Chương 108: Thù xưa hoá nước mắt. Vì chúng sinh, thân xác hoá tro bụi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Vy được phái đi trông coi sông Cốt Vong, nàng dựa theo kinh nghiệm chiến đấu với thuỷ quân Nam Đường để tính kế. Hằng ngày, dù mưa hay nắng to cỡ nào nàng cũng sẽ lặn lội ra quan sát sông, còn cẩn thận vẽ lại bản đồ.

"Tôi từng nghe nữ tướng là trưởng nữ của Lê Đề đốc Nam Đường xưa, cùng phụ thân tham chiến đánh bại thuỷ quân mạnh mẽ của vua Đường. Nay không những được gặp mà còn cùng nữ tướng sánh vai, quả là vinh dự của tôi." Các tướng quân được phái tới giúp nàng lần lượt tự giới thiệu.

Nàng mỉm cười khiêm tốn, "Ta vẫn còn ngu si, mong được các vị chỉ bảo."

"Không dám, nếu là người mà Cửu công chúa tin tưởng thì chắc chắn là anh hùng mưu trí."

"Nếu các vị đã tới đông đủ rồi thì Khánh Vy xin cùng các vị bàn kế. Quân địch mà chúng ta sắp sửa đối mặt là lực lượng chính của Đông Hải, Đông Hải Hải Quân. Theo như Khánh Vy biết, thuỷ quân của Đông Hải không những thiện chiến và thông thạo lối đánh trên nước, mà còn có nhiều thần khí do Kim Quy tộc và tự bọn họ phát minh ra. Các vị tướng quân ở đây hẳn đã từng giáp mặt với bọn họ, liệu có kế nào hay để chúng ta phá tan chúng?"

Tất cả đồng loạt lắc đầu, "Thực ra chúng tôi chưa từng đánh nhau với thuỷ quân Đông Hải bao giờ."

"Vậy à." Thú thật thì nàng thấy hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ cũng phải, Âu Thần Duật vì sao sẽ lãng phí đội quân tinh anh của mình, lần này hắn quyết định dụng đội quân này không chỉ là muốn tốc chiến, đánh nhanh thắng nhanh, mà còn để cho những nước khác xem.

"Nhưng tôi nghe nói trong trận sông Hồng giữa quân Giao Chỉ và quân Nam Đường, quân Giao Chỉ đã dùng kế cắm cọc để phá thuyền địch. Vì sao nữ tướng không dùng kế đó?"

Khánh Vy lắc đầu, "Để dùng kế cắm cọc, đầu tiên là phải phụ thuộc vào thuỷ triều và mực nước, Khánh Vy đã nhiều ngày quan sát sông Cốt Vong, nhận ra thuỷ triều ở đây không ổn định, khi nào thuỷ triều dâng hay giảm đều rất ngẫu hứng, vả lại đáy sông rất sâu, có nhiều bùn. Thứ hai, khi đó quân Nam Đường không phải là không biết quân ta cắm cọc dụ chúng, nhưng lúc đó hết đường thoát rồi nên mới nhắm mắt làm liều. Thực tế khi đó thuyền địch trúng cọc không nhiều như đồn, chỉ là kế lạ nên truyền tai đi khắp nơi. Quân Đông Hải không giống Nam Đường vênh váo, chắc chắn đã do thám kỹ sông ở đây, chúng nhất định sẽ chia quân làm hai, thuỷ quân làm chính, bộ binh đi song song để hỗ trợ, phòng việc ta ở hai bên sông đánh lén."

"Vậy chúng tôi cũng hết cách. Thuỷ quân Đông Hải ai cũng bơi giỏi như cá, chúng lặn rất lâu, hơn nữa nghe nói trong đó còn có nhiều người lai với Nhân Ngư tộc. Đấy là chưa kể còn có Kim Quy tộc sinh sống ở dưới nước."

Nàng mím môi, chau mày nhìn tấm bản đồ bản thân mất công vẽ được, tuy bản đồ không quá mức chi tiết, nhưng vẫn đủ để làm bản đồ chiến lược.

"Phụ thân, nữ nhi nên làm thế nào đây."

...

"Quân sư, chúng đang hành quân đến gần thành Long An rồi, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Dương tướng quân nói.

Mất đi Hồ Vương là người đứng đầu, vậy mà Cửu Vĩ không hề rơi vào cảnh rắn mất đầu. Thậm chí, địa vị của Ngũ công chúa và Cửu công chúa ngày càng có trọng lượng, những lời dị nghị phản đối ngày càng ít đi, lòng quân ngày càng đoàn kết hơn.

"Giả vờ tiến đánh để chặn đường bọn chúng, phải cố gắng tỏ ra sống chết với chúng, để chúng tưởng thành Long An là quả tim của chúng ta. Nhưng chỉ là giả vờ, không được lãng phí nhân lực, sau đó chia ra đánh đường vận lương của chúng cùng quân cứu viện, đồng thời chặn đường chạy thoát." Nàng đáp.

"Đã hiểu." Dương Quyền lập tức tiến hành kế.

A Cầm đang bị trói cả hai tay hai chân, sau đó bị treo trên tường, nước lạnh tạt thẳng vào mặt để gọi nàng ta dậy, nước vào những vết thương còn rỉ máu, xót vô cùng, lại nghe có tiếng bước chân vang khắp không gian đen tối ẩm ướt, bóng đèn dầu thoi thóp chiếu bóng hình ngày càng to lớn lên tường như báo hiệu một điều khủng khiếp đang đến. Tiếng than thở cầu xin của đám tù binh ồ ạt kêu lên, định vươn tay qua thanh sắt cầu xin, lại bị cai ngục vung roi quát lớn đến sợ hãi mà rụt tay lại.

"Công chúa, phạm nhân đã tỉnh." Cai ngục mở chìa khoá, tiếng cửa sắt kêu kẹt một tiếng dài.

A Cầm liếc nhìn người trước mặt, thấy nàng đang mỉm cười, nhưng đôi mắt lại vô hồn khiến A Cẩm hoang mang, không tài nào biết được nàng đang suy nghĩ điều gì.

"Có ngươi gọi ta là Cửu Tuyền công chúa, ta cảm thấy cái tên này rất hay." Kiến Nguyệt nhàn nhã uống nước, mở lời bằng một câu kì lạ.

A Cầm im lặng không nói gì.

"Ta từng sợ hãi địa ngục, nhưng ngày càng yêu thích, ngươi biết vì sao không?"

A Cầm tiếp tục trầm mặc.

"Chậc, nói chuyện một mình thật buồn chán, mau làm nàng ấy mở mồm nói đi." Kiến Nguyệt liếc quản ngục, hắn liền tạt nước muối vào vết thương.

A Cầm rên rỉ một tiếng.

"Đừng lo, là nước muối, dùng để sát trùng vết thương, ngươi xem, chúng ta có bao nhiêu nhân từ." Kiến Nguyệt gõ gõ con dao găm lên thanh sắt, mắt nhìn thẳng tù binh đối diện, khiến hắn sợ hãi. Nàng mỉm cười quay đầu lại, nâng cằm đối phương để đối diện với mình, "Bởi vì địa ngục là nơi duy nhất trừng phạt kẻ ác của thế gian này, không giống những kẻ mang hình hài nho nhã, miệng đầy thơ hay nhưng lại đạo đức giả kia."

A Cầm kinh hãi nhìn người trước mặt, muốn vươn cổ cắn nàng, thì đối phương lại nhanh hơn một bước. Kiến Nguyệt lùi lại phía sau, mắt đảo đi đâu đó, sau đó nheo mắt lại, cười, "Mà, ta cũng yêu phải người cai quản địa ngục, có lẽ càng yêu thích chốn ấy. Ngươi xem, yêu ai yêu cả đường đi, chúng ta quả là cặp đôi hoàn hảo."

"Ngươi điên rồi." A Cầm không hiểu nàng đang tự lẩm bẩm để làm gì, hôm nào cũng đến đây để nói gì đó, sau đó ép nàng ta phải lên tiếng trả lời.

Kiến Nguyệt bật cười, "Ta rất thích ngươi nói ta thế này, vì nàng ấy cũng bị nói là kẻ điên."

"Đồ điên!"

Kiến Nguyệt nhướn mày, nhìn người đang dùng ánh mắt căm hận nhìn mình kia, ánh lửa bập bùng từ cây đuốc càng đậm ý phẫn nộ trong mắt đối phương, nàng lấy ra một phong thư, vỗ vỗ nó, "Phong thư này ghi: 'Gia Hưng tướng quân gửi đến tiểu muội'."

A Cầm mở to mắt, đôi mắt vằn lên mạch máu, đỏ ngầu, nàng ta đã lâu ngày không ngủ, là không được phép ngủ, bản thân mới mơ màng một lúc liền có người đến quát nàng gọi tỉnh, nếu không gọi được thì tạt xô nước đá, đổi lại nàng ta chưa từng bị đánh đập, ngoài trừ Cửu công chúa thì không ai được phép làn điều đó.

"Ngươi muốn biết viết gì không?" Kiến Nguyệt cười khúc khích, mở lá thư ra, đọc lớn, "Thân gửi tiểu muội A Cầm ở nhà."

A Cầm căng thẳng nhìn nàng, lại thấy đối phương nhét thư vào phong bì, nở nụ cười xán lạn, "Hôm nay mệt rồi, đọc đến đây thôi, mai đọc tiếp." Nói xong xoay người rời đi.

A Cầm nổi khùng, thứ nào so với đánh đập còn nhẫn tâm hơn, nàng thực đã coi thường lòng dạ của đối phương rồi, vốn còn tưởng nàng ấy ngây thơ thiện lương, hoá ra ai rồi cũng có góc tối cho riêng mình.

Hôm sau Kiến Nguyệt vừa đi vừa hát, cố tình nhắc nhở đối phương sự xuất hiện của mình. A Cầm nghe thấy tiếng thì vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn khoản nhìn nàng.

"Chậc, thấy ta mà không chào, chứng tỏ chẳng tiếp đón, ta đành trở về vậy." Kiến Nguyệt nói xong, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, A Cầm vừa nghe thấy tiếng mở cửa, dùng hết sức lực mà hô lớn, "Ngươi... Đến rồi."

"Ai đến? Ta có tước vị, có tên đàng hoàng, ngươi đang nói chuyện với ai thế?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, chỉ vào tên tù binh đối diện, "Ngươi muốn hắn phục vụ ngươi sao?"

Tên tù binh nghe thế, mừng sướng bám lấy thanh sắt, ánh mắt như thú dại nhìn người đối diện, khiến A Cẩm buồn nôn không thôi.

"Ừm, năm xưa ngươi bảo ta thử hoan lạc nói không chừng sẽ nghiện, ta cùng người yêu thử qua rồi, thích lắm, nay để ngươi cùng được chung vui nhé?" Kiến Nguyệt gõ vào tù giam đối diện, nhìn tên tù binh đang dùng ánh mắt thèm thuồng như loài lang sói với A Cầm.

"Ngươi..." A Cầm nghiến chặt răng.

"Ta đùa ngươi thôi, thân thể nữ nhi là ngọc là vàng, ta lại không giống như ngươi hèn hạ đê tiện." Kiến Nguyệt nở nụ cười thân thiện, lại ngồi xuống, giơ chén nước lên, "Khát quá, xin phép nhé."

Mỗi ngày A Cầm chỉ được cho ăn cơm trắng và uống hai chén nước nhỏ, ngoài ra không còn gì khác, vậy nên giờ nàng ta không chỉ đói mà còn rất khát. Ánh mắt nàng ta dính chặt lấy chén nước kia, miệng nuốt một ngụm nước bọt.

"Ta thân làm nhị ca, trưởng nam của gia đình, nhưng lại không thể bảo vệ tỷ tỷ cùng tiểu muội."

A Cầm vội ngẩng đầu, thấy nàng đang cầm bức thư lên đọc, "Ta trấn giữ ở phía Tây đã lâu, nay nghe quân Tây Mông kéo đến, liền tự mình kéo quân đến chống đỡ lại bọn chúng, cho đồng bào kịp thời chạy thoát, nhưng hoá ra lại dính bẫy, may mắn mà chạy thoát được, vì thế viết cho muội bức thư này."

"Ta thấy mệnh đã không còn, liền viết thư đến thành Cửu Vĩ tới Hồ Vương, rằng chúng ta đều đã đại bại, người không nên gửi viện quân đến đây, kẻo lãng phí nhân lực. Nhưng nghĩ đến Hồ Vương sẽ bị hiểu lầm là vô tâm với chúng ta, nên để bức thư này minh oan cho đại vương, hy vọng tiểu muội sẽ thay ta hoàn thành tâm nguyện này. Đây có lẽ là từ biệt của nhị ca rồi, thứ lỗi cho nhị ca nghèo chữ, tiểu muội nhất định phải bình an vui vẻ sống qua ngày, đừng vì chuyện này mà buồn đau, nhị ca sẽ đau lòng." Nàng gấp bức thư lại, "Đây là toàn bộ nội dung."

"Ngươi nói dối!" A Cầm ngay lập tức hét lên, nhưng cả người mất sức, cổ họng lại khô khát đến như tiếng thì thầm, nàng ho sặc sụa.

"Chậc, ca ca của ngươi một lòng trung thành trung nghĩa, lại không biết tiểu muội của hắn tự tay giết vua, hắn ở trên trời nhất định sẽ mất mặt vô cùng." Kiến Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng.

A Cầm ngửa đầu, cả người sụp đổ, nàng bôn ba khắp nơi, lẩn tránh mà đổi thân phận để lẻn vào quân doanh, phí hết tâm tư chờ ngày báo thù, cuối cùng là để vì cái gì, nàng thều thào cất tiếng, "Ngươi nói dối, vì sao ta không nhận được bức thư này."

"Ca ca của ngươi đã cho người đưa thư đến chỗ ngươi, nhưng hắn trên đường bị truy đuổi, đành gửi gắm cho đồng đội mình, có điều hắn ta không biết ngươi là ai, còn một mực đi tìm ngươi, cuối cùng lọt vào tay ta đây."

"Ngươi lừa ta, ta không tin!" A Cầm tuôn trào nước mắt, chảy qua những vết thương, tê xót vô cùng.

"Tuỳ ngươi thôi." Kiến Nguyệt vứt lá thư xuống đất, xoay người rời đi.

A Cầm được thả trói, chỉ bị xích chân và hai tay lại, nàng vội vàng chạy đến mở bức thư ra xem, nhìn thấy bút tích của nhị ca, nét chữ cũng đã nhoè mực, còn có kí hiệu ẩn mà phải người trong cuộc nhìn kĩ mới biết, thống khổ đến bật khóc, ôm chặt lấy bức thư. Sau đó quản ngục mang thức ăn và nước uống đến, nàng ta vội vàng vồ đến, quỳ xuống cúi đầu ăn như thuồng luồng, không hề màng tới hình tượng, trông đáng thương vô cùng.

Tên tù binh đối diện bị lời của Kiến Nguyệt mà sinh hoang tưởng, nửa đêm tụt quần dở trò biến thái cho nàng xem, khiến A Cầm ở đối diện sợ hãi quay mặt đi, nhưng chỉ nghe tiếng cười man rợ của hắn đã khiến cả người ớn lạnh.

"A —" Chợt có tiếng hét lớn, A Cầm ngẩng đầu, thấy tên tù binh kia bị cắt mất hạ bộ, lại nhìn quản ngục đang tức giận thở hổn hển kia.

Bỗng đối phương quay đầu nhìn nàng, hắn trông tuấn tú, lại trông rất trẻ, có lẽ là mới đến, A Cầm kinh ngạc, ngũ quan của tên quản ngục này rất giống với nhị ca nàng, khiến bản thân nhất thời ngây ra. Tên quản ngục cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng rời đi, để tên tù binh đau đớn nằm co quắp dưới đất.

Những ngày sau đều là quản ngục kia đến đưa cơm và nước cho nàng, gương mặt của hắn có vẻ dịu dàng, khác hẳn những kẻ hung dữ kia, khiến A Cầm cảm giác như lò than giữa mùa đông sưởi ấm trái tim sứt sẹo của nàng, ấm áp vô cùng.

Mưa dầm thấm lâu, nàng rất nhanh đã nảy tình ý với viên quản ngục, thấy hắn hay đi ngang qua đây, lúc đưa cơm lại cố tình nấn ná lâu hơn chút, còn hay nói mấy lời an ủi, trái tim cô đơn của A Cầm xuất hiện một tia hy vọng.

Một ngày, nàng nghe tin Cửu công chúa sẽ rời khỏi đây, liền bạo gan cầu xin, "Ta xin chàng, để ta đi, từ nay ta không dám làm trò ngu xuẩn nữa."

Viên quản ngục do dự, "Thả nàng đi, công chúa cũng trách tội ta thì sao?"

"Vậy chàng hãy đi cùng ta, chúng ta trải qua cuộc sống bình thường, xa lánh chiến trường tàn khốc này, có được không?" A Cầm chân thành nói.

Đêm hôm sau, đúng như kế hoạch mà viên quản ngục bày ra, hắn mở xích cho nàng, cả hai cùng cao chạy xa bay. A Cầm chạy được một đoạn đường thì nghe thấy tiếng báo động, có người đã phát hiện nàng vượt ngục, sợ hãi không thôi.

"Đừng sợ, bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu." Viên quản ngục dắt nàng tới chỗ con ngựa đã được chuẩn bị sẵn.

A Cầm ôm lấy eo viên quản ngục, cả hai chạy xuyên đêm, nàng ta bị hành hạ lâu ngày bây giờ mỏi mệt vô cùng, vì thế nhanh chóng ngủ mất, cho đến khi đến bị âm thanh trầm gọi dậy, "A Cầm, mau dậy đi, chúng ta đến nơi rồi."

A Cầm tỉnh dậy, sau đó mở to mắt kinh ngạc nhìn bãi đổ nát xung quanh, "A Quang, nơi này là?"

"Là nơi Hồ Vương băng hà, lẽ nào nàng quên rồi?" Giọng nói của hắn mất đi toàn bộ sự dịu dàng và trầm ấm, khiến nàng lạnh sống lưng.

A Cầm kinh hãi quay đầu nhìn đối phương, thấy hắn lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi là ai?"

"Ngươi không nhận ra ta sao? Phải khen Khúc tiên sinh có tài hoá trang tài tình chỉ dạy ta." Hắn cười nói, sau đó lấy khăn ướt lau mặt mình.

"Lưu Hiên!?" A Cầm kinh hoàng.

"Ngươi tưởng cứ như thế mà qua chuyện sao? Ngươi suýt nữa cướp mất trinh bạch lẫn tính mạng của công chúa, đến nay là Hồ Vương và hàng nghìn Cửu Vĩ vô tội cùng một gốc với ngươi, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Ngươi còn dám mơ tưởng mình sẽ thoát tội sao, mơ mộng mình sẽ phủi sạch tội lỗi sao? A Cầm, ta ghê tởm ngươi cực kỳ, ta ghê tởm những kẻ vì hư vinh mà bán đứng người cùng máu mủ của mình." Lưu Hiên nghiến răng ken két, mắt trợn to.

A Cầm nhắm mắt mệt mỏi, thì ra là thế, nàng ấy cho nàng hy vọng, cho nàng cảm nhận được tình thương, cho nàng sự thật cùng ấm áp, rồi nhẫn tâm cướp đoạt đi toàn bộ.

So với đòn roi, đây mới là hình phạt khiếp đảm nhất.

Lưu Hiên ném dao găm Sát Hồ khi đó nàng ta dùng, "Ngươi tự quyết định đi, đây là tôn nghiêm mà Cửu công chúa để lại cho ngươi đấy."

A Cầm nở nụ cười bất lực, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang hửng nắng kia, hai tay run lẩy bẩy giơ con dao lên cao, tự kết liễu đời mình.

Nàng đã thua đến mảnh giáp cũng còn.

Kiến Nguyệt nhìn Lưu Hiên đang phi ngựa chạy đến, thở dài một tiếng, thấy hắn đến báo tin, liền gật nhẹ đầu, bảo hắn có thể lui.

Nàng không vui cũng không buồn, chỉ cảm thấy trống rỗng vô tận.

Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, tim quặn đau lại, nàng nghĩ đến Tú Nghệ Anh, nghĩ đến Lê Quang Khải anh dũng, nghĩ đến Mặc Lâm tội nghiệp, nghĩ đến Hồ Vương nhân từ.

Nhớ đến Bạch Tinh biệt tăm biệt tích ở bên ngoài bầu trời kia.

"Công chúa, địch đã mắc bẫy."

Kiến Nguyệt xoay người lại, gương mặt mệt mỏi trong chớp mắt trở nên lạnh lùng vô cảm, "Chúng ta đưa quân đến đánh doanh trại phía hậu của chúng."

Đoàn quân khi gần đến thành Long An đột nhiên quay ra tranh nhau, quân Cửu Vĩ chỉ ngồi không để chúng tự nội chiến với nhau, thành ra mười đội quân chư hầu nay chỉ còn sáu quân tiến vào thành. Còn cách thành vài dặm lại bị Cửu Vĩ giở trò, lén lút phá hoại kho lương thực cùng vũ khí của chúng, khiến quân này quân kia hiểu nhầm nhau, lại bị Dương Quyền dẫn đầu dụ dỗ đến doanh trại của nhau, chúng thì cứ nhắm mắt đánh bừa.

Một nghìn vạn quân, tự cắn xé nhau đến còn năm trăm vạn quân, đây là thành công lớn nhất của song nguyệt hợp kế.

Bốn vạn quân của Tây Mông đột nhiên trở mặt, hơn nửa ngay trong đêm lén lút quay đầu đi về đâu đó.

Tuy nhiên chưa thể mừng ngay, bởi vì quân Đông Hải là lực lượng chính hùng mạnh vô cùng, chúng liên tục đánh quân Cửu Vĩ tan tác, khiến bọn họ buộc phải rút lui, nhưng Đề đốc Đông Hải cũng là đại tướng dẫn đầu trận chiến này đã có kinh nghiệm không coi đây là chiến thắng, mà là đang dụ bọn hắn tiến lại gần bẫy. Mỗi ngày hắn đều cẩn trọng suy tính từng bước đi, cho do thám đi khảo sát phía trước liên tục, phía sau lại có Kim Quy tộc đi theo bảo hộ, vì thế quân Cửu Vĩ muốn đánh lén là chuyện khó hơn lên trời.

Hơn nữa, quân Đông Hải còn được Kim Quy tộc ban tặng cho một loại nỏ thần, sức mạnh của loại nỏ này chỉ được truyền tai, bởi vì quân địch một khi đối mặt với nó thì đều không có ngày trở về. Lời đồn nói, nỏ thần có thể cùng lúc bắn ra hàng trăm tên, mũi tên sắc xuyên thủng hàng người, một phát có thể giết được hàng vạn địch.

Mới ban đầu, phía Kiến Nguyệt còn đang nghi ngờ về loại nỏ thần này, nhưng sau khi thấy một hạm quân trong chớp mắt đổ gục, các nàng đã biết không thể cứ đánh liều được.

Đoàn quân ngày càng lại gần sông Cốt Vong, Đề đốc Đông Hải sau khi nghe quân do thám về báo tin phía Cửu Vĩ sớm đã đóng trại ở đây liền triệu tập các tướng sĩ.

"Chia quân ra, năm mươi vạn quân đi đường bộ, mười vạn quân làm quân chi viện. Đường thủy lấy một trăm vạn quân làm tiền quân, hai trăm vạn quân làm viện quân."

"Đề đốc, vì sao chỉ cho một trăm vạn quân làm tiền quân?" Tham mưu bên cạnh hỏi.

"Nhất định là có bẫy, chúng ta không vội."

Lần này đối đầu, chính là hơn ba trăm vạn quân. Khương Húc Nguyệt căng thẳng không thôi, Kiến Nguyệt hiểu lòng nàng lúc này như ngồi trong đốm lửa, vì thế nói, "Đi đi, ở đây đã có chúng ta."

Ngoài ra, Kiến Nguyệt cố tình để Cố Nghiên Hi, Yến Thế Huân và Giang Hạo đến giúp sức Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy.

"Có những người này, chẳng khác nào có một đội quân tinh nhuệ." Kiến Nguyệt an ủi nàng.

Quân của nước chư hầu hớn hở tiến vào thành Long An, lại không biết đằng sau mình lại là cuộc chiến thảm khốc. Kiến Nguyệt cùng Dương Quyền đưa quân đến chặn đánh phía sau, cắt đứt mất đường lương thực của chúng, không những thế còn chẹn đường trở về, mai phục ở khắp thành.

Tướng quân Lương của nước Vạn chịu việc hộ tống lương thực, nào ngờ mới đi được nửa đường đã nghe thấy bốn phía nổi tiếng hò reo, sợ hãi nói, "Nguy rồi, trúng bẫy rồi."

Quân địch bỏ chạy, nhưng lại không nhanh bằng Cửu Vĩ đang đánh đuổi, kết quả thiệt hại vô kể, xe chở lương thực, vũ khí lại được kéo về quân doanh.

Khúc Huy bị thương, phải đưa trở về quân doanh để chữa trị. Người băng bó vết thương cho hắn là một cô nương tính nết hiền thục, hắn vừa thấy đối phương đã đỏ mặt, "Đa tạ tiểu thư."

"Đây là nhiệm vụ của tiểu nữ, Khúc đại nhân khách khí rồi." Cô nương kia mỉm cười nói.

"Tiểu thư biết tại hạ sao?" Hắn ngạc nhiên.

Cô nương khẽ cười, "Khúc đại nhân khí khái anh hùng, tiểu nữ rất hâm mộ đại nhân."

Khúc Huy nghe cô nói, gãi đầu bối rối.

"Ngươi tên là gì?"

Cô nương đang băng vết thương cho hắn, nghe thấy có người hỏi thì vội hành lễ, "Bẩm công chúa, thảo dân họ Nguyễn, tên Ngọc."

Kiến Nguyệt gật đầu, liếc nhìn người trên giường đang ngại ngùng kia. Khúc Huy bị nàng nhìn, có chút chột dạ, ho khan một tiếng, "Công chúa, chúng ta sau đó làm gì?"

"Ngươi không cần lo, ta đã cho người gửi thư đến để cầu viện binh, chặn đường bắc tiến của chúng."

"Khúc Huy có thể giúp gì cho công chúa không?"

Kiến Nguyệt cười nhạt, "Ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt, mau chóng hồi phục đã là giúp ta rồi."

"Hai người nghỉ ngơi. Ngươi phải chăm sóc cẩn thận cho hắn." Kiến Nguyệt nhìn cô nương kia, sau đó lại nhìn hắn, mỉm cười rời đi.

Khúc Huy cảm giác bị nàng nhìn thấu, ngại đến không biết giấu mặt ở đâu.

...

Kim Quy tộc thong thả theo sau thuỷ quân Đông Hải, bình thường Kim Quy tộc sống hoà nhã, làm gì cũng chậm rãi, nhưng cứ bước xuống nước là như biến thành giống loài khác, thân thủ nhanh nhẹn, bơi còn nhanh hơn cả cá buồm. Sức chiến của Kim Quy tộc khi ở trên mặt đất thì chẳng ra gì so với ba ma thần tộc trong Tứ Đại Ma Thần, nhưng một khi được tới chiến địa của mình thì đến cả thuỷ long cũng phải khiếp sợ. Kim Quy tộc thường lặn rất sâu, không để địch nhìn thấy mình, đợi tới khi địch mất cảnh giác liền túm chân dìm chết, mà Phượng Hoàng tộc thì lại rất ghét nước, bởi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net