Chương 105: Ngoài kia bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đùng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa chiếu xuyên qua màn đêm vô tận và tinh tú vĩ đại. Có thứ gì đó, to lớn, quyền uy và đáng sợ đang bay đến một thiên hà lấp lánh đang xoay chuyển.

"Thái Bạch, ta cần ngươi giúp đỡ."

"Ta đã hứa với nàng là sẽ ở lại."

"Nếu như ngươi còn muốn gặp lại nàng, vậy thì ngươi buộc phải theo ta."

"Kẻ yếu ớt vô dụng như ta có thể làm được gì chứ?"

Xung quanh rơi vào trầm mặc. Bỗng Bạch Tinh mở bừng mắt, ngơ ngác nhìn quyển sách trên tay nàng từ khi nào đã rơi xuống đất, mà người trong lòng vẫn đang say ngủ.

Nàng đã ngủ quên sao?

Bạch Tinh chống người ngồi dậy, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu nàng nhức như búa bổ, khiến nàng hít sâu một hơi, lúc lâu mới hoàn hồn lại. Nàng quay sang nhìn người bên cạnh, tâm trạng lại thả lỏng, vai giãn ra, nhấc tay xoa nhẹ đầu Kiến Nguyệt.

Ta cần ngươi.

Bạch Tinh chau mày, nằm xuống bên cạnh nàng.

Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt là bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài làm cho tỉnh ngủ, ánh sáng chói loá qua khung cửa giấy làm nàng chớp chớp mắt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đối diện, nở ra nụ cười xán lạn nhất, "Sớm."

"Ừm, sớm." Bạch Tinh mỉm cười.

"Hôm nay chúng ta làm gì?" Kiến Nguyệt vòng tay ôm lấy cổ nàng, thơm nhẹ một cái, nhưng lại nhạy cảm nhận ra điều bất thường, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn nàng, "Người mệt sao?"

"Có chút, có lẽ do thời tiết." Bạch Tinh gật đầu, nàng biết bản thân dần không thể qua mắt người trước mặt này. Bên nhau lại chung chăn chung gối, các nàng bất giác học cách quan sát lẫn nhau và hiểu những thói quen của nhau.

"Vậy để em bóp đầu cho người nhé?" Kiến Nguyệt vỗ đùi mình, sau đó kéo Bạch Tinh nằm xuống.

Bạch Tinh mỉm cười, gối lên đùi nàng rồi nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên thái dương, nhiệt độ ấm áp từ bàn tay, thân nhiệt và hơi thở của đối phương truyền đến làm nàng thư thái hơn hẳn.

Kiến Nguyệt nhân lúc nàng nhắm mắt mà lộ ra biểu cảm phức tạp, nàng đau xót cho gương mặt mệt mỏi kia. Dù Bạch Tinh hay ra vẻ kiêu ngạo, song nàng vẫn khiến người ta cảm giác được nàng có trọng trách lớn lao cần gồng gánh.

Có lẽ chỉ là căn bệnh như trước kia mà thôi, rồi Bạch Tinh sẽ khoẻ lại.

Vì thế các nàng cả ngày đều không rời phòng, chỉ yên lặng tận hưởng thời gian bên cạnh nhau. Kiến Nguyệt nhàn rỗi đi quanh phòng khám phá, nàng nhìn tủ sách vẫn luôn được dọn dẹp cẩn thận kia, nàng lướt tìm một chút, phát hiện một quyển sổ đã nhăn bìa, chứng tỏ thường xuyên được mở ra.

"Thái nhi, hình như đây là nhật ký."

Nàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Tinh, lật mở từng trang sách ra, hình như Yêu Kiến Nguyệt rất chăm chỉ viết nhật ký, có lẽ là do nàng phải kìm nén những bí mật không thể kể với ai.

Tự ti, rụt rè, sợ hãi, là tâm lý mỗi ngày của nàng ấy.

Kiến Nguyệt giờ đã hiểu ra vì sao đối phương lại bị coi là lạnh lùng khó gần, đến nỗi mà một nụ cười nhạt của nàng cũng khiến nhiều người bất ngờ, thì ra là bởi vì nàng ấy khép mình quá lâu, đến mức quên cách biểu lộ cảm xúc với người khác.

Đổi lại nàng ấy rất biết trân trọng từng khoảng khắc, mỗi ngày đều tinh tế quan sát mọi thứ và cảm nhận từng chi tiết nhỏ vặt. Đến mầm cây, nụ hoa lớn như thế nào nàng cũng ghi lại. Rồi những cảm xúc kỳ diệu khi được bên cạnh người nhà, cùng phụ mẫu trò chuyện, cùng các hoàng huynh và hoàng tỷ chơi đùa, ngâm trà, thưởng sách và vẽ trăng. Yêu Kiến Nguyệt khắc hoạ rất rõ tính cách của từng người cũng như quá trình trưởng thành của họ, điều này đem lại vô số thông tin vừa mới mẻ vừa có ích cho Kiến Nguyệt nên nàng đọc rất chăm chú.

Người Yêu Kiến Nguyệt yêu quý nhất là Yêu Thế Huệ, người nàng kính nể nhất là Yêu Yến Uyển, theo như miêu tả, Yêu Yến Uyển là người trời sinh đã có tính khí rất tốt, làm chuyện gì cũng nhẹ nhàng tạo cảm giác dễ mến, trưởng thành sớm nên có những suy nghĩ rất chín chắn khác hẳn Yêu Vĩnh Diệm, chính vì thế mà Hồ Vương hay Vương Mẫu đều rất yên tâm về nàng, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy đối phương nổi giận bao giờ.

Kiến Nguyệt lâu nay luôn muốn tránh né cùng Yêu Yến Uyển trò chuyện, nàng cảm giác đôi mắt nàng ấy như nhìn thấu con người mình, có lẽ Trưởng công chúa rất biết nhìn người, cũng rất biết cách đối xử với người khác. Vì thế nàng chăm chú đọc quyển nhật ký này, nếu bị nàng ấy dò hỏi thì còn có thể miễn cưỡng trả lời. Nàng tò mò muốn biết nếu như Yêu Yến Uyển phát hiện muội muội thân yêu của mình bị hoán đổi thành một kẻ xa lạ thì sẽ phản ứng thế nào.

"Đừng quá cố ép mình trở thành con rối của nàng ấy, em hãy thử cho những người khác nhìn thấy một Cửu công chúa hoàn toàn mới mẻ đi." Bạch Tinh xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói.

Kiến Nguyệt chu môi, "Nhưng dù sao cũng phải có một chút kiến thức về quá khứ của nàng ấy chứ."

"Em có nhớ nhà không?"

Kiến Nguyệt ngạc nhiên, nàng quay đầu sang, thấy Bạch Tinh đang chống cằm nhìn nàng, đôi mắt xám chất chứa đầy yêu thương như mặt nước ôn hoà. Kiến Nguyệt hơi mím môi, gật nhẹ đầu, "Em nhớ nhà, nhớ cha mẹ, cũng nhớ đến bạn bè nữa, ai em cũng nhớ dù là không thân thiết."

"Nhưng mà, ở đây em cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại còn rất vui, vì có người, lại có mọi người đối xử tốt bụng và chân thành với em." Kiến Nguyệt thật thà mỉm cười, ánh mắt long lanh như ánh sao, nàng quả thực không hề nói dối để ra vẻ mình mạnh mẽ, bởi vì ở đây nàng có người mình yêu, cũng có những bạn hữu nhiệt tình.

Bạch Tinh kéo nàng lại gần, nghiêng đầu hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại hơi cong lên trên kia, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng, "Ta hy vọng ta có thể là người yêu của em, cũng là khuê mật của em, đồng thời là gia đình để em dựa dẫm vào."

Kiến Nguyệt cụp mi xuống, trong lòng cảm thấy ấm áp không thôi, khoé môi nàng cong lên vì hạnh phúc mà nàng chẳng hề phát hiện ra, "Ngay từ đầu, người đã là tất cả của em."

"Nguyệt nhi."

"Ừm?"

"Khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta trở về xây một gia đình nhỏ, có được không?"

Trái tim của Kiến Nguyệt như hẫng mất một nhịp, nàng ngơ ngác nhìn đôi mắt tĩnh lặng kia, lồng ngực phập phồng rung động, đầu mũi có chút cay, vội gật mạnh đầu, "Được, tất nhiên là được."

Chúng ta trở về, người tiếp tục bên vườn rau của mình, em tiếp tục hoàn thành quyển tiểu thuyết còn đang đọc dở. Chúng ta bình yên qua ngày, chẳng cần phú quý, chẳng cần một đời oanh liệt để ghi vào sách sử, chẳng cần để ý ánh mắt của thế nhân, cứ thế mà ấp ủ cho nhau vào mùa đông giá rét và nhảy múa vào mùa hoa lá nở rộ.

"Cảm ơn em." Bạch Tinh hôn lên mái tóc của nàng, "Vì đã đến."

Trước cơn bão là ngày nắng đẹp. Trước cuộc đời dông bão là sự bình yên.

Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh đi dạo trong cánh rừng bạch dương, hàng cây trơ trọi đứng thẳng, bông tuyết tinh khôi đang êm đềm rơi xuống. Sự thuần khiết pha chút lãng mạn của khu rừng khiến nàng vừa đi vừa hát, tay đan tay cùng người bên cạnh.

"Ta yêu em." Chợt Bạch Tinh lên tiếng.

Kiến Nguyệt mỉm cười, nhìn làn khói đang phả ra từ trong miệng mỗi khi nàng hé môi định nói gì đó, "Em yêu người."

"Nguyệt nhi."

"Vâng?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt của Bạch Tinh dường như...

Có chút bi thương.

Nàng đưa tay lấy vòng cổ của nàng ra, vuốt nhẹ, "Thứ này rất có tính bảo vệ chủ, bất cứ ai lại gần chủ nhân của nó bất kể là ý định gì thì đều tấn công, vì thế ta mới bảo em lấy nó ra khi cần thiết."

"Em không được quên nó, lúc nguy hiểm dù bản thân kiệt sức cũng phải lôi nó ra khỏi cổ áo, như thế nó mới có thể bảo vệ được em."

Kiến Nguyệt ngơ ngác nghe nàng nói, vội bắt lấy tay nàng, "Vì sao người lại nói những lời này?"

Bạch Tinh không dám nhìn vào mắt nàng, "Ta nghĩ là, có người đang đến tìm chúng ta."

"Là ai?" Kiến Nguyệt căng thẳng.

Chợt có tiếng bước chân nhè nhẹ đi trên tuyết như tiếng hạt nổ, nàng kinh hãi quay đầu nhìn người áo trắng đối diện, màu áo cùng khu rừng tuyết làm cho tầm nhìn của nàng trở nên mờ ảo, đối phương từ khi nào đã xuất hiện?

"Thánh Thượng?" Nàng cất tiếng đầy dè chừng.

"Ngươi có thể để nàng ấy đi theo ta không? Bây giờ ta rất cần Thái Bạch." Thánh Thượng cười nhạt.

"Không, không thể." Kiến Nguyệt hốt hoảng che chắn cho Bạch Tinh.

Đây là lần đầu tiên Thánh Thượng thấy có người dùng ánh mắt thù địch với mình, lẽ ra đây có thể coi là bất kính với bề trên, nhưng nàng không truy xét cũng không có ý kiến gì mà vẫn giữ thái độ bình thản, nàng nói tiếp, "Ta biết ngươi bất an, nhưng sứ mệnh của nàng ấy không phải yên lặng ở bên ngươi, trọng trách của nàng ấy còn có rất nhiều."

"Không đúng, không phải, Thái nhi đã không còn là Ma Tổ hay Ma Đế nữa, đã đến lúc nàng ấy nghỉ ngơi, để thế giới tự vận hành rồi." Kiến Nguyệt cắt ngang lời của nàng, gấp gáp nói.

"Nguyệt nhi." Bạch Tinh tỏ ra bối rối.

"Nàng ấy không chỉ là Ma Tổ của thế gian này, mà còn là một vị Thần của vũ trụ này."

Cả hai người kinh ngạc nhìn đối phương, Kiến Nguyệt ngây ra một lúc, lại vội vàng lắc đầu, "Thảo dân không quan tâm, nhưng Bạch Tinh đã vì thế gian mà hy sinh quá nhiều rồi."

"Ta không có nhiều thì giờ để nói lý với ngươi, nhưng ngươi nên suy nghĩ một chút đi, nàng ấy đi là để bảo vệ ngươi, bảo vệ gia đình ở phía trước của ngươi." Thánh Thượng vươn tay định tóm Bạch Tinh, lại bị Kiến Nguyệt gạt ra.

"Người thân là Thánh Thượng, thế gian này là của người, diễn ra như ý muốn của người, nhưng Bạch Tinh thì chỉ có một, người muốn đem nàng ấy đi, thì phải bước qua xác của thảo dân đã." Kiến Nguyệt rút kiếm chĩa thẳng vào mặt đối phương.

Thánh Thượng cùng Bạch Tinh sửng sốt, Bạch Tinh vội khuyên nhủ, "Nguyệt nhi, nàng ta không phải người thích đùa, em đừng chọc nàng."

"Em nghiêm túc, em không đùa."

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám khiêu khích ta? Mau tránh ra." Thánh Thượng thoáng nổi giận.

Kiến Nguyệt đương nhiên là sợ hãi người trước mặt, nhưng nàng càng sợ hãi mất đi Bạch Tinh hơn, giờ phút này nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, nàng muốn ích kỷ, nàng muốn làm một kẻ ngốc.

Quả nhiên Thánh Thượng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, đôi mắt hơi mở to, thanh kiếm ở trong tay nàng đột nhiên rung bần bật như run sợ rồi văng ra xa, cùng lúc đó một tia sáng bắn thẳng vào lồng ngực của Kiến Nguyệt, hất văng nàng ra một khoảng. May mà tuyết dày nên nàng không ngã đau, tuy thế nhưng lồng ngực nàng đau khủng khiếp.

"Ngươi làm gì thế?" Bạch Tinh ngay tức khắc phản công lại đối phương, nhưng Thánh Thượng lại lạnh lùng nhìn nàng, thậm chí còn không né tránh.

"Thế gian không chỉ có riêng ái tình, càng không chỉ có hai ngươi là biết yêu." Thánh Thượng định tấn công Kiến Nguyệt, lại bị Bạch Tinh rút kiếm can ngăn lại, "Ngươi nếu như còn dám tổn thương nàng, ta cũng sẽ không ngại đánh nhau với ngươi lần nữa đâu."

"Ngươi biết ngươi không còn như xưa nữa, và ta cũng vậy."

"Ta mặc kệ."

Kiến Nguyệt chật vật muốn đứng dậy, nhưng cả người đau đớn không kể xiết, dường như so với nước độc mà Quỷ Sắc Dục tạt lên mặt nàng còn xót hơn nhiều, trong người như có điện giật chạy loạn gây tê liệt cơ bắp, nàng không thể cử động được.

"Ngươi đã yêu đến mất lý trí rồi sao?" Thánh Thượng kinh ngạc, tóm lấy cổ nàng.

"Mau... buông... nàng... ra." Kiến Nguyệt gian nan gằn từng chữ một, giờ phút này nàng có bao nhiêu hận Thượng Đế của chúng sinh kia.

Bạch Tinh đương nhiên biết lúc này không thể đọ lại sinh vật kia, ngay từ đầu nàng đã đánh không lại đối phương. Nàng nắm lấy cổ tay của đối phương, siết chặt, đôi mắt đỏ rực lên như màu máu vì tức giận, "Nàng không liên quan đến chuyện này."

"Dù là gì, ngươi lúc này cũng phải đi với ta." Thánh Thượng dứt lời, lập tức kéo Bạch Tinh bay lên trời, Kiến Nguyệt hốt hoảng lại bất lực, muốn hét lên nhưng không thể. Nàng dồn hết sức để đứng dậy, nào ngờ đôi chân phản chủ, khiến nàng ngã cắm mặt xuống đất.

Đôi mắt tuyệt vọng của Bạch Tinh, là hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy.

Bạch Tinh vừa biến mất, cơn đau của nàng cũng biến mất như chưa từng xảy ra, nhưng Kiến Nguyệt vẫn ngơ ngác mà nhìn bầu trời.

"Đợi ta trở về." Bờ môi ấy đã mấp máy lời này, nàng đã nghe thấy rất rõ.

Kiến Nguyệt chống người ngồi dậy, gọi Tiểu Bạc không biết đã bị văng xa đến đâu trở lại, lững thững đi về thành Cửu Vĩ như người mất hồn.

"Công chúa." Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng, phát hiện đôi mắt màu anh đào trông tinh nghịch linh động của đối phương nay trở nên vô hồn đến lạ.

"Đám người kia đã tập trung ở đâu?"

Khương Húc Nguyệt kinh ngạc trước ngữ khí vô cảm này, nàng quan sát kỹ đối phương để tìm ra có gì bất thường không, nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia nàng cảm nhận được cơn giận sôi ùng ục trong người đối phương, nàng chưa từng nhìn thấy một Kiến Nguyệt thế này, vì thế khó hiểu không thôi, "Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Trả lời ta."

Khương Húc Nguyệt đè nén nghi hoặc xuống, chỉ vào một vùng đất, "Nơi đây, có lẽ sẽ là chiến địa của cả hai bên."

"Nơi này."

Khương Húc Nguyệt nhìn theo hướng nàng chỉ, là vong quốc trước đây, cũng là nơi giao nhau giữa Cửu Vĩ Quốc và Đông Hải, nhíu mày khó hiểu nhìn Kiến Nguyệt.

"Ta muốn lấy đầu tất cả bọn chúng ở nơi này, bằng bất cứ giá nào."

"Hiện giờ chúng đã hành quân rồi, nếu ở nơi này thì quả thật có lợi với chúng ta hơn, nhưng không phải người nói hạn chế thương vong của cả hai bên nhiều nhất có thể sao?"

"Hoặc là chúng rút lui đầu hàng, hoặc là cả một nghìn vạn quân này nhuốm máu cả vùng đất này."

Khương Húc Nguyệt kinh hãi, không phải là nàng cùng các tướng quân không nhìn ra, nhưng cho dù là chiến tranh thì cũng phải có quy tắc ngầm, phải để nhân đạo làm đầu, mà rõ ràng Kiến Nguyệt là người tuân thủ quy tắc này nhất.

"Công chúa, đã hiểu, vậy chúng ta cùng các tướng quân bàn bạc."

"Thái nhi, em nhất định sẽ cố gắng cho đến lúc người trở về, thế gian sẽ chỉ còn là bình yên chào đón chúng ta." Kiến Nguyệt nghiến răng.

Bạch Tinh bị Thánh Thượng kéo đi đâu đó, nàng thấy bản thân đang xuyên thẳng qua tầng lớp mây, đến tận tầng khí quyển vẫn chưa dừng lại, "Chúng ta ra tận ngoài bầu trời sao?"

Thánh Thượng không trả lời nàng, nhưng Bạch Tinh lại cảm thấy ngột ngạt, nàng đã phong ấn bản thân đến không đủ khả năng ra khỏi nơi này, bỗng cảm nhận được luồng sức mạnh đang truyền đến cho nàng mượn.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Kẻ thù của ngươi đang mò đến tận đây để kiếm ngươi, chúng ta có thể trơ mắt đợi sao?"

"Kẻ thù của ta? Mà ai sẽ trông coi thế gian?"

"Chẳng ai cả."

...

Âu Thần Duật nhận được tin báo Cửu Vĩ tộc đột nhiên hành quân hướng đến nơi khác, không phải nơi ban đầu như dự định, nở nụ cười khinh thường, "Lũ hồ ly tinh giữ lời mới là lạ."

"Hoàng thượng, nơi này là cấm địa nhiều năm, chính là vong quốc năm xưa, e là có bẫy." Thái sư ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Cửu Vĩ tộc bây giờ cũng chẳng còn nhiều quân như xưa nữa, lính tinh nhuệ lại càng ít, bây giờ chỉ có thể dùng dân quân nên đương nhiên là phải dùng mưu, nhưng trẫm muốn xem chúng làm thế nào chống lại một nghìn vạn quân còn chưa kể viện quân." Âu Thần Duật kiêu ngạo nói.

Thái bảo ở bên cạnh gật đầu, bọn hắn không muốn khinh địch cũng khó, vì một nghìn vạn là con số khổng lồ, gấp đôi tổng số quân của Nam Đường ra trận năm đó, nên đâm ra ngạo mạn.

"Cửu nhi và Huệ nhi muốn ra chiến trường?"

Hồ Vương kinh ngạc, ông vừa nghe đã lập tức phản đối, "Không được, chiến tranh không phải là chuyện của nữ nhân, ở đó rất nguy hiểm, ta không đồng ý."

"Phụ vương, chiến tranh vì sao không phải chuyện của nữ nhân? Không chỉ nam tử, bấy lâu nay nữ tử vẫn luôn là nạn nhân của chiến tranh, vả lại nữ nhi đã từng đi rất nhiều nơi cũng nguy hiểm như này, cũng đã trải qua ba năm sống cùng chiến tranh." Kiến Nguyệt không đồng tình phản bác lại.

"Phụ vương, hài nhi sẽ không gây cản trở cho người, các nàng ấy càng không, đều là những nhân tài hiếm tìm, phụ vương không nên bỏ lỡ tài năng của họ." Yêu Thế Huệ ở một bên khuyên giải.

Hồ Vương ngập ngừng, các nàng có thể cùng các tướng lĩnh bàn kế sách đã là giới hạn rồi, nhưng để ái nữ ra ngoài chinh chiến, ông làm sao mà chịu nổi, làm sao mà yên tâm đây.

Ba người tranh cãi một hồi, Kiến Nguyệt đành nói lời cuối, "Chúng chắc chắn sẽ nghĩ cách đi đường vòng để đánh thẳng vào thành, nếu vậy chưa chắc nữ nhi ở lại đây đã an toàn đâu."

Hồ Vương nhíu mày nhìn nàng, định nói gì đó, lại bị nàng nói trước, "Phụ vương không nên phí quân ở đây, bởi vì chúng đã mò đến tận đây có nghĩa là cơ hội thắng cũng rất khó, thay vào đó nên tập trung lượng lực rồi phân bố ra nhiều nơi yếu điểm, tránh cho hậu hoạn về sau."

Ông thở dài một tiếng, "Thôi được, nhưng ra ngoài đó, ta bảo gì các ngươi cũng phải nghe, nói rút là rút, chạy là chạy, không được nấn ná chần chờ."

"Đã hiểu." Hai nàng nhìn nhau mỉm cười.

Kiến Nguyệt đi ra bên ngoài, thấy mọi người đều đang đứng đợi, Giang Hạo tiến lên một bước, "Tại hạ xin Cửu công chúa cho phép tham chiến, Giang Hạo muốn lấy công chuộc lại lỗi lầm năm xưa."

Kiến Nguyệt nhìn hắn, suy nghĩ một lúc, sau đó cười nhạt, "Nếu Giang tiên sinh có thể giúp đỡ Cửu Vĩ tộc thì còn gì phúc diễm hơn."

Khương Húc Nguyệt im lặng quan sát, nhìn Kiến Nguyệt vẫn như thường ngày nở nụ cười vừa đủ với mọi người, tuy trong lòng thắc mắc không thôi, nhưng cũng không đến hỏi.

Ngày mọi người cùng xuất quân, Kiến Nguyệt ngoại trừ mang theo y phục, còn ôm một con hồ ly bông đi theo, khiến các tướng quân nghi ngờ nhìn nhau, nhưng Hồ Vương đã quyết, cũng không thể tiếp tục phản đối nữa.

"Đợi ta trở về." Các tướng lĩnh, quân binh đang cùng vợ con lưu luyến nhau. Kiến Nguyệt nhìn họ mà thèm, nàng biết tập tính của hồ ly là một phu một thê, một khi đã nhận định nhau thì cả đời không chia rời, nếu như con hồ ly cái không may qua đời, con đực sẽ lựa chọn cô đơn cả đời. Vậy thì Cửu Vĩ lại càng chung thuỷ hơn thế, nếu như bạn đời của một Cửu Vĩ qua đời vì bất kỳ lý do nào, Cửu Vĩ còn lại cũng sẽ không ngó ngàng tới ai nữa, quanh năm trông mộ người yêu. Cũng vì như thế mà những năm trải qua chiến tranh, dân số của Cửu Vĩ tộc ngày càng suy giảm.

Dựa vào ký ức tiền kiếp, Kiến Nguyệt đã từng được dạy, ban đầu cáo chín đuôi là loài đại diện cho tình yêu chân thành và đơn thuần, thậm chí mang ý nghĩa may mắn, chỉ là qua thời gian với những câu chuyện được thêu dệt, hình tượng của Cửu Vĩ đã thay đổi.

Đội quân của Âu Thần Duật không chỉ có riêng đoàn quân Đông Hải, lính của các chư hầu và quân đội của các nước đồng minh gửi đến, mà còn có những ma thần tộc, yêu tinh yêu quái đã bị Đông Hải đánh cho hàng, các tộc nhỏ sống trong lãnh thổ Kim Quy tộc, những ma thú bị các môn phái thuần hoá. Vì để đánh nhanh thắng nhanh, Đông Hải quyết định cho hàng ngũ ma thần tộc lên tiến tuyền để phá vỡ phòng bị của Cửu Vĩ tộc, bởi vì thành Cửu Vĩ ở nơi có môi trường rất khắc nghiệt, gió rét càn quét da thịt, dường như chẳng có mấy con động vật nào sống nổi nên việc cưỡi ngựa cũng như săn bắt là không thể, càng không thích hợp cho việc trồng lúa, phàm nhân tới đây có khả năng một đi không trở về. Vì thế cho dù có đội quân hùng mạnh thì khi đối đầu với nhúm ma thần tộc, Âu Thần Duật cũng không dám làm liều.

Đương nhiên bên Kiến Nguyệt sẽ không ngồi chờ chết, sau khi biết tin Dương Quyền nhận lệnh Hồ Vương dẫn quân ra trận. Các nàng muốn đi theo nhưng lại bị Hồ Vương cản lại, "Trước đây Cửu nhi chỉ đối đầu với hạng phàm nhân, chúng thể chất yếu đuối lại nhỏ bé hơn chúng ta, nhưng quân lần này là ma thần tộc, chúng hung hãn hơn nhiều. Vì thế phụ vương không thể cho Cửu nhi đi được."

"Nhưng phụ vương đã đồng ý cho Cửu nhi ra sa trường rồi mà, Cửu nhi muốn làm gì đó."

"Cửu nhi, trước khi ta đã nói thế nào hả?"

Kiến Nguyệt rụt rè, "Phụ vương nói Cửu nhi phải nghe lời, bảo chạy là chạy, rút là rút."

"Ừ, ta tưởng ngươi quên lời ta dặn rồi chứ. Đừng bèo nhèo, ngươi đừng hòng dở trò gì nếu không ta sẽ cho người đưa ngươi về thành Cửu Vĩ ngay lập tức." Hồ Vương xua tay ý bảo nàng có thể đi.

Kiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net