Chương 8: Thần thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, mọi người sum vầy bên lửa trại, có người nhìn thấy trong nhà nghỉ có đàn ghi-ta, liền xin bác Tú mượn, bác hào phóng gật đầu.

Tiếng đàn nổi lên, nhiều người không kìm được mà cất tiếng hát. Bầu không khí náo nhiệt, sưởi ấm khu rừng đầy sương. Bác Tú bỗng đi ra, mọi người nhiệt tình mời bác tham gia cùng đoàn.

Bác Tú ngồi cạnh Tây Cố Thành, còn bên cạnh Tây Cố Thành chính là Trần Hạ Nam. Một người nổi lên lòng xấu, hỏi "Bác Tú, ở đây có những chuyện huyền bí nào không?"

Nghe người ấy vừa mở lời, cả đoàn liền im bặt, dồn sự chú ý lên bác Tú, Trần Hạ Nam mím môi. Bác Tú đang suy nghĩ gì đó, lúc sau mới mở đôi môi mỏng của mình, "Có."

Cả đám người ồ lên, dĩ nhiên rất hứng thú với chuyện này.

Bác Tú không để mọi người chờ lâu, quay sang nố với Tây Cố Thành, "Các cháu đến là người khám phá di tích cổ, chắc sẽ nghe qua những chuyện thần thoại."

Tây Cố Thành lập tức gật đầu, điều này chẳng cần phải nghĩ ngợi gì.

"Cháu nghĩ sao?"

Tây Cố Thành khó hiểu, bác Tú liền nói rõ hơn, "Cháu có tin vào những câu chuyện đó không?" Sau đó lại nhìn mọi người, duy nhất không nhìn Trần Hạ Nam, "Mọi người thì sao?"

Đỗ Khải gật đầu nói, "Cháu tin. Cháu tin vào sự hiện diện của Chúa, cháu đã từng nhìn thấy chiếc áo của Người mặc ở trong viện bảo tàng và đến xem nơi Người bị đóng đinh."

Bác Tú mỉm cười nhìn cậu, những nết nhăn ở trên mặt nhăn lại, nhìn vô cùng nhân từ, "Trước đây ta từng nghe đến một chuyện. Không biết các cháu đã nghe thấy chưa?"

Mọi người tò mò nhìn ông.

"Nghe nói, đã từng có một thời kỳ, thần, ma và người đều sống chung cùng một chỗ." Bác Tú chậm rãi nói, nâng tông giọng lên, như để cho mọi người nghe rõ, như để cho ai đó nghe rõ.

"Ở thời đại đó, có những quốc gia vô cùng giàu có và phát triển rực rỡ, nhưng tòa nhà được xây bằng vàng, những tòa tháp trắng ngà sừng sững trên đỉnh núi, những nguồn năng lượng kỳ lạ và dường như vô hạn tạo nên những năng lượng khác để vận hành thế giới, các vị thần giúp đỡ con người xây tổ ấm, yêu tinh ma quái lại quẫy nhiễu thường dân, thậm chí còn liên tục xảy ra những cuộc đấu tranh, giữa ma với thần, ma với người, ma với ma. Thời đó chiến tranh lạc loạn, rồi có một nữ thần xuất hiện đã cứu giúp con dân tội nghiệp, người đó công đức vô lượng, giúp dân chúng ấm no còn thoát khỏi những trận chiến không cần thiết, nhân từ nghĩa hiệp, không ai là không biết tới nữ thần đó."

"Nhưng không hiểu vì sao, bỗng một hôm, ma thú cùng thần thánh đột nhiên biến mất khỏi nhân gian. Những bí truyền trở nên thất truyền, sách sử bị xóa sạch, nền văn minh tiên tiến sụp đổ, dần dần, không ai nhớ đến thời đại ấy nữa."

Mọi người nghe xong, im lặng suy ngẫm, bỗng một người phì cười, "Những câu chuyện thế này cháu đã từng đọc qua ở trong các tiểu thuyết hư cấu. Nhưng bác Tú, chuyện này đâu liên quan đến khu rừng."

"Nghe như Atlantis trong tác phẩm của Platon vậy, nếu như trần đời có một đế chế hùng vĩ đến thế, tạo ra một nguồn năng lượng vô hạn, công nghệ bậc nhất thì nào có thể dễ dàng bị nhấn chìm bởi một cơn thuỷ triều? Trong khi thời này chúng ta có thể dự báo được trận động đất hay sóng thần trước đó vài tiếng cơ mà."

Bác Tú nhìn về phía cậu, ý vị thâm trường nói, "Cậu sẽ biết mà."

Cậu ấy khó hiểu, cho rằng ông không bịa được câu chuyện nào nên mới nói vớ vẩn, vì thế cũng không hỏi nữa mà chuyển sang đề tài khác.

Trần Hạ Nam trầm tư không lên tiếng, mọi người rất nhanh đều lãng quên lời bác Tú nói, cho rằng lời nói lung tung, nhưng cô có cảm giác, ông ấy không nói bừa, câu chuyện đối phương nói nghe không giống với đảo Atlas. Bỗng dưng trong lòng cô hốt hoảng không thôi, cảm giác mồ hôi lạnh đang đổ ở sau gáy, cô đang sợ hãi.

"Đừng sợ hãi. Lòng ngay thẳng, không hổ thẹn, sẽ không có gì phải sợ hãi. Nếu đã đến rồi, thì dũng cảm mà tiến lên."

Trần Hạ Nam quay sang, thấy bác Tú đã đứng lên đi vào trong nhà, mà điều bất ngờ hơn, Tây Cố Thành ban nãy ngồi cạnh ông lại thản nhiên nướng kẹo dẻo, dường như không có ai nghe thấy lời vừa nãy.

Lửa đã tàn, mọi người trở về phòng. Trần Hạ Nam không thể ngủ được, lăn lộn ở trên giường, cô nhìn ra cửa sổ, không hiểu sao duy nhất phòng của Trần Hạ Nam lại có cửa sổ, nhưng lại không có rèm, khiến cô nhìn thẳng ra bầu trời. Trên trời lại chỉ có duy nhất một ngôi sao, Trần Hạ Nam nhìn chằm chằm vào nó, dần dần, cô cảm giác vì sao kia đang lại gần đây, dùng ánh sáng bạc ôm lấy cô.

Trần Hạ Nam chìm sâu vào giấc ngủ.

...

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hạ Nam tỉnh dậy, cô không nhớ bản thân đã ngủ quên từ lúc nào, hơn nữa lại ngủ rất say, không hề nằm mơ. Trần Hạ Nam nhìn ra cửa sổ, trời vẫn chưa sáng, nhưng ngôi sao kia đã lặn mất.

"Hạ Nam, mau dậy thôi. Giáo sư Ed sắp đến rồi." Là Tây Cố Thành.

"Vâng, em sẽ ra ngay." Trần Hạ Nam sốc chăn ngồi dậy, sau đó đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, cô mới đi xuống lầu, thấy mọi người đều đang đủ ở dưới nhà, đợi cô chuẩn bị ăn sáng. Trần Hạ Nam có chút ngượng ngùng, vội ngồi xuống, "Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi ạ."

"Không sao, chúng tôi cũng mới xuống thôi. Nhưng mà Hạ Nam, em không lạnh sao?" Sáng sớm, khu rừng đầy sương, nắng chưa kịp đến xua tan, nên khu rừng mang theo không khí lạnh buốt.

"Lạnh?" Trần Hạ Nam khó hiểu, cô thấy bình thường, thậm chí chỉ mặc một cái áo dài tay mỏng để chống muỗi.

Mọi người ai cũng khăn mũ kín mít, giống như đang vào mùa đông. Trần Hạ Nam nhìn bác Tú, ông đội một cái mũ len, cũng đang nhìn cô.

"Có lẽ là được sự bảo hộ của một ngôi sao." Bác Tú cười nói, ai cũng cho rằng ông ấy đang nhắc đến mấy chuyện xem bói như cung hoàng đạo kia.

Bữa sáng kết thúc, vừa lúc có tiếng xe đang đáp xuống, giáo sư Ed đã tới.

"Giáo sư Ed sắp đến nơi rồi, chúng ta mau thu dọn hành lý thôi." Tây Cố Thành vừa nói, ai nấy liền đứng dậy đi làm việc của mình. Trần Hạ Nam trở về phòng để dọn hành lý.

"Bác Tú, bác giúp cháu tính tiền phòng với ạ." Tây Cố Thành đi đến chỗ bác Tú đang ngồi đan len, nhẹ giọng nói.

"Miễn phí."

"Sao ạ?" Tây Cố Thành ngạc nhiên, nhà nghỉ chỉ trông hơi cổ, nhưng lại vô cùng tiện nghi đầy đủ, còn rất sạch sẽ, nước nóng đủ cả, đến cả việc ăn cũng có người phục vụ, miễn phí? Miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống thế.

Bác Tú đặt cuộn len đang đan dở xuống, chậm rãi đi đến bên góc tủ, lấy ra một cái bọc, đưa cho Tây Cố Thành, "Gặp được nhau là hữu duyên. Người cần gặp cũng đã đến, còn chuyện gì mà bác đòi hỏi nữa. Cháu cầm lấy thứ này, lúc đi hẵng mở ra, cháu sẽ tự biết dùng để làm gì."

"Nhưng cũng không thể không trả tiền." Tây Cố Thành bứt rứt nói, để một người già cô đơn trong rừng, đã là chuyện khiến Tây Cố Thành không nỡ rồi, huống chi cả một đoàn người kéo đến lại ăn không của đối phương.

Bác Tú đưa hai tay sau lưng, quay lại tiếp tục đan len, lắc đầu, "Bác sống một mình, tiền tài nhiều để làm gì, không con cái không cháu chắt, sau này cũng thành một mớ thừa thãi. Các cháu giúp bác hết cô đơn đã là tốt lắm rồi."

"Cố Thành, xe đang đợi đó, mau đi thôi." Giáo sư Ed bỗng xuất hiện, cúi chào có lệ với bác Tú, ông thấy trời đã bắt đầu sáng, mặt trời cũng sắp mọc nên vào gọi cô một tiếng.

Tây Cố Thành gật đầu, quay lại nhìn bác Tú, do dự không quyết, "Đi đi, đừng quên lời ta dặn."

Tây Cố Thành cũng chỉ có thể ra ngoài, mọi người đều lên xe, từ đây đến địa điểm còn khá xa, sau đó còn phải đi bộ vào. Lúc cô lên xe phát hiện còn thiếu mất một người.

"Hạ Nam, mau đi thôi."

Trần Hạ Nam quay đầu nhìn lại, thấy bác Tú đang khom lưng đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn cô.

"Cháu đi đây ạ, xin phép bác." Cô lưỡng lự như có điều muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.

"Có thể đôi lúc cháu sẽ sợ hãi, cháu sẽ hoang mang, nhưng chỉ cần cháu giữ được sự thiện lương của mình thì đến ma quỷ cũng phải cúi đầu trước cháu. Hạ Nam, vị thần mà cháu nên cầu nguyện chính là bản thân cháu, chỉ có cháu mới có thể thay đổi số phận của mình, và chỉ có riêng cháu mới có thể cứu chính mình, hãy giữ vững niềm tin của mình."

Cô ngạc nhiên, cô không rõ vì sao đối phương lại nói những lời này, nhưng cô lại đem từng câu từ khắc vào trong lòng.

"Hạ Nam?" Tây Cố Thành thấy cô cứ đứng ngây đó nên vỗ nhẹ vai cô, "Đi thôi."

"À, vâng." Cô vội gật đầu rồi ngậm ngùi lên xe cùng đối phương, lúc lên xe lại ngoảnh lại thêm lần nữa.

"Đừng lo lắng." Nhìn khẩu hình của bác Tú, Trần Hạ Nam có thể đoán ra đối phương đang nói gì, cô cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Xe bắt đầu khởi động, nhẹ nhàng bay lên, vượt qua hàng cây xanh ngát đang chìm trong sương.

"Thực ra công việc của chúng ta rất nhàn, thỉnh thoảng chỉ cần băng bó vết thương, hay chữa trị bệnh dị ứng, sốt rét mà thôi." Marins ở trên xe giải thích cho Trần Hạ Nam, "Việc mà vất vả khó nhằn, không đời nào sếp sẽ cho em đi."

"Nhưng tốt hơn là em nên ở bên ngoại đợi mọi người. Yên tâm, khi phát hiện di tích tụi anh đã thi hành khai quật, đến nay cũng đã xong một nửa. Việc còn lại chỉ là vào trong thăm dò sơ qua, rồi mới tiếp tục triển khai kế hoạch tiếp." Đỗ Khải ở đằng sau phụ họa.

"Vâng, nhưng mọi người không nên chủ quan." Trần Hạ Nam nghe xong cũng không còn lo lắng nữa.

Mười phút sau, xe liền hạ xuống bãi đất trống. Trần Hạ Nam xuống xe, nhìn hàng cây thông cao ngang một tòa nhà chín, mười tầng, che khuất mất mặt trời đang lấp ló ở đằng Đông. Những hàng cỏ dại đã cao hơn đầu người, mọc đan xen lên nhau, cản trở mất tầm nhìn để nhìn vào sâu trong rừng, Trần Hạ Nam thấy có một lối nhỏ, hiển nhiên là do người gây nên.

Vào sâu bên rừng, ánh sáng ngày càng mơ hồ hơn, những bước chân không ngừng vang lên tiếng lách cách do nhẫm phải lá khô và nhánh cây, tiếng vừa vang lên, Trần Hạ Nam nhìn thấy một đàn côn trùng hoảng loạn bay đi, muỗi không ngừng vo ve bên tai. Tiếng ve kêu vô cùng quỷ dị, có những con mắt đang lấp ló trên thân cây khổng lồ.

"Đừng lo, ở đây không có thú dữ, cũng không có rắn rết." Đỗ Khải nhìn Trần Hạ Nam không ngừng quay trái quay phải, vì thế trấn an cô.

Đi bộ suốt một tiếng, Trần Hạ Nam tinh mắt nhìn thấy một thứ gì đó to lớn lờ mờ ở trước mắt, còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị cỏ dại vụt qua trước mắt, che khuất mất đằng trước. Bởi vì vẫn chưa được cắt tỉa, nên mọi người phải vừa đi vừa tách cỏ ra, thật may là trên đường không có đầm lầy hay hố sâu nào.

Trần Hạ Nam nhìn bông hoa đỏ rực ở phía xa, độc nhất vô nhị nở rộ, còn có mấy con ong bướm ve vãn quay đấy, một con bướm vừa đậu lên, rất nhanh, ngã xuống dưới đất. Đó là hoa độc.

"..."

Ngày càng tiến gần, Trần Hạ Nam càng nhìn rõ thứ ở trước mắt, đó một công trình kiến trúc khổng lồ mang theo vô vàn câu chuyện và sự huyền bí của thời gian. Có lẽ không ai ở đây sẽ lường được trước, sự phát hiện của công trình này sẽ làm điên đảo cả lịch sử loài người.

Kiến trúc bị đổ nghiêng như có cơn sóng thần nhấn chìm, còn có rất nhiều vết nứt vỡ, rêu xanh bám kín tòa tháp, nhuộm xanh cả tháp, nhìn không ra màu nguyên bản nữa, một nửa toà đã chìm dưới lòng đất. Toà có một cái cửa lớn, tối om, Trần Hạ Nam không thể nhìn rõ bên trong. Có điều cô linh cảm đây từng là một công trình kỳ vĩ và oai nghiêm, có thể nó từng là một toà lâu đài hoặc đền thờ.

Tuy đã nhìn rõ hình dạng của nó, nhưng vẫn phải mất thêm mười lăm phút đi bộ nữa mới có thể lại gần. Chân của Trần Hạ Nam có chút tê, mặc dù cô thường xuyên đi bộ, nhưng đi trên nền đất gồ ghề, những cục đất, viên đá sắc đến lòng bàn chân còn có thể cảm nhận được nó, nếu đi giày đế mỏng, chắc chắn sẽ bị đâm vào chân.

Cách tòa nhà còn mấy bước chân, Trần Hạ Nam để ý xung quanh có một khoảng trống, chỉ còn lại cỏ non vừa mới mọc, có lẽ là đã được đoàn cắt dọn. Có một vài người đã ở đây trước để bảo vệ kiến trúc.

Một toà nhà bỗng trồi lên mặt đất, nghe dị thường vô cùng, làm ai cũng phải thắc mắc là vì nguyên nhân gì khiến nó trồi lên?

Tới gần, Trần Hạ Nam ngẩng đầu nhìn tòa tháp, nó còn lớn hơn cô tưởng. Có điều lại bị những hàng đại thụ cao hơn ba mươi mét bên cạnh che khuất, chẳng trách vì sao dạo gần đây nó mới bị phát hiện, vì dùng vệ tinh và máy bay cũng không thể thấy rõ, nó đã bị những lùm cây vươn dài đến chồng chất lên nhau che khuất mất rồi.

Bởi vì đã bị sụp lún mất một nữa, phần còn lại có lẽ chính là tầng trệt của tòa tháp, thêm mái tổng cộng là mười mét, Trần Hạ Nam ước chừng. Cô quay sang nhìn mọi người, thấy mắt ai cũng rực sáng, họ đang trầm trồ trước công trình trước mắt, đó đều là những nhà khảo cổ có nhiều năm kinh nghiệm, vì thế cô nghĩ họ đã thấy được rất nhiều giá trị lịch sử từ toà nhà này.

Tây Cố Thành lấy đèn chiếu vào trong, sáng trưng cả một góc, quả nhiên đây là tầng thượng, bởi vì ở cuối hành lang đằng xa ngay chính là cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Cô phóng tầm mắt đi xa hơn, mặc dù độ sáng đèn của Tây Cố Thành rất tốt, nhưng ánh sáng rọi đến tận cuối tòa liền trở nên yếu ớt, lờ mờ, chứng tỏ độ sâu rộng của toà nhà này. Trần Hạ Nam nheo mắt nhìn bức bích hoạ được khảm trên tường, đó là hình một cô gái, có lẽ là nữ thần, tay còn cầm một vật hình tròn đang toả sáng như mặt trời, mảnh tường khắc gương mặt người đó đã bị long ra, vỡ nát, dưới chân cô gái đó là những người đang quỳ lạy thể hiện sự tôn kính.

"Cô Tây, đây là điện thờ ạ?"

"Tôi không chắc, nhưng xem qua hình chụp thì tôi có suy nghĩ giống em, tuy nhiên không thể vội vàng kết luận được."

"Chúng ta bắt đầu thôi." Giáo sư Ed nói, mọi người bắt đầu mặc đồ bảo hộ được trang bị đầy đủ như bình dưỡng khí nhỏ ngang sổ cầm tay, công cụ khảo cổ, thiết bị liên lạc và những thứ khác dùng để cho sinh tồn cho trường hợp xấu nhất.

"Em ở đây và xem máy đo địa chấn nhé, có gì thông báo qua bộ đàm. Chú ý có rắn."

"Dạ." Cô gật đầu rồi ngoan ngoãn ra ngồi cùng hai người có nhiệm vụ giữ liên lạc trên mặt đất.

Cô có thể theo dõi tình hình bên dưới thông qua máy quay được gắn trên đồ bảo hộ, nhờ đó Trần Hạ Nam thấy đoàn người đang cẩn thận bước xuống bậc thang vỡ nát kia. Bên dưới tối om, còn toàn là đất đá, nói không sợ nơi này sập là nói dối, bởi theo như Tây Cố Thành nói thì toà nhà này có niên đại cổ hơn bất kỳ công trình nào trên thế giới, không rõ bằng cách nào mà trông nó nguyên vẹn hơn rất nhiều công trình mới nghìn năm tuổi.

"Những hoạ tiết này, tôi chưa từng thấy bao giờ, cũng không giống văn hoá Đông Sơn hay Phùng Nguyên." Giọng của Ed vọng vào trong loa.

Bàn tay của Tây Cố Thành phủi nhẹ lớp bụi trên tường, nhờ đó có thể những hoạ tiết được chạm khắc tỉ mỉ, Trần Hạ Nam ngạc nhiên, đây giống như cung điện hoàng gia thời Phục hưng vậy. Nếu dựa theo suy đoán ban đầu, thì thời này tay chân con người đâu có thể linh hoạt được như thế, hoặc có thể nói, khi này họ còn chưa xuất hiện.

Vậy ai đã làm ra công trình này? Máu của Trần Hạ Nam sôi sùng sục, giờ thì cô đã hiểu khi đó mọi người đã dùng ánh mắt đó nhìn kiến trúc này.

"Giáo sư, trông có chút giống hình con cáo..."

"Là hồ ly chứ giáo sư Tây, nó có chín đuôi này." Đỗ Khải hô lên vì phát hiện của mình.

"Khải, đừng nói lớn thế, tiếng động cũng có thể ảnh hưởng đến đất đá đấy, chưa kể có sinh vật nào đang làm ổ ở đây thì sao."

"Cáo chín đuôi, vậy là Cửu Vĩ sao." Giáo sư Ed vừa nói vừa xoa cằm.

"Cửu Vĩ vốn dĩ là sinh vật truyền thuyết xuất hiện trong Sơn Hải Kinh và những câu chuyện thần thoại phương Đông, nổi bật nhất là nhân vật Đát Kỷ. Cửu Vĩ có rất nhiều phiên bản nhưng đa số có liên quan tới thần thánh và ác quỷ, trong Sơn Hải Kinh thì ăn thịt nó có thể được bảo vệ khỏi ma quỷ, trong Lĩnh Nam chích quái thì nó là yêu tinh gây hại đã bị Lạc Long Quân giết chết, còn thời Lê Sơ thì Lê Lợi đã xây bức tượng cô gái có chín cái đuôi, gọi là Hồ ly phu nhân. Thế nhưng ở đây thì nó mang ý nghĩa gì? Lẽ nào đây là điện thờ của nó hoặc nó là yêu quái hầu bên một vị thần nào đó?"

"Đừng vội Cố Thành, cái quan trọng là chúng ta phải làm rõ vì sao công trình kiến trúc lâu đời hơn cả Sơn Hải Kinh lại xuất hiện Cửu Vĩ, chẳng lẽ nào ghi chép của Sơn Hải Kinh là thật? Hay chỉ là một sinh vật tương tự nào đó."

"Giáo sư, chúng ta thử xuống dưới sâu hơn xem, trên đây mọi thứ bị tàn phá đến chẳng có thứ gì rồi." Một người trong nhóm đề nghị.

"Đúng đó."

Trần Hạ Nam ở trên hồi hộp xem họ đi xuống, điện tổng cộng có chín tầng làm cô liên tưởng tới chín cái đuôi của Cửu Vĩ, thêm hoạ tiết ban nãy thì cô nghi ngờ nơi này có liên quan tới Cửu Vĩ thật.

Đến khi xuống tầng trệt, mọi người đều tỏ ra bất ngờ, người bên cạnh cô vô thức thốt lên một tiếng, "Ôi!" Trần Hạ Nam cũng trợn to nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không dám tin vào điều mình đang thấy, mọi thứ vượt quá tầm hiểu biết của cô.

"Không thể nào!" Giáo sư Ed trầm tính nay lại là người hét lớn nhất, ông ôm đầu cảm khái.

Trước mắt bọn họ là một đại sảnh rộng lớn và sạch sẽ vô cùng, không hề có vết rạn nứt, không có đất cát hay rong rêu, như thể nơi đây mới được xây dựng, giờ thì có thể đây là chắc chắn là điện thờ nhờ sáu bức tượng hùng vĩ đến mức vào thời hiện đại con người mới có thể xây dựng được. Máu của Trần Hạ Nam chảy nhanh khắp người, thần kinh căng ra, cô thấy nóng bức, mắt cô dính lên bức tượng cao lớn ở giữa, đó là một nữ thần uy vũ và đầy tôn kính như một vương giả đang chìm trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt của đoàn khảo cổ không thể rọi được hết pho tượng vĩ đại đó, vậy nên chưa xác định được tượng cao bao nhiêu, dưới chân tượng là một con chó ba đầu, nó trừng mắt nhìn xuống dưới như đang canh chừng cho chủ nhân, cảnh cáo các tín đồ đừng làm hành động gì xúc phạm tới tượng nữ thần. Ngoài ra còn có bốn bức tượng nữ được đặt ở hai bên như thần hộ mệnh, trông rất oai nghiêm và trung thành, tuy không thể nhìn được mặt mày nhưng dựa vào vóc dáng cô có thể đoán đây như những tướng sĩ. Hùng vĩ, thiêng liêng, trầm lắng, vô định, vô tri, cùng không gian dưới lòng đất làm con người ta phải run từng cơn. Những hình phù điêu có hình hồ ly chín đuôi, cột đá và bích hoạ được chạm khắc tỉ mỉ kia trở thành một cái tát vào mặt người hiện đại có thói huênh hoang vào tay nghệ của mình với sự giúp sức của công nghệ máy móc.

Tạm thời chưa thể xác định phong cách kiến trúc của công trình vĩ đại này, song có thể thấy nó tuân thủ tuyệt đối theo những số liệu được đo đạc chính xác, không những thế mà còn chấn động tới các ngành liên quan như sinh học, hoá học, mỹ thuật học, ngôn ngữ học và lịch sử học. Những hàng chữ được khắc trên tường rõ ràng không còn là chữ tượng hình nữa, họ đã sử dụng chữ tượng thanh để thuận tiện trong việc phổ biến chữ viết, và các nhà khoa học sẽ phải đau đầu để tìm ra loại chất cũng như nguyên liệu xây dựng của nơi này, như thế mới hoá giải được việc vì sao trải qua hàng triệu năm, công trình vẫn bảo tồn vẹn toàn hơn bất kỳ công trình cổ đại có niên đại ngắn hơn trên khắp thế giới.

"Không thể nào! Phi lý, quá mức phi lý! Đây không phải là thật!" Ed kích động đến hét lên, điều này vượt qua kiến thức mà ông dành cả đời tích góp, như một cú đấm của vận động viên quyền anh chuyên nghiệp giáng vào đầu ông, lung lay bức tường thành chủ nghĩa duy vật mà ông đã cố gắng theo đuổi và bồi đắp suốt thời gian ông làm trong ngành này.

"Giáo sư xin hãy bình tĩnh." Tây Cố Thành vội trấn an ông, sợ ông sẽ lên cơn đau tim.

Giáo sư Ed thở hổn hển, vì thế mọi người vội đỡ ông ngồi xuống, đưa máy thở cho ông nhưng ông từ chối, "Mọi người đi tìm hiểu xung quanh đi, tôi ngồi nghỉ một chút."

Thấy ông đã trấn tĩnh trở lại, Tây Cố Thành cho một người biết kiến thức y học cơ bản ở cạnh chăm sóc ông rồi đi xung quanh tìm tòi, cô cứ ngẩng đầu nhìn pho tượng nhưng không có cách nào nhìn rõ mặt tượng vì quá tối, điều đó càng làm mọi thứ trở nên huyền bí hơn. Cô đi vòng ra sau bức tượng ở giữa, phát hiện ở cuối hành lang có một dòng chữ được khắc trên bức tường trắng.

"Đây là..." Cô lại gần dòng chữ, Trần Hạ Nam cũng vô thức nghiêng người về trước để nhìn rõ hơn.

Thế nhưng lúc cô chuẩn bị nhìn được thì Tây Cố Thành lại quay phắt người.

"Hiếu, chị lại đây xem trên này viết gì."

Một người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net