Chương 21 - Khuếch đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mà..."

Chưa nói hết câu thì hắn đã thấy bóng lưng Tư Phàm và Mạc Thanh Trần khuất luôn sau tiểu viện nhỏ...

Tiếng khóc than của Lâm đại phu vang lên phía sau làm cho Mạc Thanh Trần cúi mặt khúc khích cười, dịu giọng trách Tư Phàm, "Nàng rất thích chọc người sao? Ra điều kiện như vậy rất vô lý, nàng đã làm cho Lâm đại phu sợ hãi rồi..."

Tư Phàm phe phẩy cây quạt bạch ngọc trước ngực, nhăn mặt giải thích, "Lão Lâm này là một người lười biếng, nàng không thấy hắn đã dọn dẹp thuốc thang để sẵn sàng phóng về rồi hay sao? Ta đặt hạn cho hắn không phải vì chèn ép hắn mà là vì muốn hắn tập trung làm việc tốt hơn, nếu không, Phúc An chắc đến nửa tháng sau mới bước xuống giường được mất."

Mạc Thanh Trần nghe xong ý cười tràn ngập trên mặt, Lâm đại phu tuy có y thuật cao minh nhưng đúng là dạng người thích chơi đùa nhiều hơn là cứu người, đúng là tâm hồn vô tư khiến người ta ganh tị. Lại nghĩ tới Phúc An, nàng hiện ra vẻ mặt tò mò, hỏi.

"Tư Phàm, ta có chuyện muốn hỏi.", nàng quay sang nhìn Tư Phàm, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của Tư Phàm rồi thì mới bắt đầu nói ra thắc mắc trong lòng mình, "Phúc An có phải là vị tiểu thiếu gia năm xưa đã cùng nàng qua lại ở Nam Thành không?"

Kinh ngạc trước câu hỏi của Mạc Thanh Trần, Tư Phàm đưa mắt quan sát xung quanh, một bên dẫn nàng tiến vào tiểu viện khác, một bên lại chậm rãi hồi tưởng.

"Ngày đó ở Nam Thành có một tri phủ họ Phúc, cả phủ đệ của hắn có tổng cộng bảy mươi sáu người, Phúc An chính là tiểu thiếu gia được cưng chiều bậc nhất ở phủ đệ này."

Năm đó, trước cáo buộc vô lý của Chu Vương, Phúc đại nhân dường như dự đoán được điều không hay nên ngay trong đêm đã chạy đến Nam Bình Vương phủ của tộc Minh Trung để van xin ngoại tổ phụ của Tư Phàm cứu giúp. Chỉ đáng tiếc tộc Minh Trung lúc này đã thất thế, có lòng nhưng không có lực, chỉ có thể giúp Phúc gia giữ lại được mạng của đứa con trai duy nhất là Phúc An mà thôi.

Phúc An lớn hơn Tư Phàm hai tuổi, Phúc gia cũng chỉ là xuất thân từ hàn môn nên từ rất nhỏ Phúc An đã được phụ thân hắn đưa đi bái một vị đại sư học tập, nhưng thay vì học văn, hắn lại yêu thích việc học võ hơn. Chính vì thế mà trong suốt quãng thời gian học với vị đại sư kia, Phúc An cũng đã nhân cơ hội tìm đến một vài võ đường để tập luyện lúc rảnh rỗi, thế nên tuy nhỏ tuổi hơn Chu Vương nhưng cơ thể Phúc An lại cao lớn hơn hắn rất nhiều.

Kể lại như vậy để mà hay, Phúc An dù cơ thể cường tráng, mạnh mẽ quyết liệt nhưng khi đứng trước thảm họa diệt tộc năm đó cũng đã trở nên suy nhược đến đáng thương.

Ngoại tổ phụ của Tư Phàm dự định để tinh thần Phúc An ổn định lại rồi sẽ an bài cho hắn một nơi an toàn sinh sống, thế nhưng Phúc An vì cú sốc quá lớn mà đầu óc đã trở nên rối loạn cả một thời gian dài. Có nhiều đêm, Phúc An vì mơ thấy ác mộng mà nổi điên chạy ra ngoài sân, vung đao kiếm lên đòi chém giết ai đó làm cho toàn Nam Bình Vương phủ náo loạn, mỗi lần như vậy Hoàn Hoàn theo lệnh ngoại tổ phụ của Tư Phàm, phải dẫn nàng trốn một góc mật đạo cho tới sáng để đợi mọi người khống chế được Phúc An rồi mới được đi nhìn hắn.

Không thể chịu được bằng hữu thân thiết của mình như vậy mãi nên Tư Phàm muốn gọi đại phu đến chữa trị cho Phúc An, thế nhưng ngoại trừ lão Lâm ra thì nàng chẳng tin tưởng bất cứ gã đại phu nào cả. Thấy thời gian mình phải về kinh thành sắp đến, Tư Phàm đã đem theo Phúc An hồi kinh, lén lút đưa hắn đến cho lão Lâm chữa trị. Trên đường đi, Tư Phàm và Hoàn Hoàn đã phải cực khổ chăm lo cho Phúc An ngày đêm nhưng trông hắn vẫn không khá hơn chút nào, nhiều lần đã bị hắn dọa suýt chết, cũng may là các thị vệ đi cùng đã bảo hộ nàng rất tốt.

Chuyện này xảy ra trước khi Hoàng đế giáng xuống lệnh cấm với Nam Thành một tháng, thế nên khi bị phát hiện ra việc lén đưa Phúc An tới kinh thành, Tư Phàm đã bị ngoại tổ phụ gửi thư mắng cho một trận, ông nói rằng nếu để Chu Vương phát hiện Phúc An đang sống dưới sự bảo hộ của nàng thì chắc chắn đại họa sẽ ập xuống. Tư Phàm lúc đó mới bảy tuổi, đọc thư thấy vậy nên bị dọa sợ, đành phải đưa Phúc An trở về Nam Thành. Ai ngờ lúc này lệnh cấm được xác lập, nàng không còn cách nào khác nên đành phải giấu kín Phúc An ở chỗ Lâm đại phu để chờ đợi cơ hội xuất kinh trở lại.

Hai năm sau sự kiện ở Nam Thành, Tư Phàm cũng gọi là có chút hữu ích nhỏ nhặt nhưng hầu hết vẫn là bị chiến tích của Chu Vương đè bẹp mất. Đa số đều là Đệ nhị đế giao cái gì thì nàng làm cái đó, không tệ nhưng cũng không có cái gì quá xuất sắc để khen.

Ví dụ như vào năm Linh Kỳ tròn một tuổi, vì là huynh muội ruột nên Tư Phàm nhận được nhiệm vụ tổ chức yến tiệc mừng tuổi cho muội ấy, Tư Phàm trầy trật cả tháng trời mới sắp xếp được một nửa, tới khi ngày vui sắp đến cũng chưa xong.

Chu Vương lúc này biết chuyện nên bèn cười cợt một trận ầm ĩ khiến nàng mất mặt vô cùng, hắn lại vì muốn lấy lòng Đệ nhị đế, hô lớn một tiếng thì lập tức có hai vị văn võ trạng nguyên đứng ra lo liệu hộ, trong vòng ba ngày toàn bộ yến tiệc đều được sắp xếp gọn gàng hết. Cả hai vị văn võ trạng nguyên này sau đó cũng được dịp ra mắt trước Đệ nhị đế vô cùng ấn tượng, Chu Vương lại được khen thưởng và Tư Phàm lại bị mắng.

Nói chung là trong mắt mọi người thời gian đó, nàng cũng từ hình tượng yếu đuối vô dụng trở thành một vị điện hạ... không có gì đáng để nói tới.

Cũng từ sau hôm đó, Tư Phàm bỗng nhiên nhận ra một chuyện vô cùng hệ trọng: nàng thiếu các mối quan hệ có thể phò tá mình làm nên đại sự.

Thời gian sau, vào một buổi tối muộn, Tư Phàm lúc này đang tự nhốt mình trong phòng để nghiên cứu về một số tay quan lại cai quản những vùng sâu vùng xa nhằm tìm cách móc nối với chúng thì đột nhiên Phúc An từ bên ngoài tông cửa vào làm nàng suýt rớt tim mà chết, vội vã gom hết mấy xấp danh sách vào một chỗ.

Phúc An từ bên ngoài xông vào phòng, vừa trông thấy Tư Phàm ở bên trong thì hắn liền phóng tới quỳ hai gối xuống, lửa nhiệt bừng bừng trông như đang tức giận chuyện gì đó mà kêu lên.

"Nhị điện hạ, xin ngài hãy giúp Phúc An trả thù!!"

Tư Phàm ban đầu vô cùng kinh hãi, sau lại chăm chú nhìn hắn, nhíu mày hỏi, "Đầu óc ngươi cứ tỉnh tỉnh mê mê suốt mấy năm nay, vừa bình thường lại một chút thì đã gặp ta nói chuyện này rồi sao? Ngươi... miễn lễ đi..."

Phúc An không đợi Tư Phàm nói hết câu đã lập tức đứng dậy, có chút kích động nói.

"Điện hạ, không phải ta muốn làm phiền tới ngài nhưng mà ta đã suy nghĩ hết cách rồi, xung quanh Chu Vương lúc nào cũng có ám vệ bảo hộ, ta không thể..."

"Khoan đã.", Tư Phàm giơ tay lên ngăn hắn nói tiếp, nàng tức giận quát lên, "Ngươi vừa đi gặp Chu Vương sao?"

Phúc An trầm ngâm, lại bảo, "Hôm nay ta nghe tin Chu Vương hồi kinh nên đã lén đến xem, định bụng sẽ lấy máu hắn rửa thù. Thế nhưng ta phát hiện bên cạnh hắn chẳng những có thị vệ, mà còn có các ám vệ ẩn ẩn hiện hiện... Nếu ta xông ra, e là chưa chạm được tới hắn thì đã mất mạng trước rồi..."

Tư Phàm thở phào nhẹ nhõm khi nghe hắn nói hắn chưa làm gì. Nàng chưa kịp nói một lời khiển trách nào thì hắn đã tiếp tục, "Sau đó ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta bây giờ lực cô thế cô, muốn giết hắn trả thù nhà là chuyện không thể nào... Nếu có thể lật đổ được hắn, quang minh chính đại mà giết hắn báo thù... thì ngoại trừ ngài ra, không ai có thể giúp ta nữa..."

Nói tới đây, Phúc An liền xúc động dập đầu, "Nên, nhị điện hạ, Phúc An xin ngài, hãy nể tình chúng ta từng là bằng hữu chi giao, xin hãy giúp ta trả mối thù này!! Phúc An nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!!"

Tư Phàm hẹp mi mắt nhìn bộ dáng kích động của Phúc An xong chỉ khẽ lắc đầu quay trở về ghế ngồi, một chốc sau mới lạnh giọng hỏi, "Ngươi có thể làm gì cho ta?"

Phúc An, "......"

Tư Phàm lại nói tiếp, "Làm trâu làm ngựa...? Bây giờ cho ngươi đi cày ruộng, ta còn bị bắt vì dám bao che khâm phạm triều đình nữa..."

Phúc An, "......"

Tư Phàm lại chỉ tay vào hắn mà mắng, "Đầu óc vừa thanh tỉnh, chuyện mà ngươi có thể nghĩ tới cũng chỉ có như vậy? Ngươi muốn ta dùng ngươi, sao không nghĩ lại ngươi có gì để ta dùng?"

Phúc An nghe xong đau khổ gục đầu, hắn ngoại trừ võ công ra thì chẳng có gì, võ công cũng không phải thuộc hàng cao thủ, nghe Tư Phàm giáo huấn mấy câu xong thì y như hồ lô câm mà đón nhận cái nhìn sắc như dao của nàng.

"Phúc An, ngươi tưởng ta không muốn ngẩng cao đầu mà sống sao? Mẫu thân của ta bị xem thường, họ ngoại của ta bị chèn ép, tộc Minh Trung ta hơn bốn mươi dòng chính phụ sống dưới cái lưỡi đao mà không biết bao giờ sẽ rơi xuống cổ mình, có thể là ngay ngày mai, hoặc có thể là mười năm, hai mươi năm sau... Ngươi tưởng ta sung sướng hơn ngươi sao? Ta còn chưa gấp, ngươi gấp cái gì? Chu Vương sẽ từ kinh thành mà đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của ngươi được sao?"

"Nhị điện hạ...", Phúc An kêu lên, hắn cũng đã nhìn thấy rõ tình thế thảm thương của Nam Bình Vương và Minh Trung Hoàng hậu bây giờ rồi, hắn biết Tư Phàm không có nói dối. Hắn biết là chính mình ích kỷ đang đưa một tiểu điện hạ nhỏ hơn mình mấy tuổi vào tình thế khó xử, làm cho gánh nặng trên người nhị điện hạ càng lớn hơn, tuy nhiên người duy nhất có thể giúp hắn từng bước trả thù Chu Vương cũng chỉ có nhị điện hạ mà thôi, "Nhị điện hạ, Phúc An thừa nhận là mình đã quá nóng vội mà làm khó ngài. Ta biết chính mình chưa có năng lực phò tá ngài, nhưng ngài biết không, ta có một điểm mạnh, ta trong tay không có gì cả nên dù ta có ngã ngựa cũng sẽ không làm vướng chân ngài..."

Phúc An nói tới đây liền tức giận mà khóc lên làm cho Tư Phàm cảm thấy có lỗi vô cùng, ban đầu nàng vì không tin tưởng bất kỳ đại phu nào khác ngoài lão Lâm nên mới liều mạng giao Phúc An cho lão Lâm chữa bệnh. Bây giờ lại quăng hắn lăn lóc như vậy kỳ thật có chút áy náy...

"Phúc An tiểu tử, ta không phải xem thường ngươi...", Tư Phàm miết mạnh ngón tay vào cạnh bàn, có chút xúc động nói, "Nhưng mà là như vậy, hiện tại ta cái gì cũng chưa có, nếu muốn xử lý Chu Vương, e là phải tốn không ít thời gian..."

Phúc An biết rõ Tư Phàm là người như vậy, luôn có chút độc mồm nhưng lại chính là người không màng nguy hiểm giấu hắn trong tay áo suốt mấy năm nay. Nghe Tư Phàm nói như vậy, Phúc An biết hắn đã phần nào được chấp nhận rồi, nghĩ vậy liền cảm động nói.

"Nhị điện hạ, chỉ cần ngày nào Chu Vương còn sống thì ta vẫn còn cơ hội trả thù, đúng chứ? Vậy thì bây giờ ta hứa với ngài là ta sẽ không bao giờ kích động trước hận thù với hắn nữa. Ngài cho ta phò tá ngài, ta có đợi... bao lâu cũng được..."

Tư Phàm hiểu Phúc An này, hắn là người thức thời, tuy thích học võ nhưng vì là hậu duệ của văn gia nên đầu óc không đến mức ngu xuẩn. Tư Phàm làm bạn với hắn từ lúc cả hai còn ngây ngô thả diều cho tới khi cùng nhau nếm trải thống khổ, tin tưởng nhau là điều không cần nói thành lời, tuy nhiên, để có thể sử dụng được Phúc An một cách hiệu quả nhất lại là điều mà Tư Phàm chưa thể tưởng tượng được.

"Phúc An tiểu tử, tộc Minh Trung của ta có gốc gác là tướng sĩ, ngoại tổ phụ của ta có quen biết một vị cao nhân võ nghệ vô cùng cao cường, lần ta đến Nam Thành đã được ngoại tổ phụ dự tính là sẽ bái vị cao nhân làm sư phụ nhưng đáng tiếc vị cao nhân này không thích rời khỏi nơi ẩn cư của hắn đến kinh thành dạy võ cho ta, vì thế nên duyên phận thầy trò giữa ta và hắn bất đắc dĩ bị chặt đứt. Bây giờ ta sẽ viết một bức thư, ngươi đem theo thư này tới Nam Thành, đến Nam Bình Vương phủ gặp ngoại tổ phụ của ta, nhờ ông ấy dẫn ngươi đến gặp vị cao nhân này, ngươi bái hắn làm sư phụ. Khi nào học hết bản lĩnh thì về đây gặp ta."

Phúc An nghe xong thì kinh hãi không thôi, "Nhị điện hạ, làm sao ta ra khỏi thành được?"

Kể đến đây Tư Phàm khẽ mỉm cười, Mạc Thanh Trần cũng ngơ ngác nhìn nàng ấy, mím môi hỏi, "Đúng thế, làm sao Phúc An có thể rời khỏi kinh thành được?"

Tư Phàm nhướng mày nhìn Mạc Thanh Trần, cao hứng bảo, "Chu Vương khí thịnh lực căng, luôn muốn lập công trạng càng nhiều càng tốt. Không hai tháng thì cũng ba tháng sau đó hắn lại tiếp tục xuất kinh đi làm chính sự, ta bảo Phúc An lẻn vào đoàn người của Chu Vương rời thành. Người của Chu Vương không ai dám xét, dám xét hắn sẽ chém đầu ngay, nên nếu những lời Phúc An hứa với ta là thật lòng thật dạ, hắn chắc chắn sẽ không động sát tâm khi ở cạnh Chu Vương. Phúc An đã vượt qua được ải đó, ta biết là mình đã dùng được hắn."

Mạc Thanh Trần kinh ngạc không thôi, nàng không nghĩ Tư Phàm lại thử lòng ý chí của Phúc An theo kiểu này, phải nói là vô cùng nguy hiểm, nếu lần đó Phúc An thực sự là một kẻ ích kỷ chỉ biết suy nghĩ tới tư thù, không màng sống chết mà giết chết Chu Vương thì đồng nghĩa với việc toàn bộ chuyện cứu giúp khâm phạm triều đình của Tư Phàm và tộc Minh Trung sẽ bị bại lộ, "Nàng liều mạng như vậy, có tính trước là sẽ nguy hiểm lắm hay không?"

Mạc Thanh Trần lo lắng hỏi, ngữ giọng có chút trách móc, Tư Phàm rất hưởng thụ nàng vì mình mà bày ra nhiều cảm xúc chân thật như thế này, bèn cười, "Ta tin Phúc An, hắn là bằng hữu của ta. Cũng giống như ta tin tưởng nàng, nàng là người ta yêu thích."

Minh Cao Hoan Tư Phàm là một người rất vi diệu, bằng bất cứ cách nào, dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, nàng ấy đều có thể êm xuôi mà nói ra được vài câu nịnh nọt, lấy lòng Mạc Thanh Trần. Với bộ dáng lúng túng khi chăm sóc Mạc Thanh Trần đêm đó, thì bộ dáng phong lưu dẻo mồm lúc bình thường này giống như là Tư Phàm đã học được từ đâu đó vậy.

Đừng nói là nàng ấy đã học được từ mấy cuốn sách nhảm nhí ngoài chợ...

Mạc Thanh Trần nghĩ nghĩ mà ngoài mặt chỉ có thể mím môi cười, vì vui vẻ trong lòng mà không vạch trần lão gia hỏa ngây ngô của mình, nàng nói.

"Nàng để Phúc An học võ cùng vị cao nhân nọ là vì muốn có thêm thời gian để nghĩ cách dùng người, Nam Bình Vương hẳn là rất không hài lòng, có đúng không?"

"Tất nhiên rồi, ngoại tổ phụ của ta rất tức giận, ông cho rằng Phúc An là một mối họa ngầm. Nếu không thể đẩy hắn đi xa để giữ an toàn cho cả hai bên thì cũng đừng nên giữ hắn lại làm việc như vậy..."

"Nàng lúc đó giải quyết thế nào?", Mạc Thanh Trần tò mò hỏi.

Tư Phàm gấp quạt lại, nghiêm túc nhìn nàng, đáy mắt có chút thành kính cùng ái muội, mà giọng nói lại nửa đùa nửa thật đáp.

"Ta đã thích rồi, còn quản người khác nói gì nữa sao?"

Không hiểu lý do vì sao mà trái tim của Mạc Thanh Trần lại đập mạnh thình thịch trước mấy câu nói nãy giờ của Tư Phàm, nàng ấy rõ ràng là đang nói về Phúc An, nhưng vì lý do nào đó mà nàng lại cảm thấy nàng ấy giống như đang mượn chuyện để bày tỏ với nàng vậy. Nhất là ở những câu nói mấu chốt, Tư Phàm luôn nhìn nàng bằng một ánh mắt rất đỗi nhu tình làm lòng nàng mềm nhũn cả ra...

"Tư Phàm...", nàng khẽ gọi.

Tư Phàm đột nhiên nghe Mạc Thanh Trần nhỏ giọng gọi mình thì nhướng mày hỏi, "Sao thế?"

"...Ôm ta...", tự nhiên nàng muốn được Tư Phàm ôm.

Tư Phàm ngạc nhiên nhìn Mạc Thanh Trần, yêu cầu này dường như vừa phá vỡ cái vách ngăn nào đó giữa hai nàng. Ánh mắt đầy tình ý của nàng khi nhìn Tư Phàm, bộ dáng chờ mong của nàng khi thi thoảng lại muốn giơ hai tay về phía Tư Phàm, muốn tự mình bước vào lòng Tư Phàm rồi lại bẽn lẽn rút lui... Tất cả đều làm cho Tư Phàm yêu đến chết đi được...

Có lý do gì để từ chối đâu chứ? Hôn thì cũng đã hôn rồi. Ôm một cái thì đã sao?

Tư Phàm mang theo lồng ngực rộn ràng nhẹ nhàng bước đến ôm nàng ủ vào trong lòng, dịu dàng vuốt lên mái tóc nàng, hôn nhẹ vào vành tai nàng, thì thầm nói.

"Hôm qua ta lo cho nàng đến phát điên, ta nhất định sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào dám làm nàng bị thương..."

Vùi mặt vào bả vai của Tư Phàm, nàng thỏ thẻ bảo, "Ta đều không sao hết..."

Tư Phàm không hài lòng với câu trả lời của Mạc Thanh Trần, nàng liền phản bác, "Nàng bị chảy máu, ta từng bị đánh đến chảy máu rồi, rất đau..."

Mạc Thanh Trần khẽ cười, đôi mắt của nàng như hoa đào rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, êm đềm mà ướt át, phong tình mà liêu nhân, mềm mại mà quật cường, giọng nói vừa thẹn thùng lại mang ý tứ van nài nói bên tai Tư Phàm.

"Tư Phàm... liệu có thể... ở lại với ta hôm nay... có được không...?"

Cơ thể của Tư Phàm đã thoáng sững lại, chuyện bài đồng dao mà Mạc Thanh Trần tung ra chắc chắn không thể che giấu Đệ nhị đế được nữa, ngày mai sẽ là ngày vô cùng quan trọng, Đệ nhị đế sẽ phải nhượng bộ tộc Chiến Thần. Thế nhưng có một điều mà Mạc Thanh Trần rất lo, đó chính là Tư Phàm là người của tộc Minh Thần, nàng ấy đã biết mọi chuyện là do nàng nhúng tay vào, vậy thì chắc chắn nàng ấy đã nghĩ ra cách gì đó để giúp đỡ triều đình Minh Thần tộc.

Nàng không muốn nàng ấy đối nghịch với tộc Chiến Thần...

Đó chính là ý nghĩ duy nhất của Mạc Thanh Trần vào lúc này, Tư Phàm thông minh như vậy chắc chắn sẽ phát hiện ra tâm tư của nàng, nàng ấy bây giờ... hẳn là sẽ không vì nàng mà bỏ lỡ một cơ hội gây ấn tượng tốt như vậy với Đệ nhị đế đâu...

Mạc Thanh Trần còn đang rối bời trong lòng thì đột nhiên cảm giác được bàn tay Tư Phàm siết chặt bờ vai mình, bên tai lại vang lên tiếng an ủi.

"Được rồi, hôm nay ta sẽ ở lại với nàng."

Mạc Thanh Trần kinh ngạc ngước mặt lên nhìn Tư Phàm, lại thấy nàng ấy nhìn mình cười đến mười phần nhã nhặn, "Nhưng nàng phải để ta xem thương thế của nàng như thế nào, để nàng lại xem thường y thuật của ta, ta rất khó chịu."

Rất có ý vị, Mạc Thanh Trần nghe xong lời này của Tư Phàm đột nhiên nhướng mày một cái, hai má cũng có chút đỏ lên, nhưng nàng không lấy thế làm xấu hổ. Biết Tư Phàm chỉ giỏi mạnh miệng mà thôi, nàng lập tức kiễng chân lên hôn một cái thật nhanh vào khóe môi nữ nhân trước mặt mình, dùng giọng nói đầy vẻ bá đạo và khiêu khích, nàng phả hơi thở thơm ngát ngọt ngào vào bờ môi của nàng ấy, "Vậy thì nàng phải chữa cho hết thì ta mới cho phép nàng rời khỏi đây."

Không để cho đối phương có cơ hội phản bác, Mạc Thanh Trần nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn của mình mà nắm chặt lấy vai áo Tư Phàm, kéo nàng ấy vào thẳng trong phòng mình, phất tay một cái cửa phòng liền đóng kín không một kẽ hở trước con mắt sửng sốt của Thanh Loan và Lâm đại phu.

"Nè nè...", Thanh Loan vỗ vỗ vào vai Lâm đại phu, run giọng hỏi, "Lâm lão già, ban ngày ban mặt, hai người họ vào phòng làm cái gì vậy...?"

Lão Lâm lập tức giật tay áo lại, đanh mặt hét lên, "Một nam một nữ vào chung một phòng, ngươi nghĩ là làm cái gì?"

Hắn lại hừ hừ trong lòng, nữ nhân với nữ nhân vào chung một phòng, ngoài trị thương ra thì còn có thể làm gì nữa...?

Có điều vương gia quyết định ở lại Thần Mạc Các thế này thật không giống tính cách của ngài ấy, theo lý mà nói thì bây giờ ngài ấy hẳn là đang đau đầu với cách giải quyết bài đồng dao phạm thượng kia mới đúng. Mà thôi, tốt nhất nên an bài trước một số thứ cho ngài ấy trước vậy.

Nghĩ vậy, lão Lâm mím môi, không cam lòng quay lưng đi.

"Ta chữa bệnh xong rồi, đi về đây... Lát nữa ta sẽ bảo tỳ nữ của vương gia đem quan bào của ngài ấy đến... phòng trường hợp... ngài ấy ở đây tới sáng mai..."

"Sáng sáng sáng mai...? Là thế nào...?", Thanh Loan hoảng loạn vung tay loạn xạ níu Lâm đại phu lại, bình thường nàng có thể tự do ra ra vào vào phòng của tiểu thư nhưng không biết vì lý do nào đó mà ngay lúc này có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám đẩy cửa vào bên trong.

Lâm đại phu sau một hồi vật lộn khổ sở mới thoát ra khỏi tay của Thanh Loan, để lại nàng một mình sững sờ đứng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt suốt mấy canh giờ trước mặt, mãi đến khi trí tò mò bị đè nén hết nhịn nổi nàng liền nhẹ nhàng tiến đến sát cửa phòng Mạc Thanh Trần. Khi mà chỉ còn một bước nữa là đã có thể chạm vào cửa phòng của chủ nhân mình rồi thì đột nhiên vọng đến bên tai Thanh Loan là thanh âm cười đùa vô cùng mờ ám làm cho mặt mày nàng đỏ ửng lên, lập tức quay đầu bỏ chạy ra khỏi tiểu viện của chủ nhân mình.

"Thanh Tâm, Thanh Tâm... Chết rồi, chết rồi... Cứu tỷ tỷ với..."

Thanh Loan chạy về phía phòng tiểu viện của hai tỷ muội, vừa chạy vào thì đã thấy Thanh Tâm ngồi ở một góc viện sắc thuốc vô cùng chuyên chú nên nàng lao tới lắc lắc tay Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net