Chương 63: Hoá tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua vài ngày thất thần, Kiến Nguyệt cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, chuẩn bị tập luyện cho Tiên kiếm đại hội, lần trước nàng tập luyện cùng đồng môn, lúc trở về sẽ tiếp tục để Bạch Tinh dạy, nhưng hiện nay còn có Mặc Lâm thỉnh thoảng đến tìm nàng, dạy nàng kiếm thuật, so với Bạch Tinh phải hoá thành hình hồ ly tiện hơn nhiều.

"Người đời đều đồn nàng đã chết, vì sao ta thấy nhiều người vẫn biết sự thực nhỉ? Lẽ nào nàng không sợ bị bại lộ sao?" Kiến Nguyệt thấy xung quanh không có ai, mới thấp giọng hỏi Mặc Lâm.

"Cô nương khéo đùa, đại nhân chỉ là lười quản chuyện đồn bậy, chứ không phải có ý định tránh né ở ẩn, dù sao có bị bại lộ, cũng chẳng có ai đủ khả năng đe doạ người." Mặc Lâm nghiêm túc nói.

"Vậy chuyện xảy ra cách đây vạn năm trước thì sao?" Kiến Nguyệt thấy y nói có lý, tuỳ tiện hỏi.

Mặc Lâm nghe thấy nàng hỏi, ngược lại rơi vào trầm mặc, lắc nhẹ đầu, "Thật để cô nương thất vọng rồi, tại hạ đến nay mới sống được nghìn năm, đối với chuyện đó hoàn toàn không biết, cô nương vẫn nên đi hỏi đại nhân thì tốt hơn."

Kiến Nguyệt cũng không nghĩ đến y có thể trả lời được, nàng tiếp tục tập luyện, không thảo luận đề tài này nữa, dù sao Bạch Tinh không ở đây mà lại bàn tán về nàng thì có chút không tốt.

"Ta nghe nói Mặc Lâm thường đến đây, hoá ra là thật à." Đột nhiên có người đằng sau lưng nói.

Kiến Nguyệt xoay người lại, có chút ngạc nhiên, thấy nàng đang vui vẻ cười với mình, "Nghệ Anh? Đã lâu rồi không thấy ngươi."

"Ta từ khi trở về liền bế quan tu luyện, nghe tin Tiên kiếm đại hội sắp tổ chức nên mới tỉnh lại, hai ngươi đang luyện tập sao?"

"Đúng thế, ngươi cũng tham gia cùng chúng ta đi, càng đông càng vui." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu.

"Ngươi vì sao thường xuyên đến đây? Lẽ nào chưởng môn không ở Thái Hoà điện sao?" Tú Nghệ Anh nhìn về phía Mặc Lâm.

"Đúng là sư phụ dạo gần đây không ở trong điện." Mặc Lâm trả lời ngắn gọn.

Kiến Nguyệt nghe chưởng môn không ở, trong lòng có chút lo lắng, nàng không được phép tự do lên Thái Hoà điện, nên chỉ đợi vào cuộc thi tuyển loại này tiếp cận y, nhưng nếu lúc đó y cũng không ở, chuyện càng trở nên gian nan rồi đây.

Trong lúc tập luyện, Tú Nghệ Anh thấy hai người cứ thì thủ gì đó, lại thấy thái độ cùng ngữ khí của Mặc Lâm đối với Kiến Nguyệt mềm mỏng đi rất nhiều, trong lòng tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía hai người, nàng từ khi bế quan xong đã chạy đến tìm Mặc Lâm, nhưng lại nghe người khác nói gần đây y thường xuyên ở riêng với Kiến Nguyệt, đối phương còn thâm vị ý trường cười với nàng. Lúc đó Tú Nghệ Anh không hiểu rõ chuyện, giờ đột nhiên ngộ ra nụ cười đó có bao nhiêu châm chọc.

"Nguyệt Nguyệt, kiếm thuật của ngươi ngày càng nâng cao rồi." Tú Nghệ Anh thấy nàng học rất nhanh, động tác ngày càng dứt khoát, cũng đã biết giữ lấy trọng tâm, không lảo đảo dễ bị đánh ngã như trước nữa.

"Ngươi quá khen rồi, đều là nhờ các ngươi chỉ bảo." Kiến Nguyệt thấy nàng khen ngợi, cũng vui vẻ cười, đến cả Bạch Tinh cũng thưởng cho nàng một câu "không tệ", chứng tỏ nàng thực sự tiến bộ.

Ba người chăm chỉ luyện tập đến chạng vạng, Mặc Lâm mới dừng lại, "Đã muộn rồi, Nguyệt cô nương nên trở về nghỉ ngơi."

Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, vẫy tay với hai người, vui vẻ chạy trở về phòng, để Mặc Lâm với Tú Nghệ Anh ở lại. Nghệ Anh thấy y chỉ nói với nàng, liền quay sang hỏi, "Chúng ta tiếp tục sao?"

Mặc Lâm lắc đầu, lạnh nhạt nói, "Tại hạ phải trở về tu luyện, Tú cô nương trên đường về cẩn thận." Nói xong liền xoay người rời đi.

Tú Nghệ Anh nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, có chút buồn bã, lại liếc về phía Kiến Nguyệt đi, nội tâm có cảm giác vô cùng khó chịu không thể xác định, sau đó mới quay người chậm rãi trở về.

"Thái nhi, gần đây ai cũng khen em tiến bộ." Kiến Nguyệt vừa trở về phòng đã đóng chặt cửa, hí hửng khoe khoang.

"Rất tốt, không hổ là Nguyệt nhi." Bạch Tinh đang đọc sách, thấy nàng trở về liền ngẩng đầu mỉm cười.

"Sư phụ nói, sau Tiên kiếm đại hội chính là tháng Giêng, khi đó môn phái sẽ cho các môn đồ một tháng nghỉ ngơi, trở về nhà. Thái nhi, đến lúc đó chúng ta trở về Xích Quỷ được không?" Kiến Nguyệt ôm lấy nàng, ngẩng đầu nói.

"Được, nhưng trước đó em phải vào trong những người tham dự Tiên kiếm đại hội." Bạch Tinh vuốt trán nàng, cười nói.

"Á, tại sao?" Kiến Nguyệt bĩu môi nói.

"Để thiên hạ đều biết phu nhân của ta là thiên tài không thể coi thường." Bạch Tinh thâm ý nói.

Kiến Nguyệt nghe hai tiếng "phu nhân" kia, mặt khẽ đỏ, đánh nhẹ nàng một cái, "Đáng ghét." Bên ngoài thì tỏ ra kiêu ngạo cùng thẹn thùng, trên mặt lại như sắp viết thành hàng chữ "ta rất thích".

"Em không phải muốn thế gian thay đổi cách nhìn về Cửu Vĩ tộc sao? Thân làm Cửu công chúa, ảnh hưởng của em lớn hơn em nghĩ." Bạch Tinh cười như được mùa, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.

"Đúng a." Kiến Nguyệt xoa cằm nói, thấy vô cùng hợp lí đến vô thức gật gù.

"Thái nhi, đợi Cửu Vĩ tộc hoàn tất mọi chuyện, chúng ta rời khỏi đây đi." Kiến Nguyệt quay sang ôm lấy nàng, cọ cằm vào vai nàng nói.

"Hửm? Có bất mãn với đồng môn sao?" Bạch Tinh nhướng mày, trêu đùa nói.

Kiến Nguyệt vỗ nàng một cái, thầm mắng ngốc, "Môn quy không nhận người thành thân."

Bạch Tinh đương nhiên nghe hiểu ý định của nàng, liền bật cười hài lòng, đem nàng ôm vào trong lòng nói, "Ta làm sao lại quên mất việc này nhỉ."

"Vì thế người phải chuộc lỗi."

"Làm sao chuộc lỗi?"

"Chúng ta đi tắm trước đã."

Những ngày này Tú Nghệ Anh mỗi lần đến Hằng Tinh điện đều bắt gặp hai người kia không rủ nàng mà tập luyện riêng, thỉnh thoảng còn đang nói cái gì đó, trông rất thân thiết, nhưng thấy nàng đến liền im lặng không nói nữa.

Thái độ của Mặc Lâm với Kiến Nguyệt và người ngoài, quả là hai thái cực đối lập.

Nàng không biết trong lòng dâng lên cảm giác gì, nhưng từ trước đến nay không ai đối đãi với nàng như thế.

"Nghệ Anh sư muội." Tú Nghệ Anh còn đang chìm vào suy tư, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, đó là giọng của Lâm Bác Uyên, đệ tử đại diện của Nguyệt Ảnh điện.

"Sư huynh, có chuyện gì sao?" Nàng ra ngoài mở cửa, thấy hắn đang vui vẻ nhìn mình.

"Muội đi cùng ta đến chỗ này."

"Chúng ta định đi đâu?" Nàng khó hiểu nhìn hắn nhăn nhở cười, xoay người trở lại phòng lấy kiếm, sau đó cũng đi theo.

Thấy hắn đột nhiên dẫn mình đến đại điện, có chút nghi hoặc, lẽ nào tam vị trưởng lão cần tìm mình? Nhưng nàng nhớ rõ, sư phụ hôm qua còn rất tốt, cũng không nói gì với mình.

"Sư muội, đến, có người đang chờ muội."

Tú Nghệ Anh vào trong đại điện, thấy sư phụ hình như đang cùng ai nói chuyện, nàng đi vào, biểu cảm vui mừng, sung sướng reo lên, "Phụ thân!"

Tú chưởng môn nghe thấy giọng nữ nhi, đặt chén trà xuống, cũng ngẩng đầu lên, bật cười nói, "Ai da, nữ nhi của ta."

"Đồ đệ bái kiến sư phụ." Tú Nghệ Anh hành lễ với Nhị trưởng lão, thấy bà gật đầu, liền chạy đến Tú chưởng môn, híp mắt cười nói, "Phụ thân vì sao lại tới đây?"

"Ta muốn đến xem nữ nhi gần đây thế nào, sao thế, không tiếp đón phụ thân à?"

"Nào có, nữ nhi rất nhớ phụ thân." Nàng nũng nịu lắc tay áo của hắn.

"Hai người cứ nói chuyện, ta có việc đi trước." Lam Phương Linh thấy cha con đoàn tụ, cũng không quấy rầy nữa, cáo từ rời đi.

Đợi bà rời đi xa, Tú chưởng môn mới kéo nàng ngồi sang bên cạnh, quan sát nàng một phen, mới gật đầu hài lòng, "Ừm, không tệ. Nữ nhi ở đây có phải chịu uỷ khuất không? Có bị ai khinh nạt không?"

"Phụ thân, nữ nhi làm sao sẽ uỷ khuất, ở đây rất tốt, chỉ là phòng không to bằng ở nhà." Tú Nghệ Anh xoay người một vòng cho hắn xem.

"Thế là tốt." Tú chưởng môn hài lòng vuốt râu.

"Hay là nữ nhi dắt ta đi xem xem Trường An thế nào đi." Hắn đột nhiên đề nghị.

"Được, phụ thân cứ tin tưởng nữ nhi." Tú Nghệ Anh vui vẻ dắt tay hắn.

Hai người đi lang thang một hồi, Tú chưởng môn ngó đông ngó tây, thấy sơn thuỷ hữu tình, cũng cảm thán một phen, hai người đi đến một nơi vắng vẻ, hắn đột nhiên nắm lấy tay Tú Nghệ Anh, kéo sang một bên.

"Phụ thân sao thế?" Tú Nghệ Anh bị hắn kéo đến một góc khuất, trong đầu đầy nghi hoặc.

"Nữ nhi nói cho ta biết, Cửu công chúa Cửu Vĩ có đúng là đang ở trong đây?" Hắn thấp giọng, còn nhìn xung quanh xem có ai không.

Tú Nghệ Anh nghe thế, sắc mặt khẽ đổi, quỳ xuống, "Phụ thân, nữ nhi cùng nàng chỉ là đồng môn, không dám cùng nàng thân cận."

"Ta ngược lại sẽ mong nữ nhi thân thiết với nàng ta một chút."

Tú Nghệ Anh kinh hãi ngẩng đầu, xác định mình không có nghe lầm, "Ý của phụ thân nữ nhi không nghe hiểu."

"Mau đứng lên đi đã." Tú chưởng môn đỡ nàng dậy, trong tay biến ra một bình sứ cùng một con dao găm, cười nói, "Ta muốn nữ nhi làm thân với nàng ta để chiếm được lòng tin, sau đó tìm cơ hội đem đầu nàng cho ta, đây chính là cơ hội để Lạc Phong phái chuyển mình, phụ thân cũng sẽ được Hoàng thượng quan tâm giúp đỡ, nữ nhi tất nhiên cũng được hưởng sủng, lúc đó con không cần phải vất vả ở nơi này làm gì, về nhà cùng phụ thân trải qua cuộc sống tự do tự tại, được người cung phụng."

"Phụ thân, nhưng..." Tú Nghệ Anh mấp máy môi nói, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, kinh hãi nhìn thứ tay trên tay hắn, hoá ra phụ thân đến tìm nàng là để nói việc này.

"Đừng lo, ta đã sớm tìm ra người nhận tội thay nữ nhi, bình sứ này chính là mê dược, có tác dụng rất mạnh với Cửu Vĩ, chỉ cần nàng bất cẩn hít phải, sẽ lập tức hôn mê, còn con dao găm này, nữ nhi đừng coi thường, nó là chí mạng của Cửu Vĩ, chỉ cần một nhát dao cũng khiến linh căn của chúng vỡ nát mà chết, dùng cho trường hợp khẩn cấp." Tú chưởng môn cho rằng nàng sợ sẽ bị Trường An phát hiện, giải thích cặn kẽ.

"Phụ thân, nữ nhi không thể giết nàng ấy." Tú Nghệ Anh vội lắc đầu, sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Nói vớ vẩn gì thế? Thân là nữ nhi của ta, không được lùi bước sợ hãi." Tú chưởng môn tức giận nhìn nàng, nhét hai thứ kia vào tay nàng.

"Ta sẽ ở đây một thời gian, để xem nữ nhi có được tham dự Tiên kiếm đại hội hay không, việc công chúa Cửu Vĩ không cần vội, nhưng đừng để phụ thân mất mặt." Hắn để lại một câu, trừng nàng một cái liền phất tay áo rời đi.

Tú Nghệ Anh sợ sệt nhìn hắn rời đi, lại nhìn thứ trong tay, muốn ném đi, nhưng sợ sẽ khiến phụ thân nổi giận, lúng túng không biết làm thế nào.

Đồ phản bội. Tiếng hét khi đó của Kiến Nguyệt văng vẳng bên tai.

Ngay trong lúc Tú Nghệ Anh còn định chôn nó ở một nơi nào đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân, có người đang lại gần, vội nhét hai thứ kia vào trong người, sau đó mới bước ra nhìn xem là ai, hoá là một sư huynh đang quét sân.

Tú Nghệ Anh thẫn thờ trở về, ai chào nàng cũng không thấy đối phương giống thường ngày vui vẻ đáp lại, nghi hoặc nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, nhưng cũng không chạy lại hỏi han, chỉ tiếp tục làm chuyện của mình.

"Hôm nay Nghệ Anh không đến tập sao? Chúng ta có cần đến gọi nàng không?" Kiến Nguyệt chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng của người cần đến, lo lắng hỏi.

"Tại hạ nghe nói hôm nay Tú chưởng môn đến thăm nàng." Mặc Lâm ôn tồn giải thích.

"Vậy chỉ còn hai chúng ta sao?" Kiến Nguyệt nghe nàng là do phụ thân đến thăm, nghĩ hôm nay không đến cũng hợp tình hợp lý, yên tâm nói.

Tú Nghệ Anh dự đoán lúc này có lẽ hai người đã tập trung ở điện của Tam trưởng lão, uể oải đi đến, từ xa nhìn thấy bóng dáng của Kiến Nguyệt đang chăm chỉ tập luyện.

Bọn họ không đợi nàng sao?

Tú Nghệ Anh vốn đang không có tâm trạng, thấy hai người kia vẫn vắng nàng mà vẫn vui vẻ, vì thế cúi đầu xoay người trở về.

"Ta nghe chưởng môn từ phái Lạc Phong đến đây, em không bị làm khó chứ?" Bạch Tinh thấy nàng trở về, liền hỏi.

"Không, em thậm chí còn không gặp ông ấy." Kiến Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.

"Thế thì được. Hôm nay tập luyện thế nào?" Bạch Tinh nhìn trán nàng nhễ nhại mồ hôi, lấy khăn lau hộ nàng.

"Rất tốt." Kiến Nguyệt nhe răng cười nói.

"Lại đây, ta gội đầu cho em." Bạch Tinh vỗ vào bồn tắm nói.

Kiến Nguyệt ngâm người dưới nước nóng, ngửa đầu cho nàng gội đầu, nhắm mắt thư thái.

"Thái nhi."

"Ừm?"

"Em nhất định sẽ tham dự Tiên kiếm đại hội." Nàng tự tin nói như đinh đóng cột.

Bạch Tinh cười, "Thế mới là Cửu công chúa."

...

Huyện Nam Hải, châu Nam Hải.

"Húc Húc vẫn đang bế quan sao?"

"Thưa tiểu thư, vâng."

Khánh Vy thấy đối phương nói trở lại phái Tĩnh Tâm để tu luyện, không ngờ lần này lại lâu đến thế. Nàng cũng không nỡ quấy rầy, chỉ gật nhẹ đầu, căn dặn cô nhóc bên cạnh, "Nếu như nàng tỉnh lại, nhớ báo cho ta một tiếng."

"Đã biết, tiểu thư."

Tiếng bước chân ngày càng đi xa, Hương thấy bóng dáng của Khánh Vy đã khuất khỏi tầm mắt, khẽ liếc về cánh cửa đã đóng chặt kia, cũng xoay người rời đi, tiếp tục làm việc của mình.

Khương Húc Nguyệt đang ngồi khoanh chân ở bên trong, hơi thở của nàng dần rơi vào hỗn loạn, nhịp thở nặng nề, lại nông, nàng bất giác cau khẽ mày lại, cảm thấy linh lực trong người bắt đầu loạn xạ đến không thể khống chế.

"Phù Sinh tiên sinh, ta cho ngươi một cơ hội khôi phục lại đôi mắt thì thế nào?"

"Ngươi muốn gì?"

"Lẽ nào ngươi không muốn cứu nàng ấy?"

"Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"

"Ta nói gì, ngươi cũng phải biết chứ?"

"Húc Húc, mau chạy đi!" Đột nhiên có tiếng hét vọng từ hư vô.

"Khánh Vy, Khánh Vy, ngươi ở đâu?"

"Khách Vy, không!"

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Khương Húc Nguyệt nghe thấy tiếng cười man rợ này, không kìm được mà đổ mồ hôi, cả người run lẩy bẩy, "Không..."

Bình tĩnh, chuyện đã qua rồi.

Nàng sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.

"Ta cho ngươi một cơ hội thay đổi, ngươi có đồng ý hay không?" Âm thanh lạnh lùng đó lại vang lên trong đầu nàng.

"Ta tình nguyện."

Khương Húc Nguyệt cảm giác đầu đau như búa bổ, trên trán như có ai cấu lấy, muốn lột da của nàng ra, đau đớn đến hít khí lạnh, nghiến răng chịu đựng, mồ hôi nhễ nhại ra.

"Từ bỏ đi, vì sao phải chịu đựng, đau lắm đó."

Khương Húc Nguyệt mặc kệ tiếng ồn ào văng vẳng bên tai, cảm giác cổ họng có thứ gì nghèn nghẹn, nàng không chịu được nữa, liền phun thứ đó ra, linh lực trong người cuồn cuộn như nước lũ, điên cuồng chảy khắp người nàng như sắp nổ tung.

"Từ bỏ đi."

"Ta chịu đựng được."

"Từ bỏ đi."

Nàng thấy tim mình như co lại, như thể có người đang bóp chặt lấy nó, đau đớn đến bất giác rên rỉ, nhưng lại cố gắng kìm nén, cả người đều bắt đầu co giật tựa như tẩu hỏa nhập ma.

Một cơ hội duy nhất. Ngươi không được bỏ lỡ nó.

Ta tình nguyện.

"Tỉnh ngộ đi, Khương Húc Nguyệt!"

Lời này vừa dứt, nàng há to miệng ra, cả người bừng tỉnh, ngẩng cao đầu đau đớn hét lớn. Luồng khí từ trong người nàng bộc phát đến hất bay bàn ghế, bình hoa rơi xuống đất, kêu choang một tiếng rồi vỡ thành từng mảnh, gió điên loạn cào cửa như trời nổi dông bão, thổi tung miếng vải trên mắt nàng, lộ ra cặp mắt trắng đục đầy sẹo đang trợn to.

Trong đau đớn, nàng nhìn thấy bầu trời tối sầm sì pha màu máu đỏ, đất trời hỗn độn, không khí nặng nề và bi thương, có người đứng giữa không trung, dù mạch máu nổ tung cũng cố gắng rọi sáng cho nhân gian.

Chưởng môn của Tĩnh Tâm phái đang ung dung ngắm cây đa xum xuê kia, chợp cảm giác mặt đất có rung lắc nhẹ, bầu trời xanh biếc bỗng âm u trở lại. Bà mở to mắt, hốt hoảng nhìn lên trời, "Trời có dị tượng, đất bị lay chuyển, ắt có chuyện lạ."

Đám mây tụ lại ở Tĩnh Tâm, ầm ĩ tiếng sấm, gió bão nổi lên, từng cơn lại từng cơn lốc xuất hiện, cuốn lấy đám lá đang rải rác ở ngoài sân, bụi bay tít mù.

"Mau chạy vào nhà, đóng chặt cửa." Chưởng môn thấy trời như có dông bão, vội hét lớn với những môn đồ đang ngơ ngác kia, tất cả nghe thấy lời bà nói, vội vàng làm thế, đóng chặt cửa lại.

Ùng. Cánh cửa cuối cùng vừa được then chốt, bầu trời liền xuất hiện một tiếng trống trời, đám mây như cánh cổng mở ra một khoảng trống, ở giữa đó có một vị thần hùng vĩ có hàng trăm con mắt nhìn xuống căn phòng của Khương Húc Nguyệt.

"Ha ha." Bách Nhãn A La Hán ở trong đầu nàng cười lớn, tiếng vang đi bốn phương.

Khương Húc Nguyệt nghe thấy tiếng cười này, trong lòng có chút nặng nề, bất giác cau mày lại.

Lòng bàn tay của Bách Nhãn A La Hán mở ra, có một con mắt ở giữa đó nhìn chằm chằm Khương Húc Nguyệt, một tia sáng bỗng xuất hiện, chiếu thẳng xuống căn phòng của nàng.

Chưởng môn đang ở trong phòng chèn cửa lại, tránh để gió bật tung, bất ngờ thấy ánh nắng lại như cũ chiếu qua khung cửa giấy, mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Bà kinh ngạc mở cửa ra, thấy cảnh vật như cũ bình yên, như thể vừa nãy chỉ là do bà tưởng tượng ra, các đồ đệ thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, cũng lần lượt thò đầu ra xem.

"Chuyện gì vậy?" Mọi người bàn tán, thấy trời không một gợn mây.

"Sư tỷ, tỷ xuất quan rồi?" Lúc này Hương đột nhiên chạy đến.

Chưởng môn nhìn về phía nàng, thấy một nữ tử dùng vải che mắt đang cười nhạt, xoa nhẹ đầu đứa bé kia, cũng tiến lại gần hỏi han, "Con tu luyện thế nào rồi?"

"Sư phụ, con rất tốt." Nàng cúi đầu nhìn về phía bà mỉm cười.

Chưởng môn bỗng ngẩn người, kinh ngạc nhìn người lâu ngày không gặp, mở to mắt há to miệng, lẩm bẩm không thể nói tử tế được một câu, "Không, không... Thể... Nào."

"Sư phụ, có chuyện gì sao?" Hương thấy bà trong bộ dạng thất kinh, liền quan tâm hỏi.

Chưởng môn không biết nên dùng từ gì để miêu tả cảm xúc lúc này, ú ớ một lúc lâu, không nói năng gì đột nhiên quỳ rạp xuống, "Cầu tiên nhân phù hộ cho Tĩnh Tâm."

Các đồ đệ còn đang hiếu kỳ đến lại xem, đột nhiên thấy chưởng môn chắp tay quỳ xuống, trông giống hệt lúc bà cầu nguyện trước bàn thờ, ai nấy đều kinh ngạc, dồn mắt lên người Khương Húc Nguyệt.

Khương Húc Nguyệt từ tốn đỡ bà dậy, "Sư phụ, người mau đứng dậy đi."

"Húc Nguyệt, không đúng, Húc Nguyệt tiên nhân, người đã bước lên cảnh giới của tiên nhân rồi." Chưởng môn nắm cánh tay của nàng, thiết tha nói, như một người tôn kính với bề trên, như người mẹ nhìn thấy đứa con mình đã trưởng thành.

"Sư phụ, con vẫn là đồ đệ của người, mãi mãi là như thế, xin người đừng khách khí với Húc Nguyệt." Khương Húc Nguyệt cười nhạt, đỡ bà sang một bên.

Cả môn phái rơi vào cảnh huyên náo, chưởng môn vội phong toả tin tức, tránh để dân chúng hỗn loạn mà đổ ầm lên đây, căn dặn đồ đệ phải giữ kín lời, không được nói bậy bạ, kẻo xúc phạm tiên nhân.

"Húc Nguyệt tựa tiên nhân mà cũng không phải tiên nhân, vẫn ở dưới phàm cùng người bầu bạn, xin sư phụ giống như trước đây mà chăm sóc Húc Nguyệt." Thấy chưởng môn nơm nớp kính sợ, ngữ khí rụt rè với mình, Khương Húc Nguyệt bất đắc dĩ nói.

"Người không lên trời phò tá cho các thần quan sao?" Bà ngạc nhiên.

Nàng lắc đầu, "Bách Nhãn A La Hán đã hỏi con, nhưng con không muốn lên thiên giới. Húc Nguyệt vẫn còn vương vấn nhiều điều, tâm chưa tịnh, vậy nên vẫn muốn ở lại."

"Hồ đồ, sao người lại hồ đồ như vậy."

Khương Húc Nguyệt cười mỉm bất lực, "Húc Nguyệt lên đó rồi, làm sao còn có thể quan sát nhân gian nữa, làm sao lắng nghe tiếng lòng của nhân gian."

Chưởng môn nghe nàng nói vậy, muốn mắng mà không biết mắng sao, chỉ có thể thở dài.

"Ấy, Khương tiểu thư, người trở về rồi." Chú Lưu thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, vội chạy ra mở cửa, thấy một nữ tử tựa tiên nhân đứng trước cửa.

"Chú Lưu, Khánh Vy có ở nhà không?" Khương Húc Nguyệt mỉm cười, đi vào bên trong nói.

"Húc Húc, ngươi xuất quan rồi." Lúc này Khánh Vy đột nhiên xuất hiện, nàng là nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, liền chạy ra xem, còn đang hớn hở nói, bỗng thấy lồng ngực có thân thể mềm mại thơm tho dính lấy.

"Khánh Vy." Khương Húc Nguyệt tiến đến, ôm nàng vào trong lòng.

"Làm, làm sao thế?" Khánh Vy bị nàng ôm, có chút ngại ngùng lẫn bối rối, nhưng cũng đáp lại.

Chú Lưu thấy các nàng tựa như cố nhân trùng phùng, cũng không quấy rầy nữa, hắn từ lâu đã biết tiểu thư các nàng thân mật so với khuê mật còn khăng khít hơn, nhưng Lê lão gia không lên tiếng, hơn nữa tiểu thư cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net