Chương 65: Lập đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt nghỉ ngơi một ngày, thấy những vết thương hở miệng cũng lành lại nhanh đến khó tin, nàng thầm nghĩ khi nào đó phải thử chế thuốc của Bạch Tinh để xem rốt cuộc là có thứ gì ở nhiều mà thần kỳ đến thế. Ngày thứ hai thấy cả người khoẻ lại, lại phấn chấn tập luyện, luyện đan, còn lôi kéo Cố Nghiên Hi đến tập cùng.

"Ngươi không phải còn bị thương sao? Nhanh như thế đã khỏi rồi?" Cố Nghiên Hi khi nhìn thấy nàng liền kinh ngạc, cô biết cuộc thi này rất tàn khốc, lại nghe mọi người kể lại cuộc thi loại kia, nào là người này người kia đánh đấm thế nào, nhưng đặc sắc đến khó quên vẫn là Yêu công chúa giành được chiến thắng rất vinh quang. Cố Nghiên Hi có chút tiếc nuối, hôm đó sư phụ giao việc trông coi điện cho cô, nếu không cũng đã chạy đi xem.

"Sư phụ, đồ nhi muốn đến cổ vũ cho Kiến Nguyệt." Cô tính khí thẳng như ruột ngựa, vừa nghĩ đến đã chạy đến tìm Nguyễn Dũng.

Nguyễn Dũng vuốt râu, đồ đệ của hắn có thể đoàn kết thân thiết thế này, chính là mong muốn của hắn, "Trước làm hết những việc sư phụ giao, thì hôm đó được đi."

Thời gian ba ngày nghỉ ngơi đã hết, cũng chính là lúc vòng loại cuối bắt đầu, tổng số thí sinh chỉ còn hai mươi mốt người.

"Vòng thi này có chút đặc biệt, sẽ không còn là một đối một nữa, mà chính là một đối hai. Chúng ta sẽ phân đội ngẫu nhiên, vì thế khi các ngươi bước vào cánh cửa này, nó sẽ tự động chia ngẫu nhiên đưa các ngươi đến bí cảnh ảo, những người các ngươi gặp chính là đối thủ của các ngươi. Lưu ý, sẽ không ai ra hiệu lệnh cho các ngươi, vì thế từ khi bước vào đây, đồng nghĩa cuộc thi cũng sẽ bắt đầu. Tuyệt đối không được phép phạm quy, chúng ta ở ngoài sẽ quan sát nhất cử nhất động của mọi người." Y Ngọc Thanh hướng tay về phía cánh cửa không gian ngay bên cạnh cô, giải thích về cuộc thi.

Sau đó cô lấy ra một cái đồng hồ cát, lại tiếp tục nói, "Điều đặc biệt thứ hai, là cuộc thi này tính giờ, nếu như đã hết giờ mà vẫn có hai tới ba người trụ lại, tất cả đều sẽ bị loại."

Tất cả nghe thấy thế, ầm ĩ than vãn, "Không phải chứ, quy tắc ác nghiệt thế sao? Không có chuyện song phương thực lực ngang nhau, chỉ có một sống một chết."

"Quá nghiêm khắc rồi, thảo nào nhiều người nói vào Trường An là một chuyện, có thể tồn tại ở đây lại là chuyện khác."

"Vì Tiên kiếm đại hội, vì đệ đệ ở nhà mong chờ, phải cố gắng mới được."

"Ta sẽ đánh hết các ngươi, ai cũng không tha."

Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ im lặng quan sát, "Sư tỷ cô ấy năng lực có chút đặc biệt."

"Phải, chính là hệ ảo, kia là không gian ảo do chính cô ấy tạo ra." Bạch Tinh ở một bên nói.

Kiến Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương sắc mặt vô cảm, không ngờ cô ấy lại là nhân tài hiếm có, nàng có chút tò mò về thế giới do Y Ngọc Thanh tạo ra sẽ thế nào.

"Hệ ảo nghe thì rất đáng sợ, chỉ cần không lọt phải không thời gian do người đó tạo ra thì không có gì đáng sợ. Nhưng nếu lọt vào rồi thì rất khó, kẻ có hệ ảo trong thế giới do hắn tạo ra sẽ như Thánh Thượng vậy, có quyền điều khiển cả thế giới đó, đưa ra các quy luật phi lý, chỉ cần có lợi cho kẻ đó là được." Bánh Bao bổ sung.

"Người sở hữu năng lực này nếu như không thông minh thì sẽ tự hại chính mình." Bạch Tinh gật đầu đồng tình.

"Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúc mọi người có thể nỗ lực hết sức để đạt được chiến thắng." Thấy thời gian không còn sớm nữa, Y Ngọc Thanh liền nhắc nhở.

"Chờ tin vui của em nhé." Kiến Nguyệt vẫy tay với Bạch Tinh, chạy xuống dưới trường thi xếp hàng.

Kiến Nguyệt bước vào trong, bỗng trước mắt toàn là ánh sáng trắng loá đến không thể thấy gì khác nữa, khi nàng lần nữa mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên cọc gỗ trên con sông chảy xiết, bên cạnh còn có tiếng thác nước ầm ĩ, xung quanh đều là rừng cây, thoạt nhìn thế giới này vô cùng chân thật, bất quá lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, lại thấy bầu trời liên tục xuất hiện cái lỗ đen mở ra khép lại liên tục, hiển nhiên thế giới này vẫn chưa hoàn chỉnh, có lẽ là đối phương không muốn lãng phí linh lực.

"Ồ, không tệ nha, quả là Y sư tỷ." Bỗng một nam nhân có giọng nói lớn như tiếng trống trời xuất hiện, Kiến Nguyệt chỉ nghe giọng cũng đoán ra được phần nào tính cách đối phương, người này vô cùng tự tin, thậm chí sẽ có phần tự mãn.

"A." Ngược lại với âm thanh của nam nhân mái tóc đỏ hung kia, đột nhiên có một thiếu niên giọng nói nghe có phần rụt rè, nhụt nhát, hắn đột nhiên ngã lăn ra, suýt nữa thì rơi khỏi cọc gỗ.

"Hahahaha, ngươi đi đứng kiểu gì mà đất bằng phẳng cũng ngã thế?" Nam nhân kia ôm bụng cười lớn, còn chỉ vào mặt hắn.

"Ta, ta chỉ là không cẩn thận thôi mà. Xin hỏi quý danh của các vị?" Thiếu niên kia bối rối ấp úng nói, lại cúi đầu rụt rè, sau đó mới liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Kiến Nguyệt liền hốt hoảng.

"Ta xong đời rồi." Hắn rầu rĩ.

"Ta là Lôi Chí Hùng, ngươi tên gì?" Nam nhân kia sảng khoái vỗ ngực, hất cằm về phía Kiến Nguyệt và nam tử kia.

"Ta là Phan Mạnh Khôi." Đối phương lúng búng trong miệng.

"Người này không cần nói, Yêu công chúa có ai mà không biết. Cầu thỉnh giáo." Lôi Chí Hùng chắp tay, nhăn nhở cười nói.

Nhưng mà thái độ thì hoàn toàn không ăn nhập với lời nói vừa nãy.

"Phan Mạnh Khôi, ngươi và ta đều là nam tử, vì thế cứ đứng đợi ở đó, ta tiễn Yêu công chúa đi xong sẽ ra trận một trận nên trò với ngươi." Lôi Chí Hùng chỉ tay về thiếu niên đang cúi thấp lưng tự ti kia.

Kiến Nguyệt nhíu mày, Phan Mạnh Khôi lại hốt hoảng nói, "Ý ngươi là sao?"

"Không phải nữ nhân luôn đi trước sao, nay ta cho nàng đi trước, kẻo ở lại đây sẽ không có ai thương hoa tiếc ngọc làm tổn thương nàng." Lôi Chí Hùng bật cười ha hả.

"Vậy à, nhưng ý tốt của ngươi ta không muốn nhận." Kiến Nguyệt rút Tiểu Bạc ra, sắc mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt đối địch với hắn.

"Có chí khí." Lôi Chí Hùng nhếch mép, một chân dẫm mạnh xuống đất tư thế đứng tấn, hai tay xuất hiện một cái búa khổng lồ màu tím.

Ngay cả cái tên của hắn cũng nói nên hắn là hệ gì.

"Kiến Nguyệt như hai người khác nhau vậy, hoàn toàn không giống lúc làm nũng với ngươi." Bánh Bao bày tỏ cảm thán.

"Ta cũng chỉ mong ta là người duy nhất nàng ấy bày ra bộ mặt trẻ con ấy ra." Bạch Tinh nghe thấy nó nói, mỉm cười vẫy đuôi.

"Hai ngươi đang nói gì thế?" Cố Nghiên Hi thấy hai con linh thú này đang thầm thì cái gì đó, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

"Chết đi." Cái búa sét của Lôi Chí Hùng động vào cái cọc nào, cọc gỗ đó đều bị đập nát không thương tiếc.

Kiến Nguyệt thấy cả người hắn có dòng điện chạy quanh, đặc biệt là cây búa kia đang có tiếng điện nổ kêu tanh tách trên đó, lúc này nàng sẽ không dại lấy Tiểu Bạc ra.

Thấy các cọc gỗ để đứng đều bị hắn đánh không thương tiếc, Kiến Nguyệt cảm thấy tên này đúng là đầu đất, lát nữa hết cọc đứng, cho dù hắn có trụ lại cuối cùng đi nữa, hắn không tính tránh né hay sao.

"Phan Mạnh Khôi, ngươi nên cân nhắc một chút." Kiến Nguyệt đột nhiên nhảy tới cọc gỗ bên cạnh Mạnh Khôi.

"Ý, ý của ngươi là sao?" Phan Mạnh Khôi kinh hãi, nàng vì sao lại chạy đến lôi kéo mình.

"Nếu ta bị loại, thì đối thủ của ngươi chính là hắn. Ta nghĩ ngươi đã bước vào đây thì sẽ không tầm thường, càng không can tâm mình sẽ như thế dễ dàng bị loại. Ngươi nói xem, giữa ta và hắn, ai mới là đối thủ giúp ngươi dễ dàng chiến thắng hơn?"

"Ta, ta." Phan Mạnh Khôi thấp thỏm nhìn ngang nhìn dọc, suy nghĩ một hồi lâu, ngón tay đều xoắn cả lại với nhau, "Thôi được..."

"Hai ngươi thì thầm gì thế? Không bằng cùng lúc đến đi, lão gia chấp hết." Lôi Chí Hùng thấy hai người kia thay vì tập trung vào tấn công, ngược lại không tránh né thì chính là đứng yên ở một chỗ, làm hắn cảm thấy buồn bực.

Phan Mạnh Khôi đứng lên trước, sợ sệt liếc hắn một cái rồi lại nhìn ra chỗ khác, căn bản là không dám đối diện, hắn lấy ra cái nã cao su, bắn một viên đá về hướng Lôi Chí Hùng.

"Hòn đá chắc chắn có bẫy, chẳng lẽ nào là thuốc nổ? Trò mèo này cũ rồi." Lôi Chí Hùng thấy đối phương cuối cùng cũng phản kích, hưng phấn nói, còn chuẩn bị tinh thần để tránh né.

Viên đá bay đến trước mặt, hắn liền vào tư thế chuẩn bị lấy đà, sau đó bật nhảy muốn nhảy sang cọc gỗ khác để tránh.

"Ơ?" Kết quả đó chỉ là cục đá bình thường.

Lôi Chí Hùng nhảy đến nửa chừng mới nhận ra, cọc gỗ xung quanh đều bị hắn đánh đến mất hình dạng, vốn có thể miễn cưỡng đứng, lại bị Kiến Nguyệt không biết từ đâu nhảy ra đạp mạnh hắn một cái.

"Đồ đần." Kiến Nguyệt còn không quên tặng hắn một câu.

Tùm. Lôi Chí Hùng rơi xuống dưới nước, giáp lôi trên người hắn khiến cho dòng nước nhiễm điện, nhưng hắn thì lại không sao, vì hắn cả đời sống với lôi điện, nên đã tự miễn dịch với điện của chính mình.

"Lãng xẹt quá, đúng là đồ bã đậu mà." Bánh Bao không kìm được mà nói.

Kiến Nguyệt thấy hắn vừa rơi xuống nước, còn chưa kịp hét thì đã biến mất, hiển nhiên là đã bị loại.

"Giờ chỉ còn chúng ta mà thôi." Kiến Nguyệt nói, đổi sang dùng cung, nàng không rõ về Phan Mạnh Khôi, nhưng không tin bộ dạng sợ sệt kia của hắn, cũng sẽ không động lòng trắc ẩn, nếu đã bước vào đây, hắn đã là một người không tầm thường.

Nàng nhìn mái tóc che mất đôi mắt của hắn, không nhớ mình đã từng gặp qua người này hay chưa?

"Chỉ còn chúng ta thôi sao?" Phan Mạnh Khôi nghe nàng nói, co rúm lại, nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt thấp thỏm như kẻ trộm sợ bị bắt gian.

Trông hắn giống như một con chuột.

Kiến Nguyệt không hiểu bộ dạng này của hắn, đối phương muốn diễn kịch gì, nhân lúc hắn không chú ý liền giương cung nhắm đến.

"Không được." Bạch Tinh đột nhiên nói, lại nhớ ra nàng không thể nghe thấy.

"Cái gì không được?" Cả hai người không hẹn mà đồng thanh.

Mũi tên bạc vừa phóng ra, hướng chuẩn đến mục tiêu, Phan Mạnh Khôi còn đang run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, chợt thấy thứ gì lao đến, hốt hoảng tránh né, "A, cứu ta với!"

May mắn là Kiến Nguyệt lần này bắn không chuẩn xác, nên chỉ sượt qua tai hắn, một vết cắt ở vành tai xuất hiện, máu liền chảy ra, Phan Mạnh Khôi vội ôm lấy tai mình, nằm dưới đất khóc lóc.

Kiến Nguyệt hoàn toàn không hiểu, lẽ nào là do nàng quá đa nghi, đối phương thực ra rất yếu đuối, vào được đây chỉ là chó ngáp phải ruồi.

Nàng lần này không tái phạm lại sai lầm, xác định hướng gió, lập tức bắn ra mũi tên khác. Mũi tên tạo thành một đường cong hoàn hảo để bay tới mục tiêu, nào ngờ người đang cúi thấp ôm mặt kia dùng một tay chộp lấy mũi tên, nhẹ nhàng bẻ gãy mũi tên làm hai.

Là vô tình sao? Có thể bắt được tên bắn bằng tay không, phải là một cao thủ võ lâm khó kiếm. Kiến Nguyệt chau mày tự hỏi.

"Khì khì, máu, máu của hắn ta thật thơm." Đột nhiên cả người Phan Mạnh Khôi run rẩy, chính xác hơn là đang rung người vì cười.

"Máu." Hắn ngẩng cao đầu, dang hai tay hai chân ra, mái tóc dài hỗn loạn bay, đôi mắt màu xanh lục điên dại nhìn lên trời, bật cười ha hả.

Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn trong một thời gian ngắn biến thành người khác, lần này thì nàng nhận ra rồi, đối phương chính là hệ Mộc, mà không giống những người khác, hắn có thể tạo ra mọi loại độc nguy hiểm chết người.

Nàng vỗ đầu, đối phương chỉ đứng sau Mặc Lâm, cũng là một trong đồ đệ của Thái Hoà điện, nhưng lại mang tên khác, Phan Huyết Tích. Ai bảo trông khác biệt lớn đến thế, từ thần thái cho đến ngoại hình, Kiến Nguyệt ảo não nhìn hắn đang vuốt tóc mái vướng víu của mình lên.

"Ngươi có hai nhân cách sao?" Kiến Nguyệt đau đầu nói, nàng đã vô tình đánh thức nhân cách khác của hắn rồi.

"Đến a, đến chung vui cùng chúng ta, đem cả con thác này nhuộm máu đỏ." Phan Huyết Tích hoàn toàn không bận tâm đến điều nàng nói, chỉ tự mình nói tự mình nghe, hắn giơ tay lên trên cao, ra vẻ như đang hấp thụ thứ gì đó, đuôi tóc của hắn liền biến thành những con rắn.

"Cho dù ngươi là ai, là hài nhi của Đế Quân hay Ngọc Hoàng, ta cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu, và ngươi đừng phụ lòng ta. Đến đây, Yêu Kiến Nguyệt, đánh một trận ra hồn nào."

"Ha ha." Kiến Nguyệt mếu máo.

Lôi Chí Hùng bị loại vốn còn đang hô lớn bất công, cuối cùng cũng chỉ thể ngập ngừng ngồi xem, không ngờ hắn vừa đụng phải kẻ đáng gờm, bản thân lại bốc phét không biết ngượng mồm.

"Khè." Mãng xà kêu lên một tiếng, liền phun nọc độc đến Kiến Nguyệt.

Kiến Nguyệt vội tránh né, cái cọc gỗ nàng vừa đứng kia xèo một tiếng, liền bốc khói mà bị ăn mòn, so với Lôi Chí Hùng còn nhẫn tâm hơn.

"Cứ chạy trốn đi, đồ con chuột." Phan Huyết Tích há to miệng, khoé miệng kéo đến mang tai, không khác gì một con rắn, cái lưỡi thè ra, phun khí độc hướng đến Kiến Nguyệt.

Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn khí màu xanh lục đang ùa ra kia, dự cảm bất lành, nàng theo bản năng bịp mũi tránh né ra xa nhất có thể, biến Tiểu Bạc thành giáo nhúng khăn soa ướt, sau đó lấy lên che miệng, mũi và mắt.

Phan Huyết Tích không hiểu nàng đang làm gì, bật cười điên cuồng, "Ngươi sợ ta quá nên phải che mắt sao? Hahaha."

Kiến Nguyệt không bận tâm hắn chế giễu, ngược lại mong hắn nói nhiều một chút, để cho nàng có thời gian nghĩ cách không hít phải khí độc kia, sau đó khiến hắn rơi xuống nước.

"Ngươi chơi hèn, lại dùng phép thuật để đối phó với người chưa thức tỉnh linh căn như ta."

Phan Huyết Tích không nghĩ đến đối phương sẽ nói như thế, cười khẩy một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, "Được, ta nhường ngươi mười đao, thế là hài lòng rồi chứ?"

"Đã nói là làm, ngươi không được nuốt lời." Kiến Nguyệt nghe thấy thế, hé một bên mắt ra nói, nàng nhận ra khí này không thể phát tán đi xa, rất nhanh cũng sẽ tan trong không khí.

"Được, ngươi đến a, đánh càng mạnh càng tốt, xem ngươi làm được đến đâu." Phan Huyết Tích dang hai tay ra, ra vẻ bao dung độ lượng nói.

Kiến Nguyệt không chần chờ nữa, vung trường tiên đến tấn công hắn, đối phương đúng là rất giữ lời, để hai tay sau lưng, mắt nhắm lại, môi cong lên, nhẹ nhàng tránh né.

Hắn thấy Kiến Nguyệt chuyển sang giương cung với mình, khoé miệng nhếch lên, "Ngươi chỉ làm được thế thôi sao?"

Ba mũi tên hướng tới, đều bị hắn nhẹ nhàng tránh né, "Quá đáng tiếc —"

Kiến Nguyệt nhân lúc đối phương mất tập trung, liền lao vút tới, Phan Huyết Tích thấy rõ nàng muốn lấy kiếm đâm mình, xoay nhẹ người tránh, nào ngờ bị thứ gì vừa ẩm vừa nặng ném trúng mặt, che cả tầm mắt của hắn.

Bẹp. Khăn mùi soa vì ướt đẫm nước trở nên nặng trịch, khiến hắn hơi lảo đảo. Phan Huyết Tích vội lấy cái khăn ra thì thấy một bàn chân.

Kiến Nguyệt lập tức đạp mạnh hắn một cái, đối phương ban đầu hơi lảo đảo, nhưng rất nhanh đã lấy lại được thăng bằng, hắn một tay bắt lấy chân Kiến Nguyệt, ném văng nàng ra một bên.

May nhờ Tiểu Bạc đổi sang trường tiên, kịp thời quấn lấy một cái cọc gỗ rồi kéo nàng lại, giày nàng đã dính một ít nước, Kiến Nguyệt liếc xuống dòng nước cuồn cuộn, nghiến răng lấy đà đạp mạnh, quay trở lại cọc gỗ, thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì bị loại.

"Ngươi không giữ lời, rõ ràng nói nhường ta mười đao, nhưng mới chỉ có bảy đao." Kiến Nguyệt bất mãn chỉ hắn.

"Được, được, còn lại ba đao." Phan Huyết Tích đột nhiên cảm thấy bản thân vừa phạm phải sai lầm, đối phương rất biết dương đông kích tây, lẽ ra hắn chỉ nên nhường năm đao.

"Vậy phải giữ lời lấy." Kiến Nguyệt cong khoé miệng lên, từ trong thắt lưng lấy ra thứ gì đó, "Một đao."

Choang, bình sứ vỡ ở dưới chân hắn, có thứ gì đó bốc lên, rất nhanh đã che khuất mất tầm nhìn của đối phương.

Điểm yếu của mãng xà là thị lực, Phan Huyết Tích bị mất đi tầm nhìn, chỉ có thể nhíu mày lắng tai nghe xung quanh, từng lỗ chân lông mở ra cảm nhận chuyển động của nàng.

"Hai đao." Nàng từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, nhưng lại không rõ là vị trí nào, một bình sứ lại ném tới, Phan Huyết Tích không rõ là thứ gì, vì không thấy có gì xảy ra.

Bỗng hắn cảm thấy nhức đầu, mắt tối lại, người choáng váng đến buồn nôn, tim đập thình thịch tự nhận ra đây là biểu hiện trúng độc, thì ra đối phương còn lấy độc trị độc với mình, hắn muốn nhảy ra khỏi đây, nhưng trời đất lẫn lộn, chật vật muốn lấy đà để nhảy cũng gian nan vô cùng.

"Đừng đánh nữa." Hắn la lên.

"Đã nghe câu đánh rắn đánh bảy tấc chưa." Kiến Nguyệt không biết từ đâu nói ra, hắn hoa mắt miễn cưỡng nhìn xung quanh, muốn phun độc, nhưng không biết đối phương ở đâu, chưa kể lúc này đây hắn cảm đây khó chịu vô cùng, bụng đau quặn lại, vội ôm lấy bụng. Bất ngờ có thứ gì phóng đến, quấn chặt lồng ngực của Phan Huyết Tích.

"Bởi vì nơi đó là phần tim và xương sống, rắn không có cách nào di chuyển, khí ngươi vừa hít khiến ngươi có thể rơi vào hôn mê, căn bản sẽ không đủ tỉnh táo để phân biệt ta ở đâu, cũng không thể phun độc cắn bậy." Phan Huyết Tích thấy hai tai ong ong, nghe được câu có câu không, có điều đây không phải điều hắn bận tâm.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Nếu hắn tỉnh lại mà bị thương nặng sẽ oán tránh ta, ta chịu thua được chưa!" Hắn sốt ruột lên tiếng.

"Ba đao." Kiến Nguyệt hô lớn, nàng không nghe thấy lời hắn, vẫn quyết định nắm chắc thanh kiếm, chém mạnh vào hình bóng thấp thoáng kia, nào ngờ trong chớp mắt đối phương biến mất. Đồng tử nàng mở to, hắn đã tránh được đòn của nàng rồi.

Tùm. Tiếng nước vang lên, bọt nước bắn tung toé.

"Ơ?"

Mọi người đang ở bên ngoài xem các nàng, cho rằng Kiến Nguyệt đến đây là kết thúc, nào ngờ có làn khói che khuất mất Phan Huyết Tích, Kiến Nguyệt lại ở ngoài không ngừng đi một vòng, vừa đi vừa nói gì đấy, căn bản sẽ không để đối phương xác định được vị trí và phương hướng của nàng.

Bỗng có tiếng nước vang lên, là có người rơi xuống nước, mọi người bốn mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng căng thẳng hồi hộp dính mắt lên quả bong bóng.

Y Ngọc Thanh có chút kinh ngạc, cô nhìn thời gian, trận đấu này cô cứ nghĩ sẽ rất lâu đi vào hồi kết, thậm chí còn nghĩ ai sẽ là người bị loại trước, ai sẽ đối đầu căng thẳng với ai.

Kết quả, thời gian mới trôi được một nửa.

Cô búng tay một cái, có hai người liền bị hất văng ra khỏi cánh cửa không gian. Mọi người ánh mắt đổ dồn ánh mắt lên hai người, đều kinh hãi không dám tin tưởng mà há hốc miệng.

Thấy Phan Huyết Tích cả người ướt dề dề, còn Kiến Nguyệt lại khô ráo, thậm chí trông còn như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Kết quả mọi người đều đã thấy rõ, xin chúc mừng Yêu Kiến Nguyệt đã thắng cuộc."

"Nàng ta làm sao sẽ đánh thắng Huyết Tích?" Một người cùng điện bất mãn lên tiếng.

"Đúng, nhất định có gian lận." Mọi người bất mãn phản đối, muốn bọn họ có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện vô lý này, thì quá khó rồi.

"Ha, ta đang ở đâu?" Lúc này Phan Mạnh Khôi tỉnh dậy, lồm cồm bò dậy.

"Công bằng tỉ thí hay không, các ngươi xem đều rõ." Y Ngọc Thanh vung tay, một quả bong bóng khổng lồ hiện ra, tái hiện lại khung cảnh vừa nãy, thậm chí còn ghi lại lời giải thích của Kiến Nguyệt.

Nàng chính là dùng sự hiểu biết đọ lại với kẻ mạnh.

Phan Mạnh Khôi ngồi ở dưới đất nhìn cảnh tượng vừa nãy, há hốc mồm tròn mắt nhìn Kiến Nguyệt, liền bắt lấy tay nàng, "Bằng hữu, ngươi giỏi thật đó, ngươi có thể đánh bại hắn, ta thật hả hê, ha ha."

Kiến Nguyệt chớp mắt, thực ra nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, chỉ thấy khuôn mặt người đang cười sung sướng kia chuyển sang tức giận, đôi mắt đỏ lừ, quát lớn như hổ gầm, "Bởi vì ta không muốn làm hắn bị thương thôi, ngươi chớ đắc ý! Lần sau chúng ta sẽ tái đấu, ta sẽ không nhường con hồ ly nhà ngươi nữa."

Dứt lời, khuôn mặt lại trở về vẻ ngơ ngác.

"Vẫn chưa nói cho các ngươi biết, đây là không gian mà ta tạo ra, mọi nhất cử nhất động ta đều nhìn thấy rất rõ, hơn nữa ta đã đưa ra một quy luật, hễ có người gian lận, sẽ lập tức bị ra ngoài khỏi thế giới ảo." Y Ngọc Thanh mỉm cười với Kiến Nguyệt.

Mọi người im lặng, không biết nên dùng cảm xúc gì để thể hiện, hâm mộ nàng thì hơi quá, nhưng bản thân mình thì sẽ không biết dùng kế tựu kế như nàng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Kiến Nguyệt, có hiếu kỳ kinh ngạc, có ngưỡng mộ tán thưởng.

Kiến Nguyệt nhìn lên khán đài, thấy ba người kia đang vẫy tay với nàng, Cố Nghiên Hi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net