Chương 86: Hạnh phúc, Thống khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiến Nguyệt tỉnh dậy, thấy có hai bàn tay đang nắm lấy ngực mình, nàng ngay lập tức thanh tỉnh, bắt lấy đôi tay hư hỏng kia, dựa vào lồng ngực luôn khiến nàng cảm thấy an toàn, "Tình yêu, sớm."

"Hồ ly con của ta dậy rồi." Bạch Tinh hôn lên gò má nàng nói.

"Người có nhớ em không?" Nàng xoay người lại, ôm lấy cổ đối phương.

"Nhớ."

Kiến Nguyệt bật cười, đem tư thái quyến rũ nhất nhìn nàng, tay lại vuốt ve qua những vết sẹo lồi kia, "Em cũng nhớ người."

"Hôm nay có muốn đi đâu không?" Bạch Tinh lấy đồ ăn sáng ra cho nàng, cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Em đã đáp ứng Húc Nguyệt, sau khi chúng ta thành thân sẽ đến gặp nàng." Kiến Nguyệt gật đầu.

"Ta cũng đi sao?"

"Ừm, phải để ai cũng biết Kiến Nguyệt đã có người trong lòng." Kiến Nguyệt nháy mắt nói.

"Ta chỉ sợ lại có người coi ta là sắc lang mà thôi." Nàng chống cằm, vuốt lọn tóc vén sang bên tai hộ đối phương, "Trong khi sắc lang là cô nương này mới đúng."

"Hứ." Kiến Nguyệt không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn.

Chiều hôm đó Khương Húc Nguyệt đang ngồi kiểm tra sổ chi tiêu, nàng như cảm ứng được gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, "Chú Lưu, chúng ta có khách."

Chú Lưu ngơ ngác nhìn nàng, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Khương Húc Nguyệt lập tức đứng dậy, thay hắn mở cửa, liền nhìn thấy Kiến Nguyệt cùng một người ở đằng sau...

Tay nàng lập tức run rẩy, há miệng không nói nên lời. Kiến Nguyệt thấy nàng ban đầu còn cười chào đón mình, nhưng đột nhiên biểu cảm bàng hoàng như nhận ra gì đó, quay đầu nhìn Bạch Tinh, thấy Bạch Tinh cũng đang khó hiểu nhìn nàng.

"Húc Nguyệt? Chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt tiến lên một bước nói.

Khương Húc Nguyệt nuốt nước bọt, chậm rãi nhìn nàng, "Công chúa..."

"Đây là phò mã của người?"

Kiến Nguyệt hoàn toàn không hiểu thái độ ban nãy của nàng, nhưng thấy chú Lưu cười chào mình, cũng mỉm cười chào hỏi lại. Hắn liếc nhìn về người ở phía sau, ngạc nhiên không thôi, công tử này quá đẹp rồi.

"Công chúa cùng phò mã mau lại uống trà." Khương Húc Nguyệt kìm nén cảm xúc, nở nụ cười nói.

"Ngươi không khoẻ sao?" Kiến Nguyệt ngồi xuống, tiếp tục truy hỏi chuyện vừa nãy.

"Không sao, có hơi chóng mặt, thất lễ với người rồi." Khương Húc Nguyệt lắc đầu nói, nàng căn bản không dám nhìn Bạch Tinh, lại thấy Kiến Nguyệt bên cạnh có một con chó, mà lại không phải là con hồ ly đen, nàng bất quá có thể cảm nhận được Bánh Bao, đồng thời hiểu ra thân phận thật sự của hồ yêu đó.

Con mắt thứ ba của nàng được ẩn giấu, nhưng không qua nổi đôi mắt của Bạch Tinh, nàng nhìn đi đâu, Bạch Tinh đều thấy rất rõ, nhưng không biểu lộ sự nghi hoặc của mình.

"Phải rồi, Húc Nguyệt, đây chính là Bạch phò mã mà ta nhắc đến với ngươi."

"Bạch phò mã, quả như lời đồn, rất hân hạnh được gặp, tiểu nữ là Khương Húc Nguyệt." Khương Húc Nguyệt nở nụ cười miễn cưỡng với nàng, lại bị Bạch Tinh nhìn thẳng vào mắt, con mắt đó khiến nàng hốt hoảng không thôi.

"Ừm." Bạch Tinh chỉ đáp nhẹ một tiếng. Cả hai rơi vào im lặng.

Kiến Nguyệt kéo nhẹ tay áo nàng, thay Khương Húc Nguyệt giải vây, mỉm cười nói, "Còn đây là Bánh Bao, linh thú của ta, lần trước ngươi không thể gặp nó là bởi vì có người chăm sóc giúp."

"Ra vậy, vì sao lại đặt tên là Bánh Bao?" Khương Húc Nguyệt vội quay đầu đi, nhìn về phía Bánh Bao đang vẫy đuôi.

"Chuyện này khó nói, nhưng ta tin tưởng Húc Nguyệt, nên kể với ngươi toàn bộ." Kiến Nguyệt xoa cái đầu mềm của Bánh Bao.

Khương Húc Nguyệt nghe nàng kể lại toàn bộ, ngạc nhiên nói, "Ta đúng là nghe công chúa đã có công ở Trường An thành, lại không ngờ công chúa lại làm chuyện đức đến thế."

"Ngươi nói quá rồi, đều là nhờ mọi người cùng góp sức vào."

"Công chúa đường xa chắc đã mệt, để ta cho hạ nhân sắp xếp phòng, cùng Bạch phò mã."

"Đa tạ rồi."

"Người đừng khách khí, quan hệ chúng ta đã không còn xa lạ như thế nữa rồi." Khương Húc Nguyệt mỉm cười nói.

"Ta có thể ở phòng khác không? Làm ơn đấy." Bánh Bao đột nhiên lên tiếng.

Ba người lập tức quay đầu nhìn nó, Khương Húc Nguyệt cũng tinh ý đoán ra chuyện gì, lập tức gật đầu đáp ứng, "Được, ngươi đi theo ta."

Bánh Bao căn bản không hiểu vì sao Bạch Tinh lại sống ở Xích Quỷ, nó cảm thấy người này ngày càng bí hiểm, nhưng chỉ có thể đè nén nghi hoặc xuống, chạy đi chơi khắp nơi, một chút cũng không muốn làm kẻ thứ ba, tình cờ lại phát hiện ở đó còn có một nữ tử nữa, liền lại gần hóng hớt.

Kiến Nguyệt vào trong phòng, đợi Khương Húc Nguyệt đi xa rồi mới nói, "Nàng biết người?"

"Ta không biết, ta chưa từng gặp nàng bao giờ, cũng rời khỏi Xích Quỷ cho đến khi em đến." Bạch Tinh lắc đầu nói, tiến lại gần bắt lấy tay nàng, "Ta nói đều là sự thật, em đừng hiểu nhầm."

"Ngốc, em không nói đến chuyện này." Kiến Nguyệt phì cười.

Tối hôm đó, khi Lê Đề đốc cùng nữ nhi trở về liền bắt gặp hai người, cả hai đồng thời vui vẻ lẫn kinh ngạc, Lê Quang Khải vuốt râu nhìn công tử ở trước mặt, "Các hạ có muốn cùng ta so tài kiếm thuật?"

"Phụ thân, người ta là khách mà." Khánh Vy thấy phụ thân lại mắc tật cũ, dở khóc dở cười nói.

"Nếu Lê Đề đốc đã nói như thế, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh." Bạch Tinh cười nói.

"Haha, vậy phò mã mau đi chuẩn bị, chúng ta ra sân sau tỉ thí." Lê Quang Khải bật cười.

Kiến Nguyệt kéo Bạch Tinh sang một bên căn dặn, "Người ta là chủ nhà, đánh nhẹ thôi."

"Ừm, ta biết. Nguyệt nhi muốn ta thắng hay thua." Bạch Tinh nhướn mày.

Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc, "Thắng thua bất phân, để miễn cưỡng hoà đi."

"Nghe theo ý phu nhân." Bạch Tinh gật đầu.

Bạch Tinh ung dung đi ra sân sau, thấy Đề đốc khác ngược với vẻ tiêu sái vừa nãy, nay đã trở thành tướng sĩ uy nghiêm, trông rất xứng với chức vị hiện tại, hắn cẩn thận lau thanh kiếm của mình, bộ dạng không hề kiêu căng ngạo mạn, ngược lại rất tôn trọng đối thủ. Hai người hai khí chất khác biệt, Bạch Tinh lại làm cho người khác lầm tưởng đây là công tử nhà giàu thích bông đùa hơn.

Ba người đứng ngoài xem trận, Kiến Nguyệt cùng Khương Húc Nguyệt vừa xem vừa tán ngẫu mấy chuyện gần đây.

"Việc chuẩn bị như thế nào rồi?"

"Lý tiên sinh mấy ngày trước đã khởi hành đi đến vùng An Giang để tiếp nhận lô sắt đồng rồi, về việc tìm được người đúc rèn nghe nói là người quen của một vị tiên sinh họ Khúc."

"Tên hắn là Khúc Huy."

Khương Húc Nguyệt gật đầu, đem những bước đi tiếp theo kể lại cho Kiến Nguyệt, "Vấn đề là ai là người đứng đầu nhóm người này? Ta cảm thấy chúng ta nên gặp người đó thì mọi chuyện dễ bàn bạc hơn."

"Đừng lo, tỷ ấy sẽ đến đây sớm thôi."

Rất nhanh, Kiến Nguyệt đã nhìn thấy Lê Đề đốc bắt đầu thở dốc, hơi thở nặng nề của ông ngày càng lớn, nàng liếc nhìn Bạch Tinh, không thể không khen người này có tài diễn xuất.

Nếu ở thời đại mình, nàng ấy có lẽ là đại minh tinh.

Keng. Tiếng lưỡi kiếm va chạm không ngừng vang lên trong sân.

Đêm nay không có trăng, không có sao, chỉ có ánh đèn lồng rọi sáng. Nếu chỉ cần hơi chú tâm sẽ nhận ra thanh kiếm trong tay Bạch Tinh rất nhẹ nhàng, giống như chỉ đang khua khoắng cho vui, song vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, không có hàm ý cười cợt bên đối thủ.

"Bạch phò mã quả là cao thủ võ lâm." Lê Quang Khải cảm giác còn đánh nữa mình sẽ bại.

"Đề đốc khiêm tốn rồi, kiếm thuật của người rất lợi hại, hy vọng sẽ được chỉ giáo." Bạch Tinh cười nói.

"Ha ha, vậy trận này..." Lê Quang Khải sảng khoái cười, ngả đầu sang một bên tỏ ý khiêm nhường.

"Xem như là hai chúng ta hoà, ngày sau lại cùng Đề đốc tỉ thí." Bạch Tinh gật đầu, tra kiếm vào vỏ.

"Kiến Nguyệt, phò mã của ngươi võ nghệ cao cường thật." Khánh Vy ở một bên cảm thán.

Kiến Nguyệt cười nhạt, trong lòng lại có cảm giác kiêu ngạo, nếu không phải nàng cầu tình, e là đối phương sẽ không nhẹ tay như thế.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi thôi." Đề đốc nói xong, cũng hài lòng đi trước, ông từ lâu đã không có trận chiến đánh đến thoả thích như thế này rồi.

"Phụ thân nhất định là trở về nghiên cứu trận đấu hôm nay, ngày sau sẽ lại tìm phò mã thách chiến." Khánh Vy không lạ gì gia phụ nữa, cười nói.

"Tại hạ cũng rất mong chờ, có lẽ đến hôm đó Đề đốc sẽ không nương tay như hôm nay." Bạch Tinh nắm lấy tay của Kiến Nguyệt, miệng thì nói chuyện với người khác, ánh mắt lại như đang khoe khoang với nàng, biểu thị ta đã làm rất tốt rồi, mau khen ta.

Bốn người ung dung trở về, thấy Bánh Bao đang chơi với con mèo ở bên vườn, Kiến Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, hình như mình đã bỏ bê nó rất nhiều, vì thế liền gọi, "Bánh Bao, ngươi có muốn trở về cùng chúng ta không?"

Bánh Bao nghe thấy nàng gọi, liền vẫy đuôi chạy lại.

"Tối nay ngươi ngủ một mình sẽ không buồn chứ?"

Bánh Bao ngẩng đầu nhìn nàng, cho rằng mình nghe lầm, nó nghi hoặc nói, "Bình thường ta đều ngủ một mình, nay vì sao ngươi lại hỏi thế?"

"Ta không muốn để ngươi cô đơn thôi mà." Kiến Nguyệt cười nói, lúc này đột nhiên nhớ đến Cố Nghiên Hi, cô rất thích chơi với Bánh Bao.

"Nếu ngươi đã không có ai chơi cùng, chi bằng bồi Tiểu Hắc đi." Bạch Tinh biến ra một con hồ ly, nó vẫy đuôi với nàng, sau đó lại ngửi hít Kiến Nguyệt.

"Đó không phải là ngươi sao?" Bánh Bao ngơ ngác.

"Giờ không phải nữa, nó có ý thức riêng của nó." Bạch Tinh thả con hồ ly xuống, nó liền chạy đến
chân của Bánh Bao, ngó nghiêng tìm hiểu.

"Thật là, hai ngươi chim chuột xong rồi mới nhớ đến ta sao?" Bánh Bao cảm thấy buồn cười, đúng là nhiều lúc nó cảm thấy có chút cô quạnh, nhưng cũng đã quen ở một mình, nửa đời nó đều là đi lang bạt khắp nơi, nắng mưa cũng một mình hưởng.

"Đừng trách chúng ta mà." Kiến Nguyệt xoa đầu nó.

Bánh Bao bị nàng làm cho ngơ ngác, ngây dại nhìn nàng, sau đó ngạo kiều nói, "Được rồi, mau trở về ngủ đi."

"Được, ta về đây." Kiến Nguyệt thấy nó xấu hổ, cũng không trêu chọc nữa, vừa cười vừa đóng cửa hộ.

Sáng hôm sau Khương Húc Nguyệt lại nhìn thấy con hồ ly đen đang chơi đùa cùng Bánh Bao, đầu đầy nghi hoặc, cảm giác mình bị đối phương xoay mòng mòng đến choáng váng.

"Húc Nguyệt."

"Công chúa, mau vào đây."

Các nàng cứ như thế trôi qua ngày, mới đầu Kiến Nguyệt còn định ra ngoài ở, kết quả lại bị cả ba người đồng loạt can ngăn.

Hai tháng sau, Kiến Nguyệt cùng một lúc nhận được hai lá thư, một là của Khúc Huy, cái khác là của Yến Thế Huân. Nàng mở lá thư đầu ra xem, đoạn trước là báo cáo của Khúc Huy về thảo dược đều đã đơm hoa kết trái, đoạn sau là hắn đã tìm được rất nhiều người Nam Hải xa xứ đồng ý trở về quê hương tham gia kháng chiến, trong đó có rất nhiều nhân tài, Kiến Nguyệt liền đem bức thư này đưa cho Khương Húc Nguyệt. Còn lá thư thứ hai, Yến Thế Huân đã sắp xếp những thứ cần chuẩn bị, sắp tới sẽ đến tìm nàng để thực hiện lời hứa đồng thời lấy thuốc giải.

"Nếu Thế Huân gia nhập chúng ta, liệu có được lợi gì không?" Kiến Nguyệt đem chuyện này kể lại cho Bạch Tinh.

Bạch Tinh cười tủm tỉm, nàng rất hay ra vẻ thần bí làm Kiến Nguyệt bực mình.

"Yến Thế Huân không phải phàm nhân."

"Sao cơ?"

"Em thấy có phàm nhân nào có thể dùng một tay đánh bay năm, sáu tên cường hán, hơn nữa nàng còn là nữ tử sao?"

"Vậy nàng là ai?"

"Trước không bàn nàng là ai, nhưng Yến Thế Huân là đồ đệ của Cồ Việt phái, mà Cồ Việt phái nằm ở phía nam Nam Hải. Nếu như xảy ra cảnh đổ máu, bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi yên, biết đâu đó sẽ giúp sức chúng ta đánh đuổi bọn Nam Đường."

Kiến Nguyệt thấy nàng nói hợp lý, liền viết thư gửi đến Khúc Huy, bảo hắn tạm đem ngôi nhà của nàng cho Trần Mạnh để hắn có thảo dược để học y, tiện thay nàng trông nhà, còn Khúc Huy đi bảo vệ lô sắt đồng đang được vận chuyển để trở về Nam Hải. Sau đó nàng lại đem toàn bộ chuyện này kể lại cho Yến Thế Huệ, để Bạch Tinh yểm phép khiến con bồ câu tàng hình.

Yêu Thế Huệ rất nhanh đã nhận được lá thư, nàng thấy mọi chuyện từ khi có Kiến Nguyệt đều trở nên nhanh chóng hơn, lại liếc nhìn bụng của Trịnh Tú ngày càng lớn kia, nếu theo tiến độ hiện tại, năm sau chính lúc Ninh Vương và các hoàng tử khác nổi loạn, đó cũng là lúc các nàng ra tay, Yêu Thế Huệ tự hỏi mình nên làm gì với Trịnh Tú, lẽ nào cưỡng ép nàng rời đi cùng mình? Với tính cách đối phương, nhất định là sẽ đòi chết còn hơn.

Yêu Thế Huệ nhức đầu không thôi, nàng cũng không phải là có ba đầu sáu tay.

Ngay trong lúc nàng đang do dự không quyết, dường như số phận nhìn thấu được tất cả, ép mọi chuyện phải đi theo quỹ đạo theo mong muốn.

Quý phi vì chướng mắt hai người hợp lực tạo nên thế lực vững chắc ở hậu cung, nên đã nhiều lần đến tìm Hoàng thượng, thấy hắn một thời oai phong lẫm liệt, mang khí chất vương giả ngời ngời giờ giống như một kẻ khắc khổ với gương mặt gầy gò, hai gò má đều nhô lên, hốc mắt thâm lại, con mắt lờ đờ, nhưng trong hậu cung có mấy ai là yêu hắn thật lòng, thứ các nàng yêu là ngôi vị của hắn.

Những ngày tháng gần đây vì ngại Hoàng Hậu, hắn không dám tìm đến Hiền phi, khiến sự sủng ái ngày càng suy giảm, cũng không còn làm hắn nhớ nhiều như trước đây nữa.

"Thần thiếp đọc truyện cho Hoàng thượng giải sầu nhé?" Quý phi ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ừm." Đường Vĩnh Long không nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu đồng ý.

Truyện kể về một chính thất phu nhân trong nhà giàu nọ vì từ nhỏ trải qua bệnh nặng đến thân thể suy nhược, không thể có con, sau này chính thất vì muốn tìm người nối dõi dòng họ, nên cố tình nạp nhiều thê cho phu quân, sau này nàng nghe nói có một thiếu nữ khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang liền nạp cô về làm Tam phu nhân, nào ngờ phu nhân vừa nhìn thấy Tam phu nhân liền đem lòng tơ tưởng, vì thế ngày đêm nghĩ cách dụ dỗ Tam phu nhân, đem làm của riêng để tự mình hưởng dụng, thậm chí còn không để phu quân chạm vào cô, hai người bề ngoài là tỷ muội tình thâm, nhưng thực chất lại là quan hệ không đúng đắn, ngày càng vô phép vô pháp, thậm chí còn chuyển sang viện phu nhân mà sống chung, buổi đêm tắt đèn tâm sự...

"Dừng lại." Đường Vĩnh Long quát lớn, đập mạnh xuống bàn, khiến Quý phi giật nảy mình.

"Ngươi kể cái chuyện gì vớ vẩn thế? Cái gì mà bề ngoài chung chồng thực chất quan hệ mờ ám? Còn để ta nghe một từ nào trong truyện này, ta treo cổ ngươi." Hắn trừng mắt nói, trán nổi gân xanh.

"Bệ hạ bớt giận, thần, thần thiếp chỉ là lo lắng cho người gần đây nhiều phiền muội mà thôi." Quý phi hoảng loạn nói, truyện này là do cung nữ thân cận đưa cho cô, mà mình còn chưa nghĩ ra cốt truyện của truyện này là đang kể cái gì, đối phương đã có thể hình dung ra.

Đường Vĩnh Long thấy cô còn đang có long thai, cố gắng kìm nén cảm xúc, quay mặt đi chỗ khác, "Đi ra ngoài, ngay lập tức."

"Vâng, vâng." Quý phi thẹn đến vành mắt đỏ bừng, vội vàng lui ra.

Bộp. Quyển sách ném mạnh xuống đất.

"Nói, ngươi vì sao đưa ta quyển sách này?" Quý phi nghiến răng quát.

"Nương nương bớt giận, đây đều có chủ đích." Cung nữ quỳ ở dưới nói.

"Chủ đích? Chủ đích treo cổ ta lên." Cô trợn mắt nói.

"Nương nương, người đang mang long thai, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không làm hại người, nhưng nương nương không nhận ra câu chuyện này là đang nhắc đến ai sao?" Cung nữ nhặt quyển sách lên.

"Ai?" Quý phi nghi hoặc hỏi.

"Phu nhân và Tam phu nhân sống chung một tiểu viện, ở ngoài thì tỏ ra tỷ muội tình thâm, thực tế lại là quan hệ không đúng đắn." Cung nữ nở nụ cười gian xảo ra.

Quý phi ngơ ngác, cô suy nghĩ một lúc, mới giật mình hiểu ra, "Hoàng Hậu và Hiền phi?"

"Đúng thế, nương nương, Hoàng thượng tức giận là vì chột dạ, câu chuyện này có phần tương tự với Hoàng Hậu và ả Thuý Anh, hạt đã được gieo, chỉ cần tưới nước cho nó, cây tự khắc mọc, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ phải tách rời các nàng ra, tránh để hậu loạn." Cung nữ lại gần bóp vai cho cô.

Quý phi suy ngẫm lời đối phương nói, sau đó phì cười, liếc xéo cung nữ bên cạnh, "Hay, rất hay, bổn cung không thể không khen thưởng cho ngươi cái đầu nhỏ chỉ biết nghĩ mấy chuyện nhỏ nhen này."

"Nô tì ít chữ, không thể như nương nương suy nghĩ cao rộng." Cung nữ nhún người khiêm nhường nói.

Đường Vĩnh Long từ khi nghe câu chuyện kia, liền thấp thỏm bất an, gọi tên thái giám ngoài cửa vào, để hắn ghé sát tai lại, "Gần đây Hoàng Hậu cùng Hiền phi như thế nào rồi?"

"Bẩm bệ hạ, các nàng chung sống rất hoà thuận, nương nương không có làm khó Hiền phi." Thái giám nhún người bẩm báo.

"Ta nghe nói các nàng ngủ chung?" Đường Vĩnh Long nhíu mày nói.

"Vâng, quả là thực, Hiền phi sợ Hoàng Hậu cùng hài nhi bị lạnh, nên cố ý sưởi ấm cho cả hai." Thái giám thành thật đáp.

"Ừm, lui ra đi." Đường Vĩnh Long gật đầu.

Vài ngày sau, tối hôm đó Đường Vĩnh Long đi dạo bên ngự hoa viên, nghe thấy có tiếng quát tháo, khiến hắn mất đi nhã hứng, cũng tò mò đi đến, "Có chuyện gì thế?"

"Hoàng thượng." Cung nữ kia thấy hắn vội quỳ xuống, cả người run rẩy.

Đường Vĩnh Long nhìn thấy có hai cung nữ ở đằng sau bị ăn tát để đỏ mặt, lại liếc nên cung nữ kia, tức giận nói, "Lớn mật, dám ở đây đánh mắng người? Hoàn toàn không coi ta ra gì."

Cung nữ vội dập đầu quỳ xuống, "Hoàng thượng, nô tì bị oan, nô tì chỉ là thay người cảm thấy bất công."

"Bất công?" Đường Vĩnh Long nhíu mày, cười lạnh một tiếng, "Nói đi, ngươi vì sao lại cảm thấy bất công cho ta? Nói năng cẩn thận, dối trá một từ ta treo đầu ngươi lên."

"Hoàng, Hoàng thượng, là hai đứa nô tì ở đây lén lút làm chuyện gian, bị nô tì bắt gặp." Cung nữ nghe hắn nói, liền run lẩy bẩy.

"Làm chuyện gian?" Đường Vĩnh Long đột nhiên nghĩ đến gì đó, trợn trừng mắt nhìn hai cung nữ đang quỳ dưới đất kia.

"Các nàng bắt trước chơi trò phu thê, làm chuyện hổ thẹn ở nơi này." Cung nữ do dự nói.

Đường Vĩnh Long nghe thấy thế, mắt liền mở to ra, trợn mắt nhìn hai cung nữ đang run rẩy, "Có thật là như thế?"

Hai cung nữ kia không trả lời, chỉ có tiếng khóc nấc.

"Người đâu, đem đám nô tì này vào nhà giam, đợi ngày xử chết." Đường Vĩnh Long nổi điên, quát lớn đến tên thái giám ở bên cạnh cũng phải giật bắn mình, cũng sợ hãi lây.

"Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi, nô tì không dám nữa." Hai cung nữ kia khóc lớn dập đầu cầu xin, nhưng vẫn bị quân lính lạnh lùng lôi đi.

"Hoàng thượng." Âm thanh gào thét ngày càng nhỏ.

Đường Vĩnh Long nổi đùng đùng lao đến Hàm Phúc cung, khiến cả hai người ở bên trong giật mình, thấy hắn đẩy mạnh cửa, ầm lên một tiếng.

"Hoàng, Hoàng thượng?" Trịnh Tú ngơ ngác nhìn người đang đỏ mắt nổi gân xanh như kẻ điên kia, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đường Vĩnh Long nhìn thấy các nàng mỗi người tự làm chuyện của mình, Trịnh Tú luyện chữ còn Yêu Thế Huệ đọc sách, hoàn toàn không giống bộ dạng thân thiết, đột nhiên có chút chột dạ.

"Hoàng thượng vì sao lại mặc mỏng đến thế? Người đâu, mau đem áo lông thú ta mới mua ra đây." Yêu Thế Huệ thấy bộ dạng giận dữ của hắn, có chút nghi ngờ, nhưng trước phải vuốt con hổ đang xù lông này trước đã. Nàng bỏ quyển sách sang một bên, đứng dậy dịu dàng nói.

A Hân lấy ra một cái áo lông hổ đưa cho Yêu Thế Huệ, nàng cẩn thận khoác lên vai hắn, "Thần thiếp nghe tin long thể của bệ hạ không tốt, nên đã cố ý cho người săn lấy một tấm da hổ về cho Hoàng thượng, định nhân lễ mừng thọ tặng cho người, tuy bây giờ là tháng ba, nhưng trời vẫn đổ tuyết."

Đường Vĩnh Long kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn cái áo khoác trên người, quả thực rất ấm áp mịn màng, khiến hắn hạ hoả xuống, liếc nhìn cả hai người, thấy hai nàng cũng không quá thân thiết, mỗi người một việc, hắn đúng là nghĩ nhiều rồi. Đường Vĩnh Long đột nhiên cảm thấy mình ngớ ngẩn, lại bẽ mặt, suýt nữa thì bị mấy lời bóng gió làm hồ đồ, may mà bản thân kìm chế kịp.

"Hoàng thượng đến tìm Hoàng Hậu sao?" Yêu Thế Huệ cười nhạt hỏi.

"Không, ừm, ta muốn xem Hoàng Hậu gần đây thế nào rồi?" Đường Vĩnh Long nắm lấy tay nàng nói.

"Rất tốt, tạ Hoàng thượng chiếu cố đến thần thiếp." Trịnh Tú mỉm cười nói.

"Vậy sao, nếu không có chuyện gì ta không làm phiền các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net