Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
 Tại thời điểm Tiêu Đình đứng trước mặt Hách trưởng lão, ông còn đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào để an ủi, nha đầu tuy thất bại trong cuộc thi nhưng tiềm lực và tài năng vượt trội này.

"Hách trưởng lão, may mắn không làm nhục mệnh."

       Tiêu Đình vươn tay ra, trên lòng bàn tay là viên đan dược mượt mà màu nâu đỏ.

     Hàn Nhàn đi tới lấy vẻ mặt khó tin nhìn viên đan dược, tức giận quát.

"Không thể nào, Hách trưởng lão, nhất định có vấn đề, nhất định là ả nhân lúc khói bụi dâng cao lấy ra viên đan dược mang theo sẵn!"

        Lời rống giận này vừa nói ra, không chỉ trên khán đài ngao ngán, ngay cả Hách trưởng lão vốn trầm tĩnh cũng hiện lên nét tức giận.

         Đề thi là do lão đích thân tự chuẩn bị, đến lúc cuộc thi diễn ra mới biết là luyện chế đan dược gì, Hàn Nhàn nói vậy khác nào nói Hách tưởng lão...

"Hàn Nhàn, ngươi chú ý lời nói của mình, thị phi đúng sai ở đây không tới phiên ngươi phán xét."

      Bị Hách trưởng lão khiển trách, Hàn Nhàn mới hồi phục tinh thần, vội cúi đầu tạ lỗi, hắn biết rõ trong nội viện, Hách trưởng lão có bao nhiêu quyền thế.

"Hách trưởng lão, mời kiểm tra, để tránh người khác bất phục." Tiêu Đình hướng Hách trưởng lão đưa tay ra cười nói.

       Hách trưởng lão cẩn thận cầm viên đan dược lên, ánh mắt nghiêm khắc bị sự nóng cháy hòa tan, hiện lên vẻ tán thưởng. Đây là ngũ phẩm đan dược!

      Trên quảng trường có vài thân ảnh thoáng dịch chuyển, vài thân ảnh già nua đáp xuống đứng vây quanh Hách trưởng lão, dùng ánh mắt kinh dị nhìn viên đan dược.

"Đám lão đầu các ngươi... nhìn đi, là Long Lực Đan vừa ra lò, còn mang theo độ ấm."

      Hách trưởng lão nhìn những lão đầu vây quanh mình, nhướng mắt đưa viên Long Lực Đan cho một người đứng gần mình.

      Một lão nhân trên ngực đeo huy hiệu Luyện Dược Sư cầm viên đan dược trên tay ước lượng, sau đó đưa lên mũi ngửi.

"Không giả được, Long Lực Đan do Hỏa lão đầu luyện chế tỷ lệ, mùi vị đều giống như viên Long Lực Đan này."

"Không nghĩ tới nha đầu này vào nội viện chưa tới nửa tháng mà đã luyện chế ra được ngũ phẩm đan dược, loại đan dược này ở Luyện Dược Hệ, chỉ số ít người có thể luyện ra được."

       Một trưởng lão khác vuốt râu cười tán thưởng, mọi người rì rầm bàn luận một chút sau đó tản đi, có người trước khi đi còn vỗ vai Tiêu Đình.

"Nha đầu, sau này ta luyện chế đan dược, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ một ít."

"Chỉ cần trưởng lão có đủ dược liệu, tiểu nữ nhất định sẽ dốc hết khả năng."

      Tiêu Đình ôm quyền không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôn tồn trả lời. Nhìn những trưởng lão này vui vẻ rời đi, Tiêu Đình nhẹ nhàng thở ra, hướng Hách trưởng lão nói.

"Hách trưởng lão nếu cần luyện dược, trong khả năng của mình tiểu nữ sẽ không chối từ."

"Ha ha, vậy ta cảm tạ trước."

      Nghe Tiêu Đình nói vậy, ý cười trên mặt Hách trưởng lão càng đậm.

"Hàn Nhàn, qua hội thẩm đánh giá của các trưởng lão, ngươi còn dị nghị gì không?"

      Lúc này trên mặt Hàn Nhàn không còn chút huyết sắc, hắn chần chừ một lúc mới cắn răng nói.

"Không có."

      Hách trưởng lão gật đầu, hướng quảng trường thông báo.

"Tỷ thí kết thúc, ta tuyên bố lần tỷ thí đan dược này Tiêu Đình thắng."

"A!"

      Nhóm người Bàn Môn đồng loạt đứng lên reo hò, cả quảng trường ầm ầm vang dội tiếng vỗ tay.

"Đặt cược của ngươi và Tiêu Đình cũng nên thực hiện, trong vòng ba ngày phải giao ra gian hàng giao dịch cao cấp cho Bàn Môn, những trò âm thầm gây rắc rối cho Bàn Môn cũng nên thu lại." Hách trưởng lão nghiêm nghị nói.

"Vâng."

      Hàn Nhàn lúc này dù bị cắt một tảng thịt béo bỡ trên người xuống vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lúc đi qua Tiêu Đình, lạnh giọng nói.

"Ta vẫn chưa tính xong với ngươi đâu."

       Tiêu Đình nhìn Hàn Nhàn và nhóm người Dược Bang tức giận đùng đùng rời đi, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.

"Các ngươi ta mời ta làm giám khảo, thì ta sẽ đam bảo hắn phải hoàn thành đặt cược với các ngươi. Viên đan dược này là thành quả của ngươi, cứ giữ lấy."

       Hách trưởng lão cười cười, đưa viên Long Lực Đan cho Tiêu Đình. Trước đó ánh mắt nóng cháy của Hách trưởng lão nhìn viên Long Lực Đan, Tiêu Đình là thấy được.

"Đa tạ Hách trưởng lão, qua cuộc thi này chỗ tốt tiểu nữ đạt được không ít, đã quá đủ rồi. Long Lực Đan này là do Hách trưởng lão phí nhiều tâm tư cấp dược liệu cho bọn ta thi thố, giá trị hơn xa viên đan dược này, nên người cứ giữ lấy."

       Hách trưởng lão nghe xong thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Đình, không hĩ tới cô sẽ nói vậy, sau cùng lão vẫn luyến tiếc nhét Long Lực Đan vào tay Tiêu Đình, tiếc rẻ nói.

"Những lão đầu kia đều thèm thuồng Long Lực Đan, nếu bây giờ ta lấy, sẽ bị bọn họ cười nhạo."

       Tiêu Đình hiểu ý thu Long Lực Đan vào giới chỉ.

"Chỉ cần có đủ dược liệu, tiểu nữ luyện chế được sẽ đưa cho người trước tiên."

"Ha ha... có tâm là tốt rồi, ta ham thích mảng dược liệu nên những năm qua sưu tầm không ít, hơn nữa ta chưởng quản kho dược liệu, khụ... nên ngươi nếu cần gì cứ đến tìm ta."

       Hách trưởng lão cười ranh mãnh nói nhỏ, bộ dạng giống như ám chỉ: ngươi hiểu ý ta chứ?

        Tiêu Đình trước trố mắt kinh ngạc, sau vui vẻ liên tục gật đầu.

"Còn nữa, Bàn Môn các ngươi bắt đầu việc buôn dược, dựa theo quy củ, mỗi tháng phải giao nội hai phần mười lợi nhuận cho nội viện."

        Tức là lợi nhuận một ngàn hỏa năng phải giao nộp hai trăm hỏa năng. Tiêu Đình nghe xong trợn mắt, trong lòng đau như bị lóc thịt, rầu rĩ nhìn Hách trưởng lão.

"Ngươi đừng nhìn ta, đây là quy định có văn bản cụ thể. Việc buôn bán đan dược ở nội viện trước nay đều theo đó mà làm.

       Ài, thôi được rồi, sau này Bàn Môn các ngươi cứ giao một phần mười là được, bất quá đừng để bọn Dược Bang biết."

       Hách trưởng lão một lời liền giảm thuế, Tiêu Đình cũng không vì vậy mà vui vẻ.

"Như vậy người làm sao báo cáo với cao tầng nội viện."

"Dược liệu, đan dược ở nội viện đều do ta chưởng quản, hơn nữa Đại trưởng lão đã muốn chúng ta chiếu cố ngươi, xem như không phạm quy."

      Thở phào một hơi, giảm được một nửa thuế suất, Tiêu Đình mừng còn không kịp.

"Đa tạ Hách trưởng lão, ngày sau tiểu nữ luyện chế đan dược, sẽ dâng cho người trước."

"Được, hôm nay luyện đan chỉ sợ ngươi đã tới cực hạn, cũng nên sớm về nghỉ đi."

       Hách trưởng lão vuốt râu cười nói, xong lão dẫn đầu đoàn người rời khỏi quảng trường.

       Tiêu Đình vẫy tay với Huân Nhi đang gấp gáp muốn từ khán đài đi xuống quảng trường, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, cùng dắt tay nhau về.

................................................

"Vết thương trên người tỷ..."

      Trên đường về, Huân Nhi đau lòng nhìn bộ dạng chật vật đầy mệt mỏi của Tiêu Đình, quần áo rách bươm đầy khói bụi, vài nơi còn rướm máu.

"Không sao, chỉ bị ngoài da, về phòng tắm gội  bôi thuốc trị thương là hết. Nếu muội muốn giúp tỷ bôi thuốc, tỷ cũng không ngại."

"Cái tốt không học, chỉ học tính xấu."

      Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Đình, cái miệng nhỏ tuy trách móc nhưng ngọc thủ lại cẩn thận dùng khăn tay giúp Tiêu Đình lau bụi bẩn trên mặt.

       Tiêu Đình cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc này phải vừa đi vừa khom người hưởng thụ sự ân cần của giai nhân.

       Còn đám người Bàn môn đi phía sau, bao gồm Tiêu Ngọc, Lầm Minh Tuệ, Hổ Gia... sau khi được hưởng niềm vui chiến thắng, còn được ăn no cẩu ương, ăn không hết còn gói đem về.

      Tiêu Đình về phòng tắm gội thay y phục, bôi dược lên vết thương,  mở cửa phòng định ra ngoài đã thấy Huân Nhi đứng trước cửa đợi mình từ lúc nào.

"Sao muội không vào?" Tiêu Đình biết nàng da mặt mỏng, bắt đầu trêu ghẹo.

"Nghe tỷ nói phải về phòng tắm gội thay y phục nên... muội đứng đợi ở bên ngoài. Muội... có mang thuốc trị thương cho tỷ."

      Huân Nhi lấn cấn lấy ra bình dược nhét vào tay Tiêu Đình, bộ dạng muốn bỏ chạy.

"Ân, vừa hay có vài chỗ tỷ không với tới được, muội giúp tỷ xem vết thương vậy."

      Tiêu Đình cười tà nắm lấy ngọc thủ nàng, hai người lôi lôi kéo kéo, rốt cuộc vẫn bị ma trảo của Tiêu Đình mang vào phòng.

"Bộ dạng của muội là đang sợ tỷ ức hiếp muội sao, dược tỷ đã thoa xong, vết thương đều hảo, muội yên tâm."

      Không nỡ dọa Huân Nhi sợ, Tiêu Đình vuốt tóc nàng trấn an. Huân Nhi tròn mắt nhìn Tiêu Đình, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Vừa rồi tỷ đã bàn với Hách trưởng lão, sau này chúng ta chỉ cần nộp lên một phần mười lợi nhuận lên nội viện, ưu đãi khác xa bọn Dược Bang phải nộp lên hai phần mười."

       Tiêu Đình vui vẻ huyên thuyên kể cho Huân Nhi nghe, không  biết có một đôi mắt nhu tình vẫn luôn nhìn mình.

     Huân Nhi tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Đình, cọ mặt vào vai cô, đến phiên Tiêu Đình bị dọa cho hoảng sợ, từ trước đến nay đây là lần đầu nàng chủ động ôm cô nha.

    Tiêu Đình vội ôm lấy nàng, hết vuốt lưng lại vuốt tóc cưng nựng an ủi.

"Có phải Bàn Môn xảy ra chuyện gì không, hay là có kẻ nào khi dễ muội?!"

--------------------------------------

9.783.

Ha hả, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, moah moahh các tình yêu của mình, mình cắt ngay khúc cúp điện tối hù rồi. =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net