Chương 78: Vực Không Đáy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt trở về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống đã nghe thấy giọng nói ồm ồm của chưởng môn Diễm Liệt vọng ra cả đấu trường làm nàng giật mình.

"Chúc mừng tất cả các thí sinh từ các môn phái khắp bốn phương đến tham dự Tiên kiếm đại hội năm nay đã hoàn thành khảo hạch xuất sắc, chúc mừng đại hội đã kết thúc thành công rực rỡ, chúc mừng tân quán quân của năm nay." Chưởng môn phái Diễm Liệt nói, mọi người đều vỗ tay rầm rộ.

"Vì năm nay có chút đặc biệt, các trưởng lão của Giáo Viện đã đưa quyết định, ngoài ngôi vị quán quân của Tiên kiếm đại hội, còn bổ sung thêm ngôi vị quán quân tinh thần, xin chúc mừng Cồ Việt phái và Trường An phái trở thành quán quân của năm nay." Chưởng môn vừa dứt lời, pháo hoa liền bắn lên trên trời, mọi người đối với quyết định này vô cùng hài lòng, vì thế ồn ào phấn khích, còn không ngừng nói chúc mừng đến Kiến Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngác.

Kiến Nguyệt không ngờ mình ngẫu nhiên trở thành quán quân, nhưng cũng không thể không khen ngợi, Mặc Lâm đã chơi vô cùng bình đẳng, việc khiêm nhường này khiến nàng có ấn tượng tốt với y hơn, còn bản thân nàng chỉ là thuận tiện hùa theo mà thôi, thực ra ngay lúc đó nàng biết bản thân có động thủ trước cũng không thể đánh lại Yến Thế Huân kia, chi bằng kết thúc nhanh một chút, cả đôi bên đều ít thiệt hại.

Giải quán quân là một thanh Tiên kiếm dành cho người đứng đầu, cũng là người trụ lại được phút cuối. Kiến Nguyệt nhìn thanh kiếm được trao tặng cho Yến Thế Huân kia, bảo kiếm có màu ngọc lam viền trắng, tên là Móng Vuốt Thiên Không, nàng nghe nói giúp chủ nhân của nó tăng nhanh tốc độ tấn công, sắc bén đến mức lướt nhẹ qua giấy, giấy đứt thành mảnh.

"Đa tạ." Yến Thế Huân cúi đầu nhận lấy bảo kiếm, ánh sáng xanh của thanh kiếm chiếu lên gương mặt lạnh như băng của nàng.

Thanh kiếm ban tặng cho Trường An phái là Sự Thanh Cao của Tiên Tử, nhưng vì Mặc Lâm và Kiến Nguyệt không dám nhận, hết người này đến người khác đùn đẩy nhau, Kiến Nguyệt vì đã có hai thanh bảo kiếm, nên nàng càng không muốn nhận, vì thế mọi người quyết định để Y Ngọc Thanh lên đại diện nhận thay, cũng như để cho người có cơ duyên đến Trường An phái được bảo kiếm lựa chọn.

Nàng nhìn thanh kiếm ở trên tay Y Ngọc Thanh, cũng có màu ngọc lam giống kiếm của Yến Thế Huân, chỉ là viền màu vàng, nghe nói hai thanh kiếm này là kiếm đôi, trước đây cùng một thợ đúc cho hai huynh đệ tiên nhân.

Ngay lúc nàng cho là đã đến lúc trở về, nào ngờ nhìn thấy một người ăn mặc sang trọng chạy đến, cung kính hành lễ với các nàng, "Tại hạ là sứ giả đưa tin của Nam Tây Vực Anh Văn Vương, nay bệ hạ muốn mời quán quân, á quân của năm nay vào cung."

Mọi người đều tròn mắt nhìn hắn, Kiến Nguyệt nhìn thấy Yến Thế Huân cũng bị một sứ giả cản đường, cũng ngẩng đầu nhìn về phía các nàng.

Bởi vì trận đấu đến phút chót chỉ còn Trường An phái và Cồ Việt phái, mà Trường An phái lại một mình chiếm lấy ngôi vị quán quân tinh thần và á quân, nên chỉ có ba người được tới hoàng cung.

"Không việc gì, có lẽ Anh Văn Vương là muốn mời mọi người đến thưởng tiệc. Nếu không có việc gì, ta sẽ đưa mọi người trở về Trường An phái trước, hai ngươi về sau có được không?" Y Ngọc Thanh nói.

"Sư tỷ, không vấn đề gì." Cả hai cùng nói.

"Yến cô nương, chúng ta gặp lại rồi." Kiến Nguyệt thấy nàng lại gần liền nở nụ cười.

"Ừm, Yêu công chúa, Mặc công tử." Yến Thế Huân gật nhẹ đầu đáp lại.

"Bây giờ chúng ta sẽ đến hoàng cung, ba vị, mời." Sứ giả thấy ba người đã tập trung, liền cung kính nhường đường.

Kiến Nguyệt ngồi trên kiệu, thấy kỵ binh lạc đà được bọc áo sắt diễu hành ở bên cạnh, trông rất uy nghiêm, làm nàng trông có chút lạ mắt, nàng chỉ quen nhìn thấy ngựa chiến mà thôi.

Bất quá theo trí nhớ của Kiến Nguyệt, lạc đà vẫn được dùng cho đến rất lâu ở những vùng đất cằn cỗi thế này, hơn nữa mùi của lạc đà có thể khiến ngựa hoảng sợ, nên cũng tương đối hữu ích.

"Từ đây đến kinh thành liệu có xa không?" Kiến Nguyệt trước khi lên kiệu hỏi sứ giả.

"Bẩm công chúa, từ đây đi mất một ngày." Sứ giả cúi đầu nói.

Vì thế nàng đã ngồi xuống hai canh giờ, cả người bắt đầu thấy ê ẩm, ánh nắng gắt xuyên qua màn che chiếu vào trong kiệu, khiến nàng mắt có chút mỏi, đường gập ghềnh, bánh xe bằng gỗ, xóc đến thỉnh thoảng cứ nảy lên, chỉ thiếu không đập đầu vào trần, người cứ rung lắc đến hoa mắt, Kiến Nguyệt dù đã thường xuyên ngồi xe ngựa, nhưng mà chưa lần nào quen với độ xóc nảy của nó cả, ai bảo ngồi xe là sướng, là địa vị cao quý cơ chứ, cảm giác cứ như phạm nhân bị áp giải.

"Kiến Nguyệt, ta nóng." Bánh Bao than thở.

"Đâu có cách nào, ai cũng nóng mà." Kiến Nguyệt an ủi nó, nhìn bộ lông dày kia, quả là trông rất đáng thương, nơi đây đúng là địa ngục của nó mà.

"Đây là linh vật của Yêu công chúa sao?" Yến Thế Huân một mực bế quan tu luyện đột nhiên mở mắt, cất tiếng hỏi.

"Đúng thế." Kiến Nguyệt gật đầu, "Sao thế?"

Yến Thế Huân nhìn Bánh Bao một hồi lâu, mới nói tiếp, "Không biết là công chúa làm thế nào để thu nhận nó về làm linh thú?"

Câu hỏi khiến mọi người rơi vào im lặng, Bánh Bao khó hiểu nhìn nàng, "Ý ngươi là sao?"

"Ý của tiểu nữ là, ngươi ít nhiều đã đạt gần đến cảnh giới Đại Thừa, vì sao lại chấp nhận trở thành linh thú?" Yến Thế Huân khó hiểu.

"Nàng cứu ta một mạng, ta liền trở thành linh thú của nàng."

"Không biết vì sao, thứ này của tiểu nữ khi thấy ngươi đều xảy ra điều bất thường." Yến Thế Huân lấy ra một cái la bàn, giơ ra cho mọi người xem.

Kiến Nguyệt nhìn thấy kim la bàn liên tục chỉ về hướng của Bánh Bao, mà biểu cảm của Bánh Bao hình như rất kinh ngạc, nàng là người ngoài cuộc, chỉ im lặng quan sát.

"Ngươi làm sao có thứ này?" Bánh Bao sửng sốt.

"Ngươi nhận ra thứ này?" Yến Thế Huân không trả lời, hỏi ngược lại.

"Đây là thứ của sư phụ ta."

"Ngươi là quen biết ngoại tổ mẫu ta?"

Cả hai người đồng thời lên tiếng, khiến cả kiệu đột nhiên rơi vào im lặng. Kiến Nguyệt ở một bên mím môi, thì thầm với Bạch Tinh, "Có chuyện hay."

Bạch Tinh không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục chờ đợi diễn biến tiếp.

"Ngươi vừa nói gì?" Bánh Bao nghi hoặc hỏi lại.

"Đây là thứ ngoại tổ mẫu ta để lại." Yến Thế Huân không nóng không lạnh nói.

"Làm sao có thể."

"Ta ngược lại muốn hỏi, đồ đệ của ngoại tổ mẫu chỉ có một người tên là Triệu Tư Dĩnh, ngươi đã từng nghe đến người này chưa?"

"Đó chính là ta." Bánh Bao dở khóc dở cười.

Cùng Bánh Bao sống chung cũng được vài tháng rồi, Kiến Nguyệt nhưng là lần đầu nghe thấy tên thật của đối phương. Nàng suy nghĩ từ nay có nên đổi cách gọi không, chỉ là cái tên hiện tại nàng thấy rất đáng yêu, hơn nữa Bánh Bao cũng không chê bai tên nàng đặt cho mà.

Lần này tới lượt Yến Thế Huân giật mình, biểu cảm khẽ biến chuyển, "Vì sao không ai nói với ta đồ đệ của ngoại tổ mẫu có thể thay đổi hình dạng, trở thành linh thú của người khác?"

Bánh Bao bất lực, lẩm bẩm nói, "Ta bất đắc dĩ mới trở thành như thế này, ngươi ngược lại nói cho ta biết, sư phụ ta Tương Phương Nghị chính là ngoại tổ mẫu của ngươi? Ta nhớ bà ấy đâu có hài tử."

"Đúng thế, là dưỡng mẫu của mẫu thân ta." Yến Thế Huân gật đầu, "Nhưng chúng ta vẫn gọi người là ngoại tổ mẫu."

"Đợi đã." Kiến Nguyệt không kìm được xen vào, "Nhưng ta nhớ Bánh Bao có nói nàng ít nhất cũng đã sống được hơn một trăm tuổi rồi mà, sư phụ của nàng cũng đã mất từ nhiều năm trước."

"Đúng thế." Bánh Bao gật đầu.

"Nhưng vì sao ngươi lại trông còn trẻ thế này?" Kiến Nguyệt đầu óc rối tung, nhìn Yến Thế Huân từ trên xuống dưới, trông người này cứ như người mới hai mươi tuổi là cùng.

"Chuyện là, thực ra tiểu nữ đã được bảy mươi tuổi tròn." Yến Thế Huân mỉm cười.

Kiến Nguyệt mở to mắt, bộ dạng kinh hãi, nàng che miệng, "Bảy, bảy mươi tuổi! Vậy ngươi tiểu nữ cái gì, ta mới mười tám mà thôi."

Cố Nghiên Hi lại đi thù hận với một bà lão đã bảy mươi tuổi, nàng cảm thấy khó hiểu.

Bánh Bao nhìn nàng bộ dạng kinh ngạc đến không nói nên lời, nhưng cũng mặc kệ, tiếp tục nói, "Chẳng trách, ta rời xa sư phụ đến nay cũng đã hơn một trăm năm, có lẽ vì thế không gặp các ngươi."

"Ngoại tổ mẫu trước khi chết có để lại di thư, nói là để tìm ngươi, trao trả lại thứ này." Yến Thế Huân lấy ra một cái vòng tay đã sờn cũ, đưa cho Bánh Bao.

"Bà ấy tuy bị dính độc, nhưng trước khi độc đi vào sâu hơn đã để lại di thư này cho mẫu thân, nói là để chúc ngươi bình an." Yến Thế Huân giải thích.

Bánh Bao nhìn cái vòng tay kia, thở dài một tiếng, "Đa tạ rồi, vậy mẫu thân của ngươi?"

"Bà đã không còn nữa, đành nhờ ta thay bà gửi di thư." Yến Thế Huân nhẹ nhàng nói.

"Chia buồn." Bánh Bao lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ.

Sau khi sư phụ mất đi, chỉ vài năm sau đó nàng cũng bị đem nhốt ở trong trấn Giám Hồn.

Kiến Nguyệt bối rối không biết nói gì, hoá ra trong cái kiệu xe này, nàng chẳng khác gì đứa trẻ chưa hết mùi sữa, chẳng trách vì sao Bạch Tinh thường hay gọi mình là con nhóc.

"Phải rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đến sư phụ ta?" Bánh Bao hoàn hồn, vội ngẩng đầu hỏi.

"Bà ấy đã bị hạ một loại độc mà chỉ có thể tìm thấy ở núi Cồ Việt để điều chế." Yến Thế Huân nói xong, rút găng tay của mình ra cho mọi người nhìn.

Mọi ánh mắt đều đổ lên bàn tay nàng, Kiến Nguyệt há hốc miệng đến không dám tin được, bàn tay của đối phương đã khô khốc lại trông như bộ xương bị cháy đen, "Đây là nguyên nhân gì?"

"Độc này là từ loại cây oán linh, đối với người thường vô hại, những đối với những người có linh căn chính là thiên địch, loại độc này có thể phong toả đan điền, khiến linh lực ngừng trệ, không những thế, nếu dính độc mà còn cố dùng linh lực sẽ bị phản phệ." Yến Thế Huân giải thích.

"Vậy lời đồn về sư phụ là thật?" Bánh Bao ngỡ ngàng nói, sự thật tàn khốc này căn bản là nằm ngoài sức chịu đựng của nàng. Sư phụ nàng cứu người nhiều thì cũng nhiều kẻ địch, nay mất đi linh lực chẳng khác gì chiến sĩ mất giáp.

"Tạm thời kết luận là do đồng môn của bà ấy làm, vì loại cây phải là người sống ở vùng núi Cồ Việt mới có thể biết rõ tác dụng, tuy nhiên từ khi ta điều tra đến đây, vẫn chưa tìm thấy một tin tức nào."

"Ngươi cũng bị hạ độc sao?" Kiến Nguyệt nhìn đối phương bằng ánh mắt cảm thông, bởi vì tình cảnh của nàng chẳng khác là bao, nhưng chí ít thì người ta không vô dụng như nàng.

"Phải, chính xác hơn thì mẫu thân trong lúc mang thai ta cũng bị độc ảnh hưởng, nhưng mẫu thân không thích tập võ nên không bị ảnh hưởng, ngược lại ta từ nhỏ thức tỉnh linh căn, khi đó không biết gì mà cứ vui mừng sử dụng linh lực bừa bãi, nào ngờ độc bộc phát, may nhờ mẫu thân kịp thời nhận ra, ngăn ta từ đó không được học phép." Yến Thế Huân gật đầu.

"Đau lắm không?" Kiến Nguyệt nhìn bàn tay như cành cây khô kia, sống lưng ớn lạnh. Nàng còn suýt tưởng đấy tay của người bị chết cháy.

"Lúc chạm đến linh căn quả thực sẽ đau, sẽ bị phản phên, nhưng bình thường không động đến thì không sao." Yến Thế Huân đeo găng tay lại.

"Nhưng, nhưng ngươi không thể dùng linh căn, vậy sao ngươi khoẻ thế? Ta thấy ngươi một tay hạ gục ba bốn tên dùng phép thành thạo mà còn không biết mệt, ta cứ tưởng do ngươi dùng linh lực chứ."

"Chuyện này ta cũng không rõ, từ nhỏ thể lực ta đã hơn người, có thể vác cả một thân cây lớn hay nhổ gốc đại thụ, giúp đỡ mẫu thân ốm yếu, hơn nữa dù bị thương vết thương cũng lành rất nhanh. Tiếc là chỉ có độc này không trị được."

"Ngươi là thánh Gióng à?"

"Là cái gì?" Bánh Bao hỏi.

"Tiểu Hắc, liệu có thuốc giải không?" Kiến Nguyệt không trả lời Bánh Bao mà cúi xuống hỏi Bạch Tinh đang cuộn tròn mình.

Yến Thế Huân lúc này mới để ý con hồ ly ẩn giấu hơi thở đến tựa như nhành cỏ dại, nàng hơi nheo mắt, có thể giấu bản thân kỹ như này chứng tỏ không hề tầm thường.

"Có thì có, nhưng để lấy được sẽ không dễ đâu." Bạch Tinh nghe thấy nàng gọi liền vẫy đuôi.

"Có thuốc giải sao!?" Hai người đồng thanh.

Bạch Tinh gật đầu, khiến Yến Thế Huân bán tính bán nghi, "Nhưng ta đã tìm hiểu về loại cây này từ rất lâu, vì sao chưa từng có ai nói là có thuốc giải?"

"Giờ chẳng phải có người nói rồi hay sao. Đã là độc, thì tất nhiên sẽ có giải." Bạch Tinh đáp.

"Là gì thế? Ngươi nói mau đi." Bánh Bao thúc giục, người này vì sao cái gì cũng biết, biết nhưng lại không chịu nói, trừ khi Kiến Nguyệt mở lời, nếu không thì nàng ta cứ im lặng mặc kệ quá.

"Sóng vỗ dập dềnh bên bờ cát, gió tuyết thổi đến chốn phồn hoa, ta lại khăng khăng ở chốn thâm sâu. Ở cánh rừng linh thiêng nhất xứ đó có một ma thần ngự trị, yêu thương một loại hoa như tri kỷ, cõng bông hoa du sơn ngoạn thuỷ, ấy gọi là hoa Sự Sống." Bạch Tinh ngâm nga hát.

"Người hát dở nhỉ."

"Này."

Yến Thế Huân chau mày, hình như quá chung chung rồi, vì thế suy ngẫm một chút, nói bừa một câu, "Kim Quy của Đông Hải sao?"

"Đúng thế, chính xác hơn là trên lưng Kim Quy Vương." Bạch Tinh cười nhạt.

Đáp án khiến tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, thảo dược quý hiếm nghìn năm có một còn dễ lấy hơn là một bông hoa được cưng như trứng của một trưởng tộc ma thần.

"Khác nào nói không có thuốc giải." Bánh Bao cụp tai xuống, thở dài.

Kiến Nguyệt mím môi nhìn hai người bọn họ rơi vào thất vọng, đắn đo một lúc mới nói, "Không có cách nào xin Kim Quy Vương sao?"

"Ngoại trừ Hoàng Đế, bất cứ ai cũng không được trực diện với ma thần bảo hộ, mà chưa chắc đã xin được bảo vật của họ, nói chi đến thảo dân chúng ta." Yến Thế Huân bất lực nở nụ cười.

"Hay là đi cướp."

Cả ba người đều quay sang nhìn nàng, đến Mặc Lâm cả quá trình im lặng cũng không thể không cảm thán, "Suy nghĩ của người luôn khiến người khác cảm thấy kinh ngạc."

Kiến Nguyệt cười khan, có lẽ là không có khả năng đi, nàng do ở cạnh Bạch Tinh đến gan đều bắt đầu phình to lên rồi.

Mọi người đi ròng rã suốt một ngày không ngừng nghỉ. Đêm tới, khí lạnh tràn về, khác hẳn với ban ngày nóng bức, Kiến Nguyệt ngồi lâu đến cả người đều mỏi, thấy xung quanh ai cũng tu luyện, bản thân cũng không muốn làm phiền, chỉ buồn chán nhìn khung cảnh bên ngoài, chỉ có cát và nhiều cát hơn, sao sáng rọi cả bầu trời, tiếng bước chân đều đặn của lạc đà, nàng nhìn đến bất giác ngáp một cái.

"Nếu đã buồn ngủ thì dựa vào ta đi." Bạch Tinh chui ra khỏi người nàng, hoá thành hình dạng lớn hơn, để nàng nằm tựa lên.

"Ừm." Kiến Nguyệt dụi mắt, thấy bản thân mình cũng sắp nhanh chìm vào giấc ngủ, vì thế ôm Bạch Tinh tìm tư thế thoải mái nhất, dần dần hơi thở cũng chậm lại.

...

"Nguyệt nhi."

"Ưm."

"Nguyệt nhi, chúng ta đến nơi rồi." Bạch Tinh rúc đầu vào mặt nàng gọi dậy.

Kiến Nguyệt mơ màng tỉnh, cố gắng mở đôi mắt vẫn đang díp lại, thấy ánh nắng xuyên qua màn che chiếu thẳng vào mặt, lại vội nhắm vào, lần nữa mở ra, thấy mọi người đang vén rèm nhìn ra ngoài.

Nàng ngáp một cái, cũng tò mò nhìn theo, thấy những ngôi nhà được xây bằng đá vôi, cả kinh thành đều mang sắc màu xám vàng của đá cổ và nắng chói, đôi khi sẽ lướt qua các nhà thờ, đều có những tín đồ đang ở bên ngoài cầu nguyện, tiếng chuông sáng vang lên khắp toà thành. Kiến Nguyệt nhìn về phía xa ngọn núi có toà tháp được sơn màu xanh vàng, đó chính là hoàng cung của Nam Tây Vực.

Các nàng đi tới đâu, lôi kéo sự chú ý đến đấy, có những đứa trẻ nô đùa chạy đuổi theo từ cổng thành cho đến khi lên núi.

"Các vị, mời." Sứ giả vén màn ra, cung kính khom lưng, còn vươn tay muốn đỡ người.

Kiến Nguyệt bước xuống kiệu, thấy ở trên có một nam nhân gầy gò đang đứng đợi, ông vừa nhìn thấy các nàng, liền nở nụ cười nhạt. Sứ giả vội vàng chạy về phía hắn, đến bên cạnh hành lễ.

"Bái kiến Anh Văn Vương." Mọi người nhìn thấy hắn đều nói.

Đà Lôi Hãn gật đầu, ra hiệu tất cả có thể đứng lên.

Kiến Nguyệt bế Bạch Tinh đi vào bên trong, thấy xung quanh tường đều chạm trổ hình thù, trong đó có bức bích hoạ miêu tả lại cảnh Thánh Thượng đang rửa tội cho người dân Nam Tây Vực quỳ ở dưới, rồi là lúc Thánh Thượng và thiên binh xua đuổi tà quỳ ra khỏi đất nước này, trên tường còn treo các bức hoạ chân dung của Đà Lôi Hãn và Hoàng Hậu, cùng với Thái tử.

Nhưng mà hình ảnh Thánh Thượng khác xa với người mà nàng gặp, đó lại là một nam nhân.

"Chúng ta muôn hình vạn trạng, không giống như nhân loại các em, chúng ta không cần danh tự, không bị rành buộc bởi ngôn từ, giới và bởi những hình dạng cố định. Vậy nên trong lòng thế nào, tự khắc sẽ nhìn thấy nàng ấy trong bộ dạng thế ấy, người có tâm tà sẽ nhìn nàng bộ dạng hung dữ, người có tâm thiện lại nhìn thấy nàng ấy thanh cao hơn vạn vật." Bạch Tinh ở một bên giải thích.

"Thế còn người?"

"Ta sao? Đây coi như là lớp vỏ hiện tại của ta, ta có thể thay đổi, nhưng ta vẫn yêu thích lớp da này, ta không phải nữ tử, không phải nam tử, nhưng bây giờ ta đang là nữ tử, ngạ quỷ và thần thánh chúng ta đều thế đấy, chúng ta không bị rành buộc bởi quan niệm thẩm mỹ của sinh vật, nay kiểu này mai kiểm khác." Bạch Tinh cười nói.

Kiến Nguyệt trầm mặc, nàng không muốn nói tiếp chuyện này nữa, Bạch Tinh và Thánh Thượng nằm ở tầm cao mới mà người thường như nàng không thể hiểu nổi.

"Những bức hình này là sự kiện có thật sao?" Kiến Nguyệt nhìn chằm chằm vào bức tường nói.

"Sau trận chiến giữa Ma Đế và Cổ thần, nàng ấy đã đặt chân đến đây để rửa tội cho những người phạm phải sai lầm." Bạch Tinh gật đầu.

"Vì sao lại xảy ra cuộc chiến vậy?" Kiến Nguyệt nhịn không được hiếu kỳ liền hỏi.

"Trước tiên em thử nghe bọn họ kể lại câu chuyện này thế nào, rồi ta sẽ kể lại cho em sau." Bạch Tinh nháy mắt với nàng.

Kiến Nguyệt thấy nàng ra vẻ thần bí, liền liếc xéo bĩu môi, nhưng cũng ghi lại trong đầu, nàng muốn biết sự thật về thế giới bị lãng quên này.

Bữa tiệc diễn ra với ba con gà tây nướng, cà ri thịt cừu, khoai tây nghiền, bánh sữa chiên và bánh bột mì, cùng với trà truyền thống ở đây, Kiến Nguyệt ăn đến cảm thấy no mà thức ăn vẫn đầy trên đĩa.

"Các vị đều là những anh tài tiên tử, có thể đến đây cùng chúng ta thưởng bữa, quả là vinh dự của Nam Tây Vực." Đà Lôi Hãn nâng ly rượu lên.

"Đều là vinh dự của chúng ta được đến hoàng cung cùng bệ hạ thưởng ngự thiện." Hai người còn lại tính cách ít nói, Kiến Nguyệt đành phải nói thay.

"Cửu công chúa khiêm tốn rồi, có điều, bản vương chỉ là một vương nhỏ nhoi, chưa dám xưng đế để được gọi là bệ hạ đâu." Hắn bật cười.

"Ồ, ừm, vậy xin hỏi đại vương, Vực Không Đáy vì đâu mà ra?"

Vực Không Đáy là do cuộc chiến giữa các người khổng lồ và Cổ thần, khi đó nhân loại (?) mãi về sau mới xuất hiện, nhân loại (?) vì vẫn chưa đạt đến trí tuệ như hiện tại nên phải phụ thuộc vào sự dẫn dắt của các vị thần để tạo ra lửa, đào mương, học cách trồng trọt lúa gạo và lúa mì, sống qua ngày nhờ ăn hoa quả tự nhiên ở trên cây. Lúc đó các vì thần cùng nhân loại (?) sinh sống và kết hôn chứ không phân chia Thiên đàng hay Địa ngục, bầu trời và mặt đất chỉ là nơi các vị thần nghỉ ngơi. Nhưng sau này giữa các vị thần nổ ra đại chiến, khiến các vị thần khổng lồ bị đày xuống dưới, vĩnh viễn không thể quay trở lại bầu trời, mà chỉ có thể ở dưới hạ giới sinh sống. Mà bởi vì cuộc trục xuất này, có một vị thần đã ngã xuống, khiến cho cả một vùng đất bằng phẳng xuất hiện một cái hố lớn gọi là Vực Không Đáy, vạn vật đều rơi vào cái chết oan uổng bởi bị thể xác to lớn của vị thần đè chết, cây cối vì sự oan ức của các linh hồn mà không thể lớn mạnh, đó gọi là nghiệp khí, sông nước bị nhấm chìm sâu xuống lòng đất, chỉ có ánh sáng vĩnh hằng là vẫn soi rọi đến để giúp nhân loại thoát khỏi linh hồn xấu xa, nhưng khi màn đêm kéo đến, ánh sáng bị tà ác che lấp mất, khiến mọi nơi rơi vào sự lạnh lẽo vô tình, nơi đó chính là phía Tây Thánh Toạ đại lục.

Các vị thần khổng lồ vì không phục, liền xuống mặt đất tự tạo cho mình một nền văn minh, đó là lúc thế gian chia ra làm tam cõi. Hai bên mới hoà bình chưa lâu, đã nổ ra cuộc chiến tranh giành quyền cai quản nhân gian, đó cũng là lúc Ma Tổ xuất hiện, cũng chính là Ma Đế sau này. Ma Đế vừa giáng thế đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net