Chương 78: Vực Không Đáy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
náo loạn cả tam cõi, ngang ngược muốn chiếm lấy đất trời làm của riêng, muốn lật đổ ngôi vị của Thánh Thượng, khiến các vị thần phải ngưng chiến, bắt tay cùng nhau chống lại Ma Đế. Tuy nhiên Ma Đế lại nhân cơ hội này mở cánh cửa cho Quỷ giới tràn vào, còn tự xây dựng một đế chế của riêng mình, xâm chiếm vùng đất của thần khổng lồ, bắt ép làm khổ sai, nô dịch, nơi đó được gọi là Địa ngục, sau đó Thánh Thượng cùng Cổ thần cũng xây dựng một vương quốc, gọi là Thiên đàng. Trải qua hàng năm không thể đếm xuể, các Cổ thần cuối cùng cũng phong ấn lại được cánh cửa Quỷ giới, cùng Ma Đế hoà bình chung sống, Thiên đàng dành cho linh hồn tốt, Địa ngục cho linh hồn xấu, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.

Kiến Nguyệt bặm môi, im lặng nghe hắn kể lại mọi chuyện được ghi chép ở trong Thánh Thư, lâu lâu lại nhìn về phía Bạch Tinh, thấy nàng không rõ là biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng vẫy cái đuôi lắng nghe.

"Cũng vì thế, đây là chuyện ta muốn thỉnh cầu tới các vị." Đà Lôi Hãn bỏ cuốn sách xuống, đôi mắt lướt qua từng người.

Quả đúng là có chuyện muốn nhờ vả. Bánh Bao ngáp một cái.

"Chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt hỏi cho có lệ, chứ nghe là đã biết chuyện không lành.

"Như các vị đã rõ, người dân Nam Tây Vực sống dựa vào Vực Không Đáy để khai thác tài nguyên, đá quý." Đà Lôi Hãn chụm tay vào nhau, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ những chiếc nhẫn đính đủ mọi loại đá đủ sắc màu rọi lên tường.

"Tuy nhiên những năm gần đây, Vực Không Đáy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến công nhân không thể xuống dưới đào mỏ, thương nhân cũng thiếu đi nguồn cung, các mỏ đá bị bỏ hoang đến sập xệ. Chuyện này ảnh hưởng đến cả đại lục, khắp nơi đều thiếu mất dầu mỏ và vàng bạc để in tiền." Đà Lôi Hãn biểu cảm buồn bã.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Yến Thế Huân lên tiếng.

Không phải rò rỉ khí đốt đấy chứ, Kiến Nguyệt thở dài một tiếng.

"Ta đã cho người điều tra, các học giả nói phong ấn của Cổ thần đối với vị thần khổng lồ rơi xuống đất đã có vấn đề, một trong bảy cột bị nứt toác, vị thần khổng lồ mang đầy sự thù hận kia đã tỉnh giấc, đang vùng vẫy thoát khỏi phong ấn, vì thế có rất nhiều sinh vật kì lạ bị chôn vùi cùng Cổ thần đã tỉnh lại. Nếu không giải quyết nhanh chóng, chúng sẽ tràn vào khu dân cư lân cận vực, sau đó là đến kinh thành của chúng ta và các quốc gia khác. Các vị đều đã nghe tin Ma Đế tái thế, đây nhất định là hành động từ phía Quỷ giới."

"Vì sao chuyện gì cũng là do Ma Đế?" Kiến Nguyệt yếu ớt lẩm bẩm, Ma Đế chính là đang nằm trên bàn ăn này đấy, nàng ấy đã làm chuyện gì đâu ngoại trừ chuyện ăn sạch một con gà nướng.

Bạch Tinh kéo tay nàng, ý chỉ đừng nói nữa.

"Vì vậy, ta, Anh Văn Vương thay Nam Tây Vực cầu xin các vị giải cứu Vực Không Đáy cũng như quốc gia này, dân chúng vốn đã đau khổ bất kham rồi." Đà Lôi Hãn mang ánh mắt cầu xin nhìn từng người.

Kiến Nguyệt mím môi, nhìn hai người còn lại.

"Nếu chuyện này ảnh hưởng đến cả đại lục, thì quả là không thể trơ mắt đứng nhìn. Lẽ nào phía Tây Mông không có động tĩnh gì sao?" Yến Thế Huân khoanh tay nói.

"Tây Mông Hoàng Đế đương nhiên là có để tâm đến, thường xuyên cho đội quân tinh nhuệ, học giả uyên bác đến thăm dò, tất cả đều một đi không trở lại. Nghe nói, đến cả Toan Nghê Vương cũng lắc đầu bó tay." Đà Lôi Hãn thành thật đáp.

"Nếu chuyện đến cả Kì Lân Vương cũng bó tay thì vì sao lại nghĩ chúng ta làm được?"

"Bởi vì." Đà Lôi Hãn liếc về phía Kiến Nguyệt, song có đôi phần do dự, "Kì Lân Vương nói chỉ có một người có khả năng hoá giải, là Cửu công chúa Cửu Vĩ, Yêu Kiến Nguyệt."

"Hả? Ai?" Kiến Nguyệt hoang mang khi bị mọi ánh mắt đổ dồn lên nàng. Nhìn nàng hắn không chắc lời nói đó có đáng tin cậy không nữa.

"Vậy ngay từ đầu các ngươi đã nhắm đến chúng ta? Việc quán quân danh dự hẳn là được sắp đặt." Bạch Tinh nhướn mày.

"Từ khi các vị đặt chân tới lãnh thổ Nam Tây Vực chúng ta đã quan sát nhất cử nhất động của Cửu công chúa, cũng cố tình chọn ra những địa hình phù hợp với thể chất công chúa nhất."

Kiến Nguyệt dở khóc dở cười, không nói đến vì sao lại là nàng, nhưng chuyện này quả rất vô lý, "Các ngươi đã thảm sát cả tộc ta, ngươi nói ta làm sao giúp đây?"

"Mong công chúa nghĩ xa hơn, chuyện này ảnh hưởng đến cả đại lục, thậm chí là cả Cửu Vĩ tộc ở các nơi khác." Đà Lôi Hãn thấp thỏm.

"Vì sao khi thảm sát chúng ta, chưa từng nghĩ đến hậu quả?" Kiến Nguyệt ngừng nụ cười thân thiện thường ngày lại, nghiêm túc nhìn hắn.

"Chuyện này..." Đà Lôi Hãn bị khí thế của nàng làm á khẩu, ngậm ngùi cúi đầu nói, "Ta chỉ là một chức vương nhỏ nhoi, không dám cùng đại quốc đối đầu. Bệ hạ bảo gì, ta cũng chỉ có thể nghe theo."

Kiến Nguyệt lần này thực nổi giận, nàng bật cười mỉa mai nói, "Ngươi còn là một vương giả không? Nơi này còn là một vương quốc không?"

Đà Lôi Hãn bị nàng nói đến đỏ mặt đến thẹn, cố gắng kìm chế cơn giận, không nói gì hơn.

"Nguyệt nhi, đừng quá nóng giận." Bạch Tinh vỗ nhẹ tay nàng nói.

"Người có cách gì sao?" Kiến Nguyệt nghe nàng nói, cơn hoả đang sôi sục trong người cũng giảm bớt xuống vài phần.

"Nếu lần này chúng ta giúp ngươi, không cần biết vì sao lại là chúng ta, các ngươi mỗi năm cũng phải cống nạp vàng bạc châu báu cho Cửu Vĩ tộc, thấy thế nào?" Bạch Tinh quay ra nhìn hắn.

Đà Lôi Hãn nghe nàng nói đến kinh ngạc, cống nạp? Hắn mỗi năm phải cống nạp hơn ba nghìn con lạc đà, cùng nô lệ và vàng bạc, thực phẩm cho Tây Mông, giờ còn phải cho Cửu Vĩ tộc nữa, khác nào đi đào mỏ cho không.

"Thế nào? Ngươi không đồng ý? Vậy để cái hố vực kia nuốt chửng các ngươi đi." Bạch Tinh cười mỉa.

Đà Lôi Hãn nắm chặt tay, cân nhắc một hồi, mới nặng nề gật đầu, "Được."

"Hơn nữa, chuyện của Cửu Vĩ tộc, các ngươi cũng đừng xen vào, không được gửi binh đến hỗ trợ cả hai bên dù là phe chúng ta hay Tây Mông, ngươi phải hứa cả chuyện này nữa."

"Ngươi đừng được nước mà làm tới." Đà Lôi Hãn nổi giận.

"Chuyện này còn gian nan hơn cả chuyện bóc lột bách tính? Ta xem là ngươi sợ Kha Thiết Mộc đến lấy đầu ngươi thì hơn." Bạch Tinh ánh mắt không che giấu sự khinh thường nhìn hắn.

"Ngươi, ngươi." Đà Lôi Hãn nghiến răng, bị nàng nói trúng tim đen đến nhất thời không biết phản ứng thế nào.

"Phụ vương, con hồ ly đó nói không sai, chúng ta không thể cứ mãi làm phận chịu áp bức." Bỗng sau cánh cửa vang lên một thanh âm quen thuộc.

Kiến Nguyệt ngẩng đầu, mở to mắt nhìn cánh cửa gỗ kia, giọng nói này là...

"Ái Lệ Tây Á?" Nàng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn đối phương đang mặc một bộ váy hồng cùng hai mảnh vải quấn quanh người, một mảnh cuốn ngang eo rồi bắt chéo qua vai.

"Linh thú của ngươi quả rất đáo để đấy." Ái Lệ Tây Á mỉm cười.

"Nữ nhi, con đã đứng đây từ bao giờ?" Đà Lôi Hãn cũng bật dậy kinh ngạc nói.

"Từ khi nàng ấy đến đây." Ái Lệ Tây Á cười nói.

"Ngươi là công chúa ở đây sao?" Kiến Nguyệt không nhịn được cảm thán, hành tinh này cũng thật tròn.

"Đúng thế, từ khi thấy sứ giả đến tìm các ngươi, ta liền trở về hoàng cung." Cô đi đến bên cạnh nàng.

"Thân là Trưởng công chúa, ta thay phụ vương cũng như Nam Tây Vực thành thực xin lỗi với Cửu Vĩ tộc." Ái Lệ Tây Á nghiêm túc nhìn nàng.

Kiến Nguyệt đầu óc tê rần, chuyện này nói muốn bỏ qua là bỏ qua sao, nàng vốn dĩ đã không phải người trong cuộc nhưng bị bắt ép tham dự vào, làm sao có thể nói tha là tha, như thế quá bất công với những linh hồn kia, quá tội lỗi đối với thân phận này.

"Ta biết ngươi không tha thứ, ngược lại là ta, e là đã rút đao nhuộm máu hoàng cung này rồi." Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đầy cảm thông.

"Không." Kiến Nguyệt đột nhiên lắc đầu, nhìn thẳng vào Đà Lôi Hãn, "Nếu làm thế, ta chẳng khác gì giống các ngươi chỉ biết chém giết."

Cả hai đều bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc đến á khẩu, Ái Lệ Tây Á há hốc miệng, sau đó chấn tĩnh lại bản thân, mỉm cười nói, "Vì thế để chuộc tội, chúng ta đáp ứng những yêu cầu kia."

"Ái Lệ Tây Á Hãn!" Đà Lôi Hãn quát.

"Phụ vương, việc đến nước này chúng ta chỉ có thể đáp ứng mà thôi. Việc cống nạp cho Cửu Vĩ tộc có thể coi như là lễ vật bồi thường, còn hơn là nợ Tây Mông Hoàng đế cống phẩm, dựa vào tính cách Hoàng thượng, nói không chừng sẽ mượn cơ hội Nam Tây Vực gặp nguy mà kéo quân đến đánh chiếm." Cô không nhìn hắn mà nhìn ra bên ngoài.

Đà Lôi Hãn nghiến răng song chỉ im lặng.

"Nếu đã như thế, ta cũng sẽ giúp các ngươi." Kiến Nguyệt thở dài.

"Tại hạ sẽ đi cùng." Mặc Lâm đứng dậy.

"Ta cũng sẽ đi." Yến Thế Huân cũng gật nhẹ đầu.

"Nếu đã thế, ta cũng sẽ góp phần sức nhỏ bé này, đi càng đông, càng có lợi." Ái Lệ Tây Á mỉm cười.

"Nữ nhi, chuyện này rất nguy hiểm." Đà Lôi Hãn vội can ngăn.

"Phụ vương, nữ nhi cũng sắp đến tiên cảnh rồi, đến lúc đó sẽ gặp vô vàn chuyện nguy hiểm hơn mà cần phải làm. Huống chi, chúng ta cầu tình họ, mà lại để người khác bước vào chốn nguy hiểm, chúng ta lại ở đây sợ hãi là sao?" Ái Lệ Tây Á lắc đầu.

"Nhưng..." Đà Lôi Hãn đuối lý.

"Nếu không có chuyện gì, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngày mai chúng ta tới Vực Không Đáy." Ái Lệ Tây Á mỉm cười với Kiến Nguyệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net