Chương 29: Giao Chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cơ?"

Khánh Vy nghe Kiến Nguyệt nói nàng phải đi, trong lòng có chút tiếc nuối không nỡ, nhưng ngày nay có người bồi các nàng, hiện tại đã quen với sự xuất hiện thêm một người trong nhà, giờ khách muốn đi, tránh không được cảm giác tịch mịch.

"Kì chiêu sinh sắp bắt đầu rồi, nếu không đi e là sẽ lỡ mất." Kiến Nguyệt thấy nàng thất vọng, có chút cảm động, đành phải bịa ra lý do.

"Quả đúng là thế, Kiến Nguyệt cũng đã ở đây được một tuần. Chúng ta không nên làm chậm trễ thời gian của ngươi."

Khương Húc Nguyệt mặc dù cũng có tiếc nuối, nhưng nàng đã nghe tin đồn ở trên phố, Trường An phái ngày càng lớn mạnh hơn, đệ tử của họ thường xuyên làm việc đức, cũng không kiêu căng, thành thử thành Trường An cũng được thơm lây, người dân được ăn no mặc ấm cũng không nổi lòng xấu nữa. Vì thế nghĩ Kiến Nguyệt đến thành Trường An, so với ở đây còn an toàn hơn.

Khánh Vy thấy nàng nói thế, cũng không giữ khách nữa, "Vậy để ta tiễn các ngươi."

Lúc ra đến cổng, lại thấy Khánh Vy đang dắt một con ngựa đen lại đây, "Kiến Nguyệt, đây là một trong sáu con ngựa mà ta yêu thích nhất, ta gọi nó là Hãn Huyết, đừng lo, nó rất lành, sức lại bền. Nay tặng ngươi coi như lễ vật chia tay."

Kiến Nguyệt nhìn con ngựa cao to ở trước mặt, lại nhìn bắp chân cuồn cuộn của nó, mặc dù nàng không biết xem ngựa, nhưng cũng biết đây là một con ngựa tốt, vì thế lưỡng lự, "Vậy cũng được sao? Ta thấy con ngựa này rất quý hiếm."

"Không sao, chính vì thế nên ta mới đem cho ngươi, bởi vì để nó trong chuồng quá lâu rồi, nó có chút cuồng chân." Khánh Vy vuốt cái bờm của nó, lại bóp bóp phần cổ của nó.

"Sau này Kiến Nguyệt có cơ hội quay lại đây, nhớ bảo chúng ta một tiếng." Khương Húc Nguyệt đứng ở một bên mỉm cười nói, đưa cho nàng một cái bọc, là những quyển sách về y dược như đã nói, "Ta không biết nên tặng ngươi cái gì, chi bằng lần sau ngươi trở lại đây, ta sẽ đưa cho ngươi."

"Thế này là đủ rồi, thời gian qua đa tạ hai ngươi đã giúp đỡ ta, cho ta nơi ngủ nghỉ." Kiến Nguyệt nhận lấy cái bọc kia, có chút nặng, "Vậy, chúng ta đi đây. Hai ngươi nhớ bảo trọng."

"Bảo trọng."

"Bảo trọng, hẹn gặp lại."

Sau đó, Kiến Nguyệt vẫn đi lên xe ngựa do Khánh Vy chuẩn bị trước, còn Hãn Huyết để cho gia bộc dắt theo sau. Tiếng vó ngựa ngày càng xa phủ Lê, nhưng Kiến Nguyệt quay đầu lại, thấy các nàng vẫn đứng ở cổng tiễn mình, mũi có chút cay, bất giác nhớ đến những đứa bạn mình ở đời trước.

Nói thật thì nàng không có lối sống nay đây mai đó, nàng đã quen với cảnh an cư, mà chỉ vọn vẻn vài tháng đây mới thích nghi được nơi này đã phải chuyển sang nơi khác. Nàng ghét cảm giác phải chia tay, điều đó làm nàng hoang mang, nàng đã tưởng tượng vô số cảnh mình sẽ phải cô đơn đối diện với thế giới lạ lẫm này, nàng sợ hãi điều đó.

Nỗi sợ làm nàng ôm chặt lấy Bạch Tinh, đối phương là người duy nhất cho nàng cảm giác thân thuộc, để nàng dựa dẫm vào. Nàng như một hài tử sợ lạc mẹ.

"Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại nàng không nhỉ?" Nhìn bóng xe ngựa xa dần, Khánh Vy buông tiếng thở dài tiếc nuối rồi mỉm cười.

Khương Húc Nguyệt không đáp nàng, mà yên lặng dõi theo chiếc xe ngựa kia, cho đến khi nó bị che khuất bởi bóng người nàng vẫn đứng đó.

"Hữu duyên ắt sẽ tái ngộ, hãy để vận mệnh trả lời câu hỏi này đi."

"Ừ, ngươi nói phải." Nàng nhướn mày, "Vào nhà thôi, ta còn phải ra quân doanh."

Khi đi ra cổng thành, nàng bế Bạch Tinh xuống, nhận lấy ngựa, đợi gia bộc đã đánh xe trở về rồi, nàng vẫn đứng như trời trồng.

"Sao thế?" Bạch Tinh thấy nàng đứng yên như cái cây cắm rễ, liền hỏi.

Kiến Nguyệt rơi vào trầm mặc, nàng quên mất một điều quan trọng.

"Ngươi không biết cưỡi ngựa?"

Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, Bạch Tinh thấy thế liền bật cười, "Trước lại đây đã." Sau đó dẫn nàng lẫn ngựa vào trong một góc khuất, Bạch Tinh mới biến lại thành người, có điều đã để tóc cùng lông mày, lông mi thành màu đen như mọi người, chỉ vào ngựa, "Ngươi thích ngồi trước hay sau?"

Kiến Nguyệt nhìn con ngựa, ngồi trước hay sau có gì khác biệt, nàng đâu biết cầm cương.

"Ngồi trước thấy phong cảnh rõ hơn đó." Bạch Tinh bổ sung.

"Vậy thì ngồi trước."

Kiến Nguyệt lên ngựa rồi mới phát hiện một vấn đề, nàng ngồi trước thì Bạch Tinh đương nhiên sẽ ngồi sau. Mà Bạch Tinh phải cầm dây cương, sẽ phải vòng tay qua người nàng. Đơn giản mà nói, chính là đang ôm lấy nàng từ đằng sau.

Hả?

"Ta, ta nghĩ lại rồi, ta muốn ngồi sau." Kiến Nguyệt cảm giác người của Bạch Tinh dán vào lưng mình, cảm giác lành lạnh kéo đến, tư thế này quá thân mật rồi, người ngoài nhìn vào liệu có hiểu lầm hay không thì nàng không biết, nhưng mặt nàng sắp đỏ như trái lựu chín rồi.

"Ngồi trước hay sau thì khác gì. Ngươi nếu như sợ dị nghị, thì ta sẽ thay sang nam trang, thấy thế nào?" Bạch Tinh mặc kệ nàng giãy giụa, bắt đầu thúc ngựa chậm rãi đi, ngựa không tệ.

Kiến Nguyệt nghĩ đến cảnh nam nữ ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, chắc chắn sẽ khiến người cổ đại để ý, bàn tán, "Vẫn là thôi đi."

"Vậy bắt đầu đi nào." Nàng thấy Kiến Nguyệt cố tình rướn người về phía trước để tránh đụng chạm, khoé môi hơi cong, nàng giật dây cương lại làm ngựa bị kéo về sau theo, Kiến Nguyệt cũng ngã nhào vào lòng nàng.

"Á, ngươi làm gì thế?"

"Ầy, ngựa chưa quen chủ nên còn chút ương bướng nên vậy. Ngươi ngồi đàng hoàng, đừng có ngồi lên cổ ngựa, lát nữa ngã nhào ra trước thì đừng oán trách ta nhé."

Kiến Nguyệt nhăn mặt, đành phải ngoan ngoãn dựa lưng vào người Bạch Tinh. Nhưng mà da thịt đụng chạm, nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, trong đầu cứ có suy nghĩ xấu. Thế là ngồi được một lúc lại nhích lên trên.

"Bạch Tinh, ta cảm giác tốc độ của chúng ta có chút nhanh." Kiến Nguyệt đi đường có để ý xung quanh, trên đường cũng có mấy người đang thúc ngựa vội vàng đi đường, nhưng đều bị các nàng vượt mặt, ban đầu còn nghĩ do con ngựa, về sau cảm thấy kì quái, ngựa người ta chạy nước rút, ngựa mình lại thong thả chạy bộ, làm gì có sự khác biệt nào lớn đến thế.

"Ngựa để bản vương cưỡi, đời nào sẽ giống ngựa thường." Bạch Tinh kiêu ngạo nói, nàng đã yểm phép lên con ngựa, khiến nó có tốc độ gần bằng tộc Chiến Mã rồi.

"Nhưng mà ta chóng mặt lắm, buồn nôn nữa." Tốc độ thế này khiến cho mắt nàng bị hoa.

"Ngươi khó chiều nhỉ? Cố chịu đi."

"Ta nôn thật đấy."

Bạch Tinh nghe nàng nói thế thì đành phải cho ngựa đi chậm lại, cả hai thong dong đi trong khu rừng. Lần này Kiến Nguyệt lại thấy nàng đi chậm quá, mà lưng cứ cảm giác được xương của người kia đang đâm vào mình, nhưng mà nàng không dám nói, sợ còn nói nữa nàng đuổi mình xuống đi bộ.

"Sao im lặng thế? Nói gì đi."

"Mệt rồi, nói gì được."

Nhìn sắc mặt nàng không tốt Bạch Tinh cảm thấy kỳ lạ, nàng giống như là không quen việc cưỡi ngựa vậy. Vì thế đổi hướng lại gần hồ nước ở gần đó cho nàng ngồi nghỉ.

"Xuống, ngồi nghỉ một lúc rồi đi tiếp."

Kiến Nguyệt lưỡng lự, không biết cách xuống ngựa kiểu gì, cứ nơm nớp sợ mình ngã.

"Ngươi làm gì thế?"

"Ta không dám xuống..."

"Ngươi nhõng nhẽo với ta cũng vô ích."

"Ta nói thật."

Thấy đôi mắt long lanh của nàng Bạch Tinh tin nàng nói thật, cuối cùng thở dài một tiếng rồi tự mình bế nàng xuống. Kiến Nguyệt không nghĩ sẽ được bế xuông nên hốt hoảng la một tiếng, đến lúc nhận ra thì đã nằm gọn trong lòng Bạch Tinh, mùi hoa lan phấp phảng chiếm cả bầu không khí.

Mặt nàng nóng lên, Kiến Nguyệt tin hai má của mình đều đã đỏ như hai quả hồng.

"Ngồi đợi ở đây, ta đi lấy nước cho ngươi."

"Ừm."

Trong lúc Bạch Tinh đi lấy nước thì nàng ngồi nghỉ, việc cưỡi ngựa chẳng thoải mái chút nào, chắc do quá quen với phương tiện êm dịu nên độ xốc nảy làm bụng nàng muốn lộn tung lên. Kiến Nguyệt mệt mỏi dựa vào gốc cây, nàng ngửa đầu lên thì thấy một con dơi rất to có mắt giống người đang nhìn mình chằm chằm.

"Hừm..." Nàng ngẩn người hồi lâu cho đến khi ý thức được sinh vật trước mặt, "Á!"

Con ma thú kia thấy mình đã bị phát hiện lập tức rú ầm lên, vỗ cánh lao về phía nàng, hai móng vuốt sắc nhọn như lưỡi kiếm nhắm thẳng về vai nàng, may mà Kiến Nguyệt không còn như trước phản ứng chậm nữa, nàng vội lăn sang một bên.

"Bạch Tinh, cứu ta!"

Bạch Tinh đã lấy nước xong liền quay trở lại, thấy Kiến Nguyệt đang cầm kiếm đánh nhau với con dơi to bằng chim đại bàng, nàng thong thả uống một ngụm nước.

"A a a." Kiến Nguyệt vừa đánh vừa la hét như thể mình bị đánh đau lắm, trên thực tế con dơi kia chẳng có cơ hội nào động vào nàng mà còn bị kiếm bạc đâm thủng da thịt. Cuối cùng nó nhận ra kẻ trước mặt không phải con mồi mà giống như là kẻ sẽ làm thịt nó thì hơn, vì thế tìm được cơ hội liền vội vàng cất cánh bỏ chạy.

"Đừng hét nữa, mở mắt ra, nó đã chạy đi rồi."

"Ơ?" Nàng hé một con mắt, phát hiện từ nãy đến giờ mình chỉ múa may với không trung, "Bạch Tinh ngươi phải tin ta, không phải ta bị điên đâu, nãy giờ có con dơi to ơi là to tấn công ta."

"Ta biết, ngươi đâu cần phải giải thích."

"Ta sợ ngươi hiểu lầm, mà ngươi thấy hả?"

"Ừ, đau lòng nhìn công sức dạy dỗ của ta bị ngươi đổ bể hết, ta nào có dạy ngươi kiểu kiếm pháp đó."

"Ngươi thấy sao không giúp ta?"

"Sao ta phải giúp ngươi?"

"Ta biết mà, ngươi không thương ta."

Bạch Tinh chỉ cười, đưa bình nước cho nàng, "Uống lẹ đi rồi còn tiếp tục lên đường, ta thấy ngươi có vẻ khoẻ rồi đó."

"Ừ." Nàng sợ con dơi kia sẽ đi gọi đồng loại của nó tới đây nên cũng không dám ở đây lâu nữa, thế giới này thật nguy hiểm.

Lần này Kiến Nguyệt quyết định ngồi ở sau, thế nhưng Bạch Tinh không cho nàng cơ hội kỳ kéo đã xách nàng lên ngựa trước, vòng tay qua eo nàng để cầm lấy cương, "Cho ngươi ngồi ở đằng sau, nhỡ như nửa đường ngã ngửa ra thì sao? Ta không quay lại đón đâu."

"Nhưng đừng đi nhanh như lúc nãy nữa."

"Biết rồi."

Lần này tốc độ của các nàng giống như những người khác, Kiến Nguyệt ngồi ngắm phong cảnh được một lúc là chán, mắt nàng díp lại, dần dần ngả người về sau dựa vào lồng ngực Bạch Tinh, ngủ mất.

"Đứa nhỏ ham ngủ này." Bạch Tinh thấy người trong lòng đã ngủ say rồi, cũng không làm phiền nàng ngủ, chỉ chỉnh lại tư thế giúp nàng đỡ mỏi.

Đến tầm chiều, Bạch Tinh thấy đã đến nơi, liền phanh ngựa lại, "Ừm, thành Giao Chỉ, không tệ, chúng ta ở nghỉ chân ở đây. Dậy đi con sâu lười." Nói xong nhảy xuống ngựa, đỡ Kiến Nguyệt đang mơ màng từ trên ngựa xuống, cúi thấp đầu, để tay lên trước ngực, vẻ mặt trêu đùa nói, "Mời Cửu công chúa theo nô tỳ xuống ngựa."

Kiến Nguyệt bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, liếc xéo nàng một cái, nếu không nhờ Bạch Tinh không nhắc nhở, nàng còn quên mất mình là một công chúa, "Đúng rồi, chuyện kia, ngươi đã giúp ta tìm người chưa?"

"Ngươi yên tâm, đã tìm thấy người, cả lũ vẫn sống nhăn răng." Bạch Tinh cùng Kiến Nguyệt vừa dắt ngựa vừa nói, hướng vào bên trong thành.

Kiến Nguyệt nghe thấy thế, tảng đá ở trong lòng đã được buông xuống, định nói tiếp, lại bị giọng nói nghiêm khắc cắt đứt, "Dừng lại, các ngươi là ai, đến từ đâu?"

Kiến Nguyệt nhìn người lính chặn đường mình, màu da của hắn đã nâu đen do sạm nắng, có lẽ là do đứng canh gác nhiều năm, "Đây." Bạch Tinh móc trong tay áo ra một tờ giấy ra, đưa cho hắn.

Tên lính gác mở tờ giấy ra, liền mở to mắt, nhanh chóng đổi sang tư thế nghiêm chỉnh nhường đường cho các nàng.

"Ngươi đưa thứ gì đó?" Lúc đi qua hắn, Kiến Nguyệt không nhịn được mà hỏi.

Bạch Tinh đưa tờ giấy ra cho nàng xem, là một dấu ấn màu đỏ kèm vài dòng chữ, nói, "Dấu ấn của Đề đốc đấy, ta đã hỏi Lê tiểu thư."

"Có lẽ ngươi không biết, gần đây Nam Đường có chút loạn, Đường Vĩnh Long liền ban lệnh xuống, người nào xuất thành nọ nhập châu kia đều phải xuất trình giấy tờ do quan cấp huyện cấp, để xác minh thân phận."

Kiến Nguyệt gãi trán, đây là đang truy tìm tội phạm truy nã sao, vừa nghĩ đến, quay mặt sang thấy hai tờ truy nã đang treo trên bảng thông cáo, nhìn bức hình, một nam nhân râu ria thoạt trông hung dữ, và một nam tử trông rất sáng dạ, có lẽ hắn còn rất trẻ. Trên tờ truy nã còn ghi phần thưởng hai trăm đồng vàng và năm mươi lượng bạc, đây là số tiền lớn a, "Bọn họ là tội trạng gì?"

"Phản Nam Đường quốc."

"Ơ?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Tinh xem, "Là bất mãn với Hoàng Đế sao?"

"Suỵt. Chúng ta đang đứng ở giữa đường đấy." Bạch Tinh đưa tay lên môi, mỉm cười nói, sau đó kéo Kiến Nguyệt vào trà quán.

Hai người vào trong trà quán nghỉ ngơi, Bạch Tinh gọi hai phần trà và một phần điểm tâm, "Ngươi thử xem thế nào? Ta thấy mọi người đều gọi loại này, cũng đã hỏi chủ quán, họ đều nói đây là đặc sản của trà quán này."

Kiến Nguyệt đưa điểm tâm lên miệng, miếng bánh liền tan ra, có chút ngọt, có vị dâu tây, "Ưm, không tệ." Nếu như đã ngán phần kem, có thể uống nước trà để đỡ ngấy, trà không đắng, có chút thanh.

"Thích là tốt." Bạch Tinh nhìn nàng ăn, trên môi còn dính một ít kem, liền khăn đưa cho nàng, "Trong này còn có một ít bột vàng đó."

Kiến Nguyệt mở to mắt, kinh ngạc nhìn về nhân bánh, đúng là có thứ gì đó lấp lánh, "Không phải sẽ rất đắt chứ?"

"Đừng lo, bữa này ta trả."

"Không phải ngươi nói không có tiền sao?" Kiến Nguyệt híp mắt nhìn nàng, mình biết là nàng lừa mình mà.

Bạch Tinh bật cười khi thấy lời nói dối bị bại lộ, nàng nhấm một ngụp trà xong mới nói, "Ta có chút việc, ngươi ở đây chờ ta được không?"

"Ngươi phải đi đâu sao?"

"Sẽ nhanh thôi, đừng chạy loạn. Đừng lo, ngươi ở đây, sẽ không ai hại ngươi." Bạch Tinh gật nhẹ đầu, nói xong liền đi, để Kiến Nguyệt ở lại khó hiểu.

Nàng ngồi một lúc vẫn chưa thấy Bạch Tinh trở về, có chút sốt ruột. Chợt thấy ngoài cửa quán ồn ào, một nữ nhân toàn thân đỏ rực cùng trang sức khắp người bước từ xe ngựa xuống, mọi người liền túm tụm lại, Kiến Nguyệt phát hiện hơn nửa là nam nhân đang sáng mắt nhìn về phía cô ấy. Thấy nữ nhân ấy đang đi về phía trà quán, Kiến Nguyệt hơi híp mắt, nữ nhân này trang điểm hơi đậm, tuy là ngũ quan tỉnh xảo, nhưng ăn mặc diêm dúa khiến Kiến Nguyệt cũng không đánh giá cao khiếu thẩm mỹ của vị này.

"Ai dô, cô nương nào xinh xắn thế này."

Kiến Nguyệt dừng động tác nâng chén lại, ngẩng đầu lên thấy cô ấy đang nhìn mình, chẳng lẽ đang nói mình sao?

Nữ nhân kia thấy nàng hoang mang nhìn mình, cũng tiến lại véo má nàng một cái, "Đáng yêu quá."

Kiến Nguyệt vội tránh né, khó hiểu nhìn nữ nhân trước mắt, ánh mắt viết rõ hàm ý, chúng ta quen biết sao?

"Ai dà, sợ cái gì, chị đây cũng không ăn thịt ngươi. Đến đây nào, vào đây nghỉ ngơi, chúng ta tâm sự vui vẻ." Nói xong cầm định cầm lấy tay nàng.

Kiến Nguyệt vội đứng bật dậy, hất tay của nữ nhân kia ra rồi lùi lại, lạnh nhạt nói, "Xin lỗi, ta đang đợi người." Đúng thế, cách để bảo vệ bản thân là phải thông báo cho đối phương biết mình không phải một mình, nhưng không nên nói rõ số lượng.

"Ngoan quá, lẽ nào Bạch Tinh chưa nói cho ngươi về ta?" Nữ nhân kia không để ý hành động vô lễ của nàng, ý cười có chút đậm, trong lòng lại đang đánh giá nàng một phen.

"Ngươi biết nàng?" Kiến Nguyệt hiển nhiên không nghĩ đến, nghĩ lại nàng với nữ nhân này có hành xử tương đối giống nhau, không để ý đối phương thế nào mà cứ bá đạo làm theo ý mình.

"Đương nhiên rồi, còn biết rất nhiều." Nữ nhân kia thâm ý nói, trong lòng đang thầm mắng chửi, làm sao lại không nói về mình cho nàng ấy biết.

Kiến Nguyệt có chút do dự, không biết nên tin tưởng không, nàng đã nói rõ là mình ở đây chờ nàng, liền quay đầu nhìn ra cửa, chờ mong Bạch Tinh lúc này xuất hiện.

"Trà thế nào?"

Kiến Nguyệt quay đầu nhìn về người phụ nữ kia, thấy cô đã ngồi xuống nhìn mình cười, "Rất được." Lạnh lùng nói một câu rồi tiếp tục làm ngơ.

"Ai dà." Nữ nhân kia thấy Kiến Nguyệt làm lơ mình, buồn rầu thở dài, không biết thật hay diễn, "Ngươi không tò mò về nàng sao?"

Nàng? Là đang ám chỉ Bạch Tinh sao. Kiến Nguyệt quay đầu nhìn về nữ nhân kia, "Ta đâu biết ngươi là ai mà hỏi?"

"Thì phải hỏi chứ." Bờ môi đỏ mọng của nữ nhân kia lại cong lên, lộ ra hàm răng trắng lóa bên trong.

Ngay lúc Kiến Nguyệt còn đang ngập ngừng do dự, thì Bạch Tinh cũng đã trở lại, "Nguyệt nhi."

Nghe được giọng nói này chẳng gì Đấng cứu thế xuất hiện, Kiến Nguyệt vui mừng đứng lên, "Bạch Tinh, ngươi trở lại." Mà toàn bộ khung cảnh này đều thu lại tầm mắt của nữ nhân bên cạnh.

Bạch Tinh nhìn người bên cạnh nàng, mỉa mai nói, "Cô ta không làm gì ngươi chứ?"

Kiến Nguyệt nhìn về phía nữ nhân kia, lắc lắc đầu, ngoại trừ làm mấy hành động lố bịch gì đó, "Không, cô ấy không làm gì ta."

"Là Vệ Hoàng."

Vệ Hoàng không vui gõ gõ bàn, nhìn Kiến Nguyệt lại nhìn Bạch Tinh, "Bao lâu không gặp, không ngờ Bạch đại nhân đã có sủng vật rồi."

"Nàng không phải sủng vật." Bạch Tinh nghiêm túc nói, "Nàng là Kiến Nguyệt."

"Kiến Nguyệt? Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt?" Vệ Hoàng khẽ kinh ngạc, Kiến Nguyệt không biết nàng ngạc nhiên thật hay diễn nữa.

"Bạch Tinh, nãy ngươi đi đâu thế?" Kiến Nguyệt bắt lấy tay của Bạch Tinh, một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa.

"Ta đi giấu ngựa, ngựa tốt thế, chắc chắn sẽ có kẻ muốn trộm." Bạch Tinh đương nhiên là biết nàng nghĩ gì, vỗ vỗ tay nàng, "Người này là Vệ Hoàng, như đã nói, cô ấy còn là chủ nhân của trà quán này, và cũng sở hữu hơn nửa nhà trọ ở thành Giao Chỉ. Lần này chúng ta ở đây, còn phải xem sắc mặt của bà chủ Vệ đấy."

Vệ Hoàng bật cười, "Không dám, Vệ Hoàng chỉ là tiểu nhân, làm sao dám lên mặt với Bạch đại nhân."

Kiến Nguyệt mặc dù không hiểu quan hệ của hai người rốt cuộc là địch hay bạn nữa, nhưng Bạch Tinh đã nói thế, mình cũng không nên bất lịch sự, "Thực xin lỗi, vừa nãy trách oan ngươi."

"Không sao, không sao." Vệ Hoàng bỗng lấy ra một cái chìa khóa, "Đây là phòng trọ cho các ngươi, Bạch đại nhân tự nhiên sẽ biết nó ở đâu." Nói xong nhét vào tay Kiến Nguyệt, nháy mắt một cái, thấp giọng thì thầm bên tai nàng, "Thực ra ta có hai cái, nhưng nghĩ lại rồi."

Kiến Nguyệt nghe hiểu ý tứ cô, vành tai đỏ bừng, lúng túng không biết trả lời thế nào mới đúng, "Hai ngươi lẩm bẩm gì thế?" Bạch Tinh đứng ở một bên không vui nói.

"Không, không có gì, chúng ta đi." Kiến Nguyệt vội kéo tay Bạch Tinh ra ngoài, để lại Vệ Hoàng đang cười hả hê ở trong.

Đợi đi xa rồi, Kiến Nguyệt quay đầu chột dạ, xác định không có ai đi theo mới hỏi, "Bạch Tinh, nàng rốt cuộc là ai thế?"

"Nàng từng là thần trông coi Phượng Hoàng tộc, nhưng sau này vướng vào ái tình mà bị đày xuống nhân gian." Bạch Tinh lạnh nhạt nói, "Quan trọng là nàng mơ tưởng đến nhi tử thần Hải Vương, hai người câu kết làm chuyện gian ở ngự viên Đế Quân, sau đó bị phát hiện. Chà, phải chi lúc đó ta cũng được nhìn sắc mặt Đế Quân tức giận trông thế nào."

Mỗi một câu Bạch Tinh kể, sắc mặt của Kiến Nguyệt lại đổi sang một màu, chẳng trách mình cảm thấy nữ nhân này không đúng đắn, "Phượng Hoàng tộc cũng phải có người trông coi ư?"

"Đã từng có một thời gian, Đế Quân đời thứ sáu ra lệnh các tộc ma thần phải có người trông coi, để tiện bề cai quản, khi ấy thời thế không hỗn loạn như hiện tại, tam giới vẫn còn phải tuyên theo lời Đế Quân. Nếu như một ma thần làm sai, vị thần trông coi sẽ phải đứng ra nhận trừng phạt. Đổi lại, vị thần cai quản sẽ có quyền lực sai khiến ma thần tộc cũng như hưởng lợi từ bọn chúng. Điều này dẫn đến hai ý kiến, các vị thần tranh nhau giành lấy, ma thần lại bất mãn, điều này chẳng khác gì thuần hóa chúng trở thành vật nuôi." Bạch Tinh giải thích.

"Có điều, Đế Quân cũng nhận ra bất lợi của việc này, nhưng cũng không thể đột nhiên hối hận rút lại lệnh, chỉ mắt nhắm mắt mở. Long tộc nhân cơ hội này phản loạn, chúng chỉ cần trừng mắt một cái, nhiều kẻ cũng chạy đi không dám tranh giành nữa. Đặc sắc hơn là Cửu Vĩ tộc, chuyên ném đá giấu tay, lại ranh ma không cho vị thần của chúng hưởng lộc, mà suốt ngày bị Đế Quân trách mắng, về sau nản chí nhường chức lại, từ người này đến người khác, cuối cùng không ai dám đảm nhiệm chức vụ này nữa." Bạch Tinh nhớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net