Chương 37: Ngòi lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng thượng, hiện nay thế sự khó lường, bách tính gặp nạn hạn hán, mùa lũ lại sắp đến. Xin bệ hạ cân nhắc, tạm hoãn đưa binh cho đánh Cửu Vĩ tộc, cứu lấy muôn dân là việc trước mắt. Mong Hoàng thượng suy xét."

Lê Quang Khải viết thư xong, liền cho sứ giả đem đến kinh thành Nam Kinh. Từ khi ông biết Cửu công chúa đã cứu mạng nữ nhi, chưa kể trong vài ngày đã chiếm được thiện cảm của nhân dân, cũng tạm thời đánh giá nàng là người nhân nghĩa.

Nếu là trước đây, ông mới không nhúng tay đến chuyện này, hơn nữa gần đây nước sôi lửa bỏng, lẽ ra phải ra sức lấy lòng hắn mới phải. Nhưng ân nhân ở trước mặt, vẫn nên làm thứ gì đó để không hổ thẹn với lòng, còn hơn mang danh ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, ông không phải là người như thế.

"Cửu công chúa Cửu Vĩ tộc à, hạ quan đã dốc hết sức rồi, việc còn lại chỉ có thể xem số trời thôi." Ông buông một tiếng thở dài, nhìn lên trời xanh.

Bên kia, cũng có người đang nóng lòng đứng ngồi không yên. Nàng muốn đến tìm hắn, nhưng ngoại trừ các quan thần được triệu kiến, còn lại không cho bất cứ ai vào. Yêu Thế Huệ liền viết một lá thư, sau đó giả vờ đi ngắm hoa ngắm cảnh, lúc đi qua một thái giám, nô tì bên cạnh nàng nhanh tay nhét lá thư vào tay hắn, hai người đi thẳng như thể chỉ lướt ngang qua nhau. Thư viết:

"Lập tức để lộ tung tích Cửu công chúa."

Hắn nhìn thoáng qua bức thư, liền nhân lúc không ai thấy, xé nhỏ tờ giấy thành vụn, chôn xuống thùng đựng phân đang bị đem ra ngoài xử lý, tin tức cứ thế mà truyền cho cấp dưới ở bên ngoài đang ngồi thong thả uống trà ở một trà điếm.

"Hoàng thượng."

Giọng nói lạnh lùng cất lên, hành lễ trước mặt Đường Vĩnh Long. Hắn đang mệt mỏi nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh làm phiền mình nghỉ ngơi, khẽ cau mày bất mãn, "Nói đi."

"Hoàng thượng, có tin báo, Cửu Vĩ tộc Cửu công chúa đang ở thành Trường An."

"Ngươi nói gì?" Đường Vĩnh Long ngồi thẳng dậy, "Nàng ta đến đó làm gì?"

"Là để gia nhập Trường An phái."

Đường Vĩnh Long đập mạnh xuống bàn, khiến thái giám đứng ngoài cửa giật mình một cái. Đứng thẳng dậy, đi lại trong đại điện, suy nghĩ, Hồ Vương là hồ đồ đến ngu xuẩn rồi, có ích gì đâu, nếu hắn muốn, liền có thể đến Trường An phái đòi người...

"Hạ thần nghe nói, tân chưởng môn của Trường An phái chính là Đế Quân."

Đường Vĩnh Long vội mở to mắt, quay phắt lại, không tin tưởng vào điều mình muốn nghe, "Ngươi vừa nói gì?"

"Tâu bệ hạ, Đế Quân chính là chưởng môn hiện tại của Trường An phái." Hắn nói rõ từng chữ một.

Đường Vĩnh Long xác định mình không nghe lầm, lúc này mới bật cười ha hả, "Được lắm, được lắm."

"Hồ Vương, ngươi dám tính kể trẫm, ngươi cho rằng trẫm sẽ hết cách với ngươi?" Đôi mắt của Đường Vĩnh Long đầy sát khí, ngọn lửa giận phừng phừng, như muốn thiêu rụi cả Cửu Vĩ thành.

"Hoàng thượng, Đề đốc Lê có thư." Lúc này thái giám khúm núm vào báo tin, thấy hắn đang tức giận, không tự chủ mà run.

"Đưa đây."

Đường Vĩnh Long cho nam nhân kia lui xuống, bản thân đọc thư của Lê Quang Khải, gân xanh nổi lên, cắn răng đem thư vứt mạnh xuống, tức giận đến thở phì phò. Hắn mới chỉ có ý định dạy dỗ bọn hắn một bài học, còn chưa ra lệnh, đã có năm lần bảy lượt người đến khuyên nhủ hắn không nên kích động xuất binh, ngược lại còn khiến hắn tự ái hơn.

Vài ngày sau, Đường Vĩnh Long mỗi ngày đều là giày vò, hắn suy nghĩ mất mấy ngày đêm, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

"Truyền Bắc Môn tướng quân."

Thái giám nghe thấy lệnh vua, vội vàng khom lưng chạy đi truyền lệnh.

"Hoàng thượng vạn tuế." Dung tướng quân rất nhanh đã đến, quỳ xuống hành lễ.

"Miễn lễ."

Dung tướng quân thấy hắn đang tức giận, cũng hạ thấp giọng xuống, "Hoàng thượng có điều gì muốn căn dặn hạ thần?"

Đường Vĩnh Long nhìn nam nhân trẻ tuổi ở trước mắt tướng mạo thô lỗ hung dữ, ngược lại không giống người Nam Đường. Mái tóc xoăn dài được cột cao lên, đôi mắt được bôi mực mà quầng đen, cổ còn được xăm kín. Hắn suy nghĩ một chút, năm xưa chinh phạt phía Tây Bắc, Dung tướng quân vốn là con trai tù trưởng của tộc người Hoang, sau này đến thành Nam Kinh, bề ngoài là giao trọng chức cho hắn, thực chất là giam lỏng để tộc Hoang không dám làm loạn. Nay nếu như thả hắn về, chẳng khác thả cọp về rừng.

"Ngươi nói ngươi có kinh nghiệm đối chiến với Cửu Vĩ tộc?"

Dung tướng quân nghe thấy hắn nói, trong lòng như vớ được vàng, có điều ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp, "Tâu bệ hạ, quả đúng là thế."

"Nếu lần này ta cho ngươi lập công, ngươi có thể làm được đến đâu?"

"Hơn cả Đông Hải Hoàng Đế và Tây Mông Hoàng Đế." Dung tướng quân không chút khiêm tốn nói.

"Nhưng lần này, triều đình sẽ không đưa binh cho ngươi, ngươi làm thế nào?" Đường Vĩnh Long nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn hắn.

Dung tướng quân đã chờ thời khắc này bao lâu, chỉ mình hắn rõ, đương nhiên sẽ phải nắm chặt lấy, hạ mình xuống nói, "Chỉ cần bệ hạ viện trợ lương thực cùng vũ khí, đừng nói chín đuôi, hồ ly mười đuôi thần cũng sẽ dẹp loạn."

Đường Vĩnh Long mặc dù không quá tin tưởng, nhưng cũng gật đầu. Nắm chặt quyền, hàm đanh lại, trong lòng không ngừng mắng chửi Cửu Vĩ tộc và Hồ Vương, các ngươi dám bỡn cợt trẫm, chính là đang tự mình châm lấy ngòi lửa.

Đường Vĩnh Long nào biết quyết định này sẽ khiến hắn hối hận, nếu các quan thần biết, cũng nhất định sẽ ngăn cản suy nghĩ theo cảm xúc này.

...

Thành Cửu Vĩ, Kinh Bắc Đế Quốc.

"Đại vương, có tin đưa đến, Cửu công chúa đã xuất hiện ở thành Trường An."

Hồ Vương mấy ngày nay đều ăn không ngon, ngủ không yên, người cũng gầy hẳn đi. Từ sau tin các nàng đã vào Xích Quỷ sơn mạch, còn lại liền bặt vô âm tín, điều này khiến cho hắn lo sợ đã xảy ra chuyện gì, mất đi nữ nhi, lại mất hai võ tướng quan trọng, tất cả đột nhiên mất tích không một tin tức, điều này chính là giày vò hắn đến muốn chết.

Nay nghe tin tức này, gánh nặng trong lòng liền rơi xuống, kinh hỉ hỏi, "Ngươi nói thật sao?"

Sứ giả thấy hắn mừng rỡ, gật nhẹ đầu, "Có điều..."

"Có điều?" Trong lòng Hồ Vương căng thẳng.

"Người đi cùng Cửu công chúa không phải người không rõ lai lịch, quân ta đã theo dõi rất gắt gao, không thấy Dương đại tướng và Lưu phó tướng."

Hồ Vương nghe đến đây, trong lòng lại phiền não không thôi, hắn nghiêm túc nhìn sứ giả, không rõ đang nghĩ gì, "Người đi cùng Cửu nhi là ai?"

"Thần tạm thời chưa có cách nào điều tra ra thân phận nàng, có điều trong thư nói, nàng ấy không ác ý với Cửu công chúa, ngược lại còn đối xử rất tốt."

Hồ Vương thấy hắn nói thế, môi mím lại, suy tư một lúc mới nói, "Lui xuống đi."

"Vâng."

Hồ Vương ngồi trên long ngai vuốt râu thất thần, trong lòng có vô vàn câu hỏi.

...

Hôm sau, các nàng đi đến Trường An phái, Kiến Nguyệt nhìn cánh cổng được làm bằng gỗ, có chút sờn mục, bên cạnh còn có tảng đá lớn được khắc "Trường An phái."

"Nơi này nhỏ hơn em nghĩ." Kiến Nguyệt nói nhỏ, trong lòng không trách được có chút thất vọng, nàng đã quen với hình ảnh tiên thất bồng lai, những tòa tháp trên mây, xung quanh bao bọc bởi cảnh nước non, nay lại nhìn tòa nhà trước mặt, hình như có chút... cô quạnh.

Bạch Tinh thấy nàng thất vọng, không nhịn được mà cười, an ủi nói, "Nơi đây chỉ là môn phái nhỏ, cũng không trách được. Nhưng em đừng coi thường, người ở đây lại không đơn giản đâu."

Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, "Chúng ta hỏi mấy người đang ngồi ở kia đi."

Nàng chỉ vào hàng người đang ngồi xếp hàng kia, cũng có chút đông, lấn át đi sự tĩnh mịch ở nơi này.

"Xin hỏi." Kiến Nguyệt chọn một thanh niên trông hiền lành, lại gần hắn hỏi thăm.

Thanh niên kia nghe thấy có người bắt chuyện với mình, ngẩng đầu mở mắt, lại bị người trước mắt dọa đến tỉnh ngủ, bật ngửa ra đằng sau.

Kiến Nguyệt thấy hắn bị mình dọa đến hoảng loạn, có chút ngạc nhiên.

Thanh niên nhận thấy mình thất thố, vội ngồi thẳng dậy, mắt như có như không liếc nàng một cái rồi nhìn đi chỗ khác, nữ tử ở trước mặt, hắn không dám nhìn lâu, sợ động lòng. Sau đó lại nhớ ra nàng tìm mình, ấp úng nói, "Cô nương có việc gì?"

Kiến Nguyệt thấy hắn nhìn cũng không nhìn mình, tiếp tục hỏi, "Ngươi là đến tham gia chiêu sinh sao?"

Thanh niên kia nghe thấy thế, vội lắc đầu, "Ta đến xếp hàng thay thiếu gia nhà ta."

"Vậy ngươi có biết gì về kì chiêu sinh không?"

Nam tử kia ngẩng đầu nhìn nàng, thật đẹp, hơn cả mỹ nhân mà hắn xem trong bức họa, khiến người tưởng mộng mà say mê, lại thấy đằng sau nàng có người, cũng là một nữ nhân khí chất bất phàm, có điều nàng đang trừng mình.

Nam tử kia giật mình, nhận ra mình vừa thất thố, vội cúi thấp đầu xuống, "Ta chỉ biết ngày kia kì chiêu sinh bắt đầu, tổng cộng có ba vòng, dựa theo tố chất năng lực mà quyết định. Ngươi xem, có mấy người cũng bắt đầu đến xếp hàng rồi, có lẽ cô nương hỏi bọn họ sẽ biết rõ hơn ta."

Kiến Nguyệt đi hỏi thêm vài người nữa, biểu cảm bọn họ giống hệt thanh nhiên vừa nãy, câu trả lời cũng không khác là bao. Đại khái, Trường An phái đổi mới hình thức, lần này không những phải xem năng lực, mà còn xem tiềm năng triển vọng của một người, có lẽ tân chưởng môn hướng đến tương lai, không muốn bỏ lỡ một nhân tài nào.

"Liệu em sẽ được tuyển không?" Kiến Nguyệt buồn rầu nói, ở thế giới này, năng lực hay tiềm năng chính là đánh nhau, nàng đều không có cả hai.

"Vì sao lại không? Nguyệt nhi nhà ta rất xuất chúng." Bạch Tinh xoa nhẹ đầu nàng an ủi nói.

"Nấu ăn xuất chúng chứ gì?" Kiến Nguyệt buồn cười nhìn nàng.

"Tài y dược của em ta cũng đã chứng kiến, nhất định sẽ trở thành một lương y."

"Hơn nữa, ta đã nói, ta sẽ giúp em."

Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng nói, bất an liền tan biến đi, "Người có cách rồi?"

Bạch Tinh gật đầu, thâm trường ý vị nói, "Nội quy không có nói, cấm đem linh vật ở bên."

Kiến Nguyệt nghe hiểu rồi, trong lòng liền vui mừng đắc ý, các nàng không hề gian lận nhé.

"Ui da."

Ngay lúc các nàng đi đến, đột nhiên có một cô nương vấp ngã ngay trước mặt, Kiến Nguyệt vội chạy lại đỡ nàng lên, "Ngươi không sao chứ?"

Thiếu nữ được nàng đỡ dậy, xoa cái trán đau, "Chỗ này không bị sưng rồi chứ?"

"Không sưng."

Thiếu nữ kia vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý đến người đã đỡ mình lên, đôi mắt đen lập tức sáng rực, "Đau... Oa, ngươi đẹp quá! Ngươi, ngươi là thần tiên giáng trận sao? Trời ơi ta ra cửa đụng phải tiên nhân, mong tiên nhân phù hộ."

"Ngươi nhận nhầm rồi, ta chỗ nào trông giống tiên nhân cơ chứ..." Thấy mọi người bị tiếng nói lớn của nàng thu hút, Kiến Nguyệt có chút xấu hổ, kết quả là người đi đường nhìn thấy tướng mạo tuyệt sắc giai nhân của Kiến Nguyệt thì lập tức xúm lại.

"Chúng ta đi chỗ khác đã." Kiến Nguyệt bị nhìn đến khó chịu, vội kéo cả hai người bên cạnh tới một nơi vắng vẻ hơn.

Đối phương đột nhiên bắt lấy tay Kiến Nguyệt, híp mắt cười với nàng. Kiến Nguyệt bị người kia nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên né tránh ánh mắt, "Cô, cô nương, ngươi trước buông ta ra đã."

Thiếu nữ thấy mình vừa thất thố, liền buông tay ra, lại cười tươi như hoa tháng ba mà nói, "Ngươi tên gì? Ta là Tú Nghệ Anh."

Kiến Nguyệt bị bộ dạng nhiệt tình của nàng làm cho chói mắt, lưỡng lự nói, "Ngươi gọi ta là Nguyệt Nguyệt là được."

Tú Nghệ Anh khẽ nhắc lại tên nàng, sau đó lại bưng nụ cười ra, tiếp tục hỏi, "Ngươi cũng đến tham gia kì chiêu sinh?"

"Ngươi cũng thế sao?"

"Đúng thế." Tú Nghệ Anh nhiệt tình hồi đáp.

"Ngươi vì sao lại ở đây một mình? Bằng hữu ngươi đâu?" Kiến Nguyệt thấy nàng chỉ có một mình, thắc mắc hỏi, còn nhìn ngang nhìn dọc.

"Suỵt, ta chính là lén đi ra đây." Tú Nghệ Anh như sợ bị phát hiện, vội che miệng nàng lại, nhỏ giọng nói, đôi mắt còn tinh nghịch đảo đi khắp nơi. Nàng thấy đằng sau Kiến Nguyệt còn có một nữ nhân, trông có vẻ lạnh lùng.

"Người này là?" Tú Nghệ Anh chỉ vào Bạch Tinh.

Kiến Nguyệt cũng quay đầu lại, bắt lấy tay nàng kéo lại gần mình, "Nàng là bằng hữu ta, ngươi có thể gọi nàng là A Bạch."

Khoé miệng của Bạch Tinh cong lên, đứa trẻ này cuối cùng cũng biết cảnh giác đề phòng với người lạ.

"A Bạch cô nương, xin chào, ta là Tú Nghệ Anh, gọi ta là Nghệ Anh là được." Thiếu nữ kia muốn bắt lấy tay nàng, ai dè lại bị đối phương né tránh.

"Nghệ Anh cô nương, rất vui được làm quen." Bạch Tinh cười nhạt nói, ngoài mặt thì đang cười, nhưng lại thể hiện ý tứ không muốn thân thiết.

Tú Nghệ Anh bị nàng từ chối, hơi ngây ngốc, rất nhanh liền hồi phục lại bộ dáng, "Các ngươi đều là muốn gia nhập Trường An phái?"

Kiến Nguyệt lắc đầu, chỉ vào mình, "Chỉ có ta, A Bạch thì không."

Tú Nghệ Anh nghe thấy thế, khẽ thở phào, nàng nhưng thấy A Bạch cô nương kia có chút đáng sợ, có lẽ là người không dễ lại gần.

"Ngươi có biết gì về Trường An phái không?" Kiến Nguyệt hỏi.

"Tất nhiên là có." Tú Nghệ Anh thấy có cơ hội được thể hiện liền thở mạnh một hơi đầy tự hào, "Trường An phái có bốn điện lớn, Thái Hoà điện, Nguyệt Ảnh điện, Hằng Tinh điện là ba điện nơi ba vị trưởng lão đứng đầu môn phái và các đệ tử tu tập, ngoài ra còn có điện Phong Thuận là nơi để tổ chức các đại lễ như lễ tế trời hay tiếp đón khách tới thăm. Đứng đầu là Thái Hoà điện do chưởng môn cai quản, muốn bước được vào đây thì phải là người văn võ song toàn, được chưởng môn và tinh linh của núi Trường An công nhận thì mới được bước vào, ngoài ra là điện Nguyệt Ảnh của Nhị trưởng lão Lam Phương Linh, người bước vào đây phải là các dũng sĩ tài giỏi, thể lực phi phàm, võ nghệ cao cường, và cuối cùng là Hằng Tinh điện do Tam trưởng lão Nguyễn Dũng quản lý, người ở đây phải có tri thức uyên bác, chăm chỉ đèn sách học hành, đọc thuộc Thiên thư Địa kinh. Song song, mỗi một điện sẽ có những đệ tử ưu tú đứng ra làm đại diện, tương truyền sẽ trở thành trưởng lão hoặc chưởng môn trong tương lai."

"Đệ tử ưu tú?"

"Chuyện này ngươi cũng không biết sao?"

Kiến Nguyệt lắc đầu, Tú Nghệ Anh vỗ ngực nói tiếp, "Đệ tử đại diện của Thái Hoà điện là sư tỷ Y Ngọc Thanh, cũng là đồ đệ của Trường Cao Sơn chưởng môn, không ai rõ tuổi đời của sư tỷ đã bao nhiêu, sư tỷ tới Trường An đã bao lâu, nhưng ai cũng đồn rằng sư tỷ sẽ trở thành chưởng môn kế nhiệm. Tiếp đó là sư huynh Lâm Bác Uyên của Nguyệt Ảnh điện, sư huynh thời trẻ lúc chưa thức tỉnh linh lực đã vật tay với gấu, tự mình săn hổ, sau này có linh lực rồi thì như vẽ rồng thêm mắt, khoẻ đển một tay nhấc bổng cả đại thụ nghìn năm, tay chém sắt như chém bùn. Cuối cùng là sư tỷ Cố Nghiên Hi trong Hằng Tinh điện, sư tỷ rất thông minh, thông thạo không chỉ cổ ngữ mà còn nhại được tiếng động vật, ừm, mọi người đều nói Cố sư tỷ rất hung dữ, khó gần lại dễ giận, ta chỉ biết được như thế thôi."

"Ngươi biết nhiều thật đó." Nàng trầm trồ.

"Hề hề, có gì đâu."

"Tiểu thư." Đột nhiên một âm thanh vang lên, có tiếng bước chân đang chạy lại đây.

"Ấy." Tú Nghệ Anh thấy gia bộc tìm thấy mình, bất mãn cau mày, lại nhìn về phía các nàng, "Thật ngại quá, ta phải đi rồi. Lần tới hẹn các ngươi ở đây." Nói xong liền chạy đi.

Kiến Nguyệt còn chưa kịp nói lời tạm biệt, người đã biến mất, nàng lẩm bẩm, "Có lẽ là tiểu thư danh gia vọng tộc nào đó."

"Chúng ta trở về thôi, Bạch Tinh." Nàng quay sang nói với Bạch Tinh, bàn tay đang nắm bị hất ra, "Ơ?"

"Bằng hữu? Ta là bằng hữu của em sao?" Bạch Tinh khoanh tay nhìn nàng.

Kiến Nguyệt ngẩn người, xong lại híp mắt cười, "Hoá ra người giận vì việc đó sao? Tại vì em sợ người sẽ bị dị nghị, nhưng nếu như Bạch Tinh không thích, vậy lần sau em cứ giới thiệu thẳng là người yêu của em nhé?"

"Em không sợ sao?"

"Em sao phải sợ? Em chỉ sợ người sẽ bị những lời đàm tiếu tổn thương mà thôi." Nàng nhún vai, nàng sinh ra ở trong thế giới cởi mở, học được cách bớt để tâm lời dị nghị đàm tiếu, vì thế lúc xuyên tới đây nàng vẫn mang trong mình trạng thái tự tin đó.

"Hừm."

"Thế nào?"

"Tuỳ em mà thôi, em trông ta giống kẻ sợ mấy lời nhảm nhí sao? Cùng lắm thì ta khâu miệng chúng lại là được."

Kiến Nguyệt phì cười, song nắm lấy tay Bạch Tinh, ngẩng đầu, mắt long lanh, "Vậy chúng ta về nghỉ nhé, để tối nay tiếp tục đi dạo."

*Hình ảnh minh họa thuộc về 魏明阁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net