Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhắc không như những tiểu thư khuê các, Tiêu Đình không giỏi phẩm trà như Huân Nhi, càng không biết đến trà đạo.

Chỉ cảm thấy thơm, bản thân thích thì trà đắt hay rẻ, loại nào không quan trọng, quan trọng là bản thân thích.

Tiêu Đình lúc này cũng không muốn uống rượu vào lúc này, người ta thường nói không vui thì uống rượu, muốn lảng tránh muốn tìm quên cũng uống rượu.

Chính suy nghĩ sai lệch đầy tiêu cực được truyền bá lan tràn này, làm người ta viện cớ càng thêm lún sâu vào sa ngã tự hủy hoại bản thân.

Nhưng Tiêu Đình không muốn quên, càng không muốn trốn tránh, việc gì phải đụng tới thứ đó.

Ngoại trừ nhớ Mỹ Đổ Toa, mọi thứ vẫn ổn.

Thời gian qua Tiêu Ngọc, Tiểu Y Tiên... đều thật tỉ mỉ quan tâm an ủi Tiêu Đình, Tiêu Đình cũng thật lòng cảm kích.

Nhưng chân chính có thể an ủi được Tiêu Đình, chính là cóc nhỏ mỗi đêm bò ra kiếm ăn này.

Nhìn cóc nhỏ, Tiêu Đình đột nhiên ý thức được, nơi này chỉ là hoa viên nhỏ rất xa rừng núi.

Cóc nhỏ ẩn tại đây, vừa kiếm ăn vừa bảo vệ mạng nhỏ đã không dễ dàng gì.

Thế giới này khắc nghiệt với mọi loài, không chỉ riêng con người mới khó khăn áp lực.

Vạn vật đều từng ngày đấu tranh cho sự sinh tồn. Như cóc nhỏ này, mỗi ngày có thể thoát khỏi những kẻ săn mồi, lại có thể no bụng, nó đã là người chiến thắng.

Mà thất bại đồng nghĩa cái chết.

Giữa vũ trũ bao la, thế giới rộng lớn, mỗi cá thể đều thật nhỏ bé, thật yếu ớt.

Tiêu Đình nhìn cóc nhỏ, nội tâm dậy sóng lại tìm được một chút an ủi cần thiết.

Qua một lúc đột nhiên nhớ tới đôi cánh bằng ngọc cốt vẫn chưa luyện hóa xong, Tiêu Đình uống nốt chung trà sau đó dọn dẹp trở về phòng. Chỉ để lại ngọn đèn vẫn tiếp tục tỏa sáng trên bàn.

Trong phòng. Tiêu Đình cẩn thận xem xét đôi cốt cánh.

Cốt dực(xương cánh) trong suốt như ngọc, bên trong lõi cốt giống như có một loại vật chất kì lạ, lưu chuyển như có linh trí, tràn ngập sinh cơ bừng bừng sức sống.

Nếu luyện chế theo bí pháp Thiên Nhạn Cửu Hành thành công, nó sẽ là pháp bảo vượt trội không Đấu Tông nào có thể sánh kịp.

Quyển trục vàng kim sáng lên kéo ra thành một mảnh lụa dài hơn nửa mét, hiện lên từng nét chữ kim sắc lơ lửng trên không cùng đôi cốt dực bạch ngọc, Tiêu Đình nhìn vào quyển trục bắt đầu tìm tòi cách luyện chế pháp khí phi hành.

Tiêu Đình thoáng lâm vào trầm tư, ngoại trừ phải có một cốt thú cao cấp, tài liệu luyện chế kèm theo cũng càng phải cao cấp.

Tài liệu cao cấp Tiêu Đìnhkhông thiếu, nhưng chưa chắc đã vừa ý, dù sao cũng là luyện chế tặng Mỹ Đổ Toa, không thể qua loa.

Nghĩ đến đây trong lòng Tiêu Đình đột nhiên ê ẩm, vội lắc đầu xua đi tạp niệm tiếp tục nghiên cứu các loại tài liệu.

Lúc này mới nhớ ra vị tiền bối tên Nguyệt bằng hữu của Lam Thiên Tuyết trước đây đã tặng cho Tiêu Đình rất nhiều tài nguyên.

Tiêu Đình tìm kiếm một lúc, xuất ra mười rương bạch ngọc mỗi rương dài tầm hai thước, không khỏi trợn mắt.

Tài liệu đã có tiếp theo chính là phải khử sạch khí tức hung bạo tồn lưu trong cốt dực. Cho dù chỉ cầm trong tay Tiêu Đình đã cảm nhận được khí tức hung lệ tàn bạo của hung thú.

Đã chết nhiều năm còn có thể kinh khủng bậc này, nếu còn sống... tuy kiêng kị nhưng Tiêu Đình cũng cảm thấy khiêu chiến, một bộ xương chết còn không áp chế được, làm sao đối đầu Hồn Điện.

Tiêu Đình muốn cùng cốt dực này đấu một trận.

Cốt dực lơ lửng trước tầm mắt Tiêu Đình, hai tay Tiêu Đình bắt đầu kết ấn nhắm mắt lại, giữa mi tâm đột nhiên sáng lên một điểm sáng kim sắc, dần dần càng sáng lên kim quang quấn quanh bao phủ cốt dực như đang dò xét.

Khi lực lượng linh hồn tiếp xúc với cốt dực một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong thần thức, thế giới tinh thần của Tiêu Đình đột nhiên biến hóa.

Xung quanh tối đen như mực hoàn cảnh âm u không một chút sinh cơ, khác xa thức hải trắng toát lãng đãng sương của Tiêu Đình. Qua vài giây định thần Tiêu Đình phán đoán đây là lĩnh vực tinh thần của ma thú.

Vậy khí tức còn sót lại của ma thú ở đâu?

Một chấn động nhỏ từ xa truyền tới, một đoàn sương đỏ từ từ tụ lại, cột sáng màu đỏ quỷ dị mang theo khí huyết tanh nồng xông về phía Tiêu Đình.

Không chỉ mang theo mùi vị huyết tinh mà còn ẩn chứa sự hung lệ cuồng bạo khủng khiếp, vừa tiếp xúc đã khiến Tiêu Đình cảm thấy bức bối muốn điên cuồng theo.

Hắc khí trên người Tiêu Đình dần thoát ra quấn quanh thân, đôi mắt dần đỏ lên đầy hung tính yêu dã, Tiêu Đình nhanh chóng di chuyển tránh né, không cho khí tức cuồng bạo của ma thú lây nhiễm mình.

"Hống."

Cột huyết quang vồ hụt con mồi, nó giận dữ rống lên, tiếng rống kinh thiên động địa tràn ngập hung ác tàn bạo lẫn khát máu, huyết quang phun ra vô số sương máu ầm ầm lan ra tứ phía vây lấy Tiêu Đình.

"Ahhhhhhh...."

Tiêu Đình dùng hết hỏa hầu hét lên, linh hồn lực như sóng nước hình tròn lan ra từng đợt đẩy lui sương máu, lúc này hắc khí trên người Tiêu Đình tràn ra một khoảng rộng tầm mười thước, tự chiếm cho mình một vùng phòng thủ.

Màn công kích bằng linh hồn lực và hắc khí phòng hộ vừa xuất hiện, cột huyết quang dần dần hóa hình thành một bóng dáng ma thú mơ hồ, đôi mắt đỏ ngầu khát máu phẫn nộ lao về phía Tiêu Đình.

Linh hồn Tiêu Đình đột nhiên nhảy nhót nổi lên một trận phấn khích điên cuồng, như dã thú bị nhốt lâu năm muốn xông ra ngoài tìm về cánh rừng quen thuộc.

Tiêu Đình biết lúc này không phải lúc làm theo bản năng, nhưng đôi khi vẫn phải thử làm theo bản năng mách bảo, dù sao Tiêu Đình vẫn đang trong quá trình tìm hiểu thân thể bán Yêu bí ẩn của mình.

Tiêu Đình nhắm mắt lại thả lỏng toàn thân, để cho con mãnh thú đang kêu gào từ tận sâu trong tiềm thức, huyết mạch bắt lấy quyền chủ đạo.

Ở nơi này tất cả đều tồn tại dưới dạng năng lượng linh hồn.

Hình dạng Tiêu Đình khi ở trong lĩnh vực tinh thần của ma thú là hình dáng Nhân tộc thường ngày của mình,vì trong tiềm thức cô nghĩ mình như vậy nên linh hồn lực tự biến ảo ra một hình ảnh "Tiêu Đình" thường thấy.

Lúc này ý niệm thay đổi, hình dáng Tiêu Đình dần tan biến, hòa vào đoàn hắc khí dày đặc cuồn cuộn xung quanh.

Hắc khí càng nùng liệt đậm đặc, dần lóe lên hai nhãn đồng đỏ như máu long sòng sọc.

"Hống."

Một tiếng gầm uy lực tràn ngập tính uy hiếp nhưng không mang theo điên cuồng khát máu chỉ biết cắn giết như ma thú ban nãy.

Đoàn hắc khí dần áp súc lại hiện ra hình ảnh một hắc báo to lớn, làn sóng năng lượng bàng bạc bắn ra bốn phía khiến không gian nơi này liên tục rung động, ánh mắt sắc bén ẩn giấu tham vọng cùng nguy hiểm.

Như thú vương kiệt ngạo muốn xuất thế, quân lâm thiên hạ bình định tứ phương.

Hắc báo khoan thai đi về trước vài bước, đôi cánh dài rộng bằng lông vũ xòe ra sau đó xếp lại ngay ngắn sau lưng, tư thái ung dung kiêu ngạo nửa như xem thường, nửa như khiêu khích kẻ địch.

Ánh mắt lạnh lùng tràn ngập ngạo nghễ.

Ma thú tức giận rống một hơi dài, thân thể to lớn lao nhanh về phía trước, điên cuồng muốn húc vào hắc báo.

Hắc báo hơi chùng người xuống, sau đó tung người lên cao nhẹ nhàng tránh né công kích của đối phương, đồng thời lộ ra móng vuốt nhanh như chớp tát một cú trời giáng vào mặt ma thú.

"Ầm... Thịch!"

Hai ma thú tồn tại dưới dạng năng lượng linh hồn hung hăng va chạm nhau, trúng một đòn hung mãnh linh hồn thể của ma thú kia bị đánh lộn vài vòng lăn ra ngoài, khẽ hự một tiếng như bị thương sau đó tan biến hòa vào luồng sương máu xung quanh.

Hắc báo cúi đầu nhìn chi trước bên phải của mình, móng vuốt bị lây dính một ít khí tức màu máu của ma thú kia, hơn nữa còn có ý đồ muốn ăn mòn xâm nhập vào.

Hắc báo vung vẫy chi trước của mình như chạm phải vật dơ bẩn, tạo một lớp màn chắn linh hồn bức lui thứ đó ra.

Luồng sương máu một lần nữa ngưng tụ thành ma thú, há miệng để lộ răng nanh dài dữ tợn cuồng nộ lao đến cắn xé con mồi.

Hắc báo lập tức đứng thẳng bằng hai chân sau, hai chi trước vươn ra vồ lấy ma thú, tốc độ cực kỳ mau lẹ nghiêng đầu ngoạm vào cổ ma thú.

Xé rách một mảng trên cổ ma thú, chậm rãi nhai nuốt vào bụng.

Ma thú một lần nữa phát ra tiếng xuy xuy hóa thành sương máu vội vàng tản ra bốn phía, duy trì một khoảng cách nhất định không dám manh động tấn công hắc báo.

Đôi mắt đỏ của hắc báo thoáng híp lại, tràn ngập bá đạo xen lẫn trào phúng, sau đó ngửa cổ phun ra một luồng Lưu Ly Tâm Hỏa.

Cột lửa như có sinh mệnh bay quanh người hắc báo một vòng sau đó lao về phía đoàn sương máu.

Nhiệt độ nháy mắt sôi trào như dung nham núi lửa, vùng không gian này nháy mắt biến đổi run lên vài lần. Luồng sương máu phát ra từng tiếng gào thét không cam tâm như lâm đại địch.

Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từng hấp thu bốn phần dị hỏa Vẫn Lạc Tâm Viêm, ít nhiều đã có thuộc tính khắc chế tổn thương linh hồn.

Đoàn sương máu như lâm đại địch điên cuồng tẩu tán khắp nơi, cột Lưu Ly Tâm Hỏa cũng nổ tung chia thành hàng chục hỏa cầu gắt gao đuổi theo phía sau cắn nuốt sương máu từng chút một.

Sau khi hoàn toàn cắn nuốt một phần sương máu, Lưu Ly Tâm Hỏa trở về nội thể hắc báo.

Hắc báo thoáng kinh ngạc phát hiện linh hồn lực tăng trưởng một chút.

Muốn linh hồn lực lớn mạnh phải dùng rất nhiều thiên tài địa bảo cùng cơ duyên, hắc báo chỉ cắn nuốt một phần sương máu đã có thể làm linh hồn lực tăng trưởng.

Dù chỉ là một chút nhỏ vẫn làm cho hắc báo vui không tả xiết.

Hắc báo liên tục phun ra vài cột dị hỏa, đội quân hàng trăm hỏa cầu như nhìn thấy vật đại bổ điên cuồng quần thảo phiến không gian này truy đuổi từng làn sương máu.

Dưới sự truy đuổi của hàng trăm hỏa cầu, toàn bộ sương máu đều trở thành thức ăn của Lưu Ly Tâm Hỏa.

Trong vòng nửa giờ toàn bộ khí tức hung bạo còn sót lại của ma thú đã được tẩy trừ sạch sẽ. Trở thành vật đại bổ cho Tiêu Đình.

Hắc báo cúi nhìn thân thể dưới dạng linh hồn lực càng thêm chân thực rõ nét, hài lòng biến mất.

Tiêu Đình chậm rãi mở mắt thở ra một hơi, một tia tinh quang sắc bén cường hãn lóe lên trong mắt Tiêu Đình sau đó biến mất, thân thể và tinh thần vốn dĩ sa sút nháy mắt như có thêm một chút sức sống.

Mạc Thiên Hành nếu còn sống nhất định sẽ tức đến chết lại lần hai.

Cặp ngọc cốt đang lơ lửng trước mắt sau khi tiêu trừ luồng tàn hồn hung bạo sót lại càng thêm sáng bóng, Tiêu Đình cong tay búng ra một ngọn lửa.

Dưới sự khống chế của tinh thần lực ngọn lửa xanh ngọc nhanh chóng bùng lên bao lấy cặp cốt dực, cả căn phòng như biến thành hỏa vực.

Tiêu Đình chăm chú nhìn cốt dực theo dõi từng biến hóa nhỏ nhất của nó, khi nhiệt độ càng lúc càng tăng gần mức đỉnh điểm, có thể dùng mắt thường thấy được một làn sương máu đang từ từ bốc lên, lập tức bị dị hỏa đốt thành hư vô.

Khí tức ma thú này ẩn tàng cũng thật sâu, Tiêu Đình càng thêm thúc giục tăng lên nhiệt độ, từng chút một ép khí tức ẩn giấu trong cốt dực ra.

Quá trình thanh tẩy kéo dài một canh giờ, khi không còn bất cứ luồng khí tức nào thoát ra, bề mặt trơn nhẵn ôn nhuận như ngọc của cốt dực đột nhiên chảy xuống một giọt chất lỏng bán trong suốt như ngọc.

Giọt chất lỏng sóng sánh lơ lửng bên trong ngọn lửa, như hiệu ứng cánh bướm, các giọt chất lỏng khác nối đuôi nhau rơi xuống phát ra từng tiếng tí tách thanh thúy.

Trong vòng một giờ kích thước cốt dực thu nhỏ lại một nửa, mà vũng chất lỏng có thể rót đầy một chén ăn cơm.

Sắc mặt Tiêu Đình bình thản thỉnh thoảng đánh ra vài thủ ấn, làm dị hỏa duy trì ổn định nhiệt độ hiện tại.

"Tí tách." Một giọt chất lỏng cuối cùng rơi xuống, cốt dực hoàn toàn bị thiêu đốt thành hư vô.

Dưới sự thiêu đốt khủng khiếp của dị hỏa đoàn chất lỏng sềnh sệch liên tục nổi lên bọt khí li ti, khi chúng vỡ lập tức phát ra ba động năng lượng kì dị.

Bước đầu luyện chế xem như thành công, Tiêu Đình như trút được gánh nặng, cẩn thận tỉ mỉ xem xét lại các loại tài nguyên do Nguyệt tiền bối tặng.

Tiêu Đình lấy ra một xương đầu màu ngân bạc của một ma thú, trên đầu cốt thỉnh thoảng vẫn lóe lên vài tia lôi điện, Tiêu Đình mạnh tay ném vào trong đoàn dị hỏa.

"Xùy... Oành!"

Đầu cốt tiếp xúc với dị hỏa phát ra từng tiếng xùy xùy kèm từng tiếng sấm rền ầm vang, sau đó bị thiêu đốt thành một đám bột phấn màu bạc rơi xuống đoàn chất lỏng bạch ngọc.

Lớp bột phấn bạc này ẩn chứa năng lượng thuộc tính Lôi, thuộc tính Lôi có tính tăng phúc tốc độ, nếu sử dụng có thể hấp thu đòn đánh hệ Lôi của đối thủ hoặc sấm sét trong tự nhiên, không chỉ kháng Lôi mà còn tăng thêm tốc độ.

Sau đó Tiêu Đình lại lấy ra vô số thứ kỳ lạ, có ma hạch yêu thú hệ Phong, vài loại tinh thiết, khoáng thạch, ngọc thạch...

Hơn hai mươi loại nguyên liệu hoặc thành bột phấn hoặc hóa thành thể lỏng hòa vào vũng dịch thể bạch ngọc. Đoàn chất lỏng bạch ngọc bắt đầu hiện lên một số hoa văn màu sắc bất đồng, cực kỳ huyền diệu.

Tiêu Đình thay đổi thủ ấn, hạ nhiệt độ lửa xuống, chậm rãi nung luyện đoàn chất lỏng.

Căn phòng dần chìm vào an tĩnh.

Qua hai ngày hai đêm, đoàn chất lỏng càng thêm cô đọng, như khối đất sét mềm dẻo. Nếu tiếp tục luyện hóa có lẽ sẽ biến thành một khối ngọc cứng nhắc.

Tiêu Đình nhắm mắt lại, kim quang từ mi tâm chiếu vào khối ngọc chất, khối ngọc chất hơi run lên như có sinh mệnh sau đó chậm rãi biến hóa thay đổi hình dạng, như có một đôi tay đang đắp nặn.

Qua nửa giờ một cặp cánh với sải cánh dài hai mét thành hình, trên bề mặt tràn ngập các loại ám văn màu sắc bất đồng, lúc ẩn lúc hiện cực kì huyễn lệ đẹp mắt.

Tiêu Đình yêu thích vuốt ve cặp cốt dực ngọc thạch. Ánh mắt hiện lên một tia chua xót.

Hy vọng nàng sẽ thích.

Hy vọng có cơ hội trao nó cho nàng.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Đình cất chúng vào trữ vật, đi tắm gội thay y phục.

Sau đó đẩy cửa ra ngoài, nháy mắt bị ánh mặt trời đại thịnh ban trưa làm cho chói mắt.

Đã ba ngày Tiêu Đình chưa ra ngoài.

"Tỷ rốt cuộc chịu ra ngoài."

Tiêu Đình nhìn qua thấy thiếu nữ vận bạch y tao nhã đang thảnh thơi ngồi tại bàn đá cách đó không xa.

Bên cạnh bạch y thiếu nữ còn có man lực vương đại danh đỉnh đỉnh của nội viện.

Tiêu Đình hơi xấu hổ nhanh chân đi tới bàn đá hội họp cùng hai người.

"Muội ở đây có quen không?" Nội viện quy củ ràng buộc khá nhiều, Tiểu Y Tiên đã quen tự do, hơn nữa trong mắt trưởng lão nàng vẫn là người ngoài, sợ là sẽ làm nàng lạc lõng khó xử.

"Muội chưa từng thể nghiệm cuộc sống như vậy, cảm thấy rất thích."

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng mỉm cười trả lời thật lòng, nhưng Tiêu Đình có thể nghe ra tiếc hận kèm bi thương nhàn nhat trong giọng nàng.

Hoàn cảnh nàng không tốt, bé gái mồ côi tự lo thân mình, có thể tồn tại đến bây giờ đã là không dễ.

Nếu nàng có thể sống tại nơi này từ nhỏ, môi trường cạnh tranh nhưng cũng đầy năng nổ nhiệt huyết tuổi trẻ cùng các đồng học, an ổn qua ngày có lẽ tâm tình nàng không phát sinh biến hóa như bây giờ.

Đáng tiếc nàng mang trong người Ách Nan Độc Thể.

Mới đó đã sắp hết một năm.

Tiêu Đình thoáng thở dài, tâm tình càng chìm sâu vào đáy cốc, hiện tại Tiêu Đình ốc còn không mang nổi mình ốc, bản thân trúng Ma Độc Ban không biết có thể giải quyết được hay không.

"Chúng ta đã tìm được Bồ Đề Hóa Thể Tiên, chỉ cần tìm được ma hạch sẽ hoàn toàn khống chế nang độc, muội sẽ không phải lo lắng vô ý tổn thương người khác."

"Ừm, muội biết." Tiểu Y Tiên nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười tỏ vẻ không sao.

"Đúng rồi, Đại trưởng lão có lời nhắn, khi nào tỷ xuất quan hãy tới trưởng lão viện, nghe nói Ma Viêm Cốc có động tĩnh." Tiểu Y Tiên như nhớ ra việc gì nhẹ giọng nói thêm.

Tiêu Đình lôi kéo Tử Nghiên đứng dậy sau đó quay sang Tiểu Y Tiên hơi mỉm cười.

"Đi thôi."

Tiểu Y Tiên thoáng kinh ngạc, sau một lúc chần chừ nàng mím môi gật đầu, sóng vai đi cùng Tiêu Đình và Tử Nghiên.

Tiêu Đình cùng Tiểu Y Tiên vào trưởng lão viện hàn huyên một lúc, Tiêu Lệ đẩy cửa bước vào, sắc mặt lãnh túc không độ ấm.

Ánh mắt Tiêu Đình và Tiêu Lệ thoáng chạm nhau, rất nhanh dời đi. Từ sau việc Tiêu Đình muốn thành thân cùng Mỹ Đổ Toa, huynh muội tan rã trong không vui, dù gặp nhau sắc mặt cũng không tốt đẹp.

"Có việc gì sao?" Tô Thiên thấy sắc mặt Tiêu Lệ không tốt vội hỏi.

"Ma Viêm Cốc bắt đầu hành động, Hàn Phong đã mời được Địa Ma lão quỷ xuất quan."

Lời vừa nói xong nháy mắt cả sảnh đều căng thẳng trầm lắng.

"Cho dù không có Hàn Phong, lão ta vốn bênh vực người mình bao che khuyết điểm, vẫn sẽ mượn cớ ba trưởng lão Ma Viêm Cốc bị giết đến cửa vấn tội nha đầu ngươi." Tô Thiên nhìn Tiêu Đình vuốt râu trầm ngâm.

"Lúc viện trưởng đại nhân còn ở học viện, hắn và Ma Viêm Cốc như rùa đen rút cổ, hiện tại muốn thừa nước đục thả câu, quả nhiên đê tiện." Một trưởng lão khác hừ lạnh.

"Từ bây giờ học viện sẽ ở trạng thái giới nghiêm, tăng cường phòng thủ. Cho dù viện trưởng đại nhân không ở đây, Địa Ma lão quỷ cũng không có tư cách diễu võ dương oai ở đây.

Hai người các ngươi chú ý giám sát gắt gao tình thế, khi cần có thể phối hợp tiếp ứng." Tô Thiên phân phó các trưởng lão xong quay sang huynh muội Tiêu Đình dặn dò.

Tiêu Lệ nhìn Tiêu Đình, biểu cảm thoáng mất tự nhiên, chậm rãi gật đầu.

Hội nghị kết thúc, nội viện bắt đầu tăng cường phòng vệ, tất cả học viên đều bị cấm rời khỏi học viện.

Các học viên không khỏi dấy lên hiếu kì kèm bất an, vài học viên vốn định tìm hiểu nhưng nhìn các trưởng lão vẻ mặt căng thẳng âm trầm vội vàng ngậm miệng.

Đội chấp pháp của học viện liên tục gia cố phòng thủ, bất kể ai tiến vào vùng quản hạt của học viện đều bị áp giải, nếu phản kháng đều bị trừng phạt thảm khốc.

Những thế lực ở Hắc Giáp Vực nháy mắt đánh hơi được động tĩnh này, ngầm suy đoán một chút sẽ phát hiện có liên quan đến việc đôi bên từng va chạm tranh đoạt Bồ Đề Hóa Thể Tiên.

Mọi người chỉ muốn biết hai thế lực lớn tồn tại lâu đời ở Hắc Giáp Vực này, ai là kẻ sống sót sau cùng.

Tiêu Đình mấy hôm nay không xám xịt tiêu cực chỉ biết nhốt mình một góc.

Ngoài mỗi ngày xuống đáy tháp truyền chân nguyên và một phần sức mạnh dị hỏa cho tiểu Vẫn Lạc Tâm Viêm, bắt đầu đến luyện dược hệ của Bàn Môn, giao lưu chia sẻ kinh nghiệm cùng các Luyện Dược Sư của Bàn Môn.

Buổi sáng Tiêu Đình còn ở hậu viện dùng bữa cùng Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên.

Động tác nâng chung trà lên thoáng khựng lại, Tiêu Đình tiếp tục đưa lên miệng uống cạn, ánh mắt dần lạnh lẽo sắc bén.

"Đến rồi."
......

Vài phút sau một giọng nói vang như tiếng sấm truyền tới, vang vọng khắp vùng trời Già Nam.

"Lũ tiểu bối Già Nam không ra nghênh tiếp tiền bối lão tổ, Mang Thiên Xích dạy dỗ các ngươi vậy sao?"

Tô Thiên cùng vài trưởng lão ngước lên không thoáng nhíu mày, ngày này rốt cuộc cũng đến.

Không lâu sao từng tiếng xé gió nhanh chóng truyền tới, một điểm đen từ phía chân trời, tràn ngập khí thế hung ác.

Nhân số ước chừng hai mươi người, Hàn Phong dẫn đầu đoàn người tiến tới đứng phía sau lão nhân già nua tóc đỏ như máu vận hoàng bào. Lão nhân gầy gò da bọc xương, hệt như bộ thây khô, đôi mắt trũng sâu tối đen không ngừng lấp lóe ánh sáng như lửa ma vô cùng quỷ dị.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Đình thấy người có đấu khí thâm hậu bậc này, không hổ Đấu Tông thất tinh.

Tô Thiên nhíu mày cảm nhận một cỗ áp bách trầm trọng từ trên trời giáng xuống nội viện, nhìn lão nhân tóc đỏ chậm rãi nói.

"Nhiều năm không gặp thực lực của ngươi lại tiến bộ."

"Ngươi là Tô Thiên? Ta nhớ năm đó ngươi chỉ là trưởng lão nhỏ nhoi Đấu Hoàng đỉnh phong, ngươi cũng biết mục đích lão phu tới đây, mau giao ả nha đầu Tiêu Đình ra, tam đại trưởng lão bị giết nếu ta không ra mặt Ma Viêm Cốc làm sao có thể tiếp tục tồn tại ở Hắc Giáp Vực."

"Địa Ma lão quỷ, ba trưởng lão Phương Ngôn chết là có nguyên nhân, bọn họ lấy ba đánh một muốn hạ sát thủ chẳng lẽ Tiêu Đình phải đứng yên cho họ đánh." Tô Thiên trầm giọng quát lạnh.

"Lão phu không quản nguyên nhân gì, ba trưởng lão ma Viêm Cốc bị giết là sự thật, mau gọi Mang Thiên Xích ra đây." Địa Ma lão quỷ vung tay áo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net