Chương 84: Cuộc gặp gỡ với Cựu Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt đến tìm Khúc Huy.

"Nữ lang." Khúc Huy vừa nhìn thấy nàng, vội vàng mở to cửa rồi nép sang bên mời nàng vào trong.

"Chú Khúc, chú từng nói với ta rằng khi mọi chuyện kết thúc, chú sẽ đi cùng ta?" Kiến Nguyệt không vòng vo, vào thẳng vấn đề.

"Nữ lang, Khúc Huy đã nói là sẽ giữ lời." Khúc Huy ngữ khí kiên định đáp.

"Bây giờ Kiến Nguyệt có chuyện cần chú giúp sức." Kiến Nguyệt cười nói.

"Nữ lang cứ nói." Khúc Huy gật đầu.

"Trước đây chú là tướng quân của Nam Đường?"

"Đúng là thế, nhưng chỉ là tướng nhỏ mà thôi."

"Nếu dẫn dắt khoảng một nghìn người, chú có thể làm được không?"

Khúc Huy ngạc nhiên nhìn nàng, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.

"Vậy thì đủ rồi."

"Không biết nữ lang đây là muốn?" Khúc Huy quan sát một phen, nhận ra người này hình như đã có gì đó thay đổi, có vẻ như đã trưởng thành hơn, ánh mắt lại lanh lợi hơn, khiến cho ngũ quan tinh xảo của nàng càng trở nên sắc bén. Dù Khúc Huy có gặp nàng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì hắn vẫn thấy đây là tuyệt sắc mỹ nhân ngàn năm có một, lật tung cả thế gian cũng không thể thấy gương mặt nào diễm lệ thế nữa, là độc nhất vô nhị. Có điều, so với nhan sắc, hắn càng yêu thích, khâm phục tính cách của nàng, đó mới là điều hắn cảm thấy kính nể.

"Chú muốn khởi nghĩa để giải thoát cho dân tộc mình, thì ta cũng muốn giành lại công bằng."

Khúc Huy kinh ngạc nhìn nàng, "Là về chuyện của Cửu Vĩ tộc sao?"

"Đúng thế."

"Vậy nữ lang xin yên tâm, Khúc Huy sẽ cố gắng đòi lại công đạo cho người và cả Cửu Vĩ tộc. Nữ lang đã giúp Khúc Huy rất nhiều, nay vì nữ lang chết Khúc Huy cũng không sợ." Hắn không do dự đưa ra lời thề xương máu.

Kiến Nguyệt cùng hắn bàn bạc một hồi lâu, nàng đem toàn bộ kiến thức của mình về các trận chiến lịch sử để tham khảo.

"Tạm thời cứ như thế, đợi trận chiến Nam Hải kết thúc, thì chính là Cửu Vĩ tộc chớp thời cơ để phản kháng." Kiến Nguyệt thấy không còn sớm nữa, chỉ để lại câu này.

Khúc Huy nhìn nàng rời đi, trong đầu lại hỗn loạn những suy nghĩ.

Nàng ấy sẽ trở thành, Nữ Đế? Điều này vừa nằm ngoài suy nghĩ của hắn, nhưng lại không khiến hắn bất ngờ. Khúc Huy hiện tại đã bị nàng làm cho tâm phục khẩu phục, trước không nghĩ tới, giờ hắn cảm thấy ngôi vị đế vương rất thích hợp với nàng, nhưng thiên cổ bấy lâu nay, ngoại trừ thiên giới, nhân gian chưa từng xuất hiện nữ đế nào.

"Em về rồi à." Bạch Tinh nhìn thấy nàng trở về liền nở nụ cười.

"Ừm, Thạch Sanh đâu?" Kiến Nguyệt quét mắt nhìn khắp nơi.

"Có lẽ nó chạy đi đâu đó, để ta gọi nó về."

Một lát sau Thạch Sanh lạch bạch chạy về, hai cái má núng nính đung đưa sang hai bên mỗi khi nó chạy.

"Thạch Sanh, gần đây không đi ăn trộm tiền của người khác chứ?" Nàng ngồi xuống hỏi nó.

"Không có." Thạch Sanh lắc đầu.

"Nhưng bây giờ ta bảo Thạch Sanh đi phá hoại một nơi, đem về cho chúng ta, ngươi có chịu không?" Kiến Nguyệt cười nói.

Thạch Sanh ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn sang Bạch Tinh, do dự không nói, "Đừng lo, có ta ở đây, nàng sẽ không đánh ngươi."

"Là phá hoại thứ gì đó?" Thạch Sanh đưa tay lên miệng mút.

"Bạch Tinh nói cho ta biết không chỉ có Thạch Sanh, mà còn có rất nhiều Thạch Sanh khác nữa, đúng không?" Kiến Nguyệt nhướng mày nói.

"Đúng, đúng." Thạch Sanh vội gật đầu.

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Kiến Nguyệt ra vẻ thần bí, vuốt cái đầu nhỏ của nó, lại véo cái má phính.

Sau đó nàng mới đứng dậy, tiến lại gần nắm tay Bạch Tinh, "Khắp nơi đều biết em có vị hôn phu rồi, người nói phải làm sao đây?"

"Kệ em." Bạch Tinh cười nói.

"Em cho người một cơ hội nói lại đấy." Kiến Nguyệt khoanh tay nhìn nàng.

"Được rồi, ta đùa thôi, ta sẽ cưới em về làm vợ." Bạch Tinh cười tít cả mắt. Nàng nói tiếp, "Chuyện này chẳng khác nào cú vả vào Kha Thiết Mộc, em nói xem hắn liệu sẽ hợp lực với Ẩn Thần Duật để tiêu diệt Cửu Vĩ tộc không?"

"Là hắn tự kiếm rắc rối về cho mình, thì em cũng sẽ nhân lúc này tạo điều kiện cho Cửu Vĩ tộc báo thù." Kiến Nguyệt nhíu nhẹ mày, "Giá mà lúc đó đám thây ma ăn thịt hắn luôn, phiền phức."

Bạch Tinh nhéo má nàng, bật cười vui vẻ, "Ở với ta đủ lâu rồi, cũng bắt đầu xấu tính rồi?"

"Hắn xứng đáng." Kiến Nguyệt liếc xéo khinh thường, nàng nhìn ra bên ngoài nói.

"Ha, trong thời gian này em có muốn đi đâu chơi không?" Bạch Tinh thấy cô nhóc này ngày càng trưởng thành, cũng ngày càng đáng yêu.

"Em muốn về Xích Quỷ."

"Ừm."

"Để thành thân với người."

...

Yêu Thế Huệ gần đây cứ cảm thấy bồn chồn bất an, sau đó nàng nghe tin Cửu muội đã có ý trung nhân, còn muốn để người đó làm phò mã, liền kinh ngạc không thôi, nàng tự hỏi gương mặt của phụ mẫu sẽ thế nào khi nghe tin động trời này.

Chính vì thế, tin đồn này khiến Đường Vĩnh Long nổi điên, cả ngày ôm một bụng tức đi đi lại lại, sức khỏe ngày càng suy sút mà cũng không nhận ra.

Xoảng.

"Bệ hạ bớt giận, xin bệ hạ bớt giận."

"Trẫm đường đường là một đế vương một nước, lãnh thổ bạt ngàn, nàng lại không để ý, để ý một kẻ vô danh tiểu tốt ăn hại đó sao?"

"Bệ hạ, chắc hẳn là có chuyện gì khác?"

"Chuyện gì? Hừ, người nói là chuyện gì?" Đường Vĩnh Long đập mạnh xuống bàn, rầm một tiếng.

Các quan thần bên dưới lén lút liếc nhìn nhau, bọn hắn cảm thấy Hoàng thượng lâu nay bạo lực, nhưng hình như càng ngày càng trở nên tàn bạo, cũng không biết kìm nén cảm xúc như trước nữa. Đường đường là một Hoàng đế, nay bởi vì một nữ nhân mà hành xử như hài tử không có kẹo, trông mất mặt cả một quốc gia, nếu để các Hoàng đế khác, nhất là Đông Hải Hoàng đế biết thì xấu mặt ê chề.

"Được lắm, được lắm." Đường Vĩnh Long nghiến chặt răng, "Yêu Kiến Nguyệt, để ta cho nàng xem da của đám hồ ly các ngươi có bao nhiêu dày, đủ để may áo cho ta hay không, để xem phò mã nàng có thể cứu tộc nàng được bao nhiêu."

Những người ở dưới nghe lời của hắn đều run lẩy bẩy, Cửu Vĩ tộc e là lần này lành ít dữ nhiều.

"Bệ hạ, hiện nay dân chúng lầm than, thần nghĩ thay vì hành quân —" Một vị quan thử bước lên can, nhưng thấy hắn trợn to mắt lại vội im miệng. Những người khác ở dưới khẽ thở dài, lắc nhẹ đầu. Đúng là không phải cứ là Hoàng thượng thì thích làm gì thì làm, vẫn sẽ có người ở bên cạnh giám sát và khuyên nhủ, nhưng nếu bản thân đế vương đó chẳng còn biết suy nghĩ thì dù là Thái Hậu cũng đành chịu.

"Hừ, hừ." Đột nhiên Đường Vĩnh Long thở gấp, mắt đỏ ngầu nhìn tên thái giám bên cạnh, quát ầm lên, "Còn nhìn cái gì? Đem thuốc ra đây."

"Dạ, vâng." Thái giám cuống cuồng chạy đi.

Rất nhanh, một gói thuốc bột đem tới, để cho hắn hít vào, Đường Vĩnh Long cảm thấy cơn sảng khoái kéo đến, ánh mắt ngây dại, hoàn toàn không biết trong mắt người khác trông giống như kẻ ngu ngốc.

Trong lúc Đường Vĩnh Long đang sa đoạ khiến cho cả triều đình đau đầu, thì ở phương xa lại có nhóm người cười rất hả hê.

"Hoàng thượng ngày càng hồ đồ, chỉ biết ăn chơi trác táng, sáng sớm say rượu, tối lại cùng mỹ nhân đùa giỡn, không biết lo quốc sự, chăm sóc con dân. Nếu cứ thế này kéo dài, các Đế quốc, lũ giặc ở biên giới sẽ nhân cơ hội kéo quân đánh, dân chúng lầm than tự khắc sinh lòng phản nghịch, tới lúc đó sẽ là đại hoạ của Nam Đường."

"Ninh Vương, hạ quan cảm thấy, Hoàng thượng không thể sống thọ được nữa." Tướng quân ở bên cạnh vuốt râu nói.

"Đó thời cơ tốt nhất để đưa đại vương trở thành đế vương, khôi phục lại Nam Đường phồn vinh, vì thế Ninh Vương xin hãy kiên nhẫn. Nếu như bây giờ hấp tấp kéo cờ đánh trống, người còn đứng về phe Hoàng thượng còn rất nhiều, hơn nữa lại không được lòng dân chúng, đại vương sẽ bị mắng là bất nhân bất nghĩa, bỉ ổi hèn hạ. Đặc biệt là các đế vương của Đế Quốc khác sẽ nhân cơ hội, lấy lý do là muốn giúp Hoàng thượng phục triều rồi đưa quân tiến đánh." Một người ở bên cạnh khuyên nhủ.

"Hừ, nhưng trong thời gian này khoanh tay ngồi đợi cũng chẳng có ích gì." Ninh Vương cau mày nói.

"Chi bằng chúng ta trong thời gian này thu phục lòng dân chúng, tích cực góp tặng lương thực cho những vùng khổ nạn, dân chúng sẽ tự cân nhắc, ai mới là người quan tâm đến mình." Bắc tướng quân cất tiếng.

"Bắc tướng quân nói đúng ý của ta. Cứ thế mà làm đi." Ninh Vương cũng không nhiều lời nữa.

...

"Khương cô nương, chuyện ở phủ Bắc tướng quân chúng ta làm sao loại bỏ đây?"

Khương Húc Nguyệt đang đọc thư do Kiến Nguyệt gửi, nàng nở nụ cười khẽ, nghe thấy Lý Dự hỏi, liền cất thư cẩn thận lại, quay đầu mỉm cười nhìn hắn, "Bắc tướng quân là đang tự đào hố cho chính mình, xem ra là trời đang giúp ta."

"Ý của cô nương là?" Lý Dự kinh ngạc nói.

"Bắc tướng quân đang bắt tay cùng Ninh Vương câu kết phản loạn, chỉ cần chúng ta để tin này luồn đến tai Hoàng thượng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không ngồi yên, lúc đó sẽ tìm cách làm thế lực của Ninh Vương suy yếu. Đợi đến lúc tướng quân khác trên đường đến thành Giao Chỉ trừng phạt hắn, áp giải hắn về kinh, cũng là lúc chúng ta có thể bắt đầu."

Lý Dự quay sang nhìn Ngô Quốc Nam ở bên cạnh, sau đó mới quay lại nhìn nàng, ngữ khí không giấu được sự ngạc nhiên cùng nghi hoặc, "Vì sao cô nương lại biết chuyện này?"

"Bắc tướng quân thường xuyên gửi thư đi đâu đó, mỗi lần đến kinh thành xong sẽ lén lút lặn lội đi thăm Ninh Vương đang bị giam lỏng ở Cao Giang, nói xem chuyện gì phải lén lút đến thế?"

Lý Dự thực chất muốn hỏi nàng vì sao biết những điều này, nhưng bị nàng đánh lạc hướng, vì thế mải nghĩ những điều khác.

"Nếu ta là Ninh Vương, ai cũng biết Hoàng thượng hiện tại đang lâm bệnh, lại đang say nghiện thứ gì đó gọi là tiên dược, nhưng trong triều không ai dám nói, cứ để hắn chìm đắm trong hoan lạc, hiển nhiên tuổi thọ ngày càng rút ngắn, là ta ta cũng sẽ không ngồi yên chịu phận vương gia nhỏ nhoi, trong khi bản thân có cơ hội giành ngôi đăng cơ." Khương Húc Nguyệt tiếp tục nói.

"Nếu như thế..."

"Chúng ta mượn lúc Nam Đường rơi vào hỗn loạn mà phản công, chính là cơ hội tốt nhất."

Lý Dự cùng Ngô Quốc Nam hoan hỉ, đây chính là ông trời đang giúp bọn hắn.

Khương Húc Nguyệt thấy bọn hắn vui mừng đến viết ra mặt, cũng không nói gì, lại nhớ đến bức thư kể về tình hình hiện nay của Kiến Nguyệt.

Kiến Nguyệt đã tìm nguồn cung cấp vũ khí, đến nay phía nàng cũng sẽ cho Lý Dự đích thân đi tiếp nhận lô sắt đồng, toàn bộ quá trình là thoả thuận giữa Kiến Nguyệt và Ái Lệ Tây Á, nên không ai khác biết đến. Trong thư viết, hoàng gia Nam Tây Vực đang nợ nàng một ân tình.

Mà chuyện đặc biệt khiến nàng chú ý, bên người Kiến Nguyệt đột nhiên xuất hiện một công tử, sau này cũng sẽ trở thành phò mã của nàng, Khương Húc Nguyệt có chút tò mò là ai đã lọt vào trong mắt Cửu công chúa, nàng lục tìm kí ức một chút.

Những chuyện này hoàn toàn mới mẻ.

...

Lộc cộc. Tiếng vó ngựa trên nền đất đá giữa trời tối.

"Cứu, cứu ta với."

"He he, cô nương, cùng ta ngoan ngoãn vui chút, biết đâu ta sẽ cưới cô về làm vợ."

"Đồ súc sinh, tránh xa ta ra."

Bốp. Tiếng tát vang lên.

"Là ai?" Lê Quang Khải tức giận quát lớn, đám người liền chạy tới, chiếu đèn vào trong con ngõ tối tăm, thấy một tên lính đang giở trò đồi bại với một cô nương.

"Đề, đề đốc." Hắn kinh hãi nói.

"Ngươi được lắm, thân là quân đội của quốc gia, là để bảo vệ nhân dân, giờ lại giở trò đồi bại với cô nương yếu đuối, còn ra thể thống gì nữa. Người đâu, trói hắn lại, đem ra tri huyện xét xử." Lê Quang Khải nổi giận trừng hắn.

"Cô nương không sao chứ?" Khánh Vy nhảy xuống ngựa, tiến lại gần đối phương quan tâm hỏi han.

"Thảo, thảo dân tạ ơn Đề đốc và Đại tiểu thư." Cô nương mắt đẫm nước mắt quỳ nói.

"Mau đứng lên đi, sau này cẩn thận chút, đừng ra ngoài quá muộn." Lê Quang Khải gật đầu.

Cô nương kia thút thít khóc, Khánh Vy nhìn y phục của cô bị xé rách, lại có mấy vết bầm, cũng không kìm được mà nổi lên cơn giận. Nàng cởi áo choàng trên lưng, cẩn thận đắp cho cô nương đó, thấy cô long lanh mắt nhìn mình, Khánh Vy mỉm cười, "Đừng sợ, mau trở về đi."

"Đa, đa tạ tiểu thư." Mặt cô nương đỏ bừng, bẽn lẽn đứng dậy, tay bấu chặt áo choàng, cũng nhanh chóng trở về.

"Phụ thân, triều đình ngày càng bỏ bê chính sự, dẫn đến đạo đức quân nhân cũng ngày càng suy giảm, khiến bách tính lâu nay được quân lính bảo vệ, nay lại bị khinh thường, bắt nạt, nhất là với người Nam Hải, chuyện này không thể dung thứ." Khánh Vy thấy người đã đi, mới trèo lên ngựa đi bên cạnh Lê Đề đốc nói.

Lê Quang Khải thở dài, vỗ vai nàng, "Nữ nhi yên tâm, phụ thân sẽ không để nữ nhi gặp thiệt."

Khánh Vy nhìn hắn, hai người chậm rãi trở về phủ, thấy Khương Húc Nguyệt đang đứng ở bên ngoài đợi. Dưới ánh đèn lồng lay lắt, thân hình mảnh mai của nàng càng trở nên yếu ớt, cái eo mảnh đến thắt lưng còn phải buộc hai ba vòng, thời gian gần đây Khương Húc Nguyệt bộn bề nhiều việc, nên ăn uống cũng ít đi, Khánh Vy thấy thế mà đau lòng cho nàng, cũng tự giác thúc ngựa đi nhanh hơn, Lê Quang Khải thấy thế cũng chỉ mỉm cười.

"Mau vào đi, kẻo gió độc nhiễm bệnh." Nàng kéo Húc Nguyệt vào nhà.

"Khánh Vy, ta nhận được thư của Kiến Nguyệt." Khương Húc Nguyệt từ trong thắt lưng lấy ra một bức thư.

Khánh Vy đọc xong, cũng vui vẻ nhìn nàng, "Quá tốt rồi, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế."

Khương Húc Nguyệt dựa vào vai nàng, mỉm cười nói, "Ta cảm giác Kiến Nguyệt như quý nhân của chúng ta."

"Ừm, ta cũng thấy thế, thật mong gặp lại nàng."

"Nàng ấy nói, đợi nàng thành thân xong, sẽ cùng phò mã đến tìm chúng ta."

"Thật sao? Mà khoan đã, thành thân, phò mã?" Khánh Vy há hốc miệng.

"Ừm, mau đi ngủ đi, ngày sau còn nhiều chuyện phải làm." Khương Húc Nguyệt vuốt ve mặt nàng nói.

Đêm đến, trăng thanh gió mát, hàng cây hòe đung đưa, gió lẫn mùi hoa sữa, Khương Húc Nguyệt mơ thấy xung quanh mình đất trời âm u, âm thanh hò hét hỗn loạn khiến nàng bịp tai lại, "Khánh Vy?"

"Húc Húc, mau chạy đi, chạy ra khỏi đây."

Khương Húc Nguyệt nhận ra giọng nói của nàng, vội quay đầu tìm kiếm, thấy Khánh Vy cả thân toàn vết thương, mà nàng ấy đang nắm tay một Khương Húc Nguyệt khác, cả hai đều đứng ở đằng xa.

"Khánh Vy, đi cùng ta, làm ơn." Khương Húc Nguyệt đôi mắt không thể khóc, nhưng giọng nói nghẹn lại.

"Húc Húc, ngươi phải sống." Khánh Vy đẩy nàng đi, ngay lúc đó một ngọn giáo đâm thủng tim nàng, bởi một con nữ quỷ tướng, trông nó rất đẹp, nhưng lúc này không ai có tâm trạng bận tâm đến nó.

"Không." Cả hai Khương Húc Nguyệt đồng thời thét lên, nàng muốn chạy lên đỡ người, nhưng vừa chạm đến, người ở trước mặt liền hoá thành hạt bụi, tan biến vào hư không, khiến nàng ngã khuỵu xuống.

"Khánh Vy..." Khương Húc Nguyệt đau đớn gọi, nàng muốn tỉnh mộng, nhưng lại không thể, cả cơ thể cứ nặng như chì, tay chân như có xiềng xích trói chặt nàng lại.

Bỗng xung quanh vang lên tiếng bước chân, khiến nàng vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng ở nơi kì lạ, nơi mà bầu trời đen tối và ngọn núi có màu đỏ, lửa nổi lên ở khắp nơi.

Nàng ngơ ngác đứng dậy, cảnh vật lạ lẫm, lại không một bóng người, khiến Khương Húc Nguyệt hoảng sợ, nàng quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng mà mình nhung nhớ.

Khương Húc Nguyệt hoảng loạn chạy đi khắp nơi, chạy đến nơi nào mà nàng thấy có đường, chợp nhìn thấy một dòng người đang xếp hàng ở phía xa. Trong số đám người đó, có Khánh Vy đang vô hồn nhìn về phía trước, giữa ngực còn thủng một lỗ.

"Khánh Vy." Khương Húc Nguyệt hét lớn, cũng vội vàng đuổi theo, nhưng nàng mãi không thể đuổi kịp đám người thẫn thờ đang lững thững đi kia, cho đến khi kiệt sức, chỉ có thể ngồi quỵ xuống, trơ mắt nhìn Khánh Vy đang đi xa dần, giọng nàng thều thào, yếu đuối vô lực, "Đừng bỏ ta ở lại..."

Khương Húc Nguyệt không can tâm mọi chuyện như thế kết thúc, nàng lại chật vật đứng dậy, dồn sức đuổi theo bóng hình đang phai mờ, nàng chạy cho đến khi nhận ra, bản thân đã không còn ở nơi kì lạ kia nữa, mà xung quanh tối âm u.

Một mùi hăng hắc tựa mùi máu tanh xộc lên mũi, khiến đồng tử của Khương Húc Nguyệt bất giác co lại, nàng ngẩng đầu quan sát xung quanh, nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi. Có một người đang bị dây xích treo lơ lửng ở trên cao, mái tóc trắng dài che khuất mất gương mặt, từng giọt máu đang tóc tách chảy xuống thành hồ. Luồng khí âm toả ra từ người đó rất mạnh, tiếng gió tựa tiếng khóc ai oán, nàng từ hỏi người kia đã làm gì mà nhiều nghiệp chướng tới như vậy.

"Ngươi là ai?" Bất ngờ đối phương lên tiếng, giọng nói khàn đục.

"Ngươi là ai? Vì sao lại bị trói ở đây?" Khương Húc Nguyệt sợ hãi nói.

"Hừ, là ta tự trói ta." Đối phương cười mỉa.

"Ngươi không đau sao?"

Đối phương bất ngờ ngẩng đầu, Khương Húc Nguyệt kinh ngạc mở to mắt, là nữ tử, hơn nữa trông rất nhợt nhạt đến dọa người, thấy nàng chậm rãi mở miệng, hàm răng đều nhuốm máu, "Kẻ đến được đây, chứng tỏ cũng là kẻ đang đau khổ, nói đi, ngươi có chuyện gì?"

Khương Húc Nguyệt hoang mang nhìn nàng, bất giác cũng tiến lại gần, lại cúi đầu cười khổ, "Nói ra rồi, còn có thể thay đổi sao?"

"Không thể." Đối phương lắc đầu, máu không ngừng chảy, từng giọt làm hồ máu gợi sóng.

"Vậy còn có ích gì." Khương Húc Nguyệt bất lực ngồi xuống, cúi đầu chôn vùi vào trong lòng mình, co ro ở một góc.

Cả hai cứ như thế im lặng.

Khương Húc Nguyệt không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, nàng lại lên tiếng, giọng nói mang đầy sự mệt mỏi, "Vì sao ngươi lại tự trói mình?"

"Vì không ai có thể giết chết ta, ngoại trừ ta, nên ta tự trói ta lại, để bọn chúng không còn sợ hãi, và cũng không để bản thân ta giết chúng nữa."

"Ngươi mạnh đến như thế sao?" Khương Húc Nguyệt cười giễu.

"Ngươi nói xem."

"Nếu đã mạnh đến thế, thì đâu phải đi đến bước này." Nàng lẩm bẩm.

"Ngươi nói cái gì?" Đối phương ngẩng lên.

"Nếu ta có năng lực như ngươi, mọi chuyện đã khác." Khương Húc Nguyệt không sợ hãi trước ánh mắt đáng sợ đang trừng về phía mình kia, "Nếu như không có kẻ nào hại được ta, vậy thì ta chẳng có lý do gì phải khiếp sợ ai, nếu chẳng có ai giết nổi ta, vậy thì ta sẽ không cần phải sống trong đạo đức luân lý, sẽ chẳng có ai kìm hãm nổi ta. Nếu, nếu không ai tổn hại được ta, thì ta sẽ ra sức bảo vệ nàng, ta cóc cần quan tâm đến thế sự, cái chết của kẻ khác liên quan gì đến ta, việc ta cần làm là cho nàng một cuộc sống bình an, nhưng ta lại không làm được." Khương Húc Nguyệt càng nói càng kích động, cuối cùng giọng nói nhỏ dần, trở nên nức nở, nước mắt rơi lã chã.

"Phư phư phư, nói thì dễ lắm, làm lại là chuyện khác." Đối phương bật cười.

Nàng im lặng, hít thở sâu một hơi, gạt nước mắt đi, nhanh chóng trấn an lại cảm xúc. Khương Húc Nguyệt vẫn luôn là kiểu người lý trí đến lãnh cảm, "Thế khi nào thì ngươi sẽ chết? Khi máu cạn sao?"

Nàng lắc đầu, "Ta không yếu ớt như các ngươi, ta bảo rồi, chỉ có ta mới tự giết ta."

"Ngươi không can tâm chết?" Khương Húc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng.

Đối phương không trả lời nàng.

"Ngươi hận thế gian này không?" Nàng tiếp tục hỏi.

Đối phương vẫn không trả lời.

"Ngươi có cảm thấy cuộc đời bất công không?"

Đối phương vẫn im lặng.

"Vậy tại sao ngươi không chết đi?" Khương Húc Nguyệt nổi giận nói.

"Ngươi không can tâm để chết sao?" Bất ngờ đối phương lần này mới lên tiếng.

"Đúng thế, ta không can tâm, ta căm hận thế giới này chỉ biết cướp mất những thứ tốt đẹp của ta, và trả lại ta bằng những thứ ghê tởm, trên đời này vốn dĩ làm gì có thần, vì nếu có đã chẳng có ai vô tâm vô dụng để mặc chúng ta tự vùng vẫy như thế này." Khương Húc Nguyệt đem toàn bộ cơn giận trút lên người đối phương.

"Phì."

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi nói đúng." Đối phương ngẩng cao đầu, máu chảy từ cằm xuống, khoé môi kéo tới mang tai, lộ ra ba hàm răng sắc như lưỡi kiếm, lưỡi tách làm hai đầu, "Một lũ ngồi không bàn chuyện thế sự, tay bốc miếng bánh thế nhân cho, nhưng lại chẳng làm được chuyện gì nên hồn."

"Ngươi cũng hận chúng sao?"

"Ta không hận ai hết, nếu có, ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net