Chương 123: Tuyển tú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay không cần thượng triều, vì thế Kiến Nguyệt dẫn Bạch Tinh đến thăm Tiên Hậu. Mặc dù Tiên Vương Yêu Vĩnh Diệm đã không còn, nhưng Kiến Nguyệt vẫn một mực giữ người ở lại, đối đãi không khác gì lúc nàng còn là Vương Hậu.

"Không cần bẩm báo." Kiến Nguyệt nói với tên thái giám, đi thẳng vào trong, thấy Tiên Hậu là Đinh An Tư công chúa của Kinh Bắc đang cùng hài tử trêu đùa, thấy nàng đến, vội vàng hành lễ.

"Tham kiến bệ hạ, lệnh bà."

"Yêu tôn bái kiến Yêu Đế, Yêu Hậu."

"Yêu tẩu khách sáo rồi, miễn lễ." Kiến Nguyệt đỡ cô dậy, nhìn sang Yêu Vương Thành hoàng tử cùng Yêu Quân Diễm công chúa, nàng nở nụ cười xán lạn, véo má chúng một cái.

Yêu Vĩnh Diệm cùng Đinh An Tư sinh ra hai người con, một là công chúa Yêu Quân Diễm năm nay tròn mười hai, còn Yêu Vương Thành mới lên bảy tuổi. Kiến Nguyệt nhìn chúng thừa hưởng nét yêu nghiệt rung động lòng người của Cửu Vĩ, lại mang nét hiền lành dịu dàng của mẫu thân, nàng giơ tay về phía Vương Thành, "Lại đây, để trẫm bế thử xem Yêu tôn đã lớn thế nào rồi?"

"Bệ hạ đừng quá nuông chiều Thành nhi." Đinh An Tư cười nói.

"Ai dô, đã nặng hơn trước rồi." Kiến Nguyệt bế cậu bé dậy, lại xoa đầu Quân Diễm, "Gần đây đi học thế nào? Có tiến bộ không?"

"Bẩm bệ hạ, Quân Diễm đã học thuộc Thiên Thư, Địa Kinh, hôm nay giảng đạo kiểm tra, đã khen Quân Diễm học tốt nhanh nhẹn." Cô nhóc nhanh nhẩu nói.

"Ừm, tốt lắm, nếu Diễm nhi cuối năm được điểm cao, trẫm đương nhiên sẽ trọng thưởng." Kiến Nguyệt gật đầu hài lòng.

Yêu Quân Diễm nghe thế, trong lòng liền vui vẻ, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thấy cô mỉm cười gật đầu với mình, lại càng vui vẻ hơn. Yêu Vương Thành thấy thế, quay sang vội nói, "Vương Thành cũng muốn đi học."

Kiến Nguyệt gật đầu, nói với Đinh An Tư, "Thành nhi năm nay cũng đã lên bảy, cũng nên đến Tập Thiên Đường để các giảng đạo dạy dỗ kèm cặp."

"Thần thiếp những năm này đều dạy Thành nhi học chữ, đến nay cũng đã nhận được kha khá chữ."

Kiến Nguyệt nghe cô nói, quay sang nói với Yêu Vương Thành, "Thành nhi đọc truyện cho trẫm nghe có được không?"

Yêu Vương Thành thấy được dịp trổ tài, vội vàng đi lấy quyển sách mình thường dùng để tập đọc ra đọc cho nàng nghe. Kiến Nguyệt kéo Bạch Tinh xuống ngồi cạnh, để cung nữ nấu trà, còn mình ngồi nghe. Nàng nghe giọng nói non nớt kia, thỉnh thoảng lại ngắt quãng, có đoạn đọc lưu loát, có đoạn lại hơi chút ấp úng, những lần như thế đều sẽ gãi đầu, nàng nhìn đều thấy đáng yêu mà nở nụ cười.

"Không tệ, để trẫm trở về cho người chuẩn bị sách vở cho Thành nhi, mai kia là có thể đi học." Kiến Nguyệt xoa đầu cậu bé, sau đó rời đi.

Kiến Nguyệt nhìn vườn hoa thược dược nở bung cả một vùng, quay sang nói với Bạch Tinh, "Em cũng muốn sinh hài tử cho người."

"Cho ta?" Bạch Tinh nhướn mày, ngạc nhiên nói.

Kiến Nguyệt gật đầu, "Thái nhi vì em nhiều lần rồi, em cũng muốn làm chuyện gì đó cho người."

Bạch Tinh nở nụ cười, "Thực ra dù em không muốn thì người mang thai vẫn phải là em, bởi vì chỉ có ta mới truyền sinh mệnh vào em được."

Kiến Nguyệt chu môi, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh gia đình đầm ấm bên chiếc nôi, mỗi lần trở về sẽ được thấy cảnh Bạch Tinh bế hài tử cùng chờ đợi mình về.

Nàng tự hỏi hài nhi của nàng và Bạch Tinh sẽ có tướng mạo thế nào.

"Trông hài tử không như thế dễ dàng, càng không phải giấc mơ màu hồng đâu." Bạch Tinh đột nhiên cắt ngang.

Kiến Nguyệt lườm nàng, "Em biết, chúng ta tuy có nhũ mẫu, nhưng vẫn nên dành thời gian bồi bên thì tốt hơn."

"Nhưng Thái nhi, người có thể đọc được suy nghĩ của em sao?" Kiến Nguyệt cuối cùng cũng đem nghi hoặc suốt lâu nay nói ra.

Bạch Tinh không do dự, thẳng thắn gật đầu, "Em nghĩ gì ta đều biết rất rõ, nên em đừng hòng qua nổi mắt ta."

"Vậy em đang nghĩ gì?" Kiến Nguyệt chặn đường nàng đi, tò mò hỏi.

"Đồ ngốc." Bạch Tinh đẩy đầu nàng ra, đi thẳng về phía trước.

Kiến Nguyệt vội đuổi theo, vừa đi vừa nghịch tóc, "Nếu Thái nhi đọc được suy nghĩ của em, thế thì chúng ta đâu cần phải nói chuyện, tâm linh tương thông mà giao tiếp bằng suy nghĩ là được rồi."

"Những thứ em nghĩ khi thấy ta quả thực rất kì lạ, may mà em không nói thành lời."

Kiến Nguyệt ửng hồng má, mím môi ngượng ngùng, nàng mỗi khi nhìn thấy Bạch Tinh đều sẽ liên tưởng đến những thứ không đúng đắn, thậm chí còn có chút biến thái, hoá ra đối phương từ trước đến nay đều luôn nhìn thấu.

"Người có muốn thử không?"

"..."

Khương Húc Nguyệt nhìn nàng nở nụ cười xán lạn, lại trông vô cùng ngốc, hoàn toàn khác biệt với lúc bình thường, nói, "Xem ra đêm qua Yêu Hậu hết lòng hầu hạ bệ hạ."

"Kỹ năng của nàng ấy không thể chê được, quả thực làm ta vui vẻ."

"Bệ hạ thực không có ý định lật?" Khương Húc Nguyệt nghiêng người, thấp giọng hỏi.

"Ngươi nghĩ ta đấu sức lại sao? Hơn nữa, Thái nhi rất biết chiều chuộng ta, hài lòng không thôi, nên tạm thời không có ý định. Này, ngươi có để ý ngón tay nàng không, nhất là lúc nàng gảy đàn cũng làm người đỏ mặt, nó dài chừng này nè, nếu như ở trong ta thì sẽ tới..."

"Thực có thể làm được đến tận một năm sao?"

"Không biết, nhưng mà ta nghĩ nàng không nói dối chuyện này đâu."

"Nhưng mà Húc Nguyệt, ngươi trên giường là nằm trên hay nằm dưới, chủ động hay bị động thế?"

"Thường thì Húc Nguyệt nằm —"

"Hai ngươi nói chuyện gì thế? Không phải đang thẩm sách sao?" Bánh Bao càng nghe càng thấy đề tài trở nên kì quái.

Kiến Nguyệt bĩu môi, "Chúng ta là đang bàn luận về hạnh phúc của Yêu Đế, bản thân Yêu Đế thoả mãn với cuộc sống thì mới có tâm tư làm chính vụ tốt."

Khương Húc Nguyệt phì cười, Bánh Bao mở to mắt, không dám tin tưởng người này mặt dày vô liêm sỉ đến thế.

Mấy ngày sau là lễ cầu mưa, lễ này có từ rất lâu đời, mang tượng trung cho cầu mong điều lành, còn là đản nhật của Cửu Vĩ Vương, vì thế đây là đại lễ lớn nhất mùa hạ Đại Yêu. Lễ được tổ chức ở núi Công Tổ, là nơi năm xưa Cửu Vĩ Vương ra đời, cũng là nơi người giác ngộ hoá tiên.

Lễ cúng do Giang Hạo sắp lễ cúng tiến hành nghi lễ, sau đó lại vào trong Quốc Tự để tham gia yến tiệc. Yêu Đế và Yêu Hậu lần lượt ngồi trái phải ở nơi cao nhất, ở dưới là hoàng thất, thấp hơn nữa là các trọng thần, bên tả có Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy ngồi đầu, bên hữu có Dương Quyền, Khúc Huy. Riêng Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân được ngồi ở vị trí riêng biệt là bên cạnh Yêu Đế và Yêu Hậu, với nhiệm vụ hộ giá.

Trong lúc thưởng thức tiệc, sẽ có những trò vui như biểu diễn kịch ngắn, làm thơ, múa tuồng,... Các nàng ngồi xem các ca kỹ vũ nữ đang hát hò múa may ở giữa sảnh, lụa hồng phất phơ, trông thích mắt vô cùng, Kiến Nguyệt không kìm được nói, "Đã lâu rồi không được thấy Thái nhi múa kiếm."

"Không có ta thì vẫn sẽ có người muốn múa cho em xem thôi." Bạch Tinh liếc nàng nói.

"Là sao?" Kiến Nguyệt nhíu mày nghi hoặc.

"Ồ." Bên dưới nhao nhao tiếng vỗ tay, mọi người đều đang thứ gì đó làm cho kích động, Kiến Nguyệt quay đầu lại nhìn, thấy một nam tử thân mặc áo xanh dương, bên trong màu đen bước ra, nếu nàng nhớ không lầm, đây là nhi tử của Thượng thư Lại bộ, Lục Tầm Dương công tử.

"Hạ thần cung thỉnh Yêu Đế, Yêu Hậu thánh an."

Kiến Nguyệt nhấc mày, gật nhẹ đầu, "Miễn lễ, ái khanh có chuyện gì sao?"

Lục Tầm Dương nở nụ cười như mặt trời tháng bảy mà chói chang ra, "Nay Đại Yêu có lễ lớn, hạ thần cũng muốn góp một chút trò vui để bệ hạ cùng nương nương cùng thưởng thức."

Kiến Nguyệt liếc Bạch Tinh, sau đó mỉm cười gật lòng, "Nếu thế có gì hơn, ái khanh muốn làm gì?"

"Hạ thần nghe nói bệ hạ yêu thích cổ kiếm, kiếm thuật và kiếm vũ. Nay hạ thần muốn thể hiện chút tài mọn, nếu có sai sót mong bệ hạ và nương nương lượng thứ."

Kiến Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Tinh, thấy nàng gật đầu mới nói, "Được."

Bởi vì Lục Tầm Dương là nam tử, nên so Bạch Tinh động tác mang tính mạnh mẽ, khoẻ khoắn hơn, tựa như đang biểu diễn võ thuật, cũng nhấn mạnh vào thanh kiếm sắc trên tay, không giống nữ tử còn có y phục thướt tha làm điểm xuyến, nhưng hắn vẫn làm rất tốt, hiển nhiên đây là tài năng đáng được chú trọng. Yêu Thế Huệ nhìn người ở trước mặt như cây tùng mãnh liệt sức sống, nàng đương nhiên nhìn ra dụng ý của hôm nay, có lẽ Bạch Tinh cũng nhìn ra, chỉ là... Nàng liếc về phía Kiến Nguyệt, thấy nàng đang nghiêm túc xem hắn biểu diễn, nhưng tâm tư thì treo mất ở đâu đó.

"Vẫn là Thái nhi đẹp hơn." Nàng thì thầm.

Bạch Tinh liếc nàng, im lặng không nói.

Tư Đồ ở một bên xem múa kiếm, nhưng phần lớn là nhìn về phía Yêu Đế, thấy nàng chăm chú xem, không có biểu hiện gì khác lạ, mới hài lòng vuốt râu.

Người đang thấp thỏm nhất là Lục Thượng thư, hắn từ đầu chỉ nhìn Yêu Đế, lại liếc sang Yêu Hậu cũng không có cảm xúc gì, hoàng thất trông rất vừa ý với màn biểu diễn của nhi tử hắn, mới thở phào nhẹ nhõm. Toàn lục địa đều đặt Yêu Đế lên bàn cân với các Hoàng đế còn lại, chỉ trong vỏn vẹn vài năm đã có thể nâng Đại Yêu đạt tới ngưỡng Đế Quốc, hiển nhiên, ai cũng mong mỏi sẽ đưa nhi tử hoặc nữ nhi của mình lọt vào trong mắt Yêu Đế, hy vọng có thể nhận được sủng ái, cả họ từ đó vinh quang.

Lục Tầm Dương biểu diễn xong, chắp tay lạy Yêu Đế, xung quanh đều là tiếng vỗ tay khen hay, khiến hắn nở nụ cười xán lạn.

Kiến Nguyệt gật đầu, "Không tệ." Sau đó quay sang nhìn Bạch Tinh, "Không biết ái phi thấy thế nào?"

Trên đời chỉ có Hoàng Hậu hỏi ý Hoàng đế, nào có chuyện ngược lại, điều này đủ khiến những người ở đây hiểu trọng lượng của Yêu Hậu trong lòng bệ hạ.

Bạch Tinh nhìn hắn, "Quả thực không nói quá, kiếm vũ rất tốt, ngươi đã luyện tập rất nhiều năm rồi đi?"

Lục Tầm Dương được nàng khen, trong lòng hớn hở, vội đáp, "Bẩm lệnh bà, đúng là như thế, hạ thần khi mới lên năm đã luyện cách cầm kiếm, lên bảy học múa kiếm."

"Ừm, có thể làm đến đây là rất tốt." Bạch Tinh gật đầu hài lòng, sau đó không nói gì nữa.

Kiến Nguyệt nghe thế, mới nói, "Thưởng."

Một ly rượu được đưa đến, Lục Tầm Dương vội nhận lấy, đợi đế uống trước mới dám uống cạn, "Tạ vĩnh hằng."

"Ừm, ái khanh có thể nghỉ ngơi, cùng chúng ta xem tiệc rồi."

Sau đó lại những người khác cũng bước ra biểu diễn tài nghệ, phần lớn là muốn lấy lòng. Tư Đồ và Lục Thượng thư vui vẻ mừng rượu nhau, vỗ lưng khen ngợi Lục Tầm Dương.

Kiến Nguyệt bất giác liếc về phía Yêu Thế Huệ đang cùng Trịnh Tú trò chuyện, nhìn vết chân chim đã hắn lên khoé mắt Trịnh Tú, mái tóc đã điểm sợi bạc, nụ cười vẫn như thế dịu dàng nhã nhặn, phong thái không mất đi, mà ngày càng phong tao hơn.

Đợi bữa tiệc kết thúc, Kiến Nguyệt trở về cung, nàng gọi hai nàng lại, cười nói, "Khí hậu ở đây rất khắc nghiệt, Trịnh công chúa sẽ không sao chứ?"

"Thỉnh thoảng sẽ bị nhức cơ, còn không tất cả đều rất tốt." Trịnh Tú chưa kịp trả lời, Yêu Thế Huệ đã nói trước.

"Trịnh công chúa lớn lên ở phía Nam khí hậu ấm áp hơn trên này. Nay đi xa quê đã lâu, nếu muốn trở về thăm nhà, trẫm sẽ thành toàn."

Trịnh Tú ngạc nhiên, quay sang nhìn Yêu Thế Huệ, hai nàng mỉm cười nhạt, "Tạ bệ hạ."

"Không sao, cứ yên tâm mà đi, nếu muốn trở lại trẫm vẫn sẽ ở đây đợi." Kiến Nguyệt nắm nhẹ tay Yêu Thế Huệ, nhẹ giọng nói.

Yêu Thế Huệ cảm động nhìn nàng, gật đầu liên tục.

Kiến Nguyệt nhìn hai nàng rời đi, dựa vào Bạch Tinh cảm thán, "Tỷ tỷ quả mang dòng máu thuỷ chung của Tiên Vương."

"Trăm mối tình không bằng một tình đầu bạc răng long, phải không nào?" Bạch Tinh cười nói.

"Nhưng nàng ấy chỉ còn vài năm nữa thôi, lúc đó tỷ ấy sẽ thế nào?" Kiến Nguyệt lo lắng nói.

"Đến lúc đó nàng ấy sẽ có lựa chọn của riêng mình, đừng quá suy nghĩ quá nhiều."

Các nàng đứng ở một bên quan sát hai người kia, Khánh Vy xoa cằm nói, "Sau này ta sẽ phải già trước Húc Húc, lúc đó Húc Húc đừng buồn."

Khương Húc Nguyệt nghi hoặc, "Vì sao lại buồn? Ngươi già đi thì ta cũng già đi, ngươi cùng ta bồi một đời, vì sao phải buồn?"

Khánh Vy bật cười, "Húc Húc quả rất lạc quan."

"Bất giác đã đi một nửa đời, bạn cũ đều đã tóc bạc cả rồi." Yến Thế Huân không kìm được mà cảm thán, lại nhìn đến Khúc Huy đang dắt nhi tử của mình, râu của hắn cũng đã có những sợi bạc, tóc bắt đầu mỏng đi, trán trở nên cao hơn.

"Bệ hạ còn sống lâu lắm, đừng lo." Cố Nghiên Hi ôm tay nàng, cười nói.

"Nhưng phải biệt ly nhiều người, đây là điều không ai muốn đi."

Kiến Nguyệt đi đến, thấy các nàng cũng giống mình cảm thán điều này, chẳng trách vì sao các bậc quân vương đều có chấp niệm với bất tử, đáng tiếc trên đời này có gặp thì có ly, có sinh thì có tử, "Thay vì nói những chuyện này, chi bằng chúng ta nói những thứ vui vẻ hơn đi."

"Bệ hạ có hài lòng với Lục thiếu gia hôm nay?" Khương Húc Nguyệt không ngần ngại mà hỏi.

"Cũng được, hắn xem ra là hiền tài, đợi tháng mười có cuộc tuyển quan xem thế nào."

Cố Nghiên Hi và Yến Thế Huân cùng nhau trộm cười, bị Kiến Nguyệt liếc xéo mới thôi, thầm nghĩ, Yêu Đế tâm tư đơn thuần cho rằng hắn chỉ là rảnh rỗi muốn bày trò.

"Đem làm nam sủng thì thế nào?" Bạch Tinh dựa vào lưng nàng, ghé sát bên tai trầm giọng nói.

Kiến Nguyệt bị nhột, run người một cái, mới nghi hoặc nhìn Bạch Tinh, "Vì sao ai cũng nói chuyện này? Một mình Thái nhi là đủ rồi." Nàng quả thật không thích nạp phi tần, nam sủng gì đó, dù là danh nghĩa cũng không được, nàng chỉ muốn tất cả mọi người cùng biết trong lòng nàng chỉ dung chứa nổi Bạch Tinh, mà Bạch Tinh cũng là của riêng nàng.

Bạch Tinh nghe nàng nói, nở nụ cười hài lòng, cũng không nói gì nữa.

Vài ngày sau, các cung nữ đều túm tụm lại kể chuyện gì đó, Kiến Nguyệt thấy các nàng đem nơi này thành cái chợ, có chút ngứa mắt, "A Thuý."

"Có nô tì."

Kiến Nguyệt hất cằm về đám đông ở đằng xa kia, "Gần đây có chuyện gì mà mọi người đều phấn khích đến thế?"

A Thuý ngập ngừng, sau đó mới nói, "Bẩm bệ hạ, là một chuyện truyền tai nhau, nô tì nghe nói là đến từ tiểu thuyết."

"Truyện gì thế?" Kiến Nguyệt tò mò hỏi.

A Thuý ấp úng, "Là truyện kể về một nam tử là thi nhân phải lòng nữ đế, ngày đêm tương tư mà hoá thành bươm bướm bay đến hoàng cung..." A Thuý càng nói, càng chuyển sang lí nhí trong miệng.

"Rồi sao nữa?" Kiến Nguyệt thấy cô lúng búng, nhíu mày hỏi.

"Nữ đế thấy bươm bướm đẹp, nên sai người bắt lại để ngắm, dần dà cũng yêu thích con bướm đó. Một hôm, bươm bướm chết mất, khiến nữ đế đau lòng, nàng cải trang người thường đi ra bờ sông để giải toả tâm tình, tình cờ gặp phải người lái đò đưa qua sông, hai người chuyện trò, nữ đế thấy chàng hợp tâm ý với mình, vì thế nhiều lần tìm đến, hai người nẩy nở tình cảm. Có một đêm, chàng tình thiếp ý, hai người ở trên thuyền nhỏ làm chuyện trăng sao. Nữ đế mang thai, cùng đò phu sống trên núi, sau này mới tiết lộ thân phận thật của mình, mà đò phu kia mới nói bản thân là bươm bướm kia hoá thành người, hai người trở về cung sống cuộc đời viên mãn." A Thuý nhắm tịt mắt nói, nào ngờ chỉ thấy Kiến Nguyệt cười.

"Đế vương mà bỏ bê chính sự thế này, quả là đáng tắc trách, đúng là mấy chuyện vớ vẩn trẻ con, thế mà các nàng ấy cũng phải bàn tán."

"..."

Kiến Nguyệt đem truyện được nghe hí hửng kể lại cho Bạch Tinh. Nàng cười nói, "Nếu thay đò phu đó là ta thì sao?"

"Nếu thế người từ lúc làm thi nhân em đã đến rước người về rồi."

"Nhưng chưa gặp nhau thì làm sao mà biết."

"Vậy thì lúc người là đò phu, lần đầu gặp em cũng sẽ lột sạch y phục của mình cho người dùng, rồi đưa người về cung cùng hưởng phú quý."

Bạch Tinh bật cười, nhéo má nàng, "Xem ra em còn biết ăn nói."

Kiến Nguyệt mỗi ngày đều bị các quần thần thúc giục, đến nỗi nàng tới thỉnh an Yêu Mẫu đều bị bà nhắc nhở.

"Từ mẫu biết Cửu nhi cùng nàng tình cảm nồng đậm, nhưng vẫn nên mau chóng sớm có Thái tử để thừa kế ngôi vị, cùng lắm chỉ cần nạp một nam sủng về để thụ thai là được."

"Từ mẫu yên tâm, Yêu nhi sẽ tự có biện pháp."

Yêu Nhã Trí biết nàng không nghe vào đầu, cũng chỉ có thể thở dài.

Từ đó Kiến Nguyệt ít đi thỉnh an hẳn, mỗi lần nghe thấy có ai nhắc đến đề tài này đều sẽ lảng đi.

"Không thì cứ cho tổ chức tuyển tú nam, cho bọn họ đỡ sốt ruột." Bạch Tinh nhìn nàng nhăn nhó, có chút buồn cười nói.

"Không được, đời này Nguyệt nhi chỉ sống theo một phu một thê. Nguyệt nhi không thèm người khác." Kiến Nguyệt ngay lập tức phản đối.

"Vậy thì đưa ra điều kiện để được tuyển chọn là được." Bạch Tinh chống cằm nói.

"Điều kiện? Điều kiện nào khiến tất cả bọn hắn đều không trúng tuyển?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn, vui vẻ nói, nàng biết Bạch Tinh sẽ luôn có cách.

"Kẻ nào thắng ta là được."

Mấy ngày sau, Hộ bộ truyền tin, tháng chín năm sau Yêu Đế tổ chức tuyển tú nam, điều kiện cơ bản là phải có dòng dõi quý tộc, tiếp theo từ độ tuổi mười sáu cho đến mười tám, không khuyết tật, sức khỏe dồi dào. Thông cáo vừa đưa ra, các gia tộc lớn liền nháo nhào lên, vội vàng đưa nhi tử nhà mình đi đăng ký.

Tháng chín năm Thuận Thiên thứ sáu, triều đình lần đầu tiên tổ chức cuộc tuyển tú nam. Rạng sáng, xe ngựa đã đưa các tú nam đi vào trong cung, gia tộc càng quyền thế, thứ tự sẽ cao hơn mà được tiến vào trong trước, cứ năm người một hàng.

Trong lúc bên ngoài đang náo nhiệt, Kiến Nguyệt đang ngủ say lại bị Bạch Tinh xách dậy, nàng bất mãn lẩm bẩm gì đó, vừa ngái ngủ vừa để nàng chải tóc.

Bất quá không ai biết đợt tuyển tú này sẽ có những thứ gì, lẽ nào giống như các đợt tuyển tú ở khắp nơi, đa phần chỉ xét xuất thân gia thế, rồi tiếp theo mới xét đến ngoại hình. Bọn hắn ở bên ngoài tuy nóng lòng, lại không có thói bàn tán chuyện vặt, nịnh nọt lẫn nhau, tất cả trang nghiêm đứng đúng hàng lối, nên ngược lại trông giống như đang đi đầu quân.

"Mời, Mã Lặc, tuổi mười bảy."

"Tham kiến Yêu Đế, Yêu Hậu." Mã Lặc tiến vào, hắn là con trai tộc trưởng Hoa Ban, vốn trước đây thuộc Ưng Quốc, nhưng từ khi Bắc Ưng Quốc sát nhập lại với Đại Yêu nên nghiễm nhiên trở thành người nước Đại Yêu.

Kiến Nguyệt đánh giá hắn một phen, thấy người này da ngăm, ngũ quan rõ nét, chỉ mặc áo lông sói, bên trong mặc một cái áo mỏng, lồng ngực vạm vỡ, ở cổ đeo vòng răng sói, gương mặt bị gió bụi cào qua mà khô nẻ, ánh mắt chính trực, còn có mấy phần nghiêm khắc.

Mã Lặc bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng căng thẳng tột độ, hắn thấy Yêu Đế nhàn nhạt liếc qua hắn, nhưng lại không nói gì mà quay sang nhìn người bên cạnh, hắn cũng hơi đảo mắt nhìn về Yêu Hậu, thấy nàng đang đánh giá mình.

"Người này thân thể tráng kiện, lại có chí khí." Bạch Tinh kết luận một câu.

"Lưu bài tử."

Mã Lặc nghe tin, thở phào một tiếng, sau đó cũng lui ra, biểu cảm không vui không buồn. Hắn cũng như những người ở đây, tuy Yêu Đế tư sắc diễm lệ, khiến người động lòng khó quên, như rượu ngon bên ánh trăng, có điều gần miệng vua như gần miệng cọp, nên ít nhiều cũng có sợ hãi, nếu không vì gia tộc gửi đi, e là hắn cũng không dám đến đây.

Đợi thêm vài người nữa, Lục Tầm Dương mới tiến vào, Kiến Nguyệt nhìn thấy hắn liền xoa đầu, vì sao nàng hôm đó lại không nhìn ra?

"Người này tuy hơi gầy, nhưng có thiên phú bẩm sinh, lại đa tài đa sắc, có thể chấp nhận."

"Lưu bài tử." Bạch Tinh nói thế nào, Kiến Nguyệt cho là như thế.

Lục Tầm Dương nghe thế mà vui mừng ra ngoài, còn nấn ná một lúc thì nghe thấy giọng nói của Yêu Hậu ở bên trong.

"Thân thể quá yếu ớt, làm sao có thể hầu hạ Yêu Đế đây, ảnh hưởng tới giống nòi."

"Yêu Hậu nói thế thì mau đi ra đi." Giọng của Yêu Đế vang lên ngay sau đó.

"Người này quá kệch cỡm, thân hình to lớn thế này tính đè chết người chăng, giỏi võ nhưng ít văn."

"Mau ra ngoài đi, gọi người tiếp theo mau lên."

Những người tham gia tuyển tú nghi ngờ đây là đang tuyển chọn cho Yêu Hậu, chứ không phải cho Yêu Đế.

Cuối cùng trong ba nghìn người mới có thể chọn ra khoảng mười người, những người bị loại đều là bị Bạch Tinh không thương tiếc mà chê bai thẳng mặt.

Mười người còn lại được đưa đến quân doanh, bọn hắn nghi hoặc mà nhìn nhau, Lục Tầm Dương không kìm được hỏi tên thái giám, "Chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net