Chương 101: Ngũ công chúa về nhà. Đoạ Thánh vượt ải hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huệ Huệ, mừng tỷ trở về."

Yêu Thế Huệ xúc động nhìn cố hương mà mình luôn nằm mơ kia, không dám tin này sẽ có ngày được trở về, nhìn thành vẫn như thế chìm trong tuyết trắng, bên tai dường như nghe thấy âm thanh quen thuộc phất phảng bên tai, lại có chút non nớt, nàng cảm giác như tiểu Cửu muội đang nói bên tai mình, chậm rãi quay đầu sang nhìn người bên cạnh, thấy nàng đang vui vẻ mỉm cười với mình.

Trịnh Tú cảm nhận được cảm xúc của nàng, nắm nhẹ lấy tay đối phương, thay nàng hạnh phúc.

Thì ra thành Cửu Vĩ lại đẹp đẽ thế này.

Yêu Thế Huệ xa xứ cũng sắp được hai mươi năm, nàng kinh hỉ nhìn khung cảnh quen thuộc nhưng đồng thời lại xa lạ kia, Cửu Vĩ tộc vẫn như thế, vẫn thích đem mọi thứ làm thành hình hồ ly oai vệ, lúc lại trông rất đáng yêu.

Các nàng vừa bước đến cổng thành, lính canh gác đã mở to mắt, không dám tin tưởng vào chính mình, "Là, là Cửu công chúa và Ngũ công chúa?"

Đây vốn là những người biệt tích xa xứ, một đi xác định không ngày về, có người nhiều năm không còn tin tức gì nữa, ai cũng ngỡ là đã chết, còn đắp mộ cho nàng, bây giờ bỗng quay lại là cớ sao?

"Bái kiến công chúa!" Bọn họ lập tức mừng rỡ quỳ xuống hành lễ, thu hút sự chú ý của dân chúng, ai cũng nhìn về hướng này.

"Ngũ công chúa và Cửu công chúa đã trở về!" Một người vội hô lớn, khiến cho cả thành náo loạn.

"Đại vương! Vương Hậu!" Ngay từ hàng lang tới điện chính đã vọng tiếng gọi í ới của cung nhân, làm cho Hồ Vương bực mình.

"Đám nô tài này, có biết phép tắc trong đây không hả? Ồn ào như cháy nhà thế làm gì?"

"Bẩm Hồ Vương, Vương Hậu, Ngũ, Ngũ..." Hắn vui vẻ đến nói cũng lắp bắp, tay chỉ ra ngoài.

"Ngũ ngũ cái gì? Mau nói." Hồ Vương mất kiên nhẫn thúc giục, nhưng Vương Hậu hình như lại cảm nhận tâm ý của hắn, nét mặt bà cứng lại, mày giãn ra, bà chậm rãi đứng dậy.

Tên lính gác nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén vui sướng trong lòng lại để bình tĩnh nói, "Ngũ công chúa và Cửu công chúa đã trở về! Ngũ công chúa đã trở về rồi đại vương. Công chúa còn bình an!"

"Cái gì?" Hồ Vương kinh ngạc, tin này quá chấn động đến mức ông không dám tin, môi ông run rẩy, "Làm sao có thể, Ngũ nhi..."

Mười sáu năm, nữ nhi của ông rõ ràng đã mất tích hơn mười sáu năm. Trong suốt thời gian đó, ông không ngừng tìm kiếm nàng, thậm chí còn có lúc tự mình rời khỏi thành chỉ vì mong muốn bản thân sẽ tận mắt tìm thấy nữ nhi đã biến mất kia. Mới đầu ông giận, nhưng sau đó ông không ngừng khấn trời, khấn Thánh Thượng đem trả nữ nhi của mình, ông sẽ không mắng nàng nữa, sẽ không phạt nàng, miễn là nàng bình an. Trong suốt mười sáu năm, có lúc nào là ông không nghĩ tới hậu duệ của mình, nỗi đau âm ỉ như vết cắt mãi không lành. Ông cũng biết buồn đau, cũng biết khóc, chỉ là đau thương của ông luôn phải lặng lẽ.

Nay đến Cửu nhi cũng phải rời xa mình. Hồ Vương trong đêm như biến thành người khác, trong một đêm, mái tóc ông bạc phơ.

Ngũ công chúa không phải nữ nhi của Vương Hậu, nhưng bà lại coi như con đẻ của mình, vì thế khi nghe tin gương mặt bà rạng rỡ cả ra, mừng rỡ đến không thể kìm nén. Bà quay sang nhìn Hồ Vương, thấy ông vẫn đứng ngây tại chỗ, nhưng bà biết hiện tại sâu trong kia, ông đang reo lên như đứa trẻ.

"Mau đi báo tin cho muội muội biết." Bà nói.

"Vâng, vâng."

Khi Bùi Quý phi nghe được tin này, ban đầu cứ tưởng mình nghe lầm, nhưng một lúc sau cả người cứng đờ, bà dừng động tác thêu bông hoa đang sắp xong kia, khung thêu rơi xuống đất. Cánh môi bà run bần bật, cảm xúc vỡ oà trên đầu môi bà, giống như một cơn mưa, từ từ, nước mắt bà ồ ạt ra tới không thể kìm được lại được nữa.

"Nữ nhi, nữ nhi của ta. Cảm tạ trời đất, cảm tạ Đức Thánh đã luôn bảo vệ nàng." Đầu gối bà khuỵu xuống, bà ngồi dưới đất bật khóc nức nở khiến cung nhân bên cạnh cũng phải hoen đỏ theo.

Hồ Vương còn chưa nói gì, dân chúng đã đòi làm kiệu cõng các nàng trở về cung. Không chỉ Trịnh Tú, mà đến Kiến Nguyệt cũng cảm động trước tinh thần của Cửu Vĩ tộc, sự đoàn kết dân tộc này, là điều xa xỉ của nhiều người.

Những công chúa, hoàng tử còn lại nghe tin xong cũng cuống cuồng chạy đến cửa hoàng cung, mong đợi đến không thể đứng yên. Lúc từ xa nhìn thấy bóng dáng đang mong đợi, Thế tử phấn khích hô lớn như đứa trẻ, "Ngũ muội, Cửu muội! Mau, mau đi đón muội muội của ta về nhà."

"Vâng." Thị vệ theo sau mỉm cười.

"Hoàng huynh, hoàng tỷ, tam huynh,..." Yêu Thế Huệ thấy có nam tử tướng mạo tuấn tú đang kích động chạy về đây, nước mắt lại chảy ra, nàng nhảy khỏi ngựa, cũng chạy về phía đối phương.

Kiến Nguyệt nhìn cảnh đoàn tụ này, nàng vô thức tới người nhà mình, vì thế cũng sụt sịt theo, thấy bọn họ vẫy tay về phía nàng, "Cửu muội, mau đến đây."

Nhưng khi nàng đến gần, nhưng người khác liền ngớ người ra. Yêu Yến Uyển nhìn gương mặt kinh diễm của nàng nay phải đeo mặt nạ để che sườn mặt, run rẩy muốn chạm nhẹ khuôn mặt kia mà lại lo sợ sẽ làm nàng đau, "Cửu muội, rốt cuộc đã xảy chuyện gì..."

Kiến Nguyệt mỉm cười, tay chạm nhẹ mặt nạ bên sườn mặt mình, "Cửu muội đi lang bạt lâu thế, làm sao mà tránh khỏi nguy hiểm."

Yêu Yến Uyển nghe nàng nói, trong lòng chua xót, ôm chặt lấy nàng, "Muội có thể trở về là ta vui rồi."

Hồ Vương, Vương Hậu và Bùi Quý phi vội vã đi đến, Yêu Thế Huệ từ xa đã nhận ra bóng dáng quen thuộc, đó chẳng phải là người mẹ mà nàng nhung nhớ đêm ngày hay sao. Vương Hậu vẫn như thế xinh đẹp như đoá hoa mẫu đơn, chỉ là Hồ Vương trông đã già đi hơn rất nhiều. Giọng nàng nghẹn lại khi thấy nết nhăn trên gương mặt Bùi Quý phi, và đôi mắt vẫn còn đỏ do vừa mới khóc xong, "Phụ vương, mẫu hậu, mẫu phi, nữ nhi..."

Bùi Quý phi làm sao mà không nhận ra máu mủ của mình. Bà lảo đảo từng bước lại gần Yêu Thế Huệ, hình như vẫn không dám tin người trước mặt là thật, bà sợ tất cả chỉ là mơ như bao giấc mơ khác, mỗi lần chạm vào nàng là sẽ tan vỡ.

"Mẫu phi!" Yêu Thế Huệ thấy vẻ lo sợ của bà, trái tim nàng đau quặn, mặt co dúm lại. Nàng hét lớn gọi mẹ một tiếng rồi chạy lại ôm lấy bà, nước mắt ngày càng tuôn trào nhiều hơn, đầu gối nàng khuỵu xuống, "Nữ nhi bất hiếu, để mẫu phi lo lắng. U hu hu, mẫu phi, nữ nhi nhớ người, rất nhớ."

Đến khi cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi đang thấm ướt vai áo mình, Bùi Quý phi mới dám tin đây không phải là mộng. Bà vỡ oà, ôm chặt nữ nhi trong lòng mà nức nở, "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi, mẫu phi chẳng cần gì hơn."

Vương Hậu từ xa đã nhìn thấy gương mặt bị huỷ hoại của Kiến Nguyệt, dù nàng đã đeo mặt nạ nhưng bà vẫn thấy vết bỏng lan tới gần khoé mắt nàng. Ngực bà đau như bị ai đó đánh thẳng vào, đau tới không thể thở, thương xót không thể kể, lúc đứng trước mặt nàng bà vươn tay chạm đến mặt nạ giống hình cánh chim tinh xảo, nhưng bà không cảm thấy nó đẹp đẽ chút nào, "Nguyệt nhi..."

"Từ mẫu, nữ nhi đã trở về." Nàng dựa theo kí ức mỏng manh còn sót lại của Yêu Kiến Nguyệt để gọi bà, mới ban đầu không hiểu, giờ nhìn đôi mắt hiền từ nhân hậu này, mới ngộ ra vì sao chỉ mình nàng xưng hô khác với mọi người. Cơ thể nàng run lên, Kiến Nguyệt nhận ra cơ thể này không còn nghe theo sự kiểm soát của nàng nữa, nước mắt cứ tự cuồn cuộn chảy ra như con thác đổ.

Yêu Nhã Trí vừa khóc vừa cười, tuy trong lòng còn đầy đau xót, nhưng bà không muốn gợi cho nàng kí ức đau buồn nữa, liền đổi chủ đề, "Từ mẫu nghe nữ nhi đã có ý trung nhân rồi, y đâu?"

Kiến Nguyệt không do dự chỉ về hướng Bạch Tinh và Trịnh Tú đang ở một góc kia, cả Hồ Vương và bà đều ngó nghiêng tìm kiếm, cả hai ngây người.

Hai người đương nhiên đã xem qua tranh vẽ của tình nhân trong lời của nàng, lại thấy nữ tử ở trước mắt trông giống y như đúc, mà người bên cạnh...

Đây chẳng phải là cựu Hoàng Hậu của Nam Đường, ngày nay trở thành Trưởng công chúa của nước Trịnh sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

"Nguyệt nhi, từ mẫu không thấy ý trung nhân của con đâu cả, y đang ở đâu thế?" Bà dáo dác tìm thì chỉ thấy một nam nhân, nhưng mà bà chưa từng nghe về nam nhân này, cũng không giống với bức hoạ mà bà từng xem.

Yêu Thế Huệ dắt Quý phi lại gần, ngượng ngùng nói, "Phụ vương, mẫu hậu, mẫu phi, chuyện dài khó nói, nhưng nàng là người hài nhi thương."

Bọn họ lập tức quay đầu nhìn nàng, ai cũng ngơ ra, ánh mắt như trẻ thơ không hiểu chuyện.

"Ai?" Tất cả đồng thanh.

"Phụ vương, từ mẫu, mẫu phi, bạch phát ma nữ kia cũng chính là ý trung nhân của nữ nhi. Không sai, nàng là nữ tử." Kiến Nguyệt cười nói.

Hồ Vương bị hai tin chấn động ập đến, vui buồn lẫn lộn, ấp úng nói, "Đó đúng là nữ tử rồi, Trịnh công chúa càng không cần phải nghi ngờ nữa. Các, các ngươi đùa ta sao, thế này là thế nào?"

"Không đùa, nữ nhi chỉ ưng mỗi nàng, không muốn gả cho ai nữa. Phụ vương không đồng ý là nữ nhi sẽ quấy khóc cho coi." Kiến Nguyệt nhe hàm răng trắng nhọn ra, tinh nghịch cười.

Yêu Vĩnh Diễm gãi đầu, mặt hơi đỏ. Hắn trước đây đã từng xem qua xuân cung đồ cảnh nữ nữ ân ái, khi đó thấy tò mò vô cùng, nhưng không dám nói với ai.

Hồ Vương bị sốc đến không nói lên lời, Yêu Nhã Trí vội giải vây, "Chuyện để sau, giờ vào bên trong trước đã, nữ nhi đừng xa vất vả, nhất định đã mệt rồi."

Hồ Vương im lặng không lên tiếng, trên đường đi chỉ len lén liếc về phía các nàng, thấy Yêu Thế Huệ cùng Trịnh Tú thân thiết nắm tay, ông còn có thể miễn cưỡng coi như khuê mật, nhưng nhìn đến Cửu nhi...

Cứ như đang muốn dính lấy đối phương làm ông bực mình. Nữ nhi của ông sao có thể vô liêm sỉ như thế, phải là con người ta quỳ xuống ôm chân nữ nhi của ông mới đúng. Hồ Vương chưa quen đã thấy bực Bạch Tinh, cảm giác nàng đang cướp đi mất nữ nhi của mình.

Yêu Yến Uyển thấy cảnh này thì chỉ khẽ cười, trong lòng lại có chút ghen tị, Cửu muội chưa từng thân thiết với ai như thế này.

Yêu Thế Huệ đem toàn bộ chuyện của những năm qua kể lại, cũng giải thích nguyên do vì sao năm xưa nàng quyết định bỏ đi. Hồ Vương mắt to mắt nhỏ nhìn nàng, cuối cùng thở dài một tiếng, vuốt nhẹ cái đầu đã điểm bạc của mình.

Tuổi của hắn so với ma thần tộc nói chung thì vẫn còn trẻ, nhưng mặt thì không còn như vậy nữa.

Yêu Vĩnh Diệm nghe nàng nói xong thì bực bội, không phải bực nàng mà bực chính mình đã để nàng vất vả, khổ sở như vậy.

"Hài nhi bất hiếu để cho mọi người lo lắng, hy vọng phụ vương có thể tha thứ." Nàng quỳ xuống.

Bùi Quý phi lòng nhói đau, nhưng lại không dám tự ý làm loạn, đành quay đầu dùng ánh mắt để cầu xin hắn, thấy Hồ Vương ảo não thở dài hồi lâu, thấy mọi người nhìn mình thì vội nói, "Ngũ nhi là vì tộc quên thân, chúng ta làm sao sẽ trách tội, mau đứng lên đi." Sau đó hắn quay đầu nhìn Kiến Nguyệt, thấy nàng nở nụ cười nịnh nọt mình.

"Nhưng cả hai phải nói cho ta biết, hai nàng rốt cuộc là thế nào?" Đây mới là vấn đề khiến hắn đau đầu.

"Phụ vương." Cả hai đồng thanh nói, nhưng Yêu Thế Huệ lại nghĩ lại để Cửu muội nói trước thì hơn, vì Hồ Vương sủng ái nàng nhất là điều ai cũng biết.

Kiến Nguyệt đương nhiên hiểu ý tứ của nàng, liền nắm lấy tay của Bạch Tinh, "Phụ vương, nữ nhi muốn nàng trở thành phò mã."

"Hồ đồ, nữ tử làm sao lại cùng nữ tử bên nhau?" Hồ Vương có thể chuộng chiều nàng quá đáng, nhưng điều này nằm ngoài sức chịu đựng của hắn.

"Lẽ nào chỉ bởi vì nàng là nữ tử, nên phụ vương để nữ nhi cô đơn lẻ loi một mình sao? Hu hu, buồn, khóc rồi." Kiến Nguyệt bĩu môi, mắt long lanh nước, khiến mọi người đều ngỡ ngàng, Cửu muội từ khi nào đã biết làm nũng rồi?

Hồ Vương bị nàng làm cho ngây người, ngơ ngác nhìn đối phương, sau đó lắc đầu, "Thế gian không thiếu nam nhân tốt, vì sao nhất quyết là nàng? Nếu Cửu nhi không muốn xa nhà, vậy thì phụ vương sẽ tìm cho Cửu nhi người nào đẹp mã còn chịu ở rể, như thế càng không lo Cửu nhi bị khinh nạt."

"Nàng chịu ở rể mà phụ vương."

"Ngoại trừ nàng!" Ông trợn mắt, nàng không hiểu hay cố tình không hiểu đây.

"Không biết với Hồ Vương, ta có chỗ nào thua kém với bọn hắn?" Đột nhiên Bạch Tinh mở lời.

Hồ Vương kinh ngạc, bị khí chất người kia làm cho có chút ấp úng, "Ngươi nói vớ vẩn, ngươi làm sao mà che chở được cho nữ nhi ta?"

"Bọn hắn cũng chưa chắc sẽ làm được."

Hồ Vương á khẩu, "Lâu nay người ta đều nói, nam nhân xây nhà nữ nhân xây tổ ấm, ngươi có thể làm được sao?"

"Ta có thể làm được cả hai."

Hồ Vương trợn mắt nhìn nàng, không ngờ người này trơ trẽn đến thế, "Nữ tử cùng nữ tử làm sao sinh con để có người nối dõi?"

"Hồ Vương chưa đồng ý, làm sao chúng ta có được, mà bọn hắn chưa chắc cũng sẽ làm được."

Yêu Thế Huệ mở to mắt nhìn nàng, đúng nhỉ, đối phương là Ma Đế, cũng có khả năng nàng làm bằng cách nào đó khiến Cửu muội có thai. Ma Đế tâm tư sâu hơn đáy biển, tới đây rồi thì chắc chắn đã biết câu hỏi mà nàng sẽ gặp phải.

Kiến Nguyệt nhịn cười, ý nàng là bọn hắn có thể bị yếu sinh lý hoặc vô sinh.

Hồ Vương bị câu trả lời của nàng chọc tức, nhưng lại không biết nên phản biện như thế này, trầm mặc một hồi lâu, "Phi lý, nữ nhân với nhau làm sao có thể có con, ngươi nói nhảm."

"Chi bằng Hồ Vương đưa ra thử thách, để xem liệu ta có thể khiến Hồ Vương hài lòng hay không, lại có thể chứng minh ta có năng lực chăm sóc nàng ấy hay không." Bạch Tinh cười nói, Kiến Nguyệt cảm thấy mình đen tối quá rồi, nàng cứ mong đối phương sẽ bảo Hồ Vương cho các nàng một đêm động phòng để xem có thể làm được hay không.

Hồ Vương nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng, "Yêu cầu của ta đối với phò mã đầu tiên là xuất thân danh giá, không phải là hoàng tộc nước khác thì phải là vương tộc, quý tộc. Không phú quý vô cùng thì phải học rộng tài cao, thân thể cường tráng, đặc biệt là đáp ứng được nhu cầu của công chúa, chu đáo săn sóc, một lòng một dạ với nàng." Hắn nói xong đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Mà chỉ riêng về ngoại hình, ngươi căn bản không đạt tiêu chuẩn. Ngươi đúng là còn cao hơn so với nam tử ma thần bọn ta, nhưng quá gầy, còn gầy hơn cả đám ăn xin ngoài kia, làm sao chịu được cái rét ở đây."

"Nếu Cửu công chúa muốn, ta có thể đóng cửa cùng nàng giao hoan suốt một tháng, thậm chí một năm. Công chúa muốn bao lâu ta có thể chiều bằng ấy lâu." Bạch Tinh thẳng thừng nói, khiến những người khác không kìm được đỏ mặt ho khan.

Kiến Nguyệt suýt cắn trúng lưỡi, nhưng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên rơi vào hoang tưởng của mình rồi nở nụ cười.

Mặt của Hồ Vương hơi đỏ, cũng vội quay mặt đi ho khan hai tiếng.

Một năm? Đừng nói, làm được cả một ngày không nghỉ hắn cũng chào thua.

"Còn xuất thân danh giá, hay vấn đề phú quý, tài học rộng, những thứ này Hồ Vương càng không cần lo lắng, ta tự tin ta vượt qua những kẻ từng đặt chân đến đây để cầu thân Cửu công chúa."

Hồ Vương nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, sau đó cười mỉa một tiếng, hắn cảm thấy người này từ đầu đến cuối không câu nào là thành thật cả, chuẩn bị nói lời từ chối thì Thất hoàng tử đột nhiên nói, "Nếu cô nương đánh bại được ta, thì ta sẽ đồng ý tác thành cho ngươi và Cửu muội, nói trước, ta sẽ không bởi vì ngươi là nữ tử mà nhường đâu."

"Thất nhi, đừng hồ đồ." Vương Hậu khẽ quát.

Hồ Vương chỉ liếc hắn một cái, hắn cũng thật muốn biết võ công của người này như thế nào mà huênh hoang đến vậy, vì thế gật đầu đồng ý, "Nếu ngươi thua, đồng nghĩa phải rời khỏi nơi này."

"Được."

"Đừng làm khó nhau vậy mà." Kiến Nguyệt nói.

Hồ Vương nhướn mày, "Cửu nhi, chúng ta chỉ đang kiểm tra nàng có đủ khả năng bảo vệ con hay không thôi. Đừng lo, sẽ không đánh chết nàng đâu."

"Hờ hờ, nữ nhi sợ ngược lại thì hơn."

Đoàn người lại đi ra bên ngoài xem trận tỉ thí kiếm thuật. Trận chiến vừa mới bắt đầu, cờ đỏ mới giơ lên, Thất hoàng tử tự dưng ngã đùng, ngay sau đó kiếm lẫn y phục đứt thành đoạn, mà người bọn họ rõ ràng còn nhìn thấy đang đứng ở phía đối diện đã từ khi nào đứng sau lưng Thất hoàng tử, còn đang ung dung tra kiếm.

"Chuyện gì thế?" Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

"Ta thắng rồi." Bạch Tinh cười nói.

"Cái gì!?"

Yêu Vĩnh Diệm nhíu mày, bước lên một bước, "Ta không tin, ngươi nhất định đã bày trò gì đó, lần này ta thách đấu với ngươi."

Bạch Tinh mỉm cười, đột nhiên xoay người đi về chỗ Kiến Nguyệt đang ngồi, mọi ánh mắt tò mò đều đổ dồn về cả hai. Kiến Nguyệt thấy nàng lại gần mình liền đứng dậy, giơ tay đòi bế.

"Ngươi đừng hòng lợi dụng Cửu muội —"

Nào ngờ giây sau, nàng dùng một tay bế Kiến Nguyệt lên, quay đầu nói dõng dạc với tất cả mọi người, "Các ngươi đều nghi ngờ ta làm sao bảo vệ được Cửu công chúa, thì chi bằng ta ở ngay đây chứng minh cho tất cả cùng xem."

Yêu Vĩnh Diệm mở to mắt nhìn nàng, kinh ngạc nói, "Ngươi muốn vừa bế muội ấy vừa đấu với ta?"

Bạch Tinh gật đầu, "Ta nhường Thái tử chín đao."

"Vì sao lại là chín đao?"

"Vì thích."

Kiến Nguyệt vui vẻ nhìn người trước mặt, phong thái tự tin không bỏ ai vào mắt của nàng khiến bản thân mê mệt, không kìm được mà hôn nhẹ lên má nàng, khiến người xung quanh đều ngỡ ngàng.

Yêu Thế Huệ che mặt, Cửu muội thật là...

Yêu Vĩnh Diệm thấy Cửu muội trong mắt chỉ có đối phương, không kìm được mà sinh lòng ghen tị, lại chưa kể bị nàng coi thường nên càng tức giận, ngay từ chiêu đầu tiên đã dồn sức vào đánh.

Vấn đề là, mỗi khi hắn lao đến tấn công thì đều bị lưỡi kiếm vững chắc của Bạch Tinh chặn lại, khiến hắn kinh ngạc không thôi, một cô nương xanh xao, gầy gò, lại nhẹ nhàng dùng một tay chặn lại lưỡi kiếm mà hắn phải dùng cả hai tay dồn sức.

Hắn thậm chí còn không phá được thế phòng ngự của nàng, chứ đừng nói tấn công nàng hay Cửu muội đang mất tập trung mà vuốt ve gương mặt đối phương kia.

Hồ Vương thấy cảnh này thì chau mày. Yêu Vĩnh Diệm không xem là giỏi võ, nhưng dù sao hắn cũng là ma thần, sức lực so với nam tử bình thường khoẻ hơn nhiều. Nói hắn không mạnh bằng cô nương trông ốm yếu kia, ông không thể tin được. Nhưng nếu bảo Yêu Vĩnh Diệm đang diễn trò thì cũng bất hợp lý, bởi vì ông thấy rõ mặt hắn đỏ bừng, gân xanh từ trán tới tay đều hằn cả lên, răng nghiến lại, diễn như thế này thì quá chân thực rồi.

Kiến Nguyệt giờ phút này thực sự không còn để tâm đến ai nữa, nàng chỉ cảm thấy kích thích tột độ, bị vẻ tiêu sái của Bạch Tinh hấp dẫn, làm cho tình thú của nàng dâng lên.

"Ta đã nhường Thái tử hơn hai mươi đao, giờ có lẽ đến lượt ta rồi chứ?" Bạch Tinh nói xong, nhẹ nhàng đánh bay thanh kiếm của hắn ra xa, kiếm cắm thẳng xuống đất.

Yêu Vĩnh Diệm nao núng, ngay giây sau mũi kiếm chạm vào lồng ngực hắn, sau đó khiến hắn cũng bay ra xa theo.

Không chỉ riêng hắn, những người đứng xung quanh cũng cảm nhận được luồng khí đẩy bay bọn họ, khiến nhiều người đứng không vững mà ngã dập mông, Hồ Vương sau khi bị thổi ngã về sau thì sửng sốt không thôi.

Bạch Tinh quay đầu nhìn những người đang ngây ngốc kia, mỉm cười nói, "Không biết còn ai muốn thách đấu?"

Tam hoàng tử bước ra, "Cô nương có muốn cùng ta thử tài cưỡi ngựa bắn cung?"

Vì thế Hồ Vương lại cho người gọi hai con ngựa khó khống chế nhất ra, không những thử tài cung, mà xem ai còn có khả năng thuần phục ngựa hơn.

Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh cột tóc cao lên, hí hửng chạy đến bên cạnh nàng, như thê tử đến đón trượng phu trở về sau ngày đánh giặc, "Đánh bọn họ đến tâm phục khẩu phục đi."

Bạch Tinh phì cười, không thương tiếc mà xoa mái tóc vừa mới được chải cẩn thận của nàng, "Đã biết."

Con ác mã không những không thuần phục trước Bạch Tinh, mà thậm chí còn sợ hãi đến mức nàng bảo gì làm nấy. Nào sẽ có chuyện Bạch Tinh giữ thể diện cho tất cả bọn họ, đánh đến Tam hoàng tử thua thảm bại, nàng còn cố tình bắn trúng cung của hắn, để nó bị tách đôi ra.

"Ta xin thua." Tam hoàng tử cười nói.

"Cô nương có dám đấu cờ với ta?" Tứ hoàng tử mạnh dạn ra trận, tay cầm cái quạt mà phẩy, trông hắn giống thư sinh nho nhã ham giam mình trong thư phòng, khác hẳn với các hoàng tử khác.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Hồ Vương kinh hãi nhìn nữ tử kia năm lần bảy lượt đánh bại nhi tử của hắn, dường như nàng là người bất bại. Tứ hoàng tử ngậm ngùi chịu thua, sau đó ngồi nghiền ngẫm lại các nước cờ, cho đến khi hắn bật cười, "Hay, nước đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net