên trao cho Mạc Đình. Đường đi của ngôi sao không phải tự nhiên mà thay đổi. Hắn cũng biết Nhan Nhược Ca hiện tại cùng Nhan Nhược Ca trước đó không phải cùng một người cho nên không ngần ngại đưa hắn quạt phiến của mình.

Trăm sự nhờ ngươi, Nhan Nhược Ca.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net