Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân ngồi trên cành cây đong đưa hai chân, miệng cắn một miếng táo đỏ vừa hái. Nơi này thành thị luôn như vậy náo nhiệt, Khả Đồng Đồng đã đi qua vài lần mua ít dụng cụ cần thiết cũng chưa từng thấy một màn khác lạ này. Nàng không am hiểu thế nào là lễ hội, thấy khắp phố phường đỏ rực vào ban đêm được một trận kinh hách đến rồi.

Người người qua lại đông nghẹt, đèn hoa đăng lần lượt được thả đi, vài cặp nam nhân cùng nữ nhân nắm tay nhau mười ngón tay đan xen, mắt đối mắt tựa như cả thế gian của hắn chỉ có nàng.

Khả Đồng Đồng ngốc lăng mường tượng ra Nhược Ca đối với chính mình cũng như vậy, cái suy nghĩ bất chợt ấy làm nàng hoảng sợ mà lắc đầu.

Không thể, tuyệt đối không thể là nàng.

Lại nghiêng đầu sang quan sát Nhan Nhược Ca cùng Huỳnh Thy Mẫn, hai người nói chuyện cũng nói đến tận bây giờ cũng chưa xong?

Khả Đồng Đồng mím môi đỏ không lại tiếp tục cắn xuống táo.

Hai cái nữ nhân cũng không thể phát sinh cái gì đi?

Khả Đồng Đồng nhìn hơn nửa ngày trời, ấn đường nhăn lại. Quá mệt mỏi đi, dựa sát nhau như vậy làm gì?

Nhược Ca sợ xung quanh có người thấy được bản vẽ, dựa càng sát vào Huỳnh Thy Mẫn.

" Ngươi xem, có đối sách không?"

Huỳnh Thy Mẫn không để ý lắm khoảng cách giữa hai người càng gần, tập trung vào bản vẽ.

Khả Đồng Đồng xem đến khó chịu, cầm quả táo nhắm vào Nhược Ca ném đi xuống.

Nhược Ca bị vật lạ đập vào gáy, ăn đau mà quay lưng lại tìm hung thủ cùng hung khí gây án.

Huỳnh Thy Mẫn bên cạnh cũng nghe thấy tiếng " bụp" phối hợp giúp nàng quán sát.

Là quả táo.

Nhược Ca ngốc ngốc cầm quả táo lên, lại nhìn xung quanh cũng không biết là ai đã ném xuống. Nghĩ đến có khả năng là cây táo gần đây rụng quả, bị gió quật đến bên này.

" Huỳnh Thy Mẫn, gần đây có cây táo sao?"

Huỳnh Thy Mẫn lắc đầu.

" Không có"

" Phủ tướng quân còn có người dám chơi ném đá giấu tay a?"

Huỳnh Thy Mẫn nghiêm túc xem bản vẽ, bỏ qua lời âm dương quái khí của nàng, để lại một câu khiến Nhược Ca không biết thế nào phản bác.

" Có táo để ăn, tốt không tốt?"

Khả Đồng Đồng trốn sau tán cây từ từ ló đầu ra. Cũng may mắn trời tối thuận tiện nàng ẩn nấp.

Nàng không hiểu sao bản thân khó chịu, chỉ không muốn Nhược Ca cùng vị tiểu thư kia đừng lại tiếp xúc quá gần.

Xoa xoa đầu tiểu thỏ, thuận tiện đưa quả táo khác uy nó ăn.

" Ngươi ăn, không thể bỏ bữa giống nàng, không tốt cho sức khoẻ, hiểu sao?" 

Tiểu Bao Chửng vẫy vẫy hai cái tai dài tỏ ý đã hiểu Khả Đồng Đồng mới hài lòng gật đầu.

----

" Huỳnh Thy Mẫn, không còn ít ngày nữa quân Nguyên sẽ kéo đến, chúng ta làm sao vừa giúp được Đại Liễu cùng Đại Mạc a? "

Huỳnh Thy Mẫn ngẩng đầu lên chăm chăm xem nàng, lại nhìn sang bức chân dung bên cạnh, ánh mắt mù mịt.

" Ngươi xem xem ta vẽ có giống nàng không?"

Huỳnh Thy Mẫn có tâm trạng hỏi những thứ này a?

Nhược Ca nhíu mày, không keo kiệt nhìn một chút. Chỉ cần lướt qua một chút nàng liền biết bức chân dung này là Vương Tiểu Kha.

" Có phần tương tự, nhưng nàng khả ái hơn vài phần"

Huỳnh Thy Mẫn như hứng thú hơn, nụ cười trên môi càng đậm.

" Phải không? Ta thật muốn thấy nàng tận mắt"

Nhược Ca nghi vấn càng đậm, trong dã sử không thấy nhắc đến Huỳnh Thy Mẫn với Vương Tiểu Kha có liên quan nhiều, chỉ biết hai nàng hồi nhỏ đã từng gặp qua, sau lại cũng không còn liên hệ, hai nước theo đó suy vong.

Làm thế nào nàng lại có cảm giác quái quái.

Lẽ nào Huỳnh Thy Mẫn thích Vương Tiểu Kha?

Nàng không tiện hỏi nhiều, cầm bản vẽ xem lại một lần nữa, lại nhìn nét mặt kiều diễm không gợn sóng của Huỳnh Thy Mẫn. Tâm tư nữ nhân như kim đáy bể, thật khó đoán.

" Ngươi tìm ra đối sách rồi?"

Huỳnh Thy Mẫn nhẹ gật đầu.

" Ngươi đem Liễu Yến giấu đi"

"???"

" Là để bảo hộ nàng phòng bất trắc, sắp tới dự sẽ thật náo nhiệt "

"..."

" Ta mới vừa quên mất cha đã mang quân sang Đại Mạc đâu. Mất công lo lắng kiếm đối sách, hiện tại có rồi"

Nhược Ca chớp chớp mắt choáng váng.

" Cha ngươi tính đem quân chiếm Đại Mạc ?"

Huỳnh Thy Mẫn lắc đầu, lấy một tờ giấy từ lúc nào đã sao chép xong bản vẽ y đúc gấp lại. Huýt một tiếng gọi ra chim bồ câu, buộc vào chân nó.

" Anh Anh, tìm cha ta, biết sao?"

Nhược Ca há hốc mồm xem một màn đối thoại giữa Huỳnh Thy Mẫn cùng chim bồ câu tên Anh Anh.

Nàng cứ ngỡ cảnh tượng chỉ là hư cấu trong phim truyền hình kiếm hiệp nhưng không ngờ thật là có chim bồ câu được huấn luyện gửi thư.

" Huỳnh Thy Mẫn, nó...Anh Anh thật sẽ gửi được bản vẽ này đến cha ngươi? Ngươi bán đứng ta dùng quân phản loạn Đại Mạc cùng quân của cha ngươi chiếm Đại Mạc?"

Huỳnh Thy Mẫn cầm quả táo nhét vào miệng của Nhược Ca.

" Ngươi thiếu vẽ thêm chuyện, nương tử của ta còn tại, chiếm gì chiếm? Âm thầm hoà giải, chờ rắn ra khỏi hang."









































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net