Chương 108: Thù xưa hoá nước mắt. Vì chúng sinh, thân xác hoá tro bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhờ đó mà Kim Quy tộc đứng trên cả Phượng Hoàng tộc, giúp Đông Hải trở thành Đế quốc sau Nam Đường.

Như mọi ngày, ban ngày chúng di chuyển về phía Cửu Vĩ Quốc, ban đêm đi ngủ. Nhưng gần đây Kim Quy Vương cứ cảm thấy là lạ, nó cảm nhận được một luồng sức mạnh ở gần đây, song đó không phải năng lượng ác nên cũng không quá lo lắng.

Vào một đêm trăng sao, Kim Quy Vương trằn trọc mãi cũng không ngủ được, vì thế muốn thử thiền để tu tập, nhưng lòng hắn không tài nào yên được. Kim Quy Vương bực bội, thấy đêm nay trời đẹp nên muốn đi dạo khoả khuây tâm tình, chỉ dẫn theo hai thị vệ đi cùng.

"Chừng ba ngày nữa là quân ta sẽ tới sông Cốt Vong, nhưng ta chưa gì đã ngửi thấy mùi của bọn hồ ly rồi, xem ra chúng từng lảng vảng ở đây."

"Đại vương, vậy có nên trở về trại nhắc nhở mọi người cảnh giác?"

"Hừm, chỉ là hồ ly mà thôi, có gì mà sợ."

"Đại vương nói phải."

Kim Quy Vương ngẩng đầu, dựa theo hướng một ngôi sao mà đi, hắn vừa đi vừa cảm thán, "Không biết các ngài tinh tú vĩ đại thế nào, ta đi mãi đi mãi mà cũng không đuổi kịp họ."

"Vâng."

"Phải làm thế nào để các ngài cũng đón nhận ta nhỉ." Hắn chú ý tới hang động phía trước, thấy một ẩn sĩ gầy tới chỉ còn da bọc xương, hai gò má lồi cả lên, đầu không còn tóc, mắt cũng không còn nữa, không rõ là vì sao, ẩn sĩ ngồi khoanh chân, hai tay chắp lại, trông như đang niệm kinh.

"To gan, thấy đại vương mà không chào." Thị vệ thấy vậy thì quát.

"Thôi, đừng có động tí là quát tháo người khác." Kim Quy Vương khuyên can, sau đó bước lên một bước, "Ta đang muốn theo đuổi các vì tinh tú, ngươi nay lại chặn đường ta là có ý gì?"

Ẩn sĩ mỉm cười, "Chừng nào Kim Quy Vương còn đem theo niệm tà sát, những vì tinh tú sẽ không tiếp nhận đại vương đâu."

"Ồ, ngươi biết ta?"

"Hữu duyên ắt sẽ tương ngộ, đến lúc đó sẽ biết người có duyên với mình là ai."

Kim Quy Vương ngồi xuống trước mặt ẩn sĩ, "Vì sao ngươi ở chốn khỉ ho cò gáy này mà trông vẫn bình thản đến thế, ngươi không sợ sao?"

"Có gì mà sợ?"

"Nơi này oán linh rất nhiều, chúng thấy ngươi chỉ có một mình chắc chắn sẽ tìm cách dụ dỗ ngươi."

Ẩn sĩ đột nhiên bật cười, "Vậy tại sao đại vương ở chốn đông người cũng bị oán linh dụ dỗ rồi? Xem ra thế gian không còn nơi nào an toàn, đi đâu cũng vậy thôi."

"Ý ngươi là gì?"

"Kim Quy Vương ban đầu là người khuyên nhủ Âu Hoàng Đế không nên kéo quân gây chiến, nay cớ sao lại gia nhập họ rồi?"

Kim Quy Vương ngạc nhiên, "Ngươi vì sao biết?"

"Kim Quy Vương cũng là máu mủ của Thánh Thượng, nên làm sao sẽ không biết. Nhưng mà, phải chăng nước biển làm tan dòng máu đang chảy trong người đại vương rồi."

Kim Quy Vương ngơ ngác hồi lâu, bỗng nhiên nói, "Xem ra ngộ tính của ngươi rất cao, trời cao lại để ta và ngươi gặp nhau, chi bằng ngươi đi theo ta đi."

Ẩn sĩ cười tủm tỉm, Kim Quy Vương cho rằng đối phương đang cân nhắc, "Ngươi tên gì?"

"Ta họ Lâm, tên Văn Khiết."

"Sao ngươi lại không muốn đi theo ta? Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?"

"Ta tới tìm Kim Quy Vương là để khuyên đại vương quay đầu là bờ, Kim Quy Vương không nên hùa cùng Âu Hoàng Đế tham lam sân si nữa. Chúng sinh đã khổ rồi, đừng làm họ khổ thêm."

"Ngươi theo phe Cửu Vĩ?"

Ẩn sĩ ngửa đầu, "Ta không theo phe ai cả, chỉ là dòng máu trong ta luôn nhắc nhở ta và vạn vật đều cùng chung một mẹ, ta không muốn thấy cảnh người nhà cứ chém giết lẫn nhau, ta không muốn mẹ rơi lệ nữa. Cửu Vĩ tộc khổ, con dân Đông Hải khổ, Kim Quy tộc khổ, khi một người khổ, tất cả cũng sẽ cùng khổ. Kim Quy Vương nên cùng Kim Quy tộc trở về biển sâu đi, đừng làm khổ thêm ai nữa."

"Ồ, nếu như ta không làm thì sao?"

Ẩn sĩ hơi cử động, làm cho hai thị vệ vội chạy lên đứng chắn cho Kim Quy Vương. Nào ngờ ẩn sĩ vẫn chỉ ngồi yên.

"Ngươi làm gì thế?"

"Nếu như không thể khuyên can đại vương, vậy thì ta sẽ dùng thân thể này để ngăn ngài lại."

Mắt Kim Quy Vương trợn to, bắt đầu triệu pháp lực, lại không ngờ ẩn sĩ kia chỉ lạy một cái, đầu cúi thấp. Sau đó người của ẩn sĩ bốc cháy, thiêu rụi tấm áo mỏng để che cơ thể gầy gò kia.

"Này, ngươi —" Kim Quy Vương sửng sốt, nhưng thể xác của ẩn sĩ chìm trong biển lửa, gương mặt lại bình thản không tỏ ra chút đau đớn. Lửa lớn lan ra tận rừng cây, bốn bề lửa hồng, vây quanh chỗ Kim Quy Vương đứng, bọc cả bầu trời đen.

"A a a, ai đó cứu chúng tôi."

"Mau chạy đi!"

"Nữ nhi, mẫu thân đã già rồi, sức yếu, không còn đủ sức chạy nữa. Đừng quan tâm mẫu thân, hãy chạy đi, chạy nhanh vào, đừng để chúng tóm được."

"Cha, các ngươi mau thả cha tôi ra!"

"Làm ơn, tôi cầu xin các ngươi, tôi khẩn thiết cầu xin các người, đem tôi làm trâu làm ngựa, giết tôi cũng được, nhưng hãy tha cho con nhỏ, chúng vô tội."

"Mẹ, nhi tử bất hiếu, phải chết ở nơi này."

"Gắng lên, giữ chân bọn chúng để tụi trẻ chạy thoát. Các huynh đệ, đừng sợ hãi, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!"

"Cha mẹ ta chết rồi, tổ phụ tổ mẫu, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, huynh đệ tỷ muội, bọn bạn hữu, tất cả đã chết rồi. Ta không còn ai nữa, tất cả đã chết rồi, hức hức."

"Máu, chỗ nào cũng có máu, và xác chết! Ha ha ha, thân quyến của ta nằm ở đó, chôn vùi trong bùn đất, họ đã nằm ở đó, vốn dĩ ta có thể cứu họ, nhưng tại sao, tại sao? Ha ha ha."

"Một trăm linh năm ngày, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, sống trong run rẩy, sống trong bóng tối, sống trong ngột ngạt, và biết rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào."

"Nếu như thần linh căm ghét chúng ta tới vậy, vậy ban đầu đừng sinh ra chúng ta."

"Thánh Thượng, xin hãy bảo vệ chúng con."

"Trời cao ơi, ông hãy nhìn xem thế giới này rốt cuộc có ý nghĩa gì!?"

Ẩn sĩ vẫn ngồi đó, lửa đỏ trên khuôn mặt gầy gò, khoé môi vẫn cong nụ cười hiền. Sự bình thản đó xoa dịu ngọn lửa giận dữ tràn ngập tiếng la hét, lại thiêu rụi trái tim nhỏ bé của Kim Quy Vương.

Hắn nhìn thấy, nhìn thấy vị Thánh tối cao, đứng trên muôn loài muôn vật - Mẫu của chúng sinh nay lại ở trong hang động tối tăm khóc nức nở. Bàn tay gầy cào vào khuôn mặt của mình, từng giọt máu thay giọt lệ rơi xuống.

"Các con của ta, chúng đang khóc, chúng cũng đang cười. Chúng đang cầu cứu ta, chúng cũng đang tự tay giết chết huynh đệ của mình. Ta phải làm gì đây? Đâu rốt cuộc mới là lối thoát của chúng sinh, của chính ta?"

"Hãy thứ lỗi cho ta, những đứa con của ta."

"Kim Quy Vương hãy trở về đi. Trời đất lâu nay không phân cao thấp, chúng sinh đều chung một dòng máu, hà tất phải tranh giành với nhau? Hôm nay tôi dùng ngọn lửa này không phải để thiêu chính mình, mà là để đánh thức lòng từ bi bị lãng quên của đại vương."

Kim Quy Vương giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn ở trong doanh trại. Hắn sờ tay lên mặt, thấy mặt mình đẫm nước mắt.

Ngay trong đêm đó, Kim Quy tộc rút khỏi cuộc chiến, trở về với lòng biển.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net