Chương 13: Vong linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xác sống bỗng nổi dậy, quân Cửu Vĩ đã trinh chiến bao nhiêu năm, nhưng lại chưa từng gặp qua cảnh tượng kinh dị này, đâm ra ai cũng khiếp sợ.

"Tiêu Mặc ngươi bị điên rồi!" Dương Quyền hét lớn, hắn không biết Tiêu Mắc đã cùng ngạ quỷ ký kết cái gì, nhưng có thể hắn bị thù hận che mắt đến mất đi trí khôn, dám cùng ma quỷ bắt tay ký kết là việc động trời đến nhường nào.

"Ta điên? Ngươi thử cảm giác của ta là biết ta điên hay không. Ngươi cướp hết tất cả của ta, biến ta thành phế nhân trong mắt phụ vương, tất cả đều chế giễu ta, cười nhạo ta!" Tiêu Mặc rống lên với giọng nói ồm ồm, "Xông lên, giết sạch bọn hắn cho ta."

Đám xác sống gào rú một cái, liền xiên xiên vẹo vẹo lao lên. Bọn hắn đều là người đã chết, không còn cảm thấy đau đớn nữa, cũng không còn biết sợ, đao thương cho chọc thủng tim cũng không thể khiến chúng lùi bước.

"Mau bảo hộ công chúa." Dương Quyền vừa chặt đầu một tên, tên khác lại vồ tới, không sợ chết bám lấy hắn, cào rách một bên da đùi.

Kiến Nguyệt nghe tiếng cũng biết cục diện đã thay đổi, bên bất lợi giờ đây lại ở phe của nàng. Trong lòng hoảng sợ, nước mắt chợp tràn ra, vẫn là không thể thoát khỏi số chết. Người nàng run rẩy khi nghe những tiếng gào thét thống thiết, máu thịt chảy ra đến tận chỗ nàng. Cả đời nàng chưa bao giờ được thấy cảnh tượng này nên khiếp sợ vô cùng, nàng vốn chỉ là một nữ sinh bình thường mong một cuộc sống bình yên thôi, không hiểu sao số phận lại đẩy nàng tới một thế giới lạ lẫm và kỳ dị, còn cách xa khỏi vòng tay gia đình và không hẹn gặp lại.

"Cha, mẹ ơi." Nàng nghẹn ngào. Kiến Nguyệt hối hận rồi, lẽ ra ban đầu nàng nên ở nhà.

Đám xác sống túm lấy xe ngựa, còn bu lấy con ngựa mà cắn gặm, ngựa đau đớn hét lên, bật người dậy vùng vẫy, khiến cho khoang xe bị lật, dây buộc bị đứt mà văng ra. Còn con ngựa kia vì bị đau, lại thấy không có thứ gì níu giữ lấy mình, liền dẫm đạp lên xác sống, lao nhanh vào trong rừng sâu, đem cơ thể đầy vết thương chuồn mất.

Kiến Nguyệt đang ở trong khoang xe, nay xe lại bị rung lắc đến đổ xuống, A Thúy mặc dù cố giữ lấy nàng nhưng vẫn không kịp, khiến cho trán của Kiến Thành bị đập mạnh xuống đất, máu bắt đầu tuôn trào ra, nàng có chút choáng váng.

Dương Quyền thấy bên mình đang gặp yếu thế, nhìn đám xác sống kia cũng đang lao đến khoang xe, lòng hắn sôi như lửa bỏng.

Ngay lúc Kiến Nguyệt thông qua cửa sổ mờ mắt nhìn thấy đám xác sống cuồng điên lao đến, nàng run rẩy nhắm chặt mắt lại chấp nhận số phận, nhưng qua một thời gian dài cũng không thấy động tĩnh, lại hé mắt ra, không thấy tên xác sống nào nữa.

A Thúy đến đỡ nàng dậy, Kiến Nguyệt bò ra khỏi khoang, mở to mắt kinh ngạc. Cảnh tượng trước mắt nàng là, một con Cửu Vĩ màu đen khủng lồ đang che chắn cho nàng. Lại nhìn sang A Cầm và quân lính, thấy bọn họ cũng đang biến thành Cửu Vĩ.

"Gào!" Đàn Cửu Vĩ rú lên, điên cuồng cào đám xác sống, xác sống bị cào liền chia làm ba, giật nảy một lúc, cũng nằm yên ở dưới đất. Cái đuôi của Cửu Vĩ vẫy một cái liền khiến cho những cái cây to lớn bên cạnh đổ ầm xuống.

Tiêu Mặc thấy Dương Quyền đã chịu biến thành Cửu Vĩ, hắn nhếch mép cười mỉa, kịch hay vẫn còn ở sau, vì thế vẫn không nóng không vội vung tay, điều khiển đám xác sống. Xác sống như bị thứ gì đó kích thích bỗng trở nên hung dữ hơn, ầm ầm chạy về hướng Dương Quyền.

Dương Quyền há miệng, một quả cầu lửa xuất hiện, phun vào đám xác sống, rất nhanh, cả khu rừng rơi vào biển lửa.

Lúc này từng tia sét giáng xuống, gặp phải lửa khiến nó nổ mạnh, đám xác sống bị văng ra ngoài, A Cầm xông lên hất bay thây ma. Kiến Nguyệt lần này mới chân chính nhìn thấy một Cửu Vĩ, khác xa với đám cáo thường, Cửu Vĩ uy nghiêm hơn rất nhiều, trên trán của mỗi Cửu Vĩ đều có một biểu tượng, là biểu tượng cho sức mạnh nguyên tố của họ.

Đây mới là sức mạnh của Cửu Vĩ, chẳng trách vì sao nhiều người không dám đắc tội với họ.

Tiêu Mặc thấy xác sống đã bị mình dùng hết, cũng không hoang mang sợ hãi. Trò vui mới đi đến một nửa.

Hắn phất tay, dưới đất có những bóng đen trồi lên, biến thành hình dạng người. Thoạt trông như những người bình thường, ăn mặc bình dân, tay cầm búa rìu, nhưng tất cả da đều xám ngoét, đôi mắt đen sì, còn như đang khóc. Tất cả những người ở đây không phải gương mặt căm phẫn thì chính là buồn rầu, họ là những vong linh.

Dương Quyền nheo đôi mắt lại, quả nhiên là thế, Tiêu Mặc có thể điều khiển vong linh.

Người có thể điều khiển vong linh không nhiều, bởi vì là cấm thuật vô cùng nguy hiểm, tổn hại đến thân thể nhiều hơn là được lợi, chưa kể vong linh cũng có thể trở mặt mà cắn lại chủ. Ngạ quỷ tầm thường cũng sẽ không có năng lực này. Hiển nhiên, Tiêu Mặc đã cùng một nhân vật có tầm cỡ ký kết, cái giá hắn sẽ phải trả cũng rất lớn.

Vong linh không có thể xác, lại vô cùng hung dữ, lửa của Dương Quyền chỉ là lửa thường, có lớn hơn cũng vô ích. Chúng không đợi lệnh của Tiêu Mặc đã tự ý tấn công, rõ ràng không để hắn vào mắt. Đám người Dương Quyền gặp phải kình địch, không tự chủ mà lùi lại.

Cách tốt nhất để chấm dứt cuộc chiến này là, mắt của Dương Quyền hiện lên một tia sát ý, giết chết Tiêu Mặc.

"Dương đại tướng làm sao thế?" Tiêu Mặc cười nhạo một cái, châm chọc nhìn Dương Quyền. Hắn không tin hôm nay Dương Quyền sẽ còn sống sót trở về, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sống dưới địa ngục, bị cắt da xẻo thịt đem cho quỷ ăn cũng đáng.

Kiến Nguyệt bối rối nhìn xung quanh, ông trời đúng là trêu ngươi, cho nàng hy vọng, rồi lại dập tắt nó.

Điều Dương Quyền cần lúc này là, có người giúp hắn giải vây, đánh lạc hướng Tiêu Mặc. Dương Quyền khẽ liếc sang phó tướng ở bên cạnh, hắn rất nhanh liền hiểu ý của Dương Quyền, cả hai âm thầm lùi xuống, để cho quân lính cản trở tầm nhìn của Tiêu Mặc.

Dương Quyền trở về hình dạng người, còn tên phó tướng đổi sang hình dạng Cửu Vĩ của hắn, trông giống y như đúc.

Tiêu Mặc thấy Dương Quyền đột nhiên lùi lại, ẩn hiện ở sau đám quân lính, còn cho rằng hắn muốn rút lui, kéo góc miệng cười đến tận mang tai, lộ ra hàm răng sắc nhọn, trông ghê sợ vô cùng.

"Nằm mơ!" Tiêu Mặc quát lên, mắt liếc sang Cửu công chúa đang hoảng loạn đứng giữa trung tâm do quân lính bao lại, thấy nàng ngứa mắt vô cùng.

Dương Quyền lúc này nhân lúc hắn mất tập trung, lợi dụng hàng cỏ rậm rạp mà bò trườn ở dưới, đi đòng vòng ra đằng sau Tiêu Mặc, không thể dùng sức, vậy phải dùng trí.

Tiêu Mặc bay đến chỗ của Kiến Nguyệt, hất văng A Thúy cùng những tên lính đang che chở cho nàng, nhấc tay lên, ngón tay biến thành lưỡi kiếm hướng đến mặt nàng.

Kiến Nguyệt mở to mắt nhìn hắn đang cười toe toét, trong đầu không ngừng gào thét bảo nàng mau tránh, nhưng cơ thể lại bất động, mồ hôi ứa ra. Thấy những lưỡi kiếm kia đang lao tới, nàng sợ đến nhắm chặt mắt lại.

Keng. Tiếng kim loại rít tai vang lên.

Kiến Nguyệt hơi hé mắt, nhìn thấy có một thanh kiếm đang chắn đòn cho nàng, là Tiểu Bạc.

Tiêu Mặc hiển nhiên không ngờ đến sẽ có một thanh kiếm bay lửng lơ lại có thể ngăn cản được hắn. Mặc kệ đây là thứ gì, nghiến răng nghiến lợi ra sức đấu đá với nó, không ngờ đến kiếm thuật của nó vô cùng tốt, có thể chặn mọi đòn của hắn. Tiêu Mặc nghiến chặt răng kêu ket két, mất đi trí khôn, điên cuồng đánh loạn.

Lúc này, Dương Quyền nhân lúc hắn mất chú ý, liền bật dậy lao đến, hướng mũi đao đến lồng ngực của Tiêu Mặc.

Điều Dương Quyền không ngờ được là, sau đầu của Tiêu Mặc bỗng mọc thêm một khuôn mặt, lại mọc thêm cái tay bắt lấy đầu của Dương Quyền, cấu chặt vào, nhấc bổng hắn lên.

Hắn ta rốt cuộc là thứ gì? Dương Quyền nghiến răng nhịn đau.

Đầu Dương Quyền bị hắn bóp chặt đến choáng váng, ngón tay có những móng vuốt sắc nhọn, cắm sâu vào đầu Dương Quyền, máu bắt đầu tuôn ra.

Mà mặt bên kia, Tiêu Mặc đang bận rộn đánh nhau với Tiểu Bạc, Tiểu Bạc dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm có trí thông minh của nhi đồng, Tiêu Mặc dần dần nhìn ra kiếm nghệ của Tiểu Bạc, đổi cách ứng phó, Tiểu Bạc liền lộ ra yếu điểm.

Dương Quyền dùng sức lấy thanh đao tàn nhẫn cắt đứt tay của Tiêu Mặc, cánh tay mất đi sự chi phối, liền thả hắn xuống, nhưng cánh tay khác rất nhanh mọc lại. Hắn chặt một cái, cánh tay khác lại mọc ra, cứ như thế lặp lại.

Thế là Tiêu Mặc trước sau phải đối phó với hai cao thủ, thêm phải giữ hình dạng này suốt một thời gian dài, linh lực cạn dần, bắt đầu thấm mệt, cảm thấy cứ duy trì như thế này mình chắc chắn sẽ thua.

Tiêu Mặc vội nhìn về phía Kiến Nguyệt tay không chịu trói, chợt nghĩ, nếu bây giờ mình giết chết nàng ta, Dương Quyền khó mà giữ được cái đầu trước Hồ Vương, mà Hồ Vương cũng không thể giữ cái mạng trước Tứ Đại Đế Quốc.

Nói là làm, cắn răng dồn sức đánh bật Tiểu Bạc, vọt về phía Kiến Nguyệt đang hoảng loạn kia, ngón tay bằng lưỡi kiếm giơ ra trước mặt nàng.

Dương Quyền trợn to mắt, "Công chúa!"

Vù.

Tiêu Mặc vung tay, muốn một đòn kết liễu ngay. Ai ngờ Kiến Nguyệt cứ ngây người như kẻ ngốc kia đột nhiên hét lên rồi còn phản xạ nhanh hơn hắn.

Kiến Nguyệt sau một hồi hoang mang, cảm thấy mình không nên cứ ngây ngốc ở đây, cũng không nên hy vọng sẽ có ai cứu mình, ngược lại còn trở thành gánh nặng người khác, anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện giả dối, phải là mỹ nhân tự cứu chính mình. Nàng lắc đầu, cố gắng giữ lấy tỉnh táo, đúng lúc thấy Tiêu Mặc đang lao về chỗ mình, theo phản xạ lăn xuống đất tránh né.

Còn chưa đợi Tiêu Mặc hoàng hồn, phật một tiếng, cả người hắn co giật.

Dương Quyền bất ngờ, thấy Tiêu Mặc bỗng dưng dừng lại, đứng ngây tại chỗ, lại thấy có một lưỡi kiếm đột nhiên xuyên qua người hắn, hơn nữa chủ nhân của thanh kiếm đó là công chúa!

Kiến Nguyệt đúng lúc lăn về hướng Tiểu Bạc bị văng ra, liền nhân lúc tránh né, vội nhặt Tiểu Bạc. Lại thấy Tiêu Mặc đã thất thần nên vô tình lộ ra sơ hở, nàng không nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn tự làm việc của nó, nắm chặt Tiểu Bạc, nhắm tịt mắt đâm hắn một nhát.

Tiêu Mặc há hốc mồm, khẽ rên, hắn cúi xuống ngơ ngác nhìn thanh kiếm đang đâm thẳng vào tim mình, máu đen chảy dọc lưỡi kiếm, lại ngẩng lên nhìn nữ nhân ở trước mặt cũng đang trố mắt.

Hắn không dám tin mình bị một cô nương tay yếu chân mềm, một món võ cũng không biết đánh bại.

Thật là nhục nhã!

Kiến Nguyệt cũng không ngờ đến, nàng vừa đâm thủng tim một người còn sống sờ sờ, mồ hôi ở tay không ngừng đổ ra. Nàng rút thanh kiếm ra, máu của hắn liền bắn tung tóe, Kiến Nguyệt không kịp né, cảm giác dính thứ gì đó nóng ẩm, gương mặt thanh khiết cao quý giờ đây đã bị nhuốm máu.

Tiêu Mặc đau đớn rú ầm lên, linh lực bị cạn kiệt, vong linh mất đi người cho bọn chúng khí âm, không chịu nổi ánh sáng mà rên rỉ chui xuống đất, biến mất.

Dương Quyền thấy hắn đang phát điên, bản năng mách bảo không nên ở lại đây lâu, nhỡ như hắn phát nổ, tiết ra khí độc, vội nhặt thanh đao lên, hét lớn, "Mau rút."

Sau đó kéo Kiến Nguyệt và A Thúy ném lên lưng A Cẩm, bản thân cũng nhảy vội lên ngựa, quật mạnh một cái, ngựa bị đau liền chạy như tên phóng.

Đoàn người tăng tốc chạy ra khỏi rạng Cao Sơn, để Tiêu Mặc đang há miệng rên rỉ quỳ ở một bên, mồ hôi lạnh toát ra, ho khan liên tục, gằn giọng, "Yêu - Kiến - Nguyệt."

Tiêu Mặc mỏi mệt dựa lên gốc cây, định dưỡng sức một lúc, ai ngờ lại có thứ gì đó xuyên qua lồng ngực, khiến hắn phun ra một ngụm máu. Tiêu Mặc cúi đầu xuống, thấy một bàn tay đang xuyên qua ngực hắn, trên tay còn đang cầm quả tim vẫn còn thấp thỏm kia.

"Vô dụng." Âm thanh khàn đặc vang lên từ sau lưng.

Tiêu Mặc quay đầu lại, thấy một con quỷ mặt đỏ au đang trợn mắt nhìn hắn, kết mạc đen sì, con ngươi màu vàng, còn có hai cái răng nanh dài sắc nhọn, trông vô cùng đáng sợ.

Tiêu Mặc run rẩy, "Ma Chủ..." Sau đó ngất đi.

Con quỷ kia thấy hắn ngất đi cũng chẳng quan tâm, chỉ nhìn quả tim máu đập ngày càng yếu ớt hơn.

Tiêu Mặc mơ thấy ác mộng, cổ của hắn đang bị dây xích buộc lại, mỗi lần dây xích kia kéo mạnh một cái, liền khiến hắn cảm thấy ngột thở. Hôn mê lẩm bẩm cầu cứu, thì bị thứ gì đó quật mạnh vào mặt.

Tiêu Mặc bị đau tỉnh, khẽ mở mắt, thấy cảnh tượng trước mặt vô cùng đáng sợ. Xung quanh tối om, chỉ dựa vào ánh sáng màu đỏ quỷ dị để nhìn, xung quanh đầy mùi tanh nồng của máu,  có một nam nhân đang bị xiềng xích treo lơ lửng ở giữa, Tiêu Mặc có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn.

Mắt của Tiêu Mặc mở to, hoảng sợ đến cả người không ngừng run lẩy bẩy. Nghe thấy động tĩnh, người kia mở mắt ra, nhìn Tiêu Mặc, nhe răng ra cười, âm thanh khò khè nói, "Tỉnh?"

"Chủ... chủ thượng." Tiêu Mặc vội quỳ xuống, mồ hôi chảy thẫm người, run rẩy co lại.

"Gọi ta là Ma Đế." Âm thanh khàn đặc kia tức giận hét ầm lên, vọng đi khắp nơi.

"Vâng, thưa Ma Đế đại nhân." Tiêu Mặc cắn môi đến bật máu, không dám cãi lại.

"Tốt lắm, ha ha ha." Người kia cười lớn, sau đó lại ho sặc sụa.

Lúc này có một người đứng bên cạnh hắn, Tiêu Mặc không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc mắt sang, thấy một đôi giày, chính là con quỷ vừa nãy.

"Ma Đế bệ hạ, kế hoạch đã thất bại." Hắn cung kính nói, còn lạnh lùng liếc Tiêu Mặc một cái, Tiêu Mặc cảm giác da gà đều nổi cả lên.

"Cái gì?" Âm thanh khàn đặc kia rít lên, nhưng mới nói một nửa đã ho tiếp. Tiêu Mặc không cần nhìn cũng biết hắn ta đang tức giận.

Nam nhân kia bỗng im lặng, dây xích va đập vào nhau vang lên, một hồi sau mới lên tiếng, "Vậy còn cần tên súc sinh này làm gì nữa?" Tiêu Mặc cảm thấy mạch máu của mình vừa ngừng trệ.

"Ma Đế bệ hạ, vậy chi bằng giết hắn cho xong?" Nói xong còn rút dây da ra, quật mạnh xuống đất.

Tiêu Mặc sợ hãi lùi lại, mặt tái xanh, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu xin tha mạng.

"Đợi đã." Tiếng dây xích lại vang lên.

"Mặc dù cơ thể này tàn phế, nhưng có còn hơn." Nam nhân kia vừa dứt lời, con quỷ kia liền hiểu ý, vung mạnh roi đến trước mặt hắn, kéo linh hồn của Tiêu Mặc ra.

Tiêu Mặc mất đi ý thức, mắt trợn tròn, miệng há hốc, sùi bọt mép ra, ngã xuống, ngừng thở.

"Ừm ha ha ha." Nam nhân kia phấn khích cười lên, sau đó đổi sắc mặt, kéo mạnh dây xích, nghiến răng nghiến lợi, "Bạch Tinh, Ngài hài lòng chứ? Đợi thuộc hạ, thuộc hạ sắp ra khỏi đây rồi."

"Ma Đế, Bạch Tinh đã chết từ lâu rồi."

"Cái gì? Từ khi nào?" Nam nhân kia như bị kích động, giật mạnh sợi xích đang trói tay mình.

*Hình ảnh minh họa (1) thuộc về Mariusz Lewandowski


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net