Chương 24: Bệnh lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, các nàng hàn huyên một hồi, Kiến Nguyệt vì lo sợ nói nhiều chuyện sẽ dẫn đến nghi ngờ nên đành bịa lý do mệt để về nghỉ ngơi sớm. Cả hai thấy vậy thì cũng không nói nữa, Khánh Vy dẫn nàng về tận phòng.

"Có gì cần cứ gọi cho gia nhân nhé."

"Cảm ơn."

Gian phòng của Khánh Vy để các nàng nghỉ ngơi tuy không tính là lớn, nhưng cũng sạch sẽ tiện nghi, không có điểm nào đáng chê cả. Kiến Nguyệt vừa về phòng đã uể oải úp mặt xuống giường, Bạch Tinh thay nàng khóa cửa, có tâm nhắc nhở, "Mau ngủ đi, chắc ngươi cũng mệt rồi."

"Ngày mai chúng ta sẽ làm gì?" Kiến Nguyệt lười biếng nằm ở trên giường, động cũng chẳng muốn động, mí mắt đều trĩu nặng muốn sụp cả xuống.

"Chuyện ngày mai để mai tính." Bạch Tinh nói xong, liền thổi tắt cây nến, bóng tối lập tức bao phủ cả gian phòng, chỉ có ánh trăng bạc lờ mờ xuyên khung cửa sổ giấy mỏng.

Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh ngồi ở ghế, do dự một lúc mới nói, "Hay ngươi cũng nằm cùng ta đi, ta không muốn nửa đêm mở mắt thấy một nữ nhân tóc trắng đứng ở bên cạnh." Nghĩ đến cảnh tượng ấy liền rùng mình, cho dù là người can đảm nhất cũng sẽ bị doạ sợ đi, hơn nữa nàng lo Bạch Tinh sẽ không thoải mái.

"Ngươi sợ ma thật à?" Bạch Tinh cười nhạt, nhưng vẫn nghe lời nàng trèo lên giường, để nàng nằm ở trong, mình nằm ở bên ngoài. Do thân hình Bạch Tinh quá cao nên nằm chiếm cả một góc giường, đến cả việc duỗi chân cũng không thoải mái.

"Ta không sợ, nhưng cũng không muốn bị đau tim." Kiến Nguyệt thở dài, thực ra nàng lâu nay cảm thấy Bạch Tinh tướng mạo giống quỷ, một con quỷ xinh đẹp, nhưng vì cảm giác an toàn từ nàng phát ra quá lớn, nên cũng mặc kệ.

Bạch Tinh định dịch người lại gần, lại bị Kiến Nguyệt né xa ra, "Người ngươi lạnh."

"Bây giờ tiết trời còn nóng, ngươi trước đây chẳng phải rất hưởng thụ sao?"

Kiến Nguyệt nghe lời nàng nói, vành tai liền đỏ bừng, câu này nghe một chút cũng không đúng đắn, "Kệ ngươi, ta đi ngủ."

"Nguyệt nhi, nghe nói hôm nay là bắt đầu tháng cô hồn. Ngươi biết đó là gì không?"

"Ngươi đừng dọa ta nữa." Kiến Nguyệt nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, thể hiện ý "ta không muốn nghe, ta không muốn biết". Bạch Tinh ở một bên cười nắc nẻ, không hiểu sao nàng vô cùng thích trêu đùa hài tử ngốc nghếch này.

Nửa đêm, Kiến Nguyệt cũng chìm sâu vào giấc ngủ, trong mơ nàng thấy mình ở trong vườn hoa lan, mùi ngát thơm của hoa toả đi khắp nơi như bao bọc lấy nàng. Đằng xa còn có một bông lan khổng lồ, xung quanh nóng bức nên nàng tới đó để trú mát. Kiến Nguyệt càng lại gần nó, càng thấy gió hiu hiu mát mẻ, liền vui mừng chạy về phía bông hoa.

Bạch Tinh đang đọc sách, bỗng thấy người nằm cạnh đang nép vào trong lòng mình như chim non nép mình vào cánh mẹ, còn vùi mặt vào lồng ngực bằng phẳng của nàng, chóp mũi cọ qua cọ lại, hương thơm từ thân thể mềm mại cứ quanh quẩn bên khoang mũi. Bạch Tinh khẽ mỉm cười, không phải vừa nãy có người còn chê mình lạnh, không muốn lại gần hay sao? Cũng không đẩy người trong lòng ra, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc như suối.

Dường như có thứ gì đã thay đổi, lại có thứ gì vẫn như cũ.

Sáng hôm sau, mặt trời chiếu qua cửa sổ giấy, rọi lên gương mặt kiều diễm đang say ngủ của Kiến Nguyệt, cánh môi hồng ướt như cánh hoa sen khẽ mím lại, ánh nắng làm nàng cảm thấy có chút chói mắt, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu lại, mi mắt đen dày rung rung như chim đậu cành. Nàng theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, má vô tình chạm phải thứ gì đó rất mát, vô thức đem đó là tủ lạnh, mặt tự nhiên dán cả lên. Cổ họng hơi khô, nàng thèm thứ gì đó mát lạnh, thế là thè lưỡi ra liếm vật bằng phẳng mát mẻ kia.

Cả gian phòng tĩnh lặng không một tiếng động, dần dần, khi Kiến Nguyệt hơi tỉnh táo mới cảm thấy gì đó không ổn, nàng chợt nhớ ra mình đang ở đâu, thời đại này làm gì có những thứ như tủ lạnh với điều hoà mát rượi, vì thế vội vàng mở to mắt. Đập vào mắt nàng là một góc áo đen, lại có mùi hương quen thuộc như đã từng thấy ở đâu. Nàng ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tinh đang chống đầu nhìn mình, thấy người trong mộng đã tỉnh liền nở ra nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh ban mai, môi đỏ màu hoa hồng cong lên hết cỡ, mái tóc màu tuyết xoã ra rủ xuống bên vai, "Chim sẻ tỉnh rồi?"

"Á!" Kiến Nguyệt bừng tỉnh, lùi lại bên trong, hoang mang nhìn Bạch Tinh, chuyện gì đã xảy ra? Nàng vừa làm gì? Nàng đã làm gì?

Bạch Tinh không quan tâm nàng đang nghĩ gì, còn chưa đợi nàng nói gì tiếp đã chống người ngồi dậy, vươn vai một cái rồi hóa thành con cáo, chạy ra kiễng chân khều chốt cửa, "Ngươi đi đâu thế?" Kiến Nguyệt vội gọi nàng lại.

"Ta đi tìm người đem nước đến cho ngươi rửa mặt."

Lát sau liền có người bưng nước đưa vào, thấy Khánh Vy đang bế Bạch Tinh đi theo sau, mỉm cười nhìn nàng, "Kiến Nguyệt, sớm." Nói xong thả Bạch Tinh xuống, cùng hạ nhân lui ra.

"Ngươi không phải vì chân ngắn quá, lười chạy lại nên nhờ nàng ấy bế đến chứ." Kiến Nguyệt rửa mặt xong, nhìn Bạch Tinh đang đùa nghịch với cái đuôi, còn đứng bằng hai chân để ôm lấy đuôi liếm láp, nàng ngược lại trông giống mèo hơn.

"Đương nhiên rồi, ta phải biết lợi dụng ưu thế của mình chứ, cơ thể càng nhỏ, hành động càng ngốc, càng dễ khiến người khác mủi lòng, cũng dễ dàng che mắt người khác." Bạch Tinh cười gian nói, Kiến Nguyệt cũng không bất ngờ gì, nàng cảm thấy đây mới là bộ mặt thật của nữ nhân này.

Đợi Kiến Nguyệt chuẩn bị xong, hai người ra ngoài thấy gia bộc đang xì xầm gì đó, thấy các nàng liền thôi. Lại đi một lúc, thấy Khánh Vy cùng Khương Húc Nguyệt đang đứng ở ngoài sân phơi nắng nói chuyện phiếm, cảnh tượng vô cùng hoà thuận bình yên, các nàng ở dưới nắng như đang toả sáng, Kiến Nguyệt nhìn ngón tay út của cả hai đang móc lấy nhau, hành động tuy đơn giản nhưng lại khiến nàng cảm thấy gì đó. Khương Húc Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân vô cùng nhỏ nhẹ của Kiến Nguyệt, quay về hướng nàng, "Kiến Nguyệt, chào buổi sáng."

Kiến Nguyệt nghi ngờ nàng có thực sự bị mù hay không, đè nén nghi hoặc xuống, mỉm cười nói, "Sớm, nhị vị tiểu thư."

"Gọi ta là Húc Nguyệt được rồi." Khương Húc Nguyệt mỉm cười, Khánh Vy ở một bên gật đầu, còn nói thêm, "Dù gì đã trở thành bằng hữu rồi."

Kiến Nguyệt cũng không ý kiến.

"Kiến Nguyệt chắc cũng chưa ăn sáng. Chúng ta cùng đi nhé." Khương Húc Nguyệt đứng dậy, lấy gậy chỉ đường gõ xuống đất rồi đi về hướng nhà ăn.

"Khánh Vy, mọi người đang bàn tán gì thế?" Đợi bữa sáng kết thúc xong, Kiến Nguyệt thấy gia bộc bên ngoài vẫn đang truyền nhau chuyện gì đó, người này thì thầm với người kia, ai nấy cũng kinh ngạc, trên mặt viết rõ chữ "không thể tin được".

Khánh Vy cau chặt mày, "Vừa nãy ta cùng Húc Nguyệt nói chuyện này. Kiến Nguyệt có lẽ là lần đầu đến đây, không biết từng nghe qua trưởng tử nhà họ Vũ. Nghe nói đêm hôm qua xảy ra chuyện lạ, gia bộc nghe thấy tiếng hét của hắn ở bên ngoài, còn nghĩ đã nghe lầm, rõ ràng còn thấy Vũ thiếu gia đã thổi nến đi ngủ, cổng phủ thì đã khoá chặt. Một thị vệ tò mò muốn xem xảy ra chuyện gì nên đã ra ngoài, lúc đi ra thấy Vũ thiếu gia lẽ ra nên ở trong phòng ngủ lại ở ngồi bệt ở trước cổng, mặt mày tái mét, miệng cứ lẩm bẩm là 'có quỷ', sau đó hôn mê bất tỉnh luôn, mãi đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cho dù Vũ phủ mời bao nhiêu đại phu đã cố gắng cứu chữa cho hắn cũng vô ích. Vì thế Vũ thúc cũng là Vũ lão gia treo thưởng, ai làm Vũ thiếu gia tỉnh lại, sẽ trao thưởng hai mươi lạng bạc."

"Dẫu sao tháng cô hồn vừa mới bắt đầu, chuyện trùng hợp này quá dễ khiến mọi người hoang mang nên ai cũng bàn tán."

Kiến Nguyệt mới đầu nghe còn có chút sợ, nhưng nghe thấy "hai mươi lạng bạc", mắt liền sáng lên, ở thời đại này, một lạng bạc có thể mua được gần hai mươi bao gạo đó. Nàng vội kéo Bạch Tinh ở bên cạnh, nói nhỏ, "Thần tài đến."

Bạch Tinh liếc nàng một cái, thẳng thắn nói, "Hắn nhất định là đã mời hết tất cả đại phu giỏi nhất trong huyện đến rồi, ngươi có tài y không mà tự tin đến vậy?"

Kiến Nguyệt ngập ngừng, nhưng cơ hội đều đã đặt ở trước mắt rồi, khác gì mỡ để trước mặt mèo, bạo gan nói, "Không thử sao biết."

Bạch Tinh cũng không phản đối, mặc Kiến Nguyệt tự quyết lấy. Nàng thấy Bạch Tinh không ngăn cản mình, vui mừng nói, "Khánh Vy, Húc Nguyệt, ta có thể đến đó thử không?"

Khánh Vy ngạc nhiên nhìn nàng, "Đương nhiên là được, Kiến Nguyệt biết y học sao?"

"Một chút chút." Kiến Nguyệt khiêm tốn đáp, đúng là nàng không quá hiểu rõ về Đông y, nhưng nàng nghĩ bản thân sẽ không đến mức không nhìn ra được bệnh của bệnh nhân.

"Vậy ta cho người chuẩn bị xe đưa Kiến Nguyệt đến phủ Vũ."

"Ta muốn đi cùng." Khương Húc Nguyệt đột nhiên cất tiếng.

Kiến Nguyệt có chút chần chờ, xem bệnh thôi mà kéo nhiều người thế, sẽ không bị người ta đuổi ra đấy chứ. Khánh Vy thấy nàng nói thế, có chút ngoài ý muốn, "Nếu Húc Húc đi, ta cũng sẽ đi."

Thế là cả ba người thêm một con cáo con đứng ở trước cổng biệt viện của Vũ lão gia, người qua đường cũng xúm lại bàn tán. Thấy là Đại tiểu thư của Đề đốc đến gõ cửa nhà mình, Vũ lão gia nào dám coi nhẹ, vì thế vội vàng chạy ra tiếp đón, "Ôi trời ơi, là vinh dự nào cho Vũ phủ để được Lê tiểu thư đến thăm." Nói xong, nhiệt tình mời các nàng vào trong nhà, đích thân châm trà.

"Không biết bệnh tình của Vũ thiếu gia thế nào rồi?" Khánh Vy hỏi hắn.

Vũ lão gia nghe nàng hỏi xong liền buồn rầu, "Dạ thưa, đến giờ Vũ thiếu gia vẫn chưa tỉnh."

"Vậy đúng lúc, ta có một bằng hữu có tài y, muốn xem bệnh Vũ thiếu gia, Vũ thúc thấy có được không?" Khánh Vy đưa tay về phía Kiến Nguyệt.

Vũ lão gia nhìn Kiến Nguyệt, lòng có chút hoảng, thực ra từ lúc đầu hắn đã để ý nàng rồi, dù gì trong đời cũng chưa từng thấy một mỹ nhân nào xinh đẹp tuyệt luân đến thế, hơn nữa còn là bằng hữu của con nhà quan lớn, vì thế vội gật đầu, "Được, được. Mời quan khách vào trong nhà, viện có chút nhỏ, mong quan khách không chê."

Vũ lão gia đưa các nàng đến phòng của Vũ thiếu gia, khi đến nơi thì khẽ thở dài, đứng ở ngoài cửa để Kiến Nguyệt đi vào. Lúc nàng vén màn lên, bị dọa đến giật mình, người này không phải bị hút sạch máu rồi chứ? So với Bạch Tinh càng trông thiếu huyết sắc hơn, người tái nhợt như người chết. Nàng vén mí mắt của hắn lên, lại cho người lấy nước lạnh ra đây, vì không có bơm tiêm, lấy tạm lá cuốn lại, nhỏ một giọt nước vào lỗ tai, sau một lúc mới bắt đầu ngồi bắt mạch.

Bạch Tinh tỉ mỉ quan sát chuỗi hành động của nàng, đại phu nào chạy đến cũng là lao đến bắt mạch, nàng lại làm những hành động khó hiểu. Kiến Nguyệt bắt mạch rất lâu, bắt xong lại ngồi chờ một lúc mới bắt lại lần nữa, mọi người đều căng thẳng theo nàng, đột nhiên nàng mở lời, "Vũ thúc, có thể giúp ta chuẩn bị một ít Đương quy hoặc Hoàng kỳ đem hầm với thuốc bắc không?"

Vũ lão gia nghe lời nàng nói, liền vội vàng cho gia bộc đi bốc thuốc.

"Kiến Nguyệt, hắn sao rồi?" Khánh Vy không kìm được tò mò, liền bước lên hỏi.

"Hắn hôn mê rất sâu, không có một chút phản ứng nào với bên ngoài, chứng tỏ đã mất hết nhận thức." Kiến Nguyệt ở một bên cau mày, một bên đồng tử mất phản xạ, chẳng lẽ là tổn thương dây thần kinh, nhưng chuyện tính sau, bổ huyết cho hắn trước đã.

Kiến Nguyệt có chút khó xử, với thời đại này, dù là do gì đi nữa, khả năng lớn nhất cũng là não hoặc dây thần kinh bị chấn thương, vậy thì nàng có khả năng phải bó tay chịu trận. Nhìn sang Bạch Tinh đang phe phẩy đuôi ở bên cạnh, Kiến Nguyệt nhớ nàng ấy cũng trồng một ít dược thảo, có khả năng đối với y dược cổ đại sẽ có hiểu biết nhất định.

Vũ lão gia rất nhanh đã trở lại, trên tay còn cầm một bát thuốc. Từ sáng đến nay có vô số đại phu đã bắt nhi tử nhà hắn uống đủ mọi loại rồi, có điều đều vô ích, hắn cũng đã nản chí, chẳng qua trước mặt Lê tiểu thư nên không dám tỏ thái độ.

Kiến Nguyệt đột nhiên bảo mọi người đi ra ngoài, chỉ để Bạch Tinh ở lại, đợi cửa phòng đóng lại, mới thấp giọng nói, "Bạch Tinh, dựa vào lời kể thì hắn vì bị kích động mà hôn mê chứ không phải do bệnh tật gì. Có uống nhiều thuốc cũng vô dụng, vấn đề là hắn hôn mê vì không muốn tỉnh lại, hoặc không thể tỉnh lại. Nếu duy trì trạng thái dài, có thể nguy hiểm đến tính mạng."

Bạch Tinh nhìn người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, môi cũng đang thâm lại, "Ta biết."

"Ngươi biết? Hắn là có chuyện gì?"

"Đoạt hồn."

"Đoạt hồn?" Kiến Nguyệt có chút không ngờ đến, việc này cũng quá tâm linh rồi, nhưng gia nô nói hắn bất tỉnh là bởi vì lúc đó nhìn thấy thứ gì đó mà hoảng loạn, nên đáp án này tương đối hợp lí, bèn nói, "Ngươi có cách nào không?"

"Bước vào trong Ma Giới, gọi hồn của hắn trở về. Nhưng người đi không thể là ta, nếu nhìn thấy ta, linh hồn tội lỗi của hắn sẽ lập tức bị tan biến, thà rằng cho hắn đi đầu thai thì còn hơn. Có điều để người khác đi, ta cũng không ủng hộ phương pháp này, đến cả những đạo sĩ, những kẻ thuộc quỷ đạo thông thạo Ma Giới cũng phải e dè phương pháp này." Bạch Tinh nói. Nàng không khuyến khích dùng cách này, nàng không tiện tới đó, vậy thì phải để Kiến Nguyệt, mà nơi đó nguy hiểm chập chùng, chưa kể nhiều kẻ vì đi vào trong Ma Giới không vượt qua dục vọng của mình nên bị mắc kẹt, rồi là linh hồn vất vưởng khác lợi dụng cơ hội mà đoạt xác, khiến họ không có đường để quay trở về. Mà nếu như là kẻ còn sống lại tự ý xông vào nơi đó, nhất định sẽ bị đám ma quỷ bâu lại trêu đùa, chúng căn bản sẽ không buông tha cho đi. Bản thân nàng là người hiểu rõ nhất về mối đe doạ này, và cũng vô số lần bắt gặp những kẻ lạc vào Ma Giới, kết cục thường rất thảm thê.

Kiến Nguyệt nghe Bạch Tinh giải thích, chớp chớp mắt, nàng tuy không nghe hiểu gì, nhưng sống lưng ớn lạnh, buồn bã nói, "Vậy là không cách nào sao?"

"Ngươi để ta suy nghĩ một chút đã, chắc là sẽ có cách tốt hơn." Bạch Tinh đi đi lại lại.

Ba người kia còn đang ở bên ngoài chờ đợi, đột nhiên cánh cửa bị mở ra, là Kiến Nguyệt, "Vũ thúc, chuyện khẩn cấp, ngươi mau giúp ta chuẩn bị những thứ này."

Vũ lão gia vội vàng chạy ra, cẩn thận nghe, hắn ngạc nhiên há miệng, đây vì sao lại giống đồ cúng thế, Kiến Nguyệt thấy hắn chần chừ, vội giục, "Vũ thúc mau đi, kẻo qua giờ lành."

Vũ lão gia chạy đi thúc giục hạ nhân, Khánh Vy và Khương Húc Nguyệt ở một bên nghi hoặc, liền hỏi, "Kiến Nguyệt, ngươi định làm gì thế?"

"Đợi lát nữa sẽ nói cho hai ngươi biết." Kiến Nguyệt gãi gãi đầu.

Không để các nàng đợi lâu, gia bộc của Vũ phủ đã đem đồ đạc cần đến. Khánh Vy nhìn thứ bọn hắn cầm, không phải là đồ cúng đó chứ, lẽ nào chữa bệnh bất thành, liền chuyển sang phương pháp tâm linh, trừ tà gọi hồn?

Kiến Nguyệt nhận đồ xong, liền đóng cửa sập lại, không cho bất kỳ ai nhìn vào bên trong. Bên trong Bạch Tinh sắp xếp đồ, Kiến Nguyệt nhìn cách bố trí, nàng là muốn làm nghi thức gì đây.

"Bạch Tinh, ngươi muốn làm gì thế?"

"Vướng bận ngươi, ta không thể đi lang thang như trước. Chỉ có thể gọi Hồn Quỷ đến đây, bảo hắn lôi hồn kẻ này về." Bạch Tinh nói xong, dẫn Kiến Nguyệt đứng ở giữa vòng tròn mà mình vừa vẽ, sau đó chỉ nói duy nhất một câu, "Ngươi vất vả rồi."

Kiến Nguyệt còn chưa kịp hỏi, mắt tối sầm lại. Khi mở mắt lại đã thấy mình đứng trước một khoảng không đen tối vô tận, lại thấy Bạch Tinh ngồi trước mặt nàng, liền đi đến lại gần, "Bạch Tinh, chuyện gì thế?"

Bạch Tinh ngẩng đầu lên, đồng tử rắn đỏ như máu nhìn nàng, tròng mắt lại có màu đen, khiến Kiến Nguyệt giật nảy mình đến lùi lại vài bước, kinh hãi nhìn nàng, "Đừng sợ, là ta, ở đây linh hồn của ngươi sẽ được bảo vệ." Bạch Tinh nói xong, lại nhắm mắt ngồi thiền tiếp.

Không đợi đối phương nói tiếp, nàng đã cảm thấy mình như đang bị ai lôi kéo. Đợi Kiến Nguyệt lần nữa mở mắt, thứ ấn tượng đầu tiên là khí lạnh quen thuộc cùng mùi hoa lan thoang thoảng, nàng thấy mình đang nằm trong lòng Bạch Tinh, lại ngơ ngác nhìn xung quanh, đây chẳng phải là phòng của các nàng ở trong phủ Lê hay sao?

"Ngươi tỉnh rồi." Bạch Tinh dịu dàng xoa đầu nàng, ngón tay thon lướt qua những lọn tóc.

Kiến Nguyệt trí óc nhất thời trì độn, không để ý tới động tác âu yếm của nàng, chỉ hỏi, "Chúng ta đang ở trong phủ Lê?"

Bạch Tinh gật đầu, bình tĩnh kể một nửa câu chuyện đã xảy ra. Nàng đã mượn thể xác của Kiến Nguyệt để Hồn Quỷ nhập vào, Hồn Quỷ giải thích cho Bạch Tinh biết, Vũ thiếu gia đã ký kết bán linh hồn cho Quỷ dữ, nay Quỷ đòi mạng hắn, Hồn Quỷ cũng hết cách, đây không phải là chuyện mà hắn có thể làm được. Nếu là bình thường, Bạch Tinh cũng sẽ mặc kệ, nhưng vì không để Kiến Nguyệt thất vọng, nàng tự tạo ra "Lưu hồn thạch" để cho linh hồn của Vũ thiếu gia được thêm vài ngày sống, kịp trăng trối với phụ mẫu, làm chuyện hiếu báo đáp ở phút cuối cùng. Bản thân nàng sẽ không bao đồng giúp hắn phá vỡ khế ước, dù sao cùng quỷ ký kết, chứng tỏ lòng đã không ngay thẳng rồi.

Đương nhiên, Bạch Tinh sẽ không kể toàn bộ sự thật, chỉ nói Vũ thiếu gia cùng Quỷ kế khế ước, Hồn Quỷ đồng ý cho hắn kéo dài thêm một ít mạng sống, nhưng sẽ không kéo dài quá một tháng. Mạng đã tận, không ai dám tự ý đổi loạn.

Ngày đó Vũ lão gia ban đầu còn bình tĩnh đôi chút, thấy trời đã xế chiều, bắt đầu sốt ruột lo lắng mà đi lại trước cửa. Đột nhiên lúc đó Kiến Nguyệt mở cửa, bế theo con cáo đen ra ngoài, không nói không năng, đằng sau là Vũ thiếu gia đang sụt sịt nước mắt, nhìn thấy Vũ lão gia, liền lao lên ôm lấy.

Khánh Vy và Khương Húc Nguyệt thấy người đã ra ngoài, cũng chạy lại hỏi thăm tình huống, nhưng Kiến Nguyệt dường như vô hồn, chỉ đáp cho có lệ. Khánh Vy khó hiểu nhìn nàng, cũng chỉ cho là nàng mệt, ân cần chu đáo đưa nàng về phủ.

Thấy hài tử đã tỉnh lại còn rất khoẻ mạnh, Vũ lão gia mừng rỡ như điên, gọi Kiến Nguyệt là thần y, liên tục chạy đến phủ Lê để cảm ơn, thậm chí còn đưa năm mươi lạng bạc, bị Bạch Tinh lấy thân phận Tiểu Hắc từ chối, toàn bộ trả lại.

"Bởi vì thân thể không chịu nổi Hồn Quỷ, nên chỉ mới để hắn nhập vào một chút, kết quả hôn mê suốt hai ngày." Bạch Tinh vuốt mái tóc mềm mại kia, đôi mắt xám dịu dàng hiếm thấy.

Kiến Nguyệt hưởng thụ để Bạch Tinh vuốt ve, vì đầu nàng quả thực rất đau, người lại mỏi nhức, cứ thể thản nhiên dựa dẫm vào đối phương. Nàng bị hàng nghìn chuyện dày vò, mà trong đó có vấn đề mà nàng ngày càng để ý, cũng ngày càng nghi vấn.

Bạch Tinh rốt cuộc là ai?

Nàng giúp mình tìm hiểu thế giới này, hết lần này đến lần khác giúp đỡ mình, nhưng lại chưa từng đòi hỏi đền đáp, chưa từng thắc mắc mình vì sao lại mù tịt về mọi thứ đến thế. Bạch Tinh xuất hiện bên cạnh nàng như một kẻ thông tuệ nhìn thấu mọi thứ, lặng lẽ dẫn đường cho nàng đi.

Vì sao chuyện gì nàng ấy cũng biết?

Vì sao đến các thế lực siêu nhiên khác cũng phải e ngại nàng ấy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net